Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Phần 1
1
Anh chàng đẹp trai có quầng mắt thâm đen và đôi môi nứt nẻ, quả thực cậu ấy đã mất ngủ “cả đêm” hôm trước.
Hôm qua trường chúng tôi đã tổ chức một trận đấu bóng rổ.
Sau khi cậu ấy vừa giành được 3 điểm, tôi lấy hết can đảm chạy lại nhét thư tình vào tay cậu ấy, sau đó chạy đi mất dạng.
Lúc về kí túc xá mới biết, thư tình vẫn còn đó, nhưng băng vệ sinh đã đâu mất rồi.
Vì sự nhục nhã này mà tôi ngủ không ngon giấc, quầng thâm mắt suýt nữa đã rơi xuống dưới cằm.
Không ngờ cậu ấy còn kinh khủng hơn, cả đêm không ngủ, quầng thâm dưới mắt suýt nữa đã rơi xuống tận gót chân.
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán "Đây là hiểu lầm, thứ tôi muốn đưa cho cậu không phải là cái đó."
Cậu ấy nhìn tôi đầy nghi ngờ.
"Thật không?"
Tôi gật đầu như gà mổ thóc: "Thật thật thật."
Nói xong, tôi sờ túi áo lấy ra một phong thư màu hồng thơm ngào ngạt.
Cậu ấy nhận lấy phong thư. Đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia hứng thú.
"Đây mới là thứ mà cậu muốn đưa cho tôi sao?"
Tôi ngượng ngùng gật đầu, ánh mắt đầy chờ mong nhìn vào đôi tay đang cầm phong thư của cậu ấy.
Dáng vẻ bi phẫn uất h.ận khi nói “Tôi không có giống con gái mà.” đã biến mất, thay vào đó là sự tự tin rõ ràng.
Cậu ấy mở phong thư ra ngay trước mặt tôi.
Nhưng mới đọc được 2 dòng, khóe miệng cậu ấy đột nhiên cứng lại.
"Tôi tên là Châu Chỉ Diễm, cậu viết thành “Châu Chỉ Đạm” là có ý gì?"
…
Mắt tôi mở to hết cỡ, vội vàng chộp lấy bức thư tình.
Quả nhiên, trong đó viết ra mấy dòng sáng chói:
"Châu Chỉ Đạm, tớ muốn dẫn cậu đi ăn khoai tím nướng, sau đó thì thầm bên tai cậu: Tớ chỉ thuộc về cậu."
Cái mọe gì đây…
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.
"Nếu như tôi nói... Đây cũng không phải là thứ tôi muốn đưa cho cậu, cậu có tin không?"
2
Châu Chỉ Diễm rời đi rồi.
Trước khi đi, cậu ấy mỉm cười rồi vỗ vai tôi, nhưng ý cười không lan đến đáy mắt.
"Đầu tiên là đưa băng vệ sinh cho tôi trước mặt cả trường, sau đó là đặt thêm biệt hiệu cho tôi. Tôi sẽ nhớ kỹ cậu."
Trái tim bé nhỏ của tôi run lên, tôi nhìn bóng lưng lạnh lùng của cậu ấy, muốn khóc mà không khóc nổi.
…
Tôi mơ màng trở về ký túc xá giống như một oan hồn vất vưởng.
Bạn cùng phòng là An Mỹ quan tâm hỏi tôi "Tiểu Ngọc, cậu làm sao vậy?"
Tôi sống dở ch.ết dở, nhìn thẳng vào mặt cô ấy: “Tớ lấy nhầm lá thư viết linh tinh của cậu, tớ đem gửi cho người ta rồi.”
Tôi thích Châu Chỉ Diễm là một bí mật nhỏ trong phòng ký túc xá của chúng tôi.
Ở đại học A lưu truyền một câu nói "Có cô gái nào mà không muốn lưng đau gối mỏi vì Châu Chỉ Diễm?"
Thế nên cậu ấy có rất nhiều người theo đuổi.
Gần đây tôi định tỏ tình với Châu Chỉ Diễm, nhưng nếu đi theo con đường thông thường sẽ không thể bộc lộ hết tài năng.
Cuối cùng tôi quyết định chơi lớn một lần.
Tôi sẽ đưa thư tình cho Châu Chỉ Diễm trước mặt toàn trường, để cậu ấy ấn tượng với tôi, để cậu ấy ghi nhớ tôi mãi mãi.
Vì tôi chưa bao giờ viết thư tình, 3 người chúng tôi ở ký túc xá mỗi người viết một bức, sau đó chọn ra bức thư cảm động nhất để gửi đi.
Tôi lầm bầm "Cậu ấy nói sẽ nhớ kỹ cái mặt tớ."
An Mỹ ngửa mặt lên trời cười ha hả:
"Quá được, quá được! Cậu ta nhớ kỹ cậu, ngày kết hôn cũng không còn xa nữa."
"..."
Tôi thực sự muốn đăng ký độc quyền cho những logic dở hơi của An Mỹ.
3
Một cô bạn cùng phòng khác của tôi là Tiết Phi Phi cũng vừa mới trở về.
Cô ấy nghe xong câu chuyện thì trầm mặc một lát, sau đó nói ra một câu khiến tôi lập tức đứng hình.
"Tớ nghĩ An Mỹ nói đúng, đây là chuyện tốt."
Tôi còn chưa kịp nổi giận thì cô ấy lại bổ sung:
"Nếu như cậu chỉ đơn giản là đưa thư tình, thằng cha ấy sẽ không nhớ được cậu là ai. Nhưng giờ cậu ta không chỉ nhớ kỹ cái mặt cậu, mà chắc chắn còn là ấn tượng rất sâu nữa. Bây giờ chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng, khiến cho ấn tượng của cậu ta càng thêm sâu đậm."
Tiết Phi Phi vẫn luôn là quân sư quạt mo trong ký túc xá của chúng tôi. Dù cô ấy nói gì thì tôi cũng tin răm rắp.
"Nói kỹ xem nào."
Tiết Phi Phi kéo ghế rồi ngồi xuống trước mặt tôi.
"Rất đơn giản, cậu chỉ cần..."
Tôi nghe xong thì khóe miệng khẽ giật một cái.
"Có được không đấy?"
An Mỹ và Tiết Phi Phi đồng thanh: "Bắt buộc phải làm."
…
Buổi tối hôm đó, sau khi tiết tự học kết thúc thì đã là 8 rưỡi rồi.
Rất nhiều cặp đôi lang thang dưới lầu ký túc xá, bọn họ ôm ấp hôn hít nhau như ở chốn không người. Bên cạnh còn có người chơi cầu lông, người chơi ván trượt,...
Nói chung là cực kỳ đông người, cực kỳ náo nhiệt.
Tôi lặng lẽ đứng ở tầng dưới của ký túc xá nam.
Nhìn lên tầng 3, tôi thấy Châu Chỉ Diễm đang hút thuốc và quay lưng về phía cửa sổ.
Dưới ánh mắt khích lệ của An Mỹ và Tiết Phi Phi ở phía xa, tôi hít một hơi thật sâu và đưa chiếc loa to đùng ở trong tay lên miệng.
Một giọng nói to lớn vang vọng khắp sân trường:
"Châu Chỉ Diễm. Hôm qua tôi đưa cho cậu băng vệ sinh ở trên sân bóng rổ, ý của tôi không phải bảo cậu là con gái. Thực ra nó tượng trưng cho ý nghĩa khác: Bảo vệ trái tim cậu, cùng cậu trưởng thành, cả đời không hối hận..."
4
Giọng nói vừa vang lên, sân trường rộng lớn lập tức yên tĩnh lạ thường.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
"Trời ơi, người chị em này dũng cảm thật đấy."
"Hóa ra hôm qua cô ấy đưa băng vệ sinh hả? Tôi còn tưởng là thư tình."
"Lần đầu tiên có người tỏ tình với Châu Chỉ Diễm như vậy đấy, không biết phản ứng của cậu ta thế nào."
"Mau nhìn đi mau nhìn đi, có người ra rồi kia."
…
Tôi lo lắng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ký túc xá nam, tim đập như trống dồn.
Quả nhiên, khuôn mặt đẹp trai của Châu Chỉ Diễm xuất hiện ngay trong tầm mắt.
Nhưng Châu Chỉ Diễm không đi ra ngoài theo chiều "dọc", mà là chiều "ngang".
Mắt nhắm nghiền, toàn thân bất động, được mấy bạn nam khác khiêng ra khỏi phòng.
Cái gì vừa xảy ra vậy?
Tôi tròn mắt nhìn bọn họ đi lướt ngang qua tôi.
Ánh mắt tò mò của người khác khiến tôi toát mồ hôi hột, tôi đành phải tìm cho mình một bậc thang để đi xuống.
Tôi cầm cái loa rồi cười nói với xung quanh “Tuổi trẻ cũng tốt thật, vừa nằm xuống đã ngủ ngay”.
Bạn cùng phòng của Châu Chỉ Diễm dừng lại và gào lên:
"Ngủ cái mẹ! Nó ngất xỉu rồi, mau gọi xe cấp cứu đi!"
Tôi: "…"
Tôi xấu hổ đến mức sắp khóc luôn tại chỗ, vội vàng rút điện thoại ra.
Nhưng đầu óc thì đã hỗn loạn như một mớ bòng bong. Tôi ngẩn người hồi lâu mà không bấm được số nào.
Tôi đành phải quay sang hỏi quân sư quạt mo Tiết Phi Phi bên cạnh.
“Số xe cứu thương là gì ấy nhỉ?”
Tiết Phi Phi gãi gãi đầu "Hình như là 96144?"
Tôi tin Tiết Phi Phi còn hơn tin bản thân mình. Tôi vội vàng bấm số rồi gọi điện.
"Xin chào, chúng tôi ở cơ sở phía Bắc của trường đại học A, xin cho xe đến đây nhanh lên ạ."
Mười phút sau.
Mọi người nhìn chiếc xe tang lễ có in dòng chữ "Dịch vụ hỏa thiêu. Thành kính phân ưu, tiêu diêu cực nhọc." mà lập tức lặng người.
5
Tài xế lái xe tang đẩy cửa xuống xe "Người đâu?"
Tôi nuốt nước bọt và chỉ về phía sau.
"Ch.ết bao lâu rồi?"
"Dạ, thiếu chút nữa là ch.ết rồi đấy ạ."
"Người chưa ch.ết thì chưa hỏa thiêu được, vội vàng đưa đi đầu thai thế làm gì?"
Tôi không còn lời nào để nói.
Tôi định bảo tài xế đi ngay lập tức, nếu không mọi người đều sẽ biết tôi là đứa đần độn, thay vì gọi xe cấp cứu thì lại gọi xe tang.
Nhưng không có gì quan trọng hơn sự an nguy của Châu Chỉ Diễm cả, cậu ấy phải đến bệnh viện càng nhanh càng tốt.
Giờ mà gọi xe cấp cứu đến đây thì sợ là không kịp.
Xe tang thì cũng là xe ô tô, cũng có thể chở người mà…
Thế là tôi nịnh nọt với bác tài xế.
"Bác ơi, ch.ết cũng phải có quy trình đúng không ạ? Hay là bác đưa cậu ấy đến bệnh viện đi, nếu cứu được thì là tốt. Còn nếu không cứu được, sẵn xe tang đó, bác chở cậu ấy đi hỏa thiêu luôn."
Tài xế nghiêm túc nghĩ một lúc rồi trả lời "Cũng có lý, lên xe đi."
Tôi vội vàng quay lại và bảo mấy bạn nam kia khiêng Châu Chỉ Diễm lên xe.
Khuôn mặt của bọn họ đều là vẻ không cam lòng.
Trong số đó, người bạn cùng phòng của Châu Chỉ Diễm, cũng là người bảo tôi gọi xe cấp cứu, cậu ấy đi ngang qua tôi rồi nói.
"Nếu cậu mà theo đuổi được Châu Chỉ Diễm, tôi lộn ngược đầu rồi ăn shit cho cậu xem."
Trong lòng tôi đau đớn gục ngã, nhưng cũng không dám hé răng nói một câu nào.
Anh chàng đẹp trai có quầng mắt thâm đen và đôi môi nứt nẻ, quả thực cậu ấy đã mất ngủ “cả đêm” hôm trước.
Hôm qua trường chúng tôi đã tổ chức một trận đấu bóng rổ.
Sau khi cậu ấy vừa giành được 3 điểm, tôi lấy hết can đảm chạy lại nhét thư tình vào tay cậu ấy, sau đó chạy đi mất dạng.
Lúc về kí túc xá mới biết, thư tình vẫn còn đó, nhưng băng vệ sinh đã đâu mất rồi.
Vì sự nhục nhã này mà tôi ngủ không ngon giấc, quầng thâm mắt suýt nữa đã rơi xuống dưới cằm.
Không ngờ cậu ấy còn kinh khủng hơn, cả đêm không ngủ, quầng thâm dưới mắt suýt nữa đã rơi xuống tận gót chân.
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán "Đây là hiểu lầm, thứ tôi muốn đưa cho cậu không phải là cái đó."
Cậu ấy nhìn tôi đầy nghi ngờ.
"Thật không?"
Tôi gật đầu như gà mổ thóc: "Thật thật thật."
Nói xong, tôi sờ túi áo lấy ra một phong thư màu hồng thơm ngào ngạt.
Cậu ấy nhận lấy phong thư. Đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia hứng thú.
"Đây mới là thứ mà cậu muốn đưa cho tôi sao?"
Tôi ngượng ngùng gật đầu, ánh mắt đầy chờ mong nhìn vào đôi tay đang cầm phong thư của cậu ấy.
Dáng vẻ bi phẫn uất h.ận khi nói “Tôi không có giống con gái mà.” đã biến mất, thay vào đó là sự tự tin rõ ràng.
Cậu ấy mở phong thư ra ngay trước mặt tôi.
Nhưng mới đọc được 2 dòng, khóe miệng cậu ấy đột nhiên cứng lại.
"Tôi tên là Châu Chỉ Diễm, cậu viết thành “Châu Chỉ Đạm” là có ý gì?"
…
Mắt tôi mở to hết cỡ, vội vàng chộp lấy bức thư tình.
Quả nhiên, trong đó viết ra mấy dòng sáng chói:
"Châu Chỉ Đạm, tớ muốn dẫn cậu đi ăn khoai tím nướng, sau đó thì thầm bên tai cậu: Tớ chỉ thuộc về cậu."
Cái mọe gì đây…
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.
"Nếu như tôi nói... Đây cũng không phải là thứ tôi muốn đưa cho cậu, cậu có tin không?"
2
Châu Chỉ Diễm rời đi rồi.
Trước khi đi, cậu ấy mỉm cười rồi vỗ vai tôi, nhưng ý cười không lan đến đáy mắt.
"Đầu tiên là đưa băng vệ sinh cho tôi trước mặt cả trường, sau đó là đặt thêm biệt hiệu cho tôi. Tôi sẽ nhớ kỹ cậu."
Trái tim bé nhỏ của tôi run lên, tôi nhìn bóng lưng lạnh lùng của cậu ấy, muốn khóc mà không khóc nổi.
…
Tôi mơ màng trở về ký túc xá giống như một oan hồn vất vưởng.
Bạn cùng phòng là An Mỹ quan tâm hỏi tôi "Tiểu Ngọc, cậu làm sao vậy?"
Tôi sống dở ch.ết dở, nhìn thẳng vào mặt cô ấy: “Tớ lấy nhầm lá thư viết linh tinh của cậu, tớ đem gửi cho người ta rồi.”
Tôi thích Châu Chỉ Diễm là một bí mật nhỏ trong phòng ký túc xá của chúng tôi.
Ở đại học A lưu truyền một câu nói "Có cô gái nào mà không muốn lưng đau gối mỏi vì Châu Chỉ Diễm?"
Thế nên cậu ấy có rất nhiều người theo đuổi.
Gần đây tôi định tỏ tình với Châu Chỉ Diễm, nhưng nếu đi theo con đường thông thường sẽ không thể bộc lộ hết tài năng.
Cuối cùng tôi quyết định chơi lớn một lần.
Tôi sẽ đưa thư tình cho Châu Chỉ Diễm trước mặt toàn trường, để cậu ấy ấn tượng với tôi, để cậu ấy ghi nhớ tôi mãi mãi.
Vì tôi chưa bao giờ viết thư tình, 3 người chúng tôi ở ký túc xá mỗi người viết một bức, sau đó chọn ra bức thư cảm động nhất để gửi đi.
Tôi lầm bầm "Cậu ấy nói sẽ nhớ kỹ cái mặt tớ."
An Mỹ ngửa mặt lên trời cười ha hả:
"Quá được, quá được! Cậu ta nhớ kỹ cậu, ngày kết hôn cũng không còn xa nữa."
"..."
Tôi thực sự muốn đăng ký độc quyền cho những logic dở hơi của An Mỹ.
3
Một cô bạn cùng phòng khác của tôi là Tiết Phi Phi cũng vừa mới trở về.
Cô ấy nghe xong câu chuyện thì trầm mặc một lát, sau đó nói ra một câu khiến tôi lập tức đứng hình.
"Tớ nghĩ An Mỹ nói đúng, đây là chuyện tốt."
Tôi còn chưa kịp nổi giận thì cô ấy lại bổ sung:
"Nếu như cậu chỉ đơn giản là đưa thư tình, thằng cha ấy sẽ không nhớ được cậu là ai. Nhưng giờ cậu ta không chỉ nhớ kỹ cái mặt cậu, mà chắc chắn còn là ấn tượng rất sâu nữa. Bây giờ chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng, khiến cho ấn tượng của cậu ta càng thêm sâu đậm."
Tiết Phi Phi vẫn luôn là quân sư quạt mo trong ký túc xá của chúng tôi. Dù cô ấy nói gì thì tôi cũng tin răm rắp.
"Nói kỹ xem nào."
Tiết Phi Phi kéo ghế rồi ngồi xuống trước mặt tôi.
"Rất đơn giản, cậu chỉ cần..."
Tôi nghe xong thì khóe miệng khẽ giật một cái.
"Có được không đấy?"
An Mỹ và Tiết Phi Phi đồng thanh: "Bắt buộc phải làm."
…
Buổi tối hôm đó, sau khi tiết tự học kết thúc thì đã là 8 rưỡi rồi.
Rất nhiều cặp đôi lang thang dưới lầu ký túc xá, bọn họ ôm ấp hôn hít nhau như ở chốn không người. Bên cạnh còn có người chơi cầu lông, người chơi ván trượt,...
Nói chung là cực kỳ đông người, cực kỳ náo nhiệt.
Tôi lặng lẽ đứng ở tầng dưới của ký túc xá nam.
Nhìn lên tầng 3, tôi thấy Châu Chỉ Diễm đang hút thuốc và quay lưng về phía cửa sổ.
Dưới ánh mắt khích lệ của An Mỹ và Tiết Phi Phi ở phía xa, tôi hít một hơi thật sâu và đưa chiếc loa to đùng ở trong tay lên miệng.
Một giọng nói to lớn vang vọng khắp sân trường:
"Châu Chỉ Diễm. Hôm qua tôi đưa cho cậu băng vệ sinh ở trên sân bóng rổ, ý của tôi không phải bảo cậu là con gái. Thực ra nó tượng trưng cho ý nghĩa khác: Bảo vệ trái tim cậu, cùng cậu trưởng thành, cả đời không hối hận..."
4
Giọng nói vừa vang lên, sân trường rộng lớn lập tức yên tĩnh lạ thường.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
"Trời ơi, người chị em này dũng cảm thật đấy."
"Hóa ra hôm qua cô ấy đưa băng vệ sinh hả? Tôi còn tưởng là thư tình."
"Lần đầu tiên có người tỏ tình với Châu Chỉ Diễm như vậy đấy, không biết phản ứng của cậu ta thế nào."
"Mau nhìn đi mau nhìn đi, có người ra rồi kia."
…
Tôi lo lắng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ký túc xá nam, tim đập như trống dồn.
Quả nhiên, khuôn mặt đẹp trai của Châu Chỉ Diễm xuất hiện ngay trong tầm mắt.
Nhưng Châu Chỉ Diễm không đi ra ngoài theo chiều "dọc", mà là chiều "ngang".
Mắt nhắm nghiền, toàn thân bất động, được mấy bạn nam khác khiêng ra khỏi phòng.
Cái gì vừa xảy ra vậy?
Tôi tròn mắt nhìn bọn họ đi lướt ngang qua tôi.
Ánh mắt tò mò của người khác khiến tôi toát mồ hôi hột, tôi đành phải tìm cho mình một bậc thang để đi xuống.
Tôi cầm cái loa rồi cười nói với xung quanh “Tuổi trẻ cũng tốt thật, vừa nằm xuống đã ngủ ngay”.
Bạn cùng phòng của Châu Chỉ Diễm dừng lại và gào lên:
"Ngủ cái mẹ! Nó ngất xỉu rồi, mau gọi xe cấp cứu đi!"
Tôi: "…"
Tôi xấu hổ đến mức sắp khóc luôn tại chỗ, vội vàng rút điện thoại ra.
Nhưng đầu óc thì đã hỗn loạn như một mớ bòng bong. Tôi ngẩn người hồi lâu mà không bấm được số nào.
Tôi đành phải quay sang hỏi quân sư quạt mo Tiết Phi Phi bên cạnh.
“Số xe cứu thương là gì ấy nhỉ?”
Tiết Phi Phi gãi gãi đầu "Hình như là 96144?"
Tôi tin Tiết Phi Phi còn hơn tin bản thân mình. Tôi vội vàng bấm số rồi gọi điện.
"Xin chào, chúng tôi ở cơ sở phía Bắc của trường đại học A, xin cho xe đến đây nhanh lên ạ."
Mười phút sau.
Mọi người nhìn chiếc xe tang lễ có in dòng chữ "Dịch vụ hỏa thiêu. Thành kính phân ưu, tiêu diêu cực nhọc." mà lập tức lặng người.
5
Tài xế lái xe tang đẩy cửa xuống xe "Người đâu?"
Tôi nuốt nước bọt và chỉ về phía sau.
"Ch.ết bao lâu rồi?"
"Dạ, thiếu chút nữa là ch.ết rồi đấy ạ."
"Người chưa ch.ết thì chưa hỏa thiêu được, vội vàng đưa đi đầu thai thế làm gì?"
Tôi không còn lời nào để nói.
Tôi định bảo tài xế đi ngay lập tức, nếu không mọi người đều sẽ biết tôi là đứa đần độn, thay vì gọi xe cấp cứu thì lại gọi xe tang.
Nhưng không có gì quan trọng hơn sự an nguy của Châu Chỉ Diễm cả, cậu ấy phải đến bệnh viện càng nhanh càng tốt.
Giờ mà gọi xe cấp cứu đến đây thì sợ là không kịp.
Xe tang thì cũng là xe ô tô, cũng có thể chở người mà…
Thế là tôi nịnh nọt với bác tài xế.
"Bác ơi, ch.ết cũng phải có quy trình đúng không ạ? Hay là bác đưa cậu ấy đến bệnh viện đi, nếu cứu được thì là tốt. Còn nếu không cứu được, sẵn xe tang đó, bác chở cậu ấy đi hỏa thiêu luôn."
Tài xế nghiêm túc nghĩ một lúc rồi trả lời "Cũng có lý, lên xe đi."
Tôi vội vàng quay lại và bảo mấy bạn nam kia khiêng Châu Chỉ Diễm lên xe.
Khuôn mặt của bọn họ đều là vẻ không cam lòng.
Trong số đó, người bạn cùng phòng của Châu Chỉ Diễm, cũng là người bảo tôi gọi xe cấp cứu, cậu ấy đi ngang qua tôi rồi nói.
"Nếu cậu mà theo đuổi được Châu Chỉ Diễm, tôi lộn ngược đầu rồi ăn shit cho cậu xem."
Trong lòng tôi đau đớn gục ngã, nhưng cũng không dám hé răng nói một câu nào.