Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
“Bà ơi, tụi con về rồi." Vừa vào cửa, Lư Thời liền vui sướng hô hào, tuy nhiên chờ trong chốc lát cũng không thấy bà Kiều đáp lại lời cậu.
"Bà không ở nhà sao?" Lư Thời đi qua đi lại phòng khách rồi sang nhà bếp cũng không thấy bóng dáng bà Kiều.
"Để em gọi cho bà." Kiều Mộc vừa dứt lời, liền bắt đầu gọi cho bà Kiều.
Tình trạng sức khỏe của bà Kiều nhìn chung cũng gọi là ổn, nhưng thỉnh thoảng ký ức bị rối loạn, trí nhớ sẽ lẫn lộn những mốc thời gian giữa quá khứ và hiện tại, đôi khi sẽ sực nhớ chuyện của năm ngoái, thậm chí còn nhớ những chuyện của mười năm trước. Nhưng cũng may mắn vì thường thì bà Kiều chỉ đi đến những chỗ bà thường lui tới như đến công viên đi dạo, hay là đến đạo quán cờ vây mà Kiều Mộc thường hay chơi từ nhỏ, cho nên cũng không có gì nguy cấp. Nhưng Kiều Mộc luôn lo lắng bệnh tình của bà Kiều sẽ ngày càng thêm nghiêm trọng, mỗi lần bà Kiều tự dưng biến mất, cậu liền cảm thấy lo lắng.
"Bà ngoại, bà đang ở đâu?" Điện thoại kết nối, ba người cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Dạ, được." Kiều Mộc đáp lại hai tiếng, cúp điện thoại rồi nhìn hai người kia nói, "Bà ngoại nói bà đang ở ngoài chợ mua thức ăn, kể là hôm trước ông chủ hàng rau hứa cho bà mộc nhĩ mà quên ở nhà, bây giờ mới có nên bà ngoại vừa ra đó lấy, chắc tầm 20 phút nữa là về."
"Chẳng phải chỉ là mộc nhĩ thôi sao? Ngày mai bà ra lấy không được à?" Lư Thời nói.
"Thì cũng do ai buổi sáng cứ lèo nhèo muốn ăn rau trộn mộc nhĩ?" Kiều Mộc lườm anh họ cậu một cái.
"Khụ, thôi thôi, làm bài tập đi, làm bài tập đi." Lư Thời không còn dám nhắc lại vụ mộc nhĩ, trước tiên đi vào phòng khách, rồi móc hết sách vở trong cặp ra, tay thì làm nhưng mồm thì phàn nàn, "Hôm nay chỉ có giáo viên sử là người tốt, không giao bài về nhà."
Kiều Mộc hiếm hoi phụ họa một câu: "Hôm nay quả thật có nhiều bài tập về nhà."
Kiều Mộc cũng lôi sách vở trong cặp ra định làm bài tập, không cẩn thận lại móc ra một hộp giấy nhỏ chừng lòng bàn tay. Kiều Mộc đang định nhanh chóng cất vào trong cặp, nhưng Từ Dữu Dữu lại tinh mắt hơn, hỏi: "Cái này là gì vậy?"
"Có gì đâu." Kiều Mộc cất cái hộp vào cặp thật lẹ.
Từ Dữu Dữu nhìn thoáng qua, cảm thấy Kiều Mộc không muốn tiết lộ cho cô biết, cũng không muốn tìm hiểu thêm.
Lư Thời ngồi bên cạnh, chứng kiến toàn bộ câu chuyện thì nói thầm trong lòng, mẹ nó cái thằng em họ ngốc này, cái hộp quà kia để tơ hơ trước mắt Từ Dữu Dữu, còn bầy đặt bí a bí ẩn nói có gì đâu, mày nói thử xem có gì không? Ông nội của tôi ơi, động não một tí đi được không? Hôm nay là lễ tình nhân, rồi mày không sợ Từ Dữu Dữu nghi ngờ mày đi nhận quà tỏ tình của người khác sao.
"Đây có phải là quà em mua từ Hải thị định tặng Từ Dữu Dữu mà đúng không?" Lư Thời sốt rột, trực tiếp nói thẳng.
Từ Dữu Dữu kinh ngạc ngẩng đầu: "Mua quà cho mình?"
"Hả, ừm." Kiều Mộc thấy Lư Thời đã tiết lộ, cũng đành phải thừa nhận.
"Vậy cậu giấu làm chi? Mà quà cậu mua từ Hải thị, sao đến hôm nay mới đưa cho mình?" Từ Dữu Dữu hỏi.
"Đương nhiên là bởi vì hôm nay là ngày..."
"Bởi vì hôm nay là lễ tình nhân nên mới giấu đi." Kiều Mộc ngay cả thở cũng không dám thở, vừa nghe thấy Lư Thời định bép xép gì đó liền chặn ngay lại.
"Là do lễ tình nhân? Nên cậu mới giấu đi?" Từ Dữu Dữu thể hiện mình không hiểu cái logic kỳ cục này, "Tại sao?"
"Đúng vậy đó, vì sao?" Lư Thời cũng thực sự muốn biết cái thằng em họ nhát gan này định giải thích như thế nào.
"Đây là quà lưu niệm mình mua lúc còn ở Hải thị, ban đầu dự định quay về sẽ đưa liền cho cậu. Nhưng sau khi về đến đây lại quên béng đi mất. Đến đêm hôm qua, mình soạn lại vali thì mới thấy nó, nên định chờ đến sáng hôm nay mang lên lớp đưa cho cậu. Nhưng..." Kiều Mộc nuốt nước miếng một cái, "Hồi sáng khi đến trường, lúc đó mình chợt nhận ra hôm nay là ngày lễ tình nhân, vậy cho nên... Hôm nào mình mua quà khác tặng cậu."
"Cậu sợ mình hiểu lầm là cậu thích mình sao?" Từ Dữu Dữu hỏi.
Hàng lông mi của Kiều Mộc khẽ run, sững sờ ngay tại chỗ, cậu căn bản không biết trả lời vấn đề này như thế nào. Đúng, cậu chính là sợ Từ Dữu Dữu biết cậu thích cô, nếu lỡ như sau khi biết điều đó, Từ Dữu Dữu lại nói chỉ xem cậu là bạn bè thì làm sao đây? Thực sự ngay từ ban đầu cậu cũng không có ý định sẽ tỏ tình vào ngày hôm nay, cậu chỉ là muốn lấy cái cớ như ban nãy để tặng quà cho Từ Dữu Dữu vào ngày lễ tình nhân thôi.
Kiều Mộc không thể trả lời được vấn đề này, nhất quyết không nói, chỉ là cầm hộp quà lần nữa đưa tới: "Nếu cậu đã trông thấy, vậy thì tặng cậu."
Bất kể như thế nào, hôm nay chắc chắn phải đưa quà.
"Cảm ơn." Từ Dữu Dữu mở hộp quà ra, bên trong chiếc hộp là một chiếc chuông gió nhỏ xinh trông thật tinh xảo, chiếc chuông gió này chỉ lớn tầm một bàn tay, có sáu sợi dây được kết bằng vỏ xò đính xen kẽ cùng những ống pha lê nho nhỏ trong suốt, nếu đặt dưới ánh mặt trời, nhờ vào khúc xạ ánh sáng sẽ tạo ra bảy sắc cầu vồng. Nhẹ tay lay động chuông gió, sẽ phát ra những âm thanh đinh đinh đang đang thật trong trẻo, nghe thật vui tai.
"Chiếc chuông gió này rất độc đáo, nó cũng không lớn, mình sẽ treo nó trên cửa sổ. Mình thích lắm, cảm ơn Kiều Mộc." Từ Dữu Dữu nói lời cảm tạ.
Tâm tình Kiều Mộc đang do dự hậm hực trong nháy mắt liền sáng bừng, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, lộ ra thật rõ hai lúm đồng tiền trên má.
"Được rồi, còn phải làm bài tập nữa đấy." Mặc dù thằng em họ ngốc nhà mình lại đem quà trong lễ tình nhân biến thành đồ lưu niệm, nhưng Lư Thời vẫn bị cái tư vị vừa mập mờ vừa ấm áp đến buồn nôn của hai người làm đau hết cả gan.
Đầu năm đầu tháng, thể hiện vồ vập cũng không phải là ý hay.
Cả ba người đang ngồi làm bài tập cùng nhau, một lát sau ngoài sân chợt truyền vào những tiếng bước chân, ba người họ tưởng rằng bà Kiều đã về đến nhà, cùng nhau ngẩng đầu nhìn thì lại thấy một người khác đã bước vào gần đến cửa phòng khách, đó là một người phụ nữ dung mạo yêu kiều, trông rất trang nhã.
Từ Dữu Dữu nhìn lướt qua, cảm thấy người phụ nữ này trông quen quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi. Trong lúc cô cố gắng nhớ lại, chợt thấy Lư Thời nghẹn ngào đứng lên chào hỏi: "Cô út."
Cô út? Lư Thời gọi bà ấy một tiếng cô út, vậy chẳng phải là... mẹ của Kiều Mộc.
Nhớ lại, vào dịp Trung Thu năm ngoái, cô có đến nhà bà Kiều biếu bánh Trung Thu, bỗng vô tình nghe được cuộc cãi vã giữa người phụ nữ này và bà ngoại Kiều. Đương nhiên lúc đó cô chỉ nhìn liếc qua một chút, cũng không đặc biệt quan tâm, cho nên lúc này mới không lập tức nhớ ra.
Sau khi Từ Dữu Dữu ngây người một lát, Lư Oánh Hoa đã nhanh chóng bước vào trong phòng khách trên đôi giày cao gót mười phân. Bà ấy lãnh cảm liếc nhìn lần lượt từng người trong phòng khách, sau đó bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Kiều Mộc. Trong mắt của bà không hề che giấu sự ngỡ ngàng trong lòng mình: "Con ngừng thuốc?"
Nửa năm chưa gặp, Kiều Mộc đã thay đổi đến chóng mặt, nhưng Kiều Mộc dù sao cũng là con của bà, có gầy có béo thì đó vẫn là hình hài của đứa bé do chính bà mang nặng đẻ đau, chỉ trong chốc lát Lư Oánh Hoa liền nhận ra Kiều Mộc.
Ngừng thuốc? Từ Dữu Dữu kinh ngạc nhìn về phía Kiều Mộc.
Kiều Mộc bên này đang vô cùng căng thẳng, sống lưng của cậu dựng lên thẳng tắp, nhìn vào ánh mắt của Lư Oánh Hoa, đó là một ánh nhìn phức tạp mà Từ Dữu Dữu chẳng cách nào giải thích được. Trong đó có một chút sợ hãi, cùng khẩn trương, nhưng lại phảng phất đâu đó những tia ai oán.
"Cô út, sao cô lại tới đây? Là đến thăm bà nội sao?" Lư Thời nghênh đón.
"Bà nội con không có ở nhà à?" Hèn gì bà đến đây lâu như vậy, cũng không thấy mẹ ra, nên Lư Oánh Hoa liền suy đoán mẹ mình hẳn là không ở nhà.
"Bà nội ra ngoài mua thức ăn, sẽ quay lại ngay." Lư Thời nói.
"Thật sao? Vậy mẹ nói ngắn gọn. Kiều Mộc, cùng mẹ vào phòng một chút." Nói xong, Lư Oánh Hoa định kéo Kiều Mộc vào phòng ngủ.
"Cô út, một lát bà nội liền trở về. Cô chờ bà nội về đi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, ban đêm cô cứ việc ở lại rồi hàn huyên với Kiều Mộc sau cũng được mà." Lư Thời vừa nói, vừa dùng cánh tay giữ thật chặt cánh tay kia của Kiều Mộc.
Biểu hiện của Lư Thời quá rõ ràng, cậu chắc chắn không để cho Kiều Mộc đi theo Lư Oánh Hoa vào trong phòng ngủ.
Lư Oánh Hoa không để ý đến Lư Thời, mà trực tiếp nhìn về phía Kiều Mộc: "Nếu con không muốn đi vào nói chuyện, vậy mẹ nói thẳng ở đây cũng được."
"Đi vào nói." Kiều Mộc liền đáp, vùng vẫy thoát khỏi nắm tay của Lư Thời, nhưng Lư Thời vẫn nắm thật chặt, cậu không hề có ý định buông ra nên Kiều Mộc liền nói: "Buông ra."
"Không được." Lư Thời gắt gao nắm lấy, cậu nhìn thoáng về phía Từ Dữu Dữu, nhỏ giọng tiến đến bên tai Kiều Mộc, "Bố anh có dặn rằng kiên quyết không thể để em ở cùng một chỗ với cô út."
"Buông ra." Kiều Mộc biết rõ tính cách của mẹ mình, nếu không lập tức đi theo bà vào trong phòng nói chuyện, bà nhất định sẽ phơi bày hết tất cả ngay trong phòng khách.
"Được rồi, đến tối cô còn có một đám tiệc, nhất định phải lập tức quay trở về." Lư Oánh Hoa nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy không còn kịp thời gian, liền nói thẳng, "Mẹ lần này đến chính là để hỏi con một việc, con đi tham gia thi đấu giải cờ vây nghiệp dư, có phải là để tham gia giải Định Đoạn năm nay đúng không?"
Kiều Mộc nắm chặt hai tay, cố gắng gật đầu nói: "Dạ đúng."
"Cô út, Kiều Mộc vốn rất thích cờ vây, nếu em ấy muốn tham gia thi đấu Định Đoạn, chúng ta nên cổ vũ em ấy." Lư Thời vội vàng nói.
"Cô không đến đây để ngăn cản nó." Lư Oánh Hoa nói.
"Như vậy thì tốt, không sao. Không phải cô còn phải đi tiệc sao? Một hồi trên đường kẹt xe lắm, cô nhanh đi về đi." Lư Thời liên tiếp thúc giục, không chỉ nhẹ nhàng ám chỉ, mà là vô cùng vội vàng muốn mời Lư Oánh Hoa rời đi. Giống như nếu bà ta tiếp tục đứng ở đây, liền sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra vậy.
"Cô có mấy lời muốn nói với Kiều Mộc, nói xong cô liền đi." Lư Oánh Hoa nhìn về phía Kiều Mộc, "Kiều Mộc, sáu năm trước, con thi Định Đoạn thất bại, còn sinh bệnh, bà ngoại con nói con căn bản không thích cờ vây, là do mẹ ép buộc con không được học tiểu học để chơi cờ. Có một số người, bao gồm bà ngoại con, chú của con, bọn họ đều nói mẹ là muốn dùng con như công cụ để trả thù Kiều Đông Viễn. Thậm chí còn có truyền thông đưa tin, đều bịa đặt nói mẹ đốt cháy giai đoạn, nói mẹ là một bà mẹ tàn nhẫn, điên cuồng hậu ly dị mà hành hạ chính con trai mình. Con có biết rằng, trong suốt khoảng thời gian này, khi đi ra ngoài, mẹ đều bị người khác chỉ chỉ chỏ chỏ nói xấu sau lưng, thậm chí ngay cả người nhà, cũng không ai thèm quan tâm nói chuyện với mẹ?"
"Mẹ chưa từng trách cứ con một câu nào, ngày đó bác sĩ nói con không thể hạ cờ vây, mẹ cũng đồng ý, về sau cũng đâu ép con chạm vào cờ vây. Nhưng bây giờ thì thế nào, tự con lại lựa chọn một lần nữa đi trên con đường của kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp này, nếu chính bản thân con đã quyết định như thế, nhất định con phải trở thành người giỏi nhất, nhất định phải trở thành Kỳ Thánh. Nếu như không thể, cũng không cần đi thi làm mẹ mất mặt với thiên hạ đâu." Lư Oánh Hoa nói.
"Cô út!!!" Lư Thời không cam lòng rống lên một tiếng, cậu cũng muốn cãi lại, nhưng dù sao cậu cũng là một vãn bối, chỉ có thể vừa lo lắng chờ bà nội trở về, vừa chú ý biểu hiện của Kiều Mộc.
Kiều Mộc mặc dù đã ngưng dùng thuốc, thể trọng cũng giảm xuống rất nhiều, nhưng đầu tuần này cậu có đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ cũng nói Kiều Mộc chưa thực sự vượt qua nỗi ám ảnh tâm lý này hoàn toàn, chỉ là có dấu hiệu chuyển biến tốt, quan trọng nhất chính là cậu đã tự mình có ý chí muốn khắc phục, chỉ cần thêm thời gian để bản thân tự điều chỉnh mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Trời đất quỷ thần ơi, tình trạng tâm lý vừa có chút tiến triển, nhưng cái cội nguồn của mọi kích thích này cứ từ đâu bất thình lình xuất hiện trước mặt Kiều Mộc.
Kiều Mộc cắn răng, ánh mắt thẳng tắp nhìn lên khuôn mặt của mẹ mình, bỗng dưng trong đầu cậu lại tái hiện khuôn mặt đó của sáu năm trước.
"Kiều Mộc, mày là con trai của Kiều Đông Viễn, là con trai của Kỳ Thánh đấy, mười tuổi thi Định Đoạn, đối với người khác mà nói thì quả nhiên là một thiên tài, nhưng đối với mày thì đó chỉ là chuyện thường tình mà thôi. Cho nên trong lần thi đấu Định Đoạn này, mày chỉ có thể thắng không thể thua, hiểu chứ."
"Vì sao mày lại để thua Lý Chí? Chẳng phải lúc còn ở đạo quán, nó đâu phải là đối thủ của mày?"
"Vì sao vừa vào trung bàn mà đi sai nhiều nước như thế, có phải lại không tập trung hay không? Tao đã dạy mày cách làm sao để tỉnh táo rồi mà. Vì sao lại không giữ bình tĩnh? Tại sao lúc đó không biết nín thở?"
"Phải nín thở, mày phải tưởng tượng cái đầu của mình đang bị dìm trong nước, để ép chính đại não tỉnh táo trở lại."
"Kiều Mộc, cái chuyện mày không thể thi Định Đoạn, bây giờ cả giới cờ vây ai cũng biết hết rồi."
Những lời này tựa như những ngón tay đang ép vào cổ họng cậu, dùng sức siết thật chặt, cái cảm giác ngộp thở bắt đầu xâm chiếm cả đại não của Kiều Mộc, khiến cho lồng ngực cậu không thể hít thở lấy vào oxy.
Hô hấp, hô hấp, hô hấp!
Kiều Mộc đang tự chấn tĩnh chính mình, để bản thân tự khôi phục hô hấp, đại não lúc này đang chia làm hai bên. Một bên đang chiếm lĩnh ý thức, để cậu biết rõ không có bàn tay nào đang siết lấy cổ cậu, nhưng một nửa khác thì đang khống chế cơ năng bên trong cơ thể, khiến cậu không còn khả năng hô hấp.
Vừa thấy cảnh này, Từ Dữu Dữu tiến đến cạnh Kiều Mộc, hung hăng đập bốp lên lưng của Kiều Mộc.
Bất chợt không kịp chuẩn bị, đột nhiên Kiều Mộc thở dốc vì kinh ngạc, ngỡ ngàng nhìn về phía Từ Dữu Dữu. Mà cũng nhờ cảm giác kinh ngạc này đã gợi dậy ý thức đang bị kìm hãm trong cậu, một lần nữa khiến cậu phục hồi lại hô hấp.
Từ Dữu Dữu ngồi im nghe nửa ngày, lúc này đúng là nhịn không được, cô chưa từng thấy một bà mẹ nào ngang ngược, còn tự tin áp đặt con trai mình, nhưng vẫn ra vẻ một bà mẹ thanh cao gương mẫu như thế này.
Mặc kệ Kiều Mộc là bởi vì nguyên nhân gì mà thi Định Đoạn thất bại, nhưng nếu cậu ấy mắc bệnh, là bậc phụ mẫu có trách nhiệm dưỡng dục, chẳng lẽ bà ta không có tí trách nhiệm nào trong đây sao? Sáu năm trôi qua, hôm nay còn mặt mũi nào mà trở về trách móc ‘vì con mà mẹ bị mất mặt với thiên hạ’, tôi không thèm so đo, nhưng chuyện lần này bà thật sự quá đáng rồi.
Bà tới công chuyện với tôi...
"Nếu như Kiều Mộc lần này thất bại không lên được chuyên nghiệp, lại khiến bà mất mặt lần nữa, vậy bà định làm thế nào?" Từ Dữu Dữu đang tức giận, ngay cả chữ ‘dì’ cũng không thèm xưng hô.
"Cô là ai?" Lư Oánh Hoa dời sự chú ý sang Từ Dữu Dữu.
"Bà có thể trả lời tôi trước không? Bà tự ra yêu cầu, cũng nên để Kiều Mộc cân nhắc trước một chút, mới có thể chắc chắn trả lời bà được chứ."
"Con cái nhà ai mà vô phép vô tắc như vậy. Đây là chuyện nhà chúng tôi, đây không phải chuyện mà cô có thể xía vào, không có gì thì về nhà cô sớm đi." Lư Oánh Hoa không vui nói.
Từ Dữu Dữu cũng không tức giận, quay đầu nhìn Kiều Mộc: "Kiều Mộc, vậy cậu hỏi đi."
Lư Oánh Hoa không trả lời mình, nhưng ít ra cũng nên trả lời Kiều Mộc đúng chứ.
Kiều Mộc chưa từng muốn chất vấn mẹ mình, từ lúc ba tuổi, cậu là do một tay mẹ tự nuôi nấng, trong thế giới của cậu lúc đó, chỉ có mỗi mẹ là người quan trọng nhất. Vì không muốn làm mẹ thất vọng, cậu đã cố gắng luyện cờ thật tốt, mặc dù mỗi lần bị vùi đầu trong chậu nước cậu đều rất sợ hãi, nhưng cậu vẫn kiên trì gắng gượng. Đến hôm thi Định Đoạn cậu lại thất bại, khiến mẹ cậu mất mặt với mọi người, chính bản thân cậu cũng thấy đấy là lỗi của mình gây ra.
Lời nói của Từ Dữu Dữu dường như đã chạm vào vết thương bị chôn dấu sâu trong tâm khảm, mà cậu chưa bao giờ dám đụng đến.
"Mẹ, nếu như con lần này thi Định Đoạn thất bại, lại khiến mẹ mất vọng lần nữa, mẹ sẽ làm thế nào?" Kiều Mộc lặp lại một lần.
Thật tâm, cậu cũng từng nghĩ về chuyện này, nếu mình lại khiến mẹ thất vọng một lần nữa, bà ấy sẽ phản ứng như thế nào? Liệu danh dự và sĩ diện có quan trọng hơn tính mạng và sức khỏe của mình hay không?
Từ Dữu Dữu đoán không sai, Lư Oánh Hoa phớt lờ câu hỏi của cô, nhưng không thể xem nhẹ lời Kiều Mộc. Nghe xong, bà ấy trả lời: "Mẹ sẽ vô cùng thất vọng về con."
Kiều Mộc vừa nghe câu trả lời này, chợt đáp: "Chỉ thất vọng thôi à? Chẳng phải những năm nay mẹ đều thất vọng về con sao?"
Lư Oánh Hoa một lần nữa nghẹn lời, muốn phản bác, lại không biết nên phản bác thế nào.
Có thất vọng không? Có, bà vô cùng thất vọng, bà đã từng đặt rất nhiều kỳ vọng vào Kiều Mộc, thế nhưng từ trước đến nay đứa con trai này lại luôn khiến bà thất vọng.
"Bà không ở nhà sao?" Lư Thời đi qua đi lại phòng khách rồi sang nhà bếp cũng không thấy bóng dáng bà Kiều.
"Để em gọi cho bà." Kiều Mộc vừa dứt lời, liền bắt đầu gọi cho bà Kiều.
Tình trạng sức khỏe của bà Kiều nhìn chung cũng gọi là ổn, nhưng thỉnh thoảng ký ức bị rối loạn, trí nhớ sẽ lẫn lộn những mốc thời gian giữa quá khứ và hiện tại, đôi khi sẽ sực nhớ chuyện của năm ngoái, thậm chí còn nhớ những chuyện của mười năm trước. Nhưng cũng may mắn vì thường thì bà Kiều chỉ đi đến những chỗ bà thường lui tới như đến công viên đi dạo, hay là đến đạo quán cờ vây mà Kiều Mộc thường hay chơi từ nhỏ, cho nên cũng không có gì nguy cấp. Nhưng Kiều Mộc luôn lo lắng bệnh tình của bà Kiều sẽ ngày càng thêm nghiêm trọng, mỗi lần bà Kiều tự dưng biến mất, cậu liền cảm thấy lo lắng.
"Bà ngoại, bà đang ở đâu?" Điện thoại kết nối, ba người cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Dạ, được." Kiều Mộc đáp lại hai tiếng, cúp điện thoại rồi nhìn hai người kia nói, "Bà ngoại nói bà đang ở ngoài chợ mua thức ăn, kể là hôm trước ông chủ hàng rau hứa cho bà mộc nhĩ mà quên ở nhà, bây giờ mới có nên bà ngoại vừa ra đó lấy, chắc tầm 20 phút nữa là về."
"Chẳng phải chỉ là mộc nhĩ thôi sao? Ngày mai bà ra lấy không được à?" Lư Thời nói.
"Thì cũng do ai buổi sáng cứ lèo nhèo muốn ăn rau trộn mộc nhĩ?" Kiều Mộc lườm anh họ cậu một cái.
"Khụ, thôi thôi, làm bài tập đi, làm bài tập đi." Lư Thời không còn dám nhắc lại vụ mộc nhĩ, trước tiên đi vào phòng khách, rồi móc hết sách vở trong cặp ra, tay thì làm nhưng mồm thì phàn nàn, "Hôm nay chỉ có giáo viên sử là người tốt, không giao bài về nhà."
Kiều Mộc hiếm hoi phụ họa một câu: "Hôm nay quả thật có nhiều bài tập về nhà."
Kiều Mộc cũng lôi sách vở trong cặp ra định làm bài tập, không cẩn thận lại móc ra một hộp giấy nhỏ chừng lòng bàn tay. Kiều Mộc đang định nhanh chóng cất vào trong cặp, nhưng Từ Dữu Dữu lại tinh mắt hơn, hỏi: "Cái này là gì vậy?"
"Có gì đâu." Kiều Mộc cất cái hộp vào cặp thật lẹ.
Từ Dữu Dữu nhìn thoáng qua, cảm thấy Kiều Mộc không muốn tiết lộ cho cô biết, cũng không muốn tìm hiểu thêm.
Lư Thời ngồi bên cạnh, chứng kiến toàn bộ câu chuyện thì nói thầm trong lòng, mẹ nó cái thằng em họ ngốc này, cái hộp quà kia để tơ hơ trước mắt Từ Dữu Dữu, còn bầy đặt bí a bí ẩn nói có gì đâu, mày nói thử xem có gì không? Ông nội của tôi ơi, động não một tí đi được không? Hôm nay là lễ tình nhân, rồi mày không sợ Từ Dữu Dữu nghi ngờ mày đi nhận quà tỏ tình của người khác sao.
"Đây có phải là quà em mua từ Hải thị định tặng Từ Dữu Dữu mà đúng không?" Lư Thời sốt rột, trực tiếp nói thẳng.
Từ Dữu Dữu kinh ngạc ngẩng đầu: "Mua quà cho mình?"
"Hả, ừm." Kiều Mộc thấy Lư Thời đã tiết lộ, cũng đành phải thừa nhận.
"Vậy cậu giấu làm chi? Mà quà cậu mua từ Hải thị, sao đến hôm nay mới đưa cho mình?" Từ Dữu Dữu hỏi.
"Đương nhiên là bởi vì hôm nay là ngày..."
"Bởi vì hôm nay là lễ tình nhân nên mới giấu đi." Kiều Mộc ngay cả thở cũng không dám thở, vừa nghe thấy Lư Thời định bép xép gì đó liền chặn ngay lại.
"Là do lễ tình nhân? Nên cậu mới giấu đi?" Từ Dữu Dữu thể hiện mình không hiểu cái logic kỳ cục này, "Tại sao?"
"Đúng vậy đó, vì sao?" Lư Thời cũng thực sự muốn biết cái thằng em họ nhát gan này định giải thích như thế nào.
"Đây là quà lưu niệm mình mua lúc còn ở Hải thị, ban đầu dự định quay về sẽ đưa liền cho cậu. Nhưng sau khi về đến đây lại quên béng đi mất. Đến đêm hôm qua, mình soạn lại vali thì mới thấy nó, nên định chờ đến sáng hôm nay mang lên lớp đưa cho cậu. Nhưng..." Kiều Mộc nuốt nước miếng một cái, "Hồi sáng khi đến trường, lúc đó mình chợt nhận ra hôm nay là ngày lễ tình nhân, vậy cho nên... Hôm nào mình mua quà khác tặng cậu."
"Cậu sợ mình hiểu lầm là cậu thích mình sao?" Từ Dữu Dữu hỏi.
Hàng lông mi của Kiều Mộc khẽ run, sững sờ ngay tại chỗ, cậu căn bản không biết trả lời vấn đề này như thế nào. Đúng, cậu chính là sợ Từ Dữu Dữu biết cậu thích cô, nếu lỡ như sau khi biết điều đó, Từ Dữu Dữu lại nói chỉ xem cậu là bạn bè thì làm sao đây? Thực sự ngay từ ban đầu cậu cũng không có ý định sẽ tỏ tình vào ngày hôm nay, cậu chỉ là muốn lấy cái cớ như ban nãy để tặng quà cho Từ Dữu Dữu vào ngày lễ tình nhân thôi.
Kiều Mộc không thể trả lời được vấn đề này, nhất quyết không nói, chỉ là cầm hộp quà lần nữa đưa tới: "Nếu cậu đã trông thấy, vậy thì tặng cậu."
Bất kể như thế nào, hôm nay chắc chắn phải đưa quà.
"Cảm ơn." Từ Dữu Dữu mở hộp quà ra, bên trong chiếc hộp là một chiếc chuông gió nhỏ xinh trông thật tinh xảo, chiếc chuông gió này chỉ lớn tầm một bàn tay, có sáu sợi dây được kết bằng vỏ xò đính xen kẽ cùng những ống pha lê nho nhỏ trong suốt, nếu đặt dưới ánh mặt trời, nhờ vào khúc xạ ánh sáng sẽ tạo ra bảy sắc cầu vồng. Nhẹ tay lay động chuông gió, sẽ phát ra những âm thanh đinh đinh đang đang thật trong trẻo, nghe thật vui tai.
"Chiếc chuông gió này rất độc đáo, nó cũng không lớn, mình sẽ treo nó trên cửa sổ. Mình thích lắm, cảm ơn Kiều Mộc." Từ Dữu Dữu nói lời cảm tạ.
Tâm tình Kiều Mộc đang do dự hậm hực trong nháy mắt liền sáng bừng, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, lộ ra thật rõ hai lúm đồng tiền trên má.
"Được rồi, còn phải làm bài tập nữa đấy." Mặc dù thằng em họ ngốc nhà mình lại đem quà trong lễ tình nhân biến thành đồ lưu niệm, nhưng Lư Thời vẫn bị cái tư vị vừa mập mờ vừa ấm áp đến buồn nôn của hai người làm đau hết cả gan.
Đầu năm đầu tháng, thể hiện vồ vập cũng không phải là ý hay.
Cả ba người đang ngồi làm bài tập cùng nhau, một lát sau ngoài sân chợt truyền vào những tiếng bước chân, ba người họ tưởng rằng bà Kiều đã về đến nhà, cùng nhau ngẩng đầu nhìn thì lại thấy một người khác đã bước vào gần đến cửa phòng khách, đó là một người phụ nữ dung mạo yêu kiều, trông rất trang nhã.
Từ Dữu Dữu nhìn lướt qua, cảm thấy người phụ nữ này trông quen quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi. Trong lúc cô cố gắng nhớ lại, chợt thấy Lư Thời nghẹn ngào đứng lên chào hỏi: "Cô út."
Cô út? Lư Thời gọi bà ấy một tiếng cô út, vậy chẳng phải là... mẹ của Kiều Mộc.
Nhớ lại, vào dịp Trung Thu năm ngoái, cô có đến nhà bà Kiều biếu bánh Trung Thu, bỗng vô tình nghe được cuộc cãi vã giữa người phụ nữ này và bà ngoại Kiều. Đương nhiên lúc đó cô chỉ nhìn liếc qua một chút, cũng không đặc biệt quan tâm, cho nên lúc này mới không lập tức nhớ ra.
Sau khi Từ Dữu Dữu ngây người một lát, Lư Oánh Hoa đã nhanh chóng bước vào trong phòng khách trên đôi giày cao gót mười phân. Bà ấy lãnh cảm liếc nhìn lần lượt từng người trong phòng khách, sau đó bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Kiều Mộc. Trong mắt của bà không hề che giấu sự ngỡ ngàng trong lòng mình: "Con ngừng thuốc?"
Nửa năm chưa gặp, Kiều Mộc đã thay đổi đến chóng mặt, nhưng Kiều Mộc dù sao cũng là con của bà, có gầy có béo thì đó vẫn là hình hài của đứa bé do chính bà mang nặng đẻ đau, chỉ trong chốc lát Lư Oánh Hoa liền nhận ra Kiều Mộc.
Ngừng thuốc? Từ Dữu Dữu kinh ngạc nhìn về phía Kiều Mộc.
Kiều Mộc bên này đang vô cùng căng thẳng, sống lưng của cậu dựng lên thẳng tắp, nhìn vào ánh mắt của Lư Oánh Hoa, đó là một ánh nhìn phức tạp mà Từ Dữu Dữu chẳng cách nào giải thích được. Trong đó có một chút sợ hãi, cùng khẩn trương, nhưng lại phảng phất đâu đó những tia ai oán.
"Cô út, sao cô lại tới đây? Là đến thăm bà nội sao?" Lư Thời nghênh đón.
"Bà nội con không có ở nhà à?" Hèn gì bà đến đây lâu như vậy, cũng không thấy mẹ ra, nên Lư Oánh Hoa liền suy đoán mẹ mình hẳn là không ở nhà.
"Bà nội ra ngoài mua thức ăn, sẽ quay lại ngay." Lư Thời nói.
"Thật sao? Vậy mẹ nói ngắn gọn. Kiều Mộc, cùng mẹ vào phòng một chút." Nói xong, Lư Oánh Hoa định kéo Kiều Mộc vào phòng ngủ.
"Cô út, một lát bà nội liền trở về. Cô chờ bà nội về đi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, ban đêm cô cứ việc ở lại rồi hàn huyên với Kiều Mộc sau cũng được mà." Lư Thời vừa nói, vừa dùng cánh tay giữ thật chặt cánh tay kia của Kiều Mộc.
Biểu hiện của Lư Thời quá rõ ràng, cậu chắc chắn không để cho Kiều Mộc đi theo Lư Oánh Hoa vào trong phòng ngủ.
Lư Oánh Hoa không để ý đến Lư Thời, mà trực tiếp nhìn về phía Kiều Mộc: "Nếu con không muốn đi vào nói chuyện, vậy mẹ nói thẳng ở đây cũng được."
"Đi vào nói." Kiều Mộc liền đáp, vùng vẫy thoát khỏi nắm tay của Lư Thời, nhưng Lư Thời vẫn nắm thật chặt, cậu không hề có ý định buông ra nên Kiều Mộc liền nói: "Buông ra."
"Không được." Lư Thời gắt gao nắm lấy, cậu nhìn thoáng về phía Từ Dữu Dữu, nhỏ giọng tiến đến bên tai Kiều Mộc, "Bố anh có dặn rằng kiên quyết không thể để em ở cùng một chỗ với cô út."
"Buông ra." Kiều Mộc biết rõ tính cách của mẹ mình, nếu không lập tức đi theo bà vào trong phòng nói chuyện, bà nhất định sẽ phơi bày hết tất cả ngay trong phòng khách.
"Được rồi, đến tối cô còn có một đám tiệc, nhất định phải lập tức quay trở về." Lư Oánh Hoa nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy không còn kịp thời gian, liền nói thẳng, "Mẹ lần này đến chính là để hỏi con một việc, con đi tham gia thi đấu giải cờ vây nghiệp dư, có phải là để tham gia giải Định Đoạn năm nay đúng không?"
Kiều Mộc nắm chặt hai tay, cố gắng gật đầu nói: "Dạ đúng."
"Cô út, Kiều Mộc vốn rất thích cờ vây, nếu em ấy muốn tham gia thi đấu Định Đoạn, chúng ta nên cổ vũ em ấy." Lư Thời vội vàng nói.
"Cô không đến đây để ngăn cản nó." Lư Oánh Hoa nói.
"Như vậy thì tốt, không sao. Không phải cô còn phải đi tiệc sao? Một hồi trên đường kẹt xe lắm, cô nhanh đi về đi." Lư Thời liên tiếp thúc giục, không chỉ nhẹ nhàng ám chỉ, mà là vô cùng vội vàng muốn mời Lư Oánh Hoa rời đi. Giống như nếu bà ta tiếp tục đứng ở đây, liền sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra vậy.
"Cô có mấy lời muốn nói với Kiều Mộc, nói xong cô liền đi." Lư Oánh Hoa nhìn về phía Kiều Mộc, "Kiều Mộc, sáu năm trước, con thi Định Đoạn thất bại, còn sinh bệnh, bà ngoại con nói con căn bản không thích cờ vây, là do mẹ ép buộc con không được học tiểu học để chơi cờ. Có một số người, bao gồm bà ngoại con, chú của con, bọn họ đều nói mẹ là muốn dùng con như công cụ để trả thù Kiều Đông Viễn. Thậm chí còn có truyền thông đưa tin, đều bịa đặt nói mẹ đốt cháy giai đoạn, nói mẹ là một bà mẹ tàn nhẫn, điên cuồng hậu ly dị mà hành hạ chính con trai mình. Con có biết rằng, trong suốt khoảng thời gian này, khi đi ra ngoài, mẹ đều bị người khác chỉ chỉ chỏ chỏ nói xấu sau lưng, thậm chí ngay cả người nhà, cũng không ai thèm quan tâm nói chuyện với mẹ?"
"Mẹ chưa từng trách cứ con một câu nào, ngày đó bác sĩ nói con không thể hạ cờ vây, mẹ cũng đồng ý, về sau cũng đâu ép con chạm vào cờ vây. Nhưng bây giờ thì thế nào, tự con lại lựa chọn một lần nữa đi trên con đường của kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp này, nếu chính bản thân con đã quyết định như thế, nhất định con phải trở thành người giỏi nhất, nhất định phải trở thành Kỳ Thánh. Nếu như không thể, cũng không cần đi thi làm mẹ mất mặt với thiên hạ đâu." Lư Oánh Hoa nói.
"Cô út!!!" Lư Thời không cam lòng rống lên một tiếng, cậu cũng muốn cãi lại, nhưng dù sao cậu cũng là một vãn bối, chỉ có thể vừa lo lắng chờ bà nội trở về, vừa chú ý biểu hiện của Kiều Mộc.
Kiều Mộc mặc dù đã ngưng dùng thuốc, thể trọng cũng giảm xuống rất nhiều, nhưng đầu tuần này cậu có đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ cũng nói Kiều Mộc chưa thực sự vượt qua nỗi ám ảnh tâm lý này hoàn toàn, chỉ là có dấu hiệu chuyển biến tốt, quan trọng nhất chính là cậu đã tự mình có ý chí muốn khắc phục, chỉ cần thêm thời gian để bản thân tự điều chỉnh mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Trời đất quỷ thần ơi, tình trạng tâm lý vừa có chút tiến triển, nhưng cái cội nguồn của mọi kích thích này cứ từ đâu bất thình lình xuất hiện trước mặt Kiều Mộc.
Kiều Mộc cắn răng, ánh mắt thẳng tắp nhìn lên khuôn mặt của mẹ mình, bỗng dưng trong đầu cậu lại tái hiện khuôn mặt đó của sáu năm trước.
"Kiều Mộc, mày là con trai của Kiều Đông Viễn, là con trai của Kỳ Thánh đấy, mười tuổi thi Định Đoạn, đối với người khác mà nói thì quả nhiên là một thiên tài, nhưng đối với mày thì đó chỉ là chuyện thường tình mà thôi. Cho nên trong lần thi đấu Định Đoạn này, mày chỉ có thể thắng không thể thua, hiểu chứ."
"Vì sao mày lại để thua Lý Chí? Chẳng phải lúc còn ở đạo quán, nó đâu phải là đối thủ của mày?"
"Vì sao vừa vào trung bàn mà đi sai nhiều nước như thế, có phải lại không tập trung hay không? Tao đã dạy mày cách làm sao để tỉnh táo rồi mà. Vì sao lại không giữ bình tĩnh? Tại sao lúc đó không biết nín thở?"
"Phải nín thở, mày phải tưởng tượng cái đầu của mình đang bị dìm trong nước, để ép chính đại não tỉnh táo trở lại."
"Kiều Mộc, cái chuyện mày không thể thi Định Đoạn, bây giờ cả giới cờ vây ai cũng biết hết rồi."
Những lời này tựa như những ngón tay đang ép vào cổ họng cậu, dùng sức siết thật chặt, cái cảm giác ngộp thở bắt đầu xâm chiếm cả đại não của Kiều Mộc, khiến cho lồng ngực cậu không thể hít thở lấy vào oxy.
Hô hấp, hô hấp, hô hấp!
Kiều Mộc đang tự chấn tĩnh chính mình, để bản thân tự khôi phục hô hấp, đại não lúc này đang chia làm hai bên. Một bên đang chiếm lĩnh ý thức, để cậu biết rõ không có bàn tay nào đang siết lấy cổ cậu, nhưng một nửa khác thì đang khống chế cơ năng bên trong cơ thể, khiến cậu không còn khả năng hô hấp.
Vừa thấy cảnh này, Từ Dữu Dữu tiến đến cạnh Kiều Mộc, hung hăng đập bốp lên lưng của Kiều Mộc.
Bất chợt không kịp chuẩn bị, đột nhiên Kiều Mộc thở dốc vì kinh ngạc, ngỡ ngàng nhìn về phía Từ Dữu Dữu. Mà cũng nhờ cảm giác kinh ngạc này đã gợi dậy ý thức đang bị kìm hãm trong cậu, một lần nữa khiến cậu phục hồi lại hô hấp.
Từ Dữu Dữu ngồi im nghe nửa ngày, lúc này đúng là nhịn không được, cô chưa từng thấy một bà mẹ nào ngang ngược, còn tự tin áp đặt con trai mình, nhưng vẫn ra vẻ một bà mẹ thanh cao gương mẫu như thế này.
Mặc kệ Kiều Mộc là bởi vì nguyên nhân gì mà thi Định Đoạn thất bại, nhưng nếu cậu ấy mắc bệnh, là bậc phụ mẫu có trách nhiệm dưỡng dục, chẳng lẽ bà ta không có tí trách nhiệm nào trong đây sao? Sáu năm trôi qua, hôm nay còn mặt mũi nào mà trở về trách móc ‘vì con mà mẹ bị mất mặt với thiên hạ’, tôi không thèm so đo, nhưng chuyện lần này bà thật sự quá đáng rồi.
Bà tới công chuyện với tôi...
"Nếu như Kiều Mộc lần này thất bại không lên được chuyên nghiệp, lại khiến bà mất mặt lần nữa, vậy bà định làm thế nào?" Từ Dữu Dữu đang tức giận, ngay cả chữ ‘dì’ cũng không thèm xưng hô.
"Cô là ai?" Lư Oánh Hoa dời sự chú ý sang Từ Dữu Dữu.
"Bà có thể trả lời tôi trước không? Bà tự ra yêu cầu, cũng nên để Kiều Mộc cân nhắc trước một chút, mới có thể chắc chắn trả lời bà được chứ."
"Con cái nhà ai mà vô phép vô tắc như vậy. Đây là chuyện nhà chúng tôi, đây không phải chuyện mà cô có thể xía vào, không có gì thì về nhà cô sớm đi." Lư Oánh Hoa không vui nói.
Từ Dữu Dữu cũng không tức giận, quay đầu nhìn Kiều Mộc: "Kiều Mộc, vậy cậu hỏi đi."
Lư Oánh Hoa không trả lời mình, nhưng ít ra cũng nên trả lời Kiều Mộc đúng chứ.
Kiều Mộc chưa từng muốn chất vấn mẹ mình, từ lúc ba tuổi, cậu là do một tay mẹ tự nuôi nấng, trong thế giới của cậu lúc đó, chỉ có mỗi mẹ là người quan trọng nhất. Vì không muốn làm mẹ thất vọng, cậu đã cố gắng luyện cờ thật tốt, mặc dù mỗi lần bị vùi đầu trong chậu nước cậu đều rất sợ hãi, nhưng cậu vẫn kiên trì gắng gượng. Đến hôm thi Định Đoạn cậu lại thất bại, khiến mẹ cậu mất mặt với mọi người, chính bản thân cậu cũng thấy đấy là lỗi của mình gây ra.
Lời nói của Từ Dữu Dữu dường như đã chạm vào vết thương bị chôn dấu sâu trong tâm khảm, mà cậu chưa bao giờ dám đụng đến.
"Mẹ, nếu như con lần này thi Định Đoạn thất bại, lại khiến mẹ mất vọng lần nữa, mẹ sẽ làm thế nào?" Kiều Mộc lặp lại một lần.
Thật tâm, cậu cũng từng nghĩ về chuyện này, nếu mình lại khiến mẹ thất vọng một lần nữa, bà ấy sẽ phản ứng như thế nào? Liệu danh dự và sĩ diện có quan trọng hơn tính mạng và sức khỏe của mình hay không?
Từ Dữu Dữu đoán không sai, Lư Oánh Hoa phớt lờ câu hỏi của cô, nhưng không thể xem nhẹ lời Kiều Mộc. Nghe xong, bà ấy trả lời: "Mẹ sẽ vô cùng thất vọng về con."
Kiều Mộc vừa nghe câu trả lời này, chợt đáp: "Chỉ thất vọng thôi à? Chẳng phải những năm nay mẹ đều thất vọng về con sao?"
Lư Oánh Hoa một lần nữa nghẹn lời, muốn phản bác, lại không biết nên phản bác thế nào.
Có thất vọng không? Có, bà vô cùng thất vọng, bà đã từng đặt rất nhiều kỳ vọng vào Kiều Mộc, thế nhưng từ trước đến nay đứa con trai này lại luôn khiến bà thất vọng.