Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223
Đảo mắt đã về Hứa đô ba tháng, Lưu Hiệp đương nhiên không trừng phạt vị hoàng thúc Lưu Bị này, phong hắn một chức quan đại phu nhàn hạ, Lưu Bị vẫn ở trong trạch viện ban đầu, Quan Vũ, Trương Phi ở cùng với hắn, hai người này cũng được Lưu Hiệp phong làm tướng quân. Tào Tháo đối với chuyện này chỉ cười bỏ qua, dù sao bọn họ bây giờ chính là không binh không tướng, nói là làm quan, kỳ thực là bị giam lỏng ở Hứa Đô, đến hộ vệ, thị thần cũng đã bị thay thế toàn bộ. Gia Cát Lượng và Vân ca ca đương nhiên không thể ở cùng bọn họ, ta đem Trần Đáo và Gia Cát Lượng an trí tại nhà cũ của Bàng Thống, Vân ca ca bị ta giữ trong nhà. Sau khi ta trở lại Hứa Đô, liền gọi Tần Dũng ở Lạc Dương tới, rất nhiều chuyện, đặc biệt là việc trông coi Vân ca ca, chỉ có Tần Dũng có thể khiến ta yên tâm.
Lưu Hiệp lúc gặp lại ta, thân thể có chút run rẩy, hắn trước kia nói với ta bao nhiêu bất mãn với Tào Tháo, nói ra rất nhiều tưởng tượng của mình, hắn rất sợ ta mang những lời đó nói cho Tào Tháo biết, theo hắn thấy, Tào Tháo biết được nhất định sẽ hại hắn, lựa chọn giữa sống và chết, hắn vẫn chọn sống tạm. Ta vẫn giống như trước an ủi hắn, nói cho hắn biết, ta chưa từng kể lại lời của hắn với Tào Tháo, muốn hắn yên tâm. Kỳ thật, cho dù là nói với Tào Tháo, dưới mắt ông ta, Lưu Hiệp chính là một bình hoa, một tượng gỗ không nghe lời, hắn không có chút quyền lực nào, bất luận nói gì cũng không thể tổn hại tới mình, nên không cần để ý hắn nói gì, chỉ cần để ý hắn làm gì là được. Lưu Hiệp làm bất cứ chuyện gì, ngoại trừ mang đến tại họa cho chính hắn và những thần tử trung thành, không được gì khác. Giống như một năm trước khi Tào Tháo xuôi nam, thái y Vu Cát vì thể hiện lòng trung đi ám sát Tào Tháo, Tào Tháo cũng chỉ đem Vu Cát giết đi, nhân cơ hội thanh lý quan viên Hứa Đô một lần, giết hơn mười kẻ bất mãn với mình, không hề để ý tới Lưu Hiệp.
Lưu Hiệp đối với lời khuyên của ta, ngoại trừ ậm ừ tỏ ra đã hiểu, còn lại là trầm mặc, hắn cũng không thể thừa nhận sự thật ta là tâm phúc của Tào Tháo. So với hắn, Đổng phi không ngạc nhiên lắm, thậm chí tỏ ra thấu hiểu lập trường của ta, điều này khiến ta rất kinh ngạc, đồng thời có chút áy náy. Đổng Phi ôm Lưu Hưởng nói: nàng cũng cảm giác được ta không giống người thường, một thương nhân dù có năng lực, cũng không thể thường xuyên ra vào biệt viện, càng không thể đem nhiều thứ vào như vậy, đương nhiên cũng không thể đưa Lưu Hưởng ra ngoài. Cho nên, đối với thân phận thật của ta, nàng cũng không quá ngạc nhiên, ngược lại, nàng cho rằng đây là một tin tức tốt với hài tử của mình, địa vị của ta trước mặt Tào Tháo có lẽ có thể giúp Lưu Hưởng sau khi nàng chết có thể hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống tù phạm, đây là điều duy nhất người làm mẫu thân như nàng chờ đợi. Đối mặt với khẩn cầu của Đổng phi, ta không chút do dự liền đồng ý, ta nhất định sẽ giúp Lưu Hưởng sống thật tốt, được hưởng những ngày tháng an nhàn như người thường. Đối với lời hứa của ta, Đổng phi tựa như đã yên tâm làm xong một chuyện lớn, cười thư thái. Đây là lần đầu tiên sau khi ta khôi phục lại thân phận nhận được một nụ cười, điều này khiến ta rất cảm động.
Đương nhiên, ánh mắt của đám đại thần tại Hứa Đô ta không quan tâm, ghê tởm chế giễu ta đều là “trung thần” của Lưu Hiệp, nịnh bợ lấy lòng đều là bọn tiểu nhân nịnh hót, đối với những kẻ chạy tới làm quen, tiền tài lễ vật đương nhiên là không muốn cũng phải lấy. Tam ca bọn họ đã cảnh cáo ta, quan hệ đồng liêu không thể đắc tội vẫn không nên đắc tội tốt hơn, không thể không kết giao với một vài người. Cho nên, thiết yến, thăm hỏi, đáp lễ vân vân, hơn nữa thuyết phục Gia Cát Lượng, an bài giám thị đám người Lưu Bị, cùng Tào Hồng quy hoạch phòng thủ Hứa Đô gì đó, ta bận tới không biết trời đất gì nữa. Cũng may trong thời gian này, Lưu Bị không hề gây rối, mà Tào Tháo đối với ta cũng để mặc, ngoại trừ việc ta vừa tới Hứa Đô đã nhận được phong thưởng “Định Hương hầu”, Tào Tháo không hề có mệnh lệnh gì cho ta. Chúng ta đều chưa thích ứng được với việc ta đột nhiên trở về như vậy.
Ba tháng sau, Gia Cát Lượng dưới lời khuyên của ta và Tuân Úc, khẩu khí cuối cùng có chút buông lỏng, đồng ý tới trợ giúp tại nhà Tuân Úc. Ta rất cao hứng, cuối cùng đã đi được bước đầu tiên. Kế tiếp, ta thừa dịp Tuân Úc muốn đi Lạc Dương gặp Tào Tháo, khuyên Gia Cát Lượng cùng tới học đường Lạc Dương gặp Hồ Chiêu, Gia Cát Lượng nghĩ một hồi, rồi gật đầu đồng ý, cũng nói hắn cũng muốn gặp Hồ Khổng Minh, dù sao cũng là nhân vật lớn nổi danh cùng Tư Mã Huy. Biểu hiện của hắn khiến ta rất hưng phấn, càng khiến ta kích động, ta tích cực chuẩn bị đưa hắn tới học đường, muốn dùng thân phận Vân nhi rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ thu thập hắn. Như vậy, tài năng của hắn có thể phát huy, ta cũng không cần thật sự quy ẩn điền viên. Đợi thống nhất quốc thổ xong, ta có thể rút lui, làm nữ nhân phía sau hắn.
Ta hưng phấn chuẩn bị mọi chuyện, chỗ Vân ca ca hoàn toàn giao cho Tần Dũng, gặp cũng không gặp. Không phải ta ác tâm, mà Vân ca ca nhẫn tâm. Ta không cho huynh ấy đi gặp Lưu Bị, huynh ấy không nhìn ta nữa, ôi, huynh muội gặp nhau chỉ toàn im lặng, lại im lặng. Ngày đó, ta tới gặp huynh ấy, huynh ấy ở trong hoa viên ngẩn người, ta nói Gia Cát Lượng muốn đi Lạc Dương, bảo huynh ấy đi cùng Gia Cát Lượng, tới chỗ đại tẩu và hài tử. Vân ca ca lạnh nhạt nói, Lưu Bị ở Hứa Đô, đừng nghĩ huynh ấy sẽ rời nơi này, trừ phi ta nới lỏng cho Lưu Bị. Điều này sao có thể? Ta nói tới khô cả miệng, cuối cùng, Vân ca ca đứng dậy trở về phòng, để ta ở ngoài cửa. Ta bất đắc dĩ, đành ôm giận trở về.
Nhìn bóng xe ngựa Tuân Úc rời khỏi thành Hứa Đô, ta trở về dặn dò Tần Dũng vài câu, sau khi trời tối cũng đánh ngựa lên đường tới Lạc Dương. Ta tới sớm hơn Tuân Úc vài ngày, Giáng Tuyết đã sớm bị ta gọi về, cùng tỉ tỉ chuẩn bị thật tốt mọi việc để ta giả trang.
Sau khi đến Lạc Dương, Tuân Úc bố trí cho Gia Cát Lượng ở lại nhà mình, tuy không đưa Gia Cát Lượng tới gặp Tào Tháo, nhưng dẫn hắn đi gặp nhiều người, mà Từ Thứ vừa từ Hợp Phì trở về hồi báo cho Tào Tháo cũng tới gặp Gia Cát Lượng. Bản thân Gia Cát Lượng không chủ động kết giao với người khác, ngoại trừ một lần gặp sứ giả Trương Tùng từ Ích châu đến, hắn không chủ động ra khỏi cửa nhà Tuân Úc. Vài ngày sau, dưới sự sắp xếp của Tuân Úc, hắn tới học đường, ở cùng Hồ Chiêu hai ngày, cũng kiểm tra học vấn của Tào Xung một phen. Ta rất chú ý tới Gia Cát Lượng, nghiền ngẫm tâm tư của hắn, nhưng hắn biểu hiện vô cùng bình thường, đối xử với mọi người đúng mức, khí chất vân đạm phong khinh đó giữa đám tài tử ở Lạc Dương, được đánh giá cực cao. Ta quan sát hắn, nghe đánh giá về hắn, trong lòng vì hắn mà cao hứng. Nếu hắn thật sự buông bỏ mọi chuyện, sẽ rất nhanh được Tào Tháo trọng dụng. Lúc ấy, ta có thể hoàn toàn yên tâm, có thể không còn áy náy.
Thời gian trôi qua hơn nửa tháng, Tuân Úc hoàn thành công việc ở Lạc Dương, muốn về Hứa Đô, Gia Cát Lượng cũng không yêu cầu ở lại, muốn cùng Tuân Úc trở về, cùng bọn họ đồng hành còn có Trương Tùng, hắn cũng phải tới Hứa Đô bái kiến Hoàng đế. Trương Tùng rất có tài ăn nói, ta chỉ biết về hắn như vậy, đối với con người hắn cũng khinh thường, một thần tử bán chủ cầu vinh, đương nhiên không được ta kính trọng. Bởi vậy, lúc biết Tào Tháo đánh giá hắn không cao, ta chỉ cười mà cho qua. Về phần Tào Tháo làm như vậy có thể khiến Lưu Chương không cao hứng hay không, ta không suy nghĩ nhiều, dù sao Lưu Chương dù thần phục, cũng sẽ không hai tay dâng ra Ích châu, sớm muộn gì cũng phải dùng tới vũ lực. Hòa đàm với Ích châu chẳng qua gây áp lực, để sau này có thể không chiến mà thu phục binh sĩ mà thôi.
Nhận được tin Tuân Úc sắp trở về, ta phái Ngưu lão cùng Giáng Tuyết mời Gia Cát Lượng tới chỗ ở tạm của ta, là một tiểu viện gần học đường.
Lúc Gia Cát Lượng nhìn thấy ta, ngây người một hồi mới cười nói: “Tại sao lại là nàng.”
Ta cười duyên một tiếng: “Vì sao không phải là ta? Huynh tưởng ca ca ta tới sao?”
Gia Cát Lượng cười nói: “Thật không ngờ nàng có thể tới. Không phải qua mùa đông nàng sẽ phải vào núi sao?”
Ta ngượng ngùng cúi đầu: “Huynh ở đây mà! Nguyệt Anh muội muội không thể tới, ta muốn tới gặp huynh. Với lại, ca ca…”
Gia Cát Lượng khẽ mỉm cười, tiến lên sóng vai cùng ta đi vào trong viện: “Nàng không cần nói nữa, ta hiểu tâm tư hắn. Hắn bảo nàng tới khuyên ta, phải không?”
Ta gật đầu: “Phải, Khổng Minh, việc đã đến nước này, huynh vẫn luẩn quẩn trong lòng sao? Huynh trưởng lừa huynh cũng là bất đắc dĩ, huynh tha cho hắn đi, đừng hận hắn nữa được không? Các người ở cùng nhau, nhất định có thể nhanh chóng giải quyết tình trạng tứ phân ngũ liệt lúc này, khiến lão bách tính không còn chịu cảnh khốn khổ nữa.”
Gia Cát Lượng chậm rãi đi tới, mang nụ cười trên mặt, thần sắc trong mắt lại không chút biến hóa, ta không nhìn ra trong đó có gì, trong lòng không hiểu sao thấy bất an. Phảng phất cảm giác được nỗi bất an của ta, Gia Cát Lượng mỉm cười nhìn ta: “Nàng không cần lo lắng, ta phải suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện. Chuyện Tử Vân làm khác hẳn người thường, tài năng của hắn ở trên ta, ta chỉ có bội phục, đâu có oán hận hắn? Tử Vân từng nói, mục đích của hắn và ta giống nhau, ta đồng ý với hắn, cho nên, ta sẽ khiến hắn hài lòng. Đương nhiên, trong lòng ta có chút không thoải mái, dù sao cũng từng bị hắn lừa gạt, nàng không thể trách ta không độ lượng chứ! Cho ta một chút thời gian, ta sẽ từ từ tốt hơn.”
Nghe xong thái độ của hắn, trong lòng ta kích động, thật muốn cho hắn biết Triệu Vân chính là Triệu Như. Còn may, dù kích động thế nào ta vẫn còn lý trí, nghĩ một hồi liền nói một câu hai nghĩa: “Tâm tư của Khổng Minh huynh lần này ta hiểu, ta nghĩ huynh trưởng cũng hiểu. Huynh muội chúng ta tâm ý tương thông, cảm nhận của ta chính là của hắn. Cảm ơn huynh, Khổng Minh, cảm ơn huynh có thể tha thứ cho hắn.”
“Ta sớm đã tha thứ cho hắn rồi. Vân nhi, ta là đàn ông, lòng tự trong đương nhiên mạnh hơn một chút, cũng chỉ có thể trước mặt nàng, ta mới thả lỏng mình. Ta cho nàng biết, muốn ta cúi đầu đi cầu Tử Vân, ta không làm được. Kỳ thực, ta đã nghe theo đề nghị của hắn, đang cố gắng thích nghi với cuộc sống mới. Nàng bảo hắn yên tâm đi!”
Gia Cát Lượng khẽ nói, ngữ khí nhẹ nhàng mà tùy ý, chỉ trước mặt Triệu Vân, hắn mới bỏ được tự ái của nam nhân, nói ra lời trong lòng, khiến ta thật cảm động, cũng buông lỏng bản thân: “Huynh trưởng có thể nghe lời này của huynh, nhất định sẽ không lo lắng nữa. Khổng Minh huynh, nghe nói huynh và Văn Nhược tiên sinh sắp trở về Hứa Đô, huynh thay ta hỏi thăm Tử Long huynh trưởng, khuyên bảo huynh ấy một chút, được không?”
Gia Cát Lượng thở dài: “Vân nhi, ta biết nàng có tình cảm với Tử Long. Nhưng, Tử Vân còn khuyên không nổi, ta có cách nào đây? Ngược lại, ta lại muốn khuyên Tử Vân, không nên ép Tử Long, đợi một thời gian, Hoàng thúc không sao, hắn tự nhiên sẽ không cố chấp nữa. Đúng rồi, trước khi ta tới đây cũng đã đi gặp Hoàng thúc, ông ấy giờ thật sự ở nhà làm ruộng, nói như vậy có thể tu thân dưỡng tính. Quan tướng quân cũng nói, Tào đại nhân đối xử với ông ấy không tệ, đợi thêm hai năm, chỉ cần Tào đại nhân đối xử tốt với Hoàng thúc, ông ấy sẽ đồng ý ra triều làm quan.”
Tào Tháo đối với Quan Vũ vẫn kính trọng như trước, Quan Vũ đối với Tào Tháo cũng cảm kích trước sau như một, ta tin lời Gia Cát Lượng. Đương nhiên, trông coi Lưu Bị cũng không thể buông lỏng, nhân tài có thể sử dụng đương nhiên không thể bỏ qua. Nghĩ tới đây, ta cười: “Nếu có thể như vậy, Quan tướng quân ra làm quan, Tử Long huynh trưởng cũng có thể. Ai da, vậy là ta yên tâm rồi.”
Ánh mắt Gia Cát Lượng sủng ái hướng về ta: “Vân nhi, cảm ơn nàng quan tâm, Lượng sẽ không quên cố gắng của nàng. Tử Vân nói, nếu ta nguyện ý, có thể cùng nàng trở về Mai hoa tiểu cư quy ẩn, ta thật sự động tâm. Nhưng mà, ta cảm thấy mình không thể từ bỏ lý tưởng trong lòng, ta muốn vì thiên hạ ra sức. Cho nên, Vân nhi, nàng tha thứ cho ta không thể theo nàng, được không?”
Gia Cát Lượng nói như vậy, khiến ta sóng lòng xao động, ta quy người nhịn nước mắt đang trào ra nói: “Huynh là nam nhân, lại có một thân tài học, có thể nào vì ta mà mai một điền viên? Khổng Minh, lý tưởng của huynh là giải cứu dân chúng, khôi phục hòa bình cho thiên hạ, lúc này dân chúng còn đang đau khổ bất lực, ta sẽ không vì việc của mình mà khiến thiên hạ mất đi một nhân tài. Huynh yên tâm, ta sẽ theo huynh, sẽ toàn lực ủng hộ huynh hoàn thành lý tưởng, đạt thành sự nghiệp.”
Gia Cát Lượng chợt dừng bước chân, cảm giác được hắn dừng lại, ta xoay người nhìn hắn. Gia Cát Lượng trong mắt lóe lên tia sáng trí tuệ: “Vân nhi, nàng thật sự nghĩ vậy sao? Vì ta, nàng nguyện ý từ bỏ mọi thứ sao?”
Ta gật đầu: “Đương nhiên nguyện ý. Nguyệt Anh muội muội có thể làm được, ta cũng có thể.”
Gia Cát Lượng ngạc nhiên một chút, chợt cười: “Nàng không giống với nàng ấy.”
“Có gì không giống chứ? Tin tưởng ta, được không?”
Gia Cát Lượng lắc đầu: “Không phải ta không tin tưởng nàng. Vân nhi, trong lòng nàng nhớ thương nhiều thứ, còn Nguyệt Anh chỉ có một mình ta. Nếu như cách làm của ta có xung đột với những người nàng thương nhớ, nàng sẽ thế nào?”
Lời của hắn nhất châm kiến huyết, đây là điểm khác biệt giữa ta và Hoàng Nguyệt Anh. Nghĩ một hồi, ta thận trọng trả lời: “Khổng Minh, nếu quả thật có lúc ấy, ta sẽ đối xử như nhau. Nếu như là huynh đúng, ta sẽ đứng bên huynh; nếu các người có chia rẽ, ta sẽ làm người trung gian làm rõ giữa hai bên. Ta tin tưởng, ta nhất định có thể làm mọi người đều vừa lòng.”
Gia Cát Lượng lại nở nụ cười: “Cho nên ta nói nàng và Nguyệt Anh không giống nhau. Vân nhi, nàng không cần ủy khuất bản thân để thành toàn cho ta, giữa chúng ta là bình đẳng, ta sẽ tôn trọng mỗi người, bao gồm cả Tử Vân. Nàng yên tâm, cho dù giữa chúng ta có chia rẽ, phương pháp giải quyết khác nhau cũng là cạnh tranh công bằng, ta cũng sẽ không giống Tử Vân.”
Ta đỏ mặt: “Huynh còn nói đã tha thứ cho hắn, kỳ thực trong lòng huynh vẫn không phục. Nhưng mà, Khổng Minh, huynh trưởng thật sự hy vọng mỗi người đều tốt, huynh đừng giận hắn được không? Cùng lắm, ta bảo hắn dùng một đời bồi tội cho huynh.”
Gia Cát Lượng nở nụ cười: “Đừng nói lời trẻ con, cái gì mà bồi tội với không bồi tội. Nàng đó, để Tử Vân gạt ta, lại không cho ta trách hắn sao? Trong lòng nàng vẫn hướng về huynh trưởng.”
Ta thẹn đỏ mặt: “Ta không nói lời trẻ con, mà là nói thật. Huynh hiểu hay không ta mặc kệ. Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Ta đã chuẩn bị một ít đồ giải trí, chúng ta ở lại đây mấy ngày nhé!”
Gia Cát Lượng hưởng ứng: “Tốt lắm! Mấy ngày qua nhiều chuyện phát sinh, ta cũng có chút mệt mỏi. Cùng nàng chơi vài ngày, trở về Hứa Đô, ta cũng nên đem mọi chuyện trước kia buông xuống.”
Đúng vậy, ở bên nhau mấy ngày, trở về Hứa Đô, ta lại là Triệu Như. Gia Cát Lượng nguyện ý buông bỏ mọi thứ, ta thì sao? Bỏ được sao? Đặc biệt là Bá Phù. Dược điếm đã bị phong tỏa, đám tiểu nhị đều trốn về, hộ vệ bên cạnh Tôn Sách có quan hệ tốt với ta ngoại trừ Tôn Lực vẫn đi theo hắn, những người khác đều bị cách ly khỏi Tôn Sách, hai người ta sắp xếp cũng nằm trong số đó, khiến ta không còn nhận được tin tức của Tôn Sách nữa. Tin từ tửu lâu đưa tới cũng mơ hồ, tin tức bọn họ có được rất hạn chế, chỉ giúp ta biết, Chu Du sắp trở về Sài Tang, lại khẩn cấp quay lại Kiến Nghiệp, hơn nữa đến giờ còn chưa đi, rõ ràng cho thấy là vì chuyện thân phận ta bại lộ. Quân Giang Đông cũng bắt đầu đổi vị trí đóng quân, những thứ ta quen thuộc bắt đầu thay đổi, bọn họ rõ ràng ý thức được uy hiếp từ phía ta. Càng khiến ta buồn bực chính là phản ứng của người Giang Đông, không cần đi hỏi thăm, đám tiểu nhị ở tiểu lâu đều có thể nghe được người mắng ta, ta lừa gạt khiến Giang Đông cảm thấy vô cùng nhục nhã, đại đa số đều hận không giết được ta. Ôi, mặc dù không biết phản ứng của Tôn Sách, nhưng ta có thể tưởng tượng ra, Tôn Sách cùng Chu Du sợ là hận chết ta rồi.
Biểu hiện buồn bực của ta rơi vào mắt Gia Cát Lượng, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta: “Sao thế? Nghĩ tới chuyện gì vậy?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, buồn khổ cười: “Đầu xuân sang năm, sợ là ta không thể đi Giang Đông nữa.”
Gia Cát Lượng cười: “Điều này cũng khiến nàng buồn bực được? Bảo Tử Vân động não một chút, qua hai năm đánh qua sông, bắt giữ Tôn Sách, không phải là không việc gì nữa sao.”
Ta oán trách nói: “Nào có dễ dàng như vậy. Đừng nói đánh trận sẽ chết bao nhiêu người, chính là Tôn Bá Phù, ca ca cũng không đành lòng tổn thương bọn họ. Mà hai người kia tính tình cứng rắn huynh còn kém xa. Ôi, ta lo bọn họ không chịu tha thứ cho huynh trưởng, tình nghĩa sinh tử nhiều năm cứ vậy mà tan, thật khiến người ta thương tâm.”
Gia Cát Lượng cười, vỗ vỗ tay ta: “Nước chảy thành sông, rất nhiều chuyện không do nàng làm chủ, đừng nghĩ nhiều. Lâu rồi không nghe nàng đánh đàn, đàn một khúc cho ta được không?”
Ở trong núi luyến tiếc nấn ná ba ngày sau, ta từ trên sườn núi nhìn theo Gia Cát Lượng hướng Hứa Đô trở về. Thời gian ba ngày, ta lại thấy được Gia Cát Lượng ở Mai hoa tiểu cư, cơ trí mà không mất đi cảm xúc, hắn nói rất nhiều suy nghĩ về tương lai, về ý tưởng dẹp yên loạn lạc, ta cảm giác được khát vọng đạt được sự nghiệp của hắn. Có điều, trong lời nói của hắn thỉnh thoảng vẫn lộ ra sự trào phúng đối với “Triệu Như”, khinh thường đối với Tào Tháo, càng nhiều là ca ngợi với Tuân Úc, bội phục với nhóm mưu sĩ Lạc Dương, thất vọng với triều đình Hán thất. Hắn không đề cập tới Lưu Bị, không muốn nói tới, hắn vẫn chưa từ trong bóng ma thất bại hoàn toàn giải thoát, nên cự tuyệt lời mời ở lại Lạc Dương của ta, giống như làm môn hạ của Tuân Úc chính là lựa chọn tốt nhất của hắn. Ta cũng biết rõ, không thể buộc hắn lập tức quên chuyện trước kia, thời gian có thể hòa tan cảm giác thành công hay thất bại, nhưng trong mấy tháng rõ ràng là chưa đủ, ta có kiên nhẫn.
Tiễn Gia Cát Lượng đi rồi, ta về nhà ở thành Lạc Dương. Bất kể nói sao, ta cũng nên lộ diện trước mặt Tào Tháo. Người đầu tiên ta gặp mặt sau khi về là Từ mẫu. Đột nhiên thân phận thay đổi, ta vẫn chưa quen, cảm giác lo lắng sâu sắc giống ta chính là Từ mẫu, bà hiểu ta rất rõ.
Trong hoa viên, ta nói ra hết những cảm nhận của mình trong thời gian qua với Từ mẫu, bàng hoàng, sợ hãi phiền phức, kỳ vọng, thống khổ. Từ mẫu cứ vậy lắng nghe, kéo tay ta nuối tiếc không buông, giúp ta thở dài, giúp ta rơi lệ, giúp ta mơ ước, giúp ta mỉm cười. Ta rất không muốn xa rời cảm giác thương yêu của mẫu thân, ôm mẫu thân bên cạnh, bình an như vậy, thư thái như vậy, giống như bên cạnh không còn thứ gì cần ta tìm hiểu, cần ta quan tâm nữa.
Đợi ta dông dài nói xong, Từ mẫu mỉm cười lau nước mắt trên khóe mắt ta, giận dữ nói: “Sau này con tính toán thế nào? Không thể thật sự đứng vào hàng thần tử, theo bên cạnh Tào công chứ? Mà giống như Nguyên Trực cùng Sĩ Nguyên, đừng nói là không thích hợp với con, đến Tào công cũng không thể thả con ra ngoài.”
Ta thở dài: “Con hiểu chứ! Cho nên, mẫu thân, con rất muốn Khổng Minh sớm được giải thoát. Chỉ cần hắn hoàn toàn từ bỏ những chuyện trước đây, tình nguyện thần phục chủ công, con sẽ cam tâm lui về phía sau hắn.”
Từ mẫu trầm ngâm một lát: “Hài tử, ngươi thật sự thích Khổng Minh sao? Con không suy nghĩ cho cẩn thận, hắn hình như không hợp với con. Không phải mẫu thân chướng mắt hắn đâu, Nguyên Trực vẫn rất tôn sùng Khổng Minh, có thể thấy tài học và con người Khổng Minh đều rất tốt. Nhưng mà, hai người các ngươi đều mạnh như vậy, Khổng Minh không phải người chịu cúi đầu, con cũng không phải.”
Ta hoang mang nhìn phía chân trời: “Mẫu thân, con không biết. Trong lòng con rất khâm phục Khổng Minh, ánh mắt của hắn khiến con không thể quên, con nghĩ con thật sự thích hắn. Về phần so mạnh, con có thể áp chế bản thân, nếu quả thật là vợ người ta, con có thể giúp trượng phu của mình, giống như Hoàng Nguyệt Anh vậy.”
“Vậy, Tôn Bá Phù phải làm sao? Con nghĩ gì về hắn?”
“Bá Phù?” Đối với vấn đề này của Từ mẫu, ta có chút khó hiểu: “Mẫu thân, con và Bá Phù cùng Công Cẩn đề là huynh đệ sinh tử. Đúng vậy, con không muốn bọn họ bị tổn thương, không đành lòng khiến bọn họ đau khổ, con không yên lòng về bọn họ, nhưng sự quan tâm của con với họ giống như với bọn Tứ ca vậy thôi.”
Từ mẫu cười cười trả lời ta: “Như nhi, cảm giác của con có lẽ là chính xác, nhưng đôi khi cũng không chính xác. Nương vẫn một câu kia, còn nên nghĩ cho kỹ, nhìn cho kỹ. Đặc biệt đối với Gia Cát Lượng, nương cho rằng con phải để ý nhiều hơn mới được. Ta sợ con xử lý theo cảm tính. Phải biết rằng, khuyết điểm của con chính là dễ nóng đầu, quá coi trọng tình cảm, bất luận là tình cảm gì.”
Ta có chút đỏ mặt: “Mẫu thân nói đúng, Như nhi cũng biết, nhưng đôi khi không không chế được bản thân. Có điều, người yên tâm, con không phải không cảnh giác với Khổng Minh. Cho nên, con từng nói với Văn Nhược, Khổng Minh ở chỗ ông ấy, cũng là khảo nghiệm của chúng ta, tôi luyện ý tứ của hắn. Văn Nhược tiên sinh người cũng biết, bản lĩnh nhìn người của ông ấy mạnh hơn con, cũng sẽ không giống con xử trí theo cảm tính. Hai tháng qua, Khổng Minh ở chỗ Văn Nhược làm việc rất tốt, Văn Nhược rất tán thưởng hắn.”
Từ mẫu gật đầu: “Như vậy ta yên tâm. Chuyện con không thể nắm được, Văn Nhược tiên sinh đúng là có thể giúp con. Như nhi, tương lai của con và Khổng Minh, ta vẫn cảm thấy con cần thận trọng. Phải biết tâm tư của Tào công, con không thể không cân nhắc. Ta nhớ trước kia từng nói với con, Tào công sợ là không thể khoan dung để con trở thành thê tử của người khác.”
Ta gật gật đầu: “Con cũng nghĩ rồi. Hiện tại không giống trước kia. Lúc này, chủ công đã có thể nắm giữ toàn cục, bất kỳ sự chống đối nào cũng khó có thể thành công. Ông ấy sẽ không hoài nghi lòng trung của con, tài hoa của Khổng Minh chủ công cũng rất tán thưởng, con nghĩ, ông ấy có thể yên tâm.”
Từ mẫu cười cười, là cười khổ: “Con đó, lĩnh vực này vẫn còn là trẻ con, tình cảm của con người với ứng biến mưu kế không giống nhau, con chỉ suy nghĩ một mặt không được. Bỏ đi, chuyện gì đến từ từ sẽ đến, không vội. Nương sẽ để ý tới con, con yên tâm!”
Ta tiến vào trong ngực Từ mẫu: “Mẫu thân, có người ở đây, con sẽ không cần quan tâm!”
“Đứa nhỏ này, nương không thể bảo vệ con cả đời! Kỳ thật trong lòng nương cũng rất gấp, lúc nương lớn bằng con bây giờ, đã là mẹ của hai đứa con trai rồi.”
Ta lè lưỡi: “Mẫu thân, Như nhi chẳng qua hơi đặc biệt một chút thôi! Với lại, con lúc này cũng tính là mẫu thân của mấy hài tử rồi, con cũng biết mùi vị làm mẹ là thế nào. Đúng, ngọt ngào, cũng có chút khổ cực!”
“Nói bậy.” Từ mẫu gõ trán ta: “Thù nhi bọn chúng có thể tính là con của con sao? Với lại, làm mẹ không khổ, chỉ có mệt nhọc, lo nghĩ mãi không thôi.”
Ta cười nói: “Đúng, mẫu thân nói đúng. Con về sau nhất định sẽ thử cảm giác làm mẫu thân thế nào.”
Từ mẫu lại thở dài: “Con đi gặp các tẩu tử chưa?”
Ta liên tục gật đầu: “Đương nhiên sẽ đi, con còn phải an ủi các nàng nữa. Đại tẩu không nói gì con, chỉ muốn con chiếu cố thật tốt cho huynh trưởng. Mẫu thân, Xung nhi cùng tiểu chất nữ của con rất có duyên, hai tiểu hài tử đều tốt, Xung nhi còn đưa Cầm nhi theo tới trường đó! Mẫu thân, đợi huynh trưởng đồng ý ở lại, con muốn đề xuất với chủ công, hai hài tử này rất xứng đôi.”
Từ mẫu cười cười: “Ta cũng thấy vậy! Nhưng mà, ta khuyên con đừng có vội vã, thăm dò Tào công trước rồi hãy nói. Ôi, con lại còn bồi dưỡng Tào Xung thành người kế nghiệp của Tào công nữa!”
Ta gật đầu nói phải: “Con biết tốt xấu mà. Từ từ sẽ tới, Vân ca ca một ngày không hàng, con không dám đề xuất việc này. Quả nhiên, làm mẫu thân là phải quan tâm!”
Từ mẫu cười, ôm ta nói: “Quan tâm thì quan tâm, nhìn hài tử lớn lên, cũng rất hạnh phúc.”
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày sau, ta đi gặp Tào Tháo. Vừa mới vào phủ Thừa tướng, Mã Nghĩa đã ra đón: “Công tử, hì hì, phải gọi là đại nhân mới đúng.”
Ta nở nụ cười: “Chỉ biết ba hoa. Ở Hạ Khẩu lập đại công, ngươi cũng là tướng quân rồi, không thể không đúng mực như trước. Phong đại ca thật là, quá nuông chiều các ngươi rồi, nên dạy bảo lại mới được.”
Mã Nghĩa sắc mặt lập tức xìu xuống, rưng rưng nói: “Công tử còn chưa biết sao? Phong đại ca hắn…, hắn đi rồi.”
Cái gì? Ta ngây người thật lâu: “Phong đại ca xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có người ám sát thừa tướng?” Ta nghĩ không ra, làm đầu lĩnh cận vệ của Tào Tháo, Phong Nguyên làm sao chết được? Bản lĩnh của hắn có kém gì một viên đại tướng đâu!
Mã Nghĩa thở dài một tiếng: “Phương bắc làm loạn, Phong đại ca phụng mệnh đi truyền quân lệnh của chủ công, kết quả trên đường theo đại quân trấn áp, bất hạnh…”
Tào Tháo tuy rằng đã thống nhất biên giới phía bắc, nhưng vẫn có phiến quân xuất hiện, Thương Diệu nguyên Thái thú Thái Nguyên chính là một trong số đó. Người này là môn sinh của Biên Nhượng, vẫn có tâm làm phản Tào Tháo, sau khi địa vị thái thú của hắn bị Diêm Hành lật đổ, hắn vẫn giả bệnh nằm nhà, không nghe lệnh bắc thượng tới Nghiệp thành. Năm trước sau khi Tào Tháo dẫn quân xuôi nam, hắn kéo theo một đám người chui vào ngọn núi bên ngoài thành Thái Nguyên, ngang nhiên giương cờ báo thù cho Biên Nhượng và Viên Thiệu, muốn lợi dụng danh tiếng của Biên Nhượng cùng thủ hạ cũ của Viên gia để đạt mục đích phóng hỏa sau lưng Tào Tháo. Tào Tháo sau khi bình định Kinh châu trở lại Lạc Dương, chuyện đầu tiên chính là cho Thái Sử Từ và Từ Hoảng xuất binh tới Thái Nguyên. Ta không ngờ Phong Nguyên lại vì lần xuất quân này mà ngộ nạn.
Bi thương trong lòng tới tận lúc gặp Tào Tháo vẫn chưa bình ổn được, Tào Tháo sau khi biết nguyên do trầm mặc một hồi mới an ủi khuyên giải ta một hồi. Ta báo cáo lại những chuyện đã làm ở Hứa Đô trong thời gian qua, cũng nhắc tới thái độ của Gia Cát Lượng và Quan Vũ, uyển chuyển biểu đạt ý kiến có thể trọng dụng hai người này. Tào Tháo lúc ta tự thuật, thỉnh thoảng lại ậm ừ vài tiếng, nhưng không phát biểu ý kiến riêng, chỉ nhìn ta chằm chằm, không biết thế nào, ta cảm thấy trong mắt ông ta có chút nhìn không rõ, tình trạng này tới tận lúc ta báo cáo xong cúi đầu chờ mới chấm dứt.
Ý thức được mình thất thố, Tào Tháo có chút xấu hổ ho khan một tiếng mới cười nói: “Không hiểu sao, ta có chút không thích ứng với cách nói chuyện này của Tử Vân, giữa chúng ta đứng đắn quá lại thấy khó chịu. Ta dặn ngươi nghỉ ngơi ở Hứa Đô, giúp đỡ huynh trưởng, từ từ khuyên giải hắn, ngươi lại suy nghĩ nhiều như vậy. Chuyện Gia Cát Lượng và Quan Vũ, Văn Nhược đều đã báo cho ta, ta cũng định dùng bọn họ, nhưng không phải lúc này. Văn Nhược và ngươi không phải đều đã nói qua, muốn dùng thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng đấy thôi! Ta bây giờ còn chưa hiểu ý nghĩ của bọn họ, từ từ đi, không vội.”
Ta cúi đầu buồn cười: “Chủ công, nói thật, thần cũng thấy khó chịu, cảm giác làm quan này nói thế nào nhỉ, có chút không tự nhiên, cũng có chút khó chịu. Xem ra thần thật sự không thích hợp đứng trên triều. Không bằng thần thoái ẩn!” Ta nói một câu nửa đùa nửa thật.
“Ngươi dám!” Thái độ gấp rút của Tào Tháo khiến ta ngạc nhiên, khẩu khí không phải đùa mà có chút tức giận. Thấy ta kinh ngạc nhìn, ông ta hừ hai câu: “Muốn chạy không dễ đâu. Thế này đi, ngươi cũng không cần giả bộ đáng thương, ta cho ngươi thời gian nửa năm, ngươi nghĩ lại cho kỹ.”
Ta nháy mắt mấy cái, bĩu môi: “Chủ công, ngài muốn thần nghĩ gì? Thần chẳng qua đùa một chút thôi, thần đã nói trước khi thiên hạ chưa hết loạn lạc, thần sẽ không rời ngài. Gì chứ, đùa chút thôi mà, xem ngài nghiêm túc thế kia. Nghe nói triều thần đều không chịu nổi, coi như thần lĩnh giáo rồi.”
Tào Tháo có chút đỏ mặt, ông ta ấp úng nửa ngày mới cười khà khà nói: “Ta chẳng qua hơi nóng ruột thôi! Sau này đừng nói mấy chuyện rời đi đó, tránh khiến ta thương tâm.”
Ta không cười nổi: “Thần hiểu rồi. Phong đại ca chết ngài nhất định rất buồn, dù sao hắn cũng là cận vệ của ngài, bao nhiêu năm qua, tình cảm của ngài với hắn cũng giống với chúng thần vậy.”
Tào Tháo trầm mặc nửa ngày mới giận dữ nói: “Các ngươi đều là ngươi bên cạnh ta, ai ra đi ta cũng đều khó chịu. Tử Vân, mấy năm qua ngươi mệt mỏi quá rồi, ta vẫn muốn để ngươi nghỉ ngơi một chút. Hiện tại vừa đúng lúc, còn nửa năm nữa mới có thể tiến quân Hán Trung, trước mắt không có đại sự, ngươi nghỉ ngơi đi, có chuyện ta sẽ truyền gọi.”
Ta gật đầu tỏ vẻ cảm tạ: “Tạ ơn chủ công quan tâm. Thần muốn về Hứa Đô nghỉ ngơi. Người ở đây thần không thể trêu vào, dọc đường tới đây, túm lấy thần muốn thần mời khách đã có mười mấy người, đặc biệt đám võ tướng như Trọng Khang, đừng nói tới các huynh trưởng. Híc híc, túi tiền của thần!”
Tào Tháo cười: “Ngươi cũng nên mời khách đi. Đừng vì túi tiền của mình mà thương tâm, ta thưởng cho ngươi còn không đủ sao? Với lại đừng lo ngươi phải bỏ tiền, không thiếu người muốn mời ngươi kìa. Hôm nọ Mao Hiếu Tiên nói muốn mời ngươi uống rượu, hắn vì mấy roi ngày ấy đánh ngươi mà áy náy hết sức. Ngươi đi khuyên giải một chút, đó là một người thành thật mà cố chấp.”
Ta le lưỡi: “Lục ca là hiền tế của ông ấy, thần nào dám để ông ấy mời, thần phải mời ông ấy thì có. Chủ công, ngài yên tâm, những chuyện xã giao đó thần biết phải làm thế nào, thần chính là đại gian thương mà.”
Tào Tháo cười lớn: “Nhiều ngày rồi còn chưa được cười như thế này, ngươi đúng là khiến ta vui vẻ. Tử Vân, nhiều năm rồi, người trước mắt ta chỉ có ngươi không chút thay đổi, vẫn là thân nhân của ta. Những người khác đều coi ta là chủ nhân cao cao tại thượng.”
Ta cười đắc ý: “Đó là vì hai chúng ta đã nói trước với nhau, người một nhà không nói hai kiểu. Với lại, chủ công vẫn đối đãi với thần như trước, thần đương nhiên sẽ không thay đổi! Chỉ cần chủ công không thay đổi, Triệu Như vĩnh viễn không thay đổi.”
Tào Tháo cười cười bước tới vỗ tay ta: “Tốt lắm, ngươi nói phải giữ lời, chỉ cần ta không thay đổi, không cho ngươi thay đổi.” Ta liên tục gật đầu. Ta chính là ta, ta không bao giờ vì địa vị của Tào Tháo mà thay đổi thái độ với ông ấy.
Nói là phải xã giao, trên thực tế làm không dễ, người mời ta nhiều, người ta muốn mời cũng nhiều. Đại đa số người đều đổi khuôn mặt lạnh thành tươi cười, trong đó có người thật sự kính phục, cũng có người ghen tị, cũng có người muốn cùng ta so học vấn, ta là binh đến binh chặn, tướng đến tướng đỡ, khiến mọi người một phen được chiêm ngưỡng bản sắc thương nhân gian xảo, khiến Tào Tháo cùng Quách Gia bọn họ dở khóc dở cười, khiến những kẻ không có trình độ nghẹn họng trố mắt nhìn. Đương nhiên, đối mặt với những quân tử như Mao Giới, ta cũng biết thu bớt lại, trở nên khiêm nhường. Cho nên, Mao Giới đối với những kẻ nói xấu ta chính là mặt lạnh khi gặp, khiến những người đó một phen mạc danh kỳ diệu.
Khiến ta và mọi người cảm giác thay đổi lớn nhất vẫn là Lữ Bố, từ sau khi hắn từ Kinh châu trở về, giống như thành một người khác, không giam mình trong nhà, mà cùng Điển Vi, Hứa Chử và các võ tướng hòa đồng, còn hi hi ha ha tìm ta uống rượu, lại mang theo tiểu ngoại tôn cùng ta đi khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Lạc Dương tìm chỗ chơi, có chút cảm giác cải lão hoàn đồng. Xem ra, Lữ Bố khi hoàn toàn đã bỏ được tâm sự trong lòng chỉ là một lão hài tử. Sớm biết thế, ta nói sớm cho hắn biết thì tốt rồi!
Ta mỗi ngày đều ăn uống tới mê muội đầu óc, vất vả thiết đãi xong tất cả những người liên can, cũng đã qua gần hai tháng. Trốn về nhà, lại dạy dỗ Tào Xung thêm một tháng, ta mới được như nguyện lên đường về Hứa Đô.
Hứa Đô mọi sự đều sóng yên bể lặng, Vân ca ca ở nhà cũng không náo, Tần Dũng thật là rất có trách nhiệm! Tới gặp Tuân Úc, ông ta luôn miệng khen ngợi năng lực của Gia Cát Lượng, cũng cho ta biết, Gia Cát Lượng đã dần dần khởi sắc, không bao lâu nữa hắn sẽ hoàn toàn thay đổi. Ông ấy rất xem trọng tài năng của Gia Cát Lượng, cũng tự tin nói với ta, Gia Cát Lượng nhất định có thể được Tào Tháo trọng dụng. Người của ta cũng cho ta biết, Tôn Càn đi tìm Gia Cát Lượng, tuy không biết bọn họ nói chuyện gì, nhưng lúc Tôn Càn đi, thần sắc trên mặt không tốt, rõ ràng là vừa phải chịu thiệt ở chỗ Gia Cát Lượng. Hai tin tức này khiến ta vạn phần cao hứng, đại sự trong lòng cuối cùng cũng buông xuống một chuyện. Đợi Gia Cát Lượng hoàn toàn quy thuận, Quan Vũ xuất quan, Trương Phi cũng bị chúng ta thu dụng, vậy Vân ca ca và Trần Đáo sẽ không kiên trì nữa. Đến lúc ấy, ta không còn bận tâm trong lòng, thoái ẩn cũng được, làm việc khác cũng được, người có thể dùng đều đã tới!
Tào Hồng gặp ta cũng nói với ta một tin tốt, Lưu Bích tuy không có bản lĩnh, nhưng cũng có chỗ dùng được, hắn đã tỏ ý muốn quy thuận, cũng chủ động xin xuất binh thu thập thủ hạ cũ. Nhận được tin này, ta âm thầm cho Tần Dũng đi tìm gián điệp của ta, bọn họ vẫn ở bên cạnh Lưu Bích, Tần Dũng trở về, chứng thực Lưu Bích từ Như Nam đến Giang Hạ đang thu lại những thủ hạ cũ của Lưu Bị. Xem ra, thời gian nửa năm đã khiến các cựu thần của Lưu Bị hiểu được đây là kết thúc, con đường duy nhất của bọn họ là quy thuận. Chuyện duy nhất ta cần làm lúc này là kiên nhẫn chờ đợi. Đương nhiên rồi, sau khi biết những chuyện này, ta tìm Trần Đáo nói một hồi, Trần Đáo nói với ta, năng lực và uy vọng của Lưu Bích không bằng hắn, nếu chúng ta muốn sử dụng thủ hạ cũ của Lưu Bị, không bằng để hắn ra ngoài triệu tập người. Ta cũng không phải kẻ ngốc, lườm hắn vài cái, đứng dậy bỏ đi.
Thời gian trong sự chờ đợi của ta đã chuyển sang thu, bởi vì năm trước thu phục Kinh châu, Lạc Dương lại đang chuẩn bị năm sau phát binh Hán Trung, cho nên Hứa Đô tương đối yên ổn, hơn nữa vụ thu thu hoạch rất tốt, bên này không có việc gì để làm nữa. Ta đây liền nhân cơ hội nghỉ ngơi, ngoại trừ tiếp xúc với Gia Cát Lượng, ta không kết giao cùng ai khác, ta muốn xử lý một chút sản nghiệp của mình, nói thế nào đi nữa, trên danh nghĩa ta còn rất nhiều người phải nuôi sống! Mặt khác, tâm tư chủ yếu của ta vẫn nằm ở Vân ca ca, đây cũng là nguyên nhân Tào Tháo đồng ý cho ta ở Hứa Đô một thời gian dài. Đáng tiếc, Vân ca ca đối với lời khuyên bảo của ta, ngoại trừ trầm mặc chính là cười nhạo, ta cho huynh ấy biết Quan Vũ cũng đã có ý định làm việc cho Tào Tháo, huynh ấy đối với chuyện này chỉ cười mà bỏ qua, ta cho huynh ấy biết Gia Cát Lượng rất được việc, huynh ấy đối với chuyện này nhíu mày một hồi, không nói câu nào. Ôi, không có cách nào nữa, ta chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn, đợi thủ hạ của Lưu Bị đều quy thuận, Vân ca ca cũng không cần kiên trì nữa. Đến lúc đó, lại uy hiếp Lưu Bị ra mắng Vân ca ca, hắc hắc…
Vì nhàn hạ, ta cũng thường xuyên ra vào hoàng cung, ngoại trừ trấn an Lưu Hiệp còn, thỉnh thoảng đi thăm Đổng phi và Lưu Hưởng, cũng báo với Tào Hồng, rồi đưa Lưu Hưởng ra khỏi hoàng cung chơi vài lần, nó vẫn chỉ là một hài tử! Đương nhiên, ta cũng thực hiện chức trách đại phu, đặc biệt những người trong hoàng cung, ta hiện tại có thể danh chính ngôn thuận khám bệnh cho họ. Đợi ổn định vài năm, những người đó cũng có thể thả ra!
Cuộc sống nhẹ nhàng này kéo dài cho đến một buổi trưa người trong cung đưa tin tới, Tào hoàng hậu phái người tìm ta, nói hài tử của nàng đột nhiên bị đau, đang lăn lộn trên đất, bảo ta tức tốc vào cung. Ta giật mình, mấy ngày nay thời tiết ở Lạc Dương vô cùng oi bức, tiểu hài tử rất dễ bị đau bụng, mà nếu điều trị trễ có thể chết người. Bởi vậy ta không dám có chút trì hoãn nào, vội vàng chạy tới Hoàng cung. Ta cũng không biết, ngày này trở thành một bước ngoặt trong cuộc đời ta, giấc mộng của ta hoàn toàn bị người ta đập vỡ, một phen thuận gió cho tới hôm nay cũng hoàn toàn chấm dứt.
Lưu Hiệp lúc gặp lại ta, thân thể có chút run rẩy, hắn trước kia nói với ta bao nhiêu bất mãn với Tào Tháo, nói ra rất nhiều tưởng tượng của mình, hắn rất sợ ta mang những lời đó nói cho Tào Tháo biết, theo hắn thấy, Tào Tháo biết được nhất định sẽ hại hắn, lựa chọn giữa sống và chết, hắn vẫn chọn sống tạm. Ta vẫn giống như trước an ủi hắn, nói cho hắn biết, ta chưa từng kể lại lời của hắn với Tào Tháo, muốn hắn yên tâm. Kỳ thật, cho dù là nói với Tào Tháo, dưới mắt ông ta, Lưu Hiệp chính là một bình hoa, một tượng gỗ không nghe lời, hắn không có chút quyền lực nào, bất luận nói gì cũng không thể tổn hại tới mình, nên không cần để ý hắn nói gì, chỉ cần để ý hắn làm gì là được. Lưu Hiệp làm bất cứ chuyện gì, ngoại trừ mang đến tại họa cho chính hắn và những thần tử trung thành, không được gì khác. Giống như một năm trước khi Tào Tháo xuôi nam, thái y Vu Cát vì thể hiện lòng trung đi ám sát Tào Tháo, Tào Tháo cũng chỉ đem Vu Cát giết đi, nhân cơ hội thanh lý quan viên Hứa Đô một lần, giết hơn mười kẻ bất mãn với mình, không hề để ý tới Lưu Hiệp.
Lưu Hiệp đối với lời khuyên của ta, ngoại trừ ậm ừ tỏ ra đã hiểu, còn lại là trầm mặc, hắn cũng không thể thừa nhận sự thật ta là tâm phúc của Tào Tháo. So với hắn, Đổng phi không ngạc nhiên lắm, thậm chí tỏ ra thấu hiểu lập trường của ta, điều này khiến ta rất kinh ngạc, đồng thời có chút áy náy. Đổng Phi ôm Lưu Hưởng nói: nàng cũng cảm giác được ta không giống người thường, một thương nhân dù có năng lực, cũng không thể thường xuyên ra vào biệt viện, càng không thể đem nhiều thứ vào như vậy, đương nhiên cũng không thể đưa Lưu Hưởng ra ngoài. Cho nên, đối với thân phận thật của ta, nàng cũng không quá ngạc nhiên, ngược lại, nàng cho rằng đây là một tin tức tốt với hài tử của mình, địa vị của ta trước mặt Tào Tháo có lẽ có thể giúp Lưu Hưởng sau khi nàng chết có thể hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống tù phạm, đây là điều duy nhất người làm mẫu thân như nàng chờ đợi. Đối mặt với khẩn cầu của Đổng phi, ta không chút do dự liền đồng ý, ta nhất định sẽ giúp Lưu Hưởng sống thật tốt, được hưởng những ngày tháng an nhàn như người thường. Đối với lời hứa của ta, Đổng phi tựa như đã yên tâm làm xong một chuyện lớn, cười thư thái. Đây là lần đầu tiên sau khi ta khôi phục lại thân phận nhận được một nụ cười, điều này khiến ta rất cảm động.
Đương nhiên, ánh mắt của đám đại thần tại Hứa Đô ta không quan tâm, ghê tởm chế giễu ta đều là “trung thần” của Lưu Hiệp, nịnh bợ lấy lòng đều là bọn tiểu nhân nịnh hót, đối với những kẻ chạy tới làm quen, tiền tài lễ vật đương nhiên là không muốn cũng phải lấy. Tam ca bọn họ đã cảnh cáo ta, quan hệ đồng liêu không thể đắc tội vẫn không nên đắc tội tốt hơn, không thể không kết giao với một vài người. Cho nên, thiết yến, thăm hỏi, đáp lễ vân vân, hơn nữa thuyết phục Gia Cát Lượng, an bài giám thị đám người Lưu Bị, cùng Tào Hồng quy hoạch phòng thủ Hứa Đô gì đó, ta bận tới không biết trời đất gì nữa. Cũng may trong thời gian này, Lưu Bị không hề gây rối, mà Tào Tháo đối với ta cũng để mặc, ngoại trừ việc ta vừa tới Hứa Đô đã nhận được phong thưởng “Định Hương hầu”, Tào Tháo không hề có mệnh lệnh gì cho ta. Chúng ta đều chưa thích ứng được với việc ta đột nhiên trở về như vậy.
Ba tháng sau, Gia Cát Lượng dưới lời khuyên của ta và Tuân Úc, khẩu khí cuối cùng có chút buông lỏng, đồng ý tới trợ giúp tại nhà Tuân Úc. Ta rất cao hứng, cuối cùng đã đi được bước đầu tiên. Kế tiếp, ta thừa dịp Tuân Úc muốn đi Lạc Dương gặp Tào Tháo, khuyên Gia Cát Lượng cùng tới học đường Lạc Dương gặp Hồ Chiêu, Gia Cát Lượng nghĩ một hồi, rồi gật đầu đồng ý, cũng nói hắn cũng muốn gặp Hồ Khổng Minh, dù sao cũng là nhân vật lớn nổi danh cùng Tư Mã Huy. Biểu hiện của hắn khiến ta rất hưng phấn, càng khiến ta kích động, ta tích cực chuẩn bị đưa hắn tới học đường, muốn dùng thân phận Vân nhi rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ thu thập hắn. Như vậy, tài năng của hắn có thể phát huy, ta cũng không cần thật sự quy ẩn điền viên. Đợi thống nhất quốc thổ xong, ta có thể rút lui, làm nữ nhân phía sau hắn.
Ta hưng phấn chuẩn bị mọi chuyện, chỗ Vân ca ca hoàn toàn giao cho Tần Dũng, gặp cũng không gặp. Không phải ta ác tâm, mà Vân ca ca nhẫn tâm. Ta không cho huynh ấy đi gặp Lưu Bị, huynh ấy không nhìn ta nữa, ôi, huynh muội gặp nhau chỉ toàn im lặng, lại im lặng. Ngày đó, ta tới gặp huynh ấy, huynh ấy ở trong hoa viên ngẩn người, ta nói Gia Cát Lượng muốn đi Lạc Dương, bảo huynh ấy đi cùng Gia Cát Lượng, tới chỗ đại tẩu và hài tử. Vân ca ca lạnh nhạt nói, Lưu Bị ở Hứa Đô, đừng nghĩ huynh ấy sẽ rời nơi này, trừ phi ta nới lỏng cho Lưu Bị. Điều này sao có thể? Ta nói tới khô cả miệng, cuối cùng, Vân ca ca đứng dậy trở về phòng, để ta ở ngoài cửa. Ta bất đắc dĩ, đành ôm giận trở về.
Nhìn bóng xe ngựa Tuân Úc rời khỏi thành Hứa Đô, ta trở về dặn dò Tần Dũng vài câu, sau khi trời tối cũng đánh ngựa lên đường tới Lạc Dương. Ta tới sớm hơn Tuân Úc vài ngày, Giáng Tuyết đã sớm bị ta gọi về, cùng tỉ tỉ chuẩn bị thật tốt mọi việc để ta giả trang.
Sau khi đến Lạc Dương, Tuân Úc bố trí cho Gia Cát Lượng ở lại nhà mình, tuy không đưa Gia Cát Lượng tới gặp Tào Tháo, nhưng dẫn hắn đi gặp nhiều người, mà Từ Thứ vừa từ Hợp Phì trở về hồi báo cho Tào Tháo cũng tới gặp Gia Cát Lượng. Bản thân Gia Cát Lượng không chủ động kết giao với người khác, ngoại trừ một lần gặp sứ giả Trương Tùng từ Ích châu đến, hắn không chủ động ra khỏi cửa nhà Tuân Úc. Vài ngày sau, dưới sự sắp xếp của Tuân Úc, hắn tới học đường, ở cùng Hồ Chiêu hai ngày, cũng kiểm tra học vấn của Tào Xung một phen. Ta rất chú ý tới Gia Cát Lượng, nghiền ngẫm tâm tư của hắn, nhưng hắn biểu hiện vô cùng bình thường, đối xử với mọi người đúng mức, khí chất vân đạm phong khinh đó giữa đám tài tử ở Lạc Dương, được đánh giá cực cao. Ta quan sát hắn, nghe đánh giá về hắn, trong lòng vì hắn mà cao hứng. Nếu hắn thật sự buông bỏ mọi chuyện, sẽ rất nhanh được Tào Tháo trọng dụng. Lúc ấy, ta có thể hoàn toàn yên tâm, có thể không còn áy náy.
Thời gian trôi qua hơn nửa tháng, Tuân Úc hoàn thành công việc ở Lạc Dương, muốn về Hứa Đô, Gia Cát Lượng cũng không yêu cầu ở lại, muốn cùng Tuân Úc trở về, cùng bọn họ đồng hành còn có Trương Tùng, hắn cũng phải tới Hứa Đô bái kiến Hoàng đế. Trương Tùng rất có tài ăn nói, ta chỉ biết về hắn như vậy, đối với con người hắn cũng khinh thường, một thần tử bán chủ cầu vinh, đương nhiên không được ta kính trọng. Bởi vậy, lúc biết Tào Tháo đánh giá hắn không cao, ta chỉ cười mà cho qua. Về phần Tào Tháo làm như vậy có thể khiến Lưu Chương không cao hứng hay không, ta không suy nghĩ nhiều, dù sao Lưu Chương dù thần phục, cũng sẽ không hai tay dâng ra Ích châu, sớm muộn gì cũng phải dùng tới vũ lực. Hòa đàm với Ích châu chẳng qua gây áp lực, để sau này có thể không chiến mà thu phục binh sĩ mà thôi.
Nhận được tin Tuân Úc sắp trở về, ta phái Ngưu lão cùng Giáng Tuyết mời Gia Cát Lượng tới chỗ ở tạm của ta, là một tiểu viện gần học đường.
Lúc Gia Cát Lượng nhìn thấy ta, ngây người một hồi mới cười nói: “Tại sao lại là nàng.”
Ta cười duyên một tiếng: “Vì sao không phải là ta? Huynh tưởng ca ca ta tới sao?”
Gia Cát Lượng cười nói: “Thật không ngờ nàng có thể tới. Không phải qua mùa đông nàng sẽ phải vào núi sao?”
Ta ngượng ngùng cúi đầu: “Huynh ở đây mà! Nguyệt Anh muội muội không thể tới, ta muốn tới gặp huynh. Với lại, ca ca…”
Gia Cát Lượng khẽ mỉm cười, tiến lên sóng vai cùng ta đi vào trong viện: “Nàng không cần nói nữa, ta hiểu tâm tư hắn. Hắn bảo nàng tới khuyên ta, phải không?”
Ta gật đầu: “Phải, Khổng Minh, việc đã đến nước này, huynh vẫn luẩn quẩn trong lòng sao? Huynh trưởng lừa huynh cũng là bất đắc dĩ, huynh tha cho hắn đi, đừng hận hắn nữa được không? Các người ở cùng nhau, nhất định có thể nhanh chóng giải quyết tình trạng tứ phân ngũ liệt lúc này, khiến lão bách tính không còn chịu cảnh khốn khổ nữa.”
Gia Cát Lượng chậm rãi đi tới, mang nụ cười trên mặt, thần sắc trong mắt lại không chút biến hóa, ta không nhìn ra trong đó có gì, trong lòng không hiểu sao thấy bất an. Phảng phất cảm giác được nỗi bất an của ta, Gia Cát Lượng mỉm cười nhìn ta: “Nàng không cần lo lắng, ta phải suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện. Chuyện Tử Vân làm khác hẳn người thường, tài năng của hắn ở trên ta, ta chỉ có bội phục, đâu có oán hận hắn? Tử Vân từng nói, mục đích của hắn và ta giống nhau, ta đồng ý với hắn, cho nên, ta sẽ khiến hắn hài lòng. Đương nhiên, trong lòng ta có chút không thoải mái, dù sao cũng từng bị hắn lừa gạt, nàng không thể trách ta không độ lượng chứ! Cho ta một chút thời gian, ta sẽ từ từ tốt hơn.”
Nghe xong thái độ của hắn, trong lòng ta kích động, thật muốn cho hắn biết Triệu Vân chính là Triệu Như. Còn may, dù kích động thế nào ta vẫn còn lý trí, nghĩ một hồi liền nói một câu hai nghĩa: “Tâm tư của Khổng Minh huynh lần này ta hiểu, ta nghĩ huynh trưởng cũng hiểu. Huynh muội chúng ta tâm ý tương thông, cảm nhận của ta chính là của hắn. Cảm ơn huynh, Khổng Minh, cảm ơn huynh có thể tha thứ cho hắn.”
“Ta sớm đã tha thứ cho hắn rồi. Vân nhi, ta là đàn ông, lòng tự trong đương nhiên mạnh hơn một chút, cũng chỉ có thể trước mặt nàng, ta mới thả lỏng mình. Ta cho nàng biết, muốn ta cúi đầu đi cầu Tử Vân, ta không làm được. Kỳ thực, ta đã nghe theo đề nghị của hắn, đang cố gắng thích nghi với cuộc sống mới. Nàng bảo hắn yên tâm đi!”
Gia Cát Lượng khẽ nói, ngữ khí nhẹ nhàng mà tùy ý, chỉ trước mặt Triệu Vân, hắn mới bỏ được tự ái của nam nhân, nói ra lời trong lòng, khiến ta thật cảm động, cũng buông lỏng bản thân: “Huynh trưởng có thể nghe lời này của huynh, nhất định sẽ không lo lắng nữa. Khổng Minh huynh, nghe nói huynh và Văn Nhược tiên sinh sắp trở về Hứa Đô, huynh thay ta hỏi thăm Tử Long huynh trưởng, khuyên bảo huynh ấy một chút, được không?”
Gia Cát Lượng thở dài: “Vân nhi, ta biết nàng có tình cảm với Tử Long. Nhưng, Tử Vân còn khuyên không nổi, ta có cách nào đây? Ngược lại, ta lại muốn khuyên Tử Vân, không nên ép Tử Long, đợi một thời gian, Hoàng thúc không sao, hắn tự nhiên sẽ không cố chấp nữa. Đúng rồi, trước khi ta tới đây cũng đã đi gặp Hoàng thúc, ông ấy giờ thật sự ở nhà làm ruộng, nói như vậy có thể tu thân dưỡng tính. Quan tướng quân cũng nói, Tào đại nhân đối xử với ông ấy không tệ, đợi thêm hai năm, chỉ cần Tào đại nhân đối xử tốt với Hoàng thúc, ông ấy sẽ đồng ý ra triều làm quan.”
Tào Tháo đối với Quan Vũ vẫn kính trọng như trước, Quan Vũ đối với Tào Tháo cũng cảm kích trước sau như một, ta tin lời Gia Cát Lượng. Đương nhiên, trông coi Lưu Bị cũng không thể buông lỏng, nhân tài có thể sử dụng đương nhiên không thể bỏ qua. Nghĩ tới đây, ta cười: “Nếu có thể như vậy, Quan tướng quân ra làm quan, Tử Long huynh trưởng cũng có thể. Ai da, vậy là ta yên tâm rồi.”
Ánh mắt Gia Cát Lượng sủng ái hướng về ta: “Vân nhi, cảm ơn nàng quan tâm, Lượng sẽ không quên cố gắng của nàng. Tử Vân nói, nếu ta nguyện ý, có thể cùng nàng trở về Mai hoa tiểu cư quy ẩn, ta thật sự động tâm. Nhưng mà, ta cảm thấy mình không thể từ bỏ lý tưởng trong lòng, ta muốn vì thiên hạ ra sức. Cho nên, Vân nhi, nàng tha thứ cho ta không thể theo nàng, được không?”
Gia Cát Lượng nói như vậy, khiến ta sóng lòng xao động, ta quy người nhịn nước mắt đang trào ra nói: “Huynh là nam nhân, lại có một thân tài học, có thể nào vì ta mà mai một điền viên? Khổng Minh, lý tưởng của huynh là giải cứu dân chúng, khôi phục hòa bình cho thiên hạ, lúc này dân chúng còn đang đau khổ bất lực, ta sẽ không vì việc của mình mà khiến thiên hạ mất đi một nhân tài. Huynh yên tâm, ta sẽ theo huynh, sẽ toàn lực ủng hộ huynh hoàn thành lý tưởng, đạt thành sự nghiệp.”
Gia Cát Lượng chợt dừng bước chân, cảm giác được hắn dừng lại, ta xoay người nhìn hắn. Gia Cát Lượng trong mắt lóe lên tia sáng trí tuệ: “Vân nhi, nàng thật sự nghĩ vậy sao? Vì ta, nàng nguyện ý từ bỏ mọi thứ sao?”
Ta gật đầu: “Đương nhiên nguyện ý. Nguyệt Anh muội muội có thể làm được, ta cũng có thể.”
Gia Cát Lượng ngạc nhiên một chút, chợt cười: “Nàng không giống với nàng ấy.”
“Có gì không giống chứ? Tin tưởng ta, được không?”
Gia Cát Lượng lắc đầu: “Không phải ta không tin tưởng nàng. Vân nhi, trong lòng nàng nhớ thương nhiều thứ, còn Nguyệt Anh chỉ có một mình ta. Nếu như cách làm của ta có xung đột với những người nàng thương nhớ, nàng sẽ thế nào?”
Lời của hắn nhất châm kiến huyết, đây là điểm khác biệt giữa ta và Hoàng Nguyệt Anh. Nghĩ một hồi, ta thận trọng trả lời: “Khổng Minh, nếu quả thật có lúc ấy, ta sẽ đối xử như nhau. Nếu như là huynh đúng, ta sẽ đứng bên huynh; nếu các người có chia rẽ, ta sẽ làm người trung gian làm rõ giữa hai bên. Ta tin tưởng, ta nhất định có thể làm mọi người đều vừa lòng.”
Gia Cát Lượng lại nở nụ cười: “Cho nên ta nói nàng và Nguyệt Anh không giống nhau. Vân nhi, nàng không cần ủy khuất bản thân để thành toàn cho ta, giữa chúng ta là bình đẳng, ta sẽ tôn trọng mỗi người, bao gồm cả Tử Vân. Nàng yên tâm, cho dù giữa chúng ta có chia rẽ, phương pháp giải quyết khác nhau cũng là cạnh tranh công bằng, ta cũng sẽ không giống Tử Vân.”
Ta đỏ mặt: “Huynh còn nói đã tha thứ cho hắn, kỳ thực trong lòng huynh vẫn không phục. Nhưng mà, Khổng Minh, huynh trưởng thật sự hy vọng mỗi người đều tốt, huynh đừng giận hắn được không? Cùng lắm, ta bảo hắn dùng một đời bồi tội cho huynh.”
Gia Cát Lượng nở nụ cười: “Đừng nói lời trẻ con, cái gì mà bồi tội với không bồi tội. Nàng đó, để Tử Vân gạt ta, lại không cho ta trách hắn sao? Trong lòng nàng vẫn hướng về huynh trưởng.”
Ta thẹn đỏ mặt: “Ta không nói lời trẻ con, mà là nói thật. Huynh hiểu hay không ta mặc kệ. Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Ta đã chuẩn bị một ít đồ giải trí, chúng ta ở lại đây mấy ngày nhé!”
Gia Cát Lượng hưởng ứng: “Tốt lắm! Mấy ngày qua nhiều chuyện phát sinh, ta cũng có chút mệt mỏi. Cùng nàng chơi vài ngày, trở về Hứa Đô, ta cũng nên đem mọi chuyện trước kia buông xuống.”
Đúng vậy, ở bên nhau mấy ngày, trở về Hứa Đô, ta lại là Triệu Như. Gia Cát Lượng nguyện ý buông bỏ mọi thứ, ta thì sao? Bỏ được sao? Đặc biệt là Bá Phù. Dược điếm đã bị phong tỏa, đám tiểu nhị đều trốn về, hộ vệ bên cạnh Tôn Sách có quan hệ tốt với ta ngoại trừ Tôn Lực vẫn đi theo hắn, những người khác đều bị cách ly khỏi Tôn Sách, hai người ta sắp xếp cũng nằm trong số đó, khiến ta không còn nhận được tin tức của Tôn Sách nữa. Tin từ tửu lâu đưa tới cũng mơ hồ, tin tức bọn họ có được rất hạn chế, chỉ giúp ta biết, Chu Du sắp trở về Sài Tang, lại khẩn cấp quay lại Kiến Nghiệp, hơn nữa đến giờ còn chưa đi, rõ ràng cho thấy là vì chuyện thân phận ta bại lộ. Quân Giang Đông cũng bắt đầu đổi vị trí đóng quân, những thứ ta quen thuộc bắt đầu thay đổi, bọn họ rõ ràng ý thức được uy hiếp từ phía ta. Càng khiến ta buồn bực chính là phản ứng của người Giang Đông, không cần đi hỏi thăm, đám tiểu nhị ở tiểu lâu đều có thể nghe được người mắng ta, ta lừa gạt khiến Giang Đông cảm thấy vô cùng nhục nhã, đại đa số đều hận không giết được ta. Ôi, mặc dù không biết phản ứng của Tôn Sách, nhưng ta có thể tưởng tượng ra, Tôn Sách cùng Chu Du sợ là hận chết ta rồi.
Biểu hiện buồn bực của ta rơi vào mắt Gia Cát Lượng, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta: “Sao thế? Nghĩ tới chuyện gì vậy?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, buồn khổ cười: “Đầu xuân sang năm, sợ là ta không thể đi Giang Đông nữa.”
Gia Cát Lượng cười: “Điều này cũng khiến nàng buồn bực được? Bảo Tử Vân động não một chút, qua hai năm đánh qua sông, bắt giữ Tôn Sách, không phải là không việc gì nữa sao.”
Ta oán trách nói: “Nào có dễ dàng như vậy. Đừng nói đánh trận sẽ chết bao nhiêu người, chính là Tôn Bá Phù, ca ca cũng không đành lòng tổn thương bọn họ. Mà hai người kia tính tình cứng rắn huynh còn kém xa. Ôi, ta lo bọn họ không chịu tha thứ cho huynh trưởng, tình nghĩa sinh tử nhiều năm cứ vậy mà tan, thật khiến người ta thương tâm.”
Gia Cát Lượng cười, vỗ vỗ tay ta: “Nước chảy thành sông, rất nhiều chuyện không do nàng làm chủ, đừng nghĩ nhiều. Lâu rồi không nghe nàng đánh đàn, đàn một khúc cho ta được không?”
Ở trong núi luyến tiếc nấn ná ba ngày sau, ta từ trên sườn núi nhìn theo Gia Cát Lượng hướng Hứa Đô trở về. Thời gian ba ngày, ta lại thấy được Gia Cát Lượng ở Mai hoa tiểu cư, cơ trí mà không mất đi cảm xúc, hắn nói rất nhiều suy nghĩ về tương lai, về ý tưởng dẹp yên loạn lạc, ta cảm giác được khát vọng đạt được sự nghiệp của hắn. Có điều, trong lời nói của hắn thỉnh thoảng vẫn lộ ra sự trào phúng đối với “Triệu Như”, khinh thường đối với Tào Tháo, càng nhiều là ca ngợi với Tuân Úc, bội phục với nhóm mưu sĩ Lạc Dương, thất vọng với triều đình Hán thất. Hắn không đề cập tới Lưu Bị, không muốn nói tới, hắn vẫn chưa từ trong bóng ma thất bại hoàn toàn giải thoát, nên cự tuyệt lời mời ở lại Lạc Dương của ta, giống như làm môn hạ của Tuân Úc chính là lựa chọn tốt nhất của hắn. Ta cũng biết rõ, không thể buộc hắn lập tức quên chuyện trước kia, thời gian có thể hòa tan cảm giác thành công hay thất bại, nhưng trong mấy tháng rõ ràng là chưa đủ, ta có kiên nhẫn.
Tiễn Gia Cát Lượng đi rồi, ta về nhà ở thành Lạc Dương. Bất kể nói sao, ta cũng nên lộ diện trước mặt Tào Tháo. Người đầu tiên ta gặp mặt sau khi về là Từ mẫu. Đột nhiên thân phận thay đổi, ta vẫn chưa quen, cảm giác lo lắng sâu sắc giống ta chính là Từ mẫu, bà hiểu ta rất rõ.
Trong hoa viên, ta nói ra hết những cảm nhận của mình trong thời gian qua với Từ mẫu, bàng hoàng, sợ hãi phiền phức, kỳ vọng, thống khổ. Từ mẫu cứ vậy lắng nghe, kéo tay ta nuối tiếc không buông, giúp ta thở dài, giúp ta rơi lệ, giúp ta mơ ước, giúp ta mỉm cười. Ta rất không muốn xa rời cảm giác thương yêu của mẫu thân, ôm mẫu thân bên cạnh, bình an như vậy, thư thái như vậy, giống như bên cạnh không còn thứ gì cần ta tìm hiểu, cần ta quan tâm nữa.
Đợi ta dông dài nói xong, Từ mẫu mỉm cười lau nước mắt trên khóe mắt ta, giận dữ nói: “Sau này con tính toán thế nào? Không thể thật sự đứng vào hàng thần tử, theo bên cạnh Tào công chứ? Mà giống như Nguyên Trực cùng Sĩ Nguyên, đừng nói là không thích hợp với con, đến Tào công cũng không thể thả con ra ngoài.”
Ta thở dài: “Con hiểu chứ! Cho nên, mẫu thân, con rất muốn Khổng Minh sớm được giải thoát. Chỉ cần hắn hoàn toàn từ bỏ những chuyện trước đây, tình nguyện thần phục chủ công, con sẽ cam tâm lui về phía sau hắn.”
Từ mẫu trầm ngâm một lát: “Hài tử, ngươi thật sự thích Khổng Minh sao? Con không suy nghĩ cho cẩn thận, hắn hình như không hợp với con. Không phải mẫu thân chướng mắt hắn đâu, Nguyên Trực vẫn rất tôn sùng Khổng Minh, có thể thấy tài học và con người Khổng Minh đều rất tốt. Nhưng mà, hai người các ngươi đều mạnh như vậy, Khổng Minh không phải người chịu cúi đầu, con cũng không phải.”
Ta hoang mang nhìn phía chân trời: “Mẫu thân, con không biết. Trong lòng con rất khâm phục Khổng Minh, ánh mắt của hắn khiến con không thể quên, con nghĩ con thật sự thích hắn. Về phần so mạnh, con có thể áp chế bản thân, nếu quả thật là vợ người ta, con có thể giúp trượng phu của mình, giống như Hoàng Nguyệt Anh vậy.”
“Vậy, Tôn Bá Phù phải làm sao? Con nghĩ gì về hắn?”
“Bá Phù?” Đối với vấn đề này của Từ mẫu, ta có chút khó hiểu: “Mẫu thân, con và Bá Phù cùng Công Cẩn đề là huynh đệ sinh tử. Đúng vậy, con không muốn bọn họ bị tổn thương, không đành lòng khiến bọn họ đau khổ, con không yên lòng về bọn họ, nhưng sự quan tâm của con với họ giống như với bọn Tứ ca vậy thôi.”
Từ mẫu cười cười trả lời ta: “Như nhi, cảm giác của con có lẽ là chính xác, nhưng đôi khi cũng không chính xác. Nương vẫn một câu kia, còn nên nghĩ cho kỹ, nhìn cho kỹ. Đặc biệt đối với Gia Cát Lượng, nương cho rằng con phải để ý nhiều hơn mới được. Ta sợ con xử lý theo cảm tính. Phải biết rằng, khuyết điểm của con chính là dễ nóng đầu, quá coi trọng tình cảm, bất luận là tình cảm gì.”
Ta có chút đỏ mặt: “Mẫu thân nói đúng, Như nhi cũng biết, nhưng đôi khi không không chế được bản thân. Có điều, người yên tâm, con không phải không cảnh giác với Khổng Minh. Cho nên, con từng nói với Văn Nhược, Khổng Minh ở chỗ ông ấy, cũng là khảo nghiệm của chúng ta, tôi luyện ý tứ của hắn. Văn Nhược tiên sinh người cũng biết, bản lĩnh nhìn người của ông ấy mạnh hơn con, cũng sẽ không giống con xử trí theo cảm tính. Hai tháng qua, Khổng Minh ở chỗ Văn Nhược làm việc rất tốt, Văn Nhược rất tán thưởng hắn.”
Từ mẫu gật đầu: “Như vậy ta yên tâm. Chuyện con không thể nắm được, Văn Nhược tiên sinh đúng là có thể giúp con. Như nhi, tương lai của con và Khổng Minh, ta vẫn cảm thấy con cần thận trọng. Phải biết tâm tư của Tào công, con không thể không cân nhắc. Ta nhớ trước kia từng nói với con, Tào công sợ là không thể khoan dung để con trở thành thê tử của người khác.”
Ta gật gật đầu: “Con cũng nghĩ rồi. Hiện tại không giống trước kia. Lúc này, chủ công đã có thể nắm giữ toàn cục, bất kỳ sự chống đối nào cũng khó có thể thành công. Ông ấy sẽ không hoài nghi lòng trung của con, tài hoa của Khổng Minh chủ công cũng rất tán thưởng, con nghĩ, ông ấy có thể yên tâm.”
Từ mẫu cười cười, là cười khổ: “Con đó, lĩnh vực này vẫn còn là trẻ con, tình cảm của con người với ứng biến mưu kế không giống nhau, con chỉ suy nghĩ một mặt không được. Bỏ đi, chuyện gì đến từ từ sẽ đến, không vội. Nương sẽ để ý tới con, con yên tâm!”
Ta tiến vào trong ngực Từ mẫu: “Mẫu thân, có người ở đây, con sẽ không cần quan tâm!”
“Đứa nhỏ này, nương không thể bảo vệ con cả đời! Kỳ thật trong lòng nương cũng rất gấp, lúc nương lớn bằng con bây giờ, đã là mẹ của hai đứa con trai rồi.”
Ta lè lưỡi: “Mẫu thân, Như nhi chẳng qua hơi đặc biệt một chút thôi! Với lại, con lúc này cũng tính là mẫu thân của mấy hài tử rồi, con cũng biết mùi vị làm mẹ là thế nào. Đúng, ngọt ngào, cũng có chút khổ cực!”
“Nói bậy.” Từ mẫu gõ trán ta: “Thù nhi bọn chúng có thể tính là con của con sao? Với lại, làm mẹ không khổ, chỉ có mệt nhọc, lo nghĩ mãi không thôi.”
Ta cười nói: “Đúng, mẫu thân nói đúng. Con về sau nhất định sẽ thử cảm giác làm mẫu thân thế nào.”
Từ mẫu lại thở dài: “Con đi gặp các tẩu tử chưa?”
Ta liên tục gật đầu: “Đương nhiên sẽ đi, con còn phải an ủi các nàng nữa. Đại tẩu không nói gì con, chỉ muốn con chiếu cố thật tốt cho huynh trưởng. Mẫu thân, Xung nhi cùng tiểu chất nữ của con rất có duyên, hai tiểu hài tử đều tốt, Xung nhi còn đưa Cầm nhi theo tới trường đó! Mẫu thân, đợi huynh trưởng đồng ý ở lại, con muốn đề xuất với chủ công, hai hài tử này rất xứng đôi.”
Từ mẫu cười cười: “Ta cũng thấy vậy! Nhưng mà, ta khuyên con đừng có vội vã, thăm dò Tào công trước rồi hãy nói. Ôi, con lại còn bồi dưỡng Tào Xung thành người kế nghiệp của Tào công nữa!”
Ta gật đầu nói phải: “Con biết tốt xấu mà. Từ từ sẽ tới, Vân ca ca một ngày không hàng, con không dám đề xuất việc này. Quả nhiên, làm mẫu thân là phải quan tâm!”
Từ mẫu cười, ôm ta nói: “Quan tâm thì quan tâm, nhìn hài tử lớn lên, cũng rất hạnh phúc.”
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày sau, ta đi gặp Tào Tháo. Vừa mới vào phủ Thừa tướng, Mã Nghĩa đã ra đón: “Công tử, hì hì, phải gọi là đại nhân mới đúng.”
Ta nở nụ cười: “Chỉ biết ba hoa. Ở Hạ Khẩu lập đại công, ngươi cũng là tướng quân rồi, không thể không đúng mực như trước. Phong đại ca thật là, quá nuông chiều các ngươi rồi, nên dạy bảo lại mới được.”
Mã Nghĩa sắc mặt lập tức xìu xuống, rưng rưng nói: “Công tử còn chưa biết sao? Phong đại ca hắn…, hắn đi rồi.”
Cái gì? Ta ngây người thật lâu: “Phong đại ca xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có người ám sát thừa tướng?” Ta nghĩ không ra, làm đầu lĩnh cận vệ của Tào Tháo, Phong Nguyên làm sao chết được? Bản lĩnh của hắn có kém gì một viên đại tướng đâu!
Mã Nghĩa thở dài một tiếng: “Phương bắc làm loạn, Phong đại ca phụng mệnh đi truyền quân lệnh của chủ công, kết quả trên đường theo đại quân trấn áp, bất hạnh…”
Tào Tháo tuy rằng đã thống nhất biên giới phía bắc, nhưng vẫn có phiến quân xuất hiện, Thương Diệu nguyên Thái thú Thái Nguyên chính là một trong số đó. Người này là môn sinh của Biên Nhượng, vẫn có tâm làm phản Tào Tháo, sau khi địa vị thái thú của hắn bị Diêm Hành lật đổ, hắn vẫn giả bệnh nằm nhà, không nghe lệnh bắc thượng tới Nghiệp thành. Năm trước sau khi Tào Tháo dẫn quân xuôi nam, hắn kéo theo một đám người chui vào ngọn núi bên ngoài thành Thái Nguyên, ngang nhiên giương cờ báo thù cho Biên Nhượng và Viên Thiệu, muốn lợi dụng danh tiếng của Biên Nhượng cùng thủ hạ cũ của Viên gia để đạt mục đích phóng hỏa sau lưng Tào Tháo. Tào Tháo sau khi bình định Kinh châu trở lại Lạc Dương, chuyện đầu tiên chính là cho Thái Sử Từ và Từ Hoảng xuất binh tới Thái Nguyên. Ta không ngờ Phong Nguyên lại vì lần xuất quân này mà ngộ nạn.
Bi thương trong lòng tới tận lúc gặp Tào Tháo vẫn chưa bình ổn được, Tào Tháo sau khi biết nguyên do trầm mặc một hồi mới an ủi khuyên giải ta một hồi. Ta báo cáo lại những chuyện đã làm ở Hứa Đô trong thời gian qua, cũng nhắc tới thái độ của Gia Cát Lượng và Quan Vũ, uyển chuyển biểu đạt ý kiến có thể trọng dụng hai người này. Tào Tháo lúc ta tự thuật, thỉnh thoảng lại ậm ừ vài tiếng, nhưng không phát biểu ý kiến riêng, chỉ nhìn ta chằm chằm, không biết thế nào, ta cảm thấy trong mắt ông ta có chút nhìn không rõ, tình trạng này tới tận lúc ta báo cáo xong cúi đầu chờ mới chấm dứt.
Ý thức được mình thất thố, Tào Tháo có chút xấu hổ ho khan một tiếng mới cười nói: “Không hiểu sao, ta có chút không thích ứng với cách nói chuyện này của Tử Vân, giữa chúng ta đứng đắn quá lại thấy khó chịu. Ta dặn ngươi nghỉ ngơi ở Hứa Đô, giúp đỡ huynh trưởng, từ từ khuyên giải hắn, ngươi lại suy nghĩ nhiều như vậy. Chuyện Gia Cát Lượng và Quan Vũ, Văn Nhược đều đã báo cho ta, ta cũng định dùng bọn họ, nhưng không phải lúc này. Văn Nhược và ngươi không phải đều đã nói qua, muốn dùng thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng đấy thôi! Ta bây giờ còn chưa hiểu ý nghĩ của bọn họ, từ từ đi, không vội.”
Ta cúi đầu buồn cười: “Chủ công, nói thật, thần cũng thấy khó chịu, cảm giác làm quan này nói thế nào nhỉ, có chút không tự nhiên, cũng có chút khó chịu. Xem ra thần thật sự không thích hợp đứng trên triều. Không bằng thần thoái ẩn!” Ta nói một câu nửa đùa nửa thật.
“Ngươi dám!” Thái độ gấp rút của Tào Tháo khiến ta ngạc nhiên, khẩu khí không phải đùa mà có chút tức giận. Thấy ta kinh ngạc nhìn, ông ta hừ hai câu: “Muốn chạy không dễ đâu. Thế này đi, ngươi cũng không cần giả bộ đáng thương, ta cho ngươi thời gian nửa năm, ngươi nghĩ lại cho kỹ.”
Ta nháy mắt mấy cái, bĩu môi: “Chủ công, ngài muốn thần nghĩ gì? Thần chẳng qua đùa một chút thôi, thần đã nói trước khi thiên hạ chưa hết loạn lạc, thần sẽ không rời ngài. Gì chứ, đùa chút thôi mà, xem ngài nghiêm túc thế kia. Nghe nói triều thần đều không chịu nổi, coi như thần lĩnh giáo rồi.”
Tào Tháo có chút đỏ mặt, ông ta ấp úng nửa ngày mới cười khà khà nói: “Ta chẳng qua hơi nóng ruột thôi! Sau này đừng nói mấy chuyện rời đi đó, tránh khiến ta thương tâm.”
Ta không cười nổi: “Thần hiểu rồi. Phong đại ca chết ngài nhất định rất buồn, dù sao hắn cũng là cận vệ của ngài, bao nhiêu năm qua, tình cảm của ngài với hắn cũng giống với chúng thần vậy.”
Tào Tháo trầm mặc nửa ngày mới giận dữ nói: “Các ngươi đều là ngươi bên cạnh ta, ai ra đi ta cũng đều khó chịu. Tử Vân, mấy năm qua ngươi mệt mỏi quá rồi, ta vẫn muốn để ngươi nghỉ ngơi một chút. Hiện tại vừa đúng lúc, còn nửa năm nữa mới có thể tiến quân Hán Trung, trước mắt không có đại sự, ngươi nghỉ ngơi đi, có chuyện ta sẽ truyền gọi.”
Ta gật đầu tỏ vẻ cảm tạ: “Tạ ơn chủ công quan tâm. Thần muốn về Hứa Đô nghỉ ngơi. Người ở đây thần không thể trêu vào, dọc đường tới đây, túm lấy thần muốn thần mời khách đã có mười mấy người, đặc biệt đám võ tướng như Trọng Khang, đừng nói tới các huynh trưởng. Híc híc, túi tiền của thần!”
Tào Tháo cười: “Ngươi cũng nên mời khách đi. Đừng vì túi tiền của mình mà thương tâm, ta thưởng cho ngươi còn không đủ sao? Với lại đừng lo ngươi phải bỏ tiền, không thiếu người muốn mời ngươi kìa. Hôm nọ Mao Hiếu Tiên nói muốn mời ngươi uống rượu, hắn vì mấy roi ngày ấy đánh ngươi mà áy náy hết sức. Ngươi đi khuyên giải một chút, đó là một người thành thật mà cố chấp.”
Ta le lưỡi: “Lục ca là hiền tế của ông ấy, thần nào dám để ông ấy mời, thần phải mời ông ấy thì có. Chủ công, ngài yên tâm, những chuyện xã giao đó thần biết phải làm thế nào, thần chính là đại gian thương mà.”
Tào Tháo cười lớn: “Nhiều ngày rồi còn chưa được cười như thế này, ngươi đúng là khiến ta vui vẻ. Tử Vân, nhiều năm rồi, người trước mắt ta chỉ có ngươi không chút thay đổi, vẫn là thân nhân của ta. Những người khác đều coi ta là chủ nhân cao cao tại thượng.”
Ta cười đắc ý: “Đó là vì hai chúng ta đã nói trước với nhau, người một nhà không nói hai kiểu. Với lại, chủ công vẫn đối đãi với thần như trước, thần đương nhiên sẽ không thay đổi! Chỉ cần chủ công không thay đổi, Triệu Như vĩnh viễn không thay đổi.”
Tào Tháo cười cười bước tới vỗ tay ta: “Tốt lắm, ngươi nói phải giữ lời, chỉ cần ta không thay đổi, không cho ngươi thay đổi.” Ta liên tục gật đầu. Ta chính là ta, ta không bao giờ vì địa vị của Tào Tháo mà thay đổi thái độ với ông ấy.
Nói là phải xã giao, trên thực tế làm không dễ, người mời ta nhiều, người ta muốn mời cũng nhiều. Đại đa số người đều đổi khuôn mặt lạnh thành tươi cười, trong đó có người thật sự kính phục, cũng có người ghen tị, cũng có người muốn cùng ta so học vấn, ta là binh đến binh chặn, tướng đến tướng đỡ, khiến mọi người một phen được chiêm ngưỡng bản sắc thương nhân gian xảo, khiến Tào Tháo cùng Quách Gia bọn họ dở khóc dở cười, khiến những kẻ không có trình độ nghẹn họng trố mắt nhìn. Đương nhiên, đối mặt với những quân tử như Mao Giới, ta cũng biết thu bớt lại, trở nên khiêm nhường. Cho nên, Mao Giới đối với những kẻ nói xấu ta chính là mặt lạnh khi gặp, khiến những người đó một phen mạc danh kỳ diệu.
Khiến ta và mọi người cảm giác thay đổi lớn nhất vẫn là Lữ Bố, từ sau khi hắn từ Kinh châu trở về, giống như thành một người khác, không giam mình trong nhà, mà cùng Điển Vi, Hứa Chử và các võ tướng hòa đồng, còn hi hi ha ha tìm ta uống rượu, lại mang theo tiểu ngoại tôn cùng ta đi khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Lạc Dương tìm chỗ chơi, có chút cảm giác cải lão hoàn đồng. Xem ra, Lữ Bố khi hoàn toàn đã bỏ được tâm sự trong lòng chỉ là một lão hài tử. Sớm biết thế, ta nói sớm cho hắn biết thì tốt rồi!
Ta mỗi ngày đều ăn uống tới mê muội đầu óc, vất vả thiết đãi xong tất cả những người liên can, cũng đã qua gần hai tháng. Trốn về nhà, lại dạy dỗ Tào Xung thêm một tháng, ta mới được như nguyện lên đường về Hứa Đô.
Hứa Đô mọi sự đều sóng yên bể lặng, Vân ca ca ở nhà cũng không náo, Tần Dũng thật là rất có trách nhiệm! Tới gặp Tuân Úc, ông ta luôn miệng khen ngợi năng lực của Gia Cát Lượng, cũng cho ta biết, Gia Cát Lượng đã dần dần khởi sắc, không bao lâu nữa hắn sẽ hoàn toàn thay đổi. Ông ấy rất xem trọng tài năng của Gia Cát Lượng, cũng tự tin nói với ta, Gia Cát Lượng nhất định có thể được Tào Tháo trọng dụng. Người của ta cũng cho ta biết, Tôn Càn đi tìm Gia Cát Lượng, tuy không biết bọn họ nói chuyện gì, nhưng lúc Tôn Càn đi, thần sắc trên mặt không tốt, rõ ràng là vừa phải chịu thiệt ở chỗ Gia Cát Lượng. Hai tin tức này khiến ta vạn phần cao hứng, đại sự trong lòng cuối cùng cũng buông xuống một chuyện. Đợi Gia Cát Lượng hoàn toàn quy thuận, Quan Vũ xuất quan, Trương Phi cũng bị chúng ta thu dụng, vậy Vân ca ca và Trần Đáo sẽ không kiên trì nữa. Đến lúc ấy, ta không còn bận tâm trong lòng, thoái ẩn cũng được, làm việc khác cũng được, người có thể dùng đều đã tới!
Tào Hồng gặp ta cũng nói với ta một tin tốt, Lưu Bích tuy không có bản lĩnh, nhưng cũng có chỗ dùng được, hắn đã tỏ ý muốn quy thuận, cũng chủ động xin xuất binh thu thập thủ hạ cũ. Nhận được tin này, ta âm thầm cho Tần Dũng đi tìm gián điệp của ta, bọn họ vẫn ở bên cạnh Lưu Bích, Tần Dũng trở về, chứng thực Lưu Bích từ Như Nam đến Giang Hạ đang thu lại những thủ hạ cũ của Lưu Bị. Xem ra, thời gian nửa năm đã khiến các cựu thần của Lưu Bị hiểu được đây là kết thúc, con đường duy nhất của bọn họ là quy thuận. Chuyện duy nhất ta cần làm lúc này là kiên nhẫn chờ đợi. Đương nhiên rồi, sau khi biết những chuyện này, ta tìm Trần Đáo nói một hồi, Trần Đáo nói với ta, năng lực và uy vọng của Lưu Bích không bằng hắn, nếu chúng ta muốn sử dụng thủ hạ cũ của Lưu Bị, không bằng để hắn ra ngoài triệu tập người. Ta cũng không phải kẻ ngốc, lườm hắn vài cái, đứng dậy bỏ đi.
Thời gian trong sự chờ đợi của ta đã chuyển sang thu, bởi vì năm trước thu phục Kinh châu, Lạc Dương lại đang chuẩn bị năm sau phát binh Hán Trung, cho nên Hứa Đô tương đối yên ổn, hơn nữa vụ thu thu hoạch rất tốt, bên này không có việc gì để làm nữa. Ta đây liền nhân cơ hội nghỉ ngơi, ngoại trừ tiếp xúc với Gia Cát Lượng, ta không kết giao cùng ai khác, ta muốn xử lý một chút sản nghiệp của mình, nói thế nào đi nữa, trên danh nghĩa ta còn rất nhiều người phải nuôi sống! Mặt khác, tâm tư chủ yếu của ta vẫn nằm ở Vân ca ca, đây cũng là nguyên nhân Tào Tháo đồng ý cho ta ở Hứa Đô một thời gian dài. Đáng tiếc, Vân ca ca đối với lời khuyên bảo của ta, ngoại trừ trầm mặc chính là cười nhạo, ta cho huynh ấy biết Quan Vũ cũng đã có ý định làm việc cho Tào Tháo, huynh ấy đối với chuyện này chỉ cười mà bỏ qua, ta cho huynh ấy biết Gia Cát Lượng rất được việc, huynh ấy đối với chuyện này nhíu mày một hồi, không nói câu nào. Ôi, không có cách nào nữa, ta chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn, đợi thủ hạ của Lưu Bị đều quy thuận, Vân ca ca cũng không cần kiên trì nữa. Đến lúc đó, lại uy hiếp Lưu Bị ra mắng Vân ca ca, hắc hắc…
Vì nhàn hạ, ta cũng thường xuyên ra vào hoàng cung, ngoại trừ trấn an Lưu Hiệp còn, thỉnh thoảng đi thăm Đổng phi và Lưu Hưởng, cũng báo với Tào Hồng, rồi đưa Lưu Hưởng ra khỏi hoàng cung chơi vài lần, nó vẫn chỉ là một hài tử! Đương nhiên, ta cũng thực hiện chức trách đại phu, đặc biệt những người trong hoàng cung, ta hiện tại có thể danh chính ngôn thuận khám bệnh cho họ. Đợi ổn định vài năm, những người đó cũng có thể thả ra!
Cuộc sống nhẹ nhàng này kéo dài cho đến một buổi trưa người trong cung đưa tin tới, Tào hoàng hậu phái người tìm ta, nói hài tử của nàng đột nhiên bị đau, đang lăn lộn trên đất, bảo ta tức tốc vào cung. Ta giật mình, mấy ngày nay thời tiết ở Lạc Dương vô cùng oi bức, tiểu hài tử rất dễ bị đau bụng, mà nếu điều trị trễ có thể chết người. Bởi vậy ta không dám có chút trì hoãn nào, vội vàng chạy tới Hoàng cung. Ta cũng không biết, ngày này trở thành một bước ngoặt trong cuộc đời ta, giấc mộng của ta hoàn toàn bị người ta đập vỡ, một phen thuận gió cho tới hôm nay cũng hoàn toàn chấm dứt.