Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88: Ai bắt nạt em
Ôn Từ giúp mẹ gửi mấy lần các bức tranh đến Hiên Hòa.
Quản lý phòng tranh là đàn ông cỡ 40 mấy tuổi, ông mặc tây trang, dáng vẻ không nghiêm túc, đôi mắt ông ta như mắt chuột cứ lảo đảo xung quanh người Ôn Từ.
Ông ta mấy lần khen Ôn Từ xinh đẹp, dáng người chuẩn, rất giống với mẹ cô.
Ôn Từ lễ phép gật đầu với người quản lý phòng tranh này, nói mấy câu lấy lệ, nhưng ông ta còn muốn mời cô đi ăn, rồi gọi mẹ cô đi cùng.
Trong lòng cô có hơi bài xích, từ chối một cách tinh tế.
Dù lần này có một cảm giác không thoải mái nhưng Ôn Từ vẫn thấy rất vui vẻ bởi vì phòng triển lãm Hiên Hòa thật sự rất tốt, tranh cũng mẹ cô cũng bán rất tốt, mỗi tháng ít nhất cũng bán được hai bức.
Cứ như thế này thì tình hình kinh tế trong nhà có thể cải thiện đáng kể, tất cả có vẻ như đang tiến triển theo chiều hướng tốt lên.
Nhưng… Tất cả vẫn là cô đã nghĩ những điều này là quá ngây thơ và đẹp đẽ.
Cô mua mấy miếng thịt bò khô trên núi sắp sửa bị mấy cái miệng nhanh nhẩu cùng phòng ăn sạch sẽ rồi.
Ôn Từ khó khăn lắm mới bảo toàn được hai túi để cuối tuần đem về nhà cho mẹ ăn.
Trời đang mưa nhẹ, Ôn Từ bước về nhà với một chiếc ô trên tay.
Bởi vì tâm trạng thoải mái nên cô bước đi còn nhảy nhót, xoay vòng vòng suýt nữa đụng phải người đi đường.
“Xin lỗi xin lỗi.”
Người đi đường có vẻ như cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của người con gái này nên cũng cười hiền hòa với cô.
Ôn Từ cuối cùng cũng cảm nhận được thiện ý của thế giới này lại, cho đến khi cô nhìn thấy một chiếc Mercedes đen lớn đậu dưới tòa nhà quay mặt ra đường.
Mẹ cô Thư Mạn Thanh mặc một chiếc váy ngắn mùa đông, với đôi chân dài trắng nõn và cầm ô bước xuống xe.
Mà giám đốc phòng tranh cũng lập tức xuống xe, đỡ lấy eo bà và cùng bà lên lầu.
Cây dù trong tay Ôn Từ ngay lập tức rơi xuống đất, cả người cô đứng sững sờ tại chỗ cũ.
Tiếng xe, tiếng còi xe, tiếng người... đều cách xa cô.
Từ thiên đường ngay lập tức rơi xuống địa ngục.
Cô nhìn thấy hai bàn tay của người quản lý phòng tranh đấy cứ ôm lấy eo mẹ cô như thế, biểu cảm trên mặt của Thư Mạn Thanh lộ ra rõ ràng không hợp lắm, hơi đẩy ra một chút.
Đầu Ôn Từ như bị va đập, ngay sau đó cô muốn cầm lấy chiếc ô lao về phía trước để đánh chết tên côn đồ kia, giống như những gì cô đã làm với tên quản lý cho vay nặng lãi khi đó!
Nhưng một giây sau đó cô nhìn thấy trên khuôn mặt mẹ cô đang nở nụ cười.
Phải, nụ cười lấy lệ, nụ cười miễn cưỡng, nụ cười phục tùng…
Nhưng bà đã cười.
Cô chấp nhận được những hành động mạo muội của tên quản lý phòng tranh với bà, nhưng từ khoảnh khắc bà đồng ý đi lên lầu với ông ta, cô đã….
Đã chấp nhận tất cả mọi thứ.
Ôn Từ muốn xông lên đó, muốn tách bọn họ ra, muốn giống như một đại bàng sống chết để bảo vệ mẹ mình sau đôi cánh của mình…
Nhưng cái khoảnh khắc cô lại nhìn thấy nụ cười trên mặt mẹ mình thì cô đã mất đi tất cả dũng khí rồi.
Cô có thể có đôi cánh gì chứ, cô chỉ là một con gà yếu ớt.
Cơn mưa càng lúc càng lớn, cô dường như đã bị trút bỏ tâm hồn, thất thần bước đi trên con phố đã lên đèn.
Cơn gió cuối thu đang len lỏi vào da thịt cô.
Vì thế cô nghĩ cuộc sống của cả gia đình cuối cùng đã có thể đổi thời.
Hóa ra, tất cả đều phải có báo đáp.
Thời gian bình yên này là sự trả giá to lớn mà sau lưng mẹ cô phải gánh lấy.
Không, có lẽ, có lẽ mẹ chán ghét cuộc sống nghèo túng như này rồi, có lẽ mẹ đã phản bội ba, bà cam tâm tình nguyện lạc lối, bà thích thú với …
Ôn Từ muốn nghĩ những suy đoán ghê tởm nhất về người phụ nữ đó để lòng cô được an yên và nhẹ nhõm hơn.
Đằng sau sự an yên này là một sự ngột ngạt càng lớn hơn.
Bất cứ một khả năng nào cũng khiến cô không thể nào chấp nhận.
Mẹ cô…cũng đâu phải loại người như thế.
Mưa to làm ướt đôi mắt cô, nhưng nước mắt của mình lại không thể nào chảy, và trái tim giàu năng lượng của cô đã khô cạn.
Ôn Từ không biết bản thân nên đi đâu, có vẻ như cô đã không có nhà nữa.
Cô đi bên đường, lần cuối cùng gọi điện cho mẹ, cô muốn bà xác nhận không hề xảy ra chuyện gì, muốn bà xác nhận những gì cô nhìn thấy chỉ là sự hiểu lầm.
Điện thoại cứ reo mãi reo mãi nhưng không ai nhận.
Ôn Từ cúp máy thật mạnh.
Trái tim, cũng đã hoàn toàn rơi vào màn đêm u tối rồi.
……
Cả câu lạc bộ âm nhạc Đóm lửa thích chơi ở Hidden club, ở đây có một livehouse nho nhỏ, trong đó có rất nhiều người trẻ đắm chìm trong ánh sáng mờ ảo, có mùi thuốc, có mùi rượu…sự kích thích, có thể khiến người ta phóng thích mọi muộn phiền.
Trên sân khấu nhỏ, Đóm lửa đang biểu diễn.
Mạc Nhiễm mặc áo sọc trắng đen, đang chơi đàn và đeo tai nghe, giống như một DJ chơi đĩa.
Lâm Vũ chơi guitar bass và tay chơi trống Đoạn Phi Dương cũng đắm mình trong nền nhạc sôi động, lột tả một thanh xuân rực lửa của họ.
Trước đây Hứa Gia Lịch từng hỏi Ôn Từ vì sao muốn làm bạn với bọn họ, vì sao muốn tham gia phần múa cột.
Bọn họ và cô… rõ ràng là người của hai thế giới.
Giờ phút này Ôn Từ đột nhiên hiểu ra rồi.
Cô rất hâm mộ bọn họ đấy, hâm mộ bọn họ muốn hát thì hát, muốn chửi ai thì chửi, muốn làm gì thì làm…
Ôn Từ là người trong vỏ bọc, cô cố gắng thoát ra, nhưng vỏ bọc đang siết chặt cô ngày một chặt hơn... Cô sắp chết ngạt.
Phó Tư Bạch cầm guitar lên sân khấu khiến cả club đều sôi sục, la hét tên của anh.
Anh đàn guitar, hát nhạc rock, mọi người đều đang bay nhảy theo tiết tấu của anh, khắp 4 góc của cái club đều như rực cháy.
Chỉ có Ôn Từ đứng giữa đám đông, nhìn anh trên sân khấu.
Mái tóc màu trắng bạch kim hợp thời để anh che đi đôi mắt hồng đào xinh đẹp, trong ánh sáng mờ ảo, nét mặt anh vô cùng lộng lẫy, đầu ngón tay hòa nhịp đập vào tâm hồn mọi người.
Anh là ngôi sao sáng trời sinh, quá có sức hút, anh có thể khiến cho mỗi người ở đây như lạc vào thế giới của anh.
Dù cho có là người luôn khép mình trong vỏ bọc như Ôn Từ cũng không kìm được lòng mình mà khao khát được chiếu sáng bởi vầng hào quang của anh…
Nhưng anh là Phó Tư Bạch, và gia đình anh là nguồn gốc của tất thảy những điều này.
Nếu đã như vậy thì cô cũng không nhất thiết phải cảm thấy có lỗi với tất cả những gì tiếp theo.
Phó Tư Bạch nhìn thấy người con gái ấy trong đám đông, anh đưa cây guitar cho người kế bên rồi nhảy xuống từ sân khấu đến sàn nhảy,
Kiểu biểu diễn livehouse như này rất tự do, ai cũng có thể lên sân khấu, đương nhiên cũng có thể xuống sân khấu bất kì lúc nào.
Phó Tư Bạch len lỏi qua dòng người đến trước mặt Ôn Từ.
“Tôi cứ nghĩ là em sẽ không đến.”
“Cái gì?”
“Tôi nghĩ em sẽ không đến.”
Âm thanh bốn góc đều được bật lên to nhất, trong tiếng nhạc lớn, tiếng nói chuyện của người và người gần như không nghe được.
Phó Tư Bạch lại gần sát bên tai cô nói với giọng to nhất: “Tôi nghĩ là em sẽ không đến!”
Cô cũng nói vào tai anh: “tại sao?”
“Không có tại sao, nhảy không?”
“Được thôi!”
Phó Tư Bạch đang định xoay người đi thì tay cô lại bất ngờ chạm vào cổ anh, ôm lấy cổ anh rồi bắt đầu lắc lư.
Bởi vì luyện nhảy thường xuyên nên eo của cô mềm mại và thon gọn hơn người con gái bình thường. Nhưng tư thế nhảy của cô cứ dán chặt vào anh, nó giống hệt như kiểu nhảy quyến rũ mà Mạc Nhiễm đã từng dạy cô.
Cô đã làm rất thành thục cái kiểu quyến rũ này rồi.
Đầu của Phó Tư Bạch như bị nổ tung.
Cái này là tiêu chuẩn gì vậy.
Có mấy lần cô muốn trực tiếp hôn anh nhưng lại chùn bước rồi, chỉ cọ vào cổ anh.
Cô biết những chuyện này xảy ra tự nhiên giữa nam và nữ, không cần nói cũng biết, anh là một “thợ săn” dày dặn kinh nghiệm đến chừng nào, làm sao có thể không nhận ra được những tin hiệu mập mờ như vậy?
Phó Tư Bạch ngầm cho phép cô làm như vậy nhưng lại không phản ứng lại dù chỉ một chút.
Trong lòng Ôn Từ mơ hồ, đoán chắc bản thân mình không phải kiểu anh thích.
Phải rồi, bạn gái trước giờ của anh đều là eo thon chân đẹp, kiểu quyến rũ, nũng nịu.
Ôn Từ rất tự tin về thân hình của mình nhưng còn quyến rũ và nũng nịu…vẫn thật sự là điểm yếu của cô.
Anh không làm gì cả, lúc cô ôm lấy vai anh nhảy thậm chí anh còn chẳng ôm lại eo cô.
Anh chỉ dùng đôi mắt đen láy thâm sâu đó, một ý tứ thăm dò... nhìn chằm chằm cô, như thế muốn nhìn thẳng vào trái tim cô, đoán xem cô rốt cuộc đang nghĩ gì.
Ôn Từ cuối cùng cũng ngại ngùng buông anh ra, có chút khốn đốn.
Nhìn đi, ngay cả chút việc nhỏ này còn làm không được.
Cô còn nghĩ sẽ dựa vào cái gì để bảo vệ gia đình mình.
Là hi vọng hão huyền.
“Không tiếp tục nữa?” Anh hơi cao giọng, có chút khiêu khích và không chút kiêng dè.
Ôn Từ nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Tôi uống say rồi.”
“Phải vậy không.”
Ôn Từ xoay người muốn rời đi, Phó Tư Bạch lại nắm lấy tay cô, dùng sức kéo cô quay lại.
Cô ngã vào vòng tay săn chắc và nóng bỏng của anh, anh sát lại gần cô, từ phía sau ngửi lấy sau tai cô, nói bằng giọng gợi cảm: "Em rất tỉnh, em đang... dụ dỗ tôi."
“Phó Tư Bạch!”
“Không bằng đổi nơi đi.”
Nói rồi Phó Tư Bạch dắt cô xuyên qua đám người đến một căn phòng lộn xộn.
Ánh đèn mờ ảo màu vàng trong phòng, những bộ trang phục này được treo ngẫu nhiên trên tường, trên tường có mấy tờ giấy nhạc và một vài chai bia trên mặt đất.
Phó Tư Bạch giơ chân ra đóng cửa lại, ép cô dựa sát tường, một tay khóa chặt lấy hai tay cô rồi đặt lên đỉnh đầu.
Ôn Từ bị anh ép lên tường cũng không phản kháng gì.
Cũng trong khoảnh khắc này khiến cô hiểu người đàn ông trước mặt này tuyệt đối không phải là đối tượng cô có thể trêu đùa được.
Sự nguy hiểm của anh còn cao hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
Nhìn thấy khóe mày cau chặt và ánh mắt tránh né của cô, Phó Tư Bạch cong môi cười lạnh: “Kích thích gì vậy, muốn chơi đùa tôi, tôi không phải người em ghét nhất à?”
Anh rất nhạy cảm, rất thông minh, làm sao có thể không nhìn ra được cô đối với anh là thật tâm hay giả.
“Phó Tư Bạch, trước đây không phải anh nói anh đang trong giai đoạn cửa sổ, hỏi tôi có hứng thú hay không à.”
“Ừm?”
Ôn Từ nghiến răng: “Bây giờ tôi có rồi.”
“Em có bầu rồi, nên tìm tôi đổ vỏ à?”
“……”
Hai tay Ôn Từ bị anh khóa chặt nhưng cô thật sự muốn cắn chết anh.
“Được thì được, không được thì bỏ đi.”
Phó Tư Bạch nhìn cô đầy sâu xa.
Ánh sáng từ đỉnh đầu rọi xuống khuôn mặt cô, rõ ràng là đã được trang điểm. Ánh sáng ba chiều làm cho nét mặt non nớt của cô trở nên chín chắn. Đuôi mắt cô hơi nhếch lên bởi đường kẻ mắt, nhưng cô đang sụp mắt xuống để né tránh ánh mắt của anh.
Anh nhìn ra được sự khó khăn và mâu thuẫn dưới đáy mắt cô.
Tuyệt đối không phải kích thích gì đó.
“Ai bắt nạt em?”
“Không có.” Ánh mắt cô hơi né tránh, “Không ai bắt nạt tôi cả.”
“Em đến bên cạnh tôi không phải là muốn tôi giúp em xử lí mấy việc khó khăn à.”
Ôn Từ ngạc nhiên nhìn anh.
Anh vậy mà….thật sự có thể nhìn thấu được tâm tư của cô chỉ trong một ánh mắt, không một chút thừa thãi.
“Anh, anh bằng lòng sao?”
“Tôi chưa bao giờ đá phụ nữ, nếu là tôi lên tiếng trước thì sẽ không có kiểu từ chối rồi.”
“Tôi nghĩ là anh không thích tôi.”
“Tôi đương nhiên không thích em rồi.” Phó Tư Bạch nói, “Một người cứng đầu, không dịu dàng không tinh tế, hay nổi giận lung tung thì ông đây thích em làm gì.”
Ôn Từ dùng sức đẩy ra, lại bị anh ấn vào tường càng chặt: “Vậy anh đừng đồng ý.”
Phó Tư Bạch lạnh lùng nhìn cô: “Vừa hay là giai đoạn cửa sổ*, rất chán, để em ở bên tôi một thời gian.”
Quản lý phòng tranh là đàn ông cỡ 40 mấy tuổi, ông mặc tây trang, dáng vẻ không nghiêm túc, đôi mắt ông ta như mắt chuột cứ lảo đảo xung quanh người Ôn Từ.
Ông ta mấy lần khen Ôn Từ xinh đẹp, dáng người chuẩn, rất giống với mẹ cô.
Ôn Từ lễ phép gật đầu với người quản lý phòng tranh này, nói mấy câu lấy lệ, nhưng ông ta còn muốn mời cô đi ăn, rồi gọi mẹ cô đi cùng.
Trong lòng cô có hơi bài xích, từ chối một cách tinh tế.
Dù lần này có một cảm giác không thoải mái nhưng Ôn Từ vẫn thấy rất vui vẻ bởi vì phòng triển lãm Hiên Hòa thật sự rất tốt, tranh cũng mẹ cô cũng bán rất tốt, mỗi tháng ít nhất cũng bán được hai bức.
Cứ như thế này thì tình hình kinh tế trong nhà có thể cải thiện đáng kể, tất cả có vẻ như đang tiến triển theo chiều hướng tốt lên.
Nhưng… Tất cả vẫn là cô đã nghĩ những điều này là quá ngây thơ và đẹp đẽ.
Cô mua mấy miếng thịt bò khô trên núi sắp sửa bị mấy cái miệng nhanh nhẩu cùng phòng ăn sạch sẽ rồi.
Ôn Từ khó khăn lắm mới bảo toàn được hai túi để cuối tuần đem về nhà cho mẹ ăn.
Trời đang mưa nhẹ, Ôn Từ bước về nhà với một chiếc ô trên tay.
Bởi vì tâm trạng thoải mái nên cô bước đi còn nhảy nhót, xoay vòng vòng suýt nữa đụng phải người đi đường.
“Xin lỗi xin lỗi.”
Người đi đường có vẻ như cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của người con gái này nên cũng cười hiền hòa với cô.
Ôn Từ cuối cùng cũng cảm nhận được thiện ý của thế giới này lại, cho đến khi cô nhìn thấy một chiếc Mercedes đen lớn đậu dưới tòa nhà quay mặt ra đường.
Mẹ cô Thư Mạn Thanh mặc một chiếc váy ngắn mùa đông, với đôi chân dài trắng nõn và cầm ô bước xuống xe.
Mà giám đốc phòng tranh cũng lập tức xuống xe, đỡ lấy eo bà và cùng bà lên lầu.
Cây dù trong tay Ôn Từ ngay lập tức rơi xuống đất, cả người cô đứng sững sờ tại chỗ cũ.
Tiếng xe, tiếng còi xe, tiếng người... đều cách xa cô.
Từ thiên đường ngay lập tức rơi xuống địa ngục.
Cô nhìn thấy hai bàn tay của người quản lý phòng tranh đấy cứ ôm lấy eo mẹ cô như thế, biểu cảm trên mặt của Thư Mạn Thanh lộ ra rõ ràng không hợp lắm, hơi đẩy ra một chút.
Đầu Ôn Từ như bị va đập, ngay sau đó cô muốn cầm lấy chiếc ô lao về phía trước để đánh chết tên côn đồ kia, giống như những gì cô đã làm với tên quản lý cho vay nặng lãi khi đó!
Nhưng một giây sau đó cô nhìn thấy trên khuôn mặt mẹ cô đang nở nụ cười.
Phải, nụ cười lấy lệ, nụ cười miễn cưỡng, nụ cười phục tùng…
Nhưng bà đã cười.
Cô chấp nhận được những hành động mạo muội của tên quản lý phòng tranh với bà, nhưng từ khoảnh khắc bà đồng ý đi lên lầu với ông ta, cô đã….
Đã chấp nhận tất cả mọi thứ.
Ôn Từ muốn xông lên đó, muốn tách bọn họ ra, muốn giống như một đại bàng sống chết để bảo vệ mẹ mình sau đôi cánh của mình…
Nhưng cái khoảnh khắc cô lại nhìn thấy nụ cười trên mặt mẹ mình thì cô đã mất đi tất cả dũng khí rồi.
Cô có thể có đôi cánh gì chứ, cô chỉ là một con gà yếu ớt.
Cơn mưa càng lúc càng lớn, cô dường như đã bị trút bỏ tâm hồn, thất thần bước đi trên con phố đã lên đèn.
Cơn gió cuối thu đang len lỏi vào da thịt cô.
Vì thế cô nghĩ cuộc sống của cả gia đình cuối cùng đã có thể đổi thời.
Hóa ra, tất cả đều phải có báo đáp.
Thời gian bình yên này là sự trả giá to lớn mà sau lưng mẹ cô phải gánh lấy.
Không, có lẽ, có lẽ mẹ chán ghét cuộc sống nghèo túng như này rồi, có lẽ mẹ đã phản bội ba, bà cam tâm tình nguyện lạc lối, bà thích thú với …
Ôn Từ muốn nghĩ những suy đoán ghê tởm nhất về người phụ nữ đó để lòng cô được an yên và nhẹ nhõm hơn.
Đằng sau sự an yên này là một sự ngột ngạt càng lớn hơn.
Bất cứ một khả năng nào cũng khiến cô không thể nào chấp nhận.
Mẹ cô…cũng đâu phải loại người như thế.
Mưa to làm ướt đôi mắt cô, nhưng nước mắt của mình lại không thể nào chảy, và trái tim giàu năng lượng của cô đã khô cạn.
Ôn Từ không biết bản thân nên đi đâu, có vẻ như cô đã không có nhà nữa.
Cô đi bên đường, lần cuối cùng gọi điện cho mẹ, cô muốn bà xác nhận không hề xảy ra chuyện gì, muốn bà xác nhận những gì cô nhìn thấy chỉ là sự hiểu lầm.
Điện thoại cứ reo mãi reo mãi nhưng không ai nhận.
Ôn Từ cúp máy thật mạnh.
Trái tim, cũng đã hoàn toàn rơi vào màn đêm u tối rồi.
……
Cả câu lạc bộ âm nhạc Đóm lửa thích chơi ở Hidden club, ở đây có một livehouse nho nhỏ, trong đó có rất nhiều người trẻ đắm chìm trong ánh sáng mờ ảo, có mùi thuốc, có mùi rượu…sự kích thích, có thể khiến người ta phóng thích mọi muộn phiền.
Trên sân khấu nhỏ, Đóm lửa đang biểu diễn.
Mạc Nhiễm mặc áo sọc trắng đen, đang chơi đàn và đeo tai nghe, giống như một DJ chơi đĩa.
Lâm Vũ chơi guitar bass và tay chơi trống Đoạn Phi Dương cũng đắm mình trong nền nhạc sôi động, lột tả một thanh xuân rực lửa của họ.
Trước đây Hứa Gia Lịch từng hỏi Ôn Từ vì sao muốn làm bạn với bọn họ, vì sao muốn tham gia phần múa cột.
Bọn họ và cô… rõ ràng là người của hai thế giới.
Giờ phút này Ôn Từ đột nhiên hiểu ra rồi.
Cô rất hâm mộ bọn họ đấy, hâm mộ bọn họ muốn hát thì hát, muốn chửi ai thì chửi, muốn làm gì thì làm…
Ôn Từ là người trong vỏ bọc, cô cố gắng thoát ra, nhưng vỏ bọc đang siết chặt cô ngày một chặt hơn... Cô sắp chết ngạt.
Phó Tư Bạch cầm guitar lên sân khấu khiến cả club đều sôi sục, la hét tên của anh.
Anh đàn guitar, hát nhạc rock, mọi người đều đang bay nhảy theo tiết tấu của anh, khắp 4 góc của cái club đều như rực cháy.
Chỉ có Ôn Từ đứng giữa đám đông, nhìn anh trên sân khấu.
Mái tóc màu trắng bạch kim hợp thời để anh che đi đôi mắt hồng đào xinh đẹp, trong ánh sáng mờ ảo, nét mặt anh vô cùng lộng lẫy, đầu ngón tay hòa nhịp đập vào tâm hồn mọi người.
Anh là ngôi sao sáng trời sinh, quá có sức hút, anh có thể khiến cho mỗi người ở đây như lạc vào thế giới của anh.
Dù cho có là người luôn khép mình trong vỏ bọc như Ôn Từ cũng không kìm được lòng mình mà khao khát được chiếu sáng bởi vầng hào quang của anh…
Nhưng anh là Phó Tư Bạch, và gia đình anh là nguồn gốc của tất thảy những điều này.
Nếu đã như vậy thì cô cũng không nhất thiết phải cảm thấy có lỗi với tất cả những gì tiếp theo.
Phó Tư Bạch nhìn thấy người con gái ấy trong đám đông, anh đưa cây guitar cho người kế bên rồi nhảy xuống từ sân khấu đến sàn nhảy,
Kiểu biểu diễn livehouse như này rất tự do, ai cũng có thể lên sân khấu, đương nhiên cũng có thể xuống sân khấu bất kì lúc nào.
Phó Tư Bạch len lỏi qua dòng người đến trước mặt Ôn Từ.
“Tôi cứ nghĩ là em sẽ không đến.”
“Cái gì?”
“Tôi nghĩ em sẽ không đến.”
Âm thanh bốn góc đều được bật lên to nhất, trong tiếng nhạc lớn, tiếng nói chuyện của người và người gần như không nghe được.
Phó Tư Bạch lại gần sát bên tai cô nói với giọng to nhất: “Tôi nghĩ là em sẽ không đến!”
Cô cũng nói vào tai anh: “tại sao?”
“Không có tại sao, nhảy không?”
“Được thôi!”
Phó Tư Bạch đang định xoay người đi thì tay cô lại bất ngờ chạm vào cổ anh, ôm lấy cổ anh rồi bắt đầu lắc lư.
Bởi vì luyện nhảy thường xuyên nên eo của cô mềm mại và thon gọn hơn người con gái bình thường. Nhưng tư thế nhảy của cô cứ dán chặt vào anh, nó giống hệt như kiểu nhảy quyến rũ mà Mạc Nhiễm đã từng dạy cô.
Cô đã làm rất thành thục cái kiểu quyến rũ này rồi.
Đầu của Phó Tư Bạch như bị nổ tung.
Cái này là tiêu chuẩn gì vậy.
Có mấy lần cô muốn trực tiếp hôn anh nhưng lại chùn bước rồi, chỉ cọ vào cổ anh.
Cô biết những chuyện này xảy ra tự nhiên giữa nam và nữ, không cần nói cũng biết, anh là một “thợ săn” dày dặn kinh nghiệm đến chừng nào, làm sao có thể không nhận ra được những tin hiệu mập mờ như vậy?
Phó Tư Bạch ngầm cho phép cô làm như vậy nhưng lại không phản ứng lại dù chỉ một chút.
Trong lòng Ôn Từ mơ hồ, đoán chắc bản thân mình không phải kiểu anh thích.
Phải rồi, bạn gái trước giờ của anh đều là eo thon chân đẹp, kiểu quyến rũ, nũng nịu.
Ôn Từ rất tự tin về thân hình của mình nhưng còn quyến rũ và nũng nịu…vẫn thật sự là điểm yếu của cô.
Anh không làm gì cả, lúc cô ôm lấy vai anh nhảy thậm chí anh còn chẳng ôm lại eo cô.
Anh chỉ dùng đôi mắt đen láy thâm sâu đó, một ý tứ thăm dò... nhìn chằm chằm cô, như thế muốn nhìn thẳng vào trái tim cô, đoán xem cô rốt cuộc đang nghĩ gì.
Ôn Từ cuối cùng cũng ngại ngùng buông anh ra, có chút khốn đốn.
Nhìn đi, ngay cả chút việc nhỏ này còn làm không được.
Cô còn nghĩ sẽ dựa vào cái gì để bảo vệ gia đình mình.
Là hi vọng hão huyền.
“Không tiếp tục nữa?” Anh hơi cao giọng, có chút khiêu khích và không chút kiêng dè.
Ôn Từ nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Tôi uống say rồi.”
“Phải vậy không.”
Ôn Từ xoay người muốn rời đi, Phó Tư Bạch lại nắm lấy tay cô, dùng sức kéo cô quay lại.
Cô ngã vào vòng tay săn chắc và nóng bỏng của anh, anh sát lại gần cô, từ phía sau ngửi lấy sau tai cô, nói bằng giọng gợi cảm: "Em rất tỉnh, em đang... dụ dỗ tôi."
“Phó Tư Bạch!”
“Không bằng đổi nơi đi.”
Nói rồi Phó Tư Bạch dắt cô xuyên qua đám người đến một căn phòng lộn xộn.
Ánh đèn mờ ảo màu vàng trong phòng, những bộ trang phục này được treo ngẫu nhiên trên tường, trên tường có mấy tờ giấy nhạc và một vài chai bia trên mặt đất.
Phó Tư Bạch giơ chân ra đóng cửa lại, ép cô dựa sát tường, một tay khóa chặt lấy hai tay cô rồi đặt lên đỉnh đầu.
Ôn Từ bị anh ép lên tường cũng không phản kháng gì.
Cũng trong khoảnh khắc này khiến cô hiểu người đàn ông trước mặt này tuyệt đối không phải là đối tượng cô có thể trêu đùa được.
Sự nguy hiểm của anh còn cao hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
Nhìn thấy khóe mày cau chặt và ánh mắt tránh né của cô, Phó Tư Bạch cong môi cười lạnh: “Kích thích gì vậy, muốn chơi đùa tôi, tôi không phải người em ghét nhất à?”
Anh rất nhạy cảm, rất thông minh, làm sao có thể không nhìn ra được cô đối với anh là thật tâm hay giả.
“Phó Tư Bạch, trước đây không phải anh nói anh đang trong giai đoạn cửa sổ, hỏi tôi có hứng thú hay không à.”
“Ừm?”
Ôn Từ nghiến răng: “Bây giờ tôi có rồi.”
“Em có bầu rồi, nên tìm tôi đổ vỏ à?”
“……”
Hai tay Ôn Từ bị anh khóa chặt nhưng cô thật sự muốn cắn chết anh.
“Được thì được, không được thì bỏ đi.”
Phó Tư Bạch nhìn cô đầy sâu xa.
Ánh sáng từ đỉnh đầu rọi xuống khuôn mặt cô, rõ ràng là đã được trang điểm. Ánh sáng ba chiều làm cho nét mặt non nớt của cô trở nên chín chắn. Đuôi mắt cô hơi nhếch lên bởi đường kẻ mắt, nhưng cô đang sụp mắt xuống để né tránh ánh mắt của anh.
Anh nhìn ra được sự khó khăn và mâu thuẫn dưới đáy mắt cô.
Tuyệt đối không phải kích thích gì đó.
“Ai bắt nạt em?”
“Không có.” Ánh mắt cô hơi né tránh, “Không ai bắt nạt tôi cả.”
“Em đến bên cạnh tôi không phải là muốn tôi giúp em xử lí mấy việc khó khăn à.”
Ôn Từ ngạc nhiên nhìn anh.
Anh vậy mà….thật sự có thể nhìn thấu được tâm tư của cô chỉ trong một ánh mắt, không một chút thừa thãi.
“Anh, anh bằng lòng sao?”
“Tôi chưa bao giờ đá phụ nữ, nếu là tôi lên tiếng trước thì sẽ không có kiểu từ chối rồi.”
“Tôi nghĩ là anh không thích tôi.”
“Tôi đương nhiên không thích em rồi.” Phó Tư Bạch nói, “Một người cứng đầu, không dịu dàng không tinh tế, hay nổi giận lung tung thì ông đây thích em làm gì.”
Ôn Từ dùng sức đẩy ra, lại bị anh ấn vào tường càng chặt: “Vậy anh đừng đồng ý.”
Phó Tư Bạch lạnh lùng nhìn cô: “Vừa hay là giai đoạn cửa sổ*, rất chán, để em ở bên tôi một thời gian.”