Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172
Khám Trạch vẫn tò mò nhìn ta. Ta cười: “Đức Nhuận tiên sinh, có phải tò mò vì sao ta biết ngài phải không? Thủ hạ của Trọng Mưu nhân tài đông đúc, từng có người, vốn cũng muốn tới chỗ Trọng Mưu, người kia tính tình quỷ quái, tìm hiểu về các ngài rất rõ ràng để xem mình có tìm được vị trí tốt hay không. Tài năng của ngài là do hắn nói cho ta biết, hắn còn nói, luận cơ trí cùng lâm nguy không sợ hãi, ta không bằng tiên sinh. Nếu tiên sinh làm buôn bán, nhất định là đối thủ lớn của ta, cho nên, ta đối với tiên sinh thật sự là nghe danh đã lâu.”
Khám Trạch cố gắng nhớ lại: “Ai vậy? Người đó có thể tìm hiểu về chúng ta rõ ràng như vậy, hẳn là một nhân vật rất lợi hại, ta ở chỗ Nhị công tử vài năm, sao một chút cũng không biết?”
Ta cười khẽ một tiếng: “Trọng Mưu chướng mắt hắn, cho nên hắn đi Hứa Đô rồi, lúc này đã là quân sư của Tào đại nhân. À, cũng là Thất ca kết bái của ta, Bàng Thống, Bàng Sĩ Nguyên.”
Gia Cát Cẩn vỗ đùi: “Ôi, đau.” Cũng không biết là hắn đau lòng, hay là đau chân. Có điều Gia Cát Cẩn vốn là quân tử nhã nhặn khiêm tốn lại làm ra động tác này, ai nấy đều giật nảy mình. Gia Cát Cẩn thấy mọi người đều nghi ngờ nhìn hắn, liền xấu hổ cười giải thích: “Nhị công tử sao lại bỏ qua người này, đại tài tử nổi danh Kinh châu, chính là Phượng Sồ. Ôi.”
Tôn Sách còn đang nghi ngờ, Trương Chiêu nhăn mày tiếp lời: “Sớm đã nghe nói, ẩn sĩ Kinh châu có Ngọa Long, Phượng Sồ là đệ nhất thiên hạ, Bàng Thống này chính là Phượng Sồ sao? Nếu thật như vậy, Nhị công tử đã bỏ qua đại tài, thật sự đáng tiếc. Đúng là tiện nghi cho Tào Tháo… ”
“Ta không gọi hắn là Phượng Sồ, mà gọi là Điểu nhi. Tên gia hỏa này mê uống rượu, lại không muốn bỏ tiền, vì muốn dựa vào ta để được uống rượu ngon miễn phí, nên bấu víu vào quan hệ sư huynh đệ với Tứ ca Từ Nguyên Trực, nhận làm Thất ca của ta, đúng là một tên gia hỏa buồn cười. Ta rất bực mình, nhóm lão ẩn sĩ Kinh châu sao lại tôn sùng hắn như vậy? Chỉ là một tên khốn tham rượu, không đứng đắn mà thôi.” Ta không thể nói tốt cho Bàng Thống tên gia hỏa đó được, hừ.
Gia Cát Cẩn thở dài một tiếng: “Đó là ngươi bị hắn che mắt. Sĩ Nguyên cùng Khổng Minh đều là người nổi danh trong giới tài tử Kinh châu, tài hoa đầy mình, trong ngực giấu vạn cuốn sách, trong lòng có trăm vạn binh. Chủ công, ngài vạn lần không thể xem thường người này.”
Ta nghiêng đầu: “Ta nghe nói Ngọa Long Gia Cát Khổng Minh còn hơn hắn một bậc, Gia Cát Khổng Minh này tên Gia Cát Lượng, là đệ đệ của tiên sinh phải không? Ngài vì sao không đưa hắn tới đây? Như vậy, các người sẽ có một đại tài, Ngọa Long đứng trước Phượng Sồ đó.”
Gia Cát Cẩn cười khổ: “Đệ đệ này của ta không giống người thường, tuy có khát vọng lớn, nhưng không phải là người ta có thể gọi mà tới. Ở đây đã nhiều năm, ta cũng gửi không ít thư, nhưng hắn đều từ chối, tình nguyện ở nhà trồng trọt, không muốn ra ngoài làm việc. Ta cũng không biết hắn đang nghĩ gì.”
Trương Chiêu nghe xong, liếc mắt nhìn ta một cái: “Tử Du, đệ đệ này của ngươi thật ra giống tính một người nào đó, chẳng qua một người tình nguyện cày ruộng, một kẻ tình nguyện làm tiểu nhân thôi. Thật sự không hiểu các ngươi nghĩ gì.” Ta bĩu môi, không thèm nhìn bọn họ.
Khám Trạch không nhàn rỗi, rất tò mò hỏi ta: “Triệu công tử, ta rất tò mò, chuyện ở Khúc A, ngài làm sao nhận được tin tức? Chuyện bọn chúng làm hẳn rất bí mật…”
Tôn Sách a lớn một tiếng: “Đức Nhuận…” Khám Trạch bị hắn quát, bị dọa tới run người, đến ta cũng giật nảy mình. Đám người Trương Chiêu lại ám muội liếc mắt nhìn ta, rồi cúi đầu không nói lời nào.
Nhìn ánh mắt Tôn Sách nghiêm khắc nhìn Khám Trạch, ta có chút khó hiểu, rất rõ ràng, Tôn Sách không muốn ta trả lời vấn đề này. Ta lại không cảm thấy có vấn đề gì, nguyên nhân ta đã sớm nghĩ xong xuôi, hơn nữa, Tôn Dực cũng biết: “Bá Phù, các người làm sao vậy. Đây cũng không phải chuyện không thể nói…”
Tôn Sách có chút xấu hổ nhìn ta, trong phòng lại có người cười trộm, ta thấy bọn họ thật sự có điểm quái dị: “Các người làm sao vậy? Thúc Bật hẳn đã biết tiền căn hậu quả, các người chắc cũng đã biết, vì sao Khám tiên sinh vừa hỏi, các người lại như vậy?”
Tôn Sách dở khóc dở cười: “Ngươi đó, việc xấu trong nhà, ngươi muốn nói ra sao? Ngươi…”
“Việc xấu trong nhà? Cái gì mà việc xấu trong nhà, sao ta lại không biết?”
Thấy vẻ mặt mờ mịt của ta, Tôn Sách bọn họ không cười nữa. Tôn Sách kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ thật không biết tin tức của ngươi từ đâu mà có?”
Ta gật đầu: “Ta đương nhiên biết, chẳng phải là một tiểu thiếp của Đái Viên bị bệnh, thuộc hạ của ta đưa thuốc tới, vừa vặn nghe được nàng nói mơ…” Lúc đó sắp xếp thuộc hạ tiếp cận người nhà Đái Viên, đúng là vì thu lượm tin tức, nhưng mà, lấy được lại là thư bọn họ gửi tới Giang Bắc và thời gian hành động. Về phần nơi phát tin, đây là ta và thuộc hạ bịa sẵn, tuy rằng có điểm không chắc chắn, nhưng coi như là một câu trả lời, dù sao nữ nhân kia cũng đã chết, chết không đối chứng.
Vấn đề là, câu trả lời này ngược lại khiến tất cả những người biết chuyện đều nở nụ cười, Tôn Sách cũng cười nói: “Xem ra, là thuộc hạ của ngươi lừa ngươi. Khám bệnh, đưa thuốc, vừa lúc gặp phải nói mơ, chuyện vậy mà ngươi cũng tin?”
Vẻ mặt ta thật sự mờ mịt: “Vì sao không tin, lúc ta khám bệnh thường xuyên nghe người bệnh nói mê mà.”
Tôn Sách thật sự không nín cười được nữa: “Trời ạ, ngươi tinh quái như vậy, cũng có lúc bị lừa. Theo thẩm án ở Khúc A cho biết, là thuộc hạ của ngươi mượn lý do khám bệnh thông đồng với tiểu thiếp kia của Đái Viên, nữ nhân kia nói cho thuộc hạ của ngươi biết, Khúc A sắp đại loạn, bảo hắn đưa nàng trốn đi, ngươi mới biết được tin này.”
Ta a một tiếng, tên thuộc hạ này lại nói như vậy, thật ra so với ta bịa còn thật hơn, vấn đề là, chuyện này có phải thật đâu: “Đồ hỗn trướng, sao lại làm ra chuyện như vậy, ta chỉ bảo hắn đi nịnh nọt người ta, không bảo hắn đi trộm người mà!” Nói xong, lập tức che miệng, nhưng đã không kịp.
Trương Chiêu liếc mắt nhìn Tôn Sách rồi mới nói với ta: “Nịnh nọt? Tử Vân, buôn bán của ngươi làm như vậy sao? Dược điếm của ngươi kinh doanh không tệ, trà hành, thương đội cũng kiếm được rất nhiều tiền phải không? Ở Giang Đông, ngươi còn cần nịnh nọt người khác sao? Nịnh nọt đám tiểu quan lại?”
Ta cười: “Không cẩn thận lỡ miệng rồi. Tử Bố tiên sinh, làm ăn thôi, đạo lý chính là hòa khí sinh tài, quan hệ tốt mọi phương diện, làm ăn mới tốt, có thể rộng đường mà tiến!”
Trương Chiêu hừ hừ: “Đặt quan hệ tốt, đặt quan hệ tốt. Ngươi ở đây kiếm ăn, chúng ta không ai chiếu cố chuyện buôn bán của ngươi sao? Còn cần ngươi bảo đám đầy tớ kia đi quan hệ? Giang Đông không phải Hứa Đô, cũng không phải Nghiệp thành.”
Ta xua tay: “Tiên sinh, đó là hai việc khác nhau. Có chút việc làm ăn nhỏ, ta không muốn kinh động các người, lặng lẽ làm là được, không thể lấy mặt mũi người trên ra oai được.”
Bộ Chất nở nụ cười: “Chuyện làm ăn của Triệu Như ngươi xem ra rất kỳ quái, không tiện nói ra, vậy là làm chuyện xấu xa sao? Nhất định là chuyện trái pháp luật.”
Ta cười: “Tiên sinh nói thẳng quá đi! Chuyện gì mà trái pháp luật, nghiêm túc mà nói, coi là trái cũng được không coi trái là cũng được. Thực tế, ta cũng làm một hai vụ cướp việc làm ăn của quan gia. Như là buôn chút rượu, muối, tơ lụa lậu, ngẫu nhiên cũng giao dịch một chút tài vật cho chiến tranh, đem một ít khoáng sản rời núi. Ai bảo mấy loại hàng hóa này kiếm được nhiều hơn chứ! Những chuyện như vậy, các người sẽ không thể công khai giúp đỡ ta, cho nên, ta đành phải quan hệ với vài tiểu quan bên dưới, ở cửa quan, lúc kiểm tra hàng hóa, nhờ bọn họ cho qua. Trong các chư hầu, Viên đại nhân có cho ta một lệnh bài thông quan, vài năm qua, ta xuất nhập Viên cảnh quả thật thông suốt, làm không ít vụ mua bán lớn, bao gồm cả đem ngựa tới cho Bá Phù, đều là nhờ Viên đại nhân giúp cả.”
Ta nói đắc ý hả hê, một bộ thiên hạ mình ta thông minh, Tôn Sách nghe được cũng rất vui vẻ, khuôn mặt nhìn ta rõ ràng lộ ra vẻ bao che khuyết điểm, vô cùng sủng ái. Nhưng trong mắt Trương Chiêu, dần dần dâng lên một nỗi phẫn nộ, nhẫn nại một hồi, ông ta thật sự không nhịn được, hừ lạnh một tiếng, khiến ta đang đắc ý chợt tỉnh lại, kinh ngạc nhìn sắc mặt âm trầm của ông ta, vừa rồi còn đang tốt, sao lại biến sắc lập tức thế này?
Không chỉ có là ta, đến đám người Tôn Sách cũng bị âm thanh hừ lạnh này hấp dẫn. Trương Chiêu dùng khẩu khí tràn ngập phẫn nộ nói với ta: “Khó trách ngươi lại trở thành tiểu nhân bên cạnh Tào Tháo, Viên Thiệu, ngươi quả nhiên giở mánh khóe của kẻ tiểu nhân. Người da mặt dày như ngươi, hôm nay coi như được mở mắt.”
Lời mắng mỏ giận dữ này cơ hồ khiến ta ngất xỉu, ít ra là bên ngoài đã hôn mê, ngây người nhìn ông ta, một câu cũng không nói nổi. Tôn Sách cũng khẽ nhíu mày, nói với Trương Chiêu: “Tiên sinh nói quá rồi.” Những người khác không nói gì, lẳng lặng nhìn ta, có thương tiếc, cũng có xem thường, cũng có người chờ xem kịch vui.
Trương Chiêu không kìm cơn phẫn nộ, đem bất mãn trút sang Tôn Sách: “Chủ công chẳng lẽ không biết Triệu Như đang làm gì sao? Hắn đang làm chuyện trái với pháp lệnh. Khoáng sản, muối, rượu, những thứ này đều là của triều đình, tuyệt đối không cho phép thương đội tư nhân vận chuyển buôn bán. Triệu Như không chỉ làm chuyện này, còn mua chuộc trạm gác biên giới, sơn đạo, dùng thủ đoạn ti tiện trốn tránh quản giáo, chỉ sợ cũng trốn không ít tiền thuế rồi! Nếu là người khác, có thể bỏ qua sao? Chủ công không chỉ không trách mắng, còn dung túng hắn ở đây nói hươu nói vượn đắc ý hả hê. Chuyện này truyền ra, người thiên hạ sẽ nghĩ sao về chủ công?”
Bị ông ta nói như vậy, Tôn Sách vốn đang có chút cáu giận, liền trầm mặc, không nói Trương Chiêu nữa, mà dùng ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn ta. Trong lòng ta lúc này thật sự khổ không thể tả, lời nói dối này thật sự là hại nhân hại thân, nhưng ta cũng không thể nào phản bác được Trương Chiêu, đứng trên lập trường bọn họ, đương nhiên không thể chấp nhận hành vi buôn lậu của ta. Nhưng mà, cứ im lặng cũng không được, đây không phải cá tính của Triệu Như, tính cách thương nhân tham tiền nhất định phải thể hiện cho tốt.
Nghĩ tới đây, ta dùng ánh mắt vô tội nhìn Trương Chiêu giải thích: “Tiên sinh biết ta phải nuôi rất nhiều người, phải làm rất nhiều việc thiện, những việc này đều tốn rất nhiều tiền, mà dược điếm của ta không thể kiếm tiền, ta chỉ muốn trong thời gian ngắn thu được nhiều lãi, đành phải làm một hai vụ buôn lậu. Những thương vụ này lợi tức rất lớn, ai có thể bỏ qua, không riêng gì ta làm. Với lại, ta chẳng qua là đặt quan hệ với một số người, không thể nói là mua chuộc, thủ đoạn ti tiện gì đó chứ? Chẳng qua là hành vi có chút tiểu nhân thôi mà? Ta cũng đâu có hại ai đâu!” Giọng nói của ta không lớn, nhưng mang ngữ khí quật cường, còn mang một chút ủy khuất.
Trương Chiêu lại không vì ta giải thích mà nguôi giận, ngược lại càng tức giận bộ dáng thà chết không nhận sai của ta: “Ngươi… Triệu Như, chẳng lẽ ngươi không nghe qua bốn chữ biết cách làm giàu? Nói nhẹ, ngươi đây là hành vi gian thương; nói nặng, ngươi chính là ác đồ trong mắt không có pháp kỷ. Triệu Như, ngươi không thể đem những thứ gọi là chuyện tốt ra để biện minh cho mình, nếu quả thật ngươi làm chuyện tốt, thì không nên phạm pháp làm loạn kỷ cương. Cho ngươi biết, ngươi làm như vậy, quả thật là làm bẩn thanh danh công tử phủ Ngô hầu, là bôi đen mặt Ngô hầu. Nếu ngươi còn không nhận sai, sau này Giang Đông không chào đón ngươi nữa.”
Nghe hắn nói như vậy, trong phòng tất cả đều đứng ngồi không yên, sắc mặt Tôn Sách cũng âm trầm hơn, có chút lo lắngnhìn ta. Lúc này, Gia Cát Cẩn vốn luôn hiền lành vội đứng dậy: “Tử Bố tiên sinh xin bớt giận, Tử Vân cũng không dễ dàng, hắn sai chúng ta dạy dỗ hắn là được, ngài sao lại nói thế. Tử Vân, tiên sinh cũng vì muốn tốt cho ngươi, bình thường nói chuyện cũng rất thích ngươi, ngươi đừng tranh cãi nữa. Với lại, vốn là ngươi không đúng, dù nói thế nào, ngươi rõ ràng là buôn bán trái pháp luật, nếu làm nghiêm túc ngươi phải nhận trừng phạt không nhẹ đâu. Được rồi, nhận sai với tiên sinh đi, về sau đừng làm sai nữa.”
Ta cố gắng ép cho lệ nóng quanh tròng, mang vẻ mặt ủy khuất thống khổ đứng đó, răng cắn chặt môi, một bức vô cùng nhẫn nại, làm như đang lựa chọn cãi lại hay im lặng. Nghe Gia Cát Cẩn nói vậy, ta cứng ngắc cả nửa ngày, nhìn Tôn Sách, lại nhìn những người khác, rồi nhìn ánh mắt Trương Chiêu đang thở dốc trừng trừng nhìn ta, rồi mới cắn răng cúi đầu, tới trước mặt Trương Chiêu vái lạy: “Tử Bố tiên sinh, ngài dạy bảo đúng, là Triệu Như quá không hiểu chuyện, làm ra hành vi trơ trẽn đến vậy. Tại đây, Triệu Như xin bồi tội với tiên sinh, cũng bồi tội với Ngô hầu. Các ngài yên tâm, Triệu Như sau này không bao giờ làm những việc đó ở Giang Đông nữa. Về những hành vi trước kia, tiên sinh nói nên xử phạt thế nào, Triệu Như đều nhận.”
Ta giả bộ hết sức giống, khom người không nói nữa, còn cố ý thừa dịp lúc đứng dậy, xoa xoa mắt, khiến bọn họ nhìn thấy sẽ cho rằng ta đang lau nước mắt, nén ủy khuất xuống. Tôn Sách đương nhiên cũng thấy rõ, lo lắng hỏi ta: “Tử Vân, không sao chứ? Tiên sinh thật ra muốn tốt cho ngươi nên mới nói vậy thôi.”
Ta cười với hắn, cũng ngẩng đầu nhìn quanh một vòng: “Ta có sao đâu? Tử Bố tiên sinh giống như trưởng bối, ta đương nhiên biết ngài nói chuyện này là vì tốt với ta. Cho nên, ta rất tiếp thu mà!”
Ta nhận thua tại chỗ như vậy, Trương Chiêu cũng ý thức được mình nói nặng lời, ông ta giận dữ nói: “Không phải ta nói ngươi đâu, ngươi không còn nhỏ nữa, một thân tài học hơn người, cam tâm mai một như thế đã là không nên, lại còn làm chuyện này. Chẳng lẽ, nghe người ta nói sau lưng ngươi là tiểu nhân, ngươi không xấu hổ sao? Đại trượng phu sống trong trời đất, đứng thẳng đi ngay, cho dù ngươi không nghe thấy cũng không nên bỏ mặc bản thân như vậy.”
Trong bụng ta không cho là đúng, ngoài mặt vẫn tỏ ra mười phần cung kính, còn tranh thủ vỗ mông ngựa Trương Chiêu: “Ta hiểu. Phụ mẫu Triệu Như qua đời sớm, quả thật thiếu trưởng bối dạy dỗ, tiên sinh hôm nay lấy thân phận trưởng bối đối đãi với ta, trong lòng ta chỉ có thể vô cùng cảm kích. Ta cũng biết, tiên sinh vừa rồi nói ta như thế, chẳng qua là hận ta không chịu phấn đấu thôi. Ngài yên tâm, nếu ta đã hiểu rõ đạo lý, cũng sẽ không làm chuyện sai trái nữa, ít ra, cũng như ngài nói, ta không thể bôi nhọ Bá Phù, không thể để thanh danh công tử Ngô hầu phủ bị hao tổn.”
Trương Chiêu bọn họ đối với biểu hiện của ta rất hài lòng, nhưng Tôn Sách hiểu rõ ta, ánh mắt hắn nhìn ta ngập tràn lo lắng. Ta lại không để ý tới lo lắng của hắn, khôi phục lại vẻ tùy ý tự tại vừa rồi. Nói lung tung mấy chuyện khác, ta đứng dậy cười nói: “Các ngài còn có việc công, không làm phiền nữa, ta muốn về trước.” Rồi đứng dậy, cười không ngừng với Tôn Sách: “Buổi tối còn phải gặp Lão phu nhân, ta phải về chuẩn bị một chút.”
Tôn Sách nhẹ nhàng gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi về trước đi. Tử Vân, lời hôm nay tuy nặng, đều vì muốn tốt cho ngươi, ngàn vạn lần đừng suy nghĩ bậy bạ.”
Ta bật cười: “Xem ngươi nói kìa, ta cũng không phải tiểu nhân thật sự, không phải kẻ hẹp hòi, mọi người đối tốt với ta, sao ta lại không hiểu rõ. Được rồi, ngươi đừng lo lắng vớ vẩn nữa, ta thật sự không sao. Các người từ từ nói chuyện, ta đi trước.” Vái một vái đủ lễ rồi đi.
Ta không lập tức trở lại Ngô hầu phủ, mà trở về dược điếm dặn dò vài chuyện, sau đó tới tửu lâu, đặc biệt tìm hiểu lần này Trình Phổ xuất binh, phụ tá bên cạnh là những ai. Không biết rõ mưu sĩ này là ai là chuyện rất nguy hiểm. Giao phó chuyện ở Kiến Nghiệp xong, ta mới thản nhiên ôm hai đàn rượu Bách Hoa về Ngô hầu phủ.
Ta vừa bước vào cửa phủ, đã thấy Tôn Sách cau mày đang đi tới đi lui, rõ ràng là chờ ta. Thấy ta vào, hắn bước tới đón: “Ngươi đi đâu vậy? Giờ mới về.”
Đưa bình rượu cho binh sĩ tiếp nhận, ta vỗ vỗ áo nói: “Không làm gì cả, tới dược điếm xem xét, rồi tới Đức Dụ tửu lâu mua hai đàn rượu Bách Hoa chính tông xong là về đây. Nhưng mà ngươi không có việc gì sao? Về sớm vậy.”
Tôn Sách vẫn cao thấp đánh giá ta nửa ngày mới thở dài: “Ta còn không biết tính ngươi sao? Ngoài mềm trong cứng, không chịu nổi cơn giận này đâu. Tử Bố tiên sinh nói cũng quá đáng, ngươi không để ý thật sao? Không giận sao?”
Ta nhún vai: “Ta để ý làm gì? Trương Tử Bố là một lão gia hỏa tốt bụng, ông ấy nói vậy, kỳ thật phân nửa vì hận tài của ta lại không cho ngươi dùng, một nửa oán trách ngươi quá sủng ta. Lời nói càng ác độc hơn, ta cũng đều đã nghe qua, có gì mà tức giận. Nhưng mà ngươi đó, ta đi rồi, ông ấy có giáo huấn ngươi không?”
Tôn Sách lắc đầu: “Ngươi đi rồi, tiên sinh cũng có chút hối hận, không nên nói không lưu tình như vậy, nên cũng chẳng nói gì ta nữa. Tử Vân, chúng ta cũng vẫn biết, việc buôn bán của ngươi tuyệt đối không phải ở dược điếm, thương đội đơn giản như vậy, chẳng qua là mắt nhắm mắt mở thôi. Cho nên, mọi người đều không muốn ép ngươi nói nguyên do ở Khúc A, biết ngươi nhất định có chút thủ đoạn bất nhân bên trong. Nhưng mà ngươi một chút cũng không thèm để ý, hôm nay lại ngang nhiên nói vậy trước mặt mọi người, còn nói thật đắc ý, cho nên Tử Bố tiên sinh mới…”
Ta vội ngắt lời hắn: “Ta thật không nghĩ như vậy, chủ yếu ta chưa từng nghĩ có gì phải giấu giiếm các người, quên mất Tử Bố tiên sinh là chính nhân quân tử. Thôi bỏ đi, đừng nói những chuyện này nữa. Bá Phù, ta thật sự không sao, chẳng qua sau này không ở chỗ của ngươi làm những chuyện đó nữa, chẳng qua là lời ít đi thôi, có gì đáng nói đâu. Đi, đi nào, theo ta về tiểu hoa viên, ta muốn chuẩn bị một chút. Mấy ngày nay chạy qua chạy lại cũng có chút mệt mỏi, đêm nay có thể ăn điểm tâm của tỉ tỉ rồi, nhiều ngày chưa có bữa cơm nào tử tế, đến giun trong bụng cũng đang náo loạn lên đây này. Đi thôi, đừng trưng bộ mặt cứng ngắc đó ra nữa, nhìn xấu lắm.” Vừa nói vừa lôi theo Tôn Sách còn đang lắc đầu.
Trở lại tiểu viện, ta cười hì hì nằm vật lên giường: “Ôi chao, mệt mỏi quá. Đệm chăn thật thơm, thật thoải mái.”
Tôn Sách có chút dở khóc dở cười nhìn kẻ bốc đồng thất thường này: “Nếu ngươi thấy mất hứng thì cứ nói ra. Ta cũng biết Tử Bố tiên sinh bọn họ…”
Ta xoay người nhảy dựng lên: “Ta không hề mất hứng! Bá Phù, Tử Bố tiên sinh cùng Gia Cát tiên sinh bọn họ là vì việc công, dù sao việc ta làm bất kỳ chỗ nào cũng là không được phép. Dù sao tiền ta cũng kiếm đủ rồi, chẳng qua là không làm vậy ở Giang Đông nữa thôi. Được rồi, vừa nãy ở ngoài nói lâu như vậy rồi, đừng nhắc nữa, được không?”
Nhìn vẻ mặt ta thật sự không sao cả, Tôn Sách do dự một chút, thở dài, cuối cùng không nói gì nữa. Tối hôm đó, ta tham gia yến tiệc ở Tôn phủ, đối với ánh mắt thương yêu của Lão phu nhân, ta chỉ có thể hồi đáp bằng nụ cười biết điều; đối với những vấn đề Tôn Thượng Hương liến thoắng không ngừng, ta tận lực kiên nhẫn giải thích, cuối cùng vẫn chỉ có thể cười khổ; lại ăn điểm tâm Đại Kiều tỉ tỉ tự tay làm, trêu đùa tên tiểu gia hỏa chưa đầy một tuổi Tôn Thiệu của Tôn gia, quả thật tự tại đắc ý. Tôn Sách thấy biểu hiện của ta như vậy, dường như cũng buông được một gánh nặng trong lòng, vui vẻ cười lên. Đêm nay, ta thật sự cảm nhận được không khí gia đình ấm áp.
Sáng sớm hôm sau, Tôn Sách gọi ta tới, ta lấy cớ muốn nghỉ ngơi, nằm bẹp trên giường. Buổi chiều, Tôn Sách đang cùng mọi người thương nghị công việc, thân binh báo lại, tiểu nhị ở dược điếm Đức Tường, mang theo vài rương đồ, nói là phụng lệnh Triệu công tử tới cầu kiến. Tôn Sách đứng bật dậy, sự bất an trong lòng hôm qua cuối cùng vẫn ứng nghiệm. Hắn quay đầu nhìn Trương Chiêu cười khổ: “Tiên sinh, Tử Vân đi rồi.” Trương Chiêu không hiểu nhìn hắn, Tôn Sách cũng không nói gì thêm, chỉ lệnh cho tiểu nhị dược điếm vào.
Tiểu nhị vào tới nơi, hành đại lễ với mọi người rồi nói: “Đại nhân, công tử bảo chúng tôi đem tất cả lợi tức cùng đồ đáng giá ở dược điếm và trà hành đưa tới đây. Công tử nói, Trương đại nhân ngày hôm qua dạy bảo rất đúng, thật sự chúng tôi không nên làm mấy trò gian lận đó. Nhưng mà đã làm rồi, không thể thay đổi, đành bắt đầu bằng cách đem toàn bộ tài vật nộp lên, coi như chịu phạt số tiền trước đây chưa nộp. Công tử còn nói, Trương đại nhân các ngài nói đúng, không thể vì ngài ấy khiến Ngô hầu bị mắng, cho nên, Trương đại nhân, công tử dặn dò, những thứ này nhất định chưa đủ, chỉ xin đại nhân tạm thời từ từ, trước tiên đừng vội niêm phong dược điếm và trà hành, đợi công tử kiếm thêm đồ mang tới. Công tử cũng nói, nếu đại nhân không muốn làm việc thiên vị, cũng không sao, chúng tôi sẽ hết sức phối hợp. Nhưng mà, tiểu nhân vô lễ xin nói với đại nhân, những thứ đáng giá ở dược điếm và trà hành đều ở đây cả, ngài cho dù niêm phong dược điếm và trà hành, ngoại trừ một ít hàng hóa, chẳng còn gì hết. Đúng rồi, đại nhân lúc nào hạ lệnh niêm phong xin nói trước một tiếng, dù sao nhiều người làm như vậy, cũng phải tìm chỗ sắp xếp.”
Nghe hắn nói xong, người trong đại sảnh, ngoài trừ Tôn Sách đã đoán được, đều yên ắng không tiếng động, ai cũng không ngờ ta sẽ ra tay. Nửa ngày sau, Tôn Sách mới cười khổ hỏi tiểu nhị kia: “Tử Vân đi đâu rồi? Có nói lúc nào sẽ về không?”
Tiểu nhị cung kính trả lời: “Đại nhân, công tử tới Kinh châu. Ngài ấy nói, lúc này Kinh châu buôn bán tốt, ở đó dễ kiếm tiền hơn, vì muốn sớm hồi trả tài vật cho ngài ở đây, ngài ấy muốn tự mình tới đó làm ăn. Về phần thời gian trở lại, công tử không nói.”
Trương Chiêu lúc này cũng hiểu ra, nhìn đồ đạc tiểu nhị đặt trên sàn, choáng váng chốc lát mới nói thành lời: “Triệu Như này, hắn lại giận dỗi với ta như vậy, thật là…”
Giống như sợ ông ta tức giận còn chưa đủ, tiểu nhị kia tiến lên hành lễ với ông ta, đứng đắn nói: “Thật xin lỗi, Trương đại nhân. Công tử có lệnh, giá thuốc ở dược điếm, ngoại trừ với người nghèo, với những người khác đều tăng ba thành; trà hành cũng vậy. Công tử nói, đây cùng là vì muốn mau chóng bổ sung cho đủ hai năm tiền thuế. Cho nên, đại nhân, các ngài muốn mua, phải thêm tiền. Công tử nói, vì để có tiền nộp thuế, xin các vị đại nhân từng lấy thuốc ở tiệm mau chóng theo giá thuốc mới mà thanh toán hết. Công tử còn dặn dò…” Nói tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn Trương Chiêu, do dự một chút mới nói tiếp: “Năm ngoái còn mấy vị đại nhân chưa trả tiền thuốc, chúng tôi không dám đi đòi, có thể phiền Trương đại nhân ngài…”
Hắn nói vô cùng nghiêm túc, mọi người nghe rồi đều sững người hồi lâu, Tôn Sách bật cười lớn, không ít người trong đại sảnh không để ý hình tượng cũng bật cười, Trương Chiêu cũng không khỏi cười rộ lên. Tôn Sách vất vả nín cười rồi mới nói: “Không hổ là Tử Vân, làm ăn ngoan độc thật. Được rồi, các ngươi về đi, mấy thứ này xử lý thế nào, chúng ta sẽ thương lượng rồi báo sau.” Tiểu nhị vâng một tiếng rồi rời đi.
Tôn Sách vẫn ngăn không được mỉm cười, nhìn mấy thứ dưới sàn càng cười một hồi lâu mới cố nín hỏi Trương Chiêu: “Tiên sinh, những thứ này xử lý thế nào đây? Còn nữa, tiểu nhị kia nói rồi, nếu ta phái người truyền lời, cũng như không vậy, ông xem, hay là phiền mọi người trở về nói lại, bảo bọn họ mau đem tiền thuốc đưa tới?”
Trương Chiêu dở khóc dở cười nhìn mấy thứ kia, nghe Tôn Sách hỏi như vậy, là tức không nổi, cười cũng không nổi: “Chủ công, người… Ôi, Triệu Như này, nói làm là làm! Các người nói xem, thông minh lanh lợi biết đùa giỡn người khác như vậy, lại dùng tài năng của mình làm ra mấy trò này. Nói hắn vài câu là bỏ đi rồi? Giống như trẻ con bỏ nhà đi vậy, giận dỗi với ta như vậy. Ta không tin hắn quả thực từ nay về sau không tới đây nữa. Lần sau gặp hắn, ta sẽ không tha đâu.”
Không chỉ có Tôn Sách, đến Bộ Chất không hay nói cười cũng phải nở nụ cười: “Tử Bố tiên sinh nói đúng, Triệu Tử Vân này, có lúc thông minh, lại có lúc hồ đồ, tính tình lại quật cường như vậy, lần này hành động đúng là giống trẻ con. Ta không hiểu nổi, hắn như vậy làm sao ở Hứa Đô và Nghiệp thành lại mang phải tiếng tiểu nhân?”
Gia Cát Cẩn sớm đã cười không thở nổi, lúc này mới nói: “Theo tôi thấy, Tử Vân ở đây mới là con người thật. Các ngài nghĩ lại xem, có tiểu nhân nào lại mang được thanh danh tiểu thần y không? Mấy năm nay sắp xếp cho lưu dân ở Thọ Quang, không dưới mấy chục vạn người, lại vừa ở Nghiệp thành mở cô nhi viện gì đó, lúc này người gọi hắn là tiểu nhân không nhiều lắm, mà gọi là đại thiện nhân nhiều hơn. Kỳ thật nghĩ lại, lời hắn nói hôm qua cũng không sai, làm nhiều chuyện như vậy, chỉ bằng cái dược điếm nửa bán nửa cho không, có thể kiếm ra tiền sao? Tôi thấy hắn mấy năm nay cũng khổ cực nhiều. Thôi bỏ đi, tình tình trẻ con ngẫu nhiên phát tiết, cứ chờ đi, thế nào cũng tới.”
Tôn Sách vừa cười vừa thở dài gật đầu: “Đúng vậy, hắn… Thật sự là quá vất vả. Nếu không phải lòng dạ yếu mềm, nuôi không nhiều người như vậy, hắn cũng không trở thành người đi làm mấy chuyện nịnh bợ kia. Tử Vân thật sự coi ta là bằng hữu sinh tử, coi các người là người đáng tin cậy, nếu không, chẳng qua là thương nhân tới nịnh bợ ta thôi, cũng sẽ không cùng tiên sinh phát tính trẻ con như vậy.”
Trương Chiêu nghĩ tới cũng bật cười: “Tôi không phải không biết hắn khổ cực, chưa nói hắn cứu chủ công cùng Thúc Bật, đến thuốc trị thương mấy năm nay tướng lãnh lớn nhỏ trong quân ta dùng toàn bộ là do hắn cung cấp miễn phí, lại tìm chiến mã thượng đẳng cho chủ công cùng Công Cẩn, trong lòng tôi thật sự cảm kích hắn. Ngày hôm qua chẳng qua nghĩ tên gia hỏa này một thân tài hoa lại không dùng tới, hắn không những không để ý chuyện ngày, ngược lại vì mấy trò khôn vặt mà tỏ ra đắc ý, không biết làm sao một nỗi tức giận lại dâng lên. Các người xem, hôm qua còn làm ra bộ dạng biết sai, nhận giáo huấn của trưởng bối, cái gì mà biết ta vì tốt cho hắn, hôm nay lại làm ra chuyện này, thật sự là coi chúng ta như người xấu. chủ công, hắn nếu thật chỉ làm vậy ở chỗ chúng ta thì không sao, chỉ sợ hắn làm vậy ở chỗ khác, bị người ta bắt được, vậy không phải là việc nhỏ đâu.”
Tôn Sách cười khuyên ông ta: “Tiên sinh đừng giận hắn. Ông còn không hiểu rõ Tử Vân sao, hắn bực mình không phải bực ông, mà bực ta đó! Hắn trách ta hôm qua không nói giúp hắn, khiến hắn mất mặt trước các người, mới bỏ đi như vậy. Nếu hắn đã tới Kinh châu, ta lập tức cho người truyền lời với Công Cẩn và Tử Kính, bảo bọn họ chú ý một chút là được.”
Gia Cát Cẩn đột nhiên nói: “Ngô hầu, Chu Đô Đốc đang chuẩn bị chiến tranh với Hoàng Tổ, Tử Vân lúc này đi Kinh châu, có phải tới Giang Hạ không?”
Tôn Sách ừ một tiếng, nghĩ một chút rồi nói: “Trước kia Tử Vân từng nói, trà hành của hắn ở Kinh châu là do Tô Phi kinh doanh, không biết giờ còn như vậy không? Nếu nói vậy, chắc chắn hắn phải đi Giang Hạ. Có điều cũng không sao đâu, Công Cẩn vẫn chưa chuẩn bị xong, với lại ta muốn tự mình tới. Cho dù khai chiến, Tử Vân thông minh như vậy, cũng sẽ không gặp tổn thương gì đâu. Đến lúc đó, chúng ta tấn công Giang Hạ, chỉ cần hắn ở đó, ta sẽ trói hắn trở về, xem hắn chạy thế nào.”
Trương Chiêu cũng hung hăng nói: “Chủ công bắt kẻ kia về đây, xem tôi có đánh đòn hắn không, dám giận dỗi với ta.”
Trên đại sảnh, mọi người lần nữa cười lớn.
Ta lúc này cũng chưa rời khỏi Kiến Nghiệp, nghe tiểu nhị trở về báo cáo ánh mắt đám người Trương Chiêu, ta nghĩ rồi cười: “Trương Chiêu cáo già này, muốn chỉnh ta sao.”
Tiểu nhị lo lắng nhìn ta nói: “Công tử, chúng ta thật sự nâng giá thuốc sao? Lỡ…”
Ta khẽ cười: “Không sợ, nâng lên là nâng giá người mua thuốc, không phải nâng giá tiền. Ngoại trừ đám quan lại đó, những người khác mua thuốc giá không đổi. Trương Chiêu cáo già, ta muốn khiến ông ta nôn ra chút máu, dám giở bộ dạng đứng đắn với ta.”
Kỳ thực, tiểu nhị này đương nhiên không biết dụng ý của ta, một thương nhân tham tiền, không thể đối với tổn thất lớn như vậy không làm gì. Ta muốn làm việc này, biểu hiện ta muốn trả thù, nếu không, không phải là Triệu Như ta rồi.
Ngày thứ ba, quả thực có người tới thanh toán tất cả tiền thuốc từ trước tới nay, giá cả đều không thấp. Người nhà Trương Chiêu cũng tới, cười đem tiền ra nói: “Chủ nhân nhà tôi nói, bảo các người tiện thể nhắn cho công tử các người, tiền thuốc nhà ta trả đúng hạn, của nhà các đại nhân khác đã có Ngô hầu ngầm lên tiếng, cũng sẽ không quỵt. Nói cho công tử các ngươi, đừng giở thói trẻ con đùa giỡn, thành ra nhỏ mọn, không có việc gì thì nhanh trở về, nếu không Ngô hầu cùng chủ nhân nhà ta sẽ đánh đòn ngài ấy.”
Tiểu nhị cười lớn trả lời hắn: “Công tử không phải nhỏ mọn đâu. Đúng rồi, tiểu huynh đệ có biết tiền cùng tài vật chúng ta nộp tới thật sự cho vào quan khố rồi sao?”
Gia nhân kia lắc đầu cười: “Ngô hầu nói, công tử các ngươi hảo tâm, ngài sẽ thành toàn cho thiện danh của công tử các người. Tài vật kia toàn bộ lấy danh nghĩa của công tử các ngươi mở cô nhi viện. Kỳ thực, tiền tài vẫn của các ngươi, thấy không, sắp tới lúc khai chiến rồi, dược liệu trong quân toàn bộ sẽ do các ngươi cung cấp. Ta còn biết, Ngô hầu phủ đã đặt mua đồ cho công tử các ngươi rồi. Theo ta thấy, thứ các ngươi bỏ ra, còn không bằng phần được thu về đâu.”
Ta ở trong nghe được bật cười, Tôn Bá Phù này, lại dùng tiền của ta làm chuyện tốt. May mà không thật sự đưa nhiều tài vật cho hắn, bên ngoài bị thiệt hại, bên trong lại là ta phát, tức chết lão cáo già Trương Chiêu đi.
Khám Trạch cố gắng nhớ lại: “Ai vậy? Người đó có thể tìm hiểu về chúng ta rõ ràng như vậy, hẳn là một nhân vật rất lợi hại, ta ở chỗ Nhị công tử vài năm, sao một chút cũng không biết?”
Ta cười khẽ một tiếng: “Trọng Mưu chướng mắt hắn, cho nên hắn đi Hứa Đô rồi, lúc này đã là quân sư của Tào đại nhân. À, cũng là Thất ca kết bái của ta, Bàng Thống, Bàng Sĩ Nguyên.”
Gia Cát Cẩn vỗ đùi: “Ôi, đau.” Cũng không biết là hắn đau lòng, hay là đau chân. Có điều Gia Cát Cẩn vốn là quân tử nhã nhặn khiêm tốn lại làm ra động tác này, ai nấy đều giật nảy mình. Gia Cát Cẩn thấy mọi người đều nghi ngờ nhìn hắn, liền xấu hổ cười giải thích: “Nhị công tử sao lại bỏ qua người này, đại tài tử nổi danh Kinh châu, chính là Phượng Sồ. Ôi.”
Tôn Sách còn đang nghi ngờ, Trương Chiêu nhăn mày tiếp lời: “Sớm đã nghe nói, ẩn sĩ Kinh châu có Ngọa Long, Phượng Sồ là đệ nhất thiên hạ, Bàng Thống này chính là Phượng Sồ sao? Nếu thật như vậy, Nhị công tử đã bỏ qua đại tài, thật sự đáng tiếc. Đúng là tiện nghi cho Tào Tháo… ”
“Ta không gọi hắn là Phượng Sồ, mà gọi là Điểu nhi. Tên gia hỏa này mê uống rượu, lại không muốn bỏ tiền, vì muốn dựa vào ta để được uống rượu ngon miễn phí, nên bấu víu vào quan hệ sư huynh đệ với Tứ ca Từ Nguyên Trực, nhận làm Thất ca của ta, đúng là một tên gia hỏa buồn cười. Ta rất bực mình, nhóm lão ẩn sĩ Kinh châu sao lại tôn sùng hắn như vậy? Chỉ là một tên khốn tham rượu, không đứng đắn mà thôi.” Ta không thể nói tốt cho Bàng Thống tên gia hỏa đó được, hừ.
Gia Cát Cẩn thở dài một tiếng: “Đó là ngươi bị hắn che mắt. Sĩ Nguyên cùng Khổng Minh đều là người nổi danh trong giới tài tử Kinh châu, tài hoa đầy mình, trong ngực giấu vạn cuốn sách, trong lòng có trăm vạn binh. Chủ công, ngài vạn lần không thể xem thường người này.”
Ta nghiêng đầu: “Ta nghe nói Ngọa Long Gia Cát Khổng Minh còn hơn hắn một bậc, Gia Cát Khổng Minh này tên Gia Cát Lượng, là đệ đệ của tiên sinh phải không? Ngài vì sao không đưa hắn tới đây? Như vậy, các người sẽ có một đại tài, Ngọa Long đứng trước Phượng Sồ đó.”
Gia Cát Cẩn cười khổ: “Đệ đệ này của ta không giống người thường, tuy có khát vọng lớn, nhưng không phải là người ta có thể gọi mà tới. Ở đây đã nhiều năm, ta cũng gửi không ít thư, nhưng hắn đều từ chối, tình nguyện ở nhà trồng trọt, không muốn ra ngoài làm việc. Ta cũng không biết hắn đang nghĩ gì.”
Trương Chiêu nghe xong, liếc mắt nhìn ta một cái: “Tử Du, đệ đệ này của ngươi thật ra giống tính một người nào đó, chẳng qua một người tình nguyện cày ruộng, một kẻ tình nguyện làm tiểu nhân thôi. Thật sự không hiểu các ngươi nghĩ gì.” Ta bĩu môi, không thèm nhìn bọn họ.
Khám Trạch không nhàn rỗi, rất tò mò hỏi ta: “Triệu công tử, ta rất tò mò, chuyện ở Khúc A, ngài làm sao nhận được tin tức? Chuyện bọn chúng làm hẳn rất bí mật…”
Tôn Sách a lớn một tiếng: “Đức Nhuận…” Khám Trạch bị hắn quát, bị dọa tới run người, đến ta cũng giật nảy mình. Đám người Trương Chiêu lại ám muội liếc mắt nhìn ta, rồi cúi đầu không nói lời nào.
Nhìn ánh mắt Tôn Sách nghiêm khắc nhìn Khám Trạch, ta có chút khó hiểu, rất rõ ràng, Tôn Sách không muốn ta trả lời vấn đề này. Ta lại không cảm thấy có vấn đề gì, nguyên nhân ta đã sớm nghĩ xong xuôi, hơn nữa, Tôn Dực cũng biết: “Bá Phù, các người làm sao vậy. Đây cũng không phải chuyện không thể nói…”
Tôn Sách có chút xấu hổ nhìn ta, trong phòng lại có người cười trộm, ta thấy bọn họ thật sự có điểm quái dị: “Các người làm sao vậy? Thúc Bật hẳn đã biết tiền căn hậu quả, các người chắc cũng đã biết, vì sao Khám tiên sinh vừa hỏi, các người lại như vậy?”
Tôn Sách dở khóc dở cười: “Ngươi đó, việc xấu trong nhà, ngươi muốn nói ra sao? Ngươi…”
“Việc xấu trong nhà? Cái gì mà việc xấu trong nhà, sao ta lại không biết?”
Thấy vẻ mặt mờ mịt của ta, Tôn Sách bọn họ không cười nữa. Tôn Sách kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ thật không biết tin tức của ngươi từ đâu mà có?”
Ta gật đầu: “Ta đương nhiên biết, chẳng phải là một tiểu thiếp của Đái Viên bị bệnh, thuộc hạ của ta đưa thuốc tới, vừa vặn nghe được nàng nói mơ…” Lúc đó sắp xếp thuộc hạ tiếp cận người nhà Đái Viên, đúng là vì thu lượm tin tức, nhưng mà, lấy được lại là thư bọn họ gửi tới Giang Bắc và thời gian hành động. Về phần nơi phát tin, đây là ta và thuộc hạ bịa sẵn, tuy rằng có điểm không chắc chắn, nhưng coi như là một câu trả lời, dù sao nữ nhân kia cũng đã chết, chết không đối chứng.
Vấn đề là, câu trả lời này ngược lại khiến tất cả những người biết chuyện đều nở nụ cười, Tôn Sách cũng cười nói: “Xem ra, là thuộc hạ của ngươi lừa ngươi. Khám bệnh, đưa thuốc, vừa lúc gặp phải nói mơ, chuyện vậy mà ngươi cũng tin?”
Vẻ mặt ta thật sự mờ mịt: “Vì sao không tin, lúc ta khám bệnh thường xuyên nghe người bệnh nói mê mà.”
Tôn Sách thật sự không nín cười được nữa: “Trời ạ, ngươi tinh quái như vậy, cũng có lúc bị lừa. Theo thẩm án ở Khúc A cho biết, là thuộc hạ của ngươi mượn lý do khám bệnh thông đồng với tiểu thiếp kia của Đái Viên, nữ nhân kia nói cho thuộc hạ của ngươi biết, Khúc A sắp đại loạn, bảo hắn đưa nàng trốn đi, ngươi mới biết được tin này.”
Ta a một tiếng, tên thuộc hạ này lại nói như vậy, thật ra so với ta bịa còn thật hơn, vấn đề là, chuyện này có phải thật đâu: “Đồ hỗn trướng, sao lại làm ra chuyện như vậy, ta chỉ bảo hắn đi nịnh nọt người ta, không bảo hắn đi trộm người mà!” Nói xong, lập tức che miệng, nhưng đã không kịp.
Trương Chiêu liếc mắt nhìn Tôn Sách rồi mới nói với ta: “Nịnh nọt? Tử Vân, buôn bán của ngươi làm như vậy sao? Dược điếm của ngươi kinh doanh không tệ, trà hành, thương đội cũng kiếm được rất nhiều tiền phải không? Ở Giang Đông, ngươi còn cần nịnh nọt người khác sao? Nịnh nọt đám tiểu quan lại?”
Ta cười: “Không cẩn thận lỡ miệng rồi. Tử Bố tiên sinh, làm ăn thôi, đạo lý chính là hòa khí sinh tài, quan hệ tốt mọi phương diện, làm ăn mới tốt, có thể rộng đường mà tiến!”
Trương Chiêu hừ hừ: “Đặt quan hệ tốt, đặt quan hệ tốt. Ngươi ở đây kiếm ăn, chúng ta không ai chiếu cố chuyện buôn bán của ngươi sao? Còn cần ngươi bảo đám đầy tớ kia đi quan hệ? Giang Đông không phải Hứa Đô, cũng không phải Nghiệp thành.”
Ta xua tay: “Tiên sinh, đó là hai việc khác nhau. Có chút việc làm ăn nhỏ, ta không muốn kinh động các người, lặng lẽ làm là được, không thể lấy mặt mũi người trên ra oai được.”
Bộ Chất nở nụ cười: “Chuyện làm ăn của Triệu Như ngươi xem ra rất kỳ quái, không tiện nói ra, vậy là làm chuyện xấu xa sao? Nhất định là chuyện trái pháp luật.”
Ta cười: “Tiên sinh nói thẳng quá đi! Chuyện gì mà trái pháp luật, nghiêm túc mà nói, coi là trái cũng được không coi trái là cũng được. Thực tế, ta cũng làm một hai vụ cướp việc làm ăn của quan gia. Như là buôn chút rượu, muối, tơ lụa lậu, ngẫu nhiên cũng giao dịch một chút tài vật cho chiến tranh, đem một ít khoáng sản rời núi. Ai bảo mấy loại hàng hóa này kiếm được nhiều hơn chứ! Những chuyện như vậy, các người sẽ không thể công khai giúp đỡ ta, cho nên, ta đành phải quan hệ với vài tiểu quan bên dưới, ở cửa quan, lúc kiểm tra hàng hóa, nhờ bọn họ cho qua. Trong các chư hầu, Viên đại nhân có cho ta một lệnh bài thông quan, vài năm qua, ta xuất nhập Viên cảnh quả thật thông suốt, làm không ít vụ mua bán lớn, bao gồm cả đem ngựa tới cho Bá Phù, đều là nhờ Viên đại nhân giúp cả.”
Ta nói đắc ý hả hê, một bộ thiên hạ mình ta thông minh, Tôn Sách nghe được cũng rất vui vẻ, khuôn mặt nhìn ta rõ ràng lộ ra vẻ bao che khuyết điểm, vô cùng sủng ái. Nhưng trong mắt Trương Chiêu, dần dần dâng lên một nỗi phẫn nộ, nhẫn nại một hồi, ông ta thật sự không nhịn được, hừ lạnh một tiếng, khiến ta đang đắc ý chợt tỉnh lại, kinh ngạc nhìn sắc mặt âm trầm của ông ta, vừa rồi còn đang tốt, sao lại biến sắc lập tức thế này?
Không chỉ có là ta, đến đám người Tôn Sách cũng bị âm thanh hừ lạnh này hấp dẫn. Trương Chiêu dùng khẩu khí tràn ngập phẫn nộ nói với ta: “Khó trách ngươi lại trở thành tiểu nhân bên cạnh Tào Tháo, Viên Thiệu, ngươi quả nhiên giở mánh khóe của kẻ tiểu nhân. Người da mặt dày như ngươi, hôm nay coi như được mở mắt.”
Lời mắng mỏ giận dữ này cơ hồ khiến ta ngất xỉu, ít ra là bên ngoài đã hôn mê, ngây người nhìn ông ta, một câu cũng không nói nổi. Tôn Sách cũng khẽ nhíu mày, nói với Trương Chiêu: “Tiên sinh nói quá rồi.” Những người khác không nói gì, lẳng lặng nhìn ta, có thương tiếc, cũng có xem thường, cũng có người chờ xem kịch vui.
Trương Chiêu không kìm cơn phẫn nộ, đem bất mãn trút sang Tôn Sách: “Chủ công chẳng lẽ không biết Triệu Như đang làm gì sao? Hắn đang làm chuyện trái với pháp lệnh. Khoáng sản, muối, rượu, những thứ này đều là của triều đình, tuyệt đối không cho phép thương đội tư nhân vận chuyển buôn bán. Triệu Như không chỉ làm chuyện này, còn mua chuộc trạm gác biên giới, sơn đạo, dùng thủ đoạn ti tiện trốn tránh quản giáo, chỉ sợ cũng trốn không ít tiền thuế rồi! Nếu là người khác, có thể bỏ qua sao? Chủ công không chỉ không trách mắng, còn dung túng hắn ở đây nói hươu nói vượn đắc ý hả hê. Chuyện này truyền ra, người thiên hạ sẽ nghĩ sao về chủ công?”
Bị ông ta nói như vậy, Tôn Sách vốn đang có chút cáu giận, liền trầm mặc, không nói Trương Chiêu nữa, mà dùng ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn ta. Trong lòng ta lúc này thật sự khổ không thể tả, lời nói dối này thật sự là hại nhân hại thân, nhưng ta cũng không thể nào phản bác được Trương Chiêu, đứng trên lập trường bọn họ, đương nhiên không thể chấp nhận hành vi buôn lậu của ta. Nhưng mà, cứ im lặng cũng không được, đây không phải cá tính của Triệu Như, tính cách thương nhân tham tiền nhất định phải thể hiện cho tốt.
Nghĩ tới đây, ta dùng ánh mắt vô tội nhìn Trương Chiêu giải thích: “Tiên sinh biết ta phải nuôi rất nhiều người, phải làm rất nhiều việc thiện, những việc này đều tốn rất nhiều tiền, mà dược điếm của ta không thể kiếm tiền, ta chỉ muốn trong thời gian ngắn thu được nhiều lãi, đành phải làm một hai vụ buôn lậu. Những thương vụ này lợi tức rất lớn, ai có thể bỏ qua, không riêng gì ta làm. Với lại, ta chẳng qua là đặt quan hệ với một số người, không thể nói là mua chuộc, thủ đoạn ti tiện gì đó chứ? Chẳng qua là hành vi có chút tiểu nhân thôi mà? Ta cũng đâu có hại ai đâu!” Giọng nói của ta không lớn, nhưng mang ngữ khí quật cường, còn mang một chút ủy khuất.
Trương Chiêu lại không vì ta giải thích mà nguôi giận, ngược lại càng tức giận bộ dáng thà chết không nhận sai của ta: “Ngươi… Triệu Như, chẳng lẽ ngươi không nghe qua bốn chữ biết cách làm giàu? Nói nhẹ, ngươi đây là hành vi gian thương; nói nặng, ngươi chính là ác đồ trong mắt không có pháp kỷ. Triệu Như, ngươi không thể đem những thứ gọi là chuyện tốt ra để biện minh cho mình, nếu quả thật ngươi làm chuyện tốt, thì không nên phạm pháp làm loạn kỷ cương. Cho ngươi biết, ngươi làm như vậy, quả thật là làm bẩn thanh danh công tử phủ Ngô hầu, là bôi đen mặt Ngô hầu. Nếu ngươi còn không nhận sai, sau này Giang Đông không chào đón ngươi nữa.”
Nghe hắn nói như vậy, trong phòng tất cả đều đứng ngồi không yên, sắc mặt Tôn Sách cũng âm trầm hơn, có chút lo lắngnhìn ta. Lúc này, Gia Cát Cẩn vốn luôn hiền lành vội đứng dậy: “Tử Bố tiên sinh xin bớt giận, Tử Vân cũng không dễ dàng, hắn sai chúng ta dạy dỗ hắn là được, ngài sao lại nói thế. Tử Vân, tiên sinh cũng vì muốn tốt cho ngươi, bình thường nói chuyện cũng rất thích ngươi, ngươi đừng tranh cãi nữa. Với lại, vốn là ngươi không đúng, dù nói thế nào, ngươi rõ ràng là buôn bán trái pháp luật, nếu làm nghiêm túc ngươi phải nhận trừng phạt không nhẹ đâu. Được rồi, nhận sai với tiên sinh đi, về sau đừng làm sai nữa.”
Ta cố gắng ép cho lệ nóng quanh tròng, mang vẻ mặt ủy khuất thống khổ đứng đó, răng cắn chặt môi, một bức vô cùng nhẫn nại, làm như đang lựa chọn cãi lại hay im lặng. Nghe Gia Cát Cẩn nói vậy, ta cứng ngắc cả nửa ngày, nhìn Tôn Sách, lại nhìn những người khác, rồi nhìn ánh mắt Trương Chiêu đang thở dốc trừng trừng nhìn ta, rồi mới cắn răng cúi đầu, tới trước mặt Trương Chiêu vái lạy: “Tử Bố tiên sinh, ngài dạy bảo đúng, là Triệu Như quá không hiểu chuyện, làm ra hành vi trơ trẽn đến vậy. Tại đây, Triệu Như xin bồi tội với tiên sinh, cũng bồi tội với Ngô hầu. Các ngài yên tâm, Triệu Như sau này không bao giờ làm những việc đó ở Giang Đông nữa. Về những hành vi trước kia, tiên sinh nói nên xử phạt thế nào, Triệu Như đều nhận.”
Ta giả bộ hết sức giống, khom người không nói nữa, còn cố ý thừa dịp lúc đứng dậy, xoa xoa mắt, khiến bọn họ nhìn thấy sẽ cho rằng ta đang lau nước mắt, nén ủy khuất xuống. Tôn Sách đương nhiên cũng thấy rõ, lo lắng hỏi ta: “Tử Vân, không sao chứ? Tiên sinh thật ra muốn tốt cho ngươi nên mới nói vậy thôi.”
Ta cười với hắn, cũng ngẩng đầu nhìn quanh một vòng: “Ta có sao đâu? Tử Bố tiên sinh giống như trưởng bối, ta đương nhiên biết ngài nói chuyện này là vì tốt với ta. Cho nên, ta rất tiếp thu mà!”
Ta nhận thua tại chỗ như vậy, Trương Chiêu cũng ý thức được mình nói nặng lời, ông ta giận dữ nói: “Không phải ta nói ngươi đâu, ngươi không còn nhỏ nữa, một thân tài học hơn người, cam tâm mai một như thế đã là không nên, lại còn làm chuyện này. Chẳng lẽ, nghe người ta nói sau lưng ngươi là tiểu nhân, ngươi không xấu hổ sao? Đại trượng phu sống trong trời đất, đứng thẳng đi ngay, cho dù ngươi không nghe thấy cũng không nên bỏ mặc bản thân như vậy.”
Trong bụng ta không cho là đúng, ngoài mặt vẫn tỏ ra mười phần cung kính, còn tranh thủ vỗ mông ngựa Trương Chiêu: “Ta hiểu. Phụ mẫu Triệu Như qua đời sớm, quả thật thiếu trưởng bối dạy dỗ, tiên sinh hôm nay lấy thân phận trưởng bối đối đãi với ta, trong lòng ta chỉ có thể vô cùng cảm kích. Ta cũng biết, tiên sinh vừa rồi nói ta như thế, chẳng qua là hận ta không chịu phấn đấu thôi. Ngài yên tâm, nếu ta đã hiểu rõ đạo lý, cũng sẽ không làm chuyện sai trái nữa, ít ra, cũng như ngài nói, ta không thể bôi nhọ Bá Phù, không thể để thanh danh công tử Ngô hầu phủ bị hao tổn.”
Trương Chiêu bọn họ đối với biểu hiện của ta rất hài lòng, nhưng Tôn Sách hiểu rõ ta, ánh mắt hắn nhìn ta ngập tràn lo lắng. Ta lại không để ý tới lo lắng của hắn, khôi phục lại vẻ tùy ý tự tại vừa rồi. Nói lung tung mấy chuyện khác, ta đứng dậy cười nói: “Các ngài còn có việc công, không làm phiền nữa, ta muốn về trước.” Rồi đứng dậy, cười không ngừng với Tôn Sách: “Buổi tối còn phải gặp Lão phu nhân, ta phải về chuẩn bị một chút.”
Tôn Sách nhẹ nhàng gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi về trước đi. Tử Vân, lời hôm nay tuy nặng, đều vì muốn tốt cho ngươi, ngàn vạn lần đừng suy nghĩ bậy bạ.”
Ta bật cười: “Xem ngươi nói kìa, ta cũng không phải tiểu nhân thật sự, không phải kẻ hẹp hòi, mọi người đối tốt với ta, sao ta lại không hiểu rõ. Được rồi, ngươi đừng lo lắng vớ vẩn nữa, ta thật sự không sao. Các người từ từ nói chuyện, ta đi trước.” Vái một vái đủ lễ rồi đi.
Ta không lập tức trở lại Ngô hầu phủ, mà trở về dược điếm dặn dò vài chuyện, sau đó tới tửu lâu, đặc biệt tìm hiểu lần này Trình Phổ xuất binh, phụ tá bên cạnh là những ai. Không biết rõ mưu sĩ này là ai là chuyện rất nguy hiểm. Giao phó chuyện ở Kiến Nghiệp xong, ta mới thản nhiên ôm hai đàn rượu Bách Hoa về Ngô hầu phủ.
Ta vừa bước vào cửa phủ, đã thấy Tôn Sách cau mày đang đi tới đi lui, rõ ràng là chờ ta. Thấy ta vào, hắn bước tới đón: “Ngươi đi đâu vậy? Giờ mới về.”
Đưa bình rượu cho binh sĩ tiếp nhận, ta vỗ vỗ áo nói: “Không làm gì cả, tới dược điếm xem xét, rồi tới Đức Dụ tửu lâu mua hai đàn rượu Bách Hoa chính tông xong là về đây. Nhưng mà ngươi không có việc gì sao? Về sớm vậy.”
Tôn Sách vẫn cao thấp đánh giá ta nửa ngày mới thở dài: “Ta còn không biết tính ngươi sao? Ngoài mềm trong cứng, không chịu nổi cơn giận này đâu. Tử Bố tiên sinh nói cũng quá đáng, ngươi không để ý thật sao? Không giận sao?”
Ta nhún vai: “Ta để ý làm gì? Trương Tử Bố là một lão gia hỏa tốt bụng, ông ấy nói vậy, kỳ thật phân nửa vì hận tài của ta lại không cho ngươi dùng, một nửa oán trách ngươi quá sủng ta. Lời nói càng ác độc hơn, ta cũng đều đã nghe qua, có gì mà tức giận. Nhưng mà ngươi đó, ta đi rồi, ông ấy có giáo huấn ngươi không?”
Tôn Sách lắc đầu: “Ngươi đi rồi, tiên sinh cũng có chút hối hận, không nên nói không lưu tình như vậy, nên cũng chẳng nói gì ta nữa. Tử Vân, chúng ta cũng vẫn biết, việc buôn bán của ngươi tuyệt đối không phải ở dược điếm, thương đội đơn giản như vậy, chẳng qua là mắt nhắm mắt mở thôi. Cho nên, mọi người đều không muốn ép ngươi nói nguyên do ở Khúc A, biết ngươi nhất định có chút thủ đoạn bất nhân bên trong. Nhưng mà ngươi một chút cũng không thèm để ý, hôm nay lại ngang nhiên nói vậy trước mặt mọi người, còn nói thật đắc ý, cho nên Tử Bố tiên sinh mới…”
Ta vội ngắt lời hắn: “Ta thật không nghĩ như vậy, chủ yếu ta chưa từng nghĩ có gì phải giấu giiếm các người, quên mất Tử Bố tiên sinh là chính nhân quân tử. Thôi bỏ đi, đừng nói những chuyện này nữa. Bá Phù, ta thật sự không sao, chẳng qua sau này không ở chỗ của ngươi làm những chuyện đó nữa, chẳng qua là lời ít đi thôi, có gì đáng nói đâu. Đi, đi nào, theo ta về tiểu hoa viên, ta muốn chuẩn bị một chút. Mấy ngày nay chạy qua chạy lại cũng có chút mệt mỏi, đêm nay có thể ăn điểm tâm của tỉ tỉ rồi, nhiều ngày chưa có bữa cơm nào tử tế, đến giun trong bụng cũng đang náo loạn lên đây này. Đi thôi, đừng trưng bộ mặt cứng ngắc đó ra nữa, nhìn xấu lắm.” Vừa nói vừa lôi theo Tôn Sách còn đang lắc đầu.
Trở lại tiểu viện, ta cười hì hì nằm vật lên giường: “Ôi chao, mệt mỏi quá. Đệm chăn thật thơm, thật thoải mái.”
Tôn Sách có chút dở khóc dở cười nhìn kẻ bốc đồng thất thường này: “Nếu ngươi thấy mất hứng thì cứ nói ra. Ta cũng biết Tử Bố tiên sinh bọn họ…”
Ta xoay người nhảy dựng lên: “Ta không hề mất hứng! Bá Phù, Tử Bố tiên sinh cùng Gia Cát tiên sinh bọn họ là vì việc công, dù sao việc ta làm bất kỳ chỗ nào cũng là không được phép. Dù sao tiền ta cũng kiếm đủ rồi, chẳng qua là không làm vậy ở Giang Đông nữa thôi. Được rồi, vừa nãy ở ngoài nói lâu như vậy rồi, đừng nhắc nữa, được không?”
Nhìn vẻ mặt ta thật sự không sao cả, Tôn Sách do dự một chút, thở dài, cuối cùng không nói gì nữa. Tối hôm đó, ta tham gia yến tiệc ở Tôn phủ, đối với ánh mắt thương yêu của Lão phu nhân, ta chỉ có thể hồi đáp bằng nụ cười biết điều; đối với những vấn đề Tôn Thượng Hương liến thoắng không ngừng, ta tận lực kiên nhẫn giải thích, cuối cùng vẫn chỉ có thể cười khổ; lại ăn điểm tâm Đại Kiều tỉ tỉ tự tay làm, trêu đùa tên tiểu gia hỏa chưa đầy một tuổi Tôn Thiệu của Tôn gia, quả thật tự tại đắc ý. Tôn Sách thấy biểu hiện của ta như vậy, dường như cũng buông được một gánh nặng trong lòng, vui vẻ cười lên. Đêm nay, ta thật sự cảm nhận được không khí gia đình ấm áp.
Sáng sớm hôm sau, Tôn Sách gọi ta tới, ta lấy cớ muốn nghỉ ngơi, nằm bẹp trên giường. Buổi chiều, Tôn Sách đang cùng mọi người thương nghị công việc, thân binh báo lại, tiểu nhị ở dược điếm Đức Tường, mang theo vài rương đồ, nói là phụng lệnh Triệu công tử tới cầu kiến. Tôn Sách đứng bật dậy, sự bất an trong lòng hôm qua cuối cùng vẫn ứng nghiệm. Hắn quay đầu nhìn Trương Chiêu cười khổ: “Tiên sinh, Tử Vân đi rồi.” Trương Chiêu không hiểu nhìn hắn, Tôn Sách cũng không nói gì thêm, chỉ lệnh cho tiểu nhị dược điếm vào.
Tiểu nhị vào tới nơi, hành đại lễ với mọi người rồi nói: “Đại nhân, công tử bảo chúng tôi đem tất cả lợi tức cùng đồ đáng giá ở dược điếm và trà hành đưa tới đây. Công tử nói, Trương đại nhân ngày hôm qua dạy bảo rất đúng, thật sự chúng tôi không nên làm mấy trò gian lận đó. Nhưng mà đã làm rồi, không thể thay đổi, đành bắt đầu bằng cách đem toàn bộ tài vật nộp lên, coi như chịu phạt số tiền trước đây chưa nộp. Công tử còn nói, Trương đại nhân các ngài nói đúng, không thể vì ngài ấy khiến Ngô hầu bị mắng, cho nên, Trương đại nhân, công tử dặn dò, những thứ này nhất định chưa đủ, chỉ xin đại nhân tạm thời từ từ, trước tiên đừng vội niêm phong dược điếm và trà hành, đợi công tử kiếm thêm đồ mang tới. Công tử cũng nói, nếu đại nhân không muốn làm việc thiên vị, cũng không sao, chúng tôi sẽ hết sức phối hợp. Nhưng mà, tiểu nhân vô lễ xin nói với đại nhân, những thứ đáng giá ở dược điếm và trà hành đều ở đây cả, ngài cho dù niêm phong dược điếm và trà hành, ngoại trừ một ít hàng hóa, chẳng còn gì hết. Đúng rồi, đại nhân lúc nào hạ lệnh niêm phong xin nói trước một tiếng, dù sao nhiều người làm như vậy, cũng phải tìm chỗ sắp xếp.”
Nghe hắn nói xong, người trong đại sảnh, ngoài trừ Tôn Sách đã đoán được, đều yên ắng không tiếng động, ai cũng không ngờ ta sẽ ra tay. Nửa ngày sau, Tôn Sách mới cười khổ hỏi tiểu nhị kia: “Tử Vân đi đâu rồi? Có nói lúc nào sẽ về không?”
Tiểu nhị cung kính trả lời: “Đại nhân, công tử tới Kinh châu. Ngài ấy nói, lúc này Kinh châu buôn bán tốt, ở đó dễ kiếm tiền hơn, vì muốn sớm hồi trả tài vật cho ngài ở đây, ngài ấy muốn tự mình tới đó làm ăn. Về phần thời gian trở lại, công tử không nói.”
Trương Chiêu lúc này cũng hiểu ra, nhìn đồ đạc tiểu nhị đặt trên sàn, choáng váng chốc lát mới nói thành lời: “Triệu Như này, hắn lại giận dỗi với ta như vậy, thật là…”
Giống như sợ ông ta tức giận còn chưa đủ, tiểu nhị kia tiến lên hành lễ với ông ta, đứng đắn nói: “Thật xin lỗi, Trương đại nhân. Công tử có lệnh, giá thuốc ở dược điếm, ngoại trừ với người nghèo, với những người khác đều tăng ba thành; trà hành cũng vậy. Công tử nói, đây cùng là vì muốn mau chóng bổ sung cho đủ hai năm tiền thuế. Cho nên, đại nhân, các ngài muốn mua, phải thêm tiền. Công tử nói, vì để có tiền nộp thuế, xin các vị đại nhân từng lấy thuốc ở tiệm mau chóng theo giá thuốc mới mà thanh toán hết. Công tử còn dặn dò…” Nói tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn Trương Chiêu, do dự một chút mới nói tiếp: “Năm ngoái còn mấy vị đại nhân chưa trả tiền thuốc, chúng tôi không dám đi đòi, có thể phiền Trương đại nhân ngài…”
Hắn nói vô cùng nghiêm túc, mọi người nghe rồi đều sững người hồi lâu, Tôn Sách bật cười lớn, không ít người trong đại sảnh không để ý hình tượng cũng bật cười, Trương Chiêu cũng không khỏi cười rộ lên. Tôn Sách vất vả nín cười rồi mới nói: “Không hổ là Tử Vân, làm ăn ngoan độc thật. Được rồi, các ngươi về đi, mấy thứ này xử lý thế nào, chúng ta sẽ thương lượng rồi báo sau.” Tiểu nhị vâng một tiếng rồi rời đi.
Tôn Sách vẫn ngăn không được mỉm cười, nhìn mấy thứ dưới sàn càng cười một hồi lâu mới cố nín hỏi Trương Chiêu: “Tiên sinh, những thứ này xử lý thế nào đây? Còn nữa, tiểu nhị kia nói rồi, nếu ta phái người truyền lời, cũng như không vậy, ông xem, hay là phiền mọi người trở về nói lại, bảo bọn họ mau đem tiền thuốc đưa tới?”
Trương Chiêu dở khóc dở cười nhìn mấy thứ kia, nghe Tôn Sách hỏi như vậy, là tức không nổi, cười cũng không nổi: “Chủ công, người… Ôi, Triệu Như này, nói làm là làm! Các người nói xem, thông minh lanh lợi biết đùa giỡn người khác như vậy, lại dùng tài năng của mình làm ra mấy trò này. Nói hắn vài câu là bỏ đi rồi? Giống như trẻ con bỏ nhà đi vậy, giận dỗi với ta như vậy. Ta không tin hắn quả thực từ nay về sau không tới đây nữa. Lần sau gặp hắn, ta sẽ không tha đâu.”
Không chỉ có Tôn Sách, đến Bộ Chất không hay nói cười cũng phải nở nụ cười: “Tử Bố tiên sinh nói đúng, Triệu Tử Vân này, có lúc thông minh, lại có lúc hồ đồ, tính tình lại quật cường như vậy, lần này hành động đúng là giống trẻ con. Ta không hiểu nổi, hắn như vậy làm sao ở Hứa Đô và Nghiệp thành lại mang phải tiếng tiểu nhân?”
Gia Cát Cẩn sớm đã cười không thở nổi, lúc này mới nói: “Theo tôi thấy, Tử Vân ở đây mới là con người thật. Các ngài nghĩ lại xem, có tiểu nhân nào lại mang được thanh danh tiểu thần y không? Mấy năm nay sắp xếp cho lưu dân ở Thọ Quang, không dưới mấy chục vạn người, lại vừa ở Nghiệp thành mở cô nhi viện gì đó, lúc này người gọi hắn là tiểu nhân không nhiều lắm, mà gọi là đại thiện nhân nhiều hơn. Kỳ thật nghĩ lại, lời hắn nói hôm qua cũng không sai, làm nhiều chuyện như vậy, chỉ bằng cái dược điếm nửa bán nửa cho không, có thể kiếm ra tiền sao? Tôi thấy hắn mấy năm nay cũng khổ cực nhiều. Thôi bỏ đi, tình tình trẻ con ngẫu nhiên phát tiết, cứ chờ đi, thế nào cũng tới.”
Tôn Sách vừa cười vừa thở dài gật đầu: “Đúng vậy, hắn… Thật sự là quá vất vả. Nếu không phải lòng dạ yếu mềm, nuôi không nhiều người như vậy, hắn cũng không trở thành người đi làm mấy chuyện nịnh bợ kia. Tử Vân thật sự coi ta là bằng hữu sinh tử, coi các người là người đáng tin cậy, nếu không, chẳng qua là thương nhân tới nịnh bợ ta thôi, cũng sẽ không cùng tiên sinh phát tính trẻ con như vậy.”
Trương Chiêu nghĩ tới cũng bật cười: “Tôi không phải không biết hắn khổ cực, chưa nói hắn cứu chủ công cùng Thúc Bật, đến thuốc trị thương mấy năm nay tướng lãnh lớn nhỏ trong quân ta dùng toàn bộ là do hắn cung cấp miễn phí, lại tìm chiến mã thượng đẳng cho chủ công cùng Công Cẩn, trong lòng tôi thật sự cảm kích hắn. Ngày hôm qua chẳng qua nghĩ tên gia hỏa này một thân tài hoa lại không dùng tới, hắn không những không để ý chuyện ngày, ngược lại vì mấy trò khôn vặt mà tỏ ra đắc ý, không biết làm sao một nỗi tức giận lại dâng lên. Các người xem, hôm qua còn làm ra bộ dạng biết sai, nhận giáo huấn của trưởng bối, cái gì mà biết ta vì tốt cho hắn, hôm nay lại làm ra chuyện này, thật sự là coi chúng ta như người xấu. chủ công, hắn nếu thật chỉ làm vậy ở chỗ chúng ta thì không sao, chỉ sợ hắn làm vậy ở chỗ khác, bị người ta bắt được, vậy không phải là việc nhỏ đâu.”
Tôn Sách cười khuyên ông ta: “Tiên sinh đừng giận hắn. Ông còn không hiểu rõ Tử Vân sao, hắn bực mình không phải bực ông, mà bực ta đó! Hắn trách ta hôm qua không nói giúp hắn, khiến hắn mất mặt trước các người, mới bỏ đi như vậy. Nếu hắn đã tới Kinh châu, ta lập tức cho người truyền lời với Công Cẩn và Tử Kính, bảo bọn họ chú ý một chút là được.”
Gia Cát Cẩn đột nhiên nói: “Ngô hầu, Chu Đô Đốc đang chuẩn bị chiến tranh với Hoàng Tổ, Tử Vân lúc này đi Kinh châu, có phải tới Giang Hạ không?”
Tôn Sách ừ một tiếng, nghĩ một chút rồi nói: “Trước kia Tử Vân từng nói, trà hành của hắn ở Kinh châu là do Tô Phi kinh doanh, không biết giờ còn như vậy không? Nếu nói vậy, chắc chắn hắn phải đi Giang Hạ. Có điều cũng không sao đâu, Công Cẩn vẫn chưa chuẩn bị xong, với lại ta muốn tự mình tới. Cho dù khai chiến, Tử Vân thông minh như vậy, cũng sẽ không gặp tổn thương gì đâu. Đến lúc đó, chúng ta tấn công Giang Hạ, chỉ cần hắn ở đó, ta sẽ trói hắn trở về, xem hắn chạy thế nào.”
Trương Chiêu cũng hung hăng nói: “Chủ công bắt kẻ kia về đây, xem tôi có đánh đòn hắn không, dám giận dỗi với ta.”
Trên đại sảnh, mọi người lần nữa cười lớn.
Ta lúc này cũng chưa rời khỏi Kiến Nghiệp, nghe tiểu nhị trở về báo cáo ánh mắt đám người Trương Chiêu, ta nghĩ rồi cười: “Trương Chiêu cáo già này, muốn chỉnh ta sao.”
Tiểu nhị lo lắng nhìn ta nói: “Công tử, chúng ta thật sự nâng giá thuốc sao? Lỡ…”
Ta khẽ cười: “Không sợ, nâng lên là nâng giá người mua thuốc, không phải nâng giá tiền. Ngoại trừ đám quan lại đó, những người khác mua thuốc giá không đổi. Trương Chiêu cáo già, ta muốn khiến ông ta nôn ra chút máu, dám giở bộ dạng đứng đắn với ta.”
Kỳ thực, tiểu nhị này đương nhiên không biết dụng ý của ta, một thương nhân tham tiền, không thể đối với tổn thất lớn như vậy không làm gì. Ta muốn làm việc này, biểu hiện ta muốn trả thù, nếu không, không phải là Triệu Như ta rồi.
Ngày thứ ba, quả thực có người tới thanh toán tất cả tiền thuốc từ trước tới nay, giá cả đều không thấp. Người nhà Trương Chiêu cũng tới, cười đem tiền ra nói: “Chủ nhân nhà tôi nói, bảo các người tiện thể nhắn cho công tử các người, tiền thuốc nhà ta trả đúng hạn, của nhà các đại nhân khác đã có Ngô hầu ngầm lên tiếng, cũng sẽ không quỵt. Nói cho công tử các ngươi, đừng giở thói trẻ con đùa giỡn, thành ra nhỏ mọn, không có việc gì thì nhanh trở về, nếu không Ngô hầu cùng chủ nhân nhà ta sẽ đánh đòn ngài ấy.”
Tiểu nhị cười lớn trả lời hắn: “Công tử không phải nhỏ mọn đâu. Đúng rồi, tiểu huynh đệ có biết tiền cùng tài vật chúng ta nộp tới thật sự cho vào quan khố rồi sao?”
Gia nhân kia lắc đầu cười: “Ngô hầu nói, công tử các ngươi hảo tâm, ngài sẽ thành toàn cho thiện danh của công tử các người. Tài vật kia toàn bộ lấy danh nghĩa của công tử các ngươi mở cô nhi viện. Kỳ thực, tiền tài vẫn của các ngươi, thấy không, sắp tới lúc khai chiến rồi, dược liệu trong quân toàn bộ sẽ do các ngươi cung cấp. Ta còn biết, Ngô hầu phủ đã đặt mua đồ cho công tử các ngươi rồi. Theo ta thấy, thứ các ngươi bỏ ra, còn không bằng phần được thu về đâu.”
Ta ở trong nghe được bật cười, Tôn Bá Phù này, lại dùng tiền của ta làm chuyện tốt. May mà không thật sự đưa nhiều tài vật cho hắn, bên ngoài bị thiệt hại, bên trong lại là ta phát, tức chết lão cáo già Trương Chiêu đi.