Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-15
11 Trong lòng anh không còn người khác
1639 Words
Cách cửa sổ xe, bà cụ Lăng được người giúp việc dìu lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với bọn họ, liên tục nhấn mạnh với Lăng Hàn: “Tên nhóc thối, cháu tuyệt đối đừng ức hiếp Hoan Nhan, nếu không bà sẽ là người đầu tiên làm khó cháu!"
Người đàn ông dáng người cao to tuấn nhã ngồi ở ghế lái, hai tay thon dài vịn tay lái: “Bà nội, cháu biết rồi, nếu không có chuyện gì thì chúng cháu đi trước."
"Đi đi, đi đi!" bà cụ Lăng xua xua tay.
Diệp Hoan Hoan thở ra một hơi, cũng nhẹ giọng nói: “Bà nội, tạm biệt."
"Bé con, sau khi về đến nhà thì đừng quên nhắn tin cho bà!" bà cụ Lăng lo lắng dặn dò.
Diệp Hoan Hoan dạ một tiếng, còn muốn nói gì đó, Lăng Hàn đã bắt đầu khởi động xe.
Vẻ mặt anh phóng đãng ngang ngạnh, lại giống như có chút không kiên nhẫn, khởi động xe rồinhanh chóng chạy đi, tan vào hoàng hôn sâu thẫm.
Bà cụ Lăng nhìn chằm chằm bóng xe rời đi, còn chưa thu hồi tầm mắt.
Dì Hứa nhin, tiến lên nhẹ giọng hỏi thăm: “Thưa bà, bà cảm thấy, cô Hoan Nhan đi theo thiếu gia, thật sự sẽ có được hạnh phúc sao?"
Bà cụ Lăng thở dài một hơi: “A Hàn là đứa nhỏ tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, trong lòng nó suy nghĩ cái gì tôi biết rõ, chỉ sợ đời này, trừ bỏ con bé Hoan Nhan này, trong lòng nó cũng không còn người khác."
Vậy tại sao… Dì Hứa không hiểu: “Tại sao cậu Hàn lại đối xử với cô Hoan Hoan như vậy…"
Cay nghiệt?
Thế nhưng câu nói kế tiếp dì Hứa vẫn kịp thời dừng lại, dù sao bà cũng chỉ là người giúp việc của nhà họ Lăng, không có quyền hỏi quá nhiều.
"Vấn đề này tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu... trước kia A Hàn ở chung rất tốt với Hoan Nhan."
Nếu không, bà cũng sẽ không nghĩ cách tác hợp hai người này.
Trừ nguyên nhân này ra, một nguyên nhân khác nữa chính là bà thật sự muốn có một chắt trai sớm một chút.
Nói tới đây, bà cụ Lăng suy nghĩ sâu xa, bà quay đầu hỏi dì Hứa: “A Hàn và Hoan Nhan.... từ khi nào lại biến thành như vậy?"
Dì Hứa suy nghĩ một chút: “Hình như là.... từ sau khi ông chủ và bà chủ qua đời vì tai nạn xe?"
Ông Lăng, cũng chính là cha Lăng Hàn - Lăng Đông Minh, cả đời này tổng cộng ông có hai người vợ.
Người đầu tiên, là mẹ ruột của Lăng Hàn.
Người thứ hai, là mẹ ruột của Diệp Hoan Nhan.
Mà "bà chủ" trong miệng dì Hứa, chính là chỉ người sau.
……
Bên trong xe, hai người trầm mặc không nói.
Diệp Hoan một đường nhìn cảnh sắc bay qua ngoài cửa sổ, Lăng Hàn thì chuyên chú lái xe, một tay châm điếu thuốc, vẻ mặt sáng nắng chiều mưa.
Bên trong xe một mảnh yên tĩnh.
“Ting…” điện thoại của Diệp Hoan Nhan bỗng truyền đến tin nhắn.
Cô mở ra xem, là tin nhắn của Quý Tiêu Nguyệt.
“Hoan Nhan Hoan Nhan, đừng quên đấy, buổi biểu diễn của Tô Niên Hoa ở quảng tường Thanh Niên, tớ ở cửa phía Mam quảng trường chờ cậu!”
Tắt điện thoại đi, Diệp Hoan Nhan nhanh chóng nhìn qua Lăng Hàn, sắc mặt của anh cũng không có gì khác thường.
Cô nghiêng đầu qua: “Cái kia… buổi tối Tiêu Nguyệt hẹn em có việc, trước hết em không về nhà, chờ một lát nữa thả em xuống ở cửa phía Nam quảng trường Thanh Niên là được, buổi tối em sẽ bắt taxi về."
Đôi môi mỏng của Lăng Hàn phun ra một vòng sương khói, cười lạnh liếc cô một cái: “Nghe nói bên cạnh quảng trường Thanh Niên có rất nhiều khách sạn nhỏ, không phải là cô vụng trộm sau lưng tôi?"
“……” Diệp Hoan mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không ngờ tới trong miệng Lăng Hàn lại nói ra câu này.
Không phản bác được, đồng thời đáy lòng còn co rút đau đớn.
Nhưng mà, Lăng Hàn sợ cô đi vụng trộm sao?
Đây là, dấu hiệu ghen tuông?
Lần đầu tiên cô dám suy đoán lớn mật như vậy.
……
Tô Niên Hoa, là anh
Tôi ngại bẩn...
Tôi ngại bẩn...
Giọng nói này, lặp đi lặp lại giống như ma quỷ ở bên tai Diệp Hoan, giống như một chậu nước lạnh dập tắt ngọn lửa trong lòng cô, làm cho toàn thân cô lạnh như băng.
"Dừng xe!" Cô nghe thấy giọng nói run rẩy của mình.
Nhưng Lăng Hàn giống như không nghe thấy, vẫn làm theo ý mình tiếp tục lái xe như cũ.
“Dừng xe! Em muốn xuống xe!" Cô lặp lại một lần nữa, từng chữ từng chữ, đủ để chứng minh cô nghiêm túc.
Lăng Hàn nhìn cô một cái, môi mỏng gợi lên nụ cười nghiền ngẫm, ngoài ý muốn anh không có phản bác cô, mà trực tiếp kéo phanh tay: “Két…” một tiếng, lốp xe cùng mặt đất ma sát ra tiếng bén nhọn.
Xe dừng lại ở ngã tư cách quảng trường Thanh Niên một trăm mét.
Mặt Diệp Hoan rũ xuống, không thể chờ đợi được đẩy cửa xe ra, giống như phía sau có thú đuổi theo, chạy khỏi xe.
“Trước mười giờ tối, tôi muốn thấy cô ở nhà.” Cô thuận tay đóng cửa xe, đồng thời bên trong xe truyền đến giọng nói thờ ơ của Lăng Hàn.
Giống như là mệnh lệnh.
Ngón tay cầm túi xách của cô siết chặt, quyết tâm, ‘cạch' một tiếng mạnh mẽ đóng cửa xe lại.
Cửa kính mờ, ngăn cách khuôn mặt tuấn tú yêu dã của người đàn ông, anh từng chút từng chút hạ cửa kính xe xuống, đưa mắt nhìn cô băng qua đường, ngón tay kẹp đầu thuốc lá nhẹ nhàng run lên hai cái, sau đó dập tắt tàn thuốc.
Khói thuốc làm mờ gương mặt xinh đẹp của anh, với nụ cười dưới đáy mắt.
Trên màn hình LED lớn trên đường phố, nữ phát thanh viên đang tiến hành một thông báo:
"Nghe đồn rạng sáng hôm nay, ca sĩ thần tượng Tô Niên Hoa ở nước ngoài đã đến sân bay ngoại ô thành phố, bị hơn một ngàn người hâm mộ trong sân bay chen chúc. Cảnh tượng vô cùng náo động."
Sau đó hình ảnh trên màn hình chuyển, chính là cảnh tượng hò hét ầm ĩ bên trong sân bay.
Tại cổng sân bay có một đám đông người, hơn một ngàn người hâm mộ hò hét ba chữ 'Tô Niên Hoa', còn có người giơ cao bảng hiệu viết 'Tô Niên Hoa' trong tay.
Mà người đàn ông được vây quanh ở giữa, có một gương mặt mê người, lông mày rậm, mũi cao thẳng, còn có một đôi mắt sáng ngời trong suốt màu lam nhạt.
Người đại diện và vệ sĩ ở hai bên mở đường cho anh, người đàn ông mặc âu phục thoải mái bước ra, vẫy tay với fan, đồng thời một đường được đón lên chiếc xe thương vụ bên ngoài sân bay.
Đối với cái tên Tô Niên Hoa này, Lăng Hàn oai phong một cõi giới giải trí đương nhiên không xa lạ.
Nhưng khuôn mặt này…
Khi thấy rõ khuôn mặt này, khóe môi Lăng Hàn đang nhấc lên ý cười bỗng ngưng lại.
Sau đó từng chút một, trở nên âm trầm.
Tô Niên Hoa, vậy mà là anh ta.
Nữ dẫn chương trình lại tiếp tục: “Mà đêm nay, nhất định là đêm không ngủ của chúng ta, ca sĩ thần tượng nổi tiếng Tô Niên Hoa, sẽ tổ chức buổi biểu diễn ở quảng trường Thanh Niên, rốt cuộc sẽ lấy được thành tích như thế nào đây? Chúng ta hãy chờ xem!"
Quảng trường Thanh Niên…
Lăng Hàn bỗng nhớ tới vẻ mặt thấp thỏm bất an khi Diệp Hoan nói chuyện lúc nãy, còn có không kiên nhẫn lúc xuống xe.
Anh nheo đôi mắt hẹp dài lại, ngón tay nắm tay lái, dần dần siết chặt, gân xanh nổi lên.
À… Diệp Hoan Nhan, khó trách cô vội vã như vậy…
……
Diệp Hoan Nhan còn chưa chạy tới cửa Nam quảng trường Thanh Niên, đã bị đám đông chôn vùi.
Gió trời vốn lãnh lẹo, trong tiếng hoan hô nhiệt tình của đám người dường như có tia ấm ấp, trong lòng cô không khỏi nghĩ, Tô Niên Hoa này hot như vậy sao, về phần đám người, trời lạnh như vậy mà chạy đến đây chỉ vì nghe anh hát?
Diệp Hoan Nhan vốn không phải là người theo đuổi ngôi sao, nếu không phải cô đảm nhiệm chức vụ ở Hoan Ngu, e rằng ngay cả tên của một ngôi sao cô cũng không trả lời được.
Huống chi lúc đầu Tô Niên Hoa phát triển ở nước ngoài, cô chỉ nghe nói anh rất nổi tiếng, đối với những chuyện khác, hầu như không để ý đến.
“Hoan Nhan! Hoan Nhan!" Nhìn thấy cô ở xa xa, Quý Tiêu Nguyệt ôm một thùng bỏng ngô lớn, chen tới chen lui trong đám người, vẻ mặt nịnh nọt với người bên ngoài tỏ vẻ áy náy: “Thật ngại quá, làm phiền nhường một chút!"
13 Anh ấy là nam thần của tớ
798 Words
Thật vất vả chen vỡ đầu mới đến trước mặt Diệp Hoan Nhan, Quý Tiêu Nguyệt kéo cánh tay cô: “Coi như đúng lúc, đi thôi đi thôi! Tớ vừa mới đổi được vé!"
Nói xong, còn không quên đem bỏng ngô trong lòng đưa cho Diệp Hoan Nhan.
Diệp Hoan Nhan bị cô ấy túm lấy, lảo đảo xuyên qua đám ngươi, vài lần suýt nữa té ngã.
“Tiêu Nguyệt, cậu chậm một chút chậm một chút!" Cô lầu bầu: “Tô Niên Hoa này đáng để cậu làm đến mức này luôn hả?"
"Đến mức chứ, đến mức chứ!" Bước chân Quý Tiêu Nguyệt không chậm lại chút nào, cứng rắn kéo cô đi một đường từ phía Nam quảng trường vòng lên sân khấu.
Trên sân khấu đã tiếng người huyên náo, giương mặt trái tim thiếu nữ nhộn nhịp của Quý Tiêu Nguyệt có hơi kích động: “Tớ nói cho cậu biết, Tô Niên Hoa chính là nam thần ngàn năm không thay đổi trong lòng tớ! Tớ chờ thời khắc này đã rất lâu rồi đấy!”
Diệp Hoan Nhan buồn cười nhìn cô ấymột cái, không lên tiếng.
Buổi biểu diễn bắt đầu vào khoảng 7 giờ, khi hoàng hôn buông xuống, ánh đèn sân khấu kiều diễm sáng lên, âm thanh chấn động khiến màng nhĩ cô sắp thủng tới nơi.
“Hello, xin chào mọi ngươi, tôi là Tô Niên Hoa.” Giọng nói khàn khàn mê người vang lên, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đơn giản từ trên thang máy sân khấu chậm rãi đi xuống, trong tay cầm micro.
"A aaaaaaaa! Tô Niên Hoa! Tô Niên Hoa! Tô Niên Hoa!" Tiếng hò hét liên tục.
"Tô Niên Hoa! Chúng em yêu anh!" Nhóm fan lại tiếp tục bạo động.
Diệp Hoan Hoan đang hốt hoảng, cảm thấy giọng nói này giống như đã từng quen biết, cổ tay liền bị Quý Tiêu Nguyệt nắm đau: “Nam thần! Nam thần của tớ! Nam thần của tớ đến rồi! Lát nữa tớ nhất định phải đi xin chữ ký của anh ấy!"
Không ngờ rằng, Quý Tiêu Nguyệt cũng có mặt này, một lòng, điên cuồng vì một người đàn ông.
Nương theo ánh đèn sân khấu xoay tròn, Diệp Hoan Nhan nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô ấy, nhất thời có chút hâm mộ.
Điên cuồng...
Thời gian tuyệt với mà cô từng điên cuồng, là ở trung học, trước khi cô vào nhà họ Lăng.
“Bài hát đầu tiên tôi hát hôm nay, tên là “Truy Mộng”, tôi tin tưởng mỗi người đang ngồi ở đây, trong lòng đều sẽ có một đoạn hồi ức khó có thể quên nhưng lại khó có thể nói ra, chúng mãi mãi bị chôn vùi trong trái tim chúng ta, giống như là một bí mật.”
"Vậy bây giờ tôi muốn nói cho các vị đang ngồi đây là, nếu như bí mật không nói ra, sẽ mãi mãi trở thành một bí mật. Cho nên, tôi viết ra bài "Truy Mộng" này, hy vọng mọi người dũng cảm theo đuổi, ánh trăng sáng trong lòng mọi người, cảm ơn!"
Âm thanh này, từ tính lại ôn nhu, giống như là mặt trời ấm áp trong ngày đông, làm cho cả người đều ấm áp lên.
Cùng với lời nói của Tô Niên Hoa vừa kết thúc, lại là một trận reo hò, sau đó khúc dương cầm tươi đẹp chậm rãi vang lên.
Tiếng hát của anh thật sự rất êm tai, sức lan tỏa rất mạnh, mang theo ưu sầu nhàn nhạt.
Dường như có thể khiến người ta lập tức nhớ lại rất nhiều chuyện cũ năm xưa.
"Ô ô, nghe thật hay, thật cảm động." Quý Tiêu Nguyệt lấy khăn giấy ra lau nước mắt.
Trên sân khấu còn có rất nhiều người khẽ hát theo Tô Niên Hoa: “Yêu vô biên, hận cũng xa, nước sông từ từ, cô gái, em có hiểu tâm ý của tôi hay không?"
Trong lòng Diệp Hoan Nhan lặng lẽ lọc bỏ ca từ, suy nghĩ trôi theo tiếng ca này, những năm tháng tươi đẹp kia, giống như lập tức sống lại trong đầu.
Ở sâu trong ấn tượng của cô, cũng từng có một người, giọng hát như vậy.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, đã gần mười giờ.
Các fan ào ào xông lên sân khấu tranh nhau xin chữ ký.
Quý Tiêu Nguyệt cũng không chịu thua thiệt, kéo Diệp Hoan Nhan vọt vào trong dòng người, vén tay áo lên, cánh tay trắng nõn lộ ra: “Em cũng muốn! Niên Hoa, ký cho em với! Ký cho với!"
14 Em bị thương rồi
766 Words
Diệp Hoan Nhan đi theo phía sau, nhiều lần muốn rút tay về: “Tiêu Nguyệt, tớ muốn về."
Thời gian Lăng Hàn cho cô là mười giờ, một lát nữa sẽ đến, cô không muốn ngỗ nghịch làm trái ý của anh, lại gây ra chuyện gì.
"Chờ một chút, chờ một chút!" Quý Tiêu Nguyệt kích động kéo cô, rất nhanh có thể đến lượt ký tên rồi!
Không thể dễ dàng buông tha được!
Diệp Hoan Nhan cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là người lên xin chữ ký thật sự quá nhiều, cô bị chen lấn đến không thở nổi, không biết từ lúc nào Quý Tiêu Nguyệt đã buông tay cô ra, cách cô thật nhiều cái đầu.
Diệp Hoan Nhan dứt khoát muốn rời khỏi đoàn người trước, liền cố gắng chen ra bên ngoài.
Cũng không biết là ai lấy khuỷu tay đẩy cô, hơn nữa cô mang giày cao gót trên mắt cá chân, mất thăng bằng, lảo đảo đã bị người đụng ngã xuống đất.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng, cánh tay bị trầy da trên mặt đất lại bị một đôi giày giẫm lên.
"A!" Đau quá!
Đám người vốn ồn ào, lập tức càng thêm hỗn loạn.
Có người ngã xuống!
Vô số đôi chân lắc lư trước mắt Diệp Hoan Nhan, cô cố hết sức đứng lên, lại không biết ai đẩy cô một cái, ngã lại trên mặt đất.
Từ trong đám người một giọng nói truyền đến tai Tô Niên Hoa, tay anh đang chuyên tâm cầm bút dừng một chút, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía ồn ào huyên náo xa xa: “Xảy ra chuyện gì?"
Fan nhỏ đang chờ xin chữ ký cười híp mắt nói: “Đừng quản đừng quản, Niên Hoa Niên Hoa, giúp em ký tên trước đi? Em đã chờ rất lâu rồi!"
Quý Tiêu Nguyệt xếp sau cô ấy, cố gắng vươn cánh tay trắng nõn qua: “Đúng đúng đúng, nam thần Niên Hoa, cũng nhanh ký giúp em một cái đi!"
Phía sau còn có người ồn ào.
Tô Niên Hoa lại nhíu mày, thân thể cao to đứng lặng trong đám người đã đặc biệt nổi bật, anh thu hồi động tác, xoay người nói nhỏ vài tiếng với người đại diện bên cạnh.
Vẻ mặt người đại diện ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh, vừa định phản bác một tiếng, Tô Niên Hoa đã đưa bút trong tay vào trong tay anh ta, sau đó vẫn đẩy đám người ra đi xuống sân khấu.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, phần ký tên chỉ là phúc lợi của anh dành cho fan, anh không muốn vì vậy mà khiến bất cứ ai bị thương.
Trong nháy mắt hành động của Tô Niên Hoa khiến cho một đám xôn xao, càng nhiều fan nữ vọt đến phía anh.
Người đại diện thấy tình hình có chút không ổn, nhanh chóng căn dặn an ninh: “Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mau đuổi theo!"
Vì vậy, đám người chen chúc, bị mấy người nhân viên an ninh nhường ra một lối đi chật hẹp, cuối đám người bị đẩy ra, là Diệp Hoan Nhan té ngã trên mặt đất vẫn còn đau.
Cô cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay trắng nõn.
Hoàn toàn không chú ý tới bầu không khí khác thường của toàn hội trường.
"Hoan Nhan!" Xoay người lại, Quý Tiêu Nguyệt tinh mắt nhận ra người té ngã trên mặt đất không phải là Diệp Hoan Nhan sao!
Nhưng cũng chính là một tiếng 'Hoan Nhan' này của cô, thành công làm cho bước chân Tô Niên Hoa dừng lại.
Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt đau đớn của cô gái nhỏ kia, mái tóc dài thanh tú bao lấy khuôn mặt nhỏ nhắn to chỉ bằng bàn tay của cô, ngay cả ánh đèn ban đêm không đủ mạnh, anh vẫn cảm nhận được cảm giác quen thuộc mãnh liệt kia.
Là cô ấy!
Anh chỉ giật mình một giây, hai chân thon dài liền bước nhanh hơn, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt cô.
“Em bị thương rồi.”
Cổ tay bị thương bỗng truyền đến một tia ấm áp, cùng với tiếng nói dịu dàng như ngọc bên tai, Diệp Hoan Hoan kinh ngạc ngẩng mặt lên, chạm vào đôi mắt xanh thẩm sâu sắc bên trong con ngươi.
15 Cô đang trách tôi sao? Hoan Nhan.
859 Words
"Anh…" Diệp Hoan Nhan kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không ngờ tới, người này lại là…
"Vết thương không thể nhiễm trùng, cần băng bó một chút." Tô Niên Hoa lại có vẻ bình tĩnh hơn cô nhiều.
Anh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, cổ tay hơi trễ, không đợi cô kịp phản ứng, anh đã dùng động tác cực kỳ lưu loát tao nhã bế ngang cô lên.
"Wow!" Fan của Niên Hoa ở hội trường kinh ngạc.
Các truyền thông bắt được khoảng khắc này, cầm lấy máy ảnh theo sát “tách tách” chụp hình, Tô Niên Hoa ra mắt lâu như vậy có thể nói là không có scandal, hôm nay chính là một cơ hội tuyệt vời!
Diệp Hoan Nhan không quen trước nhiều ống kính như vậy, ánh đèn flash kia làm mắt cô sắp mù rồi.
Mà lòng bàn tay đặt bên hông cô truyền ra nhiệt độ, càng làm cho cô nhất thời xấu hổ đỏ mặt, hận không thể ngay lập tức tìm một cái lỗ chui vào.
"Tôi không sao, anh thả ta xuống trước đi." Cánh tay của cô không có chỗ đặt, chỉ có thể ôm cổ của anh.
"Xin lỗi, anh không thể đồng ý với em." Anh ôm cô, không có chút suy nghĩ muốn buông ra, chỉ là sải bước dọc theo con đường nhỏ kia, quay về.
"Ôi mẹ ơi - tình huống thế nào?" Nhóm fan Niên Hoa trăm miệng một lời.
"Cô gái này cũng quá may mắn đi? Ngã một chút lại thành công giành được sự ưu ái của Niên Hoa nhà tôi? Cọ xát, lại còn tiếp xúc da thịt với nhau?"
“Nếu người ngã là tôi thì tốt biết bao!”
Tiếng bàn luận sôi nổi vang lên, các phóng viên cũng ùa lên, Quý Tiêu Nguyệt khiếp sợ đứng tại chỗ, trợn tròn mắt.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay ta trăng lộ ra ngoài của mình, nói không ra lời.
Diệp Hoan Nhan này là đạp vận cứt chó gì thế?
Cô ngàn vạn lần mong ngóng Niên Hoa nhà cô ký tên, kết quả người Diệp Hoan Nhan trực tiếp được Niên Hoa ôm lên!
……
Tình cảnh nhất thời khó có thể khống chế, người đại diện Mike của Tô Niên Hoa hổn hển mắng một tiếng: “s**t!"
Sau đó bước nhanh đuổi theo bước chân của anh: “Cậu có biết cậu đang làm cái gì hay không?"
Đây chính là một chuyến lưu diễn toàn quốc, bao nhiêu truyền thông đều chú ý, lại là truyền hình trực tiếp, đây không phải là đang kiếm chuyện sao!
"Mike, gọi đội y tế đến đây.” Tô Niên Hoa nhìn không chớp mắt, dường như không nghe thấy lời của anh ta.
Mike vừa nhỏ vừa gầy không theo kịp đôi chân dài của anh, trợn tròn mắt bị bỏ lại phía sau, nghẹn họng trố mắt đứng nhìn: “What? Còn phải gọi đội y tế nữa sao?"
Anh ta không khỏi bối rối, anh ta đi theo Tô Niên Hoa lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy anh vì người phụ nữ nào hết lòng như vậy.
Người phụ nữ mà Niên Hoa ôm trong lòng, rốt cuộc có lai lịch gì?
Một đường đi tới phòng nghỉ ở hậu trường, Tô Niên Hoa mới đặt người phụ nữ trong lòng ngực xuống ghế sa lon, cũng không lâu lắm, liền có hai bác sĩ áo khoác trắng chạy tới, cẩn thận từng li từng tí khử trùng, băng bó vết thương trên cánh tay Diệp Hoan Nhan.
Tô Niên Hoa đứng ở một bên, giữa ấn đường tất cả đều là lo lắng.
"Tôi nói tôi không sao, thật sự không nghiêm trọng như vậy." Diệp Hoan nhẹ nhàng nói, chờ bác sĩ băng bó xong, cô mới buông tay áo xuống.
Hai bác sĩ vô cùng biết điều, cũng không dám hỏi nhiều quan hệ của hai người, chỉ là nói sơ lược tình huống với Tô Niên Hoa, chờ Tô Niên Hoa gật đầu, hai người bọn họ mới lặng lẽ rời đi.
Diệp Hoan Nhan muốn từ trên ghế sa lon đi xuống, lại bị một cánh tay dài ngăn lại, ép cô quay lại.
"Hoan Nhan, nhiều năm như vậy, em vẫn còn trách anh sao?"
"Cái.... cái gì?" Diệp Hoan Nhan dường như nghe không hiểu, cô khó hiểu nhìn về phía anh.
"Trách anh lúc trước không nói tiếng nào rời đi, có phải trong lòng em rất hận anh không?" Ánh mắt đa tình của anh, làm cho người ta giống như chỉ cần liếc mắt một cái sẽ vô tình đắm chìm vào.
Diệp Hoan Nhan dời tầm mắt, có chút ngượng ngùng nói: “Đã qua nhiều năm rồi."
Nếu như hôm nay anh không xuất hiện ở trước mặt cô, giống như một cơn gió dĩ vãn, hoàn toàn thổi tan trong thế giới của cô.
Làm sao còn nhớ rõ đau đớn thấu tâm can lúc trước.
1639 Words
Cách cửa sổ xe, bà cụ Lăng được người giúp việc dìu lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với bọn họ, liên tục nhấn mạnh với Lăng Hàn: “Tên nhóc thối, cháu tuyệt đối đừng ức hiếp Hoan Nhan, nếu không bà sẽ là người đầu tiên làm khó cháu!"
Người đàn ông dáng người cao to tuấn nhã ngồi ở ghế lái, hai tay thon dài vịn tay lái: “Bà nội, cháu biết rồi, nếu không có chuyện gì thì chúng cháu đi trước."
"Đi đi, đi đi!" bà cụ Lăng xua xua tay.
Diệp Hoan Hoan thở ra một hơi, cũng nhẹ giọng nói: “Bà nội, tạm biệt."
"Bé con, sau khi về đến nhà thì đừng quên nhắn tin cho bà!" bà cụ Lăng lo lắng dặn dò.
Diệp Hoan Hoan dạ một tiếng, còn muốn nói gì đó, Lăng Hàn đã bắt đầu khởi động xe.
Vẻ mặt anh phóng đãng ngang ngạnh, lại giống như có chút không kiên nhẫn, khởi động xe rồinhanh chóng chạy đi, tan vào hoàng hôn sâu thẫm.
Bà cụ Lăng nhìn chằm chằm bóng xe rời đi, còn chưa thu hồi tầm mắt.
Dì Hứa nhin, tiến lên nhẹ giọng hỏi thăm: “Thưa bà, bà cảm thấy, cô Hoan Nhan đi theo thiếu gia, thật sự sẽ có được hạnh phúc sao?"
Bà cụ Lăng thở dài một hơi: “A Hàn là đứa nhỏ tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, trong lòng nó suy nghĩ cái gì tôi biết rõ, chỉ sợ đời này, trừ bỏ con bé Hoan Nhan này, trong lòng nó cũng không còn người khác."
Vậy tại sao… Dì Hứa không hiểu: “Tại sao cậu Hàn lại đối xử với cô Hoan Hoan như vậy…"
Cay nghiệt?
Thế nhưng câu nói kế tiếp dì Hứa vẫn kịp thời dừng lại, dù sao bà cũng chỉ là người giúp việc của nhà họ Lăng, không có quyền hỏi quá nhiều.
"Vấn đề này tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu... trước kia A Hàn ở chung rất tốt với Hoan Nhan."
Nếu không, bà cũng sẽ không nghĩ cách tác hợp hai người này.
Trừ nguyên nhân này ra, một nguyên nhân khác nữa chính là bà thật sự muốn có một chắt trai sớm một chút.
Nói tới đây, bà cụ Lăng suy nghĩ sâu xa, bà quay đầu hỏi dì Hứa: “A Hàn và Hoan Nhan.... từ khi nào lại biến thành như vậy?"
Dì Hứa suy nghĩ một chút: “Hình như là.... từ sau khi ông chủ và bà chủ qua đời vì tai nạn xe?"
Ông Lăng, cũng chính là cha Lăng Hàn - Lăng Đông Minh, cả đời này tổng cộng ông có hai người vợ.
Người đầu tiên, là mẹ ruột của Lăng Hàn.
Người thứ hai, là mẹ ruột của Diệp Hoan Nhan.
Mà "bà chủ" trong miệng dì Hứa, chính là chỉ người sau.
……
Bên trong xe, hai người trầm mặc không nói.
Diệp Hoan một đường nhìn cảnh sắc bay qua ngoài cửa sổ, Lăng Hàn thì chuyên chú lái xe, một tay châm điếu thuốc, vẻ mặt sáng nắng chiều mưa.
Bên trong xe một mảnh yên tĩnh.
“Ting…” điện thoại của Diệp Hoan Nhan bỗng truyền đến tin nhắn.
Cô mở ra xem, là tin nhắn của Quý Tiêu Nguyệt.
“Hoan Nhan Hoan Nhan, đừng quên đấy, buổi biểu diễn của Tô Niên Hoa ở quảng tường Thanh Niên, tớ ở cửa phía Mam quảng trường chờ cậu!”
Tắt điện thoại đi, Diệp Hoan Nhan nhanh chóng nhìn qua Lăng Hàn, sắc mặt của anh cũng không có gì khác thường.
Cô nghiêng đầu qua: “Cái kia… buổi tối Tiêu Nguyệt hẹn em có việc, trước hết em không về nhà, chờ một lát nữa thả em xuống ở cửa phía Nam quảng trường Thanh Niên là được, buổi tối em sẽ bắt taxi về."
Đôi môi mỏng của Lăng Hàn phun ra một vòng sương khói, cười lạnh liếc cô một cái: “Nghe nói bên cạnh quảng trường Thanh Niên có rất nhiều khách sạn nhỏ, không phải là cô vụng trộm sau lưng tôi?"
“……” Diệp Hoan mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không ngờ tới trong miệng Lăng Hàn lại nói ra câu này.
Không phản bác được, đồng thời đáy lòng còn co rút đau đớn.
Nhưng mà, Lăng Hàn sợ cô đi vụng trộm sao?
Đây là, dấu hiệu ghen tuông?
Lần đầu tiên cô dám suy đoán lớn mật như vậy.
……
Tô Niên Hoa, là anh
Tôi ngại bẩn...
Tôi ngại bẩn...
Giọng nói này, lặp đi lặp lại giống như ma quỷ ở bên tai Diệp Hoan, giống như một chậu nước lạnh dập tắt ngọn lửa trong lòng cô, làm cho toàn thân cô lạnh như băng.
"Dừng xe!" Cô nghe thấy giọng nói run rẩy của mình.
Nhưng Lăng Hàn giống như không nghe thấy, vẫn làm theo ý mình tiếp tục lái xe như cũ.
“Dừng xe! Em muốn xuống xe!" Cô lặp lại một lần nữa, từng chữ từng chữ, đủ để chứng minh cô nghiêm túc.
Lăng Hàn nhìn cô một cái, môi mỏng gợi lên nụ cười nghiền ngẫm, ngoài ý muốn anh không có phản bác cô, mà trực tiếp kéo phanh tay: “Két…” một tiếng, lốp xe cùng mặt đất ma sát ra tiếng bén nhọn.
Xe dừng lại ở ngã tư cách quảng trường Thanh Niên một trăm mét.
Mặt Diệp Hoan rũ xuống, không thể chờ đợi được đẩy cửa xe ra, giống như phía sau có thú đuổi theo, chạy khỏi xe.
“Trước mười giờ tối, tôi muốn thấy cô ở nhà.” Cô thuận tay đóng cửa xe, đồng thời bên trong xe truyền đến giọng nói thờ ơ của Lăng Hàn.
Giống như là mệnh lệnh.
Ngón tay cầm túi xách của cô siết chặt, quyết tâm, ‘cạch' một tiếng mạnh mẽ đóng cửa xe lại.
Cửa kính mờ, ngăn cách khuôn mặt tuấn tú yêu dã của người đàn ông, anh từng chút từng chút hạ cửa kính xe xuống, đưa mắt nhìn cô băng qua đường, ngón tay kẹp đầu thuốc lá nhẹ nhàng run lên hai cái, sau đó dập tắt tàn thuốc.
Khói thuốc làm mờ gương mặt xinh đẹp của anh, với nụ cười dưới đáy mắt.
Trên màn hình LED lớn trên đường phố, nữ phát thanh viên đang tiến hành một thông báo:
"Nghe đồn rạng sáng hôm nay, ca sĩ thần tượng Tô Niên Hoa ở nước ngoài đã đến sân bay ngoại ô thành phố, bị hơn một ngàn người hâm mộ trong sân bay chen chúc. Cảnh tượng vô cùng náo động."
Sau đó hình ảnh trên màn hình chuyển, chính là cảnh tượng hò hét ầm ĩ bên trong sân bay.
Tại cổng sân bay có một đám đông người, hơn một ngàn người hâm mộ hò hét ba chữ 'Tô Niên Hoa', còn có người giơ cao bảng hiệu viết 'Tô Niên Hoa' trong tay.
Mà người đàn ông được vây quanh ở giữa, có một gương mặt mê người, lông mày rậm, mũi cao thẳng, còn có một đôi mắt sáng ngời trong suốt màu lam nhạt.
Người đại diện và vệ sĩ ở hai bên mở đường cho anh, người đàn ông mặc âu phục thoải mái bước ra, vẫy tay với fan, đồng thời một đường được đón lên chiếc xe thương vụ bên ngoài sân bay.
Đối với cái tên Tô Niên Hoa này, Lăng Hàn oai phong một cõi giới giải trí đương nhiên không xa lạ.
Nhưng khuôn mặt này…
Khi thấy rõ khuôn mặt này, khóe môi Lăng Hàn đang nhấc lên ý cười bỗng ngưng lại.
Sau đó từng chút một, trở nên âm trầm.
Tô Niên Hoa, vậy mà là anh ta.
Nữ dẫn chương trình lại tiếp tục: “Mà đêm nay, nhất định là đêm không ngủ của chúng ta, ca sĩ thần tượng nổi tiếng Tô Niên Hoa, sẽ tổ chức buổi biểu diễn ở quảng trường Thanh Niên, rốt cuộc sẽ lấy được thành tích như thế nào đây? Chúng ta hãy chờ xem!"
Quảng trường Thanh Niên…
Lăng Hàn bỗng nhớ tới vẻ mặt thấp thỏm bất an khi Diệp Hoan nói chuyện lúc nãy, còn có không kiên nhẫn lúc xuống xe.
Anh nheo đôi mắt hẹp dài lại, ngón tay nắm tay lái, dần dần siết chặt, gân xanh nổi lên.
À… Diệp Hoan Nhan, khó trách cô vội vã như vậy…
……
Diệp Hoan Nhan còn chưa chạy tới cửa Nam quảng trường Thanh Niên, đã bị đám đông chôn vùi.
Gió trời vốn lãnh lẹo, trong tiếng hoan hô nhiệt tình của đám người dường như có tia ấm ấp, trong lòng cô không khỏi nghĩ, Tô Niên Hoa này hot như vậy sao, về phần đám người, trời lạnh như vậy mà chạy đến đây chỉ vì nghe anh hát?
Diệp Hoan Nhan vốn không phải là người theo đuổi ngôi sao, nếu không phải cô đảm nhiệm chức vụ ở Hoan Ngu, e rằng ngay cả tên của một ngôi sao cô cũng không trả lời được.
Huống chi lúc đầu Tô Niên Hoa phát triển ở nước ngoài, cô chỉ nghe nói anh rất nổi tiếng, đối với những chuyện khác, hầu như không để ý đến.
“Hoan Nhan! Hoan Nhan!" Nhìn thấy cô ở xa xa, Quý Tiêu Nguyệt ôm một thùng bỏng ngô lớn, chen tới chen lui trong đám người, vẻ mặt nịnh nọt với người bên ngoài tỏ vẻ áy náy: “Thật ngại quá, làm phiền nhường một chút!"
13 Anh ấy là nam thần của tớ
798 Words
Thật vất vả chen vỡ đầu mới đến trước mặt Diệp Hoan Nhan, Quý Tiêu Nguyệt kéo cánh tay cô: “Coi như đúng lúc, đi thôi đi thôi! Tớ vừa mới đổi được vé!"
Nói xong, còn không quên đem bỏng ngô trong lòng đưa cho Diệp Hoan Nhan.
Diệp Hoan Nhan bị cô ấy túm lấy, lảo đảo xuyên qua đám ngươi, vài lần suýt nữa té ngã.
“Tiêu Nguyệt, cậu chậm một chút chậm một chút!" Cô lầu bầu: “Tô Niên Hoa này đáng để cậu làm đến mức này luôn hả?"
"Đến mức chứ, đến mức chứ!" Bước chân Quý Tiêu Nguyệt không chậm lại chút nào, cứng rắn kéo cô đi một đường từ phía Nam quảng trường vòng lên sân khấu.
Trên sân khấu đã tiếng người huyên náo, giương mặt trái tim thiếu nữ nhộn nhịp của Quý Tiêu Nguyệt có hơi kích động: “Tớ nói cho cậu biết, Tô Niên Hoa chính là nam thần ngàn năm không thay đổi trong lòng tớ! Tớ chờ thời khắc này đã rất lâu rồi đấy!”
Diệp Hoan Nhan buồn cười nhìn cô ấymột cái, không lên tiếng.
Buổi biểu diễn bắt đầu vào khoảng 7 giờ, khi hoàng hôn buông xuống, ánh đèn sân khấu kiều diễm sáng lên, âm thanh chấn động khiến màng nhĩ cô sắp thủng tới nơi.
“Hello, xin chào mọi ngươi, tôi là Tô Niên Hoa.” Giọng nói khàn khàn mê người vang lên, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đơn giản từ trên thang máy sân khấu chậm rãi đi xuống, trong tay cầm micro.
"A aaaaaaaa! Tô Niên Hoa! Tô Niên Hoa! Tô Niên Hoa!" Tiếng hò hét liên tục.
"Tô Niên Hoa! Chúng em yêu anh!" Nhóm fan lại tiếp tục bạo động.
Diệp Hoan Hoan đang hốt hoảng, cảm thấy giọng nói này giống như đã từng quen biết, cổ tay liền bị Quý Tiêu Nguyệt nắm đau: “Nam thần! Nam thần của tớ! Nam thần của tớ đến rồi! Lát nữa tớ nhất định phải đi xin chữ ký của anh ấy!"
Không ngờ rằng, Quý Tiêu Nguyệt cũng có mặt này, một lòng, điên cuồng vì một người đàn ông.
Nương theo ánh đèn sân khấu xoay tròn, Diệp Hoan Nhan nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô ấy, nhất thời có chút hâm mộ.
Điên cuồng...
Thời gian tuyệt với mà cô từng điên cuồng, là ở trung học, trước khi cô vào nhà họ Lăng.
“Bài hát đầu tiên tôi hát hôm nay, tên là “Truy Mộng”, tôi tin tưởng mỗi người đang ngồi ở đây, trong lòng đều sẽ có một đoạn hồi ức khó có thể quên nhưng lại khó có thể nói ra, chúng mãi mãi bị chôn vùi trong trái tim chúng ta, giống như là một bí mật.”
"Vậy bây giờ tôi muốn nói cho các vị đang ngồi đây là, nếu như bí mật không nói ra, sẽ mãi mãi trở thành một bí mật. Cho nên, tôi viết ra bài "Truy Mộng" này, hy vọng mọi người dũng cảm theo đuổi, ánh trăng sáng trong lòng mọi người, cảm ơn!"
Âm thanh này, từ tính lại ôn nhu, giống như là mặt trời ấm áp trong ngày đông, làm cho cả người đều ấm áp lên.
Cùng với lời nói của Tô Niên Hoa vừa kết thúc, lại là một trận reo hò, sau đó khúc dương cầm tươi đẹp chậm rãi vang lên.
Tiếng hát của anh thật sự rất êm tai, sức lan tỏa rất mạnh, mang theo ưu sầu nhàn nhạt.
Dường như có thể khiến người ta lập tức nhớ lại rất nhiều chuyện cũ năm xưa.
"Ô ô, nghe thật hay, thật cảm động." Quý Tiêu Nguyệt lấy khăn giấy ra lau nước mắt.
Trên sân khấu còn có rất nhiều người khẽ hát theo Tô Niên Hoa: “Yêu vô biên, hận cũng xa, nước sông từ từ, cô gái, em có hiểu tâm ý của tôi hay không?"
Trong lòng Diệp Hoan Nhan lặng lẽ lọc bỏ ca từ, suy nghĩ trôi theo tiếng ca này, những năm tháng tươi đẹp kia, giống như lập tức sống lại trong đầu.
Ở sâu trong ấn tượng của cô, cũng từng có một người, giọng hát như vậy.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, đã gần mười giờ.
Các fan ào ào xông lên sân khấu tranh nhau xin chữ ký.
Quý Tiêu Nguyệt cũng không chịu thua thiệt, kéo Diệp Hoan Nhan vọt vào trong dòng người, vén tay áo lên, cánh tay trắng nõn lộ ra: “Em cũng muốn! Niên Hoa, ký cho em với! Ký cho với!"
14 Em bị thương rồi
766 Words
Diệp Hoan Nhan đi theo phía sau, nhiều lần muốn rút tay về: “Tiêu Nguyệt, tớ muốn về."
Thời gian Lăng Hàn cho cô là mười giờ, một lát nữa sẽ đến, cô không muốn ngỗ nghịch làm trái ý của anh, lại gây ra chuyện gì.
"Chờ một chút, chờ một chút!" Quý Tiêu Nguyệt kích động kéo cô, rất nhanh có thể đến lượt ký tên rồi!
Không thể dễ dàng buông tha được!
Diệp Hoan Nhan cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là người lên xin chữ ký thật sự quá nhiều, cô bị chen lấn đến không thở nổi, không biết từ lúc nào Quý Tiêu Nguyệt đã buông tay cô ra, cách cô thật nhiều cái đầu.
Diệp Hoan Nhan dứt khoát muốn rời khỏi đoàn người trước, liền cố gắng chen ra bên ngoài.
Cũng không biết là ai lấy khuỷu tay đẩy cô, hơn nữa cô mang giày cao gót trên mắt cá chân, mất thăng bằng, lảo đảo đã bị người đụng ngã xuống đất.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng, cánh tay bị trầy da trên mặt đất lại bị một đôi giày giẫm lên.
"A!" Đau quá!
Đám người vốn ồn ào, lập tức càng thêm hỗn loạn.
Có người ngã xuống!
Vô số đôi chân lắc lư trước mắt Diệp Hoan Nhan, cô cố hết sức đứng lên, lại không biết ai đẩy cô một cái, ngã lại trên mặt đất.
Từ trong đám người một giọng nói truyền đến tai Tô Niên Hoa, tay anh đang chuyên tâm cầm bút dừng một chút, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía ồn ào huyên náo xa xa: “Xảy ra chuyện gì?"
Fan nhỏ đang chờ xin chữ ký cười híp mắt nói: “Đừng quản đừng quản, Niên Hoa Niên Hoa, giúp em ký tên trước đi? Em đã chờ rất lâu rồi!"
Quý Tiêu Nguyệt xếp sau cô ấy, cố gắng vươn cánh tay trắng nõn qua: “Đúng đúng đúng, nam thần Niên Hoa, cũng nhanh ký giúp em một cái đi!"
Phía sau còn có người ồn ào.
Tô Niên Hoa lại nhíu mày, thân thể cao to đứng lặng trong đám người đã đặc biệt nổi bật, anh thu hồi động tác, xoay người nói nhỏ vài tiếng với người đại diện bên cạnh.
Vẻ mặt người đại diện ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh, vừa định phản bác một tiếng, Tô Niên Hoa đã đưa bút trong tay vào trong tay anh ta, sau đó vẫn đẩy đám người ra đi xuống sân khấu.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, phần ký tên chỉ là phúc lợi của anh dành cho fan, anh không muốn vì vậy mà khiến bất cứ ai bị thương.
Trong nháy mắt hành động của Tô Niên Hoa khiến cho một đám xôn xao, càng nhiều fan nữ vọt đến phía anh.
Người đại diện thấy tình hình có chút không ổn, nhanh chóng căn dặn an ninh: “Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mau đuổi theo!"
Vì vậy, đám người chen chúc, bị mấy người nhân viên an ninh nhường ra một lối đi chật hẹp, cuối đám người bị đẩy ra, là Diệp Hoan Nhan té ngã trên mặt đất vẫn còn đau.
Cô cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay trắng nõn.
Hoàn toàn không chú ý tới bầu không khí khác thường của toàn hội trường.
"Hoan Nhan!" Xoay người lại, Quý Tiêu Nguyệt tinh mắt nhận ra người té ngã trên mặt đất không phải là Diệp Hoan Nhan sao!
Nhưng cũng chính là một tiếng 'Hoan Nhan' này của cô, thành công làm cho bước chân Tô Niên Hoa dừng lại.
Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt đau đớn của cô gái nhỏ kia, mái tóc dài thanh tú bao lấy khuôn mặt nhỏ nhắn to chỉ bằng bàn tay của cô, ngay cả ánh đèn ban đêm không đủ mạnh, anh vẫn cảm nhận được cảm giác quen thuộc mãnh liệt kia.
Là cô ấy!
Anh chỉ giật mình một giây, hai chân thon dài liền bước nhanh hơn, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt cô.
“Em bị thương rồi.”
Cổ tay bị thương bỗng truyền đến một tia ấm áp, cùng với tiếng nói dịu dàng như ngọc bên tai, Diệp Hoan Hoan kinh ngạc ngẩng mặt lên, chạm vào đôi mắt xanh thẩm sâu sắc bên trong con ngươi.
15 Cô đang trách tôi sao? Hoan Nhan.
859 Words
"Anh…" Diệp Hoan Nhan kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không ngờ tới, người này lại là…
"Vết thương không thể nhiễm trùng, cần băng bó một chút." Tô Niên Hoa lại có vẻ bình tĩnh hơn cô nhiều.
Anh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, cổ tay hơi trễ, không đợi cô kịp phản ứng, anh đã dùng động tác cực kỳ lưu loát tao nhã bế ngang cô lên.
"Wow!" Fan của Niên Hoa ở hội trường kinh ngạc.
Các truyền thông bắt được khoảng khắc này, cầm lấy máy ảnh theo sát “tách tách” chụp hình, Tô Niên Hoa ra mắt lâu như vậy có thể nói là không có scandal, hôm nay chính là một cơ hội tuyệt vời!
Diệp Hoan Nhan không quen trước nhiều ống kính như vậy, ánh đèn flash kia làm mắt cô sắp mù rồi.
Mà lòng bàn tay đặt bên hông cô truyền ra nhiệt độ, càng làm cho cô nhất thời xấu hổ đỏ mặt, hận không thể ngay lập tức tìm một cái lỗ chui vào.
"Tôi không sao, anh thả ta xuống trước đi." Cánh tay của cô không có chỗ đặt, chỉ có thể ôm cổ của anh.
"Xin lỗi, anh không thể đồng ý với em." Anh ôm cô, không có chút suy nghĩ muốn buông ra, chỉ là sải bước dọc theo con đường nhỏ kia, quay về.
"Ôi mẹ ơi - tình huống thế nào?" Nhóm fan Niên Hoa trăm miệng một lời.
"Cô gái này cũng quá may mắn đi? Ngã một chút lại thành công giành được sự ưu ái của Niên Hoa nhà tôi? Cọ xát, lại còn tiếp xúc da thịt với nhau?"
“Nếu người ngã là tôi thì tốt biết bao!”
Tiếng bàn luận sôi nổi vang lên, các phóng viên cũng ùa lên, Quý Tiêu Nguyệt khiếp sợ đứng tại chỗ, trợn tròn mắt.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay ta trăng lộ ra ngoài của mình, nói không ra lời.
Diệp Hoan Nhan này là đạp vận cứt chó gì thế?
Cô ngàn vạn lần mong ngóng Niên Hoa nhà cô ký tên, kết quả người Diệp Hoan Nhan trực tiếp được Niên Hoa ôm lên!
……
Tình cảnh nhất thời khó có thể khống chế, người đại diện Mike của Tô Niên Hoa hổn hển mắng một tiếng: “s**t!"
Sau đó bước nhanh đuổi theo bước chân của anh: “Cậu có biết cậu đang làm cái gì hay không?"
Đây chính là một chuyến lưu diễn toàn quốc, bao nhiêu truyền thông đều chú ý, lại là truyền hình trực tiếp, đây không phải là đang kiếm chuyện sao!
"Mike, gọi đội y tế đến đây.” Tô Niên Hoa nhìn không chớp mắt, dường như không nghe thấy lời của anh ta.
Mike vừa nhỏ vừa gầy không theo kịp đôi chân dài của anh, trợn tròn mắt bị bỏ lại phía sau, nghẹn họng trố mắt đứng nhìn: “What? Còn phải gọi đội y tế nữa sao?"
Anh ta không khỏi bối rối, anh ta đi theo Tô Niên Hoa lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy anh vì người phụ nữ nào hết lòng như vậy.
Người phụ nữ mà Niên Hoa ôm trong lòng, rốt cuộc có lai lịch gì?
Một đường đi tới phòng nghỉ ở hậu trường, Tô Niên Hoa mới đặt người phụ nữ trong lòng ngực xuống ghế sa lon, cũng không lâu lắm, liền có hai bác sĩ áo khoác trắng chạy tới, cẩn thận từng li từng tí khử trùng, băng bó vết thương trên cánh tay Diệp Hoan Nhan.
Tô Niên Hoa đứng ở một bên, giữa ấn đường tất cả đều là lo lắng.
"Tôi nói tôi không sao, thật sự không nghiêm trọng như vậy." Diệp Hoan nhẹ nhàng nói, chờ bác sĩ băng bó xong, cô mới buông tay áo xuống.
Hai bác sĩ vô cùng biết điều, cũng không dám hỏi nhiều quan hệ của hai người, chỉ là nói sơ lược tình huống với Tô Niên Hoa, chờ Tô Niên Hoa gật đầu, hai người bọn họ mới lặng lẽ rời đi.
Diệp Hoan Nhan muốn từ trên ghế sa lon đi xuống, lại bị một cánh tay dài ngăn lại, ép cô quay lại.
"Hoan Nhan, nhiều năm như vậy, em vẫn còn trách anh sao?"
"Cái.... cái gì?" Diệp Hoan Nhan dường như nghe không hiểu, cô khó hiểu nhìn về phía anh.
"Trách anh lúc trước không nói tiếng nào rời đi, có phải trong lòng em rất hận anh không?" Ánh mắt đa tình của anh, làm cho người ta giống như chỉ cần liếc mắt một cái sẽ vô tình đắm chìm vào.
Diệp Hoan Nhan dời tầm mắt, có chút ngượng ngùng nói: “Đã qua nhiều năm rồi."
Nếu như hôm nay anh không xuất hiện ở trước mặt cô, giống như một cơn gió dĩ vãn, hoàn toàn thổi tan trong thế giới của cô.
Làm sao còn nhớ rõ đau đớn thấu tâm can lúc trước.