Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91: Ngoan ngoan
Mấy ngày sau đó Ôn Từ cũng không nhìn thấy Phó Tư Bạch.
Nghe Mạc Nhiễm nói thời gian này Phó Tư Bạch khá bận, ngoài việc biểu diễn với câu lạc bộ Đóm lửa, thì bên tập đoàn Phó thị, ông nội của anh bảo anh đến công ty làm việc.
Trong nhà Phó Tư Bạch và ba anh ở hai phía đối lập, khắc nhau như nước với lửa. Nhưng bên ông nội anh thì anh cực kì hiếu thuận.
Cái này cũng là lí do tại sao ba anh có nhiều điều bất mãn với anh nhưng lại lực bức tòng tâm.
Người nắm mọi quyền hành trong tập đoàn Phó thị thật sự chính là lão gia, mà Phó Tư Bạch lại là đứa cháu nội mà ông yêu thương nhất.
Ôn Từ thật sự không muốn nghe thấy bất kì lời qua tiếng lại nào liên quan đến tập đoàn Phó thị, điều đó sẽ nhắc cô, khiến cô nhớ lại biến cố gia đình năm đó, nhớ đến tập đoàn Phó thị đã từng bước ăn mòn cả sự nghiệp ba cô đã nỗ lực cả đời làm nên như thế nào.
Bây giờ cô vậy mà lại là bạn gái của Phó Tư Bạch.
Tay Ôn Từ nắm chặt thành nắm đấm, hiểu ra gì đó nên cô nói: “Lão gia coi trọng anh ấy như vậy thì về sau anh ấy muốn đi vào con đường âm nhạc, trở thành minh tinh sợ rằng không dễ nha.”
“Haizz, âm nhạc cậu ấy chỉ là tùy ý chơi mà thôi. Cậu ấy không thể làm minh tinh được, cậu ấy là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Phó thị mà.”
“Vậy sao.”
“Em đừng thấy dáng vẻ cậu ta bỡn cợt với đời, rồi chỉ thích chơi bời mà lầm nhé. Việc gì nên làm, không nên làm trong lòng Phó Tư Bạch đều rất rõ. Học nghệ thuật cũng là do tức giận ba cậu ta, thậm chí không cần phải đổi chuyên ngành, việc cậu ấy lấy thẳng cái bằng song song chuyên ngành kinh doanh cũng là chuyện dễ dàng.”
Ôn Từ nhìn Mạc Nhiễm, tò mò hỏi: “Chị hiểu anh ấy như vậy, vì sao hai người không ở bên nhau?”
“Phụt!” Mạc Nhiễm suýt nữa bị sặc trà sữa, “Em đang nói đùa cái gì vậy.”
“Gia thế của hai người tương xứng, hai người lại đều là kiểu cool ngầu, đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi.”
“Cậu ta không phải tuýp người của chị, chị cũng không phải tuýp người của cậu ta.” Mạc Nhiễm nhún vai, “Nếu không thì em tưởng tụi chị tại sao lại làm bạn nhiều năm như vậy, nếu mà chị có ý gì với cậu ta thì tụi chị sớm đã rạn nứt rồi.”
“Nói cũng phải, anh ấy quá phóng túng rồi.”
Mạc Nhiễm nhìn cô với ý tứ sâu xa.
Nụ cười của cô trong sáng, hai lúm đồng tiền nhỏ lấp ló nơi khóe miệng, mọi cử động và mọi ánh nhìn đều dịu dàng, có khí chất tiểu thư.
Chả trách Phó Tư Bạch đối với cô lại là kiểu chấp niệm không quên nhiều năm như vậy.
Mạc Nhiễm cảm thấy nếu nhìn cô lâu thì bản thân mình cũng sẽ bị bẻ cong mất.
“Chị cảm thấy Phó Tư Bạch với em là thật đấy, chị quen cậu ấy lâu như vậy rồi cậu ấy đối xử với em đặc biệt nhất.”
“Là đặc biệt không thích để ý sao.” Ôn Từ cúi đầu uống một ngụm nước chanh, liếm liếm đôi môi hơi chua, “Trong tất cả những người con gái, anh ấy đối với em lạnh nhạt nhất.”
“Ừm~~ nói sao nhờ, có lúc càng để tâm sẽ càng không biết đối xử như thế nào đấy.”
Ôn Từ thật sự không để tâm Phó Tư Bạch đối với cô có lạnh nhạt hay không, bởi vì cô không cảm thấy anh và cô sẽ chẳng đi tới đâu cả.
Ngay cả wechat mà bọn cô còn không kết bạn, vẫn luôn liên lạc qua tin nhắn. Anh và những người bạn gái trước đây cũng không thêm wechat.
Căn bản không dự định sẽ đi đến một mối quan hệ lâu dài.
Ôn Từ xem đồng hồ, đứng dậy nói với Mạc Nhiễm: “Em phải vào lớp nhảy rồi.”
“Đi đi”
Mạc Nhiễm và Ôn Từ cùng đi ra khỏi quán trà sữa, hai người chào tạm biệt nhau ở ngay ngã tư.
Trên đường đi điện thoại lại rung lên, Phó Tư Bạch gửi tin nhắn cho cô---
Fsb: “Tối nay hẹn nhau ở trường.”
Ôn Từ: “Ừm.”
Fsb: “Muốn gặp nhau không?”
Ôn Từ: “Được, gặp ở đâu.”
Fsb: “Tôi hỏi là, muốn, hay là không muốn.”
Ngón tay cô dừng lại trên màn hình, do dự xóa tới xóa lui. Hai phút sau Phó Tư Bạch gửi đến một tin nhắn nữa: “Không cần miễn cưỡng, không gặp thôi.”
Cô không biết nên trả lời thế nào, nhất quyết không trả lời nữa.
Sau khi xác định ở bên nhau thì quan hệ của họ ngược lại lạnh nhạt đi, thâm chí còn không bằng lúc đi cắm trại, dù cãi nhau nhưng vẫn còn giống bạn bè bình thường.
Trong lòng Ôn Từ khó chịu, không có cách nào mở lòng ra với anh. Phó Tư Bạch có vẻ như cũng thật sự có hơi ghét cô rồi.
Sau mấy tin nhắn không mấy vui đó thì cũng mấy ngày họ không gặp nhau rồi.
Phó Tư Bạch ngay cả việc thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho cô cũng không, thẳng thừng cắt đứt liên lạc.
Sinh viên trên lớp đều bàn tán về việc của Ôn Từ và Phó Tư Bạch, còn có mấy nữ sinh đến hỏi cô có phải thật sự đang yêu đương hẹn hò với Phó Tư Bạch không.
Ôn Từ không một chút giấu diếm trả lời: “Phải.”
Nhưng cô trả lời thẳng thắng như vậy lại khiến mọi người nghi ngờ, cảm thấy rất giả.
Dù sao trong trường cũng rất hiếm khi thấy hai người đi với nhau.
Phải biết rằng nếu là mấy cô bạn gái trước đây của Phó Tư Bạch thì bọn họ thật sự là hận không thể dính lên người anh cả ngày.
Mọi người bàn tán sau lưng cô, cái gì cũng nói được.
Đối với những tin đồn này, Ôn Từ không quan tâm.
Cô biết chỉ cần bản thân làm một con đà điểu, không nghe không thấy thì mấy lời bàn tán sau lưng sẽ không thể tổn thương đến cô.
Mãi cho đến tối hôm đó Ôn Từ gặp lại Hứa Gia Lịch đã lâu không gặp ở nhà ăn.
Hứa Gia Lịch đang mặc áo sơ mi, bưng đĩa ăn đi tới, lịch sự hỏi: "Tớ có thể ngồi đây được không?"
“Được thôi.”
Sau khi anh ngồi xuống cùng hàn huyên với Ôn Từ mấy câu, nói về cuộc sống dạo gần đây.
Ôn Từ thấy vẻ do dự của anh, như có lời muốn nói thế là cô đi thẳng vào vấn đề: “Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Hứa Gia Lịch hít sâu, dè dặt hỏi: “Nghe nói cậu và Phó Tư Bạch đang yêu nhau?”
“Sao cậu cũng nhiều chuyện nha.” Ôn Từ lấy đũa ăn cơm, cười bất lực, “Tớ còn tưởng chỉ có con gái mới đi hỏi vấn đề này.”
“Vậy...rốt cuộc là có không?” Hứa Gia Lịch không hề đùa giỡn, anh rất nghiêm túc nhìn cô.
Ôn Từ gật đầu, thừa nhận: “Phải, tớ ở bên anh ấy.”
“Tại sao, bởi vì anh ta có nhiều tiền hơn tớ?”
Câu này vừa hỏi ra đã khiến Ôn Từ hơi biến sắc, nhưng vẫn lịch sự kiềm chế cảm xúc: “Không phải.”
Hứa Gia Lịch nhìn thấy sắc mặt lạnh xuống của cô, anh ý thức được câu hỏi vừa rồi của mình hơi vô duyên và không hợp lí, liền vội vàng xin lỗi: “Tớ không có ý đó, tớ rút lại câu này.”
“Lời nói ra rồi không thể rút lại.” Ôn Từ mặt không cảm xúc: “Bởi vì anh ấy có thể bảo vệ được tớ.”
“Cậu muốn bảo vệ, không phải cái bảo vệ với ý nghĩa bình thường. Cậu nói xem còn không phải là bởi vì anh ta có tiền, có gia thế…nhưng tớ dám nói, cởi bỏ lớp vỏ Phó gia ra thì anh ta chẳng là gì, có gì tốt! Hào quang đó là do gia đình giàu có của anh ta ban cho, nhưng nếu rời xa Phó gia anh ta còn lại gì.”
Hứa Gia Lịch nói rất kích động, giọng nói cũng to lên làm nhiều người xung quanh quay sang nhìn anh.
Ôn Từ bình tĩnh nhìn Hứa Gia Lịch.
Phải, cô không phủ nhận lời anh nói. Nhưng giả tưởng như này của Hứa Gia Lịch lại khiến cô cảm thấy rất vô duyên.
Đố kị với một người rồi bác bỏ đi mọi hoàn quang của anh ấy, sau đó lại chỉ vào anh mà nói: Nhìn đi, người này chẳng là gì cả.
Không có chút ý nghĩa gì.
Sau khi anh phát tiết xong Ôn Từ đợi anh bình tĩnh lại vài giây rồi hỏi: “Anh ấy thi được thủ khoa đâu phải dựa vào nhà họ Phó mà thi được đâu.”
Một câu như vậy lại khiến Hứa Gia Lịch nghẹn lời.
Ôn Từ ung dung nói: “Một triệu lượt xem phát sóng buổi biểu diễn của anh ấy, cái này cũng không phải bởi vì anh ấy là thái tử gia của Phó gia chứ. Ngoài ra, câu lạc bộ Đóm quỷ bởi vì có sự xuất hiện của anh ấy nên có vô vàn những buổi biểu diễn thương mại, những thứ này có vẻ như chẳng liên quan gì đến Phó gia cả?”
Những ví dụ như vậy Ôn Từ vẫn có thể đưa ra nhiều hơn nữa.
Phó Tư Bạch bỡn cợt với đời nhưng không phải cái gì cũng phế.
Hứa Gia Lịch càng thêm khốn cùng, chỉ nói: “Bây giờ cậu đã tôn sùng anh ta, tớ nói thế nào cậu cũng đều thấy anh ta tốt.”
“Cậu sai rồi Hứa Gia Lịch, con gái trên đời này đều tôn sùng anh ấy, nhưng tớ không có, cũng tuyệt đối không có.”
Ôn Từ chỉ là cảm thấy khó chịu với những lời anh ta hạ thấp Phó Tư Bạch vừa rồi mà thôi.
Cô bê phần cơm chuẩn bị rời đi, Hứa Gia Lịch lại còn thấy chưa đủ, đương nhiên sẽ không để cô rời đi, anh ta đuổi theo: “Vậy cậu biết việc cô bạn gái trước An Nhiễm của anh ta đi phá thai không?”
Câu nói này quả nhiên có tác dụng khiến Ôn Từ dừng bước.
Trái tim cô đột nhiên trống rỗng.
Cô cau mày nhìn Hứa Gia Lịch: “Thật?”
“Có người nhìn thấy cô ta ở bệnh viện, cái này còn có thể giả sao, còn có ảnh chụp lại cô ta đi vào khu phụ khoa.”
“Đó cũng không thể chứng minh…”
“Vậy lời của bạn cùng phòng cô ta cũng không thể coi là giả chứ, chứng minh cô ta thật sự có em bé, cậu đoán xem đó là của ai?”
Hai bên thái dương của Ôn Từ giật giật, cô không trả lời, từng câu chữ lại là Hứa Gia Lịch thay cô nói: “Là của Phó Tư Bạch.”
“Cậu không có bằng chứng, lại chỉ dựa vào lời từ một phía, đừng nói bậy bạ.”
“Cậu còn bào chữa cho anh ta?”
Ôn Từ bước nhanh khỏi nhà ăn.
“Vậy nên, loại người như anh ta cậu cảm thấy anh ta sẽ trân trọng cậu à.” Hứa Gia Lịch đuổi theo, không ngừng nói, “Ôn Từ, cậu nghe lời tớ đi, anh ta căn bản không phải yêu cậu, anh ta là đang xem cậu như công cụ phát…”
“Cậu suy đoán thế nào.” Ôn Từ đột nhiên quay đầu, ánh mắt phiếm hồng nhìn anh ta, “Tớ không quan tâm.”
“Cậu…”
“Đừng nói anh ấy không có, dù cho có tớ cũng chẳng quan tâm.” Ôn Từ cắn răng, “Anh ấy có thể bảo vệ tớ, chính là như thế, những cái khác tớ đều không để ý.”
Hứa Gia Lịch thất vọng nhìn cô: “Cậu muốn tình nguyện lạc lối như thế?”
“Tớ sớm đã lạc lối rồi, Ôn Từ của trước đây đã không còn, chết rồi.”
Cô để lại câu nói này rồi xoay người rời đi.
Lời nói này cũng là cô cố ý kích động anh ta, khoảng chừng sau đêm nay Hứa Gia Lịch sẽ hoàn toàn chết tâm với cô thôi.
……
Trong giờ học lý thuyết khiêu vũ, Ôn Từ lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dù là buổi chiều, bên ngoài cũng có mây đen, có cảm giác ban đêm đang đến.
Mùa thu và đông thường nhiều mưa.
Đối với Ôn Từ lạnh lùng mà nói, gió mưa cứa vào người như một nhát dao, rất chí mạng.
Kiều Tịch Tịch đưa điện thoại qua dùng ánh mắt để bảo cô cầm đọc.
Nội dung được dán là tấm ảnh An Nhiễm ở bệnh viện phụ sản, không biết là ai đăng lên. Nội dung đại khái nói về chuyện cô ấy đi phá thái.
Đủ thứ suy đoán dưới bài đăng--
“Cái này nhất định là của Phó Tư Bạch rồi, không thoát rồi.”
“An Nhiễm từng yêu đương với Phó Tư Bạch mà.”
“Không phải nói đến hôn còn chưa được mà!”
“Người ta hôn còn để cậu nhìn thấy?”
“Haizz, fsb quá tra nam rồi!”
“Bạn gái hiện tại của anh ấy, Ôn Từ, bọn họ chia tay có liên quan đến cô ta không.”
“Còn phải nói, ban đầy fsb chia tay An Nhiễm không phải bởi vì cây dù đó sao?”
“Wtf, nói như vậy, liên kết mọi dây mơ rễ má lại vậy thì Ôn Từ rất có tâm cơ câu dẫn Phó Tư Bạch nha.”
“Thật là ghê tởm nha.”
“Tớ cảm thấy An Nhiễm đáng thương quá.”
“Phải đấy, thương quá.”
……
Cô đưa điện thoại lại cho Kiều Tịch Tịch, Kiều Tịch Tịch lo lắng nhìn cô: “Không sao chứ.”
“Không sao, tớ không để ý mấy tin đồn này đâu.”
“Thật không?”
Ôn Từ không nói nhiều, lật sách ra nghiêm túc nghe giảng.
Sau khi tan học Ôn Từ chú ý đến những ánh mắt kì lạ của những bạn học xung quanh nhìn cô, tụm năm tụm bảy lại nhỏ giọng bàn tán.
Một lát nữa Ôn Từ vẫn phải đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, không để ý bọn họ.
Thích nói gì thì nói, nhìn cũng không thể lấy đi miếng thịt nào của cô.
Nhưng khi cô đi ra khỏi phòng học lại bị mấy nữ sinh kéo vào một khuôn viên nhỏ.
Ôn Từ nhận ra cô gái tóc xoăn đi đôi bốt cao, là bạn thân của An Nhiễm—Đào Diễm.
“Ôn Từ, hủy hoại tình cảm người khác, cô có hèn quá không vậy.”
“Tôi không có.”
“Cô hại An Nhiễm ra như vậy rồi, vậy trên đời này rốt cuộc làm sao nữa, tại sao con gái với con gái mà lại đáng ghê tởm như vậy?”
Cô ta dũi ngón tay sơn đỏ ra chỉ chỏ vào Ôn Từ, Ôn Từ rất không khách khí đẩy tay cô ta ra: “Trước khi nói mấy lời này cô nên tự hỏi lại hành vi của mình lúc này đi.”
Đào Diễm hận thù sôi sục nói: “An Nhiễm vì Phó Tư Bạch mà phá thai rồi, cô còn mặt mũi nói tôi không nên nhắm vào cô?”
“Là tôi bảo cô ấy mang thai hay là tôi bảo cô ấy phá thai à?” Ôn Từ lạnh lùng nhìn cô, “Cô không dám xông đến chỗ Phó Tư Bạch nên mới đến tìm tôi, nghĩ ai cũng dễ bị bắt nạt à?”
Đào Diễm bị cô nói đến đỏ mặt tía tai, dơ tay lên rồi tát vào mặt cô một cái chác---
“Hèn!”
Ôn Từ không dự trước được nên không thể né, má trái lập tức nóng bừng lên lập tức cơ cứng lại.
Cô gái đó vẫn còn muốn mắng cô nhưng lại không nghĩ lời bẩn thỉu sắp nói lại biến thành tiếng hét thất thanh. Cô ta nhìn thấy Phó Tư Bạch dùng một tay túm lấy cổ áo của cô ta.
Khuôn mặt của anh rất góc cạnh, con ngươi đen láy đầy căm phẫn, cả người đều đang sặc mùi công kích mạnh mẽ.
Mu bàn tay anh đã nổi hết gân xanh lên, anh bóp chặt lấy cổ họng của cô ta khiến khuôn mặt cô ta đỏ lên những tơ máu, gần như sắp không thở nổi: “Cô dám đánh cô ấy.”
Ôn Từ sợ anh sẽ làm ra chuyện gì nên nhỏ giọng nói: “Phó Tư Bạch! Buông tay!”
“Em bảo anh buông tay!”
Sau một vài giây, cuối cùng anh cũng kìm nén được cơn tức giận đang dâng trào và nghe lời cô buông ra.
Đào Diễm ngồi xổm trên mặt đất như thể toàn thân bị xé toạc, thở hổn hển và ho dữ dội.
Ôn Từ không muốn lại ở đây thêm nữa, cô xoay người chạy về phía con đường rải sỏi mà không cầm ô, để mưa vương vãi làm ướt quần áo.
Phó Tư Bạch đuổi theo, kéo lấy cánh tay cô, bàn tay còn lại sờ lên đôi gò má của cô đầy đau lòng.
Ôn Từ hất tay anh ra, anh lại cố chấp nắm lại: “Ngoan ngoan, để anh xem một chút.”
Có lẽ là ánh mắt dịu dàng vào lúc này của anh quá chân thật, cách xưng hô cũng quá tê dại khiến Ôn Từ sững người một chút, cuối cùng cô cũng bình tĩnh, cũng không kháng cự nữa.
Phó Tư Bạch chạm lên mặt cô, cẩn thận kiểm tra, anh cau mày: “Đau lắm không.”
Anh dắt tay cô, dẫn cô đi khỏi đó, nhưng Ôn Từ lại không nhúc nhích cứ đứng nhìn anh: “Phó Tư Bạch, anh có hay không?”
Phó Tư Bạch sững người, đang phản ứng lại xem cô đang nói gì.
Anh hoài nghi nhìn anh mắt của cô, nghiêm túc nói: “Em tin anh, anh không có.”
Nghe Mạc Nhiễm nói thời gian này Phó Tư Bạch khá bận, ngoài việc biểu diễn với câu lạc bộ Đóm lửa, thì bên tập đoàn Phó thị, ông nội của anh bảo anh đến công ty làm việc.
Trong nhà Phó Tư Bạch và ba anh ở hai phía đối lập, khắc nhau như nước với lửa. Nhưng bên ông nội anh thì anh cực kì hiếu thuận.
Cái này cũng là lí do tại sao ba anh có nhiều điều bất mãn với anh nhưng lại lực bức tòng tâm.
Người nắm mọi quyền hành trong tập đoàn Phó thị thật sự chính là lão gia, mà Phó Tư Bạch lại là đứa cháu nội mà ông yêu thương nhất.
Ôn Từ thật sự không muốn nghe thấy bất kì lời qua tiếng lại nào liên quan đến tập đoàn Phó thị, điều đó sẽ nhắc cô, khiến cô nhớ lại biến cố gia đình năm đó, nhớ đến tập đoàn Phó thị đã từng bước ăn mòn cả sự nghiệp ba cô đã nỗ lực cả đời làm nên như thế nào.
Bây giờ cô vậy mà lại là bạn gái của Phó Tư Bạch.
Tay Ôn Từ nắm chặt thành nắm đấm, hiểu ra gì đó nên cô nói: “Lão gia coi trọng anh ấy như vậy thì về sau anh ấy muốn đi vào con đường âm nhạc, trở thành minh tinh sợ rằng không dễ nha.”
“Haizz, âm nhạc cậu ấy chỉ là tùy ý chơi mà thôi. Cậu ấy không thể làm minh tinh được, cậu ấy là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Phó thị mà.”
“Vậy sao.”
“Em đừng thấy dáng vẻ cậu ta bỡn cợt với đời, rồi chỉ thích chơi bời mà lầm nhé. Việc gì nên làm, không nên làm trong lòng Phó Tư Bạch đều rất rõ. Học nghệ thuật cũng là do tức giận ba cậu ta, thậm chí không cần phải đổi chuyên ngành, việc cậu ấy lấy thẳng cái bằng song song chuyên ngành kinh doanh cũng là chuyện dễ dàng.”
Ôn Từ nhìn Mạc Nhiễm, tò mò hỏi: “Chị hiểu anh ấy như vậy, vì sao hai người không ở bên nhau?”
“Phụt!” Mạc Nhiễm suýt nữa bị sặc trà sữa, “Em đang nói đùa cái gì vậy.”
“Gia thế của hai người tương xứng, hai người lại đều là kiểu cool ngầu, đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi.”
“Cậu ta không phải tuýp người của chị, chị cũng không phải tuýp người của cậu ta.” Mạc Nhiễm nhún vai, “Nếu không thì em tưởng tụi chị tại sao lại làm bạn nhiều năm như vậy, nếu mà chị có ý gì với cậu ta thì tụi chị sớm đã rạn nứt rồi.”
“Nói cũng phải, anh ấy quá phóng túng rồi.”
Mạc Nhiễm nhìn cô với ý tứ sâu xa.
Nụ cười của cô trong sáng, hai lúm đồng tiền nhỏ lấp ló nơi khóe miệng, mọi cử động và mọi ánh nhìn đều dịu dàng, có khí chất tiểu thư.
Chả trách Phó Tư Bạch đối với cô lại là kiểu chấp niệm không quên nhiều năm như vậy.
Mạc Nhiễm cảm thấy nếu nhìn cô lâu thì bản thân mình cũng sẽ bị bẻ cong mất.
“Chị cảm thấy Phó Tư Bạch với em là thật đấy, chị quen cậu ấy lâu như vậy rồi cậu ấy đối xử với em đặc biệt nhất.”
“Là đặc biệt không thích để ý sao.” Ôn Từ cúi đầu uống một ngụm nước chanh, liếm liếm đôi môi hơi chua, “Trong tất cả những người con gái, anh ấy đối với em lạnh nhạt nhất.”
“Ừm~~ nói sao nhờ, có lúc càng để tâm sẽ càng không biết đối xử như thế nào đấy.”
Ôn Từ thật sự không để tâm Phó Tư Bạch đối với cô có lạnh nhạt hay không, bởi vì cô không cảm thấy anh và cô sẽ chẳng đi tới đâu cả.
Ngay cả wechat mà bọn cô còn không kết bạn, vẫn luôn liên lạc qua tin nhắn. Anh và những người bạn gái trước đây cũng không thêm wechat.
Căn bản không dự định sẽ đi đến một mối quan hệ lâu dài.
Ôn Từ xem đồng hồ, đứng dậy nói với Mạc Nhiễm: “Em phải vào lớp nhảy rồi.”
“Đi đi”
Mạc Nhiễm và Ôn Từ cùng đi ra khỏi quán trà sữa, hai người chào tạm biệt nhau ở ngay ngã tư.
Trên đường đi điện thoại lại rung lên, Phó Tư Bạch gửi tin nhắn cho cô---
Fsb: “Tối nay hẹn nhau ở trường.”
Ôn Từ: “Ừm.”
Fsb: “Muốn gặp nhau không?”
Ôn Từ: “Được, gặp ở đâu.”
Fsb: “Tôi hỏi là, muốn, hay là không muốn.”
Ngón tay cô dừng lại trên màn hình, do dự xóa tới xóa lui. Hai phút sau Phó Tư Bạch gửi đến một tin nhắn nữa: “Không cần miễn cưỡng, không gặp thôi.”
Cô không biết nên trả lời thế nào, nhất quyết không trả lời nữa.
Sau khi xác định ở bên nhau thì quan hệ của họ ngược lại lạnh nhạt đi, thâm chí còn không bằng lúc đi cắm trại, dù cãi nhau nhưng vẫn còn giống bạn bè bình thường.
Trong lòng Ôn Từ khó chịu, không có cách nào mở lòng ra với anh. Phó Tư Bạch có vẻ như cũng thật sự có hơi ghét cô rồi.
Sau mấy tin nhắn không mấy vui đó thì cũng mấy ngày họ không gặp nhau rồi.
Phó Tư Bạch ngay cả việc thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho cô cũng không, thẳng thừng cắt đứt liên lạc.
Sinh viên trên lớp đều bàn tán về việc của Ôn Từ và Phó Tư Bạch, còn có mấy nữ sinh đến hỏi cô có phải thật sự đang yêu đương hẹn hò với Phó Tư Bạch không.
Ôn Từ không một chút giấu diếm trả lời: “Phải.”
Nhưng cô trả lời thẳng thắng như vậy lại khiến mọi người nghi ngờ, cảm thấy rất giả.
Dù sao trong trường cũng rất hiếm khi thấy hai người đi với nhau.
Phải biết rằng nếu là mấy cô bạn gái trước đây của Phó Tư Bạch thì bọn họ thật sự là hận không thể dính lên người anh cả ngày.
Mọi người bàn tán sau lưng cô, cái gì cũng nói được.
Đối với những tin đồn này, Ôn Từ không quan tâm.
Cô biết chỉ cần bản thân làm một con đà điểu, không nghe không thấy thì mấy lời bàn tán sau lưng sẽ không thể tổn thương đến cô.
Mãi cho đến tối hôm đó Ôn Từ gặp lại Hứa Gia Lịch đã lâu không gặp ở nhà ăn.
Hứa Gia Lịch đang mặc áo sơ mi, bưng đĩa ăn đi tới, lịch sự hỏi: "Tớ có thể ngồi đây được không?"
“Được thôi.”
Sau khi anh ngồi xuống cùng hàn huyên với Ôn Từ mấy câu, nói về cuộc sống dạo gần đây.
Ôn Từ thấy vẻ do dự của anh, như có lời muốn nói thế là cô đi thẳng vào vấn đề: “Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Hứa Gia Lịch hít sâu, dè dặt hỏi: “Nghe nói cậu và Phó Tư Bạch đang yêu nhau?”
“Sao cậu cũng nhiều chuyện nha.” Ôn Từ lấy đũa ăn cơm, cười bất lực, “Tớ còn tưởng chỉ có con gái mới đi hỏi vấn đề này.”
“Vậy...rốt cuộc là có không?” Hứa Gia Lịch không hề đùa giỡn, anh rất nghiêm túc nhìn cô.
Ôn Từ gật đầu, thừa nhận: “Phải, tớ ở bên anh ấy.”
“Tại sao, bởi vì anh ta có nhiều tiền hơn tớ?”
Câu này vừa hỏi ra đã khiến Ôn Từ hơi biến sắc, nhưng vẫn lịch sự kiềm chế cảm xúc: “Không phải.”
Hứa Gia Lịch nhìn thấy sắc mặt lạnh xuống của cô, anh ý thức được câu hỏi vừa rồi của mình hơi vô duyên và không hợp lí, liền vội vàng xin lỗi: “Tớ không có ý đó, tớ rút lại câu này.”
“Lời nói ra rồi không thể rút lại.” Ôn Từ mặt không cảm xúc: “Bởi vì anh ấy có thể bảo vệ được tớ.”
“Cậu muốn bảo vệ, không phải cái bảo vệ với ý nghĩa bình thường. Cậu nói xem còn không phải là bởi vì anh ta có tiền, có gia thế…nhưng tớ dám nói, cởi bỏ lớp vỏ Phó gia ra thì anh ta chẳng là gì, có gì tốt! Hào quang đó là do gia đình giàu có của anh ta ban cho, nhưng nếu rời xa Phó gia anh ta còn lại gì.”
Hứa Gia Lịch nói rất kích động, giọng nói cũng to lên làm nhiều người xung quanh quay sang nhìn anh.
Ôn Từ bình tĩnh nhìn Hứa Gia Lịch.
Phải, cô không phủ nhận lời anh nói. Nhưng giả tưởng như này của Hứa Gia Lịch lại khiến cô cảm thấy rất vô duyên.
Đố kị với một người rồi bác bỏ đi mọi hoàn quang của anh ấy, sau đó lại chỉ vào anh mà nói: Nhìn đi, người này chẳng là gì cả.
Không có chút ý nghĩa gì.
Sau khi anh phát tiết xong Ôn Từ đợi anh bình tĩnh lại vài giây rồi hỏi: “Anh ấy thi được thủ khoa đâu phải dựa vào nhà họ Phó mà thi được đâu.”
Một câu như vậy lại khiến Hứa Gia Lịch nghẹn lời.
Ôn Từ ung dung nói: “Một triệu lượt xem phát sóng buổi biểu diễn của anh ấy, cái này cũng không phải bởi vì anh ấy là thái tử gia của Phó gia chứ. Ngoài ra, câu lạc bộ Đóm quỷ bởi vì có sự xuất hiện của anh ấy nên có vô vàn những buổi biểu diễn thương mại, những thứ này có vẻ như chẳng liên quan gì đến Phó gia cả?”
Những ví dụ như vậy Ôn Từ vẫn có thể đưa ra nhiều hơn nữa.
Phó Tư Bạch bỡn cợt với đời nhưng không phải cái gì cũng phế.
Hứa Gia Lịch càng thêm khốn cùng, chỉ nói: “Bây giờ cậu đã tôn sùng anh ta, tớ nói thế nào cậu cũng đều thấy anh ta tốt.”
“Cậu sai rồi Hứa Gia Lịch, con gái trên đời này đều tôn sùng anh ấy, nhưng tớ không có, cũng tuyệt đối không có.”
Ôn Từ chỉ là cảm thấy khó chịu với những lời anh ta hạ thấp Phó Tư Bạch vừa rồi mà thôi.
Cô bê phần cơm chuẩn bị rời đi, Hứa Gia Lịch lại còn thấy chưa đủ, đương nhiên sẽ không để cô rời đi, anh ta đuổi theo: “Vậy cậu biết việc cô bạn gái trước An Nhiễm của anh ta đi phá thai không?”
Câu nói này quả nhiên có tác dụng khiến Ôn Từ dừng bước.
Trái tim cô đột nhiên trống rỗng.
Cô cau mày nhìn Hứa Gia Lịch: “Thật?”
“Có người nhìn thấy cô ta ở bệnh viện, cái này còn có thể giả sao, còn có ảnh chụp lại cô ta đi vào khu phụ khoa.”
“Đó cũng không thể chứng minh…”
“Vậy lời của bạn cùng phòng cô ta cũng không thể coi là giả chứ, chứng minh cô ta thật sự có em bé, cậu đoán xem đó là của ai?”
Hai bên thái dương của Ôn Từ giật giật, cô không trả lời, từng câu chữ lại là Hứa Gia Lịch thay cô nói: “Là của Phó Tư Bạch.”
“Cậu không có bằng chứng, lại chỉ dựa vào lời từ một phía, đừng nói bậy bạ.”
“Cậu còn bào chữa cho anh ta?”
Ôn Từ bước nhanh khỏi nhà ăn.
“Vậy nên, loại người như anh ta cậu cảm thấy anh ta sẽ trân trọng cậu à.” Hứa Gia Lịch đuổi theo, không ngừng nói, “Ôn Từ, cậu nghe lời tớ đi, anh ta căn bản không phải yêu cậu, anh ta là đang xem cậu như công cụ phát…”
“Cậu suy đoán thế nào.” Ôn Từ đột nhiên quay đầu, ánh mắt phiếm hồng nhìn anh ta, “Tớ không quan tâm.”
“Cậu…”
“Đừng nói anh ấy không có, dù cho có tớ cũng chẳng quan tâm.” Ôn Từ cắn răng, “Anh ấy có thể bảo vệ tớ, chính là như thế, những cái khác tớ đều không để ý.”
Hứa Gia Lịch thất vọng nhìn cô: “Cậu muốn tình nguyện lạc lối như thế?”
“Tớ sớm đã lạc lối rồi, Ôn Từ của trước đây đã không còn, chết rồi.”
Cô để lại câu nói này rồi xoay người rời đi.
Lời nói này cũng là cô cố ý kích động anh ta, khoảng chừng sau đêm nay Hứa Gia Lịch sẽ hoàn toàn chết tâm với cô thôi.
……
Trong giờ học lý thuyết khiêu vũ, Ôn Từ lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dù là buổi chiều, bên ngoài cũng có mây đen, có cảm giác ban đêm đang đến.
Mùa thu và đông thường nhiều mưa.
Đối với Ôn Từ lạnh lùng mà nói, gió mưa cứa vào người như một nhát dao, rất chí mạng.
Kiều Tịch Tịch đưa điện thoại qua dùng ánh mắt để bảo cô cầm đọc.
Nội dung được dán là tấm ảnh An Nhiễm ở bệnh viện phụ sản, không biết là ai đăng lên. Nội dung đại khái nói về chuyện cô ấy đi phá thái.
Đủ thứ suy đoán dưới bài đăng--
“Cái này nhất định là của Phó Tư Bạch rồi, không thoát rồi.”
“An Nhiễm từng yêu đương với Phó Tư Bạch mà.”
“Không phải nói đến hôn còn chưa được mà!”
“Người ta hôn còn để cậu nhìn thấy?”
“Haizz, fsb quá tra nam rồi!”
“Bạn gái hiện tại của anh ấy, Ôn Từ, bọn họ chia tay có liên quan đến cô ta không.”
“Còn phải nói, ban đầy fsb chia tay An Nhiễm không phải bởi vì cây dù đó sao?”
“Wtf, nói như vậy, liên kết mọi dây mơ rễ má lại vậy thì Ôn Từ rất có tâm cơ câu dẫn Phó Tư Bạch nha.”
“Thật là ghê tởm nha.”
“Tớ cảm thấy An Nhiễm đáng thương quá.”
“Phải đấy, thương quá.”
……
Cô đưa điện thoại lại cho Kiều Tịch Tịch, Kiều Tịch Tịch lo lắng nhìn cô: “Không sao chứ.”
“Không sao, tớ không để ý mấy tin đồn này đâu.”
“Thật không?”
Ôn Từ không nói nhiều, lật sách ra nghiêm túc nghe giảng.
Sau khi tan học Ôn Từ chú ý đến những ánh mắt kì lạ của những bạn học xung quanh nhìn cô, tụm năm tụm bảy lại nhỏ giọng bàn tán.
Một lát nữa Ôn Từ vẫn phải đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, không để ý bọn họ.
Thích nói gì thì nói, nhìn cũng không thể lấy đi miếng thịt nào của cô.
Nhưng khi cô đi ra khỏi phòng học lại bị mấy nữ sinh kéo vào một khuôn viên nhỏ.
Ôn Từ nhận ra cô gái tóc xoăn đi đôi bốt cao, là bạn thân của An Nhiễm—Đào Diễm.
“Ôn Từ, hủy hoại tình cảm người khác, cô có hèn quá không vậy.”
“Tôi không có.”
“Cô hại An Nhiễm ra như vậy rồi, vậy trên đời này rốt cuộc làm sao nữa, tại sao con gái với con gái mà lại đáng ghê tởm như vậy?”
Cô ta dũi ngón tay sơn đỏ ra chỉ chỏ vào Ôn Từ, Ôn Từ rất không khách khí đẩy tay cô ta ra: “Trước khi nói mấy lời này cô nên tự hỏi lại hành vi của mình lúc này đi.”
Đào Diễm hận thù sôi sục nói: “An Nhiễm vì Phó Tư Bạch mà phá thai rồi, cô còn mặt mũi nói tôi không nên nhắm vào cô?”
“Là tôi bảo cô ấy mang thai hay là tôi bảo cô ấy phá thai à?” Ôn Từ lạnh lùng nhìn cô, “Cô không dám xông đến chỗ Phó Tư Bạch nên mới đến tìm tôi, nghĩ ai cũng dễ bị bắt nạt à?”
Đào Diễm bị cô nói đến đỏ mặt tía tai, dơ tay lên rồi tát vào mặt cô một cái chác---
“Hèn!”
Ôn Từ không dự trước được nên không thể né, má trái lập tức nóng bừng lên lập tức cơ cứng lại.
Cô gái đó vẫn còn muốn mắng cô nhưng lại không nghĩ lời bẩn thỉu sắp nói lại biến thành tiếng hét thất thanh. Cô ta nhìn thấy Phó Tư Bạch dùng một tay túm lấy cổ áo của cô ta.
Khuôn mặt của anh rất góc cạnh, con ngươi đen láy đầy căm phẫn, cả người đều đang sặc mùi công kích mạnh mẽ.
Mu bàn tay anh đã nổi hết gân xanh lên, anh bóp chặt lấy cổ họng của cô ta khiến khuôn mặt cô ta đỏ lên những tơ máu, gần như sắp không thở nổi: “Cô dám đánh cô ấy.”
Ôn Từ sợ anh sẽ làm ra chuyện gì nên nhỏ giọng nói: “Phó Tư Bạch! Buông tay!”
“Em bảo anh buông tay!”
Sau một vài giây, cuối cùng anh cũng kìm nén được cơn tức giận đang dâng trào và nghe lời cô buông ra.
Đào Diễm ngồi xổm trên mặt đất như thể toàn thân bị xé toạc, thở hổn hển và ho dữ dội.
Ôn Từ không muốn lại ở đây thêm nữa, cô xoay người chạy về phía con đường rải sỏi mà không cầm ô, để mưa vương vãi làm ướt quần áo.
Phó Tư Bạch đuổi theo, kéo lấy cánh tay cô, bàn tay còn lại sờ lên đôi gò má của cô đầy đau lòng.
Ôn Từ hất tay anh ra, anh lại cố chấp nắm lại: “Ngoan ngoan, để anh xem một chút.”
Có lẽ là ánh mắt dịu dàng vào lúc này của anh quá chân thật, cách xưng hô cũng quá tê dại khiến Ôn Từ sững người một chút, cuối cùng cô cũng bình tĩnh, cũng không kháng cự nữa.
Phó Tư Bạch chạm lên mặt cô, cẩn thận kiểm tra, anh cau mày: “Đau lắm không.”
Anh dắt tay cô, dẫn cô đi khỏi đó, nhưng Ôn Từ lại không nhúc nhích cứ đứng nhìn anh: “Phó Tư Bạch, anh có hay không?”
Phó Tư Bạch sững người, đang phản ứng lại xem cô đang nói gì.
Anh hoài nghi nhìn anh mắt của cô, nghiêm túc nói: “Em tin anh, anh không có.”