Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Tô Dương lập tức xoay người muốn chạy khi thấy có biến, nhưng phía sau của hắn có hai người đang chặn cửa, vừa động đậy đã bị đẩy lảo đảo ra giữa phòng. Hắn ngã ra đất, tức giận mắng:
“Tụi mày làm ăn thế à? Có biết tao là ai không hả? Có biết bọn mày nhận bao nhiêu tiền của bố tao rồi không?”
Bọn họ quả thật đã nhận rất nhiều chỗ tốt từ Tô gia, cho nên mấy năm nay công việc làm ăn của Tô thị mới phất lên nhanh hơn những chỗ khác và một bước đi lên đỉnh cao của khu vực biển này. Nhưng khi đứng trước nguy cơ, họ sẵn sàng từ bỏ lợi ích để giữ mạng.
Phi Vũ đi đến gần, ngay khi Tô Dương lồm cồm bò dậy, anh điên tiết siết chặt nắm tay rồi vung mạnh vào mặt hắn.
Bốp.
Âm thanh va chạm ghê rợn vang lên trong căn phòng nhỏ, Tô Dương cảm giác đầu óc quay cuồng, máu mũi lập tức phun ra. Hắn không kịp kêu thảm tiếng nào đã lăn ra đất, còn chưa định hình được chuyện gì xảy ra, bàn tay đang lật ngửa trêи sàn nhà đột nhiên truyền tới cảm giác đau nhức kịch liệt.
Phi Vũ dùng chân trái giẫm lên tay của Tô Dương, ngồi xuống bên cạnh hắn. Khuôn mặt anh thay đổi hoàn toàn so với lúc ở cạnh Mộc Thuần, đó là sự lạnh lùng, tàn độc của một con thú dữ.
Gót giày đè mạnh lên những ngón tay của Tô Dương khiến hắn rú lên:
“Aaaa!”
Số một tận mắt nhìn thấy Phi Vũ đánh người mới biết lúc đó ông bị gãy mũi không oan, lực tay của người này rất khủng, hơn nữa dường như là dân tập võ từ nhỏ.
Phi Vũ không hề nhúc nhích trước tiếng kêu thảm thiết của Tô Dương, ngược lại anh còn nắm lấy tóc hắn ta, để hắn ngửa mặt lên trời, tay khác dùng dao kề sát động mạch ở cổ hắn.
Anh bình tĩnh hỏi hắn:
“Mày có biết bàn tay dơ bẩn này của mày đã chạm vào ai không?”
“K-Không, tôi không biết, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, xin hãy tha cho tôi!”
Tô Dương không hề có sức phản kháng, mũi của hắn vẫn đang trào máu, nửa dưới cằm đều bị thấm ướt. Tóc hắn bị kéo mạnh, cổ kề sát vào lưỡi dao lạnh lẽo làm cơ thể hắn run lẩy bẩy.
Đối diện với khuôn mặt kinh hãi tột cùng của hắn, Phi Vũ dặn dò:
“Đừng run, mày run sẽ làm con dao này đi chệch hướng.”
Anh rất ít khi tự tay xử lý kẻ nào đó, lần cuối cùng trừng phạt một tên chán sống cũng cách đây mấy năm rồi, vì kẻ đó dám chạm vào em gái anh. Còn bây giờ, người trước mặt đã khiến vợ anh ăn không ít đau khổ.
Gót giày nhích sang một bên, Phi Vũ xoay mạnh cổ tay, con dao nhỏ bén nhọn theo đó vung thành hình vòng cung đâm rách da thịt giữa lòng bàn tay của Tô Dương.
Tiếng kêu gào của hắn lại to thêm, hắn giãy giụa muốn thoát ra khỏi sự kiềm kẹp của Phi Vũ nhưng lại bị anh dùng một chân đạp lên ngực, còn bị cảnh cáo:
“Suỵt, đừng la, còn la nữa thì phải xử lý cái lưỡi của mày. Người bên ngoài nghe thấy thì phải làm thế nào?”
Tô Dương co giật nằm im ở đó, nước mắt trào ra cùng máu mũi. Hắn sợ thật rồi, cách tên này cắt da thịt hắn như cắt rau củ, ra tay vô cùng dứt khoát. Hắn sợ một khi kêu rêи sẽ thật sự bị xẻo mất lưỡi.
“Tôi sai rồi, xin lỗi, tôi xin lỗi…”
Tô Dương lí nhí cầu xin, cả người vô cùng chật vật.
Đến lúc này, cả ba người còn lại trong phòng đều khá ngạc nhiên. Kẻ cầm đầu trong nhóm cũng hơi hoảng, cảm giác nếu cấp dưới không đưa Tô Dương về trong vòng một tiếng, có khi ông sẽ thật sự bị xử lý. Tên này thấy máu mà mặt vẫn bình tĩnh như không, rất đáng sợ.
Phi Vũ lần nữa kề dao vào sát mặt Tô Dương, hỏi hắn:
“Bàn tay nào đã chạm vào Mộc Thuần?”
“Tôi chưa làm gì cả… Tôi chưa chạm vào cô ấy…” Tô Dương đã sắp tè ra quần.
“Phải không?”
Con dao trong tay Phi Vũ ghim mạnh xuống, đâm xuyên qua lòng bàn tay của Tô Dương. Cú chốt này khiến Tô Dương đau đớn kịch liệt đến mức co rụt người nhưng phải cắn răng chịu đựng, hắn nhăn mặt nhăn mũi, khó khăn lắm mới ngăn không cho bản thân phát ra tiếng. Mặc dù là vậy, hắn vẫn phải thở gấp liên tục, mắt trợn lên, lúc này người đàn ông vừa ra tay với hắn đang quan sát biểu hiện của hắn.
Tô Dương hoảng loạn vừa khóc vừa hỏi:
“Rốt cuộc anh muốn làm gì tôi? Anh cần gì? Có phải anh cần tiền không?”
Nghe hắn nhắc đến tiền, Phi Vũ cười khẽ một tiếng rồi lau vết máu dính trêи tay vào một cái khăn đã chuẩn bị sẵn, anh nói:
“Muốn mạng của mày có được không?”
“Không, đừng…” Tô Dương lắc lắc đầu. “Tôi sai rồi, anh muốn gì cũng được, xin hãy tha cho tôi.”
Phi Vũ dùng khăn quấn lấy con dao đang ghim tay Tô Dương xuống sàn rút mạnh ra, máu tươi vung vãi khắp nơi. Chỉ chờ có thế, Tô Dương ôm lấy cổ tay đang run rẩy của mình rồi cong người lại như một con tôm, cố gắng giảm bớt đau đớn. Chết tiệt, đau quá, từ nhỏ đến giờ chưa ai dám đối xử với hắn như thế cả!
Lúc những người khác đang nín thở nhìn cảnh này, Phi Vũ quay đầu qua làm họ giật thót. Anh nói:
“Số hai và số ba qua đây, đánh gãy cổ tay còn lại của hắn.”
Mộc Thuần bị thương ở lòng bàn tay, gãy cổ tay, chấn thương nhiều chỗ, không đòi lại tất cả sao anh có thể để Tô Dương rời đi được? Còn mạng của hắn, tạm thời anh chưa cần.
“Tụi mày làm ăn thế à? Có biết tao là ai không hả? Có biết bọn mày nhận bao nhiêu tiền của bố tao rồi không?”
Bọn họ quả thật đã nhận rất nhiều chỗ tốt từ Tô gia, cho nên mấy năm nay công việc làm ăn của Tô thị mới phất lên nhanh hơn những chỗ khác và một bước đi lên đỉnh cao của khu vực biển này. Nhưng khi đứng trước nguy cơ, họ sẵn sàng từ bỏ lợi ích để giữ mạng.
Phi Vũ đi đến gần, ngay khi Tô Dương lồm cồm bò dậy, anh điên tiết siết chặt nắm tay rồi vung mạnh vào mặt hắn.
Bốp.
Âm thanh va chạm ghê rợn vang lên trong căn phòng nhỏ, Tô Dương cảm giác đầu óc quay cuồng, máu mũi lập tức phun ra. Hắn không kịp kêu thảm tiếng nào đã lăn ra đất, còn chưa định hình được chuyện gì xảy ra, bàn tay đang lật ngửa trêи sàn nhà đột nhiên truyền tới cảm giác đau nhức kịch liệt.
Phi Vũ dùng chân trái giẫm lên tay của Tô Dương, ngồi xuống bên cạnh hắn. Khuôn mặt anh thay đổi hoàn toàn so với lúc ở cạnh Mộc Thuần, đó là sự lạnh lùng, tàn độc của một con thú dữ.
Gót giày đè mạnh lên những ngón tay của Tô Dương khiến hắn rú lên:
“Aaaa!”
Số một tận mắt nhìn thấy Phi Vũ đánh người mới biết lúc đó ông bị gãy mũi không oan, lực tay của người này rất khủng, hơn nữa dường như là dân tập võ từ nhỏ.
Phi Vũ không hề nhúc nhích trước tiếng kêu thảm thiết của Tô Dương, ngược lại anh còn nắm lấy tóc hắn ta, để hắn ngửa mặt lên trời, tay khác dùng dao kề sát động mạch ở cổ hắn.
Anh bình tĩnh hỏi hắn:
“Mày có biết bàn tay dơ bẩn này của mày đã chạm vào ai không?”
“K-Không, tôi không biết, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, xin hãy tha cho tôi!”
Tô Dương không hề có sức phản kháng, mũi của hắn vẫn đang trào máu, nửa dưới cằm đều bị thấm ướt. Tóc hắn bị kéo mạnh, cổ kề sát vào lưỡi dao lạnh lẽo làm cơ thể hắn run lẩy bẩy.
Đối diện với khuôn mặt kinh hãi tột cùng của hắn, Phi Vũ dặn dò:
“Đừng run, mày run sẽ làm con dao này đi chệch hướng.”
Anh rất ít khi tự tay xử lý kẻ nào đó, lần cuối cùng trừng phạt một tên chán sống cũng cách đây mấy năm rồi, vì kẻ đó dám chạm vào em gái anh. Còn bây giờ, người trước mặt đã khiến vợ anh ăn không ít đau khổ.
Gót giày nhích sang một bên, Phi Vũ xoay mạnh cổ tay, con dao nhỏ bén nhọn theo đó vung thành hình vòng cung đâm rách da thịt giữa lòng bàn tay của Tô Dương.
Tiếng kêu gào của hắn lại to thêm, hắn giãy giụa muốn thoát ra khỏi sự kiềm kẹp của Phi Vũ nhưng lại bị anh dùng một chân đạp lên ngực, còn bị cảnh cáo:
“Suỵt, đừng la, còn la nữa thì phải xử lý cái lưỡi của mày. Người bên ngoài nghe thấy thì phải làm thế nào?”
Tô Dương co giật nằm im ở đó, nước mắt trào ra cùng máu mũi. Hắn sợ thật rồi, cách tên này cắt da thịt hắn như cắt rau củ, ra tay vô cùng dứt khoát. Hắn sợ một khi kêu rêи sẽ thật sự bị xẻo mất lưỡi.
“Tôi sai rồi, xin lỗi, tôi xin lỗi…”
Tô Dương lí nhí cầu xin, cả người vô cùng chật vật.
Đến lúc này, cả ba người còn lại trong phòng đều khá ngạc nhiên. Kẻ cầm đầu trong nhóm cũng hơi hoảng, cảm giác nếu cấp dưới không đưa Tô Dương về trong vòng một tiếng, có khi ông sẽ thật sự bị xử lý. Tên này thấy máu mà mặt vẫn bình tĩnh như không, rất đáng sợ.
Phi Vũ lần nữa kề dao vào sát mặt Tô Dương, hỏi hắn:
“Bàn tay nào đã chạm vào Mộc Thuần?”
“Tôi chưa làm gì cả… Tôi chưa chạm vào cô ấy…” Tô Dương đã sắp tè ra quần.
“Phải không?”
Con dao trong tay Phi Vũ ghim mạnh xuống, đâm xuyên qua lòng bàn tay của Tô Dương. Cú chốt này khiến Tô Dương đau đớn kịch liệt đến mức co rụt người nhưng phải cắn răng chịu đựng, hắn nhăn mặt nhăn mũi, khó khăn lắm mới ngăn không cho bản thân phát ra tiếng. Mặc dù là vậy, hắn vẫn phải thở gấp liên tục, mắt trợn lên, lúc này người đàn ông vừa ra tay với hắn đang quan sát biểu hiện của hắn.
Tô Dương hoảng loạn vừa khóc vừa hỏi:
“Rốt cuộc anh muốn làm gì tôi? Anh cần gì? Có phải anh cần tiền không?”
Nghe hắn nhắc đến tiền, Phi Vũ cười khẽ một tiếng rồi lau vết máu dính trêи tay vào một cái khăn đã chuẩn bị sẵn, anh nói:
“Muốn mạng của mày có được không?”
“Không, đừng…” Tô Dương lắc lắc đầu. “Tôi sai rồi, anh muốn gì cũng được, xin hãy tha cho tôi.”
Phi Vũ dùng khăn quấn lấy con dao đang ghim tay Tô Dương xuống sàn rút mạnh ra, máu tươi vung vãi khắp nơi. Chỉ chờ có thế, Tô Dương ôm lấy cổ tay đang run rẩy của mình rồi cong người lại như một con tôm, cố gắng giảm bớt đau đớn. Chết tiệt, đau quá, từ nhỏ đến giờ chưa ai dám đối xử với hắn như thế cả!
Lúc những người khác đang nín thở nhìn cảnh này, Phi Vũ quay đầu qua làm họ giật thót. Anh nói:
“Số hai và số ba qua đây, đánh gãy cổ tay còn lại của hắn.”
Mộc Thuần bị thương ở lòng bàn tay, gãy cổ tay, chấn thương nhiều chỗ, không đòi lại tất cả sao anh có thể để Tô Dương rời đi được? Còn mạng của hắn, tạm thời anh chưa cần.