Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Thực hiện cá cược
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Người xung quanh nghe vậy đều rối loạn, nhưng hội trưởng Triệu nói nó là giả, không cho phép người khác không tin.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Sau khi Trương Khoa hoảng loạn trong phút chốc cũng đi lên, bức tranh này đối với anh ta mà nói cũng không chỉ là một thành phẩm vài triệu đơn giản như vậy. Làm nghề này của anh ta, coi trọng nhất chính là danh tiếng và năng lực phân biệt.
Nếu mấy bức tranh anh ta lấy ra triển lãm đều là đồ giả, vậy sau này còn ai dám mua đồ trong tay anh ta?
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Anh ta liền vội ngăn cản nói: “Vật này sao có thể là giả được, hội trưởng Triệu ông có phải nhìn lầm rồi không?” “Nhìn lầm?” Hội trưởng Triệu hơi nhíu mày, lạnh giọng nói: "Nơi này còn không tới phần một kẻ vai dưới như anh tới nói chuyện, chỉ là một kẻ nửa mùa, về nhà học thêm mấy năm rồi hãy ra ngoài.
Trương Khoa bị nói cho á khẩu không trả lời được, nếu người khác nói chuyện với anh ta như thế này thì anh ta còn dám oán giận lại, nhưng làm sao có người trong giới kinh doanh đồ cổ đánh nhau với chủ tịch hiệp hội đồ cổ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Tô Hoài Dương chỉ có bấm bụng nuốt cơn giận này xuống, khỏi nói có bao nhiêu phiền muộn.
Mà hội trưởng Triệu lúc này lại khách khí với Tô Hoài Dương: "Cậu là chàng trai mà nhà họ Giang kia đào đến làm người trắng màu men? Mới vừa rồi vẫn chưa nhận ra cậu. Chuyện hai người đánh cuộc vừa nãy thằng nhóc kia đều đã nói với tôi, có thể nói cho tôi xem cậu làm sao nhìn ra được không?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Khoa một bên nghe vậy liền khinh thường nói: "Anh ta chẳng qua là mèo mù gặp phải chuột chết, dể nhũi như anh ta vậy còn có thể xem hiểu đồ cổ sao?”
Hội trưởng Triệu nghe nói như thế thì tự mình quát mắng một tiếng: “Anh câm miệng. Cậu ta có thể đào được ấm tráng men hoa hoàng đế từng dùng trên phố đồ cổ, tôi cũng không có bản lĩnh đó, anh có không?”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Khoa bị nói cho sắc mặt khốn cùng, đừng nói bảo bối trăm tỷ, cái nơi phố đồ cổ đó, đi một lần đi ra không lỗ đã là may lắm rồi.
Sau khi hội trưởng Triệu răn dạy Trương Khoa xong thì dời tầm mắt lên người Tô Hoài Dương, Tô Hoài Dương đương nhiên không thể nói tác phẩm thật trên tay mình, lập tức nhìn lướt qua đống hàng nhái kia sau đó nói: “Thuốc màu lệch nửa khối, tranh vẽ cũng thiếu một tầng
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hội trưởng Triệu không hổ danh là người trong nghề, Tô Hoài Dương này dân một điểm ra thì lập tức tỉnh ngộ ngay, nhanh chóng tôn sùng nói với Tô Hoài Dương: “Thiên tài, thiên tài. Tuổi còn trẻ đã có ánh mắt như vậy.”
Tô Hoài Dương cười nhạt, anh đâu phải thiên tài gì, chẳng qua chính là do thu g và xem quá nhiều đồ cổ tranh chữ, sau một quãng thời gian thì dưỡng nên một loại cảm giác.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Giống như trong nhà một người dùng bát đũa chén nữa, thậm chí đồ dùng trong nhà đều là đồ cổ. Nếu người khác đem đồ giả ra, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra đó là đồ giả
Mà Tô Hoài Dương thân là chủ của Long Môn, nói người nằm giữ nhiều đồ cổ nhất trên đời này cũng không quá đáng, ánh mắt ai có thể chuẩn xác hơn của anh đây? Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hội trưởng Triệu cũng không biết những thứ này, hỏi Tô Hoài Dương: “Không biết cậu có bằng lòng tới làm hội viên danh dự của hiệp hội chúng tôi không, nếu như đồng ý, tôi lập tức gọi người đưa giấy chứng nhận tới."
Giang Chí Lâm một bên nghe nói như thế ghen tị đến ngứa rằng, trở thành hội viên hiệp hội đồ cổ cũng từng là giấc mơ của ông, hội viên vinh dự, càng là điều mà mọi người hoạt động trong nghề hướng tới.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Tô Hoài Dương không có hứng thú gì với hội viên vinh dự này cả, chỉ nói một câu: "Ông tùy ý.
Hội trưởng Triệu cười rạng rỡ, dường như lập tức nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng quay đầu quát lớn với Truong
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Khoa: "Cậu chủ Trương, bây giờ anh nên thực hiện cả cược
Trương Khoa nghe vậy mồ hôi rơi như mưa, trăm tỷ không phải con số nhỏ, dù là nhà họ Trường bọn họ có tài sản mấy nghìn tỷ, ai có thể bằng lòng lấy tiền đập xuống đất.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Khoa liền lập tức cầu xin tha thứ "Hội trưởng, tôi chỉ đùa một chút thôi, đồ vật trong phòng triển lãm này cộng lại có thể hơn trăm tỷ đấy. Sao có thể nói đập thì liền đập được?"
Hội trưởng Triệu nghe vậy thì vẻ mặt nghiêm túc: "Nói không giữ lời, nhà họ Trương các người muốn bị đuổi khỏi hiệp hội đúng không?”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Khoa cũng không dám nói tiếp, một khi bị hội trưởng hiệp hội đồ cổ đuổi khỏi hiệp hội, tuyệt đối là hủy diệt hoàn toàn danh dự nhà họ Trương bọn họ. Trương Khoa thấy thế lập tức nháy mắt với vệ sĩ nhà mình, bảo họ thông báo cho ba mình đến, nghe nói hôm nay ba anh ta có mới tới một nhân vật lớn, nói không chừng vị nhân vật lớn kia đứng ra giúp nhà họ Trương nói hai câu, hội trưởng Triệu sẽ không làm khó dễ nhà họ Trương.
Hai vệ sĩ thấy thế nhanh chóng chạy đi thông báo cho ba của Trương Khoa, cũng chính là chủ nhà họ Trương bây giờ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Khoa thấy hai bảo vệ chạy đi thì trái tim đã buông xuống hơn một nửa, ba mình ở Sài Gòn cũng là nhân vậy có đầu óc, sau một năm kết nối quan hệ với Ánh Dương thì đem chuyện làm ăn của nhà họ Trương lên quy mô mấy nghìn tỷ, chỉ cần ông ta đứng ra, chuyện này có thể giải quyết, lại nói hôm nay ba còn mời được một vị nhân vật lớn, nếu như hội trưởng Triệu không biết cân nhắc đặc tội đối phương, đến lúc đó chịu thiệt còn chưa biết là ai.
Quyết định chuyện này xong Trương Khoa liên giở trò vô lại, danh tiếng hội trưởng Triệu vinh quang lừng lẫy, nhưng cũng không thể ra tay đập phá đồ của nhà họ Trương.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Sau mấy phút giảng co như thế, một người đàn ông trung niên bụng phê chạy tới, chính là ba của Trương Khoa, chủ dòng họ đương thời của nhà họ Trương, Trương Thiên Minh. khách khi nói với Giang Chí Lâm: “Tổng giám đốc Giang, ông xem việc náo động này đều là hai đứa trẻ quá khích, ông cũng đừng trách. "Không trách, không trách Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Bình thường Giang Chí Lâm ở nhà đều bị Ngô Tâm lấn át, ở bên ngoài cũng không kiên cường, một trận khách sáo này của Trương Thiên Minh làm cho nhất thời bị khiến cho mơ hồ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Thiên Minh thấy thế thì thầm xem thường, chính là hai câu nói khách sao, Giang Chi Lâm liền nghe thoải mái như thế. Nhân vật như vậy còn không bị ăn sao.
Nhưng đối mặt Tô Hoài Dương, gương mặt Trương Thiên Minh đây xem thường, vênh mặt hất hàm sai khiến lớn tiếng quát: "Chính là cậu quấy rối ở đây đúng không? Nề mặt Tổng giám đốc Giang tôi không truy cứu, nhanh cút đi.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Tô Hoài Dương không bận tâm Giang Chí Lâm, cùng những người trong nhà này đối xử thế nào với anh, nhưng ở bên ngoài thì không cho phép người khác thể hiện uy phong trên đầu anh.
Tô Hoài Dương lập tức chậm chạc Trương Thiên Minh: "Tôi còn tưởng rằng tinh cách nói khoác của Trương Khoa là học đòi mà ra. Thì ra là do có một người ba không biết xấu hổ như ông!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Thiên Minh nghe vậy trợn to đôi mắt, chỉ vào Tô Hoài Dương quát: “Thằng nhóc nhà mày không thiết sống nữa à? Dám nói chuyện với tạo như vậy?”
Hội trưởng Triệu lúc này đã không nhìn nổi, lạnh mặt nói: “Nhà họ Trương các người nếu còn không biết xấu hổ, vậy hiệp hội đồ cổ các người cũng đừng ở lại nữa. Hiệp hội chúng tôi không phải giống như loại không cần mặt mũi như các người, tôi sẽ gửi đi thông báo đến lúc đó tôi xem còn có ai làm ăn với nhà mấy ông
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Thiên Minh lại không cho là đúng, nói với hội trưởng Triệu: "Hội trưởng Triệu, chúng ta cần gì vì một người ngoài mà bất hòa, hôm nay tôi mời đến một vị nhân vật lớn, một lúc vị kia đến rồi tôi sẽ giới thiệu cho ông.
Tất cả mọi người nghe được ý của Trương Thiên Minh, bây giờ ông ta có chỗ dựa leo lên, nếu như hội trưởng
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Triệu xóa tên nhà họ Trương, vậy thì sẽ đắc tội vị kia rồi. Mà nhìn dáng vẻ đầy tự tin này của Trương Thiên Minh, vị nhân vật lớn kia hơn một nửa không phải hiệp hội đồ cổ có thể trêu chọc được.
Nhưng hội trưởng Triệu không quan tâm những chuyện đó, ông đã dành cả đời cho đồ cổ, cực kỳ coi trọng danh tiếng của mình, ông nói: “Tôi không quan tâm người ông mời đến là ai. Nếu tôi đã làm người quyết định trận cả cược này thì phải bảo vệ quy tắc.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Thiên Minh nghe vậy cười gian hai tiếng, sau đó quái gở nói: “Tốt thôi, hội trưởng Triệu thật cao thượng, chỉ là thời đại này nói chuyện phải dựa vào tiền bạc, người thanh cao cũng phải cẩn thận.
Giang Chí Lâm được mấy người tán thưởng, lúc này cũng lên tiếng, dạy dỗ Tô Hoài Dương: “Đừng không biết cân nhắc, nơi này không phải nơi anh có thể ở, cút về nhanh lên.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Giang Chí Lâm vừa nói xong đã thấy Trương Thiên Minh đột nhiên đổi sang gương mặt nịnh hót, sau đó ăn khép nép hướng về một nơi khác nói: “Tổng
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Người xung quanh nghe vậy đều rối loạn, nhưng hội trưởng Triệu nói nó là giả, không cho phép người khác không tin.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Sau khi Trương Khoa hoảng loạn trong phút chốc cũng đi lên, bức tranh này đối với anh ta mà nói cũng không chỉ là một thành phẩm vài triệu đơn giản như vậy. Làm nghề này của anh ta, coi trọng nhất chính là danh tiếng và năng lực phân biệt.
Nếu mấy bức tranh anh ta lấy ra triển lãm đều là đồ giả, vậy sau này còn ai dám mua đồ trong tay anh ta?
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Anh ta liền vội ngăn cản nói: “Vật này sao có thể là giả được, hội trưởng Triệu ông có phải nhìn lầm rồi không?” “Nhìn lầm?” Hội trưởng Triệu hơi nhíu mày, lạnh giọng nói: "Nơi này còn không tới phần một kẻ vai dưới như anh tới nói chuyện, chỉ là một kẻ nửa mùa, về nhà học thêm mấy năm rồi hãy ra ngoài.
Trương Khoa bị nói cho á khẩu không trả lời được, nếu người khác nói chuyện với anh ta như thế này thì anh ta còn dám oán giận lại, nhưng làm sao có người trong giới kinh doanh đồ cổ đánh nhau với chủ tịch hiệp hội đồ cổ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Tô Hoài Dương chỉ có bấm bụng nuốt cơn giận này xuống, khỏi nói có bao nhiêu phiền muộn.
Mà hội trưởng Triệu lúc này lại khách khí với Tô Hoài Dương: "Cậu là chàng trai mà nhà họ Giang kia đào đến làm người trắng màu men? Mới vừa rồi vẫn chưa nhận ra cậu. Chuyện hai người đánh cuộc vừa nãy thằng nhóc kia đều đã nói với tôi, có thể nói cho tôi xem cậu làm sao nhìn ra được không?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Khoa một bên nghe vậy liền khinh thường nói: "Anh ta chẳng qua là mèo mù gặp phải chuột chết, dể nhũi như anh ta vậy còn có thể xem hiểu đồ cổ sao?”
Hội trưởng Triệu nghe nói như thế thì tự mình quát mắng một tiếng: “Anh câm miệng. Cậu ta có thể đào được ấm tráng men hoa hoàng đế từng dùng trên phố đồ cổ, tôi cũng không có bản lĩnh đó, anh có không?”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Khoa bị nói cho sắc mặt khốn cùng, đừng nói bảo bối trăm tỷ, cái nơi phố đồ cổ đó, đi một lần đi ra không lỗ đã là may lắm rồi.
Sau khi hội trưởng Triệu răn dạy Trương Khoa xong thì dời tầm mắt lên người Tô Hoài Dương, Tô Hoài Dương đương nhiên không thể nói tác phẩm thật trên tay mình, lập tức nhìn lướt qua đống hàng nhái kia sau đó nói: “Thuốc màu lệch nửa khối, tranh vẽ cũng thiếu một tầng
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hội trưởng Triệu không hổ danh là người trong nghề, Tô Hoài Dương này dân một điểm ra thì lập tức tỉnh ngộ ngay, nhanh chóng tôn sùng nói với Tô Hoài Dương: “Thiên tài, thiên tài. Tuổi còn trẻ đã có ánh mắt như vậy.”
Tô Hoài Dương cười nhạt, anh đâu phải thiên tài gì, chẳng qua chính là do thu g và xem quá nhiều đồ cổ tranh chữ, sau một quãng thời gian thì dưỡng nên một loại cảm giác.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Giống như trong nhà một người dùng bát đũa chén nữa, thậm chí đồ dùng trong nhà đều là đồ cổ. Nếu người khác đem đồ giả ra, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra đó là đồ giả
Mà Tô Hoài Dương thân là chủ của Long Môn, nói người nằm giữ nhiều đồ cổ nhất trên đời này cũng không quá đáng, ánh mắt ai có thể chuẩn xác hơn của anh đây? Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hội trưởng Triệu cũng không biết những thứ này, hỏi Tô Hoài Dương: “Không biết cậu có bằng lòng tới làm hội viên danh dự của hiệp hội chúng tôi không, nếu như đồng ý, tôi lập tức gọi người đưa giấy chứng nhận tới."
Giang Chí Lâm một bên nghe nói như thế ghen tị đến ngứa rằng, trở thành hội viên hiệp hội đồ cổ cũng từng là giấc mơ của ông, hội viên vinh dự, càng là điều mà mọi người hoạt động trong nghề hướng tới.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Tô Hoài Dương không có hứng thú gì với hội viên vinh dự này cả, chỉ nói một câu: "Ông tùy ý.
Hội trưởng Triệu cười rạng rỡ, dường như lập tức nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng quay đầu quát lớn với Truong
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Khoa: "Cậu chủ Trương, bây giờ anh nên thực hiện cả cược
Trương Khoa nghe vậy mồ hôi rơi như mưa, trăm tỷ không phải con số nhỏ, dù là nhà họ Trường bọn họ có tài sản mấy nghìn tỷ, ai có thể bằng lòng lấy tiền đập xuống đất.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Khoa liền lập tức cầu xin tha thứ "Hội trưởng, tôi chỉ đùa một chút thôi, đồ vật trong phòng triển lãm này cộng lại có thể hơn trăm tỷ đấy. Sao có thể nói đập thì liền đập được?"
Hội trưởng Triệu nghe vậy thì vẻ mặt nghiêm túc: "Nói không giữ lời, nhà họ Trương các người muốn bị đuổi khỏi hiệp hội đúng không?”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Khoa cũng không dám nói tiếp, một khi bị hội trưởng hiệp hội đồ cổ đuổi khỏi hiệp hội, tuyệt đối là hủy diệt hoàn toàn danh dự nhà họ Trương bọn họ. Trương Khoa thấy thế lập tức nháy mắt với vệ sĩ nhà mình, bảo họ thông báo cho ba mình đến, nghe nói hôm nay ba anh ta có mới tới một nhân vật lớn, nói không chừng vị nhân vật lớn kia đứng ra giúp nhà họ Trương nói hai câu, hội trưởng Triệu sẽ không làm khó dễ nhà họ Trương.
Hai vệ sĩ thấy thế nhanh chóng chạy đi thông báo cho ba của Trương Khoa, cũng chính là chủ nhà họ Trương bây giờ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Khoa thấy hai bảo vệ chạy đi thì trái tim đã buông xuống hơn một nửa, ba mình ở Sài Gòn cũng là nhân vậy có đầu óc, sau một năm kết nối quan hệ với Ánh Dương thì đem chuyện làm ăn của nhà họ Trương lên quy mô mấy nghìn tỷ, chỉ cần ông ta đứng ra, chuyện này có thể giải quyết, lại nói hôm nay ba còn mời được một vị nhân vật lớn, nếu như hội trưởng Triệu không biết cân nhắc đặc tội đối phương, đến lúc đó chịu thiệt còn chưa biết là ai.
Quyết định chuyện này xong Trương Khoa liên giở trò vô lại, danh tiếng hội trưởng Triệu vinh quang lừng lẫy, nhưng cũng không thể ra tay đập phá đồ của nhà họ Trương.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Sau mấy phút giảng co như thế, một người đàn ông trung niên bụng phê chạy tới, chính là ba của Trương Khoa, chủ dòng họ đương thời của nhà họ Trương, Trương Thiên Minh. khách khi nói với Giang Chí Lâm: “Tổng giám đốc Giang, ông xem việc náo động này đều là hai đứa trẻ quá khích, ông cũng đừng trách. "Không trách, không trách Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Bình thường Giang Chí Lâm ở nhà đều bị Ngô Tâm lấn át, ở bên ngoài cũng không kiên cường, một trận khách sáo này của Trương Thiên Minh làm cho nhất thời bị khiến cho mơ hồ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Thiên Minh thấy thế thì thầm xem thường, chính là hai câu nói khách sao, Giang Chi Lâm liền nghe thoải mái như thế. Nhân vật như vậy còn không bị ăn sao.
Nhưng đối mặt Tô Hoài Dương, gương mặt Trương Thiên Minh đây xem thường, vênh mặt hất hàm sai khiến lớn tiếng quát: "Chính là cậu quấy rối ở đây đúng không? Nề mặt Tổng giám đốc Giang tôi không truy cứu, nhanh cút đi.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Tô Hoài Dương không bận tâm Giang Chí Lâm, cùng những người trong nhà này đối xử thế nào với anh, nhưng ở bên ngoài thì không cho phép người khác thể hiện uy phong trên đầu anh.
Tô Hoài Dương lập tức chậm chạc Trương Thiên Minh: "Tôi còn tưởng rằng tinh cách nói khoác của Trương Khoa là học đòi mà ra. Thì ra là do có một người ba không biết xấu hổ như ông!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Thiên Minh nghe vậy trợn to đôi mắt, chỉ vào Tô Hoài Dương quát: “Thằng nhóc nhà mày không thiết sống nữa à? Dám nói chuyện với tạo như vậy?”
Hội trưởng Triệu lúc này đã không nhìn nổi, lạnh mặt nói: “Nhà họ Trương các người nếu còn không biết xấu hổ, vậy hiệp hội đồ cổ các người cũng đừng ở lại nữa. Hiệp hội chúng tôi không phải giống như loại không cần mặt mũi như các người, tôi sẽ gửi đi thông báo đến lúc đó tôi xem còn có ai làm ăn với nhà mấy ông
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Thiên Minh lại không cho là đúng, nói với hội trưởng Triệu: "Hội trưởng Triệu, chúng ta cần gì vì một người ngoài mà bất hòa, hôm nay tôi mời đến một vị nhân vật lớn, một lúc vị kia đến rồi tôi sẽ giới thiệu cho ông.
Tất cả mọi người nghe được ý của Trương Thiên Minh, bây giờ ông ta có chỗ dựa leo lên, nếu như hội trưởng
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Triệu xóa tên nhà họ Trương, vậy thì sẽ đắc tội vị kia rồi. Mà nhìn dáng vẻ đầy tự tin này của Trương Thiên Minh, vị nhân vật lớn kia hơn một nửa không phải hiệp hội đồ cổ có thể trêu chọc được.
Nhưng hội trưởng Triệu không quan tâm những chuyện đó, ông đã dành cả đời cho đồ cổ, cực kỳ coi trọng danh tiếng của mình, ông nói: “Tôi không quan tâm người ông mời đến là ai. Nếu tôi đã làm người quyết định trận cả cược này thì phải bảo vệ quy tắc.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trương Thiên Minh nghe vậy cười gian hai tiếng, sau đó quái gở nói: “Tốt thôi, hội trưởng Triệu thật cao thượng, chỉ là thời đại này nói chuyện phải dựa vào tiền bạc, người thanh cao cũng phải cẩn thận.
Giang Chí Lâm được mấy người tán thưởng, lúc này cũng lên tiếng, dạy dỗ Tô Hoài Dương: “Đừng không biết cân nhắc, nơi này không phải nơi anh có thể ở, cút về nhanh lên.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Giang Chí Lâm vừa nói xong đã thấy Trương Thiên Minh đột nhiên đổi sang gương mặt nịnh hót, sau đó ăn khép nép hướng về một nơi khác nói: “Tổng
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn