Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Kiều Mộc từ tàu điện ngầm ra liền chạy thẳng một mạch về khách sạn, nhưng là khi vừa tiến gần đến khách sạn thì bước chân lại chậm lại, cậu không nhanh không chậm đi vào cổng khách sạn, giống như là sợ bước quá mạnh sẽ kinh động đến những người bên trong.
Kiều Mộc từ trong túi lấy ra thẻ phòng, vừa muốn quẹt lên khóa cửa phòng, nhưng lại sợ Từ Dữu Dữu đã tỉnh dậy.
Nếu Dữu Dữu đã tỉnh dậy, mình cứ như thế tùy tiện đi vào, có phải là quá vô phép không, lỡ như Dữu Dữu đang tắm, như vậy thì lại càng kì cục. Nếu không thì mình gõ cửa rồi hẵng vào? Nhưng lỡ như Dữu Dữu còn chưa tỉnh, rồi mình gõ cửa sẽ gây ồn ào đánh thức cô không nhỉ?
Chần chờ do dự một hồi lâu trước cửa, Kiều Mộc cuối cùng vẫn quyết định gõ cửa trước, lúc cậu đánh cờ còn không do dự như lúc này. Đưa tay nhẹ nhàng gõ lên cửa hai lần, lại chờ một hồi, phía bên kia cánh cửa vẫn yên tĩnh không hề có một chút tiếng động nào.
Vậy là còn đang ngủ, Kiều Mộc quẹt thẻ phòng mở cửa phòng.
Màn cửa trong phòng kép lại, chỉ có một chút ánh sáng, Kiều Mộc không thích ứng một lúc mới đi vào, giống con mèo con khẽ khàng dùng mũi chân bước từng bước một đến bên giường. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Từ Dữu Dữu trên giường, Từ Dữu Dữu bọc lấy chăn mền, đang vùi đầu trong chăn, đưa lưng về phía cậu, nhìn không thấy biểu cảm. Nhìn lần thứ hai, Kiều Mộc lia mắt về phía ly nước đặt trên tủ đầu giường, khác với hồi sáng lúc cậu ra khỏi cửa, ly nước đã vơi đi hơn phân nửa.
Cái phát hiện này khiến Kiều Mộc có chút vui vẻ, cậu biết chắc là Dữu Dữu sẽ khát mà.
Trước khi trở về, tâm niệm của cậu chỉ có Từ Dữu Dữu, lo lắng không biết cô đã sớm tỉnh dậy hay chưa, ngủ có ngon không, lỡ như đói vụng thì biết đi đâu ăn cơm? Thế nhưng đến lúc trở về, ngồi đợi trong cùng một căn phòng với Từ Dữu Dữu, Kiều Mộc ngược lại không còn muốn nghĩ đến cái gì nữa.
"Đinh" một tiếng, điện thoại di động vang lên, thanh âm không lớn, nhưng ở trong căn phòng yên tĩnh lại chợt khuếch tán thật vang. Kiều Mộc vội vàng nhấn nút âm lượng, âm lượng của điện thoại đột ngột được điều chỉnh về con số không, sau đó cậu thận trọng nhìn Từ Dữu Dữu trên giường. Từ Dữu Dữu tựa hồ cũng nghe thấy thanh âm này, chân đang quấn trong chăn bất an động đậy, sau đó quay người một cái, khuôn mặt cô lúc này vừa vặn đối diện với Kiều Mộc. Nhưng cũng may đôi mắt cô vẫn nhắm như cũ, chứng tỏ cô chưa bị đánh thức.
Kiều Mộc lúc này mới thả lỏng, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện Lý Tu Nhiên gửi tin nhắn cho cậu: 【 Chúc mừng cậu, chỉ cần thắng một trận nữa là đã trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp rồi. 】
Đối thủ hôm nay của cậu là Hầu Chấn, cũng là bạn của Lý Tu Nhiên, cho nên Kiều Mộc cũng không thắc mắc nếu Lý Tu Nhiên rất nhanh đã biết tin này.
Kiều Mộc: 【 Cảm ơn. 】
Tin nhắn của cậu vừa được gửi, Lý Tu Nhiên theo sát nhắn lại một tin nhắn nữa: 【 Từ trước tôi đã nói với cậu ta cậu chính là thiên tài, mà cậu ta cứ không chịu tin, hôm nay bỗng nhiên liền thay đổi, nói là cậu ta phục cậu sát đất. Kể tôi nghe, cậu làm sao đối phó cậu ta? 】
Kiều Mộc: 【 Tôi nói cậu sau. 】
Lý Tu Nhiên: 【 Cậu đang bận à? Được, vậy cậu làm chuyện của cậu đi. 】
Bận? Kiều Mộc không muốn nói nhiều cùng Lý Tu Nhiên, chỉ là sợ nhao nhao đánh thức Từ Dữu Dữu, nhưng Lý Tu Nhiên để cậu đi làm chuyện của mình, cậu có thể làm chuyện gì được chứ? Kiều Mộc cất điện thoại quay đầu lại nhìn Từ Dữu Dữu, cô gái đang nằm cuộn lại trong chăn mềm, hai gò má đỏ bừng, đôi môi có chút mở ra, có lẽ là vì ở đây hơi khô, bờ môi có chút tróc da.
Vừa thấy môi cô bị khô, Kiều Mộc liền nghĩ đến chuyện gì đấy, rồi cầm ly nước ở tủ đầu giường lên, bên trong tuy còn nước, nhưng cậu vẫn đổ ra rồi rót đầy một ly nước mới, một lần nữa lại đặt tại đầu giường. Thao tác của Kiều Mộc khi làm những việc này cực kì nhẹ nhàng khẽ khàng, nhưng có lẽ bên cạnh có người cứ đi đi lại lại, cũng có lẽ là do Từ Dữu Dữu vừa vặn khát nước, nên khi Kiều Mộc vừa đặt ly nước xuống, Từ Dữu Dữu liền mở mắt.
Kiều Mộc vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt mơ màng của Từ Dữu Dữu: "Tỉnh rồi à?"
"Kiều Mộc? Sao cậu lại ở trong phòng mình?" Từ Dữu Dữu vừa dụi mắt, vừa ngái ngủ hỏi.
Kiều Mộc thấy Từ Dữu Dữu đảo khách thành chủ, vui vẻ cười cười: "Cậu nhìn kỹ lại đi, đây là đâu."
Từ Dữu Dữu nhìn xung quanh một vòng, lập tức nhớ ra: "À nhớ rồi, đây là phòng khách sạn của cậu, mình mới ngủ trên giường cậu đúng không."
Người nói vô ý, người nghe hữu tâm, Kiều Mộc vừa nghe thấy câu "Mình ngủ trên giường cậu", da mặt không thể kiềm chế liền ửng đỏ lên, bây giờ chỉ muốn dìm đầu vào nước đá cho bớt nóng.
"Khát quá." Từ Dữu Dữu ho hai tiếng, thanh âm phát ra từ cuống họng có chút khàn khàn.
"Nước đây." Kiều Mộc lập tức đưa ly nước cậu vừa mới rót cho Từ Dữu Dữu.
"Sao trong phòng bí quá vậy, cậu mở cửa sổ ra giúp mình được không?" Từ Dữu Dữu một hơi uống hết nửa ly nước, rồi đặt ly xuống.
"Thời tiết tại B đang lạnh lắm, trong phòng có máy sưởi, bây giờ mà mở cửa sổ ra thì sẽ không còn ấm áp nữa." Từ Dữu Dữu sợ lạnh nhất.
"Vậy cậu kéo cái màn cửa ra giùm mình đi. Mà mình ngủ bao lâu rồi?" Từ Dữu Dữu vừa nói, vừa đưa tay lục lọi mò mẫm hai bên gối, để tìm điện thoại, "1 giờ 50 rồi, cậu chắc ngủ được tầm 7-8 tiếng gì đó."
Từ Dữu Dữu vặn eo bẻ cổ, vì còn trẻ, ngược lại không hề có di chứng do thức thâu đêm.
Theo lời, Kiều Mộc kéo màn cửa ra, trong nháy mắt căn phòng liền trở nên sáng sủa, Từ Dữu Dữu bị ánh nắng rọi vào mắt, cũng kích thích nên tỉnh táo một chút, cô chợt quay sang phía Kiều Mộc, kích động mà hỏi: "Cậu không đi thi đấu sao?"
"Mình đấu xong rồi." Kiều Mộc trả lời.
"Tranh thủ giờ giải lao cậu về à? Ủa mà không đúng, mình nhớ giờ giải lao buổi trưa chỉ có một tiếng thôi mà?"
"12 0 đã đấu xong rồi, cho nên mình được về sớm." Kiều Mộc giải thích.
"Hôm nay đấu nhanh quá vậy?" Từ Dữu Dữu nghe Kiều Mộc nói đã đấu xong nên được về sớm, tâm tình cũng thả lỏng, "Vậy thắng hay thua?"
Từ Dữu Dữu hỏi vô cùng tùy ý.
"Thắng." Kiều Mộc thản nhiên trả lời.
Giọng điệu của người hỏi và người trả lời này giống như một đoạn hội thoại khi một người hỏi “đã ăn chưa?”, thì người còn lại trả lời “ăn rồi”, cực kì bình thường phổ thông, không giống như là đang nói về một trận đấu cờ chuyên nghiệp.
"Vậy chỉ cần lại thắng một trận nữa là cậu liền trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp đúng không?" Từ Dữu Dữu vui vẻ nói.
"Ừm." Kiều Mộc mặc dù chỉ là nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, nhưng cảm xúc cùng biểu hiện so với mấy phút trước nói “cảm ơn” với Tu Nhiên, lại có phần kích động cùng hào hứng hơn nhiều.
"Vậy chúng ra nên đi ăn chúc mừng một bữa đi." Từ Dữu Dữu hỏi.
"Còn một trận nữa mà." Kiều Mộc nhắc nhở.
"Thế nhưng mình đói lắm rồi." Từ Dữu Dữu ôm bụng, vô cùng đáng thương đáp.
Buổi sáng mặc dù đã ăn điểm tâm sáng do Kiều Mộc mua về, nhưng dù gì suốt cả đêm phải ngồi máy bay vừa mệt mỏi vừa không được ăn gì, lúc này do mới ngủ một giấc dậy liền cảm thấy trong dạ dày trống rỗng, vô cùng khó chịu.
Kiều Mộc vốn là muốn về sớm để dẫn cô đi ăn cơm, nghe vậy lập tức nói: "Vậy mình dẫn cậu đi ăn nhé."
"Ừm." Từ Dữu Dữu kích động gật đầu, "À mà chưa, mình muốn đi tắm trước."
Tối hôm qua cùng nhau giày vò, cả người Từ Dữu Dữu thấy không thoải mái.
"Không phải cậu nói cậu đói lắm rồi sao? Ăn xong rồi lại tắm." Kiều Mộc cũng biết từ sáng đến giờ Từ Dữu Dữu không ăn gì, sợ cô sẽ bị đói.
"Mình giờ trông xấu ma chê quỷ hờn như vầy, làm mà ra ngoài đường được?" Cho dù chưa soi gương, Từ Dữu Dữu cũng biết trạng thái vừa rời giường của mình trông như thế nào, huống chi tối hôm qua cô suốt đêm đi đường, lúc này tất nhiên là mặt mũi đã đổ dầu nhơ nhớp.
"Cậu đẹp mà." Kiều Mộc theo bản năng phản bác.
Từ Dữu Dữu sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Kiều Mộc.
"Mình... Mình ra ngoài chờ cậu." Kiều Mộc chột dạ quay người liền đi ra ngoài, cậu không phải chột dạ do lời nói đó, mà là sợ Từ Dữu Dữu từ đó có thể nhận ra được điều gì mờ ám hay không. Cậu hơi hoảng loạn chạy thật nhanh ra khỏi phòng khách sạn, nhanh đến mức không để ý người ở đằng sau, trên khuôn mặt của cô gái từ kinh ngạc chuyển sang nhu hòa. Kiều Mộc đi thẳng ra ngoài cửa chính của khách sạn, hít thở thật sâu không khí lạnh ở bên ngoài để bình phục lại.
"Bạn học, hôm nay trở về sớm quá vậy." Một ông chú trung niên từ ngoài cửa tiến đến, ông ấy là chủ của khách sạn này, biết Kiều Mộc tới tham gia thi Định Đoạn, có đôi khi vô tình gặp sẽ chào hỏi vài câu.
"Dạ." Kiều Mộc gật đầu dạ một tiếng.
"Vậy... Hôm nay cậu có trả phòng không?" Ông chủ cẩn thận lại hỏi một câu.
"Không cháu vẫn nán lại, có sao không ạ, tiền phòng cháu đóng chưa đủ sao?" Kiều Mộc hỏi.
"Không ở lại thêm thì tốt, mà trả phòng cũng tốt. Tiền thuê phòng đủ rồi, đủ rồi, không cần lo lắng." Ông chủ nói.
Kiều Mộc cũng có thể đoán ra được tâm tư của ông chủ khách sạn khi ông ấy nói mấy chữ kia, hàng năm vào thời điểm này luôn có kỳ thủ đến B thị tham gia kì thi Định Đoạn, khách sạn gần đây cũng thường xuyên chật kín. Theo suốt quá trình của kì thi, hơn phân nửa sẽ nhanh chóng bị đào thải, chỉ cần từ đấu trường về trả phòng, vậy nhất định chính là đã bị đào thải. Ông chủ hỏi cậu có trả phòng hay không, kỳ thật chính là muốn hỏi cậu có bị đào thải hay chưa.
"Cháu thắng rồi." Kiều Mộc hôm nay tâm tình tốt, nhịn không được chủ động nói.
"Thắng à, vậy chúc mừng chúc mừng." Ông chủ phát ra một tràng chúc mừng vô sảng khoái, biểu hiện còn vui vẻ hơn so với Kiều Mộc, "Từ ngày đầu tiên cậu vào ở đến nay, tôi đã dự đoán chắc chắn cậu là một nhân vật lợi hại mà, chỉ cần nhìn tướng mạo của cậu thôi đã biết không phải là một kỳ thủ bình thường rồi. Tôi đoán chừng, cậu nhất định có thể vượt qua được kì thi Định Đoạn, về sau nếu cậu trở thành một kỳ thủ nổi tiếng, không chừng lại giống như Kiều Đông Viễn, tôi có thể ra ngoài khoe khoang cậu đã từng đặt phòng khách sạn chỗ tôi. Ồ mà đúng rồi, nói mới thấy hai người cùng một họ đúng không, nhiều khi 500 năm trước hai người là người một nhà, chắc chắn đều là cùng một gia tộc cờ vây lừng lẫy, hai người khẳng định đều là những kỳ thủ lợi hại thời xưa."
Kiều Mộc ban đầu đang vui vẻ, nhưng vừa nghe thấy ba chữ Kiều Đông Viễn, trong nháy mắt biểu cảm của cậu liền trở nên lạnh lùng.
Ông chủ là người làm ăn, rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, thấy tâm tình Kiều Mộc không tốt, tưởng rằng vừa rồi mình tâng bốc quá cao gây áp lực cho cậu, liền vội vàng thu lại lời nói: "À... hôm nay có nhiều người trả phòng, cô lao công quét dọn cũng không biết có kịp dọn dẹp phòng của cậu hay không, nhưng để tôi dặn họ dọn dẹp phòng trước cho cậu."
Kiều Mộc mỗi ngày thi đấu đều trở về sau bốn giờ chiều, hôm nay về sớm như thế, ông chủ sợ nhân viên quét dọn vẫn chưa dọn dẹp phòng cho cậu.
"Không sao." Kiều Mộc bỗng nhiên sực nhớ, nghĩ đến chuyện gì đó, "Nếu như tiện, chú có thể nói dì lao công đưa thêm mấy cái khăn tắm và khăn mặt sạch cho phòng cháu được không."
Trong phòng tắm hiện giờ chỉ có khăn tắm hôm qua cậu dùng.
"Được, một hồi tôi nói người đưa." Ông chủ nhiệt tình nói.
"Không, có thể đưa ngay bây giờ được không." Kiều Mộc thấy ánh mắt nghi hoặc của ông chủ nên giải thích, "Bạn của cháu đang tắm rửa bên trong, là nữ sinh."
"À ~~~." Ông chủ rất có chừng mực, không hề biểu lộ bất kì ý tứ nào thành câu chữ, nhưng chỉ biểu đạt súc tích như mình đã thấu hiểu tâm can của Kiều Mộc. Thậm chí còn có chút kính nể, nếu như ông nhớ không lầm, tiểu tử này hình như mới có 17 tuổi đấy nhé.
Hừ, người ta mới có 17 tuổi thôi.
Kiều Mộc thật vất vả mới điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng bây giờ lại đỏ tía.
Mười phút sau, Từ Dữu Dữu từ trong phòng đi ra, cô vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, nước nóng hun lên khuôn mặt thủy nộn mịn màng của cô, đôi mắt sáng tỏ, lông mi cong cong, trên người còn thoang thoảng một mùi hương của sữa tắm thơm ngát, đứng gần cửa sổ sát đất, ai đi ngang cũng phải xao xuyến.
"Tìm được nhà hàng nào chưa?" Từ Dữu Dữu bước nhanh đến bên Kiều Mộc, ngửa đầu, cười cười mà hỏi.
"Cậu muốn ăn cái gì?" Kiều Mộc bị nụ cười của cô làm chói mắt, nên né tránh ánh mắt của cô rồi nhỏ giọng hỏi.
"Mình đang đói nên cái gì cũng ăn được hết." Từ Dữu Dữu khoa trương nói.
"Vậy thì ra nhà hàng Đông Bắc bên kia đường đi, hương vị đồ ăn của chỗ đó cũng không tệ lắm." Kiều Mộc ngày bình thường lười đi xa, toàn là ăn gần nhà, cho nên cậu đều biết mấy hàng quán dễ ăn gần đây.
"Vậy thì đi." Từ Dữu Dữu nóng vội bước trước một bước ra ngoài.
Ngoài đường không có hơi ấm giống trong phòng khách sạn, Từ Dữu Dữu vừa tắm rửa xong vẫn còn hơi ấm, nhưng đi được một hồi liền thấy lanh lạnh khó chịu, đặc biệt là hai bên tai.
"Sớm biết vậy mình không buộc tóc lên, nếu vậy mình có thể xõa tóc xuống, hai bên tai sẽ không bị lạnh." Ngồi một đêm trên máy bay, đầu tóc của Từ Dữu Dữu cũng chảy dầu, bên bết dán trên đầu, nhưng nghĩ đến ăn cơm, cho nên cũng chưa gội, chỉ cột một chùm tóc đuôi ngựa. Lúc này gió thổi qua, cảm thấy hai lỗ tai lạnh muốn rớt ra ngoài.
"Chúng ta đi nhanh lên." Kiều Mộc kéo Từ Dữu Dữu bước nhanh về phía trước, cũng may nhà hàng này cũng không xa, đi rất nhanh liền đến nơi. Trong quán ăn có mở máy sưởi, đi vào Từ Dữu Dữu cũng không còn lèm bèm than vãn nữa, tìm thật nhanh một vị trí rồi kéo Kiều Mộc an vị ngồi vào.
Từ Dữu Dữu chưa ăn đồ ăn Đông Bắc bao giờ, cho nên đồ ăn đều là do Kiều Mộc gọi. Gọi xong đồ ăn, Kiều Mộc rót cho Từ Dữu Dữu một tách trà, chợt nói: "Mình ra kia mua cái này."
"Ồ, được, nhanh lên rồi về, không tí hồi mình không đợi cậu đâu." Từ Dữu Dữu nói.
"Đồ ăn đưa lên thì cậu cứ ăn trước." Kiều Mộc làm gì mà so đo bắt Từ Dữu Dữu chờ hay không chờ cậu cùng nhau ăn cơm, chỉ cần cô không bị đói là được.
Kiều Mộc thật nhanh chạy ra ngoài, đại khái năm phút sau liền chạy về, trong tay mang theo một cái túi. Trên bàn đã dọn ra một mâm địa tam tiên (1), nóng hôi hổi, nhưng Từ Dữu Dữu không hề động đũa, chắc chắn là đang chờ cậu.
(1) Địa tam tiên 地三鲜: Địa tam tiên là một món ăn tại vùng Đông Bắc Trung Quốc, được làm từ 3 loại củ quả tươi theo mùa như cà tím, khoai tây, ớt xanh.
"Không phải cậu nói muốn ăn trước sao?" Kiều Mộc hỏi.
"Mình đang định ăn thì cậu liền quay lại. Cậu mua cái gì?" Từ Dữu Dữu hiếu kì nhìn về phía cái túi.
Kiều Mộc cười, trực tiếp đưa cái túi cho Từ Dữu Dữu.
Từ Dữu Dữu nhận, hiếu kì mở ra, bên trong là một cái mũ beanie trên chóp được đính một quả cầu lông, hai bên còn được đính một đôi mắt mèo bằng keo dán nhựa.
(Hình minh họa)
"Cậu... Mua cho mình cái mũ này?" Kiều Mộc vội vàng chạy ra ngoài, chỉ để mua cho cô cái mũ này, Từ Dữu Dữu thật đúng là không ngờ đến chuyện này.
"Có mũ đội lên, một hồi ra ngoài cậu đỡ cảm thấy lạnh. Tóc cũng có thể xõa xuống, nên lúc đội mũ lên người khác không nhận ra cậu chưa gội đầu." Kiều Mộc tri kỷ nói.
"Cậu mua cái mũ chỗ nào vậy, hai con mắt này đính bằng keo dán nhựa, mai mốt giặt một cái là rụng liền." Từ Dữu Dữu cảm thấy cặp mắt mèo kia thật có chút không ổn lắm.
"Mình sợ cậu chờ lâu, liền qua siêu thị sát vách mua, nếu cậu không thích, vậy để mình đi đổi lại..."
Kiều Mộc nói còn chưa dứt lời, Từ Dữu Dữu đã gỡ sợi dây buộc tóc xuống, đơn giản xõa tóc xuống, rồi đội cái mũ beanie lên đầu
"Nhìn được không?" Từ Dữu Dữu ngẩng đầu hỏi Kiều Mộc.
"Đẹp lắm." Không chỉ đẹp mắt, đôi mắt của Từ Dữu Dữu vốn đã to tròn, lúc này đồng thời chiếu rọi cùng với cặp mắt mèo trên mũ, lộ ra thêm mấy phần đáng yêu.
"Ăn cơm đi." Từ Dữu Dữu cúi đầu kẹp một miếng ớt xanh, không hiểu làm sao lại cảm thấy có vị thật ngọt ngào.
Kiều Mộc từ trong túi lấy ra thẻ phòng, vừa muốn quẹt lên khóa cửa phòng, nhưng lại sợ Từ Dữu Dữu đã tỉnh dậy.
Nếu Dữu Dữu đã tỉnh dậy, mình cứ như thế tùy tiện đi vào, có phải là quá vô phép không, lỡ như Dữu Dữu đang tắm, như vậy thì lại càng kì cục. Nếu không thì mình gõ cửa rồi hẵng vào? Nhưng lỡ như Dữu Dữu còn chưa tỉnh, rồi mình gõ cửa sẽ gây ồn ào đánh thức cô không nhỉ?
Chần chờ do dự một hồi lâu trước cửa, Kiều Mộc cuối cùng vẫn quyết định gõ cửa trước, lúc cậu đánh cờ còn không do dự như lúc này. Đưa tay nhẹ nhàng gõ lên cửa hai lần, lại chờ một hồi, phía bên kia cánh cửa vẫn yên tĩnh không hề có một chút tiếng động nào.
Vậy là còn đang ngủ, Kiều Mộc quẹt thẻ phòng mở cửa phòng.
Màn cửa trong phòng kép lại, chỉ có một chút ánh sáng, Kiều Mộc không thích ứng một lúc mới đi vào, giống con mèo con khẽ khàng dùng mũi chân bước từng bước một đến bên giường. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Từ Dữu Dữu trên giường, Từ Dữu Dữu bọc lấy chăn mền, đang vùi đầu trong chăn, đưa lưng về phía cậu, nhìn không thấy biểu cảm. Nhìn lần thứ hai, Kiều Mộc lia mắt về phía ly nước đặt trên tủ đầu giường, khác với hồi sáng lúc cậu ra khỏi cửa, ly nước đã vơi đi hơn phân nửa.
Cái phát hiện này khiến Kiều Mộc có chút vui vẻ, cậu biết chắc là Dữu Dữu sẽ khát mà.
Trước khi trở về, tâm niệm của cậu chỉ có Từ Dữu Dữu, lo lắng không biết cô đã sớm tỉnh dậy hay chưa, ngủ có ngon không, lỡ như đói vụng thì biết đi đâu ăn cơm? Thế nhưng đến lúc trở về, ngồi đợi trong cùng một căn phòng với Từ Dữu Dữu, Kiều Mộc ngược lại không còn muốn nghĩ đến cái gì nữa.
"Đinh" một tiếng, điện thoại di động vang lên, thanh âm không lớn, nhưng ở trong căn phòng yên tĩnh lại chợt khuếch tán thật vang. Kiều Mộc vội vàng nhấn nút âm lượng, âm lượng của điện thoại đột ngột được điều chỉnh về con số không, sau đó cậu thận trọng nhìn Từ Dữu Dữu trên giường. Từ Dữu Dữu tựa hồ cũng nghe thấy thanh âm này, chân đang quấn trong chăn bất an động đậy, sau đó quay người một cái, khuôn mặt cô lúc này vừa vặn đối diện với Kiều Mộc. Nhưng cũng may đôi mắt cô vẫn nhắm như cũ, chứng tỏ cô chưa bị đánh thức.
Kiều Mộc lúc này mới thả lỏng, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện Lý Tu Nhiên gửi tin nhắn cho cậu: 【 Chúc mừng cậu, chỉ cần thắng một trận nữa là đã trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp rồi. 】
Đối thủ hôm nay của cậu là Hầu Chấn, cũng là bạn của Lý Tu Nhiên, cho nên Kiều Mộc cũng không thắc mắc nếu Lý Tu Nhiên rất nhanh đã biết tin này.
Kiều Mộc: 【 Cảm ơn. 】
Tin nhắn của cậu vừa được gửi, Lý Tu Nhiên theo sát nhắn lại một tin nhắn nữa: 【 Từ trước tôi đã nói với cậu ta cậu chính là thiên tài, mà cậu ta cứ không chịu tin, hôm nay bỗng nhiên liền thay đổi, nói là cậu ta phục cậu sát đất. Kể tôi nghe, cậu làm sao đối phó cậu ta? 】
Kiều Mộc: 【 Tôi nói cậu sau. 】
Lý Tu Nhiên: 【 Cậu đang bận à? Được, vậy cậu làm chuyện của cậu đi. 】
Bận? Kiều Mộc không muốn nói nhiều cùng Lý Tu Nhiên, chỉ là sợ nhao nhao đánh thức Từ Dữu Dữu, nhưng Lý Tu Nhiên để cậu đi làm chuyện của mình, cậu có thể làm chuyện gì được chứ? Kiều Mộc cất điện thoại quay đầu lại nhìn Từ Dữu Dữu, cô gái đang nằm cuộn lại trong chăn mềm, hai gò má đỏ bừng, đôi môi có chút mở ra, có lẽ là vì ở đây hơi khô, bờ môi có chút tróc da.
Vừa thấy môi cô bị khô, Kiều Mộc liền nghĩ đến chuyện gì đấy, rồi cầm ly nước ở tủ đầu giường lên, bên trong tuy còn nước, nhưng cậu vẫn đổ ra rồi rót đầy một ly nước mới, một lần nữa lại đặt tại đầu giường. Thao tác của Kiều Mộc khi làm những việc này cực kì nhẹ nhàng khẽ khàng, nhưng có lẽ bên cạnh có người cứ đi đi lại lại, cũng có lẽ là do Từ Dữu Dữu vừa vặn khát nước, nên khi Kiều Mộc vừa đặt ly nước xuống, Từ Dữu Dữu liền mở mắt.
Kiều Mộc vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt mơ màng của Từ Dữu Dữu: "Tỉnh rồi à?"
"Kiều Mộc? Sao cậu lại ở trong phòng mình?" Từ Dữu Dữu vừa dụi mắt, vừa ngái ngủ hỏi.
Kiều Mộc thấy Từ Dữu Dữu đảo khách thành chủ, vui vẻ cười cười: "Cậu nhìn kỹ lại đi, đây là đâu."
Từ Dữu Dữu nhìn xung quanh một vòng, lập tức nhớ ra: "À nhớ rồi, đây là phòng khách sạn của cậu, mình mới ngủ trên giường cậu đúng không."
Người nói vô ý, người nghe hữu tâm, Kiều Mộc vừa nghe thấy câu "Mình ngủ trên giường cậu", da mặt không thể kiềm chế liền ửng đỏ lên, bây giờ chỉ muốn dìm đầu vào nước đá cho bớt nóng.
"Khát quá." Từ Dữu Dữu ho hai tiếng, thanh âm phát ra từ cuống họng có chút khàn khàn.
"Nước đây." Kiều Mộc lập tức đưa ly nước cậu vừa mới rót cho Từ Dữu Dữu.
"Sao trong phòng bí quá vậy, cậu mở cửa sổ ra giúp mình được không?" Từ Dữu Dữu một hơi uống hết nửa ly nước, rồi đặt ly xuống.
"Thời tiết tại B đang lạnh lắm, trong phòng có máy sưởi, bây giờ mà mở cửa sổ ra thì sẽ không còn ấm áp nữa." Từ Dữu Dữu sợ lạnh nhất.
"Vậy cậu kéo cái màn cửa ra giùm mình đi. Mà mình ngủ bao lâu rồi?" Từ Dữu Dữu vừa nói, vừa đưa tay lục lọi mò mẫm hai bên gối, để tìm điện thoại, "1 giờ 50 rồi, cậu chắc ngủ được tầm 7-8 tiếng gì đó."
Từ Dữu Dữu vặn eo bẻ cổ, vì còn trẻ, ngược lại không hề có di chứng do thức thâu đêm.
Theo lời, Kiều Mộc kéo màn cửa ra, trong nháy mắt căn phòng liền trở nên sáng sủa, Từ Dữu Dữu bị ánh nắng rọi vào mắt, cũng kích thích nên tỉnh táo một chút, cô chợt quay sang phía Kiều Mộc, kích động mà hỏi: "Cậu không đi thi đấu sao?"
"Mình đấu xong rồi." Kiều Mộc trả lời.
"Tranh thủ giờ giải lao cậu về à? Ủa mà không đúng, mình nhớ giờ giải lao buổi trưa chỉ có một tiếng thôi mà?"
"12
"Hôm nay đấu nhanh quá vậy?" Từ Dữu Dữu nghe Kiều Mộc nói đã đấu xong nên được về sớm, tâm tình cũng thả lỏng, "Vậy thắng hay thua?"
Từ Dữu Dữu hỏi vô cùng tùy ý.
"Thắng." Kiều Mộc thản nhiên trả lời.
Giọng điệu của người hỏi và người trả lời này giống như một đoạn hội thoại khi một người hỏi “đã ăn chưa?”, thì người còn lại trả lời “ăn rồi”, cực kì bình thường phổ thông, không giống như là đang nói về một trận đấu cờ chuyên nghiệp.
"Vậy chỉ cần lại thắng một trận nữa là cậu liền trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp đúng không?" Từ Dữu Dữu vui vẻ nói.
"Ừm." Kiều Mộc mặc dù chỉ là nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, nhưng cảm xúc cùng biểu hiện so với mấy phút trước nói “cảm ơn” với Tu Nhiên, lại có phần kích động cùng hào hứng hơn nhiều.
"Vậy chúng ra nên đi ăn chúc mừng một bữa đi." Từ Dữu Dữu hỏi.
"Còn một trận nữa mà." Kiều Mộc nhắc nhở.
"Thế nhưng mình đói lắm rồi." Từ Dữu Dữu ôm bụng, vô cùng đáng thương đáp.
Buổi sáng mặc dù đã ăn điểm tâm sáng do Kiều Mộc mua về, nhưng dù gì suốt cả đêm phải ngồi máy bay vừa mệt mỏi vừa không được ăn gì, lúc này do mới ngủ một giấc dậy liền cảm thấy trong dạ dày trống rỗng, vô cùng khó chịu.
Kiều Mộc vốn là muốn về sớm để dẫn cô đi ăn cơm, nghe vậy lập tức nói: "Vậy mình dẫn cậu đi ăn nhé."
"Ừm." Từ Dữu Dữu kích động gật đầu, "À mà chưa, mình muốn đi tắm trước."
Tối hôm qua cùng nhau giày vò, cả người Từ Dữu Dữu thấy không thoải mái.
"Không phải cậu nói cậu đói lắm rồi sao? Ăn xong rồi lại tắm." Kiều Mộc cũng biết từ sáng đến giờ Từ Dữu Dữu không ăn gì, sợ cô sẽ bị đói.
"Mình giờ trông xấu ma chê quỷ hờn như vầy, làm mà ra ngoài đường được?" Cho dù chưa soi gương, Từ Dữu Dữu cũng biết trạng thái vừa rời giường của mình trông như thế nào, huống chi tối hôm qua cô suốt đêm đi đường, lúc này tất nhiên là mặt mũi đã đổ dầu nhơ nhớp.
"Cậu đẹp mà." Kiều Mộc theo bản năng phản bác.
Từ Dữu Dữu sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Kiều Mộc.
"Mình... Mình ra ngoài chờ cậu." Kiều Mộc chột dạ quay người liền đi ra ngoài, cậu không phải chột dạ do lời nói đó, mà là sợ Từ Dữu Dữu từ đó có thể nhận ra được điều gì mờ ám hay không. Cậu hơi hoảng loạn chạy thật nhanh ra khỏi phòng khách sạn, nhanh đến mức không để ý người ở đằng sau, trên khuôn mặt của cô gái từ kinh ngạc chuyển sang nhu hòa. Kiều Mộc đi thẳng ra ngoài cửa chính của khách sạn, hít thở thật sâu không khí lạnh ở bên ngoài để bình phục lại.
"Bạn học, hôm nay trở về sớm quá vậy." Một ông chú trung niên từ ngoài cửa tiến đến, ông ấy là chủ của khách sạn này, biết Kiều Mộc tới tham gia thi Định Đoạn, có đôi khi vô tình gặp sẽ chào hỏi vài câu.
"Dạ." Kiều Mộc gật đầu dạ một tiếng.
"Vậy... Hôm nay cậu có trả phòng không?" Ông chủ cẩn thận lại hỏi một câu.
"Không cháu vẫn nán lại, có sao không ạ, tiền phòng cháu đóng chưa đủ sao?" Kiều Mộc hỏi.
"Không ở lại thêm thì tốt, mà trả phòng cũng tốt. Tiền thuê phòng đủ rồi, đủ rồi, không cần lo lắng." Ông chủ nói.
Kiều Mộc cũng có thể đoán ra được tâm tư của ông chủ khách sạn khi ông ấy nói mấy chữ kia, hàng năm vào thời điểm này luôn có kỳ thủ đến B thị tham gia kì thi Định Đoạn, khách sạn gần đây cũng thường xuyên chật kín. Theo suốt quá trình của kì thi, hơn phân nửa sẽ nhanh chóng bị đào thải, chỉ cần từ đấu trường về trả phòng, vậy nhất định chính là đã bị đào thải. Ông chủ hỏi cậu có trả phòng hay không, kỳ thật chính là muốn hỏi cậu có bị đào thải hay chưa.
"Cháu thắng rồi." Kiều Mộc hôm nay tâm tình tốt, nhịn không được chủ động nói.
"Thắng à, vậy chúc mừng chúc mừng." Ông chủ phát ra một tràng chúc mừng vô sảng khoái, biểu hiện còn vui vẻ hơn so với Kiều Mộc, "Từ ngày đầu tiên cậu vào ở đến nay, tôi đã dự đoán chắc chắn cậu là một nhân vật lợi hại mà, chỉ cần nhìn tướng mạo của cậu thôi đã biết không phải là một kỳ thủ bình thường rồi. Tôi đoán chừng, cậu nhất định có thể vượt qua được kì thi Định Đoạn, về sau nếu cậu trở thành một kỳ thủ nổi tiếng, không chừng lại giống như Kiều Đông Viễn, tôi có thể ra ngoài khoe khoang cậu đã từng đặt phòng khách sạn chỗ tôi. Ồ mà đúng rồi, nói mới thấy hai người cùng một họ đúng không, nhiều khi 500 năm trước hai người là người một nhà, chắc chắn đều là cùng một gia tộc cờ vây lừng lẫy, hai người khẳng định đều là những kỳ thủ lợi hại thời xưa."
Kiều Mộc ban đầu đang vui vẻ, nhưng vừa nghe thấy ba chữ Kiều Đông Viễn, trong nháy mắt biểu cảm của cậu liền trở nên lạnh lùng.
Ông chủ là người làm ăn, rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, thấy tâm tình Kiều Mộc không tốt, tưởng rằng vừa rồi mình tâng bốc quá cao gây áp lực cho cậu, liền vội vàng thu lại lời nói: "À... hôm nay có nhiều người trả phòng, cô lao công quét dọn cũng không biết có kịp dọn dẹp phòng của cậu hay không, nhưng để tôi dặn họ dọn dẹp phòng trước cho cậu."
Kiều Mộc mỗi ngày thi đấu đều trở về sau bốn giờ chiều, hôm nay về sớm như thế, ông chủ sợ nhân viên quét dọn vẫn chưa dọn dẹp phòng cho cậu.
"Không sao." Kiều Mộc bỗng nhiên sực nhớ, nghĩ đến chuyện gì đó, "Nếu như tiện, chú có thể nói dì lao công đưa thêm mấy cái khăn tắm và khăn mặt sạch cho phòng cháu được không."
Trong phòng tắm hiện giờ chỉ có khăn tắm hôm qua cậu dùng.
"Được, một hồi tôi nói người đưa." Ông chủ nhiệt tình nói.
"Không, có thể đưa ngay bây giờ được không." Kiều Mộc thấy ánh mắt nghi hoặc của ông chủ nên giải thích, "Bạn của cháu đang tắm rửa bên trong, là nữ sinh."
"À ~~~." Ông chủ rất có chừng mực, không hề biểu lộ bất kì ý tứ nào thành câu chữ, nhưng chỉ biểu đạt súc tích như mình đã thấu hiểu tâm can của Kiều Mộc. Thậm chí còn có chút kính nể, nếu như ông nhớ không lầm, tiểu tử này hình như mới có 17 tuổi đấy nhé.
Hừ, người ta mới có 17 tuổi thôi.
Kiều Mộc thật vất vả mới điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng bây giờ lại đỏ tía.
Mười phút sau, Từ Dữu Dữu từ trong phòng đi ra, cô vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, nước nóng hun lên khuôn mặt thủy nộn mịn màng của cô, đôi mắt sáng tỏ, lông mi cong cong, trên người còn thoang thoảng một mùi hương của sữa tắm thơm ngát, đứng gần cửa sổ sát đất, ai đi ngang cũng phải xao xuyến.
"Tìm được nhà hàng nào chưa?" Từ Dữu Dữu bước nhanh đến bên Kiều Mộc, ngửa đầu, cười cười mà hỏi.
"Cậu muốn ăn cái gì?" Kiều Mộc bị nụ cười của cô làm chói mắt, nên né tránh ánh mắt của cô rồi nhỏ giọng hỏi.
"Mình đang đói nên cái gì cũng ăn được hết." Từ Dữu Dữu khoa trương nói.
"Vậy thì ra nhà hàng Đông Bắc bên kia đường đi, hương vị đồ ăn của chỗ đó cũng không tệ lắm." Kiều Mộc ngày bình thường lười đi xa, toàn là ăn gần nhà, cho nên cậu đều biết mấy hàng quán dễ ăn gần đây.
"Vậy thì đi." Từ Dữu Dữu nóng vội bước trước một bước ra ngoài.
Ngoài đường không có hơi ấm giống trong phòng khách sạn, Từ Dữu Dữu vừa tắm rửa xong vẫn còn hơi ấm, nhưng đi được một hồi liền thấy lanh lạnh khó chịu, đặc biệt là hai bên tai.
"Sớm biết vậy mình không buộc tóc lên, nếu vậy mình có thể xõa tóc xuống, hai bên tai sẽ không bị lạnh." Ngồi một đêm trên máy bay, đầu tóc của Từ Dữu Dữu cũng chảy dầu, bên bết dán trên đầu, nhưng nghĩ đến ăn cơm, cho nên cũng chưa gội, chỉ cột một chùm tóc đuôi ngựa. Lúc này gió thổi qua, cảm thấy hai lỗ tai lạnh muốn rớt ra ngoài.
"Chúng ta đi nhanh lên." Kiều Mộc kéo Từ Dữu Dữu bước nhanh về phía trước, cũng may nhà hàng này cũng không xa, đi rất nhanh liền đến nơi. Trong quán ăn có mở máy sưởi, đi vào Từ Dữu Dữu cũng không còn lèm bèm than vãn nữa, tìm thật nhanh một vị trí rồi kéo Kiều Mộc an vị ngồi vào.
Từ Dữu Dữu chưa ăn đồ ăn Đông Bắc bao giờ, cho nên đồ ăn đều là do Kiều Mộc gọi. Gọi xong đồ ăn, Kiều Mộc rót cho Từ Dữu Dữu một tách trà, chợt nói: "Mình ra kia mua cái này."
"Ồ, được, nhanh lên rồi về, không tí hồi mình không đợi cậu đâu." Từ Dữu Dữu nói.
"Đồ ăn đưa lên thì cậu cứ ăn trước." Kiều Mộc làm gì mà so đo bắt Từ Dữu Dữu chờ hay không chờ cậu cùng nhau ăn cơm, chỉ cần cô không bị đói là được.
Kiều Mộc thật nhanh chạy ra ngoài, đại khái năm phút sau liền chạy về, trong tay mang theo một cái túi. Trên bàn đã dọn ra một mâm địa tam tiên (1), nóng hôi hổi, nhưng Từ Dữu Dữu không hề động đũa, chắc chắn là đang chờ cậu.
(1) Địa tam tiên 地三鲜: Địa tam tiên là một món ăn tại vùng Đông Bắc Trung Quốc, được làm từ 3 loại củ quả tươi theo mùa như cà tím, khoai tây, ớt xanh.
"Không phải cậu nói muốn ăn trước sao?" Kiều Mộc hỏi.
"Mình đang định ăn thì cậu liền quay lại. Cậu mua cái gì?" Từ Dữu Dữu hiếu kì nhìn về phía cái túi.
Kiều Mộc cười, trực tiếp đưa cái túi cho Từ Dữu Dữu.
Từ Dữu Dữu nhận, hiếu kì mở ra, bên trong là một cái mũ beanie trên chóp được đính một quả cầu lông, hai bên còn được đính một đôi mắt mèo bằng keo dán nhựa.
(Hình minh họa)
"Cậu... Mua cho mình cái mũ này?" Kiều Mộc vội vàng chạy ra ngoài, chỉ để mua cho cô cái mũ này, Từ Dữu Dữu thật đúng là không ngờ đến chuyện này.
"Có mũ đội lên, một hồi ra ngoài cậu đỡ cảm thấy lạnh. Tóc cũng có thể xõa xuống, nên lúc đội mũ lên người khác không nhận ra cậu chưa gội đầu." Kiều Mộc tri kỷ nói.
"Cậu mua cái mũ chỗ nào vậy, hai con mắt này đính bằng keo dán nhựa, mai mốt giặt một cái là rụng liền." Từ Dữu Dữu cảm thấy cặp mắt mèo kia thật có chút không ổn lắm.
"Mình sợ cậu chờ lâu, liền qua siêu thị sát vách mua, nếu cậu không thích, vậy để mình đi đổi lại..."
Kiều Mộc nói còn chưa dứt lời, Từ Dữu Dữu đã gỡ sợi dây buộc tóc xuống, đơn giản xõa tóc xuống, rồi đội cái mũ beanie lên đầu
"Nhìn được không?" Từ Dữu Dữu ngẩng đầu hỏi Kiều Mộc.
"Đẹp lắm." Không chỉ đẹp mắt, đôi mắt của Từ Dữu Dữu vốn đã to tròn, lúc này đồng thời chiếu rọi cùng với cặp mắt mèo trên mũ, lộ ra thêm mấy phần đáng yêu.
"Ăn cơm đi." Từ Dữu Dữu cúi đầu kẹp một miếng ớt xanh, không hiểu làm sao lại cảm thấy có vị thật ngọt ngào.