Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
GBB: hum nay dừa dui dừa bùn, đăng thim một chương cho mn cùng dui
- ----------
Trần Nhiên không thể ăn đồ bên ngoài nhưng vẫn mua Coca và bắp rang cho Trình Âm.
Vào phòng chiếu, phim còn chưa bắt đầu, Trình Âm đã hắt xì mấy cái.
Điều hòa trong Rạp chiếu phim bật quá thấp, Trình Âm lại mặc váy, chân vai đều lộ ra ngoài mà vị trí này còn đối diện với lỗ thông gió điều hòa.
"Lạnh quá?" Trần Nhiên hỏi.
Trình Âm xoa xoa mũi, "Không lạnh."
Trần Nhiên sờ cánh tay Trình Âm thực sự quá lạnh.
Lòng bàn tay của anh thuận thế đi xuống, giữ chặt tay của Trình Âm.
"Chúng ta đi ra ngoài đi."
"Này này! Phim còn chưa bắt đầu mà!" Trình Âm bị anh kéo lên không thể chạy theo bước chân anh, nhưng vẫn cố giãy giụa một chút "Thật sự không lạnh mà!"
Đi ra khỏi phòng chiếu phim, Trần Nhiên kéo Trình Âm vừa đi vừa xem tường quảng cáo bên cạnh.
"Chỉ đổi phòng chiếu thôi mà, em vội cái gì."
Như vậy à......
Trình Âm thả lỏng lại, mà tay vẫn còn bị Trần Nhiên cầm.
Cô bỗng có một ý tưởng táo bạo.
Cổ tay mảnh khảnh quay chậm rồi từ từ tránh khỏi bàn tay anh.
Trần Nhiên cảm giác được động tác nhỏ của cô tự nhiên thả lỏng tay ra.
Giây tiếp theo lòng bàn tay của cô gái đã áp sát vào anh rồi cẩn thận cầm lấy.
Trần Nhiên nghiêng đầu, Trình Âm lập tức quay mặt đi giả vờ như xem quảng cáo trên tường.
"Oa, dạo này có nhiều phim thật!"
Trần Nhiên không nói gì nắm tay cô đi đến quầy lễ tân.
Trình Âm không hề thấy lạnh chút nào.
Thậm chí cô còn bắt đầu nóng người.
Trần Nhiên không thả tay cô ra!
Vẫn nắm tay cô!
Sự phấn khích trong lòng đã thay thế bằng biểu hiện của tay chân, đi được vài bước lòng bàn tay của Trình Âm đã ra mồ hôi.
Nhưng mà phải mua vé, một tay khác của Trần Nhiên còn cầm bắp rang.
Trình Âm nhắm mắt lại, trong lòng cầu nguyện: Bỏ bắp rang ra! Không cho phép thả tay cô ra! Cô còn quan trọng hơn bắp rang đấy!
Tim đập như trống.
Qua mấy giây, Trình Âm mở nửa mắt, thấy Trần Nhiên đang cầm bắp rang bơ đong đưa trước mặt cô.
"Cầm thức ăn của em đi."
Trình Âm vui vẻ mà nhận bắp rang.
Chỉ cần không bỏ tay cô ra thì nói đây là thuốc trừ sâu DDVP cũng được.
Trần Nhiên mua vé lần nữa là trong phòng Vip, điều hòa bên trong vẫn bật thấp như vậy nhưng có cung cấp thêm chăn lông.
Hai chỗ thì hai cái chăn, Trần Nhiên đưa toàn bộ cho Trình Âm.
Trình Âm đắp chăn, hạ thấp lưng xuống một chút giống như đang nằm trên ghế phơi nắng bên bờ biển.
Phòng Vip này chỗ nào cũng tốt, càng tốt hơn nữa là hai chỗ tựa như một, giống như là ghế đôi trong truyền thuyết.
Cô dịch sang bên Trần Nhiên một chút, vẫn duy trì khoảng cách để ngửi được mùi hương của anh.
Thay phòng chiếu thì tất nhiên cũng thay bộ phim khác
Gần đây không có nhiều phim lắm nên Trần Nhiên chọn đại khái chắc chỉ có Trình Âm thích 《 Tôi muốn kề tai nói nhỏ với bạn》.
Phim chiếu được một nửa, nữ chính mặc đồng phục đứng trên sân thể dục nhìn pháo hoa trong trời đêm.
Nam chính ngay cạnh cầm lấy tay cô.
Vài giây sau, nam chính nói: "Ngại quá, cầm nhầm rồi."
Trình Âm đang với tay lấy bắp rang nhìn thấy cảnh này, đầu ngón tay hơi dừng lại nghiêng đầu hỏi: "Vừa rồi không phải anh cũng cầm nhầm chứ?"
Cho tới tận bây giờ cái cảm giác lòng bàn tay chạm nhau này vẫn mang lại cho cô sự rung động mãnh liệt trên từng tế bào ở bàn tay, nhưng Trình Âm vẫn cảm thấy đây không phải sự thật hình như cô đang trong một giấc mơ.
Trần Nhiên không nghe rõ, quay đầu lại hỏi: "Cái gì?"
Trình Âm lập tức lấy bắp rang ăn nói, "Không có gì."
Phim gần kết thúc, cảnh mở đầu xuất hiện trong hồi ức của hai nhân vật nam nữ chính.
Trong đại hội thể thao, nam chính dẫn đầu, màn ảnh thay đổi, nữ chính ngồi ở góc khán đài cầm bàn vẽ cùng bút, vẽ những nét đơn giản.
Bạn thân nữ chính đang hỏi cô đang vẽ gì, nữ chính nói: "Đưa lỗ tai gần đây."
Bạn thân đưa tai lại gần.
Nữ chính nói: "Bí mật."
Tấm màn đen lóe lên, phim kết thúc, khán giả đều ngồi yên tĩnh tại chỗ để chờ đèn sáng lên.
Mà trong đầu Trình Âm vẫn còn nhớ lại hình ảnh kia.
Túi bắp rang đã thấy đáy nhưng cô không phát hiện ra, tay đặt bên trong túi lén nhìn sang Trần Nhiên.
"Trần Nhiên, tôi có bí mật muốn nói với anh."
Trần Nhiên gật đầu: "Ừ, em nói đi."
"Tôi đã nói là bí mật mà." Trình Âm nói, "Đưa tai lại đây."
Trần Nhiên nghiêng qua sườn mặt thiếu chút nữa chạm phải chóp mũi Trình Âm gần như không có khoảng cách.
Hôp hấp Trình Âm hơi bất ổn.
Cô lại có ý tưởng táo bạo khác.
Chỉ cần cô nghiêng về trước một chút......
Trong đầu còn đang do dự, nhưng hành động đã làm rồi.
Đôi môi nhẹ nhàng cọ qua mặt Trần Nhiên, còn chưa kịp thưởng thức dư vị thì Trình Âm theo phản xạ rụt về phía sau.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Trần Nhiên, Trình Âm giả vờ đủ rồi ném cái túi lên người anh: "Ai! Anh động cái gì mà động! Đang muốn nói nhỏ mà anh lại di chuyển như thế!"
Nhạc phim kết thúc bộ phim từ từ vang lên, đèn trong phòng bật sáng.
Trần Nhiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trình Âm, cũng không vạch trần cô.
"À, thế xin lỗi."
"Không sao, tôi tha thứ cho anh."
Trình Âm đứng lên, "Chúng ta đi thôi."
Đi ra khỏi rạp chiếu phim còn chưa đến 5 giờ.
"Tối muốn ăn gì?"
Trình Âm nghĩ nghĩ, nói: "Tôi có hẹn ăn tối với bạn rồi."
Thật ra cô không muốn Trần Nhiên bởi vì đi ăn với cô mà bị đói.
Trần Nhiên lại hỏi: "Bạn nào? Nam hay nữ?"
"Nữ, nữ, bạn cùng phòng, mọi người muốn đi ăn quán thịt nướng Hàn Quốc gần cổng trường, nghe nói kinh doanh rất tốt, mỗi ngày muốn ăn phải xếp hàng rất dài."
Trình Âm sợ anh nhận ra cô nói dối, cố gắn tỏ ra là mình rất thích "Tôi đi trước thăm dò, nếu ngon sau này sẽ mang anh đi."
Trần Nhiên gật đầu: "Được."
"Tôi về trường đây."
"Ừ."
-
Trở lại ký túc xá, bên trong không có một ai.
Trình Âm vừa hát vừa thay quần áo, đang vui vẻ thì một giọng nói vang lên từ trên đỉnh đầu.
"Có chuyện gì mà vui như vậy"
"Cậu ở phòng à!" Trình Âm ngẩng đầu thấy Tần Tuyết Toàn thò đầu từ màn ra. "Các cậu ấy đâu?"
"Các cậu ấy đi xem phim Bách Đoàn Đại Chiến rồi."
"Sao cậu không đi?"
"Tớ đau bụng." Tần Tuyết Toàn lại lùi về trong ổ chăn, thều thào nói, "Chắc do chiều ăn quá nhiều kem."
Hôm nay trời nóng, cô lại thèm lạnh nên mua kem ở trong siêu thị nhỏ gần đấy, không đợi hai bạn cùng phòng mua xong rồi đã ăn xong rồi, vì thế cô lại mua một cái nữa ăn trên đường về.
"Nghiêm trọng không? Có muốn đi bệnh viện không?"
"Không cần, tớ nằm một lát nữa là được mà."
Nhưng chờ Trình Âm tắm rửa xong đi ra, Tần Tuyết Toàn càng khó chịu hơn, ở trên giường rên rỉ.
"Cậu như vậy không được đâu, sợ là viêm dạ dày đấy nếu không tớ đưa cậu đến phòn y tế"
Tần Tuyết Toàn đoán chắc do dạ dày bị cảm lạnh, hơn nữa cô cũng đau toát hết mồ hôi rồi nên chậm rãi bò xuống giường, còn không kịp thay quần áo.
"Đi thôi." Trình Âm đi giày vào giúp rồi đỡ cô ấy đi ra ký túc xá.
Từ ký túc xá đến phòng y tế không gần, trời lại nóng nên hai người đi rất chậm.
Tần Tuyết Toàn càng ngày càng khó chịu, "Tớ nhớ nhà."
Là con gái một trong nhà, Tần Tuyết Toàn được ba mẹ chiều chuộng từ nhỏ, lần đầu tiên đi học cách mấy nghìn km, vừa mới bắt đầu còn thấy mới mẻ nhưng sau khi huấn luyện quân sự kết thúc thì thường xuyên nhớ nhà, đặc biệt là lúc này bị bệnh, cơ thể yếu ớt thì tâm lý càng trở nên mong manh hơn.
"Tớ nhớ ba mẹ." Nhắc tới chuyện này mũi Tần Tuyết Toàn hơi xót xót, "Tớ rất muốn về nhà."
"Nhịn một chút." Trình Âm đỡ cô đi chầm chậm, "Sắp đến quốc khánh rồi cậu có thể về nhà."
"Nhưng về nhà thì mấy ngày sau vẫn phải đến trường."
"Ai......" Trình Âm không biết phải an ủi cô như thế nào, bởi vì ở đây cô có anh trai, có bạn, còn có Trần Nhiên cho nên cũng không nhớ nhà lắm.
"Tớ rất hâm mộ hai anh em cậu được học cùng thành phố với nhau."
Lúc Trình Âm học quân sự cũng bị cảm nắng một lần, lúc ấy Trình Thanh lập tức xin nghỉ tới đây chăm sóc cô cho nên mọi người trong phòng ngủ đều biết cô có anh trai.
"Cậu cũng có chị họ mà." Trình Âm nói, "Hay cậu gọi điện cho chị ý đến đây để xem cậu thế nào."
Tần Tuyết Toàn gật đầu: "Được, để tớ gọi cho chị ấy."
Lúc Giang Văn Văn tới Tần Tuyết Toàn vừa mới truyền dịch.
"Bác sĩ nói là ăn quá nhiều kem làm tổn thương dạ dày, hơn nữa còn cảm mạo do nóng." Tần Tuyết Toàn không còn sức lực, nên Trình Âm chủ động giải thích với Giang Văn Văn, "Hôm nay cô ấy rất nhớ nhà."
Từ khi Giang Văn Văn tới, Tần Tuyết Toàn yên tâm hơn nhiều cho nên nằm trên giường một chút thì ngủ.
Giang Văn Văn lau mồ hôi trên trán cho cô, sau đó ngồi xuống cạnh Trình Âm
"Hôm nay cảm ơn em."
"Không cần cảm ơn, chuyện nên làm mà."
Tần Tuyết Toàn phải truyền khoảng hai tiếng, nhưng hôm nay Trình Âm cũng không bận gì nên định cùng chờ ở đây.
"Chị ơi, chị làm việc ở Kim Châu ạ?"
"Không phải." Giang Văn Văn nói, "Tôi mới tốt nghiệp, đang chuẩn bị làm việc tại một đơn vị sự nghiệp."
"Thế nhà chị ở đây ạ?"
"Không phải." Giang Văn Văn cười nói, "Tôi là người Giang Thành."
"Oa! Em cũng ở Giang Thành!"
"Tôi biết, tiểu Toàn cũng nói với tôi rồi."
"Vậy sao chị lại ở đây?"
Giang Văn Văn đứng dậy giảm nhiệt độ điều hòa, sau đó mới nói: "Em biết trung tâm huấn luyện đấu kiếm ở đây chứ?"
Trình Âm gật đầu.
Giang Văn Văn lại nói: "Dù sao tôi cũng đang chờ tốt nghiệp, trong nhà lại có người làm về thể thao cần một người cẩn thận chăm sóc, nếu không đàn ông con trai ngay cả quần áo cũng không giặt sạch cho nên tôi tới đây."
Trình Âm kiểu như "Em hiều mà", giảo hoạt mà híp mắt cười: "Bạn trai ạ!"
Giang Văn Văn cười nói: "Cô gái nhỏ biết nhiều như vậy, à đúng rồi, lần trước nhìn thấy cái huy chương vàng kia của em, là Trần Nhiên tặng cho em hả?"
"Đúng vậy, sao chị biết?"
"Cái huy chương đấy của anh ấy, tôi còn nhớ rõ hơn cả chính chủ ý chứ, anh ý lúc nào cũng hồ đồ."
Đại khái là trời sinh cho con gái giác quan thứ sáu, Giang Văn Văn vừa nói như thế Trình Âm lập tức có dự cảm không tốt.
"Chị nói bạn trai...... là anh ấy ạ!?"
Giang Văn Văn cười không trả lời, "Cái huy chương vàng kia em phải cất giữ cẩn thận, trận thi đấu đấy tôi cũng đi cùng với anh ấy, khi đó chúng tôi mới lên cấp hai, anh ấy rất giữ gìn nó, là huy chương vàng đầu tiên trong sự nghiệp của mình, nếu đã tặng cho em chứng tỏ anh ấy thật sự coi em là bạn, đừng đánh mất nhé."
Trình Âm cười cứng đờ, nhưng chỉ một lát sau, sự tin tưởng trong lòng đánh tan khó chịu trong lòng cô.
Cô biết chị gái này cứ đang ẩn ý ám chỉ quan hệ của chị ta và Trần Nhiên.
Nhưng Trần Nhiên đã nói với cô anh không có bạn gái, thì chắc chắn là không có.
Cô tin rằng Trần Nhiên chắc chắn không lừa mình.
"Vậy anh ấy cũng đưa huy chương vàng cho chị sao?"
Giang Văn Văn lắc đầu, "Tôi không thích thứ này, lúc đó đồng phục thi đấu của đội vẫn còn để tại nhà tôi."
Giang Văn Văn không nói dối, cuộc thi đấy cô ta thật sự đi cùng là Giang Siêu mang cô ta đi.
Đồng phục của đội cũng ở nhà cô ta, bởi vì Giang Siêu thích lưu lại đồng phục thi đấu lần đầu của học sinh.
Mà cô ta tới để chăm sóc Giang Siêu.
Từ phẫu thuật năm ngoái, cơ thể Giang Siêu vẫn không được tốt.
"À......" Trình Âm cúi đầu, nói, "Chị ơi, em còn chưa biết tên chị."
"Tôi là Giang Văn Văn."
Giang Văn Văn......
Trình Âm cảm thấy nghe khá quen, cẩn thận nghĩ lại mới nhớ ra.
Đây không phải người trên màn hình điện thoại gọi cho Trần Nhiên mà cô nhìn thấy sao!
Lúc ấy giọng Trần Nhiên nói chuyện rõ ràng không hề có kiên nhẫn.
Oa!
Gặp được người đẳng cấp cao rồi!
Trình Âm ngước lên nói: "Chị Văn Văn, em có thể gọi chị như vậy không?"
Giang Văn Văn cười gật đầu: "Được chứ, bạn của Trần Nhiên cũng là bạn tôi mà. Tôi nhớ em tên Trình Âm phải không? Bình thường Trần Nhiên gọi em như nào thì tôi cũng gọi theo như thế."
Trình Âm: "Anh ấy gọi em là cục cưng bé nhỏ!"
Giang Văn Văn:???
"Ha ha ha ha ha." Nhìn vẻ mặt ngây người của Giang Văn Văn, Trình Âm cười rộ lên, "Chị Văn Văn, chị cứ gọi em A Âm là được rồi."
Giang Văn Văn xấu hổ gật đầu.
Trình Âm lại hỏi: "Chị Văn Văn, chị đã quen với Trần Nhiên bao lâu rồi?"
"Mười mấy năm." Giang Văn Văn nói, "Chúng tôi lớn lên từ nhỏ bên nhau."
"Thế cái gối ôm lớn màu hồng nhạt trong ký túc xá của anh ấy cũng là chị tặng à, em vừa nhìn đã biết của con gái mua."
Giang Văn Văn hơi ngạc nhiên, ngay sau đó gật đầu nói: "Thật ra không phải tôi đưa mà để quên ở đó thôi."
"Thế ạ."
Lúc này y tá đi vào, Trình Âm cũng không hỏi gì nữa.
Trong lòng cô đang ghê tởm muốn chết rồi.
Trên giường ở ký túc xá của Trần Nhiên ngoài chăn đệm với gối thì không có gì khác, làm gì có gối ôm nào.
"Chị Văn Văn, em còn chưa ăn cơm, em đi trước."
"Ừ." Giang Văn Văn đứng lên đưa cô ra cửa, cô ta không nhịn được lại hỏi, "Chuyện kia...... Trần Nhiên thật sự gọi em là cục cưng bé nhỏ hả?"
"Nói đùa với chị thôi!"
Giang Văn Văn nhẹ nhàng thở ra, lúc đang muốn vẫy tay chào tạm biệt với Trình Âm lại nghe thấy cô nói: "Anh ấy thường gọi em là bảo bối!"
"......"
-
Vừa ra khỏi bệnh viện, Trình Âm không chờ nổi mà gọi cho Tạ Dĩnh chia sẻ chuyện này.
"Tớ tin cô ta với Trần Nhiên là lớn lên cùng nhau, nhưng nếu cô ta thật sự là bạn gái của Trần Nhiên thì sao trên giường anh ấy có gì cũng không biết, oa! Tớ quá thông minh mà!"
Tạ Dĩnh đầu bên kia điện thoại lắng nghe mà trợn mắt há mồm.
"Trình Âm à, Trình Âm, tớ hiểu nhầm cậu rồi, cậu là một nhân tài, chỉ không thích hợp sống ở thế kỷ 21 mà thôi, cậu nên làm khách mời cho Chân Hoàn Truyện."
"Giống nhau giống nhau."
Lúc gọi điện cho Tạ Dĩnh, Trình Âm hoàn toàn thoải mái cho nên không che giấu sự chán nản của mình "Ghét nhất loại người như này, sau này nếu cô ta phá hoại chuyện của tớ với Trần Nhiên thì phải làm sao?"
"Cậu nghĩ nhiều quá rồi, cậu theo đuổi được Trần Nhiên đã rồi nói tiếp."
"Haizz...... tớ cảm thấy...... sắp rồi......"
"Như thế nào?"
Trình Âm vừa đi bộ vừa kể lại chuyện trong rạp chiếu phim cho cô nghe.
"Oa, Trần Nhiên với cậu thật đúng là mèo mù gặp chuột chết."
"Sao cậu lại nói thế?"
"Không phải tớ lo cho cậu sao, cậu có muốn nói chuyện này với Trần Nhiên không?"
"Tớ không cần."
-
Nhưng vừa cúp điện thoại một cái, Trình Âm lập tức tìm Trần Nhiên.
Cô gửi tin cho anh.
"Trần Nhiên Trần Nhiên Trần Nhiên! Có ở đây không? có ở đây không?! Có thì gâu một tiếng!"
Trần Nhiên: "..."
"Anh đặt tên tôi trên điện thoại là gì?"
"..."
"Nói nhanh lên."
"Em muốn làm gì?"
"Không làm cái gì, tôi tò mò thôi."
"Bảo bối nhỏ!"
Trình Âm:
Mẹ kiếp nói thành sự thật à!!!!
Beta: Gấu Beo
GBB: hum nay dừa dui dừa bùn, đăng thim một chương cho mn cùng dui
- ----------
Trần Nhiên không thể ăn đồ bên ngoài nhưng vẫn mua Coca và bắp rang cho Trình Âm.
Vào phòng chiếu, phim còn chưa bắt đầu, Trình Âm đã hắt xì mấy cái.
Điều hòa trong Rạp chiếu phim bật quá thấp, Trình Âm lại mặc váy, chân vai đều lộ ra ngoài mà vị trí này còn đối diện với lỗ thông gió điều hòa.
"Lạnh quá?" Trần Nhiên hỏi.
Trình Âm xoa xoa mũi, "Không lạnh."
Trần Nhiên sờ cánh tay Trình Âm thực sự quá lạnh.
Lòng bàn tay của anh thuận thế đi xuống, giữ chặt tay của Trình Âm.
"Chúng ta đi ra ngoài đi."
"Này này! Phim còn chưa bắt đầu mà!" Trình Âm bị anh kéo lên không thể chạy theo bước chân anh, nhưng vẫn cố giãy giụa một chút "Thật sự không lạnh mà!"
Đi ra khỏi phòng chiếu phim, Trần Nhiên kéo Trình Âm vừa đi vừa xem tường quảng cáo bên cạnh.
"Chỉ đổi phòng chiếu thôi mà, em vội cái gì."
Như vậy à......
Trình Âm thả lỏng lại, mà tay vẫn còn bị Trần Nhiên cầm.
Cô bỗng có một ý tưởng táo bạo.
Cổ tay mảnh khảnh quay chậm rồi từ từ tránh khỏi bàn tay anh.
Trần Nhiên cảm giác được động tác nhỏ của cô tự nhiên thả lỏng tay ra.
Giây tiếp theo lòng bàn tay của cô gái đã áp sát vào anh rồi cẩn thận cầm lấy.
Trần Nhiên nghiêng đầu, Trình Âm lập tức quay mặt đi giả vờ như xem quảng cáo trên tường.
"Oa, dạo này có nhiều phim thật!"
Trần Nhiên không nói gì nắm tay cô đi đến quầy lễ tân.
Trình Âm không hề thấy lạnh chút nào.
Thậm chí cô còn bắt đầu nóng người.
Trần Nhiên không thả tay cô ra!
Vẫn nắm tay cô!
Sự phấn khích trong lòng đã thay thế bằng biểu hiện của tay chân, đi được vài bước lòng bàn tay của Trình Âm đã ra mồ hôi.
Nhưng mà phải mua vé, một tay khác của Trần Nhiên còn cầm bắp rang.
Trình Âm nhắm mắt lại, trong lòng cầu nguyện: Bỏ bắp rang ra! Không cho phép thả tay cô ra! Cô còn quan trọng hơn bắp rang đấy!
Tim đập như trống.
Qua mấy giây, Trình Âm mở nửa mắt, thấy Trần Nhiên đang cầm bắp rang bơ đong đưa trước mặt cô.
"Cầm thức ăn của em đi."
Trình Âm vui vẻ mà nhận bắp rang.
Chỉ cần không bỏ tay cô ra thì nói đây là thuốc trừ sâu DDVP cũng được.
Trần Nhiên mua vé lần nữa là trong phòng Vip, điều hòa bên trong vẫn bật thấp như vậy nhưng có cung cấp thêm chăn lông.
Hai chỗ thì hai cái chăn, Trần Nhiên đưa toàn bộ cho Trình Âm.
Trình Âm đắp chăn, hạ thấp lưng xuống một chút giống như đang nằm trên ghế phơi nắng bên bờ biển.
Phòng Vip này chỗ nào cũng tốt, càng tốt hơn nữa là hai chỗ tựa như một, giống như là ghế đôi trong truyền thuyết.
Cô dịch sang bên Trần Nhiên một chút, vẫn duy trì khoảng cách để ngửi được mùi hương của anh.
Thay phòng chiếu thì tất nhiên cũng thay bộ phim khác
Gần đây không có nhiều phim lắm nên Trần Nhiên chọn đại khái chắc chỉ có Trình Âm thích 《 Tôi muốn kề tai nói nhỏ với bạn》.
Phim chiếu được một nửa, nữ chính mặc đồng phục đứng trên sân thể dục nhìn pháo hoa trong trời đêm.
Nam chính ngay cạnh cầm lấy tay cô.
Vài giây sau, nam chính nói: "Ngại quá, cầm nhầm rồi."
Trình Âm đang với tay lấy bắp rang nhìn thấy cảnh này, đầu ngón tay hơi dừng lại nghiêng đầu hỏi: "Vừa rồi không phải anh cũng cầm nhầm chứ?"
Cho tới tận bây giờ cái cảm giác lòng bàn tay chạm nhau này vẫn mang lại cho cô sự rung động mãnh liệt trên từng tế bào ở bàn tay, nhưng Trình Âm vẫn cảm thấy đây không phải sự thật hình như cô đang trong một giấc mơ.
Trần Nhiên không nghe rõ, quay đầu lại hỏi: "Cái gì?"
Trình Âm lập tức lấy bắp rang ăn nói, "Không có gì."
Phim gần kết thúc, cảnh mở đầu xuất hiện trong hồi ức của hai nhân vật nam nữ chính.
Trong đại hội thể thao, nam chính dẫn đầu, màn ảnh thay đổi, nữ chính ngồi ở góc khán đài cầm bàn vẽ cùng bút, vẽ những nét đơn giản.
Bạn thân nữ chính đang hỏi cô đang vẽ gì, nữ chính nói: "Đưa lỗ tai gần đây."
Bạn thân đưa tai lại gần.
Nữ chính nói: "Bí mật."
Tấm màn đen lóe lên, phim kết thúc, khán giả đều ngồi yên tĩnh tại chỗ để chờ đèn sáng lên.
Mà trong đầu Trình Âm vẫn còn nhớ lại hình ảnh kia.
Túi bắp rang đã thấy đáy nhưng cô không phát hiện ra, tay đặt bên trong túi lén nhìn sang Trần Nhiên.
"Trần Nhiên, tôi có bí mật muốn nói với anh."
Trần Nhiên gật đầu: "Ừ, em nói đi."
"Tôi đã nói là bí mật mà." Trình Âm nói, "Đưa tai lại đây."
Trần Nhiên nghiêng qua sườn mặt thiếu chút nữa chạm phải chóp mũi Trình Âm gần như không có khoảng cách.
Hôp hấp Trình Âm hơi bất ổn.
Cô lại có ý tưởng táo bạo khác.
Chỉ cần cô nghiêng về trước một chút......
Trong đầu còn đang do dự, nhưng hành động đã làm rồi.
Đôi môi nhẹ nhàng cọ qua mặt Trần Nhiên, còn chưa kịp thưởng thức dư vị thì Trình Âm theo phản xạ rụt về phía sau.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Trần Nhiên, Trình Âm giả vờ đủ rồi ném cái túi lên người anh: "Ai! Anh động cái gì mà động! Đang muốn nói nhỏ mà anh lại di chuyển như thế!"
Nhạc phim kết thúc bộ phim từ từ vang lên, đèn trong phòng bật sáng.
Trần Nhiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trình Âm, cũng không vạch trần cô.
"À, thế xin lỗi."
"Không sao, tôi tha thứ cho anh."
Trình Âm đứng lên, "Chúng ta đi thôi."
Đi ra khỏi rạp chiếu phim còn chưa đến 5 giờ.
"Tối muốn ăn gì?"
Trình Âm nghĩ nghĩ, nói: "Tôi có hẹn ăn tối với bạn rồi."
Thật ra cô không muốn Trần Nhiên bởi vì đi ăn với cô mà bị đói.
Trần Nhiên lại hỏi: "Bạn nào? Nam hay nữ?"
"Nữ, nữ, bạn cùng phòng, mọi người muốn đi ăn quán thịt nướng Hàn Quốc gần cổng trường, nghe nói kinh doanh rất tốt, mỗi ngày muốn ăn phải xếp hàng rất dài."
Trình Âm sợ anh nhận ra cô nói dối, cố gắn tỏ ra là mình rất thích "Tôi đi trước thăm dò, nếu ngon sau này sẽ mang anh đi."
Trần Nhiên gật đầu: "Được."
"Tôi về trường đây."
"Ừ."
-
Trở lại ký túc xá, bên trong không có một ai.
Trình Âm vừa hát vừa thay quần áo, đang vui vẻ thì một giọng nói vang lên từ trên đỉnh đầu.
"Có chuyện gì mà vui như vậy"
"Cậu ở phòng à!" Trình Âm ngẩng đầu thấy Tần Tuyết Toàn thò đầu từ màn ra. "Các cậu ấy đâu?"
"Các cậu ấy đi xem phim Bách Đoàn Đại Chiến rồi."
"Sao cậu không đi?"
"Tớ đau bụng." Tần Tuyết Toàn lại lùi về trong ổ chăn, thều thào nói, "Chắc do chiều ăn quá nhiều kem."
Hôm nay trời nóng, cô lại thèm lạnh nên mua kem ở trong siêu thị nhỏ gần đấy, không đợi hai bạn cùng phòng mua xong rồi đã ăn xong rồi, vì thế cô lại mua một cái nữa ăn trên đường về.
"Nghiêm trọng không? Có muốn đi bệnh viện không?"
"Không cần, tớ nằm một lát nữa là được mà."
Nhưng chờ Trình Âm tắm rửa xong đi ra, Tần Tuyết Toàn càng khó chịu hơn, ở trên giường rên rỉ.
"Cậu như vậy không được đâu, sợ là viêm dạ dày đấy nếu không tớ đưa cậu đến phòn y tế"
Tần Tuyết Toàn đoán chắc do dạ dày bị cảm lạnh, hơn nữa cô cũng đau toát hết mồ hôi rồi nên chậm rãi bò xuống giường, còn không kịp thay quần áo.
"Đi thôi." Trình Âm đi giày vào giúp rồi đỡ cô ấy đi ra ký túc xá.
Từ ký túc xá đến phòng y tế không gần, trời lại nóng nên hai người đi rất chậm.
Tần Tuyết Toàn càng ngày càng khó chịu, "Tớ nhớ nhà."
Là con gái một trong nhà, Tần Tuyết Toàn được ba mẹ chiều chuộng từ nhỏ, lần đầu tiên đi học cách mấy nghìn km, vừa mới bắt đầu còn thấy mới mẻ nhưng sau khi huấn luyện quân sự kết thúc thì thường xuyên nhớ nhà, đặc biệt là lúc này bị bệnh, cơ thể yếu ớt thì tâm lý càng trở nên mong manh hơn.
"Tớ nhớ ba mẹ." Nhắc tới chuyện này mũi Tần Tuyết Toàn hơi xót xót, "Tớ rất muốn về nhà."
"Nhịn một chút." Trình Âm đỡ cô đi chầm chậm, "Sắp đến quốc khánh rồi cậu có thể về nhà."
"Nhưng về nhà thì mấy ngày sau vẫn phải đến trường."
"Ai......" Trình Âm không biết phải an ủi cô như thế nào, bởi vì ở đây cô có anh trai, có bạn, còn có Trần Nhiên cho nên cũng không nhớ nhà lắm.
"Tớ rất hâm mộ hai anh em cậu được học cùng thành phố với nhau."
Lúc Trình Âm học quân sự cũng bị cảm nắng một lần, lúc ấy Trình Thanh lập tức xin nghỉ tới đây chăm sóc cô cho nên mọi người trong phòng ngủ đều biết cô có anh trai.
"Cậu cũng có chị họ mà." Trình Âm nói, "Hay cậu gọi điện cho chị ý đến đây để xem cậu thế nào."
Tần Tuyết Toàn gật đầu: "Được, để tớ gọi cho chị ấy."
Lúc Giang Văn Văn tới Tần Tuyết Toàn vừa mới truyền dịch.
"Bác sĩ nói là ăn quá nhiều kem làm tổn thương dạ dày, hơn nữa còn cảm mạo do nóng." Tần Tuyết Toàn không còn sức lực, nên Trình Âm chủ động giải thích với Giang Văn Văn, "Hôm nay cô ấy rất nhớ nhà."
Từ khi Giang Văn Văn tới, Tần Tuyết Toàn yên tâm hơn nhiều cho nên nằm trên giường một chút thì ngủ.
Giang Văn Văn lau mồ hôi trên trán cho cô, sau đó ngồi xuống cạnh Trình Âm
"Hôm nay cảm ơn em."
"Không cần cảm ơn, chuyện nên làm mà."
Tần Tuyết Toàn phải truyền khoảng hai tiếng, nhưng hôm nay Trình Âm cũng không bận gì nên định cùng chờ ở đây.
"Chị ơi, chị làm việc ở Kim Châu ạ?"
"Không phải." Giang Văn Văn nói, "Tôi mới tốt nghiệp, đang chuẩn bị làm việc tại một đơn vị sự nghiệp."
"Thế nhà chị ở đây ạ?"
"Không phải." Giang Văn Văn cười nói, "Tôi là người Giang Thành."
"Oa! Em cũng ở Giang Thành!"
"Tôi biết, tiểu Toàn cũng nói với tôi rồi."
"Vậy sao chị lại ở đây?"
Giang Văn Văn đứng dậy giảm nhiệt độ điều hòa, sau đó mới nói: "Em biết trung tâm huấn luyện đấu kiếm ở đây chứ?"
Trình Âm gật đầu.
Giang Văn Văn lại nói: "Dù sao tôi cũng đang chờ tốt nghiệp, trong nhà lại có người làm về thể thao cần một người cẩn thận chăm sóc, nếu không đàn ông con trai ngay cả quần áo cũng không giặt sạch cho nên tôi tới đây."
Trình Âm kiểu như "Em hiều mà", giảo hoạt mà híp mắt cười: "Bạn trai ạ!"
Giang Văn Văn cười nói: "Cô gái nhỏ biết nhiều như vậy, à đúng rồi, lần trước nhìn thấy cái huy chương vàng kia của em, là Trần Nhiên tặng cho em hả?"
"Đúng vậy, sao chị biết?"
"Cái huy chương đấy của anh ấy, tôi còn nhớ rõ hơn cả chính chủ ý chứ, anh ý lúc nào cũng hồ đồ."
Đại khái là trời sinh cho con gái giác quan thứ sáu, Giang Văn Văn vừa nói như thế Trình Âm lập tức có dự cảm không tốt.
"Chị nói bạn trai...... là anh ấy ạ!?"
Giang Văn Văn cười không trả lời, "Cái huy chương vàng kia em phải cất giữ cẩn thận, trận thi đấu đấy tôi cũng đi cùng với anh ấy, khi đó chúng tôi mới lên cấp hai, anh ấy rất giữ gìn nó, là huy chương vàng đầu tiên trong sự nghiệp của mình, nếu đã tặng cho em chứng tỏ anh ấy thật sự coi em là bạn, đừng đánh mất nhé."
Trình Âm cười cứng đờ, nhưng chỉ một lát sau, sự tin tưởng trong lòng đánh tan khó chịu trong lòng cô.
Cô biết chị gái này cứ đang ẩn ý ám chỉ quan hệ của chị ta và Trần Nhiên.
Nhưng Trần Nhiên đã nói với cô anh không có bạn gái, thì chắc chắn là không có.
Cô tin rằng Trần Nhiên chắc chắn không lừa mình.
"Vậy anh ấy cũng đưa huy chương vàng cho chị sao?"
Giang Văn Văn lắc đầu, "Tôi không thích thứ này, lúc đó đồng phục thi đấu của đội vẫn còn để tại nhà tôi."
Giang Văn Văn không nói dối, cuộc thi đấy cô ta thật sự đi cùng là Giang Siêu mang cô ta đi.
Đồng phục của đội cũng ở nhà cô ta, bởi vì Giang Siêu thích lưu lại đồng phục thi đấu lần đầu của học sinh.
Mà cô ta tới để chăm sóc Giang Siêu.
Từ phẫu thuật năm ngoái, cơ thể Giang Siêu vẫn không được tốt.
"À......" Trình Âm cúi đầu, nói, "Chị ơi, em còn chưa biết tên chị."
"Tôi là Giang Văn Văn."
Giang Văn Văn......
Trình Âm cảm thấy nghe khá quen, cẩn thận nghĩ lại mới nhớ ra.
Đây không phải người trên màn hình điện thoại gọi cho Trần Nhiên mà cô nhìn thấy sao!
Lúc ấy giọng Trần Nhiên nói chuyện rõ ràng không hề có kiên nhẫn.
Oa!
Gặp được người đẳng cấp cao rồi!
Trình Âm ngước lên nói: "Chị Văn Văn, em có thể gọi chị như vậy không?"
Giang Văn Văn cười gật đầu: "Được chứ, bạn của Trần Nhiên cũng là bạn tôi mà. Tôi nhớ em tên Trình Âm phải không? Bình thường Trần Nhiên gọi em như nào thì tôi cũng gọi theo như thế."
Trình Âm: "Anh ấy gọi em là cục cưng bé nhỏ!"
Giang Văn Văn:???
"Ha ha ha ha ha." Nhìn vẻ mặt ngây người của Giang Văn Văn, Trình Âm cười rộ lên, "Chị Văn Văn, chị cứ gọi em A Âm là được rồi."
Giang Văn Văn xấu hổ gật đầu.
Trình Âm lại hỏi: "Chị Văn Văn, chị đã quen với Trần Nhiên bao lâu rồi?"
"Mười mấy năm." Giang Văn Văn nói, "Chúng tôi lớn lên từ nhỏ bên nhau."
"Thế cái gối ôm lớn màu hồng nhạt trong ký túc xá của anh ấy cũng là chị tặng à, em vừa nhìn đã biết của con gái mua."
Giang Văn Văn hơi ngạc nhiên, ngay sau đó gật đầu nói: "Thật ra không phải tôi đưa mà để quên ở đó thôi."
"Thế ạ."
Lúc này y tá đi vào, Trình Âm cũng không hỏi gì nữa.
Trong lòng cô đang ghê tởm muốn chết rồi.
Trên giường ở ký túc xá của Trần Nhiên ngoài chăn đệm với gối thì không có gì khác, làm gì có gối ôm nào.
"Chị Văn Văn, em còn chưa ăn cơm, em đi trước."
"Ừ." Giang Văn Văn đứng lên đưa cô ra cửa, cô ta không nhịn được lại hỏi, "Chuyện kia...... Trần Nhiên thật sự gọi em là cục cưng bé nhỏ hả?"
"Nói đùa với chị thôi!"
Giang Văn Văn nhẹ nhàng thở ra, lúc đang muốn vẫy tay chào tạm biệt với Trình Âm lại nghe thấy cô nói: "Anh ấy thường gọi em là bảo bối!"
"......"
-
Vừa ra khỏi bệnh viện, Trình Âm không chờ nổi mà gọi cho Tạ Dĩnh chia sẻ chuyện này.
"Tớ tin cô ta với Trần Nhiên là lớn lên cùng nhau, nhưng nếu cô ta thật sự là bạn gái của Trần Nhiên thì sao trên giường anh ấy có gì cũng không biết, oa! Tớ quá thông minh mà!"
Tạ Dĩnh đầu bên kia điện thoại lắng nghe mà trợn mắt há mồm.
"Trình Âm à, Trình Âm, tớ hiểu nhầm cậu rồi, cậu là một nhân tài, chỉ không thích hợp sống ở thế kỷ 21 mà thôi, cậu nên làm khách mời cho Chân Hoàn Truyện."
"Giống nhau giống nhau."
Lúc gọi điện cho Tạ Dĩnh, Trình Âm hoàn toàn thoải mái cho nên không che giấu sự chán nản của mình "Ghét nhất loại người như này, sau này nếu cô ta phá hoại chuyện của tớ với Trần Nhiên thì phải làm sao?"
"Cậu nghĩ nhiều quá rồi, cậu theo đuổi được Trần Nhiên đã rồi nói tiếp."
"Haizz...... tớ cảm thấy...... sắp rồi......"
"Như thế nào?"
Trình Âm vừa đi bộ vừa kể lại chuyện trong rạp chiếu phim cho cô nghe.
"Oa, Trần Nhiên với cậu thật đúng là mèo mù gặp chuột chết."
"Sao cậu lại nói thế?"
"Không phải tớ lo cho cậu sao, cậu có muốn nói chuyện này với Trần Nhiên không?"
"Tớ không cần."
-
Nhưng vừa cúp điện thoại một cái, Trình Âm lập tức tìm Trần Nhiên.
Cô gửi tin cho anh.
"Trần Nhiên Trần Nhiên Trần Nhiên! Có ở đây không? có ở đây không?! Có thì gâu một tiếng!"
Trần Nhiên: "..."
"Anh đặt tên tôi trên điện thoại là gì?"
"..."
"Nói nhanh lên."
"Em muốn làm gì?"
"Không làm cái gì, tôi tò mò thôi."
"Bảo bối nhỏ!"
Trình Âm:
Mẹ kiếp nói thành sự thật à!!!!