Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1: Chơi Chán, Tôi Sẽ Cân Nhắc Thả Cô Đi
"Ưm, đau...”
Diệp Hoan Nhan đang ngủ đột nhiên bị đau tỉnh dậy kêu thành tiếng.
Người người đàn ông vốn nên ngủ cạnh bên cô không biết tỉnh từ khi nào, đang thô bạo chiếm hữu cô.
Đây đã là lần thứ năm trong tối nay rồi.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông mới dần dần dừng lại.
Anh xoay mình xuống giường, lười biếng đi về phía phòng tắm.
"Nhớ giải quyết cho tốt, đừng có mà mang thai rồi chơi chiêu tình cảm với bà nội tôi, tôi sẽ không mắc bẫy này đâu."
Sau tiếng đóng cửa thanh thuý là tiếng nước chảy tí tách từ trong phòng tắm truyền tới, hoàn toàn ngăn cách lời của Lăng Hàn.
Diệp Hoan Nhan mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, theo đó là nét đỏ ửng trên mặt từng chút một rút đi, vẻ tái nhợt dần hiện lên.
A... nhớ giải quyết tốt?
Cô cười giễu một tiếng, giống như đã quen với giọng điệu đó của người đàn ông.
Đúng vậy, anh hận cô tận xương, làm sao có thể để cho cô mang thai con của anh?
...
Lúc Diệp Hoan Nhan tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng choang, vị trí bên cạnh lạnh băng.
Cô kéo lê cơ thể đau nhức, tắm rửa qua loa rồi búi mái tóc xốc xếch lên, thay chiếc đầm dài màu xanh, lại thoa chút phấn lên che lại từng vết hôn xanh tím trên cổ.
Dưới lầu, mấy người giúp việc đứng vòng quanh bàn ăn hầu hạ, Lăng Hàn như không xương tựa vào ghế, dao nĩa trong nhấc lên để xuống, vừa ưu nhã lại cao quý.
Ánh mắt để ý đến cô đứng ở cầu thang, dao nĩa trong tay anh khẽ dừng một chút, lơ đãng nói: “Ban nãy bà nội gọi điện thoại tới, bảo thứ bảy tôi mang cô về nhà cũ."
Vừa nói, anh lại cắt một miếng thịt bò bít tết nhỏ bỏ vào trong miệng.
"Trở về... nhà cũ?" Diệp Hoan Nhan có chút chần chờ, cô lê bước xuống bậc thang cuối cùng, trên gò má lớn chừng bàn tay đầy vẻ do dự: “Bà nội có chuyện gì quan trọng sao?"
Nếu không sao bà lại vô duyên vô cớ kêu bọn họ trở về?
Nhưng lời này nghe vào trong tai Lăng Hàn lại chói tai đến lạ, ánh mắt anh bất tri giác phiền muộn xuống, 'keng' một tiếng, dao nĩa va vào chén phát ra tiếng lanh lảnh.
Chương 2: Chỉ Là Một Bất Ngờ
741 Words
"Chuyện quan trọng?" Lăng Hàn nhếch môi cười nhạt: “Cô hy vọng bà nội có chuyện gì quan trọng? Hửm?"
Tiếng cười khẽ khó hiểu kia làm Diệp Hoan Nhan nổi da gà, cô đột nhiên trợn to mắt, nhìn anh đứng dậy, cầm áo khoác âu phục lên sau đó từng bước một ép tới gần cô.
Đã nhiều năm rồi, nhưng không thể phủ nhận một chuyện là cô sợ Lăng Hàn, rất sợ rất sợ.
Tính cách âm trầm khó hiểu đó, hành động hung ác đó, luôn khiến trái tim cô run lên vì sợ hãi.
Bất kể là lúc nào, thì cô cũng đều sợ anh.
Giờ phút này, Lăng Hàn cách cô chưa đến nửa thước, hai mắt anh nheo lại độ cong nguy hiểm.
Cô muốn lui về phía sau một bước, nhưng tay vịn cầu thang đã ngăn lại, cô căn bản không có đường lui.
"Nếu như tôi đoán không lầm, cô hy vọng chuyện quan trọng nhất mà bà nội công bố chính là chuyện kết hôn của tôi và cô?”
Đối diện với ánh mắt khiếp sợ của cô, rốt cuộc bước chân Lăng Hàn dừng lại, cơ thể dán chặt vào nhau, vóc người cao lớn thẳng tắp 1m85 của anh hoàn toàn bao phủ cơ thể nhỏ bé của cô.
Bầu không khí nhất thời căng thẳng.
"Em..." Diệp Hoan Nhan trợn mắt, lắc đầu: “Em không có..."
"Đừng phủ nhận, cũng không cần giả vờ vô tội trước tôi mặt. Diệp Hoan Nhan, cô tưởng tôi không biết trong lòng cô có toan tính gì sao?"
Trong giọng nói hoa lệ lười biếng ấy, xen lẫn vẻ châm chọc: “Leo lên giường tôi, có thai con tôi, danh chính ngôn thuận trở thành thiếu phu nhân nhà họ Lăng, từ đây tẩy trắng thân phận con gái riêng bẩn thỉu trước đây của cô."
Người đàn ông nói rất chậm, mỗi một chữ đều phát âm cực kỳ rõ ràng.
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan trắng nhợt, cho dù nội tâm đã vô cùng khuất nhục, nhưng vẫn không dám bộc lộ ra dù chỉ một chút.
Cô mạnh mẽ giải thích cho mình: “Không phải như anh nghĩ đâu, lần đó chỉ là một bất ngờ..."
"Bất ngờ?" Lăng Hàn giống như nghe một câu nói rất buồn cười, giọng nói lạnh lẽo ấy như khiến người ta rơi xuống hầm băng: “Ý cô là, cô ngủ trên giường tôi, lại bị bà nội nhìn thấy, đây chỉ là một bất ngờ?"
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan đan xen xanh đỏ, ngay giây phút cả người cô lảo đảo sắp ngã, cổ tay bất thình lình bị Lăng Hàn kéo lại, anh dùng cơ thể chống cô ở tay vịn cầu thang.
Tròng mắt đầy ý lạnh kia khóa chặt mặt cô: “Hay là cô thật sự cho là, có bà nội làm núi dựa, cô có thể được như ý nguyện gả cho tôi?"
"Không, không có..." Trên mặt Diệp Hoan Nhan hoàn toàn không còn một giọt máu.
"Cô..."
Vào lúc Lăng Hàn khẽ nhếch đôi môi mỏng, hai cánh cửa biệt thự bỗng nhiên đẩy ra, trợ lý Kiều âu phục giày da cung kính đi tới, đứng yên ở bên người anh: “Cậu Lăng, xe đã chuẩn bị xong, có thể đến công ty rồi."
Bầu không khí giương cung bạt kiếm làm người nghẹt thở.
"Tôi biết rồi." Người đàn ông trầm giọng, tầm mắt lại không rời khỏi mặt Diệp Hoan Nhan.
Kiều Mộ liếc thấy hai người dán sát vào nhau, thức thời cúi đầu xuống, quy củ đứng chờ Lăng Hàn.
"Hàn..." Giữa bờ môi tái nhợt, Diệp Hoan Nhan bật ra một tiếng kêu yếu ớt.
Chỉ thấy cả người Lăng Hàn chấn động, trong tròng mắt lướt qua một cảm xúc, nhưng trong thời gian ngắn nhất đã bị anh thu lại.
Anh nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp trước mặt, cười khẽ, cho là thâm sâu: “Có biết tại sao tôi ngầm cho phép bà nội hành động, để cô ở nơi này không?"
Diệp Hoan Nhan không biết.
Tiến lên đón ánh mắt mù mịt của cô, Lăng Hàn cười nhạo ra tiếng, chậm rãi nói: “Có một bạn tình miễn phí, phàm là đàn ông, sợ là sẽ không ai từ chối."
Chương 3: Vị Hôn Thê Cũng Không Tính
875 Words
Anh nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc, thưởng thức nhìn vẻ mặt cứng đờ của cô, sau đó buông cổ tay cô ra, ghét bỏ lấy khăn tay từ trong túi quần ra, cẩn thận lau sạch hai tay.
Anh ném khăn tay cho Kiều Mộ, tiếp đó nhâc đôi chân dài, tiêu sái đi lướt qua vai cô.
"Tôi đi trước, thư ký Diệp."
Giọng nói chế nhạo từ hướng cửa truyền tới, Diệp Hoan Nhan mới giật mình nhận ra Lăng Hàn đã rời đi.
Hai tay anh đút trong túi quần, đôi chân trong lớp quần tây thẳng tắp di chuyển không nhanh không chậm, vô cùng ưu nhã, trong tiếng cười bình thản xen lẫn ý lành lạnh, truyền vào trong tai cô.
"Sắp đến giờ làm việc rồi, đến trễ sẽ bị phạt đó!"
Kiều Mộ khẽ liếc cô một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn xoay người, bước nhanh đi theo nhịp bước của Lăng Hàn.
Trong căn biệt thự rộng thênh thang, trừ người giúp việc trố mắt nhìn nhau, cũng chỉ còn lại mỗi một Diệp Hoan Nhan.
"Biết tại sao tôi ngầm cho phép hành động của bà nội, để cô ở nơi này không?"
"Bởi vì có một bạn tình miễn phí, phàm là đàn ông, sợ là sẽ không ai từ chối."
Tựa như trong cơn mê, giọng nói người đàn ông thỉnh thoảng truyền đến bên tai cô, người cô lập tức mềm nhũn, bám vào lan can phía sau.
Sau lưng truyền đến từng cơn ớn lạnh.
Hóa ra, bạn tình mới là định nghĩa của anh dành cho cô.
Anh chỉ định ngủ cô, không định cho cô một danh phận.
Hóa ra là như vậy...
"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?" Một người làm nữ trẻ tuổi tiến lên đở ở cô.
Cô muốn lắc đầu, nói một tiếng 'không sao', nhưng trong cổ họng giống như nghẽn lại, lúc này, bên tai lại truyền tới tiếng xì trách nhẹ của một người làm nữ khác: “Cái gì mà thiếu phu nhân, cậu Lăng còn chưa thừa nhận thân phân cô ta đâu! Bà cụ ngầm cho phép thì có ích gì, thiếu gia không đồng ý tổ chức hôn lễ, cô ta ngay cả đến thân phận một vị hôn thê cũng không tính!"
Giọng nói đó rất nhỏ, nhưng ở trong đại sảnh an tĩnh lại như lựu đạn rơi xuống vũng nước sâu, nổ vang bên tai mỗi người.
"Chứ gì nữa, cùng lắm là coi như là một người phụ nữ leo lên giường cậu Lăng, chỉ là cậu Lăng ngủ qua nhiều người phụ nữ như vậy, chẳng qua cô ta cũng chỉ là một trong hàng vạn trong đóa hoa mà thôi."
"Có khi còn là, đóa hoa không được cưng chiều nhất nữa kia."
Suy nghĩ đến sự "đối đãi đặc biệt" của cậu Lăng đối với người phụ nữ này, lá gan mọi người cũng lớn lên, cô một lời tôi một lời, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Nghe những lời xì xầm giễu cợt này làm sắc mặt Diệp Hoan Nhan càng ngày càng khó coi, cô buộc mình kiềm chế uất ức trong nội tâm, bày ra vẻ mặt vui vẻ.
Có thể đây chính là sự trả thù của Lăng Hàn dành cho cô nhỉ?
Nỗi hận của anh với cô, dù đến tận đời cũng chưa chắc tan đi.
...
Nơi làm việc của Diệp Hoan Nhan không phải ở tập đoàn Hoan Ngu, nhưng cô không cưỡng được yêu cầu của bà nội Lăng, bị cưỡng ép xếp ở cạnh Lăng Hàn.
Cho nên tiếng "thư ký Diệp" kia của Lăng Hàn, gọi không hề sai.
Tập đoàn Hoan Ngu là do các đời trước của nhà họ Lăng thành lập, nhà họ Lăng truyền từ đời này sang đời khác, theo lẽ dĩ nhiên rơi vào tay Lăng Hàn.
Anh dùng bảy năm mới có thể xây dựng nó thành đế quốc giải trí, nên vô cùng nổi danh trong giới giải trí, đào tạo gần một nửa nữ diễn viên danh tiếng trong giới.
Ví dụ, Mạch Giai Nhân, người lúc trước vừa ngoại tình với ảnh đế và Yên Quả Quả - dẫn chương trình phát sóng trực tiếp TR.
"Thư ký Diệp, đây là một tài liệu cần phải gửi cho các bộ phận, còn có một bản báo cáo cần được gửi đến văn phòng tổng giám đốc ký tên, bản báo cáo này rất quan trọng, cô đừng làm mất nó đấy nhé."
Mia sở hữu một đôi chân thon thả, sau khi để lại một chồng hồ sơ màu xanh cho cô liền bỏ đi.
Diệp Hoan Nhan rời tay khỏi chuột, mở tài liệu ra xem lướt qua, sau đó nhớ tới hai chữ 'văn phòng tổng giám đốc', đầu cô lại bắt đau nhức.
Trong công ty không ai biết chuyện bí mật giữa cô và Lăng Hàn, cũng không ai biết quan hệ của bọn họ.
Nhưng nếu cô phải đối mặt với Lăng Hàn như không có chuyện gì xảy ra, cô sẽ thấy chột dạ.
Hơn nữa, rất giả tạo.
Chương 4: Bức Ảnh Xưa Cũ
823 Words
'Cốc cốc cốc...’ Diệp Hoan Nhan lấy hết dũng khí đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc ở tầng mười bảy gõ cửa.
Yên lặng.
'Cốc cốc cốc...’ Cô lại giơ tay lên gõ vài tiếng.
Vẫn không ai trả lời.
Diệp Hoan Nhan nín thở, vừa định gõ cửa lần thứ ba, trong khu văn phòng có người thò đầu ra tốt bụng nhắc: "Thư ký Diệp, vừa rồi các nhân viên cấp cao của tập đoàn có cuộc họp, tổng giám đốc Lăng đến phòng họp rồi, đoán chừng trong một chốc không về được, nếu cô có tài liệu gì cứ, để lên trên bàn anh ấy trước đi."
Cô ngớ ra, sau khi nhìn bốn phía mới phát hiện, quả nhiên khu văn phòng đúng là có ít người, chắc là đều đi họp cùng nhau.
"Được, cảm ơn." Cô mỉm cười nói một tiếng cảm ơn với người kia.
Sau đó đè tay nắm cửa xuống.
Không phải lần đầu tiênDiệp Hoan Nhan tiến vào nơi này, nhưng mỗi một lần cô đi vào, đều sẽ bị văn phòng sạch sẽ và ngăn nắp trước mặt làm cho kinh ngạc.
Lăng Hàn là một người có tính sạch sẽ cao, cho nên mỗi khi họ chung giường, mấy người giúp việc sẽ lau rửa sạch sẽ toàn thân cho cô, ngay cả lông lá trên người cũng đều được làm sạch.
Mà văn phòng của Lăng Hàn cũng hệt như con người anh, đơn giản sạch sẽ không chút tạp chất.
Đặt tài liệu lên bàn làm việc bằng gỗ đàn hương, Diệp Hoan Nhan chuẩn bị rời đi, ánh mắt lại lơ đãng bị một bức ảnh đặt trong ngăn kéo lộ ra một góc hấp dẫn.
Cô không kìm được tò mò trong lòng rút tấm ảnh đấy ra.
Đây là một bức ảnh cũ đã phai màu.
Mép ảnh có vết mòn, cứ như chủ nhân thường dùng đầu ngón tay vuốt ve nó.
Nhưng chờ Diệp Hoan Nhan thấy rõ ràng người trong hình, cô vẫn ngạc nhiên trợn to mắt.
Cô gái trong hình mặc chiếc váy ngắn theo kiểu học sinh xinh xắn, thắt bím tóc cười khẽ, đây không phải chính là cô sao!
Đây là ảnh lúc cô lên năm nhất đại học!
Tại sao Lăng Hàn có được nó!
Nắm chặt bức ảnh, Diệp Hoan Nhan nghĩ mãi không ra, cô cũng không đặt hình về chỗ cũ, mà là cầm, siết, cho đến khi sau lưng truyền tới tiếng động trầm đục.
"Cô đang làm gì?"
Bàn tay cầm tấm ảnh của Diệp Hoan Nhan lại căng thẳng, cô hoảng hốt xoay người, theo bản năng giấu bàn tay đang cầm tấm ảnh ra sau lưng.
Cô cố nặn ra nụ cười yếu ớt: “Anh... họp xong rồi à?"
Trong nội tâm, đã dâng trào làn sóng lo lắng bất an không cách nào áp chế.
"Em... em tới đưa tài liệu cho anh, thấy anh không ở đây, cho nên em liền, đặt nó trên bàn..."
Cô lắp ba lắp bắp mở miệng: “Bây giờ đã đưa... đưa xong, vậy em trước..."
Có được về trước hay không?
Lăng Hàn không nói gì, trên khuỷu tay anh vắt bộ âu phục, áo sơ mi trắng đơn giản, cho người ta một loại kinh thế hãi tục tuyệt thế, ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng nhạt màu, trên mặt gần như không có kỳ biểu cảm dư thừa nào.
Chẳng qua đôi mắt phượng hơi nheo lại là mang theo sức ép truyền tới trái tim Diệp Hoan Nhan.
Dáng người mảnh khảnh đứng ở cửa, không phải anh không chú ý tới động tác nhỏ vừa rồi của cô, giờ phút này, liền nhìn chằm chằm cánh tay ngó sen giấu sau lưng ấy, anh chậm rãi đi tới hướng cô.
"Trong tay cầm cái gì?" Giọng nói trầm thấp, mang theo chút nghiền ngẫm.
Diệp Hoan Nhan nuốt nước miếng một cái, theo Lăng Hàn đến gần,cô từng chút lùi lại, trên lòng bàn tay cầm bức ảnh đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Không có gì." Cô lắc đầu, cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Nhưng Lăng Hàn nào sẽ tin, anh khẽ 'à' một tiếng, quay đầu đi, Diệp Hoan Nhan vội vàng tránh ra một chút..
Cử động này khiến hàng mày sắc của Lăng Hàn cau lại.
Anh gần như không cho cô thêm cơ hội phản ứng, động tác cực nhanh tiến lên một bước, lồng ngực cường tráng đè lên người cô, cô không còn chỗ lui, bị đẩy đến mép bàn, cánh tay dài của anh vươn về phía sau lưng cô.
Chỉ cảm thấy ngay lúc lòng bàn tay chợt lạnh, hai ngón tay thon dài Lăng Hàn đã kẹp lấy bức ảnh, giống như khoe khoang khẽ lung lay trước mặt cô.
Chương 5: Bức Ảnh Bị Xé Rách
768 Words
Diệp Hoan Nhan muốn giật lại theo bản năng, nhưng làm gì được với người đàn ông cao 1 mét 85, cô mang giày cao gót cũng chỉ đến mũi anh, nhón chân mấy lần đều bị anh thành công cho tránh được.
Lăng Hàn nhìn mặt cô đỏ bừng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên vòng cung khó nhận ra: “Nóng lòng như vậy? Sẽ không phải cô thừa dịp tôi không có ở đây, trộm tài liệu quan trọng ở chỗ tôi định bán lại cho bên hợp tác đấy chứ?"
Mấy năm qua Lăng thị cây to gió lớn, xí nghiệp muốn nó đổ xuống có ở nơi nơi, nhưng Diệp Hoan Nhan không nghĩ tới, Lăng Hàn lại liên tưởng đến cô làm một gián điệp thương mại.
Cho dù cô sớm đã quen anh châm chọc, giờ khắc này vẫn thấy lòng nguội lạnh.
"Anh trả lại cho em!" Cô nóng nảy, đưa tay đi giật.
"Nếu như tôi nói không thì sao?" Anh bỗng có chút hứng thú nhìn dáng vẻ cô nhảy lên chụp, tựa như cảm thấy khá thú vị, trên gò má cô ửng ra một sắc hồng cực kỳ mê người.
Gương mặt vốn lạnh băng của anh, phảng phất có dấu hiệu tan chảy.
Sau đó cúi đầu, nhìn chiến lợi phẩm cướp được trong tay cô.
Diệp Hoan Nhan biết không còn kịp rồi, cũng sẽ không giật lại nữa, mà nhạt nhẽo giải thích: “Em... chỉ là vô tình mà nhìn thấy, cũng không phải là..."
Thời gian như dừng lại.
Khi Lăng Hàn thấy rõ người trong ảnh, nụ cười giữa mi mắt anh, từng chút từng chút một, cực kỳ chậm rãi đóng băng, sau đó ý lạnh âm hàn từ trên người anh tràn ra.
Người phụ nữ trong ảnh, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn lộ ra mấy phần ấm áp dịu dàng, tựa như một đóa bách hợp nho nhỏ thanh mát, hiện rõ vẻ ngây thơ thiếu nữ.
Đó là hồi ức đẹp nhất trong lòng anh.
Cho đến khi, anh biết được chân tướng một chuyện.
Từ đó ảo ảnh kia trong lòng anh, bỗng tan biến.
"Tấm ảnh này vốn chính là của em..." Chú ý tới vẻ mặt sầm xuống của Lăng Hàn, Diệp Hoan Nhan khẽ thót tim, cô tưởng hành động trộm đồ của mình đã chọc giận anh, đôi môi trắng bệch bật ra một tiếng nghi ngờ yếu ớt: “Tại sao nó lại ở chỗ anh?"
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, tâm trạng thấp thỏm bất an.
Vẻ mặt Lăng Hàn, có chút đáng sợ.
"Em... nếu như anh muốn, em sẽ để lại cho anh." Cô 'khoan dung' nhượng bộ.
Chỉ mong anh đừng lạnh mặt nữa, bầu không khí trong căn phong này lạnh đến sắp đông chết người rồi.
"A..." Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc đôi môi mỏng của Lăng Hàn cũng giật giật, giống như đã trở về.
Lòng bàn tay anh tăng thêm lực đạo, chậm rãi siết chặt tấm ảnh, ngẩng đầu nhìn về cô: “Chẳng lẽ cô tưởng, tôi rất quý tấm hình này ư?"
Diệp Hoan Nhan ngơ ngẩn, tầm mắt chuyển về cánh tay đang nâng lên của anh, ngạc nhiên trợn to đôi mắt xinh đẹp: “Cái gì?"
Cô tựa như nghe không hiểu.
Chẳng qua một giây kế tiếp, trong không gian yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng "xoẹt".
Tấm ảnh ban nãy còn nguyên vẹn bỗng nhiên bị xé thành hai nửa, những ngón tay rõ ràng khớp xương của Lăng Hàn đã nghiền nát tấm hình tựa như một mẫu giấy vụn.
Một cử động đột nhiên ấy, hoàn toàn dọa Diệp Hoan Nhan sợ ngây người.
"Anh...”
Cô lại nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Nếu như tôi giữ nó làm cô hiểu lầm, vậy tôi sẽ hủy nó." Khóe miệng Lăng Hàn có một tia cười giễu, anh tiến lên một bước, ngón tay lạnh lẽo nhấc cằm cô, thở dài thật thấp: “Diệp Hoan Nhan, cô biết tôi tại sao muốn giữ lại nó không?"
Ánh mắt lạnh lùng đó, cùng vẻ tà mị yêu dã trên gương mặt kia, hình thành vẻ tương phản cực hạn.
Mỗi một câu chữ cũng từng chút một bật ra khỏi đôi môi mỏng.
"Bởi vì chỉ khi nó tồn tại, có thể thời thời khắc khắc cảnh cáo tôi, vẻ thanh khiết ngây thơ trên mặt cô, đều là cô giả vờ mà thôi!"
"Ưm, đau...”
Diệp Hoan Nhan đang ngủ đột nhiên bị đau tỉnh dậy kêu thành tiếng.
Người người đàn ông vốn nên ngủ cạnh bên cô không biết tỉnh từ khi nào, đang thô bạo chiếm hữu cô.
Đây đã là lần thứ năm trong tối nay rồi.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông mới dần dần dừng lại.
Anh xoay mình xuống giường, lười biếng đi về phía phòng tắm.
"Nhớ giải quyết cho tốt, đừng có mà mang thai rồi chơi chiêu tình cảm với bà nội tôi, tôi sẽ không mắc bẫy này đâu."
Sau tiếng đóng cửa thanh thuý là tiếng nước chảy tí tách từ trong phòng tắm truyền tới, hoàn toàn ngăn cách lời của Lăng Hàn.
Diệp Hoan Nhan mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, theo đó là nét đỏ ửng trên mặt từng chút một rút đi, vẻ tái nhợt dần hiện lên.
A... nhớ giải quyết tốt?
Cô cười giễu một tiếng, giống như đã quen với giọng điệu đó của người đàn ông.
Đúng vậy, anh hận cô tận xương, làm sao có thể để cho cô mang thai con của anh?
...
Lúc Diệp Hoan Nhan tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng choang, vị trí bên cạnh lạnh băng.
Cô kéo lê cơ thể đau nhức, tắm rửa qua loa rồi búi mái tóc xốc xếch lên, thay chiếc đầm dài màu xanh, lại thoa chút phấn lên che lại từng vết hôn xanh tím trên cổ.
Dưới lầu, mấy người giúp việc đứng vòng quanh bàn ăn hầu hạ, Lăng Hàn như không xương tựa vào ghế, dao nĩa trong nhấc lên để xuống, vừa ưu nhã lại cao quý.
Ánh mắt để ý đến cô đứng ở cầu thang, dao nĩa trong tay anh khẽ dừng một chút, lơ đãng nói: “Ban nãy bà nội gọi điện thoại tới, bảo thứ bảy tôi mang cô về nhà cũ."
Vừa nói, anh lại cắt một miếng thịt bò bít tết nhỏ bỏ vào trong miệng.
"Trở về... nhà cũ?" Diệp Hoan Nhan có chút chần chờ, cô lê bước xuống bậc thang cuối cùng, trên gò má lớn chừng bàn tay đầy vẻ do dự: “Bà nội có chuyện gì quan trọng sao?"
Nếu không sao bà lại vô duyên vô cớ kêu bọn họ trở về?
Nhưng lời này nghe vào trong tai Lăng Hàn lại chói tai đến lạ, ánh mắt anh bất tri giác phiền muộn xuống, 'keng' một tiếng, dao nĩa va vào chén phát ra tiếng lanh lảnh.
Chương 2: Chỉ Là Một Bất Ngờ
741 Words
"Chuyện quan trọng?" Lăng Hàn nhếch môi cười nhạt: “Cô hy vọng bà nội có chuyện gì quan trọng? Hửm?"
Tiếng cười khẽ khó hiểu kia làm Diệp Hoan Nhan nổi da gà, cô đột nhiên trợn to mắt, nhìn anh đứng dậy, cầm áo khoác âu phục lên sau đó từng bước một ép tới gần cô.
Đã nhiều năm rồi, nhưng không thể phủ nhận một chuyện là cô sợ Lăng Hàn, rất sợ rất sợ.
Tính cách âm trầm khó hiểu đó, hành động hung ác đó, luôn khiến trái tim cô run lên vì sợ hãi.
Bất kể là lúc nào, thì cô cũng đều sợ anh.
Giờ phút này, Lăng Hàn cách cô chưa đến nửa thước, hai mắt anh nheo lại độ cong nguy hiểm.
Cô muốn lui về phía sau một bước, nhưng tay vịn cầu thang đã ngăn lại, cô căn bản không có đường lui.
"Nếu như tôi đoán không lầm, cô hy vọng chuyện quan trọng nhất mà bà nội công bố chính là chuyện kết hôn của tôi và cô?”
Đối diện với ánh mắt khiếp sợ của cô, rốt cuộc bước chân Lăng Hàn dừng lại, cơ thể dán chặt vào nhau, vóc người cao lớn thẳng tắp 1m85 của anh hoàn toàn bao phủ cơ thể nhỏ bé của cô.
Bầu không khí nhất thời căng thẳng.
"Em..." Diệp Hoan Nhan trợn mắt, lắc đầu: “Em không có..."
"Đừng phủ nhận, cũng không cần giả vờ vô tội trước tôi mặt. Diệp Hoan Nhan, cô tưởng tôi không biết trong lòng cô có toan tính gì sao?"
Trong giọng nói hoa lệ lười biếng ấy, xen lẫn vẻ châm chọc: “Leo lên giường tôi, có thai con tôi, danh chính ngôn thuận trở thành thiếu phu nhân nhà họ Lăng, từ đây tẩy trắng thân phận con gái riêng bẩn thỉu trước đây của cô."
Người đàn ông nói rất chậm, mỗi một chữ đều phát âm cực kỳ rõ ràng.
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan trắng nhợt, cho dù nội tâm đã vô cùng khuất nhục, nhưng vẫn không dám bộc lộ ra dù chỉ một chút.
Cô mạnh mẽ giải thích cho mình: “Không phải như anh nghĩ đâu, lần đó chỉ là một bất ngờ..."
"Bất ngờ?" Lăng Hàn giống như nghe một câu nói rất buồn cười, giọng nói lạnh lẽo ấy như khiến người ta rơi xuống hầm băng: “Ý cô là, cô ngủ trên giường tôi, lại bị bà nội nhìn thấy, đây chỉ là một bất ngờ?"
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan đan xen xanh đỏ, ngay giây phút cả người cô lảo đảo sắp ngã, cổ tay bất thình lình bị Lăng Hàn kéo lại, anh dùng cơ thể chống cô ở tay vịn cầu thang.
Tròng mắt đầy ý lạnh kia khóa chặt mặt cô: “Hay là cô thật sự cho là, có bà nội làm núi dựa, cô có thể được như ý nguyện gả cho tôi?"
"Không, không có..." Trên mặt Diệp Hoan Nhan hoàn toàn không còn một giọt máu.
"Cô..."
Vào lúc Lăng Hàn khẽ nhếch đôi môi mỏng, hai cánh cửa biệt thự bỗng nhiên đẩy ra, trợ lý Kiều âu phục giày da cung kính đi tới, đứng yên ở bên người anh: “Cậu Lăng, xe đã chuẩn bị xong, có thể đến công ty rồi."
Bầu không khí giương cung bạt kiếm làm người nghẹt thở.
"Tôi biết rồi." Người đàn ông trầm giọng, tầm mắt lại không rời khỏi mặt Diệp Hoan Nhan.
Kiều Mộ liếc thấy hai người dán sát vào nhau, thức thời cúi đầu xuống, quy củ đứng chờ Lăng Hàn.
"Hàn..." Giữa bờ môi tái nhợt, Diệp Hoan Nhan bật ra một tiếng kêu yếu ớt.
Chỉ thấy cả người Lăng Hàn chấn động, trong tròng mắt lướt qua một cảm xúc, nhưng trong thời gian ngắn nhất đã bị anh thu lại.
Anh nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp trước mặt, cười khẽ, cho là thâm sâu: “Có biết tại sao tôi ngầm cho phép bà nội hành động, để cô ở nơi này không?"
Diệp Hoan Nhan không biết.
Tiến lên đón ánh mắt mù mịt của cô, Lăng Hàn cười nhạo ra tiếng, chậm rãi nói: “Có một bạn tình miễn phí, phàm là đàn ông, sợ là sẽ không ai từ chối."
Chương 3: Vị Hôn Thê Cũng Không Tính
875 Words
Anh nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc, thưởng thức nhìn vẻ mặt cứng đờ của cô, sau đó buông cổ tay cô ra, ghét bỏ lấy khăn tay từ trong túi quần ra, cẩn thận lau sạch hai tay.
Anh ném khăn tay cho Kiều Mộ, tiếp đó nhâc đôi chân dài, tiêu sái đi lướt qua vai cô.
"Tôi đi trước, thư ký Diệp."
Giọng nói chế nhạo từ hướng cửa truyền tới, Diệp Hoan Nhan mới giật mình nhận ra Lăng Hàn đã rời đi.
Hai tay anh đút trong túi quần, đôi chân trong lớp quần tây thẳng tắp di chuyển không nhanh không chậm, vô cùng ưu nhã, trong tiếng cười bình thản xen lẫn ý lành lạnh, truyền vào trong tai cô.
"Sắp đến giờ làm việc rồi, đến trễ sẽ bị phạt đó!"
Kiều Mộ khẽ liếc cô một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn xoay người, bước nhanh đi theo nhịp bước của Lăng Hàn.
Trong căn biệt thự rộng thênh thang, trừ người giúp việc trố mắt nhìn nhau, cũng chỉ còn lại mỗi một Diệp Hoan Nhan.
"Biết tại sao tôi ngầm cho phép hành động của bà nội, để cô ở nơi này không?"
"Bởi vì có một bạn tình miễn phí, phàm là đàn ông, sợ là sẽ không ai từ chối."
Tựa như trong cơn mê, giọng nói người đàn ông thỉnh thoảng truyền đến bên tai cô, người cô lập tức mềm nhũn, bám vào lan can phía sau.
Sau lưng truyền đến từng cơn ớn lạnh.
Hóa ra, bạn tình mới là định nghĩa của anh dành cho cô.
Anh chỉ định ngủ cô, không định cho cô một danh phận.
Hóa ra là như vậy...
"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?" Một người làm nữ trẻ tuổi tiến lên đở ở cô.
Cô muốn lắc đầu, nói một tiếng 'không sao', nhưng trong cổ họng giống như nghẽn lại, lúc này, bên tai lại truyền tới tiếng xì trách nhẹ của một người làm nữ khác: “Cái gì mà thiếu phu nhân, cậu Lăng còn chưa thừa nhận thân phân cô ta đâu! Bà cụ ngầm cho phép thì có ích gì, thiếu gia không đồng ý tổ chức hôn lễ, cô ta ngay cả đến thân phận một vị hôn thê cũng không tính!"
Giọng nói đó rất nhỏ, nhưng ở trong đại sảnh an tĩnh lại như lựu đạn rơi xuống vũng nước sâu, nổ vang bên tai mỗi người.
"Chứ gì nữa, cùng lắm là coi như là một người phụ nữ leo lên giường cậu Lăng, chỉ là cậu Lăng ngủ qua nhiều người phụ nữ như vậy, chẳng qua cô ta cũng chỉ là một trong hàng vạn trong đóa hoa mà thôi."
"Có khi còn là, đóa hoa không được cưng chiều nhất nữa kia."
Suy nghĩ đến sự "đối đãi đặc biệt" của cậu Lăng đối với người phụ nữ này, lá gan mọi người cũng lớn lên, cô một lời tôi một lời, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Nghe những lời xì xầm giễu cợt này làm sắc mặt Diệp Hoan Nhan càng ngày càng khó coi, cô buộc mình kiềm chế uất ức trong nội tâm, bày ra vẻ mặt vui vẻ.
Có thể đây chính là sự trả thù của Lăng Hàn dành cho cô nhỉ?
Nỗi hận của anh với cô, dù đến tận đời cũng chưa chắc tan đi.
...
Nơi làm việc của Diệp Hoan Nhan không phải ở tập đoàn Hoan Ngu, nhưng cô không cưỡng được yêu cầu của bà nội Lăng, bị cưỡng ép xếp ở cạnh Lăng Hàn.
Cho nên tiếng "thư ký Diệp" kia của Lăng Hàn, gọi không hề sai.
Tập đoàn Hoan Ngu là do các đời trước của nhà họ Lăng thành lập, nhà họ Lăng truyền từ đời này sang đời khác, theo lẽ dĩ nhiên rơi vào tay Lăng Hàn.
Anh dùng bảy năm mới có thể xây dựng nó thành đế quốc giải trí, nên vô cùng nổi danh trong giới giải trí, đào tạo gần một nửa nữ diễn viên danh tiếng trong giới.
Ví dụ, Mạch Giai Nhân, người lúc trước vừa ngoại tình với ảnh đế và Yên Quả Quả - dẫn chương trình phát sóng trực tiếp TR.
"Thư ký Diệp, đây là một tài liệu cần phải gửi cho các bộ phận, còn có một bản báo cáo cần được gửi đến văn phòng tổng giám đốc ký tên, bản báo cáo này rất quan trọng, cô đừng làm mất nó đấy nhé."
Mia sở hữu một đôi chân thon thả, sau khi để lại một chồng hồ sơ màu xanh cho cô liền bỏ đi.
Diệp Hoan Nhan rời tay khỏi chuột, mở tài liệu ra xem lướt qua, sau đó nhớ tới hai chữ 'văn phòng tổng giám đốc', đầu cô lại bắt đau nhức.
Trong công ty không ai biết chuyện bí mật giữa cô và Lăng Hàn, cũng không ai biết quan hệ của bọn họ.
Nhưng nếu cô phải đối mặt với Lăng Hàn như không có chuyện gì xảy ra, cô sẽ thấy chột dạ.
Hơn nữa, rất giả tạo.
Chương 4: Bức Ảnh Xưa Cũ
823 Words
'Cốc cốc cốc...’ Diệp Hoan Nhan lấy hết dũng khí đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc ở tầng mười bảy gõ cửa.
Yên lặng.
'Cốc cốc cốc...’ Cô lại giơ tay lên gõ vài tiếng.
Vẫn không ai trả lời.
Diệp Hoan Nhan nín thở, vừa định gõ cửa lần thứ ba, trong khu văn phòng có người thò đầu ra tốt bụng nhắc: "Thư ký Diệp, vừa rồi các nhân viên cấp cao của tập đoàn có cuộc họp, tổng giám đốc Lăng đến phòng họp rồi, đoán chừng trong một chốc không về được, nếu cô có tài liệu gì cứ, để lên trên bàn anh ấy trước đi."
Cô ngớ ra, sau khi nhìn bốn phía mới phát hiện, quả nhiên khu văn phòng đúng là có ít người, chắc là đều đi họp cùng nhau.
"Được, cảm ơn." Cô mỉm cười nói một tiếng cảm ơn với người kia.
Sau đó đè tay nắm cửa xuống.
Không phải lần đầu tiênDiệp Hoan Nhan tiến vào nơi này, nhưng mỗi một lần cô đi vào, đều sẽ bị văn phòng sạch sẽ và ngăn nắp trước mặt làm cho kinh ngạc.
Lăng Hàn là một người có tính sạch sẽ cao, cho nên mỗi khi họ chung giường, mấy người giúp việc sẽ lau rửa sạch sẽ toàn thân cho cô, ngay cả lông lá trên người cũng đều được làm sạch.
Mà văn phòng của Lăng Hàn cũng hệt như con người anh, đơn giản sạch sẽ không chút tạp chất.
Đặt tài liệu lên bàn làm việc bằng gỗ đàn hương, Diệp Hoan Nhan chuẩn bị rời đi, ánh mắt lại lơ đãng bị một bức ảnh đặt trong ngăn kéo lộ ra một góc hấp dẫn.
Cô không kìm được tò mò trong lòng rút tấm ảnh đấy ra.
Đây là một bức ảnh cũ đã phai màu.
Mép ảnh có vết mòn, cứ như chủ nhân thường dùng đầu ngón tay vuốt ve nó.
Nhưng chờ Diệp Hoan Nhan thấy rõ ràng người trong hình, cô vẫn ngạc nhiên trợn to mắt.
Cô gái trong hình mặc chiếc váy ngắn theo kiểu học sinh xinh xắn, thắt bím tóc cười khẽ, đây không phải chính là cô sao!
Đây là ảnh lúc cô lên năm nhất đại học!
Tại sao Lăng Hàn có được nó!
Nắm chặt bức ảnh, Diệp Hoan Nhan nghĩ mãi không ra, cô cũng không đặt hình về chỗ cũ, mà là cầm, siết, cho đến khi sau lưng truyền tới tiếng động trầm đục.
"Cô đang làm gì?"
Bàn tay cầm tấm ảnh của Diệp Hoan Nhan lại căng thẳng, cô hoảng hốt xoay người, theo bản năng giấu bàn tay đang cầm tấm ảnh ra sau lưng.
Cô cố nặn ra nụ cười yếu ớt: “Anh... họp xong rồi à?"
Trong nội tâm, đã dâng trào làn sóng lo lắng bất an không cách nào áp chế.
"Em... em tới đưa tài liệu cho anh, thấy anh không ở đây, cho nên em liền, đặt nó trên bàn..."
Cô lắp ba lắp bắp mở miệng: “Bây giờ đã đưa... đưa xong, vậy em trước..."
Có được về trước hay không?
Lăng Hàn không nói gì, trên khuỷu tay anh vắt bộ âu phục, áo sơ mi trắng đơn giản, cho người ta một loại kinh thế hãi tục tuyệt thế, ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng nhạt màu, trên mặt gần như không có kỳ biểu cảm dư thừa nào.
Chẳng qua đôi mắt phượng hơi nheo lại là mang theo sức ép truyền tới trái tim Diệp Hoan Nhan.
Dáng người mảnh khảnh đứng ở cửa, không phải anh không chú ý tới động tác nhỏ vừa rồi của cô, giờ phút này, liền nhìn chằm chằm cánh tay ngó sen giấu sau lưng ấy, anh chậm rãi đi tới hướng cô.
"Trong tay cầm cái gì?" Giọng nói trầm thấp, mang theo chút nghiền ngẫm.
Diệp Hoan Nhan nuốt nước miếng một cái, theo Lăng Hàn đến gần,cô từng chút lùi lại, trên lòng bàn tay cầm bức ảnh đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Không có gì." Cô lắc đầu, cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Nhưng Lăng Hàn nào sẽ tin, anh khẽ 'à' một tiếng, quay đầu đi, Diệp Hoan Nhan vội vàng tránh ra một chút..
Cử động này khiến hàng mày sắc của Lăng Hàn cau lại.
Anh gần như không cho cô thêm cơ hội phản ứng, động tác cực nhanh tiến lên một bước, lồng ngực cường tráng đè lên người cô, cô không còn chỗ lui, bị đẩy đến mép bàn, cánh tay dài của anh vươn về phía sau lưng cô.
Chỉ cảm thấy ngay lúc lòng bàn tay chợt lạnh, hai ngón tay thon dài Lăng Hàn đã kẹp lấy bức ảnh, giống như khoe khoang khẽ lung lay trước mặt cô.
Chương 5: Bức Ảnh Bị Xé Rách
768 Words
Diệp Hoan Nhan muốn giật lại theo bản năng, nhưng làm gì được với người đàn ông cao 1 mét 85, cô mang giày cao gót cũng chỉ đến mũi anh, nhón chân mấy lần đều bị anh thành công cho tránh được.
Lăng Hàn nhìn mặt cô đỏ bừng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên vòng cung khó nhận ra: “Nóng lòng như vậy? Sẽ không phải cô thừa dịp tôi không có ở đây, trộm tài liệu quan trọng ở chỗ tôi định bán lại cho bên hợp tác đấy chứ?"
Mấy năm qua Lăng thị cây to gió lớn, xí nghiệp muốn nó đổ xuống có ở nơi nơi, nhưng Diệp Hoan Nhan không nghĩ tới, Lăng Hàn lại liên tưởng đến cô làm một gián điệp thương mại.
Cho dù cô sớm đã quen anh châm chọc, giờ khắc này vẫn thấy lòng nguội lạnh.
"Anh trả lại cho em!" Cô nóng nảy, đưa tay đi giật.
"Nếu như tôi nói không thì sao?" Anh bỗng có chút hứng thú nhìn dáng vẻ cô nhảy lên chụp, tựa như cảm thấy khá thú vị, trên gò má cô ửng ra một sắc hồng cực kỳ mê người.
Gương mặt vốn lạnh băng của anh, phảng phất có dấu hiệu tan chảy.
Sau đó cúi đầu, nhìn chiến lợi phẩm cướp được trong tay cô.
Diệp Hoan Nhan biết không còn kịp rồi, cũng sẽ không giật lại nữa, mà nhạt nhẽo giải thích: “Em... chỉ là vô tình mà nhìn thấy, cũng không phải là..."
Thời gian như dừng lại.
Khi Lăng Hàn thấy rõ người trong ảnh, nụ cười giữa mi mắt anh, từng chút từng chút một, cực kỳ chậm rãi đóng băng, sau đó ý lạnh âm hàn từ trên người anh tràn ra.
Người phụ nữ trong ảnh, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn lộ ra mấy phần ấm áp dịu dàng, tựa như một đóa bách hợp nho nhỏ thanh mát, hiện rõ vẻ ngây thơ thiếu nữ.
Đó là hồi ức đẹp nhất trong lòng anh.
Cho đến khi, anh biết được chân tướng một chuyện.
Từ đó ảo ảnh kia trong lòng anh, bỗng tan biến.
"Tấm ảnh này vốn chính là của em..." Chú ý tới vẻ mặt sầm xuống của Lăng Hàn, Diệp Hoan Nhan khẽ thót tim, cô tưởng hành động trộm đồ của mình đã chọc giận anh, đôi môi trắng bệch bật ra một tiếng nghi ngờ yếu ớt: “Tại sao nó lại ở chỗ anh?"
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, tâm trạng thấp thỏm bất an.
Vẻ mặt Lăng Hàn, có chút đáng sợ.
"Em... nếu như anh muốn, em sẽ để lại cho anh." Cô 'khoan dung' nhượng bộ.
Chỉ mong anh đừng lạnh mặt nữa, bầu không khí trong căn phong này lạnh đến sắp đông chết người rồi.
"A..." Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc đôi môi mỏng của Lăng Hàn cũng giật giật, giống như đã trở về.
Lòng bàn tay anh tăng thêm lực đạo, chậm rãi siết chặt tấm ảnh, ngẩng đầu nhìn về cô: “Chẳng lẽ cô tưởng, tôi rất quý tấm hình này ư?"
Diệp Hoan Nhan ngơ ngẩn, tầm mắt chuyển về cánh tay đang nâng lên của anh, ngạc nhiên trợn to đôi mắt xinh đẹp: “Cái gì?"
Cô tựa như nghe không hiểu.
Chẳng qua một giây kế tiếp, trong không gian yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng "xoẹt".
Tấm ảnh ban nãy còn nguyên vẹn bỗng nhiên bị xé thành hai nửa, những ngón tay rõ ràng khớp xương của Lăng Hàn đã nghiền nát tấm hình tựa như một mẫu giấy vụn.
Một cử động đột nhiên ấy, hoàn toàn dọa Diệp Hoan Nhan sợ ngây người.
"Anh...”
Cô lại nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Nếu như tôi giữ nó làm cô hiểu lầm, vậy tôi sẽ hủy nó." Khóe miệng Lăng Hàn có một tia cười giễu, anh tiến lên một bước, ngón tay lạnh lẽo nhấc cằm cô, thở dài thật thấp: “Diệp Hoan Nhan, cô biết tôi tại sao muốn giữ lại nó không?"
Ánh mắt lạnh lùng đó, cùng vẻ tà mị yêu dã trên gương mặt kia, hình thành vẻ tương phản cực hạn.
Mỗi một câu chữ cũng từng chút một bật ra khỏi đôi môi mỏng.
"Bởi vì chỉ khi nó tồn tại, có thể thời thời khắc khắc cảnh cáo tôi, vẻ thanh khiết ngây thơ trên mặt cô, đều là cô giả vờ mà thôi!"