Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 243
Cuộc sống khẩn trương bận rộn trôi qua, ngay vào thời điểm ta và Tào Tháo đang vua tôi sống yên ổn với nhau, cố gắng tiến lên, Ích châu lại phát sinh hai sự kiện lớn. Một là đại tướng thủ hạ cũ của Lưu Chương đang đóng ở trọng địa Giang Du, Trương Nhậm khởi binh phản đối Lưu Bị, kết quả thất bại, liên lụy Lưu Chương bị giam lỏng ở đất phong.
Sự kiện thứ hai là hoàng đế Lưu Hiệp chết, ngay sau khi Trương Nhậm khởi binh không lâu, Lưu Hiệp vừa ba tám tuổi lại bệnh chết. Lưu Bị chiếu cáo thiên hạ, tuyên bố di chiếu của Lưu Hiệp, lập con trai Đổng hậu Lưu Hưởng làm tân quân, tôn Đổng hậu làm thái hậu, tân quân vừa mười một tuổi, bởi vậy phong Lưu Bị là nhiếp chính vương, Gia Cát Lượng làm thừa tướng, cùng nhau phù trợ ấu chủ, khôi phục thiên hạ của Hán thất.
Nhận được tin tức chúng ta đều chấn động, tất cả đều hoài nghi. Lưu Hiệp tuy rằng cuộc sống u buồn, nhưng sức khỏe hắn vẫn không tệ, thuốc dưỡng sinh ta cho hắn cũng rất công hiệu, hắn không thể chết sớm như vậy, hơn nữa lại còn chết bệnh, bởi vậy ta hoài nghi có phải Tào Tháo sai người ám sát Lưu Hiệp hay không. Nhưng nếu Lưu Hiệp thật sự bị giết, ta không nghĩ ra Tào Tháo vì sao phải làm như vậy, cũng không nghĩ ra Lưu Bị vì sao không nói ra sự thật. Ta càng không ngờ chính là, Tào Tháo cũng hoài nghi ta, hắn nghi ta sai Tần Dũng ở Ích châu dùng kế rút củi dưới đáy nồi, bởi vì vị tiểu hoàng đế mới được Lưu Bị đẩy lên kế vị – con trai của Đổng phi Lưu Hưởng, chính là hài tử ta đã cứu trong biệt viện. Chúng ta nghi ngờ nhau mấy ngày, nhịn không được liền gặp nhau để hỏi, kết quả mới phát hiện đều là đoán lung tung.
Đúng lúc này, Tần Dũng cuối cùng từ Ích châu trở về, ngoại trừ báo tin tức ở Ích châu cho chúng ta, hắn còn mang về một thứ khiến ta chấn động – chiếu thư của Hoàng đế, dùng máu viết một bức chiếu thư xin cứu mạng: mau tới cứu trẫm, trẫm sắp bị kẻ xấu ép tới chết. Nếu không phải trên đó có dấu ngọc tỷ, ta sẽ không tin nổi mắt mình.
Cầm huyết thư trong tay, ta run rẩy: “Đây là chuyện gì? Lưu Hưởng cuối cùng là bị làm sao?”
Tần Dũng thở dài nặng nề, lại đưa ta một mảnh giấy: “Công tử, huyết chiếu của tiểu hoàng đế, có chút là trò đùa thôi, nhưng di thư của Đổng hậu là thật.”
Lòng ngập tràn kinh ngạc, ta nhận tờ giấy kia: “DI thư của Đổng hậu? Nàng chết lúc nào? Sao lại như thế?”
“Tiểu hoàng đế kế vị không đến một tháng, Đổng hậu đã chết, nghe nói là đi theo tiên hoàng ốm chết. Có điều, tôi thấy trong đó có trò.” Tần Dũng chậm rãi nói ra những lời kinh người.
Ta run lên trong lòng, mở di thư của Đổng thị ra xem. Trong di thư không oán trời trách đất hay nói nguyên nhân chết, chỉ nhắc ta tuân thủ lời hứa ban đầu, đối xử tử tế với Lưu Hưởng, tìm cơ hội giúp Lưu Hưởng thoát khỏi ngôi vị Hoàng đế, chớ để Lưu Hưởng đi lại con đường cha nó đã đi. Yên lặng xem hết phong di thư ngắn gọn này, mắt ta cay cay, vị phu nhân mỹ lệ chốn thâm cung này, bởi vì thời thế mà bị cuốn vào cơn lốc chính trị không thể thoát ra, sống nhiều năm bị cầm tù đã nhìn thấu hết thảy, kỳ vọng duy nhất của nàng là hài tử của mình được sống như người bình thường mà thôi.
Buông di thư của Đổng thị xuống, ta nói: “Bất kể Đổng hậu chết như thế nào, người cũng chết rồi, nàng cũng không cầu ta báo thù, chỉ muốn hài tử của mình sống cuộc sống bình an hạnh phúc. Ôi, không biết ta có thể giúp nàng làm được điều này hay không. Chỉ bằng phong huyết chiêu vô dụng do Tiểu Hoàng đế quậy phá làm ra này, lỡ bị Lưu Bị biết được, làm sao sống nổi qua ngày?”
Tần Dũng cười nói: “Tôi nói đây là hồ nháo thôi mà, máu cũng không phải của nó, là của tiểu Hổ. Lúc tiểu Hổ mang thứ này tới cho tôi, đã bị tôi giáo huấn một trận, chúng cũng biết sai rồi, sau này sẽ không gây chuyện nữa.”
“Hả? Hồ nháo ư? Bọn chúng sao lại nghĩ ra trò này?” Ta vẫn nghi ngờ không hiểu.
Tần Dũng cười trả lời: “Tôi hỏi tiểu Hổ, nó nói Đổng hậu chết khiến Lưu Hưởng rất thương tâm, muốn rời Thành Đô đi tìm ngài, sau khi bị Tiểu Hổ ngăn lại, liền nhớ lại nguyên nhân mẫu thân hắn ở Hứa Đô bị hạch tội, cho nên mới làm ra thứ này gửi cho ngài, nói là nó rất khó chịu, rất nhớ ngài, muốn ngài sớm tới cứu nó. Kỳ thật, nó trong cung sống cũng tốt, nghe tiểu Hổ nói, đã khiến Khổng Minh tiên sinh tức giận quá chừng luôn.”
Ta nghe xong thấy rất vui vẻ: “A?! Khiến Khổng Minh tức giận quá chừng? Ha ha ha, kẻ xấu lại chính là Khổng Minh? Trời ạ, nếu Khổng Minh biết, chắc sẽ bị làm tức chết thôi. Nhưng mà, đây là chuyện gì? Khổng Minh cũng không phải một người dễ dàng nổi giận.”
Tần Dũng cũng không nín được cười: “Công tử, Khổng Minh tiên sinh chính là đế sư. Sau khi Hoàng đế tới Thành Đô yên ổn, để Khổng Minh tiên sinh trở thành lão sư của tiểu Hoàng đế. Nhưng mà tiểu Hoàng đế bướng bỉnh hiếu động, chỉ có hứng thú với ăn uống, nhìn thấy sách vở là nhức đầu, tiểu Hổ nói với tôi, tiểu Hoàng đế vì từ nhỏ đã phải chịu khổ chịu đói, thích nhất chính là ăn, không để ý chuyện gì khác, cả ngày ở trong cung trừ ăn ra chính là chơi, nói đến học hành liền giả bộ ngây ngây ngô ngô, hoàng cung trong Thành Đô có truyền thuyết rằng, tiểu Hoàng đế này là một ngốc tử, chỉ biết ăn uống, chuyện khác không hiểu. Khổng Minh tiên sinh là người ổn trọng, thân là đế sư, không thể không tận tâm dạy bảo, tiểu Hoàng đế ngược lại rất hận Khổng Minh tiên sinh, ngươi bắt ta học, ta liền không học, thường xuyên mang theo Thục vương thế tử Lưu Thiện cùng đám con cháu tôn thất làm loạn trong cung, trèo cây bắt chim đuổi chó gì đó, bởi vậy, Khổng Minh tiên sinh không phải dạy học, là bị chọc giận. Nhưng lại không thể trừng phạt Lưu Hưởng, đành phải phát hỏa lên đám trẻ chơi cùng nó, bởi vậy Lưu Thiện gặp xui xẻo, thường xuyên bị phạt chép sách.”
Ta cười, cười thả cửa, xem ra, Đổng thị hoàn toàn nghe lời ta, rút ra bài học từ Lưu Hiệp, dạy Lưu Hưởng rất tốt, tuổi còn nhỏ đã biết giả bộ, chỉ có như vậy, Lưu Hưởng mới có thể sống sót, sống được tự tại, sống không bị giày vò. Lúc trước ta đã thấy điểm này, bởi vậy, chưa bao giờ dạy Lưu Hưởng học thuật đế vương, cũng chỉ dạy nó nhận biết mấy chữ thôi, cho nên mới nói tiếp, Lưu Hưởng “ngốc” như bây giờ, chính là kết quả ta cố ý làm ra. Gia Cát Lượng cũng lợi hại, hắn trừng phạt Lưu Thiện mục đích chính là bồi dưỡng đế vương chân chính, ha ha, hắn giống với ta, cũng không muốn Lưu Hưởng tiếp tục làm Hoàng đế! Có điều, đều là dạy dỗ đế vương tương lai, nhưng Gia Cát Lượng thảm hơn ta nhiều, cũng khổ cực hơn ta. Ta là một đế sư chỉ tay năm ngón, hắn là một kẻ việc gì cũng phải tự tay làm. Lúc trước dạy Tào Xung chính là cẩn thận, tay cầm tay, hiện giờ dạy Lưu Thiện chỉ sợ càng vất vả hơn! Nhưng mà, Lưu Thiện không thể sánh bằng Tào Xung, ôi, Gia Cát Lượng thật sự là số vất vả, hắn mới là đế sư thật sự, là thầy của hai vị Hoàng đế, không mệt nhọc sao được. Xem ra ta cần phải phái người đưa cho hắn ít đồ để ăn lót dạ, đặc biệt là dược thảo hạ hỏa, ha ha ha ha ha.
Cẩn thận cất kỹ di thư của Đổng hậu, ta cho gia nhân đi mời đám người Tào Tháo tới nhà, bảo Tần Dũng cẩn thận nói lại những việc hắn chứng kiến ở Ích châu cùng tiền căn hậu quả cái chết của Lưu Hiệp. Lúc Tần Dũng đến Thành Đô, chiến sự ở Hán Trung đã bắt đầu, Lưu Bị quả nhiên tập trung lực lượng ở Ba Quận, Gia Cát Lượng lo hậu cần. Bởi vì ta đột nhiên xuất hiện giết mất Pháp Chính, theo đó toàn bộ Thục quân ở Hán Trung bị diệt, Tào Nhân canh gác Giang Lăng cũng không cho Lưu Bị chút cơ hội nào, Lưu Bị chỉ có từ Ba Quận lui quân. Lần này Lưu Bị xuất binh Hán Trung thất bại, trên dưới triều đình ở Thành đô sinh ra ảnh hưởng không nhỏ, bởi vì chết ở Hán Trung đa số là thuộc hạ cũ của Lưu Chương, liền có lời đồn đại, nói Lưu Bị cho Pháp Chính đi Hán Trung là muốn mượn dao giết người, bài trừ người cũ. Tần Dũng đắc ý nói, ban đầu chẳng qua có người bất mãn với Lưu Bị lên cơn ở tửu lâu mà thôi, sau khi hắn nghe được liền thêm mắm dặm muối cho các huynh đệ truyền bá rộng rãi, bởi vậy lời đồn nhanh chóng từ Thành Đô lan khắp Ích châu, ảnh hưởng rất nhanh chóng xuất hiện.
Rất nhiều cựu thần vẫn trung thành với Lưu Chương vốn đã bất mãn với Lưu Bị, nghe lời đồn này càng hoang mang. Trương Nhậm không chỉ là đại tướng đắc lực của Lưu Chương, cũng là người rất trung thành. Lưu Chương lúc trước đón Hoàng đế và Lưu Bị nhập Thục, Trương Nhậm là một trong những người phản đối. Nhưng Lưu Chương không nghe lời trung thành của bọn họ, không chỉ nghênh đón Hoàng đế và Lưu Bị, còn đem một phần quyền lực trao cho Lưu Bị, kết quả cuối cùng để Lưu Bị khống chế quyền lực cướp lấy Ích châu, bản thân nhận lấy kết cục đi dưỡng lão ở một nơi thâm sơn cùng cốc. Bởi Trương Nhậm năng lực xuất chúng, cũng vì muốn trấn an và thu phục nhân tâm, Lưu Bị lúc trước cũng không thu hồi hết binh quyền của Trương Nhậm, hắn vẫn được trấn thủ ở Giang Du. Được biết Pháp Chính bại trận bỏ mình ở Hán Trung, mười vạn Thục quân hoàn toàn bị tiêu diệt, Trương Nhậm cảm thấy thời cơ trở mình đã đến, hơn nữa có tin đồn Lưu Bị mượn dao giết người, hắn liền liên kết một số thế lực muốn chống lại Lưu Bị khởi binh ở Giang Du, đánh thẳng tới Phù thành.
Gia Cát Lượng ở lại giữ Thành Đô, nghe được lời đồn nổi lên bốn phía đã biết không tốt nên sớm chuẩn bị, sau khi biết Trương Nhậm làm phản, hắn một mặt lệnh cho tướng thủ thành Miên Trúc là Hoắc Tuấn khẩn cấp điều động quân phòng vệ từ bốn phía, tập trung chuẩn bị chiến tranh, một mặt cho Ngô Ý, Lý Nghiêm ở lại ổn định triều cục Thành Đô, trấn áp phản nghịch, hắn và Trương Phi lập tức mang binh tới tiếp viện Phù thành. Gia Cát Lượng hành động nhanh chóng, Trương Nhậm không hạ được Phù thành, bị ngăn lại ở giữa Phù thành và Miên Dương. Mà Lưu Bị dẫn quân từ Ba Quận lui về sau khi biết tin Trương Nhậm mưu phản, lập tức mang đại quân ngày đêm đi gấp tới Miên Dương, cùng Gia Cát Lượng vây khốn quân Trương Nhậm dưới Phù thành. Hai bên giáp công, Trương Nhậm không địch được Trương Phi, bị hắn giết chết. Còn Hoàng Quyền bí mật liên kết với Trương Nhậm, trên đường đi liên lạc với Lưu Chương nhận được tin Trương Nhậm thất bại bỏ mình liền bí mật nổi dậy, trong chuyện này tất nhiên không thể thiếu người của ta giúp đỡ.
Trong lúc Lưu Bị vội vàng giải quyết hậu quả, Lưu Hiệp lại bệnh chết. Lưu Hiệp vốn sức khỏe không tệ, nhưng hắn lớn lên ở phương bắc, không quen được khí hậu ẩm ướt nóng bức của Thành Đô, hơn nữa lại chưa từng rèn luyện thân thể, sau khi đến Thành Đô, phát hiện cuộc sống của mình không có thay đổi lớn, tuy rằng có chút tôn nghiêm của Hoàng đế, cũng được tôn trọng hơn một chút, tuy nhiên vẫn không quyền không thế, vẫn phải dựa vào hơi thở của người khác sống qua ngày, bởi vậy, Lưu Hiệp hơi có chút đập nát bình vỡ, dù sao mọi chính sự đã có Lưu Bị quan tâm, bởi vậy hắn bắt đầu tận hưởng lạc thú trước mắt. Lưu Bị cũng hiểu ý, ở Thành Đô khắp nơi tìm mỹ nữ tiến cung, Lưu Hiệp bị tửu sắc chi phối, sức khỏe tất nhiên từ từ suy sụp. Pháp Chính thất bại bị giết, mười vạn Thục quân bị tiêu diệt, sau khi tin tức truyền tới Thành Đô, Lưu Hiệp xúc động tim đập nhanh, hắn sợ Tào Tháo thừa thắng truy kích, trong lòng sợ hãi, thỉnh thoảng sinh ra ác mộng, không bao lâu thì ngã bệnh. Nhưng đúng lúc này, Trương Nhậm lại khởi binh làm phản, giống như họa vô đơn chí, Lưu Hiệp kinh hách, bệnh tình ngày càng trầm trọng. Vào lúc Lưu Bị truy sát Trương Nhậm thu phục phiến loạn, quanh Thành Đô lại phát sinh hơn mười đợt bạo động, trong cung truyền nhầm tin Tào quân xâm phạm biên cảnh, Thục quân không thể ngăn cản, Lưu Hiệp một ngày ba trận kinh hãi, liên tục nói mớ, thái y cũng thúc thủ vô sách, đợi Lưu Bị trở lại Thành Đô, Lưu Hiệp đã không được nữa, mấy ngày sau băng hà.
Pháp Chính thất bại, đã gây ra những tổn thất nhất định với Thục quân, Trương Nhậm khởi binh tuy thất bại, nhưng tạo ra ảnh hưởng không nhỏ, quanh Thành Đô phát sinh hơn mười cuộc bạo động, Lưu Bị tổn thất rất lớn, hắn không nghỉ ngơi vài năm không khôi phục được nguyên khí. Mà Lưu Hiệp ốm chết tại Thành Đô khiến triều đình hỗn loạn, Lưu Hưởng tuổi còn nhỏ, Lưu Bị muốn củng cố quyền lực của mình, còn phải phòng bị kẻ khác nhân cơ hội nắm ấu đế trong tay đối lập với hắn, bởi vậy hắn rất bận, ở Thành Đô vội vàng thu thập phe chống đối, vội vàng nghỉ ngơi hồi sức, tất nhiên không có thời gian và tinh lực tới tấn công chúng ta.
Nhưng mà, Lưu Bị và Gia Cát Lượng không phải kẻ vô dụng, bọn họ tuy vội vàng xây nhà đắp móng, vẫn rất nhớ Tào Tháo bên này, trong lúc nghỉ ngơi lấy sức cũng phái sứ giả liên hệ với Giang Đông. Giang Đông cũng hai tay cùng vỗ với đối phương, đã phái Khám Trạch đi sứ tới Thành Đô, trên danh nghĩa là bái kiến tân đế, thực tế là cùng Lưu Bị thương thảo chuyện liên minh.
Thảo luận rõ ràng cục diện trước mắt xong, ta thở dài đem huyết chiếu của Lưu Hưởng cho Tào Tháo xem: “Đây, tiểu gia hỏa đùa giỡn làm ra thứ này. Thần không đốt nó, vì cảm thấy sau này có thể hữu dụng. Có điều, việc này tốt nhất lúc này chưa động tới, nếu không, Hưởng nhi của thần thảm lắm.”
Tào Tháo đọc huyết chiếu rồi cười: “Vậy cũng là huyết chiếu? Còn kém cha nó rất xa.” Mọi người truyền tay nhau đọc đều nở nụ cười.
Giả Hủ nhân tiện nói: “Không có ngọc tỷ này, ai đọc cũng chỉ thấy giống như trò chơi của trẻ con, cũng chẳng giống xin cứu mạng, thuần túy là bị đánh mà kêu thôi!”
Ta vui vẻ: “Bị ông nói đúng rồi, chính là như vậy. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã chịu khổ nhiều, ta thấy nó đáng thương, từng dạy dỗ và chơi với nó. Gia Cát Khổng Minh làm thầy của nó, bắt nó học hành, nó không chịu nổi nên viết cái này cho ta.”
Tào Tháo đem huyết chiếu ném cho ta: “Cho ngươi, vậy ngươi giữ cho kỹ, mặc kệ ý tứ là gì, cô nhìn thấy là bực mình.”
Biết Tào Tháo nghĩ đến chuyện cũ, chúng ta cũng không tiện nhắc lại, dù sao Tào Tháo cũng coi như đồng ý không lợi dụng trò hồ nháo này của tiểu Hoàng đế, ta cũng gieo xuống ấn tượng trong lòng ông ta Lưu Hưởng chỉ biết ăn uống, không tranh quyền lực. Cất kỹ huyết chiếu, ta mới chậm rãi nói: “Mời mọi người đến không phải vì việc này. Hoàng đế băng hà, cục diện chính trị Thành Đô không ổn, chúng ta phải nhân cơ hội đánh Giang Đông, không thể đợi hai bên đạt được hiệp nghị động thủ lần nữa.” Bởi vì quan hệ giữa ta và Tôn Sách ai nấy đều biết, bởi vậy mọi người không chủ động đề xuất xuôi nam đánh Giang Đông trước mặt ta, ta đành phải nói trước.
“Không sai.” Quách Gia gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Chúng ta phải mau một chút xuất binh Giang Đông, thừa dịp Lưu Bị còn đang yếu, dùng tốc độ nhanh chóng hạ Kiến Nghiệp, cướp lấy Giang Đông, hoàn toàn cô lập Lưu Bị, sau đó từ Kinh châu và Hán Trung xuất binh đánh Ích châu, thống nhất non sông. Hoàng đế chết thật đúng lúc.”
Vương Lãng vẫn rất chán ghét Lưu Bị, ban đầu ở Kinh châu, hắn từng góp ý với Lưu Biểu nên giết Lưu Bị, đây cũng là một loại cơ duyên rất tức cười. Hắn kéo ống tay áo Tào Tháo nói: “Minh công, thần lại cảm thấy cần phải lợi dụng huyết chiếu này, nếu cục diện chính trị Thành Đô không ổn, chúng ta lại có thắng lợi ở Hán Trung có thể dùng, không bằng cấp tốc tấn công Ích châu, giết Lưu Bị trước.”
Tào Tháo vui vẻ: “Ý của tiên sinh cô hiểu, có điều, Giang Đông sẽ không bàng quan đứng nhìn, tiến quân Ích châu không đơn giản, một khi chúng ta rút khỏi chiến tuyến, rất dễ khiến Giang Đông nhân cơ hội xâm phạm chúng ta.”
Ta cũng cười, nếu như hôm nay Lưu Ba ở chỗ này, chỉ sợ cũng sẽ nói như vậy. Lưu Bị này cũng giỏi thật, hắn ở Kinh châu nhiều năm như vậy, sao lại đắc tội với những người này? Đương nhiên, ta không thể phản bác Vương Lãng, nghĩ một hồi rồi cười nói: “Kỳ thật lấy Ích châu không khó, nhưng điều kiện tiên quyết là phải dẹp hẳn nỗi lo Giang Đông. Chỉ cần hạ được Giang Đông, dốc một hơi lấy luôn Ích châu, trong vòng vài năm là có thể nhất thống thiên hạ.”
Lưu Diệp cẩn thận nhìn sắc mặt của Tào Tháo rồi nhìn chúng ta, do dự nói: “Có thể, có thể không thừa nhận Lưu Hưởng là Hoàng đế không? Hứa đô…”
Hắn vừa nói ta đã hiểu, thoáng nhìn Tào Tháo không chút biểu tình, ta lắc đầu: “Tử Dương, chỉ sợ không được. Dù sao di chiếu Hoàng đế nói rất rõ, không phải Lưu Bị làm giả. Với lại, năm đó chiếu thư sắc lập Lưu Hưởng làm Hoàng đế cũng đã chiếu khắp thiên hạ, truyền hịch khắp nơi, ai nấy đều biết rõ.”
Tào Tháo cũng gật đầu: “Phái người đi bái kiến Tân đế thôi, lễ nghĩa bên ngoài đều phải làm đủ, chuyện khác mặc kệ. Tử Vân, ngươi vừa nói đánh Ích châu không khó, có sách lược cụ thể rồi sao?”
Hơn mười năm buôn bán, ta đương nhiên đã có sách lược cụ thể, nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, ta nói thẳng mọi chuyện: “Đúng là không khó, chúng ta có năm con đường tiến vào Ích châu, ở Ích châu làm hắn bốn bề thọ địch, năm đường cùng tiến. Binh mã Ích châu không nhiều, chúng ta nhân số đông đảo, chỉ xông tới cũng đủ đè chết Lưu Bị.”
Những người ở đây hôm nay đều mưu lược xuất chúng, quân ta binh mã chỉnh tề cũng có thể gọi là cường giả trong các thế lực, nhưng muốn lập tức xuất ra năm đạo nhân mã, ánh mắt trên mặt mỗi người đều không giống như trước. Tào Tháo gõ gõ trên bàn: “Năm đạo quân? Lại còn nhân số đông đảo? Nói cụ thể xem.”
Ta rất chắc chắn nói với bọn họ: “Đúng là có năm đạo quân có thể đồng thời di chuyển. Thứ nhất, binh mã Hán Trung. Đạo quân này là ở ngoài sáng; thứ hai, binh mã Kinh châu, đạo quân này cũng nằm dưới mí mắt bọn họ rồi; thứ ba, binh mã Giao Châu, đội quân này có sáng có tối. Phần sáng chính là những đội quân đang trấn giữ Giao Châu, phát một lệnh động viên, rất nhanh chóng có thể tập trung khoảng mấy vạn nhân mã; phần tối có hai đội: một đội là nhân mã của chủ công, thủy quân theo đường ven biển phía tây từ Giao Châu lặng lẽ tiến vào, ngoài ra còn có một đội là binh mã của Hồng Anh, mấy năm nay bọn họ ở trong núi Thương Ngô huấn luyện không dưới một vạn rưỡi tinh binh. Hai đạo quân này tụ lại, từ quận Chu Đề vào tới Ích Nam; thứ tư, binh mã các tộc Nam man, đây là đội ám binh. Mạch Hoạch và chúng ta đã có hiệp nghị, hắn sẽ liên kết mấy vạn binh mã man tộc trực tiếp từ Kha quận đánh vào Thành Đô. Thứ năm, là đội quân bí mật nhất, chính là thủ hạ cũ còn trung thành với Lưu Chương, đầu lĩnh bọn họ chính là con trai của Trương Nhậm tướng quân và Hoàng Quyền. Sau khi được chúng ta tiếp ứng, bọn họ chưa rời khỏi Ích châu, mà ẩn núp ở Ba Quận, tản mát tại các thôn trang và rừng núi quanh đó. Đội nhân mã này tuy rằng không nhiều, nhưng tác dụng rất lớn, có bọn họ âm thầm tiếp ứng, nhân mã Kinh châu của chúng ta đánh vào Ba Quận sẽ vô cùng dễ dàng!”
Ta rõ ràng rành mạch giới thiệu kế hoạch điều binh tấn công Ích châu, khiến đám người Lưu Diệp vẫn chưa biết gì chấn động. Đến Quách Gia và Tuân Du cũng có chút biến sắc. Chuyện ta đề nghị Tào Tháo thu dụng Mạch Hoạch, xúi giục man tộc Vân Nam quấy rối sân sau của Lưu Bị, chính là mục đích chủ yếu Tần Dũng phải tới Ích châu. Vừa rồi lúc Tào Tháo tới, ta đã báo với Tào Tháo kết quả đàm phán giữa Tần Dũng và Mạch Hoạch báo cho Tào Tháo, bởi vậy ông ta không giật mình, ngược lại đám Quách Gia có chút kinh ngạc. Nhưng Tào Tháo không tỏ thái độ đặc biệt, chứng tỏ ta không nói bậy, bởi vậy mọi người dù giật mình cũng không nói nhiều.
Quách Gia di tay trên bàn nói: “Năm con đường này, đúng là có thể tốc chiến tốc thắng. Nhưng mà, xuất binh thế nào, thời cơ xuất binh, lộ tuyến còn phải cẩn thận tính toán.”
Ta cười: “Chỉ cần bắt được Tôn Sách và Chu Du, Giang Đông coi như xong. Chúng ta đại nghiệp to lớn, đã trải qua khảo nghiệm. Sau khi lấy được Giang Đông, có thủy quân của Từ Thịnh và quân Lương châu của Mã Siêu, một dải ven sông không cần lo lắng nữa. Hạ Hầu Uyên và Sĩ Nguyên trấn thủ Kiến Nghiệp, Trấn Giang đủ để uy hiếp những lực lượng còn sót lại. Mà ta theo chủ công phân phó đã ký hiệp ước liên minh với tộc Sơn Việt, sau khi chúng ta lấy được Giang Đông, bọn họ lập tức sẽ di chuyển tới vùng Tô, Mân, nơi đó tạm thời sẽ do bọn họ quản lý thay chúng ta, trong thời gian ngắn hạn không cần lo tới. Văn Sính tướng quân trấn thủ Giang Lăng, thuận sông mà lên, thông qua Ba Quận trực tiếp uy hiếp Thành Đô, cũng có thể thuận sông xuống, uy hiếp Giang Đông. Tương Dương có Tào Nhân, Giang Lăng có Lý Điển, Kinh châu không có động, Giang Đông sẽ vững vàng.”
“Nói là nói vậy, nhưng ngươi nghĩ qua chưa, quân ta xuôi nam, Lưu Bị sẽ không ngồi yên không quản, dù khó khăn, hắn cũng sẽ xuất binh trợ giúp Giang Đông, lúc đánh chiếm Giang Đông, năm cánh quân chỉ sợ không thể tấn công Ích châu được?”
Lưu Diệp thân thể to lớn nhìn rất mạnh mẽ, vấn đề hắn nói cũng là điểm khiến chiến lược của ta khiến người khác nghi ngờ. Ta nhìn Tào Tháo, Tào Tháo gật đầu, hướng Lưu Diệp nói: “Chuyện này ta đã nghĩ rồi. Thục quân không có thực lực đối đầu trực tiếp với chúng ta, bọn họ dù muốn giúp Giang Đông, biện pháp duy nhất là bất ngờ tấn công thành trì, giả vờ xuất quân đại quy mô, dụ quân ta lui về. Chúng ta chỉ cần cẩn thận cố thủ các thành trì giáp biên cảnh Kinh châu và Hán Trung, không để Thục quân thành công, sẽ có thể rảnh tay đánh Giang Đông. Đợi giải quyết xong Giang Đông, lại quay đầu tấn công Ích châu, đến lúc đó năm cánh quân cùng đánh, không lo không lấy được Ích châu.” Tào Tháo vẫn có chút cầu an, ta lại không nghĩ vậy. Nhưng mà, tuy có ý nghĩ đó, lại không tiện nói ra lúc này, bởi vậy, ta cùng với đám Quách Gia giống nhau, liên tục gật đầu tỏ ra đồng ý với chiến lược của Tào Tháo.
Giả Hủ nghĩ một chút, đưa ra vấn đề trong lòng ta: “Minh công, nếu Thục quân ra sức tấn công thì sao? Môi hở răng lạnh, bọn họ biết rõ Giang Đông mà diệt vong, bọn họ một mình không thể đối đầu với chúng ta được nữa. Để bảo vệ bản thân, phương pháp tốt nhất chính là liên thủ với Giang Đông chống lại quân ta. Thần lo lắng chính là, một khi chúng ta tấn công toàn diện Giang Đông, quân chủ lực đều bị hãm ở đó, Thục quân có thể thừa cơ tấn công Hán Trung, tiến binh Trường An. Bọn họ mà dốc toàn lực, nhân số cũng không ít, Hán Trung không kiên trì được tới khi ta đánh xong Giang Đông, cần phải lo lắng trước.”
Tào Tháo trầm tư, Quách Gia cũng không nói gì, liên tục nhìn ta. Ta biết băn khoăn này muốn được giải trừ, chỉ có thể từ ta mới trở về từ chiến trường Hán Trung mà thôi: “Văn Hòa lo lắng cũng phải, Gia Cát Lượng tuy cầu toàn, nhưng tới thời khắc mấu chốt, hắn cũng sẽ liều lĩnh, tính cách Lưu Bị càng vội, không thừa dịp đại quân chúng ta vắng nhà khởi xướng tấn công, không phải bọn họ. Nhưng vấn đề này cũng không nghiêm trọng. Ta vừa nói tới năm đạo nhân mã, năm đạo quân này trước mắt đều không phải chủ lực của chúng ta, binh lực tham gia trận chiến Giang Đông, chủ yếu là thủy quân Giang Hạ của Văn tướng quân cùng đại quân đóng tại Tương Dương. Về phần Tào Nhân đóng ở Giang Lăng có huy động hay không, không chỉ không huy động, còn phải phái quân từ Trường Sa về tăng cường cho Tào Nhân bảo vệ Giang Lăng, Công An. Man tộc Ngũ Khê cũng tạm thời không nên huy động, binh mã Ích châu mà tới xâm phạm Kinh châu, sẽ cần tới bọn họ. Cần lo lắng là Hán Trung. Hán Trung cách xa Trung Nguyên, Trường An là cửa ngõ thông giữa Hán Trung và Trung Nguyên, đất Tam Tần cũng không thể mất, nếu không, Lạc Dương trực tiếp phơi mình trước kẻ thù. Nhưng mà chính vì nghĩ tới quân Hán Trung sức mạnh yếu kém, năm đó ta mới đề nghị chủ công cho Tam công tử thừa thắng tiễu trừ tai họa ngầm Tiên Ti.”
Tào Tháo tỉnh ngộ: “Cô hiểu rồi, ý của ngươi là điều binh lực từ ba châu Ung, U, Tịnh tới Hán Trung?”
Ta vỗ tay cười nói: “Đúng là ý này. Trong tay Diêm Nhu có mấy vạn binh mã, điều tới Trường An là đủ rồi. Chung Thái Thường ở Ung châu mấy năm, đã có mười vạn binh mã, đội quân này có thể trực tiếp phân cho Tử Liệt, như vậy, binh lực Hán Trung có thể tăng gấp đôi. Mặt khác, Thục quân đánh Hán Trung khó khăn lớn nhất chính là lương thảo, đường đất Thục khó đi như lên trời, đối với bọn họ mà nói, vận chuyển lượng thực vô cùng khó khăn, bởi vậy, Thục quân phải lấy lương thực tại chỗ để dùng. Chủ công có thể lệnh cho quân Hán Trung rút vào trong thành, từ bỏ phòng tuyến sông Bạch Thủy, phá hủy thành trì và ruộng đất xung quanh, tránh Thục quân ở phía nam Kỳ Sơn lấy được lương thực, lại đem dân chúng di chuyển tới Võ Đô, Thiên Thủy các thành phụ cận, có thể giúp tăng cường sức mạnh phòng thủ những nơi đó, lại phái một hai quan viên đại tướng đóng ở Thiên Thủy, Võ Đô, sẽ đảm bảo phía tây Hán Trung không cần lo lắng; Tào Tử Liệt cố thủ phòng tuyến Lược Dương, Tự thành, Định Quân Sơn sẽ cắt đứt đường Thục quân tiến về phía Trần Thương, Trường An. Kể từ đó, cho dù Thục quân đồng loạt tấn công, cũng có thể bảo vệ Hán Trung không cần lo lắng.”
“Từ bỏ phòng tuyến sông Bạch Thủy?” Mọi người hiển nhiên không ngờ ta lại từ bỏ địa phương này, đều hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Tào Tháo đang ngẩn người không nói.
Trong lòng ta cũng rất tiếc không muốn từ bỏ một vùng đất rộng lớn như vậy, nhưng ta biết, Gia Cát Lượng vừa ý nhất chính là Thiên Thủy và Trần Thương, Long Trung đối sách đặc sắc nhất chính là phần xuất binh ra Kỳ Sơn, tấn công Lương châu, chiếm Thiên Thủy, Nam An, Vĩnh Yên, Võ Uy, chiếm lương thảo của kẻ địch cho mình dùng. Nhưng chiến lược này sợ nhất chính là phòng thủ vững chắc, chỉ cần thủ vững Thiên Thủy và Tự thành, Gia Cát Lượng không có cách nào tiến vào Lương châu, đừng nói tới tập kích Trường An. Mà thành trì hai bờ Bạch Thủy có tới mười tòa, đất đai phì nhiêu, là nơi sản xuất lương thực chủ yếu cho Hán Trung, cũng là nơi Thục quân cần có để cướp lương. Chúng ta rời người đi, hủy diệt thành trì, để lại đất hoang, khiến Thục quân tức giận không chiếm được lương thực, không thủ được, cũng không dùng được, tới lúc chúng ta phản kích, rất dễ dàng đoạt lại, cần gì vội vàng cái lợi trước mắt.
Ta nhìn Tào Tháo chậm rãi nói: “Lúc trước trong trận chiến giữa chủ công và Viên Thiệu, không phải cũng nắm thời cơ từ bỏ Bạch Mã – Diên Tân sao? Đối phó với Gia Cát Lượng, chỉ cần một chữ: ổn. Chỉ cần chúng ta ổn trú, bóp chặt thông đạo quan trọng, hắn sẽ không có cách nào. Đợi đánh xong Giang Đông, chúng ta xuất binh năm đường đồng thời vào Ích châu, ở Hán Trung, bọn họ chỉ có thể lui về giữ Dương Bình, căn bản không thể ở Tự Thành đánh chặn chúng ta. Với lại, quân ta bỏ lại mảnh đất kia, cũng nhẫn tâm phá hủy thành trì ruộng đất, sau khi lấy Ích châu, làm lại là được. Cái cũ không đi, cái mới không đến, nuối tiếc tuổi thơ, sao có thể lột xác thành lang sói.”
Tào Tháo cũng không vội vã quyết định, dù sao đây không phải chuyện nhỏ, từ bỏ phòng tuyến Bạch Thủy, tương đương từ bỏ một nửa Hán Trung, đúng là không dễ hạ quyết tâm. Kỳ thật, trong lòng ta còn có quyết định khác, đặc biệt nhắm vào Gia Cát Lượng, nhưng hiện giờ ta không thể nói, cũng chưa nắm chắc để nói.
Bởi vậy ta đổi đề tài, để Tào Tháo bọn họ nghĩ cho kỹ: “Lúc này quyết định còn hơi sớm. Nếu Lưu Bị không xuất binh tương trợ Giang Đông, những biện pháp này cũng không cần dùng, chủ công cứ suy nghĩ đi. Đợi lấy được Giang Đông, năm đội quân đồng thời xuất ra, đánh chiếm Ích châu không phải vấn đề lớn. Nếu Lưu Bị thật có can đảm ra Xuyên trong lúc chúng ta đánh Giang Đông, chúng ta cũng có thể đánh hắn trở tay không kịp, bọn họ chắc chắn không ngờ chúng ta chuẩn bị đầy đủ như thế. Hì, tiểu Hoàng đế, điệt nhi tốt của ta, chúng ta lập tức có thể cứu ngươi đây.”
Mọi người nghe xong đều bật cười. Tuân Du lại thở dài, ta biết ông ta lại nghĩ tới Tuân Úc, cái chết của Lưu Hiệp nhất định khiến Tuân Úc hoàn toàn hết hy vọng, cuộc sống sau này chỉ sợ như xác không hồn. Tuân Du ngẩng đầu nhìn ta cười khổ, biết tâm tư mình bị nhìn thấu, lắc đầu: “Cũng phải đề phòng chúng ta vừa lấy được Giang Đông thì hắn hành động, chúng ta còn phải ổn định Giang Đông nữa. Cái này cũng phải suy nghĩ.”
Tào Tháo nghe xong liên tục gật đầu. Vương Lãng suy nghĩ nửa ngày, giận dữ nói: “Tuy rằng như thế, nhưng đánh hạ được nửa giang sơn Giang Nam, việc thống trị cũng tốn nhiều công sức, thời gian sau này, cũng không thể thiếu nạn binh hỏa!”
Ta cũng gật đầu, không sai, nhất định sẽ có không ít kẻ không an phận, bao gồm cả con cháu Tôn gia và cựu thần Lưu gia: “Tiên sinh lo rất phải, nhưng mà, ý chủ công không phải đánh xong Giang Đông sẽ xuất binh Ích châu ngay, thời điểm không nằm trong tay chúng ta, mà trong tay Lưu Bị. Hắn không an phận, chúng ta đành phải xuất binh, dù sao cơ hội do hắn tạo ra, chúng ta không nắm lấy quá đáng tiếc.”
Nhìn mọi người gật đầu không ngừng, ta nói tiếp: “Lúc trước Tần Thủy Hoàng đánh hạ Sở quốc mau như vậy, lúc đầu không phải trị lý rất tốt sao? Chúng ta chẳng lẽ không bằng hắn? Chỉ cần chúng ta rút ra bài học từ tiền triều, tất nhiên sẽ không phạm tiếp sai lầm. Tóm lại, nhớ kỹ ba chữ dân làm đầu, thống trị thiên hạ không có gì khó.”
Tào Tháo gật đầu: “Tử Vân nói không sai. Chiếm xong hãy nói.”
Thật ra trong lòng ông ta như lửa đốt. Chúng ta không hy vọng Lưu Bị không thức thời, nhưng Tào Tháo giống như rất hy vọng Lưu Bị động thủ. Nghĩ tới Tào Tháo cũng sắp sáu mươi tuổi, ta buồn bực thở dài, chiến tranh đúng là không thích hợp kéo dài tiếp, vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, cơn gió này lại phải do Lưu Bị thổi tới, cũng thật buồn cười. Gia Cát Lượng có thể để Lưu Bị được như nguyện không cũng là một vấn đề. Có điều, dựa theo tính cách của Lưu Bị, chính sách cầu toàn của Gia Cát Lượng, hắn sẽ không chấp nhận.
Một lát sau, Tào Tháo đột nhiên cười lớn: “Cô nghĩ thằng giặc tai to đó không đoán ra chúng ta hiện giờ đã bắt đầu tính toán với hắn đâu. Hừ, lúc trước đúng là không nên thả hắn.”
Ta cười, có chút xấu hổ, có chút áy náy: “Hắn cho chúng ta phiền toái, nhưng lợi ích cũng không phải ít. Ít giờ huyết chiếu của Hoàng đế là gửi cho chúng ta. Hì, bây giờ là Lưu Bị ngồi trên lò lửa. Mà chúng ta không có tên gia hỏa ăn no muốn chết nào túm chân phía sau, hành động cũng thuận lợi hơn, chính mình làm chủ, không phải nhìn sắc mặt kẻ nào, sống thật thoải mái.”
Quách Gia lườm ta: “Nói như vậy, chúng ta phải cảm tạ Lưu Bị.”
Tuân Du lắc đầu cười nói: “Cần phải cảm tạ Tử Long tướng quân, bằng không Lưu hoàng thúc sợ là sẽ vứt lại Hoàng đế, tự mình chạy mất.” Mọi người nghe được cười lớn không thôi.
Ta nhìn sang Vân ca ca, trong lòng thở dài: “Lưu Bị cũng là không có cách nào khác, hắn biết rõ, nếu như hắn không mang theo hoàng đế, chúng ta sẽ không để hắn dễ dàng chạy trốn, cho dù trốn được khỏi Kinh châu, muốn an thân dành quyền ở Ích châu càng tốn sức.”
Giả Hủ lúc này rùng mình một cái: “Nói tới việc này, lá gan của Tử Vân cũng thật lớn. Lỡ lúc trước Tôn Sách đón Lưu Bị và Hoàng đế tới Giang Đông, chúng ta bị động rồi.”
Quách Gia nhìn ông ta: “Văn Hòa, chủ công sớm đã đề phòng hắn dùng chiêu này. Từ sớm ở Kinh châu, Dương Châu cùng Hợp Phì đã chuẩn bị sẵn rồi, Tôn Sách dám xuất động sao? Với lại, Lưu Bị cũng không muốn chết ở Giang Đông, Chu Du không phải là Lưu Biểu.”
Lưu Diệp cũng giúp vui: “Ta cảm thấy, hoàng đế nhưng thật ra rất muốn tới đó, nhưng hắn bị phần tử xấu của Hoàng Cân quân dọa nên căn bản không dám rời khỏi Lưu hoàng thúc.” Mọi người lại là một trận cười to.
Tào Tháo cười liếc mắt nhìn ta: “Đáng tiếc, mặc dù bọn họ thông minh, vẫn không thoát được Tử Vân tính kế. Ta muốn biết hiện giờ Lưu Bị có hiểu dụng ý của chúng ta chưa.”
Ta biết Tào Tháo đang kiếm cớ giúp ta về chuyện thả Lưu Bị trước kia, chuyện cho tới giờ, chỉ có thể đem chuyện xấu nói thành chuyện tốt: “Hắn đương nhiên không biết. Hiện giờ hắn hận thần tận xương. Bọn họ bàn tính kỹ càng, ép thần đi cùng bọn họ, kết quả bị thần ép phải để lại Vân ca ca, bớt một cánh tay cho hắn; Đổng Thừa bọn họ chết không minh bạch, chính là một nhược điểm của hắn. Cũng may như vậy, tránh cho chúng ta ít nhiều phiền toái, cũng khiến rất nhiều người xem trọng hắn do dự chùn bước.” Ta còn một câu không nói, không phải như vậy, cũng không giữ được Vân ca ca.
Tào Tháo gật đầu: “Kinh châu rất nhiều tài tử vì vậy mà quy thuận chúng ta, chuyện này quả nhiên có tác dụng rất lớn giúp chúng ta nhanh chóng khống chế được Kinh châu. Tử Vân, tất cả đều là công lao của ngươi.”
Ta nhanh chóng xua tay: “Không liên quan tới thần, đám tài tử Kinh châu hận thần thì có, bọn họ không thể chịu được bị thần lừa gạt.”
“Không phải bọn họ, là Lưu Kỳ.” Nhìn vẻ mặt ngốc của ta, Tào Tháo cười cười: “Nếu không phải lúc trước ngươi cứu Lưu Kỳ một mạng, hắn sao có thể thành thật như vậy? Cũng sẽ không nói giúp chúng ta ở Tương Dương. Ngươi không biết đâu, Lưu Kỳ ở Tương Dương sống rất thoải mái, không quên cuộc sống đó là do ngươi tranh thủ giúp hắn, bởi vậy trước mặt người khác rất chịu khó khen ngươi, cả cái người tên Doãn Tịch không chịu ra làm quan, lúc người khác mời hắn tới Ích châu nương nhờ Lưu Bị lại nói không ít điều về Lưu Bị. Ha ha, ta muốn biết Tử Vân làm thế nào thuyết phục được lão hủ đó.”
Ta cười: “Việc này thật sao? Thần chẳng qua nói vài nghi ngờ trong lòng cho ông ta nghe, giả vờ như vô ý nói ra, vì sao đại công tử dùng tửu cụ của Lưu hoàng thúc tặng uống rượu, sức khỏe càng lúc càng kém?”
“Vì sao?” Tất cả mọi người rất tò mò.
Ta đắc ý cười: “Lưu Kỳ thích uống rượu, đặc biệt lúc bị Thái Mạo gạt bỏ, mỗi ngày hắn đều mượn rượu tiêu sầu. Lưu Bị không biết là cố ý hay là vô tình, tặng cho Lưu Kỳ hai bộ tửu cụ, một bộ bằng bạc, một bộ bằng đồng.”
“Trong tửu cụ có độc dược sao?” Quách Gia vội suy đoán. Những người khác cũng đoán vậy.
Ta mỉm cười: “Cũng không phải. Tam ca, Công Đạt, cả chủ công nữa, mọi người có nhớ ta nhất định bắt mọi người không được dùng đồ bạc và đồng uống rượu không, còn đặc biệt chế tạo tửu cụ bằng gỗ, sứ cho các người? Kỳ thật, đồng và bạc dùng để uống rượu, đặc biệt là rượu mạnh, cơ thể sẽ sinh ra chất độc, chẳng qua loại độc này từ từ ăn vào cơ thể thôi. Rất nhiều người chết vì loại độc này mà không biết, đại phu cũng chỉ có thể suy luận uống rượu lâu ngày khiến cơ thể yếu đi, sớm chết yểu, lại không biết những người đó đều là trúng độc mà chết. Lưu Kỳ ngày ngày uống rượu, hơn nữa đều là rượu mạnh, sức khỏe hắn đã bị rượu làm hao mòn, lại thêm tửu cụ có độc, tất nhiên phát tác càng mau. Một khi dừng uống rượu mạnh, thay đổi tửu cụ, thêm thuốc của ta điều dưỡng, sức khỏe hắn sẽ tốt lên. Ta đương nhiên không giải thích y lý cho bọn họ, chỉ nắm thời cơ nói một chút đã đạt được mục đích. Ôi, ta có chút đê tiện, cũng tính là vu oan hãm hại Lưu Bị một phen.”
Vương Lãng có chút ngẩn người: “Ngươi nói là thật sao? Ta vẫn luôn dùng đồ đồng để uống rượu, có thể…”
Ta cười an ủi hắn: “Độc tố trong đồng ít hơn nhiều, chỉ cần không phải là uống rượu mỗi ngày, sẽ không ảnh hưởng lớn. Có điều, không dùng là tốt nhất. Nhưng mà, dùng tửu cụ bằng đồng đã là thú vui phong nhã từ xưa, các ngài có bỏ được không?”
Vương Lãng liên tục xua tay: “Bỏ được, bỏ được.”
Thấy vẻ mặt mạng quan trọng hơn trời của hắn, mọi người đều thấy buồn cười. Tuân Du lại trở lại chủ đề chính: “Hay nhất chính là Lưu Bị rất phối hợp với trò vu oan hãm hại của Tử Vân, ở Hạ Khẩu lại hạ độc ngươi. Như vậy ngược lại khiến Lưu Kỳ và Doãn Tịch xác định hắn đúng là hạ độc với Lưu kỳ. Con người ấy mà, không thể làm chuyện xấu.”
Ta nhức đầu: “Nghe ông nói vậy, ngay cả chuyện ta bị hạ độc suýt chết ở Hạ Khẩu cũng là chuyện tốt rồi. Công Đạt à, lúc trước Lưu Bị hạ độc cho ta, chính là muốn ta chết trước mặt các ông, nếu ta chết ở quân doanh Hạ Khẩu, ông có sợ ta nhân lúc trời tối tìm ông nói chuyện không?” Tuân Du lườm ta, mọi người bật cười.
Xác định xong các bước đi tiếp theo, mọi người đều bận rộn, ta cũng đặt toàn bộ tinh lực vào việc đánh Giang Đông, không lúc nào không suy nghĩ làm thế nào để lấy được Giang Đông với cái giá nhỏ nhất, làm sao tiêu diệt thực lực Giang Đông mà không thương tổn tới Bá Phù bọn họ. Tốc độ chuẩn bị cho cuộc chiến càng nhanh hơn, không khí ở Lạc Dương lại trở nên khẩn trương.
Mà Giang Đông cũng không phải ngốc, bọn họ cũng ý thức được đại chiến sắp tới, bởi vậy cũng liên tục điều quân, tinh lực chủ yếu đặt vào phòng thủ, dù sao bọn họ còn có Trường Giang như một lá chắn hiểm yếu chống lại kẻ thù. Chỉ cần bọn họ có thể đứng vững sau một đợt tiến công của chúng ta, đợi Lưu Bị bên kia hồi phục lại, sẽ có thể xuất binh chi viện.
Song phương đều đang tăng cường hoạt động chuẩn bị chiến tranh, Giang Hạ và Sài Tang chính là trung tâm cả hai bên đều chú ý, ai cũng không ngờ, trận đại chiến này lại phát sinh từ Dương châu, bắt đầu từ màn thử sức giữa Bàng Thống và Lục Tốn, mà sợi dây dẫn lửa chiến tranh lại bắt nguồn từ việc lão phu nhân phủ Ngô hầu qua đời.
Sự kiện thứ hai là hoàng đế Lưu Hiệp chết, ngay sau khi Trương Nhậm khởi binh không lâu, Lưu Hiệp vừa ba tám tuổi lại bệnh chết. Lưu Bị chiếu cáo thiên hạ, tuyên bố di chiếu của Lưu Hiệp, lập con trai Đổng hậu Lưu Hưởng làm tân quân, tôn Đổng hậu làm thái hậu, tân quân vừa mười một tuổi, bởi vậy phong Lưu Bị là nhiếp chính vương, Gia Cát Lượng làm thừa tướng, cùng nhau phù trợ ấu chủ, khôi phục thiên hạ của Hán thất.
Nhận được tin tức chúng ta đều chấn động, tất cả đều hoài nghi. Lưu Hiệp tuy rằng cuộc sống u buồn, nhưng sức khỏe hắn vẫn không tệ, thuốc dưỡng sinh ta cho hắn cũng rất công hiệu, hắn không thể chết sớm như vậy, hơn nữa lại còn chết bệnh, bởi vậy ta hoài nghi có phải Tào Tháo sai người ám sát Lưu Hiệp hay không. Nhưng nếu Lưu Hiệp thật sự bị giết, ta không nghĩ ra Tào Tháo vì sao phải làm như vậy, cũng không nghĩ ra Lưu Bị vì sao không nói ra sự thật. Ta càng không ngờ chính là, Tào Tháo cũng hoài nghi ta, hắn nghi ta sai Tần Dũng ở Ích châu dùng kế rút củi dưới đáy nồi, bởi vì vị tiểu hoàng đế mới được Lưu Bị đẩy lên kế vị – con trai của Đổng phi Lưu Hưởng, chính là hài tử ta đã cứu trong biệt viện. Chúng ta nghi ngờ nhau mấy ngày, nhịn không được liền gặp nhau để hỏi, kết quả mới phát hiện đều là đoán lung tung.
Đúng lúc này, Tần Dũng cuối cùng từ Ích châu trở về, ngoại trừ báo tin tức ở Ích châu cho chúng ta, hắn còn mang về một thứ khiến ta chấn động – chiếu thư của Hoàng đế, dùng máu viết một bức chiếu thư xin cứu mạng: mau tới cứu trẫm, trẫm sắp bị kẻ xấu ép tới chết. Nếu không phải trên đó có dấu ngọc tỷ, ta sẽ không tin nổi mắt mình.
Cầm huyết thư trong tay, ta run rẩy: “Đây là chuyện gì? Lưu Hưởng cuối cùng là bị làm sao?”
Tần Dũng thở dài nặng nề, lại đưa ta một mảnh giấy: “Công tử, huyết chiếu của tiểu hoàng đế, có chút là trò đùa thôi, nhưng di thư của Đổng hậu là thật.”
Lòng ngập tràn kinh ngạc, ta nhận tờ giấy kia: “DI thư của Đổng hậu? Nàng chết lúc nào? Sao lại như thế?”
“Tiểu hoàng đế kế vị không đến một tháng, Đổng hậu đã chết, nghe nói là đi theo tiên hoàng ốm chết. Có điều, tôi thấy trong đó có trò.” Tần Dũng chậm rãi nói ra những lời kinh người.
Ta run lên trong lòng, mở di thư của Đổng thị ra xem. Trong di thư không oán trời trách đất hay nói nguyên nhân chết, chỉ nhắc ta tuân thủ lời hứa ban đầu, đối xử tử tế với Lưu Hưởng, tìm cơ hội giúp Lưu Hưởng thoát khỏi ngôi vị Hoàng đế, chớ để Lưu Hưởng đi lại con đường cha nó đã đi. Yên lặng xem hết phong di thư ngắn gọn này, mắt ta cay cay, vị phu nhân mỹ lệ chốn thâm cung này, bởi vì thời thế mà bị cuốn vào cơn lốc chính trị không thể thoát ra, sống nhiều năm bị cầm tù đã nhìn thấu hết thảy, kỳ vọng duy nhất của nàng là hài tử của mình được sống như người bình thường mà thôi.
Buông di thư của Đổng thị xuống, ta nói: “Bất kể Đổng hậu chết như thế nào, người cũng chết rồi, nàng cũng không cầu ta báo thù, chỉ muốn hài tử của mình sống cuộc sống bình an hạnh phúc. Ôi, không biết ta có thể giúp nàng làm được điều này hay không. Chỉ bằng phong huyết chiêu vô dụng do Tiểu Hoàng đế quậy phá làm ra này, lỡ bị Lưu Bị biết được, làm sao sống nổi qua ngày?”
Tần Dũng cười nói: “Tôi nói đây là hồ nháo thôi mà, máu cũng không phải của nó, là của tiểu Hổ. Lúc tiểu Hổ mang thứ này tới cho tôi, đã bị tôi giáo huấn một trận, chúng cũng biết sai rồi, sau này sẽ không gây chuyện nữa.”
“Hả? Hồ nháo ư? Bọn chúng sao lại nghĩ ra trò này?” Ta vẫn nghi ngờ không hiểu.
Tần Dũng cười trả lời: “Tôi hỏi tiểu Hổ, nó nói Đổng hậu chết khiến Lưu Hưởng rất thương tâm, muốn rời Thành Đô đi tìm ngài, sau khi bị Tiểu Hổ ngăn lại, liền nhớ lại nguyên nhân mẫu thân hắn ở Hứa Đô bị hạch tội, cho nên mới làm ra thứ này gửi cho ngài, nói là nó rất khó chịu, rất nhớ ngài, muốn ngài sớm tới cứu nó. Kỳ thật, nó trong cung sống cũng tốt, nghe tiểu Hổ nói, đã khiến Khổng Minh tiên sinh tức giận quá chừng luôn.”
Ta nghe xong thấy rất vui vẻ: “A?! Khiến Khổng Minh tức giận quá chừng? Ha ha ha, kẻ xấu lại chính là Khổng Minh? Trời ạ, nếu Khổng Minh biết, chắc sẽ bị làm tức chết thôi. Nhưng mà, đây là chuyện gì? Khổng Minh cũng không phải một người dễ dàng nổi giận.”
Tần Dũng cũng không nín được cười: “Công tử, Khổng Minh tiên sinh chính là đế sư. Sau khi Hoàng đế tới Thành Đô yên ổn, để Khổng Minh tiên sinh trở thành lão sư của tiểu Hoàng đế. Nhưng mà tiểu Hoàng đế bướng bỉnh hiếu động, chỉ có hứng thú với ăn uống, nhìn thấy sách vở là nhức đầu, tiểu Hổ nói với tôi, tiểu Hoàng đế vì từ nhỏ đã phải chịu khổ chịu đói, thích nhất chính là ăn, không để ý chuyện gì khác, cả ngày ở trong cung trừ ăn ra chính là chơi, nói đến học hành liền giả bộ ngây ngây ngô ngô, hoàng cung trong Thành Đô có truyền thuyết rằng, tiểu Hoàng đế này là một ngốc tử, chỉ biết ăn uống, chuyện khác không hiểu. Khổng Minh tiên sinh là người ổn trọng, thân là đế sư, không thể không tận tâm dạy bảo, tiểu Hoàng đế ngược lại rất hận Khổng Minh tiên sinh, ngươi bắt ta học, ta liền không học, thường xuyên mang theo Thục vương thế tử Lưu Thiện cùng đám con cháu tôn thất làm loạn trong cung, trèo cây bắt chim đuổi chó gì đó, bởi vậy, Khổng Minh tiên sinh không phải dạy học, là bị chọc giận. Nhưng lại không thể trừng phạt Lưu Hưởng, đành phải phát hỏa lên đám trẻ chơi cùng nó, bởi vậy Lưu Thiện gặp xui xẻo, thường xuyên bị phạt chép sách.”
Ta cười, cười thả cửa, xem ra, Đổng thị hoàn toàn nghe lời ta, rút ra bài học từ Lưu Hiệp, dạy Lưu Hưởng rất tốt, tuổi còn nhỏ đã biết giả bộ, chỉ có như vậy, Lưu Hưởng mới có thể sống sót, sống được tự tại, sống không bị giày vò. Lúc trước ta đã thấy điểm này, bởi vậy, chưa bao giờ dạy Lưu Hưởng học thuật đế vương, cũng chỉ dạy nó nhận biết mấy chữ thôi, cho nên mới nói tiếp, Lưu Hưởng “ngốc” như bây giờ, chính là kết quả ta cố ý làm ra. Gia Cát Lượng cũng lợi hại, hắn trừng phạt Lưu Thiện mục đích chính là bồi dưỡng đế vương chân chính, ha ha, hắn giống với ta, cũng không muốn Lưu Hưởng tiếp tục làm Hoàng đế! Có điều, đều là dạy dỗ đế vương tương lai, nhưng Gia Cát Lượng thảm hơn ta nhiều, cũng khổ cực hơn ta. Ta là một đế sư chỉ tay năm ngón, hắn là một kẻ việc gì cũng phải tự tay làm. Lúc trước dạy Tào Xung chính là cẩn thận, tay cầm tay, hiện giờ dạy Lưu Thiện chỉ sợ càng vất vả hơn! Nhưng mà, Lưu Thiện không thể sánh bằng Tào Xung, ôi, Gia Cát Lượng thật sự là số vất vả, hắn mới là đế sư thật sự, là thầy của hai vị Hoàng đế, không mệt nhọc sao được. Xem ra ta cần phải phái người đưa cho hắn ít đồ để ăn lót dạ, đặc biệt là dược thảo hạ hỏa, ha ha ha ha ha.
Cẩn thận cất kỹ di thư của Đổng hậu, ta cho gia nhân đi mời đám người Tào Tháo tới nhà, bảo Tần Dũng cẩn thận nói lại những việc hắn chứng kiến ở Ích châu cùng tiền căn hậu quả cái chết của Lưu Hiệp. Lúc Tần Dũng đến Thành Đô, chiến sự ở Hán Trung đã bắt đầu, Lưu Bị quả nhiên tập trung lực lượng ở Ba Quận, Gia Cát Lượng lo hậu cần. Bởi vì ta đột nhiên xuất hiện giết mất Pháp Chính, theo đó toàn bộ Thục quân ở Hán Trung bị diệt, Tào Nhân canh gác Giang Lăng cũng không cho Lưu Bị chút cơ hội nào, Lưu Bị chỉ có từ Ba Quận lui quân. Lần này Lưu Bị xuất binh Hán Trung thất bại, trên dưới triều đình ở Thành đô sinh ra ảnh hưởng không nhỏ, bởi vì chết ở Hán Trung đa số là thuộc hạ cũ của Lưu Chương, liền có lời đồn đại, nói Lưu Bị cho Pháp Chính đi Hán Trung là muốn mượn dao giết người, bài trừ người cũ. Tần Dũng đắc ý nói, ban đầu chẳng qua có người bất mãn với Lưu Bị lên cơn ở tửu lâu mà thôi, sau khi hắn nghe được liền thêm mắm dặm muối cho các huynh đệ truyền bá rộng rãi, bởi vậy lời đồn nhanh chóng từ Thành Đô lan khắp Ích châu, ảnh hưởng rất nhanh chóng xuất hiện.
Rất nhiều cựu thần vẫn trung thành với Lưu Chương vốn đã bất mãn với Lưu Bị, nghe lời đồn này càng hoang mang. Trương Nhậm không chỉ là đại tướng đắc lực của Lưu Chương, cũng là người rất trung thành. Lưu Chương lúc trước đón Hoàng đế và Lưu Bị nhập Thục, Trương Nhậm là một trong những người phản đối. Nhưng Lưu Chương không nghe lời trung thành của bọn họ, không chỉ nghênh đón Hoàng đế và Lưu Bị, còn đem một phần quyền lực trao cho Lưu Bị, kết quả cuối cùng để Lưu Bị khống chế quyền lực cướp lấy Ích châu, bản thân nhận lấy kết cục đi dưỡng lão ở một nơi thâm sơn cùng cốc. Bởi Trương Nhậm năng lực xuất chúng, cũng vì muốn trấn an và thu phục nhân tâm, Lưu Bị lúc trước cũng không thu hồi hết binh quyền của Trương Nhậm, hắn vẫn được trấn thủ ở Giang Du. Được biết Pháp Chính bại trận bỏ mình ở Hán Trung, mười vạn Thục quân hoàn toàn bị tiêu diệt, Trương Nhậm cảm thấy thời cơ trở mình đã đến, hơn nữa có tin đồn Lưu Bị mượn dao giết người, hắn liền liên kết một số thế lực muốn chống lại Lưu Bị khởi binh ở Giang Du, đánh thẳng tới Phù thành.
Gia Cát Lượng ở lại giữ Thành Đô, nghe được lời đồn nổi lên bốn phía đã biết không tốt nên sớm chuẩn bị, sau khi biết Trương Nhậm làm phản, hắn một mặt lệnh cho tướng thủ thành Miên Trúc là Hoắc Tuấn khẩn cấp điều động quân phòng vệ từ bốn phía, tập trung chuẩn bị chiến tranh, một mặt cho Ngô Ý, Lý Nghiêm ở lại ổn định triều cục Thành Đô, trấn áp phản nghịch, hắn và Trương Phi lập tức mang binh tới tiếp viện Phù thành. Gia Cát Lượng hành động nhanh chóng, Trương Nhậm không hạ được Phù thành, bị ngăn lại ở giữa Phù thành và Miên Dương. Mà Lưu Bị dẫn quân từ Ba Quận lui về sau khi biết tin Trương Nhậm mưu phản, lập tức mang đại quân ngày đêm đi gấp tới Miên Dương, cùng Gia Cát Lượng vây khốn quân Trương Nhậm dưới Phù thành. Hai bên giáp công, Trương Nhậm không địch được Trương Phi, bị hắn giết chết. Còn Hoàng Quyền bí mật liên kết với Trương Nhậm, trên đường đi liên lạc với Lưu Chương nhận được tin Trương Nhậm thất bại bỏ mình liền bí mật nổi dậy, trong chuyện này tất nhiên không thể thiếu người của ta giúp đỡ.
Trong lúc Lưu Bị vội vàng giải quyết hậu quả, Lưu Hiệp lại bệnh chết. Lưu Hiệp vốn sức khỏe không tệ, nhưng hắn lớn lên ở phương bắc, không quen được khí hậu ẩm ướt nóng bức của Thành Đô, hơn nữa lại chưa từng rèn luyện thân thể, sau khi đến Thành Đô, phát hiện cuộc sống của mình không có thay đổi lớn, tuy rằng có chút tôn nghiêm của Hoàng đế, cũng được tôn trọng hơn một chút, tuy nhiên vẫn không quyền không thế, vẫn phải dựa vào hơi thở của người khác sống qua ngày, bởi vậy, Lưu Hiệp hơi có chút đập nát bình vỡ, dù sao mọi chính sự đã có Lưu Bị quan tâm, bởi vậy hắn bắt đầu tận hưởng lạc thú trước mắt. Lưu Bị cũng hiểu ý, ở Thành Đô khắp nơi tìm mỹ nữ tiến cung, Lưu Hiệp bị tửu sắc chi phối, sức khỏe tất nhiên từ từ suy sụp. Pháp Chính thất bại bị giết, mười vạn Thục quân bị tiêu diệt, sau khi tin tức truyền tới Thành Đô, Lưu Hiệp xúc động tim đập nhanh, hắn sợ Tào Tháo thừa thắng truy kích, trong lòng sợ hãi, thỉnh thoảng sinh ra ác mộng, không bao lâu thì ngã bệnh. Nhưng đúng lúc này, Trương Nhậm lại khởi binh làm phản, giống như họa vô đơn chí, Lưu Hiệp kinh hách, bệnh tình ngày càng trầm trọng. Vào lúc Lưu Bị truy sát Trương Nhậm thu phục phiến loạn, quanh Thành Đô lại phát sinh hơn mười đợt bạo động, trong cung truyền nhầm tin Tào quân xâm phạm biên cảnh, Thục quân không thể ngăn cản, Lưu Hiệp một ngày ba trận kinh hãi, liên tục nói mớ, thái y cũng thúc thủ vô sách, đợi Lưu Bị trở lại Thành Đô, Lưu Hiệp đã không được nữa, mấy ngày sau băng hà.
Pháp Chính thất bại, đã gây ra những tổn thất nhất định với Thục quân, Trương Nhậm khởi binh tuy thất bại, nhưng tạo ra ảnh hưởng không nhỏ, quanh Thành Đô phát sinh hơn mười cuộc bạo động, Lưu Bị tổn thất rất lớn, hắn không nghỉ ngơi vài năm không khôi phục được nguyên khí. Mà Lưu Hiệp ốm chết tại Thành Đô khiến triều đình hỗn loạn, Lưu Hưởng tuổi còn nhỏ, Lưu Bị muốn củng cố quyền lực của mình, còn phải phòng bị kẻ khác nhân cơ hội nắm ấu đế trong tay đối lập với hắn, bởi vậy hắn rất bận, ở Thành Đô vội vàng thu thập phe chống đối, vội vàng nghỉ ngơi hồi sức, tất nhiên không có thời gian và tinh lực tới tấn công chúng ta.
Nhưng mà, Lưu Bị và Gia Cát Lượng không phải kẻ vô dụng, bọn họ tuy vội vàng xây nhà đắp móng, vẫn rất nhớ Tào Tháo bên này, trong lúc nghỉ ngơi lấy sức cũng phái sứ giả liên hệ với Giang Đông. Giang Đông cũng hai tay cùng vỗ với đối phương, đã phái Khám Trạch đi sứ tới Thành Đô, trên danh nghĩa là bái kiến tân đế, thực tế là cùng Lưu Bị thương thảo chuyện liên minh.
Thảo luận rõ ràng cục diện trước mắt xong, ta thở dài đem huyết chiếu của Lưu Hưởng cho Tào Tháo xem: “Đây, tiểu gia hỏa đùa giỡn làm ra thứ này. Thần không đốt nó, vì cảm thấy sau này có thể hữu dụng. Có điều, việc này tốt nhất lúc này chưa động tới, nếu không, Hưởng nhi của thần thảm lắm.”
Tào Tháo đọc huyết chiếu rồi cười: “Vậy cũng là huyết chiếu? Còn kém cha nó rất xa.” Mọi người truyền tay nhau đọc đều nở nụ cười.
Giả Hủ nhân tiện nói: “Không có ngọc tỷ này, ai đọc cũng chỉ thấy giống như trò chơi của trẻ con, cũng chẳng giống xin cứu mạng, thuần túy là bị đánh mà kêu thôi!”
Ta vui vẻ: “Bị ông nói đúng rồi, chính là như vậy. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã chịu khổ nhiều, ta thấy nó đáng thương, từng dạy dỗ và chơi với nó. Gia Cát Khổng Minh làm thầy của nó, bắt nó học hành, nó không chịu nổi nên viết cái này cho ta.”
Tào Tháo đem huyết chiếu ném cho ta: “Cho ngươi, vậy ngươi giữ cho kỹ, mặc kệ ý tứ là gì, cô nhìn thấy là bực mình.”
Biết Tào Tháo nghĩ đến chuyện cũ, chúng ta cũng không tiện nhắc lại, dù sao Tào Tháo cũng coi như đồng ý không lợi dụng trò hồ nháo này của tiểu Hoàng đế, ta cũng gieo xuống ấn tượng trong lòng ông ta Lưu Hưởng chỉ biết ăn uống, không tranh quyền lực. Cất kỹ huyết chiếu, ta mới chậm rãi nói: “Mời mọi người đến không phải vì việc này. Hoàng đế băng hà, cục diện chính trị Thành Đô không ổn, chúng ta phải nhân cơ hội đánh Giang Đông, không thể đợi hai bên đạt được hiệp nghị động thủ lần nữa.” Bởi vì quan hệ giữa ta và Tôn Sách ai nấy đều biết, bởi vậy mọi người không chủ động đề xuất xuôi nam đánh Giang Đông trước mặt ta, ta đành phải nói trước.
“Không sai.” Quách Gia gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Chúng ta phải mau một chút xuất binh Giang Đông, thừa dịp Lưu Bị còn đang yếu, dùng tốc độ nhanh chóng hạ Kiến Nghiệp, cướp lấy Giang Đông, hoàn toàn cô lập Lưu Bị, sau đó từ Kinh châu và Hán Trung xuất binh đánh Ích châu, thống nhất non sông. Hoàng đế chết thật đúng lúc.”
Vương Lãng vẫn rất chán ghét Lưu Bị, ban đầu ở Kinh châu, hắn từng góp ý với Lưu Biểu nên giết Lưu Bị, đây cũng là một loại cơ duyên rất tức cười. Hắn kéo ống tay áo Tào Tháo nói: “Minh công, thần lại cảm thấy cần phải lợi dụng huyết chiếu này, nếu cục diện chính trị Thành Đô không ổn, chúng ta lại có thắng lợi ở Hán Trung có thể dùng, không bằng cấp tốc tấn công Ích châu, giết Lưu Bị trước.”
Tào Tháo vui vẻ: “Ý của tiên sinh cô hiểu, có điều, Giang Đông sẽ không bàng quan đứng nhìn, tiến quân Ích châu không đơn giản, một khi chúng ta rút khỏi chiến tuyến, rất dễ khiến Giang Đông nhân cơ hội xâm phạm chúng ta.”
Ta cũng cười, nếu như hôm nay Lưu Ba ở chỗ này, chỉ sợ cũng sẽ nói như vậy. Lưu Bị này cũng giỏi thật, hắn ở Kinh châu nhiều năm như vậy, sao lại đắc tội với những người này? Đương nhiên, ta không thể phản bác Vương Lãng, nghĩ một hồi rồi cười nói: “Kỳ thật lấy Ích châu không khó, nhưng điều kiện tiên quyết là phải dẹp hẳn nỗi lo Giang Đông. Chỉ cần hạ được Giang Đông, dốc một hơi lấy luôn Ích châu, trong vòng vài năm là có thể nhất thống thiên hạ.”
Lưu Diệp cẩn thận nhìn sắc mặt của Tào Tháo rồi nhìn chúng ta, do dự nói: “Có thể, có thể không thừa nhận Lưu Hưởng là Hoàng đế không? Hứa đô…”
Hắn vừa nói ta đã hiểu, thoáng nhìn Tào Tháo không chút biểu tình, ta lắc đầu: “Tử Dương, chỉ sợ không được. Dù sao di chiếu Hoàng đế nói rất rõ, không phải Lưu Bị làm giả. Với lại, năm đó chiếu thư sắc lập Lưu Hưởng làm Hoàng đế cũng đã chiếu khắp thiên hạ, truyền hịch khắp nơi, ai nấy đều biết rõ.”
Tào Tháo cũng gật đầu: “Phái người đi bái kiến Tân đế thôi, lễ nghĩa bên ngoài đều phải làm đủ, chuyện khác mặc kệ. Tử Vân, ngươi vừa nói đánh Ích châu không khó, có sách lược cụ thể rồi sao?”
Hơn mười năm buôn bán, ta đương nhiên đã có sách lược cụ thể, nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, ta nói thẳng mọi chuyện: “Đúng là không khó, chúng ta có năm con đường tiến vào Ích châu, ở Ích châu làm hắn bốn bề thọ địch, năm đường cùng tiến. Binh mã Ích châu không nhiều, chúng ta nhân số đông đảo, chỉ xông tới cũng đủ đè chết Lưu Bị.”
Những người ở đây hôm nay đều mưu lược xuất chúng, quân ta binh mã chỉnh tề cũng có thể gọi là cường giả trong các thế lực, nhưng muốn lập tức xuất ra năm đạo nhân mã, ánh mắt trên mặt mỗi người đều không giống như trước. Tào Tháo gõ gõ trên bàn: “Năm đạo quân? Lại còn nhân số đông đảo? Nói cụ thể xem.”
Ta rất chắc chắn nói với bọn họ: “Đúng là có năm đạo quân có thể đồng thời di chuyển. Thứ nhất, binh mã Hán Trung. Đạo quân này là ở ngoài sáng; thứ hai, binh mã Kinh châu, đạo quân này cũng nằm dưới mí mắt bọn họ rồi; thứ ba, binh mã Giao Châu, đội quân này có sáng có tối. Phần sáng chính là những đội quân đang trấn giữ Giao Châu, phát một lệnh động viên, rất nhanh chóng có thể tập trung khoảng mấy vạn nhân mã; phần tối có hai đội: một đội là nhân mã của chủ công, thủy quân theo đường ven biển phía tây từ Giao Châu lặng lẽ tiến vào, ngoài ra còn có một đội là binh mã của Hồng Anh, mấy năm nay bọn họ ở trong núi Thương Ngô huấn luyện không dưới một vạn rưỡi tinh binh. Hai đạo quân này tụ lại, từ quận Chu Đề vào tới Ích Nam; thứ tư, binh mã các tộc Nam man, đây là đội ám binh. Mạch Hoạch và chúng ta đã có hiệp nghị, hắn sẽ liên kết mấy vạn binh mã man tộc trực tiếp từ Kha quận đánh vào Thành Đô. Thứ năm, là đội quân bí mật nhất, chính là thủ hạ cũ còn trung thành với Lưu Chương, đầu lĩnh bọn họ chính là con trai của Trương Nhậm tướng quân và Hoàng Quyền. Sau khi được chúng ta tiếp ứng, bọn họ chưa rời khỏi Ích châu, mà ẩn núp ở Ba Quận, tản mát tại các thôn trang và rừng núi quanh đó. Đội nhân mã này tuy rằng không nhiều, nhưng tác dụng rất lớn, có bọn họ âm thầm tiếp ứng, nhân mã Kinh châu của chúng ta đánh vào Ba Quận sẽ vô cùng dễ dàng!”
Ta rõ ràng rành mạch giới thiệu kế hoạch điều binh tấn công Ích châu, khiến đám người Lưu Diệp vẫn chưa biết gì chấn động. Đến Quách Gia và Tuân Du cũng có chút biến sắc. Chuyện ta đề nghị Tào Tháo thu dụng Mạch Hoạch, xúi giục man tộc Vân Nam quấy rối sân sau của Lưu Bị, chính là mục đích chủ yếu Tần Dũng phải tới Ích châu. Vừa rồi lúc Tào Tháo tới, ta đã báo với Tào Tháo kết quả đàm phán giữa Tần Dũng và Mạch Hoạch báo cho Tào Tháo, bởi vậy ông ta không giật mình, ngược lại đám Quách Gia có chút kinh ngạc. Nhưng Tào Tháo không tỏ thái độ đặc biệt, chứng tỏ ta không nói bậy, bởi vậy mọi người dù giật mình cũng không nói nhiều.
Quách Gia di tay trên bàn nói: “Năm con đường này, đúng là có thể tốc chiến tốc thắng. Nhưng mà, xuất binh thế nào, thời cơ xuất binh, lộ tuyến còn phải cẩn thận tính toán.”
Ta cười: “Chỉ cần bắt được Tôn Sách và Chu Du, Giang Đông coi như xong. Chúng ta đại nghiệp to lớn, đã trải qua khảo nghiệm. Sau khi lấy được Giang Đông, có thủy quân của Từ Thịnh và quân Lương châu của Mã Siêu, một dải ven sông không cần lo lắng nữa. Hạ Hầu Uyên và Sĩ Nguyên trấn thủ Kiến Nghiệp, Trấn Giang đủ để uy hiếp những lực lượng còn sót lại. Mà ta theo chủ công phân phó đã ký hiệp ước liên minh với tộc Sơn Việt, sau khi chúng ta lấy được Giang Đông, bọn họ lập tức sẽ di chuyển tới vùng Tô, Mân, nơi đó tạm thời sẽ do bọn họ quản lý thay chúng ta, trong thời gian ngắn hạn không cần lo tới. Văn Sính tướng quân trấn thủ Giang Lăng, thuận sông mà lên, thông qua Ba Quận trực tiếp uy hiếp Thành Đô, cũng có thể thuận sông xuống, uy hiếp Giang Đông. Tương Dương có Tào Nhân, Giang Lăng có Lý Điển, Kinh châu không có động, Giang Đông sẽ vững vàng.”
“Nói là nói vậy, nhưng ngươi nghĩ qua chưa, quân ta xuôi nam, Lưu Bị sẽ không ngồi yên không quản, dù khó khăn, hắn cũng sẽ xuất binh trợ giúp Giang Đông, lúc đánh chiếm Giang Đông, năm cánh quân chỉ sợ không thể tấn công Ích châu được?”
Lưu Diệp thân thể to lớn nhìn rất mạnh mẽ, vấn đề hắn nói cũng là điểm khiến chiến lược của ta khiến người khác nghi ngờ. Ta nhìn Tào Tháo, Tào Tháo gật đầu, hướng Lưu Diệp nói: “Chuyện này ta đã nghĩ rồi. Thục quân không có thực lực đối đầu trực tiếp với chúng ta, bọn họ dù muốn giúp Giang Đông, biện pháp duy nhất là bất ngờ tấn công thành trì, giả vờ xuất quân đại quy mô, dụ quân ta lui về. Chúng ta chỉ cần cẩn thận cố thủ các thành trì giáp biên cảnh Kinh châu và Hán Trung, không để Thục quân thành công, sẽ có thể rảnh tay đánh Giang Đông. Đợi giải quyết xong Giang Đông, lại quay đầu tấn công Ích châu, đến lúc đó năm cánh quân cùng đánh, không lo không lấy được Ích châu.” Tào Tháo vẫn có chút cầu an, ta lại không nghĩ vậy. Nhưng mà, tuy có ý nghĩ đó, lại không tiện nói ra lúc này, bởi vậy, ta cùng với đám Quách Gia giống nhau, liên tục gật đầu tỏ ra đồng ý với chiến lược của Tào Tháo.
Giả Hủ nghĩ một chút, đưa ra vấn đề trong lòng ta: “Minh công, nếu Thục quân ra sức tấn công thì sao? Môi hở răng lạnh, bọn họ biết rõ Giang Đông mà diệt vong, bọn họ một mình không thể đối đầu với chúng ta được nữa. Để bảo vệ bản thân, phương pháp tốt nhất chính là liên thủ với Giang Đông chống lại quân ta. Thần lo lắng chính là, một khi chúng ta tấn công toàn diện Giang Đông, quân chủ lực đều bị hãm ở đó, Thục quân có thể thừa cơ tấn công Hán Trung, tiến binh Trường An. Bọn họ mà dốc toàn lực, nhân số cũng không ít, Hán Trung không kiên trì được tới khi ta đánh xong Giang Đông, cần phải lo lắng trước.”
Tào Tháo trầm tư, Quách Gia cũng không nói gì, liên tục nhìn ta. Ta biết băn khoăn này muốn được giải trừ, chỉ có thể từ ta mới trở về từ chiến trường Hán Trung mà thôi: “Văn Hòa lo lắng cũng phải, Gia Cát Lượng tuy cầu toàn, nhưng tới thời khắc mấu chốt, hắn cũng sẽ liều lĩnh, tính cách Lưu Bị càng vội, không thừa dịp đại quân chúng ta vắng nhà khởi xướng tấn công, không phải bọn họ. Nhưng vấn đề này cũng không nghiêm trọng. Ta vừa nói tới năm đạo nhân mã, năm đạo quân này trước mắt đều không phải chủ lực của chúng ta, binh lực tham gia trận chiến Giang Đông, chủ yếu là thủy quân Giang Hạ của Văn tướng quân cùng đại quân đóng tại Tương Dương. Về phần Tào Nhân đóng ở Giang Lăng có huy động hay không, không chỉ không huy động, còn phải phái quân từ Trường Sa về tăng cường cho Tào Nhân bảo vệ Giang Lăng, Công An. Man tộc Ngũ Khê cũng tạm thời không nên huy động, binh mã Ích châu mà tới xâm phạm Kinh châu, sẽ cần tới bọn họ. Cần lo lắng là Hán Trung. Hán Trung cách xa Trung Nguyên, Trường An là cửa ngõ thông giữa Hán Trung và Trung Nguyên, đất Tam Tần cũng không thể mất, nếu không, Lạc Dương trực tiếp phơi mình trước kẻ thù. Nhưng mà chính vì nghĩ tới quân Hán Trung sức mạnh yếu kém, năm đó ta mới đề nghị chủ công cho Tam công tử thừa thắng tiễu trừ tai họa ngầm Tiên Ti.”
Tào Tháo tỉnh ngộ: “Cô hiểu rồi, ý của ngươi là điều binh lực từ ba châu Ung, U, Tịnh tới Hán Trung?”
Ta vỗ tay cười nói: “Đúng là ý này. Trong tay Diêm Nhu có mấy vạn binh mã, điều tới Trường An là đủ rồi. Chung Thái Thường ở Ung châu mấy năm, đã có mười vạn binh mã, đội quân này có thể trực tiếp phân cho Tử Liệt, như vậy, binh lực Hán Trung có thể tăng gấp đôi. Mặt khác, Thục quân đánh Hán Trung khó khăn lớn nhất chính là lương thảo, đường đất Thục khó đi như lên trời, đối với bọn họ mà nói, vận chuyển lượng thực vô cùng khó khăn, bởi vậy, Thục quân phải lấy lương thực tại chỗ để dùng. Chủ công có thể lệnh cho quân Hán Trung rút vào trong thành, từ bỏ phòng tuyến sông Bạch Thủy, phá hủy thành trì và ruộng đất xung quanh, tránh Thục quân ở phía nam Kỳ Sơn lấy được lương thực, lại đem dân chúng di chuyển tới Võ Đô, Thiên Thủy các thành phụ cận, có thể giúp tăng cường sức mạnh phòng thủ những nơi đó, lại phái một hai quan viên đại tướng đóng ở Thiên Thủy, Võ Đô, sẽ đảm bảo phía tây Hán Trung không cần lo lắng; Tào Tử Liệt cố thủ phòng tuyến Lược Dương, Tự thành, Định Quân Sơn sẽ cắt đứt đường Thục quân tiến về phía Trần Thương, Trường An. Kể từ đó, cho dù Thục quân đồng loạt tấn công, cũng có thể bảo vệ Hán Trung không cần lo lắng.”
“Từ bỏ phòng tuyến sông Bạch Thủy?” Mọi người hiển nhiên không ngờ ta lại từ bỏ địa phương này, đều hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Tào Tháo đang ngẩn người không nói.
Trong lòng ta cũng rất tiếc không muốn từ bỏ một vùng đất rộng lớn như vậy, nhưng ta biết, Gia Cát Lượng vừa ý nhất chính là Thiên Thủy và Trần Thương, Long Trung đối sách đặc sắc nhất chính là phần xuất binh ra Kỳ Sơn, tấn công Lương châu, chiếm Thiên Thủy, Nam An, Vĩnh Yên, Võ Uy, chiếm lương thảo của kẻ địch cho mình dùng. Nhưng chiến lược này sợ nhất chính là phòng thủ vững chắc, chỉ cần thủ vững Thiên Thủy và Tự thành, Gia Cát Lượng không có cách nào tiến vào Lương châu, đừng nói tới tập kích Trường An. Mà thành trì hai bờ Bạch Thủy có tới mười tòa, đất đai phì nhiêu, là nơi sản xuất lương thực chủ yếu cho Hán Trung, cũng là nơi Thục quân cần có để cướp lương. Chúng ta rời người đi, hủy diệt thành trì, để lại đất hoang, khiến Thục quân tức giận không chiếm được lương thực, không thủ được, cũng không dùng được, tới lúc chúng ta phản kích, rất dễ dàng đoạt lại, cần gì vội vàng cái lợi trước mắt.
Ta nhìn Tào Tháo chậm rãi nói: “Lúc trước trong trận chiến giữa chủ công và Viên Thiệu, không phải cũng nắm thời cơ từ bỏ Bạch Mã – Diên Tân sao? Đối phó với Gia Cát Lượng, chỉ cần một chữ: ổn. Chỉ cần chúng ta ổn trú, bóp chặt thông đạo quan trọng, hắn sẽ không có cách nào. Đợi đánh xong Giang Đông, chúng ta xuất binh năm đường đồng thời vào Ích châu, ở Hán Trung, bọn họ chỉ có thể lui về giữ Dương Bình, căn bản không thể ở Tự Thành đánh chặn chúng ta. Với lại, quân ta bỏ lại mảnh đất kia, cũng nhẫn tâm phá hủy thành trì ruộng đất, sau khi lấy Ích châu, làm lại là được. Cái cũ không đi, cái mới không đến, nuối tiếc tuổi thơ, sao có thể lột xác thành lang sói.”
Tào Tháo cũng không vội vã quyết định, dù sao đây không phải chuyện nhỏ, từ bỏ phòng tuyến Bạch Thủy, tương đương từ bỏ một nửa Hán Trung, đúng là không dễ hạ quyết tâm. Kỳ thật, trong lòng ta còn có quyết định khác, đặc biệt nhắm vào Gia Cát Lượng, nhưng hiện giờ ta không thể nói, cũng chưa nắm chắc để nói.
Bởi vậy ta đổi đề tài, để Tào Tháo bọn họ nghĩ cho kỹ: “Lúc này quyết định còn hơi sớm. Nếu Lưu Bị không xuất binh tương trợ Giang Đông, những biện pháp này cũng không cần dùng, chủ công cứ suy nghĩ đi. Đợi lấy được Giang Đông, năm đội quân đồng thời xuất ra, đánh chiếm Ích châu không phải vấn đề lớn. Nếu Lưu Bị thật có can đảm ra Xuyên trong lúc chúng ta đánh Giang Đông, chúng ta cũng có thể đánh hắn trở tay không kịp, bọn họ chắc chắn không ngờ chúng ta chuẩn bị đầy đủ như thế. Hì, tiểu Hoàng đế, điệt nhi tốt của ta, chúng ta lập tức có thể cứu ngươi đây.”
Mọi người nghe xong đều bật cười. Tuân Du lại thở dài, ta biết ông ta lại nghĩ tới Tuân Úc, cái chết của Lưu Hiệp nhất định khiến Tuân Úc hoàn toàn hết hy vọng, cuộc sống sau này chỉ sợ như xác không hồn. Tuân Du ngẩng đầu nhìn ta cười khổ, biết tâm tư mình bị nhìn thấu, lắc đầu: “Cũng phải đề phòng chúng ta vừa lấy được Giang Đông thì hắn hành động, chúng ta còn phải ổn định Giang Đông nữa. Cái này cũng phải suy nghĩ.”
Tào Tháo nghe xong liên tục gật đầu. Vương Lãng suy nghĩ nửa ngày, giận dữ nói: “Tuy rằng như thế, nhưng đánh hạ được nửa giang sơn Giang Nam, việc thống trị cũng tốn nhiều công sức, thời gian sau này, cũng không thể thiếu nạn binh hỏa!”
Ta cũng gật đầu, không sai, nhất định sẽ có không ít kẻ không an phận, bao gồm cả con cháu Tôn gia và cựu thần Lưu gia: “Tiên sinh lo rất phải, nhưng mà, ý chủ công không phải đánh xong Giang Đông sẽ xuất binh Ích châu ngay, thời điểm không nằm trong tay chúng ta, mà trong tay Lưu Bị. Hắn không an phận, chúng ta đành phải xuất binh, dù sao cơ hội do hắn tạo ra, chúng ta không nắm lấy quá đáng tiếc.”
Nhìn mọi người gật đầu không ngừng, ta nói tiếp: “Lúc trước Tần Thủy Hoàng đánh hạ Sở quốc mau như vậy, lúc đầu không phải trị lý rất tốt sao? Chúng ta chẳng lẽ không bằng hắn? Chỉ cần chúng ta rút ra bài học từ tiền triều, tất nhiên sẽ không phạm tiếp sai lầm. Tóm lại, nhớ kỹ ba chữ dân làm đầu, thống trị thiên hạ không có gì khó.”
Tào Tháo gật đầu: “Tử Vân nói không sai. Chiếm xong hãy nói.”
Thật ra trong lòng ông ta như lửa đốt. Chúng ta không hy vọng Lưu Bị không thức thời, nhưng Tào Tháo giống như rất hy vọng Lưu Bị động thủ. Nghĩ tới Tào Tháo cũng sắp sáu mươi tuổi, ta buồn bực thở dài, chiến tranh đúng là không thích hợp kéo dài tiếp, vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, cơn gió này lại phải do Lưu Bị thổi tới, cũng thật buồn cười. Gia Cát Lượng có thể để Lưu Bị được như nguyện không cũng là một vấn đề. Có điều, dựa theo tính cách của Lưu Bị, chính sách cầu toàn của Gia Cát Lượng, hắn sẽ không chấp nhận.
Một lát sau, Tào Tháo đột nhiên cười lớn: “Cô nghĩ thằng giặc tai to đó không đoán ra chúng ta hiện giờ đã bắt đầu tính toán với hắn đâu. Hừ, lúc trước đúng là không nên thả hắn.”
Ta cười, có chút xấu hổ, có chút áy náy: “Hắn cho chúng ta phiền toái, nhưng lợi ích cũng không phải ít. Ít giờ huyết chiếu của Hoàng đế là gửi cho chúng ta. Hì, bây giờ là Lưu Bị ngồi trên lò lửa. Mà chúng ta không có tên gia hỏa ăn no muốn chết nào túm chân phía sau, hành động cũng thuận lợi hơn, chính mình làm chủ, không phải nhìn sắc mặt kẻ nào, sống thật thoải mái.”
Quách Gia lườm ta: “Nói như vậy, chúng ta phải cảm tạ Lưu Bị.”
Tuân Du lắc đầu cười nói: “Cần phải cảm tạ Tử Long tướng quân, bằng không Lưu hoàng thúc sợ là sẽ vứt lại Hoàng đế, tự mình chạy mất.” Mọi người nghe được cười lớn không thôi.
Ta nhìn sang Vân ca ca, trong lòng thở dài: “Lưu Bị cũng là không có cách nào khác, hắn biết rõ, nếu như hắn không mang theo hoàng đế, chúng ta sẽ không để hắn dễ dàng chạy trốn, cho dù trốn được khỏi Kinh châu, muốn an thân dành quyền ở Ích châu càng tốn sức.”
Giả Hủ lúc này rùng mình một cái: “Nói tới việc này, lá gan của Tử Vân cũng thật lớn. Lỡ lúc trước Tôn Sách đón Lưu Bị và Hoàng đế tới Giang Đông, chúng ta bị động rồi.”
Quách Gia nhìn ông ta: “Văn Hòa, chủ công sớm đã đề phòng hắn dùng chiêu này. Từ sớm ở Kinh châu, Dương Châu cùng Hợp Phì đã chuẩn bị sẵn rồi, Tôn Sách dám xuất động sao? Với lại, Lưu Bị cũng không muốn chết ở Giang Đông, Chu Du không phải là Lưu Biểu.”
Lưu Diệp cũng giúp vui: “Ta cảm thấy, hoàng đế nhưng thật ra rất muốn tới đó, nhưng hắn bị phần tử xấu của Hoàng Cân quân dọa nên căn bản không dám rời khỏi Lưu hoàng thúc.” Mọi người lại là một trận cười to.
Tào Tháo cười liếc mắt nhìn ta: “Đáng tiếc, mặc dù bọn họ thông minh, vẫn không thoát được Tử Vân tính kế. Ta muốn biết hiện giờ Lưu Bị có hiểu dụng ý của chúng ta chưa.”
Ta biết Tào Tháo đang kiếm cớ giúp ta về chuyện thả Lưu Bị trước kia, chuyện cho tới giờ, chỉ có thể đem chuyện xấu nói thành chuyện tốt: “Hắn đương nhiên không biết. Hiện giờ hắn hận thần tận xương. Bọn họ bàn tính kỹ càng, ép thần đi cùng bọn họ, kết quả bị thần ép phải để lại Vân ca ca, bớt một cánh tay cho hắn; Đổng Thừa bọn họ chết không minh bạch, chính là một nhược điểm của hắn. Cũng may như vậy, tránh cho chúng ta ít nhiều phiền toái, cũng khiến rất nhiều người xem trọng hắn do dự chùn bước.” Ta còn một câu không nói, không phải như vậy, cũng không giữ được Vân ca ca.
Tào Tháo gật đầu: “Kinh châu rất nhiều tài tử vì vậy mà quy thuận chúng ta, chuyện này quả nhiên có tác dụng rất lớn giúp chúng ta nhanh chóng khống chế được Kinh châu. Tử Vân, tất cả đều là công lao của ngươi.”
Ta nhanh chóng xua tay: “Không liên quan tới thần, đám tài tử Kinh châu hận thần thì có, bọn họ không thể chịu được bị thần lừa gạt.”
“Không phải bọn họ, là Lưu Kỳ.” Nhìn vẻ mặt ngốc của ta, Tào Tháo cười cười: “Nếu không phải lúc trước ngươi cứu Lưu Kỳ một mạng, hắn sao có thể thành thật như vậy? Cũng sẽ không nói giúp chúng ta ở Tương Dương. Ngươi không biết đâu, Lưu Kỳ ở Tương Dương sống rất thoải mái, không quên cuộc sống đó là do ngươi tranh thủ giúp hắn, bởi vậy trước mặt người khác rất chịu khó khen ngươi, cả cái người tên Doãn Tịch không chịu ra làm quan, lúc người khác mời hắn tới Ích châu nương nhờ Lưu Bị lại nói không ít điều về Lưu Bị. Ha ha, ta muốn biết Tử Vân làm thế nào thuyết phục được lão hủ đó.”
Ta cười: “Việc này thật sao? Thần chẳng qua nói vài nghi ngờ trong lòng cho ông ta nghe, giả vờ như vô ý nói ra, vì sao đại công tử dùng tửu cụ của Lưu hoàng thúc tặng uống rượu, sức khỏe càng lúc càng kém?”
“Vì sao?” Tất cả mọi người rất tò mò.
Ta đắc ý cười: “Lưu Kỳ thích uống rượu, đặc biệt lúc bị Thái Mạo gạt bỏ, mỗi ngày hắn đều mượn rượu tiêu sầu. Lưu Bị không biết là cố ý hay là vô tình, tặng cho Lưu Kỳ hai bộ tửu cụ, một bộ bằng bạc, một bộ bằng đồng.”
“Trong tửu cụ có độc dược sao?” Quách Gia vội suy đoán. Những người khác cũng đoán vậy.
Ta mỉm cười: “Cũng không phải. Tam ca, Công Đạt, cả chủ công nữa, mọi người có nhớ ta nhất định bắt mọi người không được dùng đồ bạc và đồng uống rượu không, còn đặc biệt chế tạo tửu cụ bằng gỗ, sứ cho các người? Kỳ thật, đồng và bạc dùng để uống rượu, đặc biệt là rượu mạnh, cơ thể sẽ sinh ra chất độc, chẳng qua loại độc này từ từ ăn vào cơ thể thôi. Rất nhiều người chết vì loại độc này mà không biết, đại phu cũng chỉ có thể suy luận uống rượu lâu ngày khiến cơ thể yếu đi, sớm chết yểu, lại không biết những người đó đều là trúng độc mà chết. Lưu Kỳ ngày ngày uống rượu, hơn nữa đều là rượu mạnh, sức khỏe hắn đã bị rượu làm hao mòn, lại thêm tửu cụ có độc, tất nhiên phát tác càng mau. Một khi dừng uống rượu mạnh, thay đổi tửu cụ, thêm thuốc của ta điều dưỡng, sức khỏe hắn sẽ tốt lên. Ta đương nhiên không giải thích y lý cho bọn họ, chỉ nắm thời cơ nói một chút đã đạt được mục đích. Ôi, ta có chút đê tiện, cũng tính là vu oan hãm hại Lưu Bị một phen.”
Vương Lãng có chút ngẩn người: “Ngươi nói là thật sao? Ta vẫn luôn dùng đồ đồng để uống rượu, có thể…”
Ta cười an ủi hắn: “Độc tố trong đồng ít hơn nhiều, chỉ cần không phải là uống rượu mỗi ngày, sẽ không ảnh hưởng lớn. Có điều, không dùng là tốt nhất. Nhưng mà, dùng tửu cụ bằng đồng đã là thú vui phong nhã từ xưa, các ngài có bỏ được không?”
Vương Lãng liên tục xua tay: “Bỏ được, bỏ được.”
Thấy vẻ mặt mạng quan trọng hơn trời của hắn, mọi người đều thấy buồn cười. Tuân Du lại trở lại chủ đề chính: “Hay nhất chính là Lưu Bị rất phối hợp với trò vu oan hãm hại của Tử Vân, ở Hạ Khẩu lại hạ độc ngươi. Như vậy ngược lại khiến Lưu Kỳ và Doãn Tịch xác định hắn đúng là hạ độc với Lưu kỳ. Con người ấy mà, không thể làm chuyện xấu.”
Ta nhức đầu: “Nghe ông nói vậy, ngay cả chuyện ta bị hạ độc suýt chết ở Hạ Khẩu cũng là chuyện tốt rồi. Công Đạt à, lúc trước Lưu Bị hạ độc cho ta, chính là muốn ta chết trước mặt các ông, nếu ta chết ở quân doanh Hạ Khẩu, ông có sợ ta nhân lúc trời tối tìm ông nói chuyện không?” Tuân Du lườm ta, mọi người bật cười.
Xác định xong các bước đi tiếp theo, mọi người đều bận rộn, ta cũng đặt toàn bộ tinh lực vào việc đánh Giang Đông, không lúc nào không suy nghĩ làm thế nào để lấy được Giang Đông với cái giá nhỏ nhất, làm sao tiêu diệt thực lực Giang Đông mà không thương tổn tới Bá Phù bọn họ. Tốc độ chuẩn bị cho cuộc chiến càng nhanh hơn, không khí ở Lạc Dương lại trở nên khẩn trương.
Mà Giang Đông cũng không phải ngốc, bọn họ cũng ý thức được đại chiến sắp tới, bởi vậy cũng liên tục điều quân, tinh lực chủ yếu đặt vào phòng thủ, dù sao bọn họ còn có Trường Giang như một lá chắn hiểm yếu chống lại kẻ thù. Chỉ cần bọn họ có thể đứng vững sau một đợt tiến công của chúng ta, đợi Lưu Bị bên kia hồi phục lại, sẽ có thể xuất binh chi viện.
Song phương đều đang tăng cường hoạt động chuẩn bị chiến tranh, Giang Hạ và Sài Tang chính là trung tâm cả hai bên đều chú ý, ai cũng không ngờ, trận đại chiến này lại phát sinh từ Dương châu, bắt đầu từ màn thử sức giữa Bàng Thống và Lục Tốn, mà sợi dây dẫn lửa chiến tranh lại bắt nguồn từ việc lão phu nhân phủ Ngô hầu qua đời.