Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Tuyên Nghi bị ánh nắng mặt trời làm cho cô bừng tỉnh dậy, tiếng chim hót ríu rít chào ngày mới đến, Tuyên Nghi lê thân xác nặng nề như đá của mình từ từ ngồi dậy, thân thể bầm tím chi chít vết thương của cô ngày một nặng thêm, Tuyên Nghi nhớ lại những lời mẹ của cô dặn trong giấc mơ, cô phải mạnh mẽ hơn không thể để bị ức hiếp như vậy mãi được.
“Mặc Quân Khiêm, một là ông chết hai là tôi chết, dù có phải hi sinh cái mạng nhỏ này tôi cũng phải lấy mạng của ông cho bằng được.”
Tuyên Nghi siết chặc tay lại, ánh mắt hận thù của cô bắt đầu hiện rõ, lần này cô nhất quyết liều mạng của mình để gϊếŧ Mặc Quân Khiêm cho bằng được, lúc này người giúp việc của ông ta đi tới mở cửa mang thức ăn đến cho Tuyên Nghi cô nắm lấy tay của anh ta.
“Nói với Mặc lão gia tôi sẽ đồng ý phục vụ ông ta.”
Ngay lập tức những lời đó được truyền tới tai Mặc Quân Khiêm, ông ta vô cùng háo hứng vì nghĩ rằng mình đã thắng trong trò chơi này, có lẽ cô đã chịu không nổi sự giày vò hành hạ này nên đã ngoan ngoãn rồi chăng, Mặc Quân Khiêm tỏ ra vô cùng tự tin vì đã thuần hóa được một đứa ngang bướng như cô, hắn nhanh chóng cho người đưa cô điều trị vết thương để cô khỏe lại và sớm phục vụ ông ta, ông ta lần đầu tiên chạm vào cô đã mê mẫn cái thân hình mới lớn của thiếu nữ, sự trong trắng thuần khiết ấy thật muốn vấy bẩn cho bằng được mà.
“Chăm sóc cho phu nhân thật tốt, nếu có chuyện gì ta hỏi tội các người.”
Tuyên Nghi được các bác sĩ có tiếng điều trị và chăm sóc vô cùng chu đáo, những vết thương nhanh chóng lành lặng và không để lại bất kỳ vết sẹo nào, như được phục hồi lại từ đầu, Tuyên Nghi dần lấy lại sức khỏe của mình trông hồng hào hẳn ra, cô ngồi trước bàn trang điểm nhìn gương mặt của mình, cảm giác sợ hãi khi tiếp xúc với Mặc Quân Khiêm vẫn còn nhưng cô vẫn phải cố gắng chịu đựng vì mục đích của mình.
“Phu nhân, lão gia đang tới tìm cô.”
Cô giúp việc hôm trước hiện tại bây giờ có phần nhún nhường trước Tuyên Nghi vì cô vừa lấy lại danh phận bà chủ của mình, Tuyên Nghi quay đầu lại nhìn sắc mặt kém sắc của cô ta, Tuyên Nghi liền đứng dậy đi tới nâng cằm của cô ta lên.
“Yo, ai đây? Mới mấy ngày không gặp cô đã thay đổi nhanh vậy, hôm trước còn đỏng đảnh chanh chua lắm mà.”
Cô gái đó bắt đầu rung sợ, đúng là sau khi trở về từ hầm cũi Tuyên Nghi đã trở nên vô cùng đáng sợ, cứ như bị biến thành một con người khác vậy.
“Phu nhân nói gì vậy, tôi vẫn là tôi mà, phu nhân đúng là thay đổi nhiều quá ngày càng xinh đẹp hơn lại còn sắc xảo hơn nữa.”
Tiểu Thanh cố dùng những lời nói ngọt nịnh hót Tuyên Nghi, đúng là gió hướng nào thì theo hướng nấy, lật mặt hơn cả lật bánh tráng, những lời nói vừa rồi của cô ta làm cho Tuyên Nghi bật cười.
“Cái miệng đúng là khéo ăn khéo nói.”
“Phu nhân thích là được rồi ạ.”
Cô ta tươi cười đi tới đấm bóp cho Tuyên Nghi, cô nhìn bản thân mình trong gương sau đó liền nảy ra một trò vui, cô nâng tách trà lên uống một ngụm rồi nhẹ kéo tay củaTiểu Thanh lại.
“Được rồi, nghỉ ngơi đi!”
Cô ta liền nhanh chân rời khỏi đó, lúc nãy Tuyên Nghi nhân cơ hội để một thứ vào trong túi của cô ta, thế này là sắp có chuyện vui để xem rồi, Tuyên Nghi phấn khỏi chờ mong vô cùng, một lát sau Mặc Quân Khiêm đẩy cửa phòng của Tuyên Nghi đi vào, cô liền đứng dậy chạy tới ôm lấy Mặc Quân Khiêm khóc lớn.
“Mặc lão gia, người đến rồi thì tốt quá.”
Bị cô ôm một cách đột ngột lại còn khóc nữa, ông ta liền bế cô lên nhẹ đặt cô ngồi xuống giường đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mi của cô.
“Sao thế bảo bối, không gặp mấy ngày mà nhớ tôi như vậy rồi sao?”
“Lão gia nhớ người là một chuyện, mà còn một chuyện nữa, chiếc nhẫn mà mẹ để lại cho em bị mất rồi, lúc nãy vẫn còn nhưng nãy đến giờ đột nhiên biến đi đâu mất, nó rất quý giá em không muốn mất nó đâu.”
Mặc Quân Khiêm nhẹ ôm Tuyên Nghi vào lòng trấn an dịu dàng.
“Ngoan nào, tôi sẽ tìm nó cho em, lúc nãy có những ai vào phòng trước thời điểm chiếc nhẫn mất không?”
Tuyên Nghi giả vờ suy nghĩ một lúc.
“Chỉ có Tiểu Thanh thôi, còn các bác sĩ lúc khám xong thì chiếc nhẫn vẫn còn không lẽ...”
“Được rồi, tôi sẽ gọi cô ta đến cho em tùy ý xử lý.”
Qủa đúng như kế hoach của Tuyên Nghi, cô ôm lấy Mặc Quân Khiêm nép vào lòng ông ta nũng nịu, trong lòng thì muốn buồn nôn ra, những lời nót như vậy cũng có thể nói ra được cô cũng phải gượng lắm mới có thể nói ra, còn phải ôm ấp làm bộ dạng như vậy nữa, nhưng sớm thôi trong nay mai cô sẽ tiễn ông ta về cõi chết ngay lập tức.
Tiểu Thanh vừa đi khỏi phòng của Tuyên Nghi đến nhà bếp thì liền bị đám người nào đó xông tới lôi cô ta đi, quăng mạnh cô ta xuống sàn đất và bắt đầu thẩm vấn cô ta, Tiểu Thanh vẫn không hay biết chuyện gì xảy ra thì Tuyên Nghi cho người tới lục soát khắp người của Tiểu Thanh.
“Phu nhân cô làm gì vậy?”
“Tìm đồ bị trộm.”
Tiểu Thanh hoang mang không biết chuyện gì xảy ra thì bỗng một chiếc nhẫn rơi ra từ túi áo của Tiểu Thanh, lúc này cô ta bắt đầu hoang mang và hiểu ra sự tình, Mặc Quân Khiêm ôm Tuyên Nghi trong lòng bắt đầu tỏ vẻ tức giận, ông ta buông cô ra sải bước đi tới đạp mạnh vào người của Tiểu Thanh làm cô ta ngã lăn ra đất.
“Lão gia, phu nhân hiểu lầm rồi, tôi không có lấy, tôi cũng không biết tại sao nó lại ở trong túi tôi nữa, lão gia tha mạng.”
Cô ta ôm lấy chân của Mặc Quân Khiêm hướng ánh mắt câm hận nhìn về phía Tuyên Nghi, cô ta bắt đầu quát lớn chỉ tay về phía Tuyên Nghi.
“Nhất định là cô ta bày trò, lão gia đừng hiểu lầm, tôi không có làm.”
Mặc Quân Khiêm hất văng cô ta ra sau đó liền đi tới ngồi xuống bên cạnh Tuyên Nghi, Tuyên Nghi cong môi nở một nụ cười nham hiểm, cô vuốt ve ngực của Mặc Quân Khiêm sau đó cất giọng.
“Không phải cô thì là ai? Chiếc nhẫn nằm trong túi áo của cô rõ rành như vậy còn muốn chạy tội sao?”
“Tiện tì, đồ rắn độc cô muốn hãm hại tôi, tôi gϊếŧ cô!”
Tiểu Thanh tức giận quát lớn định xông tới gϊếŧ Tuyên Nghi thì bị người của Mặc Quân Khiêm giữ lại đánh đập vô cùng dã man và để cho bọn người giúp việc trong nhà nhìn thấy cái kết của những kẻ chống đối Tuyên Nghi, cô giờ tuy dưới cơ của Mặc Quân Khiêm nhưng quyền lực không kém gì ông ta, ánh nhìn sắc lạnh lườm từng người như muốn nói rằng hình phạt của Tiểu Thanh chính là tấm gương để cho bọn người đó nhìn và không dám làm trái ý của cô cũng như làm phản, Tuyên Nghi vô cùng hài lòng và thõa mãn cơn giận của mình.
Ánh mắt lạnh lùng của Tuyên Nghi nhìn Tiểu Thanh bị hành hạ mà thõa mãn cơn giận của mình, cô cũng chán rồi dù sao cũng chỉ là bọn tép riu cho chúng một bài học nhớ đời như vậy là quá nhân từ rồi, cái mà Tuyên Nghi muốn đó là sớm thoát khỏi cái căn nhà này chạy trốn khỏi thành phố cao chạy xa bay để tìm sự tự do của mình.
“Bảo bối chúng ta về phòng thôi chắc em cũng mệt rồi.”
Mặc Quân Khiêm ôm cô vào lòng dìu đi, Tiểu Thanh bị đánh đập hành hạ chẳng khác gì Tuyên Nghi của ba hôm trước, cũng may là Tuyên Nghi không lấy đi cái mạng nhỏ của cô ta, cô ta cũng bắt đầu biết sợ và quy phục cô hơn rồi kể ra đây là một bài học nhớ đời không bao giờ dám tái phạm, nhưng cái ánh mắt đó không giống Tuyên Nghi mấy hôm trước một chút nào cứ như bị tẩu hỏa nhập ma vậy, nhìn rất đáng sợ.
“Cô ta quỷ sao?”
Tiểu Thanh thở dốc, cơn đau thể xác truyền đến cố gắng lê lết về phòng của mình.
Tuyên Nghi vẫn luôn tìm lý do để tránh chuyện phục vụ thân xác với Mặc Quân Khiêm nhưng ông ta là người nóng lòng hơn ai khác, chờ mong một ngày được thưởng thức hương vị tươi mới của ngọn cỏ non này, ông ta thèm khát cô đến nổi đêm nào cũng muốn dụ dỗ cô nhưng đều bị Tuyên Nghi từ chối, cơn giận của ông ta dường như đã đạt đến đỉnh điểm.
“Muốn cho tôi nhịn đến bao lâu đây hả?”
Hắn quát lớn làm Tuyên Nghi giật mình, nhưng cô vẫn giữ nét bình thãn từ từ chảy tóc trước gương, ông ta thấy Tuyên Nghi phớt lờ với mình thì liền xông tới hất tay cô làm văng chiếc lược xuống sàn nhà, cô xoay qua nhìn ông ta với ánh mắt ngấn lệ, chiêu này có vẻ là đòn chí mạng đánh thẳng vào tim của Mặc Quân Khiêm, ông ta liền ôm lấy cô vỗ về an ủi.
“Tôi làm em sợ sao? Xin lỗi vì tôi nóng lòng quá.”
Tuyên Nghi thực sự chưa sẵn sàng cho chuyện này, cô mặc dù muốn trả thù ông ta lẫn bọn người Lữ Nguyệt nhưng sao có một thứ gì đó ngăn cản cô lại, dạo gần đây cô cảm thấy mình cứ như một con người đa nhân cách vậy, có khi là cô và có khi là một người khác, cô không thể điều khiển được chính bản thân của mình nữa, nó không nghe theo ý của cô, rốt cuộc là Tuyên Nghi bị làm sao vậy?
“Tôi cho em thời hạn một ngày nữa để chuẩn bị tinh thần, nên nhớ lựa chọn khôn ngoan thì có kết cục tốt còn không thì em hiểu rồi chứ?”
Tuyên Nghi giật mình run người một cái, nhất là cái giọng điệu đáng sợ đó thì thầm bên tai.
“Tôi hiểu rồi tôi sẽ cố gắng.”
Mặc Quân Khiêm vì muốn giải tõa bản thân nên đành rời nhà đi tìm mấy cô gái khác thay thế Tuyên Nghi, để cô ở lại một mình trong phòng suy nghĩ, chỉ còn có một ngày nữa thôi sao? Cô thực sự không nghĩ bản thân mình lại trở thành kẻ mà trước đây cô từng rất ghét, đánh đổi tất cả chỉ vì muốn trả thù và tồn tại hay cố gắng cam chịu rồi chết ở một xó nào đó?
Những lời nói của mẹ cô cứ văng vẳng bên tai, liệu bà ấy có thực sự muốn cô làm như vậy không? cô chật vật suy nghĩ mới hỗn độn này và bắt đầu kế hoạch của mình, cô cong môi nở một nụ cười lạnh ánh mắt vô hòn nhìn xa xăm, có lẽ đây là cơ hội để cho Tuyên Nghi được tự do.
“Từ lúc nào mà lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy?”
Tuyên Nghi dành thời gian đi dạo hóng mát quanh căn nhà này, từ lúc đến đây cô không có cơ hội để ngắm nó, đúng là thú vui của người giàu cũng nhiều cái lạ ghê, cô lướt ngang qua đám người làm khiến bọn người đó phải khiếp sợ, bây giờ cô đã chức quyền cao nên không ai dám đụng hay nói những lời khinh bỉ nữa, bọn chúng khép nép nhường đường đi cho cô, Tuyên Nghi chưa bao giờ hiểu được cái cảm giác được người khác kiên dè sợ hãi như vậy.
“Phu nhân người có muốn dùng gì không ạ?”
“Phải đó nhìn phu nhân ốm yếu quá nên tẩm bổ để có sức phục vụ lão gia.”
Đám ngươi đó bắt đầu vây quanh cô mang đủ món ngon dâng lên, Tuyên Nghi chẳng thèm để ý đến chúng cô cứ thế im lặng mà lướt qua khỏi đám người đó, cô tìm đến một khu vườn để hít thở không khí trong lành, làn gió mát thổi nhè nhẹ làm tâm hồn của cô dần dễ chịu hơn.
“Cuộc đời dài thật.”
Tuyên Nghi cũng bắt đầu chán nãn và quay trở về phòng tắm rửa thật sạch sẽ để chuẩn bị cho bước khỏi đầu của bản thân, cô thay chiếc váy mà Mặc Quân Khiêm đã chuẩn bị sẵn cho mình, tuy ông ta cho cô thời hạn một ngày nhưng cô chỉ mất nữa ngày để đưa ra quyết định của mình, cô nhìn mình trong gương rồi nở một nụ cười tươi, Tuyên Nghi cố lên nào, chuyện đó đã là gì đâu trong khi cô phải chịu cực khổ bị hành hạ dã man, biết đâu tham lam một chút và tàn độc một chút có lẽ đễ sống hơn.
“Cố lên thôi Tuyên Nghi!”
Tự trấn an bản thân mình, cô leo lên giường nằm đợi sẵn khi cánh cửa bật mở cô ngồi bật dậy chạy ra ôm lấy Mặc Quân Khiêm làm ông ta cũng hơi giật mình một chút, nhưng ngay sau đó bị mùi hương trên cơ thể của Tuyên Nghi ông ta liền nhận ra và bị cô làm cho mê mẫn, ông ta bế cô lên nhìn ngắm cơ thể hoàn mỹ của Tuyên Nghi.
“Suy nghĩ thông suốt rồi sao? Nhanh hơn tôi tưởng đấy.”
Tuyên Nghi nằm trong lòng của Mặc Quân Khiêm nhẹ nhàng đưa đôi tay dọc theo sống lưng của ông ta, cô không ngờ mình lại làm một chuyện điên rồ như vậy, quấn quít một kẻ hơn tuổi bố của mình, thật đáng kinh tởm, trong mắt ông ta hoàn toàn không chứa đựng tình yêu mà chỉ là du͙ƈ vọиɠ, Mặc Quân Khiêm mơn trớn trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, da vẻ mềm mại khiến người ta thèm khát muốn có cho bằng được.
Cô đưa cho Mặc Quân Khiêm một ly cà phê nóng, ông ta không thích cà phê lắm nhưng vì cô mà uống cạn một hơi, Tuyên Nghi cảm thấy hài lòng vì mọi thứ đều đi đúng như kế hoạch của mình.
“Ông yêu tôi chứ?”
Câu hỏi của Tuyên Nghi làm Mặc Quân Khiêm khựng người lại.
“Yêu ư? Có vẻ cô đang hiểu lầm, quan hệ chúng ta chỉ như thế này thôi không thể là tình yêu được.”
Ông ta bật cười lớn rồi thì thào bên tai của Tuyên Nghi, ông ta nhẹ kéo chiếc váy ngủ của cô xuống nhẹ nhàng nâng niu ôm cô trong lòng, ông ta trân trọng giây phút này vô cùng, như đang khui một món quà vậy, cảm giác thật hồi hộp làm sao, Tuyên Nghi buông lõng đôi tay, những lời nói của mẹ cứ vang mãi bên tai nhưng trong đầu của cô lại có một chiều hướng khác.
“Ngoan thả lõng đi!”
Tuyên Nghi lúc này nhớ lại những gì ông ta đã gây ra với cô và cả đám người của Lữ Nguyệt, bọn chúng tất cả đều muốn làm tổn thương trái tim nhỏ bé của cô, Tuyên Nghi nhíu chặc mày lại, Mặc Quân Khiêm vẫn còn đang chuẩn bị cao trào ánh mắt của Tuyên Nghi vô hồn nhìn ông ta một cái, một con dao nhọn sáng chói xuất hiện, nhắm thẳng vào ngay huyệt ở gáy của Mặc Quân Khiêm, cô dốc toàn bộ sức lực của mình mà đâm thẳng vào đúng ngay huyệt, một phát ăn ngay.
“A”
Tiếng hét của Mặc Quân Khiêm vang lên, nhưng do là căn phòng cách âm nên người bên ngoài không thể nghe được, Mặc Quân Khiêm dường như cũng bị ngấm thuốc sau khi uống ly cà phê mà cô đưa cho, ông ta không ngờ luôn đề phòng mọi người nhưng cô gái này thì không nên bởi vậy ông ta mới có kết cục như vậy, hai mắt trợn lên nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Tuyên Nghi vẫn giữ chặt con dao trên tay, ánh mắt ấy không còn là ánh mắt của cô bé ngây thơ lúc nào nữa rồi, bên ngoài sấm chớp dữ dội như đang chứng kiến một con quỷ đội lốp người với đôi tay nhuốm đầy máu tươi của Mặc Quân Khiêm, chiếc váy trắng của cô bây giờ ướt đẫm màu máu đỏ tươi, thật đẹp và cũng thật nguy hiểm.
“Cô...”
Mặc Quân Khiêm như muốn nói gì đó chỉ có thể ú ớ trong họng, Tuyên Nghi thấy vẫn chưa đủ liền dùng con dao gạch một đường ở ngay cổ họng của ông ta, rồi nhiều nhát dao đâm thẳng vào người của Mặc Quân Khiêm, một cái chết kinh hoàng đáng sợ, dưới ánh đèn mờ ảo nụ cười của Tuyên Nghi rất giống một con ác quỷ thực sự.
“Mặc Quân Khiêm, nếu ông nói ông yêu tôi có lẽ tôi đã không xuống tay như vậy, xin lỗi vì đã kéo ông vào chuyện này người chết dưới con dao này đáng lẽ là bọng người đó mới đúng.”
Tuyên Nghi bắt đầu tách ra làm hai nhân cách, ác quỷ và một cô gái bình thường, cô phải đấu tranh tâm lý dữ dội mới giành lại ý thức của chính mình, Tuyên Nghi nhìn khung cảnh ghê tởm ấy mà làm rơi con dao xuống sàn, cô lùi lại về phía sau nhìn cái xác trợn trắng mắt nhìn mình.
“Cô gϊếŧ người rồi, cô thật kinh tởm, đồ ác quỷ!”
Một giọng nói vang lên bên tai của Tuyên Nghi, cô lắc đầu xua đi những lời nói đó, cô ta cứ nói mãi và còn cười khinh bỉ Tuyên Nghi.
“Không, tôi không có gϊếŧ người!”
“Còn không mau đầu thú đi, hay... cô muốn trốn?”
Tuyên Nghi sợ bị nhốt vào ngục tối, cô sợ cảm giác bị hành hạ đánh đập, cô muốn được tự do, Tuyên Nghi la lớn thoát khỏi mớ suy nghĩ và giọng nói đó, nhìn bản thân mình trong gương trông như một kẻ sát nhân thực sự, nhưng một kẻ trói gà chưa chặc như cô sao có thể làm ra chuyện độc ác như thế, Tuyên Nghi không muốn nhìn thấy bộ dáng đáng sợ đầy hận thù của Mặc Quân Khiêm hướng về mình như thế, cô liền nhẹ đi tới mắt nhắm chặc còn đôi tay thì run run đưa tới gần vuốt mặt ông ta.
“Ông hãy yên nghỉ, tôi không có gϊếŧ ông, ông đừng tìm tôi!”
Tuyên Nghi sợ hãi liền lùi về phía sau, ôm lấy thân thể nhỏ bé của mình khóc lớn, cô lần đầu đối mặt với chuyện như vậy nên không biết phải làm sao, cô cố gắng nhắm chặc mắt của mình tiến tới chỗ cái xác, mùi máu hôi tanh bốc lên khiến cô buồn nôn, người ông ta khá nặng nên cô khó khăn vận chuyển ông ta tới gầm giường, nhanh chóng lau sạch vết máu trên sàn, cô tắm rửa rồi thay trang phục mới cố trấn tĩnh bản thân là mình trong sạch, cô cần phải trốn khỏi đây nhanh chóng trước khi mặt trời mọc.
Cô không mang theo bất kỳ thứ gì ngoài tiền, vì cô biết trong người không có tiền thì không thể làm gì được, cô cần phải có một số tiền lớn để có thể trốn khỏi cái thành phố này, nhưng Tuyên Nghi không biết mình phải đi đâu nữa, cô vẫn không có dự định tương lai như thế nào, cô sắp phải đối mặt với chuyện sẽ bị truy nã như vậy sẽ rất nguy hiểm, Tuyên Nghi không ngờ mình cũng có ngày này cứ ngỡ sẽ được tự do nhưng cuối cùng vẫn là trốn chạy, làm một con rùa rúc cổ.
Trong lúc đêm tối, tất cả đều chìm trong giấc ngủ say, có vài tên vệ sĩ canh gác bên ngoài nên khó có thể đi ra đó, Tuyên Nghi bắt đầu tìm cách để có thể đánh lạc hướng bọn chúng, cô có trộm được cây súng kích điện trong tủ của Mặc Quân Khiêm xem ra có thể sử dụng rồi, cô lén lúc đánh lạc hướng một tên rồi dùng cây súng kích điện đánh ngất một tên, do tạo ra tiếng động nên Tuyên Nghi nhanh chóng bị phát hiện.
“Ai đó?”
Một tên vệ sĩ khác chạy đến Tuyên Nghi đã nhanh chân thoát khỏi đó, nhưng chuyện thoát khỏi Mặc gia đâu phải là chuyện dễ như vậy, cô cần phải đối mặt với cánh rừng phía trước, đám vệ sĩ cũng bám theo sát cô rồi, Tuyên Nghi dốc sức chạy mãi sức lực cũng dần cạn, đối mặt với cơn mưa lớn như vậy liệu thân thể yếu đuối có thể vượt qua hay không?
“Phu nhân đừng chạy nữa, mau ra đây đi!”
Giọng nói đe dọa của đám người đó vang lên, chúng như rà soát khắp nơi để tìm cô, Tuyên Nghi nép sau một bụi cây không dám nhúc nhích, nếu để trời sáng cô sẽ nhanh chóng bị phát hiện, mà bây giờ ra mặt cũng bị tóm vì chúng có mang theo đèn pin rất sáng, Tuyên Nghi cuối cùng vẫn thua cuộc sao? Cô sẽ bị chúng bắt lại và giao cho lực lượng cảnh sát mất.
“Phu nhân nếu xuất hiện thì chúng tôi sẽ nhẹ tay, còn không thì đừng trách!”
Tuyên Nghi lấy viên đá gần đó ném thẳng qua hướng khác, nghe tiếng động bọn chúng liền xông tới hướng phát ra tiếng động, còn Tuyên Nghi nhân cơ hội đó mà chạy được một quãng khá xa, cô mệt mõi tực mình vào góc cây, trước mắt cô bây giờ mọi thứ đều đảo lộn, Tuyên Nghi nhất quyết không để bị bắt lại nên lê lết thân xác tìm đường ra, ông trời dường như đã giúp cô, một ánh sáng phía đằng xa xuất hiện, Tuyên Nghi nhanh chóng men theo hướng đó mà thoát khỏi khu rừng.
Một con đường cao tốc hiện rõ, Tuyên Nghi đưa tay bắt một chiếc xe taxi rời khỏi đó, cô vừa thoát khỏi cái chết trong gan tất.
“Qúy khách muốn đi đâu?”
“Đưa cháu đến ga tàu gần nhất!”
Tuyên Nghi tựa lưng vào ghế và ngủ một giấc để hồi lại sức, chiếc xe dừng trước ga tàu, tiếng còi tàu vang lên làm Tuyên Nghi giật mình tỉnh dậy, chiếc xe cũng bắt đầu dựng lại, cô ngồi bật dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tới nơi rồi!”
“Vâng, cháu cám ơn bác tiền xe khỏi thối lại ạ.”
Tuyên Nghi vẫy tay chào người tài xế rồi nhanh chân mua vé tàu đi khỏi thành phố, Tuyên Nghi do dự nhìn bản đồ trên màn hình, cô chỉ cần đi đến một nơi nào đó thật xa mà thôi nếu có nhiều tiền và giấy tờ đầy đủ thì cô sẽ đi nước ngoài nhưng bây giờ thì không được rồi, Tuyên Nghi đành chọn đại một địa điểm vậy.
“Nhìn cô có vẻ mệt mõi quá có cần nghỉ ngơi không vì tàu vẫn chưa xuất phát.”
Người bán vé nhìn thấy sắc mặt xanh xao của Tuyên Nghi liền lo lắng hỏi.
“Tôi không sao, cám ơn chị.”
Tuyên Nghi ngồi xuống hàng ghế đợi thở dài một hơi thật nhẹ nhõm, cứ ngỡ mình vừa trở về từ cõi chết vậy, Tuyên Nghi không biết có thể chạy trốn được bao lâu nhưng nếu cơ hội cô muốn ngắm nhìn thế giới một lần trong đời và cứ thế chạy trốn dù biết mình không thể chạy khỏi vòng pháp luật.
Cô ngủ gật một giấc ở hàng ghế đợi đến giờ xuất phát, cô bị cái ánh mắt câm hận của Mặc Quân Khiêm làm cho ám ảnh đến nổi nhắm mắt lại là hình ảnh của ông ta cứ hiện lên, có lẽ cả đời này cô không thể vứt ra được cái nỗi ám ảnh đó và sự dày vò của lương tâm, tiếng còi tàu vang lên làm Tuyên Nghi bừng tỉnh dậy.
“Tới giờ rồi sao?”
Tuyên Nghi bật dậy vội chạy đến cửa tàu đưa vé rồi tìm chỗ ngồi, lựa một góc khuất ít người qua lại để ngồi, cô chẳng có hành lý gì cả nên nhẹ cả người chẳng sợ vướng bận điều gì, trong lúc này bỗng thời sự phát tin tức lệnh truy nã nhưng Tuyên Nghi quá mệt mõi rồi không nghe rõ lắm hai mắt cô nhíu chặc lại như sắp ngủ.
“Cái chết của Mặc lão gia đúng là động trời, không biết cô ta là người thế nào nhỉ? Có thể ra tay nặng đến như vậy.”
Một vài lời nói bàn tán về hung thủ gây án, Tuyên Nghi sau khi nghe tên của mình liền bừng tỉnh, cô không còn một chút gì gọi là buồn ngủ nữa, tay chân lạnh toát mồ hôi hột chảy khắp người, thấy hành khách trên xe nhìn mình cô liền lấy khăn che mặt lại giả vờ ngủ, tay hé một bên nhìn lên màn hình, cảnh sát đã có mặt tại hiện trường vụ án vậy là đã phát hiện rồi.
“Cuộc chạy trốn bắt đầu rồi, không ngờ lại bắt đầu sớm như vậy.”
Tuyên Nghi nơm nớp lo sợ, cô không dám ngẩn đầu lên cũng may là chọn khoang tàu ít người có thể tránh được ánh nhìn cũng như là sự tình nghi, bây giờ cô đói bụng quá cần phải nạp năng lượng để cóc sức mà chạy, mà bây giờ gọi thức ăn có bị phát hiện hay không đây? Cái bụng của cô nó kêu cồn cào cả lên rồi biết làm sao bây giờ.
Tuyên Nghi nhất quyết ôm cái bụng đói cồn cào của mình đi ngủ, tay chân của cô đói đến nổi bủn rũng ra cả rồi, Tuyên Nghi mơ thấy một bàn ăn thịnh soạn với mâm cơm đầy ắp đồ ăn sơn hào hải vị, cô như chìm đắm trong giấc mơ không muốn tỉnh lại nữa, tiếng còi tàu lại vang lên làm cô giật mình tỉnh giấc thoát khỏi giấc mơ hảo huyền vừa rồi.
“Sắp đến trạm, quý hành khách hãy kiểm tra lại hành lý!”
Tuyên Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ nhanh như vậy sắp đến nơi rồi, cuộc chạy trốn của Tuyên Nghi đã chính thức bắt đầu rồi sao? Cô sẽ cư trú ở nơi này tạm đến khi thích nghi cuộc sống tự lập thì lúc đó tìm một thành phố khác tốt hơn để mưu sinh, nghĩ thì dễ nhưng đối mặt với sự truy nã của đội ngũ cảnh sát liệu cô có thể trốn được bao lâu đây? Với số tiền này tuy lớn nhưng một ngày nào đó nó cũng sẽ hết không có việc làm thì cũng chỉ có thể cạp đất ăn rồi chờ chết thôi.
“Nghĩ thôi cũng thấy sợ.”
Tuyên Nghi rùng mình một cái, cô tranh thủ mọi người không để ý liền lấy nón đội lên đầu đeo khẩu trang và kính mát vào để ngụy trang, không hành lý nên cô dễ dàng di chuyển, có điều đói quá cô sắp rã rời thân xác này rồi, Tuyên Nghi rời khỏi ga tàu đi theo tiếng gọi của chiếc bụng đói của mình, mùi thịt nướng ở trung tâm thành phố thu hút cô, Tuyên Nghi hít hà một hơi.
“Thơm quá.”
Cô nhanh chân băng qua đường, lúc này một chiếc xe tải chạy thẳng về phía Tuyên Nghi, cô trợn tròn mắt nhìn chiếc xe đang lao về phía mình, Tuyên Nghi cứ ngỡ mình bị tông chết rồi cũng may chiếc xe dừng lại kịp, người tài xế hạ cửa kính xuống quát lớn.
“Muốn chết hả?”
“Tôi xin lỗi.”
Tuyên Nghi cúi đầu xin lỗi rồi nhanh chóng rời khỏi đó, ánh mắt của người đi đường bắt đầu tập trung về phía cô, quả là một cô gái kỳ dị mà, Tuyên Nghi hì hục mà chạy băng qua đường suýt chút nữa chầu trời sớm rồi, không bị cảnh sát bắt mà chết vì xe tông mới đau chứ.
“Bán cho con năm xiên thịt đi ạ!”
Tuyên Nghi đứng trước xe thịt nướng của một bà lão, bà ấy nhìn thấy cô định hét lên vì đã nhận ra cô rất giống gái bị truy nã, Tuyên Nghi liền đưa tay bịt miệng bà lão lại sau đó thì thầm bên tai.
“Nhỏ thôi bà ơi, con chỉ mua thịt không có làm gì bà đâu.”
“Đây...đây.. cho cô không... cần trả tiền đâu.”
Bà lão đó hai tay run run đưa một hộp xiên thịt nướng cho Tuyên Nghi, cô nhận lấy và để lại một số tiền lớn cho bà ta nhẹ nháy mắt một cái.
“Bà đừng nói với ai nhé, con cám ơn bà.”
Tuyên Nghi nhanh chóng chạy đi, bà lão đó tay chân lạnh toát cả mồ hôi hột, không ngờ bà ta vừa đối mặt với một kẻ sát nhân đang bị cảnh sát truy nã, nhưng nhìn cô với vẻ hồn nhiên ngây thơ như vậy chẳng giống một kẻ sát nhân chút nào cả, bà lão khẽ nuốt nước bọt một cái sau đó liền đẩy xe thịt nướng rời đi, sợ có chuyện xảy ra tốt nhất nên im lặng và rời đi là tốt nhất.
Thành phố X là một thành phố lớn có thể thích hợp làm nơi cư ngụ cho Tuyên Nghi, cô xơi hết xiên thịt nướng cũng dần đỡ đói hơn, thành phố đất rộng như thế này chẳng lẽ không có chỗ nào để cho Tuyên Nghi đi hay sao? Chỉ sợ lộ thông tin ra mà thôi chứ không sợ gì hết, ở khách sạn thì dễ bị phát hiện nhất vì phải kiểm tra giấy tờ tùy thân, Tuyên Nghi không muốn phải ở gầm cầu đâu.
“Tự do như thế này thật sự không ham chút nào.”
Ánh đèn đường cũng dần sáng lên, thắp sáng cho con đường, Tuyên Nghi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đêm đẹp như thế này, nhưng cô không có thời gian để đi dạo cô cần tìm chỗ ở trước đã, Tuyên Nghi sải bước dài đi dọc theo con phố, xung quanh dòng người nô nức đi lại, nhìn gia đình ba người đi ngang thật hạnh phúc làm sao, Tuyên Nghi đã từng ao ước có một mái ấm gia đình như vậy, một ước ao đơn giản như vậy thôi không cần gì hơn.
“Biết đi đâu khi ở một nơi xa lạ như thế này?”
Tuyên Nghi dừng lại nhìn ra bờ hồ đối diện, dòng nước phẳng lặng với những viên ngọc lung linh tạo nên một bước tranh tuyệt đẹp và bình yên, ngọn gió thổi nhè nhẹ làm mặt nước chuyển động, làm cho tâm hồn cô nhẹ nhõm và bình yên làm sao, Tuyên Nghi ngửi thấy mùi cơ thể mình bắt đầu bốc lên thật hôi thối khó chịu làm sao.
“Cô gái, cô mua giúp tôi đi, tôi chỉ còn nhiêu đây thôi.”
Một người đàn ông đi tới đưa một giỏ hoa hồng sắp lụi tàn cho Tuyên Nghi, cô xoay người lại nhẹ lấy tiền trong túi ra mua hết những bông hoa đó giúp người đàn ông đó.
“Cám ơn cô nhiều lắm.”
Tuyên Nghi nhìn những bông hoa trong tay mỉm cười nhẹ, đúng là thân mình lo còn chưa xong mà vẫn thích giúp đỡ người khác như vậy, Tuyên Nghi xách giỏ hoa trên tay tiếp tục đi vòng quanh khu phố, người đàn ông lúc nãy cong môi thành một nụ cười nham hiểm lấy điện thoại ra chụp lại hình ảnh của Tuyên Nghi sau đó gửi cho ai đó, trong khi Tuyên Nghi vẫn chưa hay biết chuyện gì thì cô vẫn còn thảnh thơi ngắm cảnh ở đây.
Liệu người đàn ông bán hoa lúc nãy có mưu tính gì đây? Tuyên Nghi sẽ gặp chuyện gì?
“Mặc Quân Khiêm, một là ông chết hai là tôi chết, dù có phải hi sinh cái mạng nhỏ này tôi cũng phải lấy mạng của ông cho bằng được.”
Tuyên Nghi siết chặc tay lại, ánh mắt hận thù của cô bắt đầu hiện rõ, lần này cô nhất quyết liều mạng của mình để gϊếŧ Mặc Quân Khiêm cho bằng được, lúc này người giúp việc của ông ta đi tới mở cửa mang thức ăn đến cho Tuyên Nghi cô nắm lấy tay của anh ta.
“Nói với Mặc lão gia tôi sẽ đồng ý phục vụ ông ta.”
Ngay lập tức những lời đó được truyền tới tai Mặc Quân Khiêm, ông ta vô cùng háo hứng vì nghĩ rằng mình đã thắng trong trò chơi này, có lẽ cô đã chịu không nổi sự giày vò hành hạ này nên đã ngoan ngoãn rồi chăng, Mặc Quân Khiêm tỏ ra vô cùng tự tin vì đã thuần hóa được một đứa ngang bướng như cô, hắn nhanh chóng cho người đưa cô điều trị vết thương để cô khỏe lại và sớm phục vụ ông ta, ông ta lần đầu tiên chạm vào cô đã mê mẫn cái thân hình mới lớn của thiếu nữ, sự trong trắng thuần khiết ấy thật muốn vấy bẩn cho bằng được mà.
“Chăm sóc cho phu nhân thật tốt, nếu có chuyện gì ta hỏi tội các người.”
Tuyên Nghi được các bác sĩ có tiếng điều trị và chăm sóc vô cùng chu đáo, những vết thương nhanh chóng lành lặng và không để lại bất kỳ vết sẹo nào, như được phục hồi lại từ đầu, Tuyên Nghi dần lấy lại sức khỏe của mình trông hồng hào hẳn ra, cô ngồi trước bàn trang điểm nhìn gương mặt của mình, cảm giác sợ hãi khi tiếp xúc với Mặc Quân Khiêm vẫn còn nhưng cô vẫn phải cố gắng chịu đựng vì mục đích của mình.
“Phu nhân, lão gia đang tới tìm cô.”
Cô giúp việc hôm trước hiện tại bây giờ có phần nhún nhường trước Tuyên Nghi vì cô vừa lấy lại danh phận bà chủ của mình, Tuyên Nghi quay đầu lại nhìn sắc mặt kém sắc của cô ta, Tuyên Nghi liền đứng dậy đi tới nâng cằm của cô ta lên.
“Yo, ai đây? Mới mấy ngày không gặp cô đã thay đổi nhanh vậy, hôm trước còn đỏng đảnh chanh chua lắm mà.”
Cô gái đó bắt đầu rung sợ, đúng là sau khi trở về từ hầm cũi Tuyên Nghi đã trở nên vô cùng đáng sợ, cứ như bị biến thành một con người khác vậy.
“Phu nhân nói gì vậy, tôi vẫn là tôi mà, phu nhân đúng là thay đổi nhiều quá ngày càng xinh đẹp hơn lại còn sắc xảo hơn nữa.”
Tiểu Thanh cố dùng những lời nói ngọt nịnh hót Tuyên Nghi, đúng là gió hướng nào thì theo hướng nấy, lật mặt hơn cả lật bánh tráng, những lời nói vừa rồi của cô ta làm cho Tuyên Nghi bật cười.
“Cái miệng đúng là khéo ăn khéo nói.”
“Phu nhân thích là được rồi ạ.”
Cô ta tươi cười đi tới đấm bóp cho Tuyên Nghi, cô nhìn bản thân mình trong gương sau đó liền nảy ra một trò vui, cô nâng tách trà lên uống một ngụm rồi nhẹ kéo tay củaTiểu Thanh lại.
“Được rồi, nghỉ ngơi đi!”
Cô ta liền nhanh chân rời khỏi đó, lúc nãy Tuyên Nghi nhân cơ hội để một thứ vào trong túi của cô ta, thế này là sắp có chuyện vui để xem rồi, Tuyên Nghi phấn khỏi chờ mong vô cùng, một lát sau Mặc Quân Khiêm đẩy cửa phòng của Tuyên Nghi đi vào, cô liền đứng dậy chạy tới ôm lấy Mặc Quân Khiêm khóc lớn.
“Mặc lão gia, người đến rồi thì tốt quá.”
Bị cô ôm một cách đột ngột lại còn khóc nữa, ông ta liền bế cô lên nhẹ đặt cô ngồi xuống giường đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mi của cô.
“Sao thế bảo bối, không gặp mấy ngày mà nhớ tôi như vậy rồi sao?”
“Lão gia nhớ người là một chuyện, mà còn một chuyện nữa, chiếc nhẫn mà mẹ để lại cho em bị mất rồi, lúc nãy vẫn còn nhưng nãy đến giờ đột nhiên biến đi đâu mất, nó rất quý giá em không muốn mất nó đâu.”
Mặc Quân Khiêm nhẹ ôm Tuyên Nghi vào lòng trấn an dịu dàng.
“Ngoan nào, tôi sẽ tìm nó cho em, lúc nãy có những ai vào phòng trước thời điểm chiếc nhẫn mất không?”
Tuyên Nghi giả vờ suy nghĩ một lúc.
“Chỉ có Tiểu Thanh thôi, còn các bác sĩ lúc khám xong thì chiếc nhẫn vẫn còn không lẽ...”
“Được rồi, tôi sẽ gọi cô ta đến cho em tùy ý xử lý.”
Qủa đúng như kế hoach của Tuyên Nghi, cô ôm lấy Mặc Quân Khiêm nép vào lòng ông ta nũng nịu, trong lòng thì muốn buồn nôn ra, những lời nót như vậy cũng có thể nói ra được cô cũng phải gượng lắm mới có thể nói ra, còn phải ôm ấp làm bộ dạng như vậy nữa, nhưng sớm thôi trong nay mai cô sẽ tiễn ông ta về cõi chết ngay lập tức.
Tiểu Thanh vừa đi khỏi phòng của Tuyên Nghi đến nhà bếp thì liền bị đám người nào đó xông tới lôi cô ta đi, quăng mạnh cô ta xuống sàn đất và bắt đầu thẩm vấn cô ta, Tiểu Thanh vẫn không hay biết chuyện gì xảy ra thì Tuyên Nghi cho người tới lục soát khắp người của Tiểu Thanh.
“Phu nhân cô làm gì vậy?”
“Tìm đồ bị trộm.”
Tiểu Thanh hoang mang không biết chuyện gì xảy ra thì bỗng một chiếc nhẫn rơi ra từ túi áo của Tiểu Thanh, lúc này cô ta bắt đầu hoang mang và hiểu ra sự tình, Mặc Quân Khiêm ôm Tuyên Nghi trong lòng bắt đầu tỏ vẻ tức giận, ông ta buông cô ra sải bước đi tới đạp mạnh vào người của Tiểu Thanh làm cô ta ngã lăn ra đất.
“Lão gia, phu nhân hiểu lầm rồi, tôi không có lấy, tôi cũng không biết tại sao nó lại ở trong túi tôi nữa, lão gia tha mạng.”
Cô ta ôm lấy chân của Mặc Quân Khiêm hướng ánh mắt câm hận nhìn về phía Tuyên Nghi, cô ta bắt đầu quát lớn chỉ tay về phía Tuyên Nghi.
“Nhất định là cô ta bày trò, lão gia đừng hiểu lầm, tôi không có làm.”
Mặc Quân Khiêm hất văng cô ta ra sau đó liền đi tới ngồi xuống bên cạnh Tuyên Nghi, Tuyên Nghi cong môi nở một nụ cười nham hiểm, cô vuốt ve ngực của Mặc Quân Khiêm sau đó cất giọng.
“Không phải cô thì là ai? Chiếc nhẫn nằm trong túi áo của cô rõ rành như vậy còn muốn chạy tội sao?”
“Tiện tì, đồ rắn độc cô muốn hãm hại tôi, tôi gϊếŧ cô!”
Tiểu Thanh tức giận quát lớn định xông tới gϊếŧ Tuyên Nghi thì bị người của Mặc Quân Khiêm giữ lại đánh đập vô cùng dã man và để cho bọn người giúp việc trong nhà nhìn thấy cái kết của những kẻ chống đối Tuyên Nghi, cô giờ tuy dưới cơ của Mặc Quân Khiêm nhưng quyền lực không kém gì ông ta, ánh nhìn sắc lạnh lườm từng người như muốn nói rằng hình phạt của Tiểu Thanh chính là tấm gương để cho bọn người đó nhìn và không dám làm trái ý của cô cũng như làm phản, Tuyên Nghi vô cùng hài lòng và thõa mãn cơn giận của mình.
Ánh mắt lạnh lùng của Tuyên Nghi nhìn Tiểu Thanh bị hành hạ mà thõa mãn cơn giận của mình, cô cũng chán rồi dù sao cũng chỉ là bọn tép riu cho chúng một bài học nhớ đời như vậy là quá nhân từ rồi, cái mà Tuyên Nghi muốn đó là sớm thoát khỏi cái căn nhà này chạy trốn khỏi thành phố cao chạy xa bay để tìm sự tự do của mình.
“Bảo bối chúng ta về phòng thôi chắc em cũng mệt rồi.”
Mặc Quân Khiêm ôm cô vào lòng dìu đi, Tiểu Thanh bị đánh đập hành hạ chẳng khác gì Tuyên Nghi của ba hôm trước, cũng may là Tuyên Nghi không lấy đi cái mạng nhỏ của cô ta, cô ta cũng bắt đầu biết sợ và quy phục cô hơn rồi kể ra đây là một bài học nhớ đời không bao giờ dám tái phạm, nhưng cái ánh mắt đó không giống Tuyên Nghi mấy hôm trước một chút nào cứ như bị tẩu hỏa nhập ma vậy, nhìn rất đáng sợ.
“Cô ta quỷ sao?”
Tiểu Thanh thở dốc, cơn đau thể xác truyền đến cố gắng lê lết về phòng của mình.
Tuyên Nghi vẫn luôn tìm lý do để tránh chuyện phục vụ thân xác với Mặc Quân Khiêm nhưng ông ta là người nóng lòng hơn ai khác, chờ mong một ngày được thưởng thức hương vị tươi mới của ngọn cỏ non này, ông ta thèm khát cô đến nổi đêm nào cũng muốn dụ dỗ cô nhưng đều bị Tuyên Nghi từ chối, cơn giận của ông ta dường như đã đạt đến đỉnh điểm.
“Muốn cho tôi nhịn đến bao lâu đây hả?”
Hắn quát lớn làm Tuyên Nghi giật mình, nhưng cô vẫn giữ nét bình thãn từ từ chảy tóc trước gương, ông ta thấy Tuyên Nghi phớt lờ với mình thì liền xông tới hất tay cô làm văng chiếc lược xuống sàn nhà, cô xoay qua nhìn ông ta với ánh mắt ngấn lệ, chiêu này có vẻ là đòn chí mạng đánh thẳng vào tim của Mặc Quân Khiêm, ông ta liền ôm lấy cô vỗ về an ủi.
“Tôi làm em sợ sao? Xin lỗi vì tôi nóng lòng quá.”
Tuyên Nghi thực sự chưa sẵn sàng cho chuyện này, cô mặc dù muốn trả thù ông ta lẫn bọn người Lữ Nguyệt nhưng sao có một thứ gì đó ngăn cản cô lại, dạo gần đây cô cảm thấy mình cứ như một con người đa nhân cách vậy, có khi là cô và có khi là một người khác, cô không thể điều khiển được chính bản thân của mình nữa, nó không nghe theo ý của cô, rốt cuộc là Tuyên Nghi bị làm sao vậy?
“Tôi cho em thời hạn một ngày nữa để chuẩn bị tinh thần, nên nhớ lựa chọn khôn ngoan thì có kết cục tốt còn không thì em hiểu rồi chứ?”
Tuyên Nghi giật mình run người một cái, nhất là cái giọng điệu đáng sợ đó thì thầm bên tai.
“Tôi hiểu rồi tôi sẽ cố gắng.”
Mặc Quân Khiêm vì muốn giải tõa bản thân nên đành rời nhà đi tìm mấy cô gái khác thay thế Tuyên Nghi, để cô ở lại một mình trong phòng suy nghĩ, chỉ còn có một ngày nữa thôi sao? Cô thực sự không nghĩ bản thân mình lại trở thành kẻ mà trước đây cô từng rất ghét, đánh đổi tất cả chỉ vì muốn trả thù và tồn tại hay cố gắng cam chịu rồi chết ở một xó nào đó?
Những lời nói của mẹ cô cứ văng vẳng bên tai, liệu bà ấy có thực sự muốn cô làm như vậy không? cô chật vật suy nghĩ mới hỗn độn này và bắt đầu kế hoạch của mình, cô cong môi nở một nụ cười lạnh ánh mắt vô hòn nhìn xa xăm, có lẽ đây là cơ hội để cho Tuyên Nghi được tự do.
“Từ lúc nào mà lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy?”
Tuyên Nghi dành thời gian đi dạo hóng mát quanh căn nhà này, từ lúc đến đây cô không có cơ hội để ngắm nó, đúng là thú vui của người giàu cũng nhiều cái lạ ghê, cô lướt ngang qua đám người làm khiến bọn người đó phải khiếp sợ, bây giờ cô đã chức quyền cao nên không ai dám đụng hay nói những lời khinh bỉ nữa, bọn chúng khép nép nhường đường đi cho cô, Tuyên Nghi chưa bao giờ hiểu được cái cảm giác được người khác kiên dè sợ hãi như vậy.
“Phu nhân người có muốn dùng gì không ạ?”
“Phải đó nhìn phu nhân ốm yếu quá nên tẩm bổ để có sức phục vụ lão gia.”
Đám ngươi đó bắt đầu vây quanh cô mang đủ món ngon dâng lên, Tuyên Nghi chẳng thèm để ý đến chúng cô cứ thế im lặng mà lướt qua khỏi đám người đó, cô tìm đến một khu vườn để hít thở không khí trong lành, làn gió mát thổi nhè nhẹ làm tâm hồn của cô dần dễ chịu hơn.
“Cuộc đời dài thật.”
Tuyên Nghi cũng bắt đầu chán nãn và quay trở về phòng tắm rửa thật sạch sẽ để chuẩn bị cho bước khỏi đầu của bản thân, cô thay chiếc váy mà Mặc Quân Khiêm đã chuẩn bị sẵn cho mình, tuy ông ta cho cô thời hạn một ngày nhưng cô chỉ mất nữa ngày để đưa ra quyết định của mình, cô nhìn mình trong gương rồi nở một nụ cười tươi, Tuyên Nghi cố lên nào, chuyện đó đã là gì đâu trong khi cô phải chịu cực khổ bị hành hạ dã man, biết đâu tham lam một chút và tàn độc một chút có lẽ đễ sống hơn.
“Cố lên thôi Tuyên Nghi!”
Tự trấn an bản thân mình, cô leo lên giường nằm đợi sẵn khi cánh cửa bật mở cô ngồi bật dậy chạy ra ôm lấy Mặc Quân Khiêm làm ông ta cũng hơi giật mình một chút, nhưng ngay sau đó bị mùi hương trên cơ thể của Tuyên Nghi ông ta liền nhận ra và bị cô làm cho mê mẫn, ông ta bế cô lên nhìn ngắm cơ thể hoàn mỹ của Tuyên Nghi.
“Suy nghĩ thông suốt rồi sao? Nhanh hơn tôi tưởng đấy.”
Tuyên Nghi nằm trong lòng của Mặc Quân Khiêm nhẹ nhàng đưa đôi tay dọc theo sống lưng của ông ta, cô không ngờ mình lại làm một chuyện điên rồ như vậy, quấn quít một kẻ hơn tuổi bố của mình, thật đáng kinh tởm, trong mắt ông ta hoàn toàn không chứa đựng tình yêu mà chỉ là du͙ƈ vọиɠ, Mặc Quân Khiêm mơn trớn trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, da vẻ mềm mại khiến người ta thèm khát muốn có cho bằng được.
Cô đưa cho Mặc Quân Khiêm một ly cà phê nóng, ông ta không thích cà phê lắm nhưng vì cô mà uống cạn một hơi, Tuyên Nghi cảm thấy hài lòng vì mọi thứ đều đi đúng như kế hoạch của mình.
“Ông yêu tôi chứ?”
Câu hỏi của Tuyên Nghi làm Mặc Quân Khiêm khựng người lại.
“Yêu ư? Có vẻ cô đang hiểu lầm, quan hệ chúng ta chỉ như thế này thôi không thể là tình yêu được.”
Ông ta bật cười lớn rồi thì thào bên tai của Tuyên Nghi, ông ta nhẹ kéo chiếc váy ngủ của cô xuống nhẹ nhàng nâng niu ôm cô trong lòng, ông ta trân trọng giây phút này vô cùng, như đang khui một món quà vậy, cảm giác thật hồi hộp làm sao, Tuyên Nghi buông lõng đôi tay, những lời nói của mẹ cứ vang mãi bên tai nhưng trong đầu của cô lại có một chiều hướng khác.
“Ngoan thả lõng đi!”
Tuyên Nghi lúc này nhớ lại những gì ông ta đã gây ra với cô và cả đám người của Lữ Nguyệt, bọn chúng tất cả đều muốn làm tổn thương trái tim nhỏ bé của cô, Tuyên Nghi nhíu chặc mày lại, Mặc Quân Khiêm vẫn còn đang chuẩn bị cao trào ánh mắt của Tuyên Nghi vô hồn nhìn ông ta một cái, một con dao nhọn sáng chói xuất hiện, nhắm thẳng vào ngay huyệt ở gáy của Mặc Quân Khiêm, cô dốc toàn bộ sức lực của mình mà đâm thẳng vào đúng ngay huyệt, một phát ăn ngay.
“A”
Tiếng hét của Mặc Quân Khiêm vang lên, nhưng do là căn phòng cách âm nên người bên ngoài không thể nghe được, Mặc Quân Khiêm dường như cũng bị ngấm thuốc sau khi uống ly cà phê mà cô đưa cho, ông ta không ngờ luôn đề phòng mọi người nhưng cô gái này thì không nên bởi vậy ông ta mới có kết cục như vậy, hai mắt trợn lên nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Tuyên Nghi vẫn giữ chặt con dao trên tay, ánh mắt ấy không còn là ánh mắt của cô bé ngây thơ lúc nào nữa rồi, bên ngoài sấm chớp dữ dội như đang chứng kiến một con quỷ đội lốp người với đôi tay nhuốm đầy máu tươi của Mặc Quân Khiêm, chiếc váy trắng của cô bây giờ ướt đẫm màu máu đỏ tươi, thật đẹp và cũng thật nguy hiểm.
“Cô...”
Mặc Quân Khiêm như muốn nói gì đó chỉ có thể ú ớ trong họng, Tuyên Nghi thấy vẫn chưa đủ liền dùng con dao gạch một đường ở ngay cổ họng của ông ta, rồi nhiều nhát dao đâm thẳng vào người của Mặc Quân Khiêm, một cái chết kinh hoàng đáng sợ, dưới ánh đèn mờ ảo nụ cười của Tuyên Nghi rất giống một con ác quỷ thực sự.
“Mặc Quân Khiêm, nếu ông nói ông yêu tôi có lẽ tôi đã không xuống tay như vậy, xin lỗi vì đã kéo ông vào chuyện này người chết dưới con dao này đáng lẽ là bọng người đó mới đúng.”
Tuyên Nghi bắt đầu tách ra làm hai nhân cách, ác quỷ và một cô gái bình thường, cô phải đấu tranh tâm lý dữ dội mới giành lại ý thức của chính mình, Tuyên Nghi nhìn khung cảnh ghê tởm ấy mà làm rơi con dao xuống sàn, cô lùi lại về phía sau nhìn cái xác trợn trắng mắt nhìn mình.
“Cô gϊếŧ người rồi, cô thật kinh tởm, đồ ác quỷ!”
Một giọng nói vang lên bên tai của Tuyên Nghi, cô lắc đầu xua đi những lời nói đó, cô ta cứ nói mãi và còn cười khinh bỉ Tuyên Nghi.
“Không, tôi không có gϊếŧ người!”
“Còn không mau đầu thú đi, hay... cô muốn trốn?”
Tuyên Nghi sợ bị nhốt vào ngục tối, cô sợ cảm giác bị hành hạ đánh đập, cô muốn được tự do, Tuyên Nghi la lớn thoát khỏi mớ suy nghĩ và giọng nói đó, nhìn bản thân mình trong gương trông như một kẻ sát nhân thực sự, nhưng một kẻ trói gà chưa chặc như cô sao có thể làm ra chuyện độc ác như thế, Tuyên Nghi không muốn nhìn thấy bộ dáng đáng sợ đầy hận thù của Mặc Quân Khiêm hướng về mình như thế, cô liền nhẹ đi tới mắt nhắm chặc còn đôi tay thì run run đưa tới gần vuốt mặt ông ta.
“Ông hãy yên nghỉ, tôi không có gϊếŧ ông, ông đừng tìm tôi!”
Tuyên Nghi sợ hãi liền lùi về phía sau, ôm lấy thân thể nhỏ bé của mình khóc lớn, cô lần đầu đối mặt với chuyện như vậy nên không biết phải làm sao, cô cố gắng nhắm chặc mắt của mình tiến tới chỗ cái xác, mùi máu hôi tanh bốc lên khiến cô buồn nôn, người ông ta khá nặng nên cô khó khăn vận chuyển ông ta tới gầm giường, nhanh chóng lau sạch vết máu trên sàn, cô tắm rửa rồi thay trang phục mới cố trấn tĩnh bản thân là mình trong sạch, cô cần phải trốn khỏi đây nhanh chóng trước khi mặt trời mọc.
Cô không mang theo bất kỳ thứ gì ngoài tiền, vì cô biết trong người không có tiền thì không thể làm gì được, cô cần phải có một số tiền lớn để có thể trốn khỏi cái thành phố này, nhưng Tuyên Nghi không biết mình phải đi đâu nữa, cô vẫn không có dự định tương lai như thế nào, cô sắp phải đối mặt với chuyện sẽ bị truy nã như vậy sẽ rất nguy hiểm, Tuyên Nghi không ngờ mình cũng có ngày này cứ ngỡ sẽ được tự do nhưng cuối cùng vẫn là trốn chạy, làm một con rùa rúc cổ.
Trong lúc đêm tối, tất cả đều chìm trong giấc ngủ say, có vài tên vệ sĩ canh gác bên ngoài nên khó có thể đi ra đó, Tuyên Nghi bắt đầu tìm cách để có thể đánh lạc hướng bọn chúng, cô có trộm được cây súng kích điện trong tủ của Mặc Quân Khiêm xem ra có thể sử dụng rồi, cô lén lúc đánh lạc hướng một tên rồi dùng cây súng kích điện đánh ngất một tên, do tạo ra tiếng động nên Tuyên Nghi nhanh chóng bị phát hiện.
“Ai đó?”
Một tên vệ sĩ khác chạy đến Tuyên Nghi đã nhanh chân thoát khỏi đó, nhưng chuyện thoát khỏi Mặc gia đâu phải là chuyện dễ như vậy, cô cần phải đối mặt với cánh rừng phía trước, đám vệ sĩ cũng bám theo sát cô rồi, Tuyên Nghi dốc sức chạy mãi sức lực cũng dần cạn, đối mặt với cơn mưa lớn như vậy liệu thân thể yếu đuối có thể vượt qua hay không?
“Phu nhân đừng chạy nữa, mau ra đây đi!”
Giọng nói đe dọa của đám người đó vang lên, chúng như rà soát khắp nơi để tìm cô, Tuyên Nghi nép sau một bụi cây không dám nhúc nhích, nếu để trời sáng cô sẽ nhanh chóng bị phát hiện, mà bây giờ ra mặt cũng bị tóm vì chúng có mang theo đèn pin rất sáng, Tuyên Nghi cuối cùng vẫn thua cuộc sao? Cô sẽ bị chúng bắt lại và giao cho lực lượng cảnh sát mất.
“Phu nhân nếu xuất hiện thì chúng tôi sẽ nhẹ tay, còn không thì đừng trách!”
Tuyên Nghi lấy viên đá gần đó ném thẳng qua hướng khác, nghe tiếng động bọn chúng liền xông tới hướng phát ra tiếng động, còn Tuyên Nghi nhân cơ hội đó mà chạy được một quãng khá xa, cô mệt mõi tực mình vào góc cây, trước mắt cô bây giờ mọi thứ đều đảo lộn, Tuyên Nghi nhất quyết không để bị bắt lại nên lê lết thân xác tìm đường ra, ông trời dường như đã giúp cô, một ánh sáng phía đằng xa xuất hiện, Tuyên Nghi nhanh chóng men theo hướng đó mà thoát khỏi khu rừng.
Một con đường cao tốc hiện rõ, Tuyên Nghi đưa tay bắt một chiếc xe taxi rời khỏi đó, cô vừa thoát khỏi cái chết trong gan tất.
“Qúy khách muốn đi đâu?”
“Đưa cháu đến ga tàu gần nhất!”
Tuyên Nghi tựa lưng vào ghế và ngủ một giấc để hồi lại sức, chiếc xe dừng trước ga tàu, tiếng còi tàu vang lên làm Tuyên Nghi giật mình tỉnh dậy, chiếc xe cũng bắt đầu dựng lại, cô ngồi bật dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tới nơi rồi!”
“Vâng, cháu cám ơn bác tiền xe khỏi thối lại ạ.”
Tuyên Nghi vẫy tay chào người tài xế rồi nhanh chân mua vé tàu đi khỏi thành phố, Tuyên Nghi do dự nhìn bản đồ trên màn hình, cô chỉ cần đi đến một nơi nào đó thật xa mà thôi nếu có nhiều tiền và giấy tờ đầy đủ thì cô sẽ đi nước ngoài nhưng bây giờ thì không được rồi, Tuyên Nghi đành chọn đại một địa điểm vậy.
“Nhìn cô có vẻ mệt mõi quá có cần nghỉ ngơi không vì tàu vẫn chưa xuất phát.”
Người bán vé nhìn thấy sắc mặt xanh xao của Tuyên Nghi liền lo lắng hỏi.
“Tôi không sao, cám ơn chị.”
Tuyên Nghi ngồi xuống hàng ghế đợi thở dài một hơi thật nhẹ nhõm, cứ ngỡ mình vừa trở về từ cõi chết vậy, Tuyên Nghi không biết có thể chạy trốn được bao lâu nhưng nếu cơ hội cô muốn ngắm nhìn thế giới một lần trong đời và cứ thế chạy trốn dù biết mình không thể chạy khỏi vòng pháp luật.
Cô ngủ gật một giấc ở hàng ghế đợi đến giờ xuất phát, cô bị cái ánh mắt câm hận của Mặc Quân Khiêm làm cho ám ảnh đến nổi nhắm mắt lại là hình ảnh của ông ta cứ hiện lên, có lẽ cả đời này cô không thể vứt ra được cái nỗi ám ảnh đó và sự dày vò của lương tâm, tiếng còi tàu vang lên làm Tuyên Nghi bừng tỉnh dậy.
“Tới giờ rồi sao?”
Tuyên Nghi bật dậy vội chạy đến cửa tàu đưa vé rồi tìm chỗ ngồi, lựa một góc khuất ít người qua lại để ngồi, cô chẳng có hành lý gì cả nên nhẹ cả người chẳng sợ vướng bận điều gì, trong lúc này bỗng thời sự phát tin tức lệnh truy nã nhưng Tuyên Nghi quá mệt mõi rồi không nghe rõ lắm hai mắt cô nhíu chặc lại như sắp ngủ.
“Cái chết của Mặc lão gia đúng là động trời, không biết cô ta là người thế nào nhỉ? Có thể ra tay nặng đến như vậy.”
Một vài lời nói bàn tán về hung thủ gây án, Tuyên Nghi sau khi nghe tên của mình liền bừng tỉnh, cô không còn một chút gì gọi là buồn ngủ nữa, tay chân lạnh toát mồ hôi hột chảy khắp người, thấy hành khách trên xe nhìn mình cô liền lấy khăn che mặt lại giả vờ ngủ, tay hé một bên nhìn lên màn hình, cảnh sát đã có mặt tại hiện trường vụ án vậy là đã phát hiện rồi.
“Cuộc chạy trốn bắt đầu rồi, không ngờ lại bắt đầu sớm như vậy.”
Tuyên Nghi nơm nớp lo sợ, cô không dám ngẩn đầu lên cũng may là chọn khoang tàu ít người có thể tránh được ánh nhìn cũng như là sự tình nghi, bây giờ cô đói bụng quá cần phải nạp năng lượng để cóc sức mà chạy, mà bây giờ gọi thức ăn có bị phát hiện hay không đây? Cái bụng của cô nó kêu cồn cào cả lên rồi biết làm sao bây giờ.
Tuyên Nghi nhất quyết ôm cái bụng đói cồn cào của mình đi ngủ, tay chân của cô đói đến nổi bủn rũng ra cả rồi, Tuyên Nghi mơ thấy một bàn ăn thịnh soạn với mâm cơm đầy ắp đồ ăn sơn hào hải vị, cô như chìm đắm trong giấc mơ không muốn tỉnh lại nữa, tiếng còi tàu lại vang lên làm cô giật mình tỉnh giấc thoát khỏi giấc mơ hảo huyền vừa rồi.
“Sắp đến trạm, quý hành khách hãy kiểm tra lại hành lý!”
Tuyên Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ nhanh như vậy sắp đến nơi rồi, cuộc chạy trốn của Tuyên Nghi đã chính thức bắt đầu rồi sao? Cô sẽ cư trú ở nơi này tạm đến khi thích nghi cuộc sống tự lập thì lúc đó tìm một thành phố khác tốt hơn để mưu sinh, nghĩ thì dễ nhưng đối mặt với sự truy nã của đội ngũ cảnh sát liệu cô có thể trốn được bao lâu đây? Với số tiền này tuy lớn nhưng một ngày nào đó nó cũng sẽ hết không có việc làm thì cũng chỉ có thể cạp đất ăn rồi chờ chết thôi.
“Nghĩ thôi cũng thấy sợ.”
Tuyên Nghi rùng mình một cái, cô tranh thủ mọi người không để ý liền lấy nón đội lên đầu đeo khẩu trang và kính mát vào để ngụy trang, không hành lý nên cô dễ dàng di chuyển, có điều đói quá cô sắp rã rời thân xác này rồi, Tuyên Nghi rời khỏi ga tàu đi theo tiếng gọi của chiếc bụng đói của mình, mùi thịt nướng ở trung tâm thành phố thu hút cô, Tuyên Nghi hít hà một hơi.
“Thơm quá.”
Cô nhanh chân băng qua đường, lúc này một chiếc xe tải chạy thẳng về phía Tuyên Nghi, cô trợn tròn mắt nhìn chiếc xe đang lao về phía mình, Tuyên Nghi cứ ngỡ mình bị tông chết rồi cũng may chiếc xe dừng lại kịp, người tài xế hạ cửa kính xuống quát lớn.
“Muốn chết hả?”
“Tôi xin lỗi.”
Tuyên Nghi cúi đầu xin lỗi rồi nhanh chóng rời khỏi đó, ánh mắt của người đi đường bắt đầu tập trung về phía cô, quả là một cô gái kỳ dị mà, Tuyên Nghi hì hục mà chạy băng qua đường suýt chút nữa chầu trời sớm rồi, không bị cảnh sát bắt mà chết vì xe tông mới đau chứ.
“Bán cho con năm xiên thịt đi ạ!”
Tuyên Nghi đứng trước xe thịt nướng của một bà lão, bà ấy nhìn thấy cô định hét lên vì đã nhận ra cô rất giống gái bị truy nã, Tuyên Nghi liền đưa tay bịt miệng bà lão lại sau đó thì thầm bên tai.
“Nhỏ thôi bà ơi, con chỉ mua thịt không có làm gì bà đâu.”
“Đây...đây.. cho cô không... cần trả tiền đâu.”
Bà lão đó hai tay run run đưa một hộp xiên thịt nướng cho Tuyên Nghi, cô nhận lấy và để lại một số tiền lớn cho bà ta nhẹ nháy mắt một cái.
“Bà đừng nói với ai nhé, con cám ơn bà.”
Tuyên Nghi nhanh chóng chạy đi, bà lão đó tay chân lạnh toát cả mồ hôi hột, không ngờ bà ta vừa đối mặt với một kẻ sát nhân đang bị cảnh sát truy nã, nhưng nhìn cô với vẻ hồn nhiên ngây thơ như vậy chẳng giống một kẻ sát nhân chút nào cả, bà lão khẽ nuốt nước bọt một cái sau đó liền đẩy xe thịt nướng rời đi, sợ có chuyện xảy ra tốt nhất nên im lặng và rời đi là tốt nhất.
Thành phố X là một thành phố lớn có thể thích hợp làm nơi cư ngụ cho Tuyên Nghi, cô xơi hết xiên thịt nướng cũng dần đỡ đói hơn, thành phố đất rộng như thế này chẳng lẽ không có chỗ nào để cho Tuyên Nghi đi hay sao? Chỉ sợ lộ thông tin ra mà thôi chứ không sợ gì hết, ở khách sạn thì dễ bị phát hiện nhất vì phải kiểm tra giấy tờ tùy thân, Tuyên Nghi không muốn phải ở gầm cầu đâu.
“Tự do như thế này thật sự không ham chút nào.”
Ánh đèn đường cũng dần sáng lên, thắp sáng cho con đường, Tuyên Nghi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đêm đẹp như thế này, nhưng cô không có thời gian để đi dạo cô cần tìm chỗ ở trước đã, Tuyên Nghi sải bước dài đi dọc theo con phố, xung quanh dòng người nô nức đi lại, nhìn gia đình ba người đi ngang thật hạnh phúc làm sao, Tuyên Nghi đã từng ao ước có một mái ấm gia đình như vậy, một ước ao đơn giản như vậy thôi không cần gì hơn.
“Biết đi đâu khi ở một nơi xa lạ như thế này?”
Tuyên Nghi dừng lại nhìn ra bờ hồ đối diện, dòng nước phẳng lặng với những viên ngọc lung linh tạo nên một bước tranh tuyệt đẹp và bình yên, ngọn gió thổi nhè nhẹ làm mặt nước chuyển động, làm cho tâm hồn cô nhẹ nhõm và bình yên làm sao, Tuyên Nghi ngửi thấy mùi cơ thể mình bắt đầu bốc lên thật hôi thối khó chịu làm sao.
“Cô gái, cô mua giúp tôi đi, tôi chỉ còn nhiêu đây thôi.”
Một người đàn ông đi tới đưa một giỏ hoa hồng sắp lụi tàn cho Tuyên Nghi, cô xoay người lại nhẹ lấy tiền trong túi ra mua hết những bông hoa đó giúp người đàn ông đó.
“Cám ơn cô nhiều lắm.”
Tuyên Nghi nhìn những bông hoa trong tay mỉm cười nhẹ, đúng là thân mình lo còn chưa xong mà vẫn thích giúp đỡ người khác như vậy, Tuyên Nghi xách giỏ hoa trên tay tiếp tục đi vòng quanh khu phố, người đàn ông lúc nãy cong môi thành một nụ cười nham hiểm lấy điện thoại ra chụp lại hình ảnh của Tuyên Nghi sau đó gửi cho ai đó, trong khi Tuyên Nghi vẫn chưa hay biết chuyện gì thì cô vẫn còn thảnh thơi ngắm cảnh ở đây.
Liệu người đàn ông bán hoa lúc nãy có mưu tính gì đây? Tuyên Nghi sẽ gặp chuyện gì?