Nó - Nguyễn Lê Hoàng Yến được sinh ra trong một gia đình giàu có, bố là chủ tập đoàn lớn của Việt Nam và cũng có chi nhánh bên nước ngoài, mẹ là phát thanh viên nổi tiếng. Nó được trời phú ban cho cái sắc đẹp có một không hai được thừa hưởng từ mẹ và thông minh, nhạy bén từ bố. Nó là một cô gái mỏng manh, nhạy cảm nhưng luôn cố tỏ ra thật mạnh mẽ. Nó chắc rằng ai nhìn vào hoàn cảnh của nó cũng suýt xoa ngưỡng mộ và ghen tỵ nhưng đâu ai biết cuộc sống của nó đầy ắp những bi thương.
Bố và mẹ là người nổi tiếng vì vậy rất bận và thường xuyên vắng nhà vì vậy ngay từ khi sinh ra nó đã thiếu đi tình yêu thương của bố mẹ. Nhà nó là cả một căn biệt thự to đùng nhưng chỉ có một vài người làm. Không phải vì nhà nó thiếu tiền thuê người làm mà là có quá ít người có thể làm người làm cho nhà nó vì bố mẹ nó đã mất đi niềm tin tưởng với người làm. Nó lớn lên qua vòng tay yêu thương của vú nuôi - người phụ nữ mà nó kính trọng nhất (còn hơn cả mẹ nó). Tưởng chừng như cuộc sống của nó sẽ gói gọn trong thứ tình cảm ấy nhưng chỉ đến năm nó mới 7 tuổi thì vú không làm ở nhà nó nữa. Nó luôn thắc mắc tại sao vú bỏ đi như vậy và cũng đã tìm hiểu rất nhiều cho đến khi 10 tuổi nó mới biết được một sự thật đau lòng. Người mà nó đã kính trọng rất nhiều thì lại phản bội nó, trong thời gian làm vú nuôi cho nó thì bà ấy đã ra sức vơ vét những gì có thể từ nhà nó và khi bố mẹ nó biết thì bà ta bị đuổi việc và tống vô tù. Nó khi đó còn quá nhỏ để biết điều đó và cũng vì vậy mà nó dần mất đi niềm tin đối với mọi người. Nó lớn lên một mình trong căn biệt thự to đùng - nơi ai ai cũng mong được ở nhưng đâu ai biết ngôi nhà đó thật sự trống vắng. Thiếu đi tình thương và mất đi niềm tin từ mọi người, nó trở nên lạnh lùng đáng sợ.
Nó học tại một ngôi trường được xem là đẳng cấp tuy nhiên cũng có không ít học sinh nghèo vô đây nhờ vài suất học bổng quá giá. Đúng vậy, nó giàu có, xinh đẹp, học giỏi nhưng chưa từng có một người bạn thật sự. Phải chăng trời đã quá ích kỉ với nó, cho nó những vật chất bên ngoài mà thứ con người cần nhất thì lấy đi của nó. Nó thường tự hỏi chính mình: '' Giàu? Để làm gì chứ? Liệu điều đó có giúp con người sống vui vẻ. Xinh? Để làm gì khi không có lấy một người bạn thật sự.''
Bố và mẹ là người nổi tiếng vì vậy rất bận và thường xuyên vắng nhà vì vậy ngay từ khi sinh ra nó đã thiếu đi tình yêu thương của bố mẹ. Nhà nó là cả một căn biệt thự to đùng nhưng chỉ có một vài người làm. Không phải vì nhà nó thiếu tiền thuê người làm mà là có quá ít người có thể làm người làm cho nhà nó vì bố mẹ nó đã mất đi niềm tin tưởng với người làm. Nó lớn lên qua vòng tay yêu thương của vú nuôi - người phụ nữ mà nó kính trọng nhất (còn hơn cả mẹ nó). Tưởng chừng như cuộc sống của nó sẽ gói gọn trong thứ tình cảm ấy nhưng chỉ đến năm nó mới 7 tuổi thì vú không làm ở nhà nó nữa. Nó luôn thắc mắc tại sao vú bỏ đi như vậy và cũng đã tìm hiểu rất nhiều cho đến khi 10 tuổi nó mới biết được một sự thật đau lòng. Người mà nó đã kính trọng rất nhiều thì lại phản bội nó, trong thời gian làm vú nuôi cho nó thì bà ấy đã ra sức vơ vét những gì có thể từ nhà nó và khi bố mẹ nó biết thì bà ta bị đuổi việc và tống vô tù. Nó khi đó còn quá nhỏ để biết điều đó và cũng vì vậy mà nó dần mất đi niềm tin đối với mọi người. Nó lớn lên một mình trong căn biệt thự to đùng - nơi ai ai cũng mong được ở nhưng đâu ai biết ngôi nhà đó thật sự trống vắng. Thiếu đi tình thương và mất đi niềm tin từ mọi người, nó trở nên lạnh lùng đáng sợ.
Nó học tại một ngôi trường được xem là đẳng cấp tuy nhiên cũng có không ít học sinh nghèo vô đây nhờ vài suất học bổng quá giá. Đúng vậy, nó giàu có, xinh đẹp, học giỏi nhưng chưa từng có một người bạn thật sự. Phải chăng trời đã quá ích kỉ với nó, cho nó những vật chất bên ngoài mà thứ con người cần nhất thì lấy đi của nó. Nó thường tự hỏi chính mình: '' Giàu? Để làm gì chứ? Liệu điều đó có giúp con người sống vui vẻ. Xinh? Để làm gì khi không có lấy một người bạn thật sự.''