Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại - Chương 47-1: Hoài An Bị Thương
Tống Lâm hớt hãi chạy vào, vội vàng lấy cây đèn ở đầu xe ngựa đi vào trong. Tên sát thủ kia đã nằm yên trên sàn gỗ, trên đầu còn đang ghim một cây trâm vàng khắc phượng.
Minh Liên lúc này mới hoàn hồn trở lại, nhìn xung quanh thì thấy mọi chuyện đã ổn.
Đột nhiên Liên Tâm hét lên: "Hoài An! Máu, cậu đang chảy máu kìa!".
Lúc này Minh Liên mới bất giác nhìn thanh đao kia, máu đã nhuộm đỏ ở mũi đao. Thì ra khi nãy là Hoài An đỡ cho Minh Liên một nhát, lúc này cô đã hoảng rồi, nhanh chóng lấy khăn tay thấm máu trước lồng ngực của Hoài An, vội vàng bịt kín vết thương.
Hoài An lúc này mặt đã dần tái xanh, dưới ánh nến lại càng thêm đáng sợ. Cậu không la bởi vì đã không còn sức mà la nữa.
Bên ngoài tiếng bước chân, cùng với tiếng mưa lại càng thêm nhiều. Phu xe lúc này đã mệt nhũn người, lại thêm bọn sát thủ đến ngày càng đông. Tống Lâm tức khắc phóng ra bên ngoài mà hỗ trợ.
Lúc này, mười một bóng đen mới hạ xuống mặt đất, trong chốc lác đã hỗn loạn vô cùng. Một ám vệ vội chạy vào trong, đặt hòm gỗ trên người xuống: "Xin người thứ lỗi! Là chúng thần đến quá chậm!".
Mặt thái hậu nhăn lại, léo nhẹ một sợi dây cước mỏng, lật tức cây trâm đang ghim trên đầu sát thủ phóng quay về tay của người: "Còn không mau cứu người!".
Ám vệ đó nhanh chóng mở hòm gỗ, bên trong đầy đủ các vật liệu dành cho một y sĩ. Hoài An trong cơn mê, cứ loáng thoáng nhìn thấy người trước mặt rồi cũng dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Minh Liên một bên lo lắng không thôi, cho đến khi băng bó xong mới tạm ổn định được tinh thần.
Tống Lâm thân thể mệt mỏi tiến vào: "Thái hậu! May mắn là những người còn lại của Thập Nhị ám vệ đến kịp nên đã không sao rồi ạ!" - Cả người ướt sủng ngồi ở mép cửa.
"Có manh mối gì không?" - Thái hậu lau sạch vết máu trên cây trâm, nhẹ nhàng cài lại trên tóc mình. Tống Lâm cũng dâng lên một tấm ngọc bội: "Hồi Thái hậu! Trên người bọn chúng đều mang một tấm ngọc bội như này!".
Sau khi đưa ra, ngay lật tức Minh Liên nhận ra nó: "Là của bọn Hắc Phong hội!".
Nghe vậy Thái hậu đột nhiên mỉm cười: "Con ả đó quả thật thâm độc! Ngay cả người bị đưa đi cũng muốn giết chết! Nếu hôm nay không có người đi theo, e là Liên nhi con đã mất mạng rồi!".
Lúc này Lý tần mới dám xuống ngựa, dùng ô che mưa bước đến chỗ chiếc xe phía trước: "Linh phi nương nương! Người có làm sao không?".
Minh Liên nhẹ nhàng nói ra: "Không sao? Hay là cô đi trước đi! Bổn cung sẽ theo sau!".
Lý tần cũng gật đầu, lên xe rồi lăn bánh đi trước, trời vẫn cứ mưa như thác đổ. Phu xe lại bắt đầu lái đi nhưng chẳng đi theo đường đi đến Minh Kỳ tự, mà là men theo một lối mòn nhỏ tiến sâu vào trong rừng. Các ám vệ nhè nhẹ đi bên cạnh xe đề phòng bất trắc.
Minh Liên lúc này mới ý thức được bọn họ đã đi rất sâu vào trong rừng, con đường cũng ngày càng quanh co hơn: "Thái hậu chúng ta đang đi đâu vậy ạ!".
Những tia sét cứ đánh trên bầu trời, Thái hậu chỉnh lại vạc áo một chút rồi quay sang: "Theo kế hoạch đề ra trước đó! Chúng ta sẽ không đến Minh Kỳ tự! Mà sẽ đến Thánh Lâm!".
"Thánh Lâm???" - Minh Liên thật sự chư từng nghe đến nơi này trước đây. Thái hậu liền cười nói: "Nó là một vùng đất của Lý thị! Đời đời nằm sâu trong khu rừng rộng lớn này! Đó cũng sẽ là nơi tốt nhất để bảo vệ chúng ta lúc này!".
Nghe thế, Minh Liên mới yên tâm phần nào. Thôi thì cứ để Lý tần đến Minh Kỳ tự ở cũng tốt. Cô nhìn Hoài An đang xanh xao nằm trên thành gỗ mà đau lòng, vội lấy áo choàng của mình định khoát lên cho cậu ấy. Nhưng Đường Bảo lại ngăn cản, cậu lấy của mình khoát lên cho Hoài An: "Nương nương cứ khoát đi! Không khéo lại bệnh!".
Minh Liên lúc này mới cảm thấy bất bình vô cùng. Mình từ lúc nào đã trở thành kẻ dễ bệnh vặt như vậy. Nhưng rồi cô át xì một cái, lúc này Minh Liên mới tin mình thật sự dễ bệnh rồi.
Sau một canh giờ mưa cũng dần tạnh, nhưng sấm chớp trên bầu trời vẫn cứ vang liêm hồi. Cuối cùng Minh Liên cũng nhìn thấy ánh lửa chập chờn sâu bên trong. Dần dận hiện ra, nó giống như một ngôi làng bao quanh bởi những cây cổ thụ vậy. Các tán lá xào xạc trong gió cứ như đang vẫy tay chào mừng mọi người đến đây vậy.
Xe ngựa dừng trước một ngôi nhà nhỏ nhưng từ ngoài nhìn vào lại vô cùng đầy đủ. Tống Lâm nhẹ nhàng bước vào trong xe: "Linh phi nương nương! Đây sẽ là chỗ ở của người! Người cứ đi trước đi để thần đem Hoài công công vào cho ạ!".
Minh Liên vội hành lễ với Thái hậu rồi xuống ngựa. Nhưng cô cứ đứng đợi ở cạnh xe để xen Tống Lâm mang Hoài An đi xuống mới bước vào.
Bên trong. đã thắp sẵn đèn cho mọi người, Hoài An được đặt xuống chiếc chõng tre, rồi đắp chăn tiếp tục giấc ngủ. Tống Lâm dẫn hai người còn lại đi sâu vào nên trong: "Chúng thần đã chuẩn bị sẵn nước nóng cho mọi người rồi! Thôi thì thần phải đi trước! Xin phép cáo lui!".
"Tống đại nhân đi thong thả!" - Minh Liên cũng nhẹ nhàng đáp trả. Bên cạnh cô là một bếp lửa đang hì hục cháy sáng, đun sôi cả một vạc nước lớn.
Liên Tâm nhẹ nhàng múc từng ca nước nóng cho vào bồn nước tấm, để nước dần ấm lên. Sau khi cho vừa đủ, Minh Liên mới nhẹ nhàng bước vào, cảm nhận cảm giác ấm áp mà nãy giờ cô không thể cảm nhận được.
Bên ngoài gió lạnh thổi lao xao, nhưng Minh Liên lại được ngâm trong bồn nước ấm thì chẳng còn gì để chê cả.
Ngâm trong nước ấm được một hồi lâu, Minh Liên mới bước ra, thay một chút áo rồi lên giường mà ngủ. Chẳng biết có lạ chỗ hay không nhưng cô không tài nào ngủ được. Liên Tâm nhẹ nhàng bước đến thổi tắt cây nến cuối cùng.
Minh Liên lúc này mới hoàn hồn trở lại, nhìn xung quanh thì thấy mọi chuyện đã ổn.
Đột nhiên Liên Tâm hét lên: "Hoài An! Máu, cậu đang chảy máu kìa!".
Lúc này Minh Liên mới bất giác nhìn thanh đao kia, máu đã nhuộm đỏ ở mũi đao. Thì ra khi nãy là Hoài An đỡ cho Minh Liên một nhát, lúc này cô đã hoảng rồi, nhanh chóng lấy khăn tay thấm máu trước lồng ngực của Hoài An, vội vàng bịt kín vết thương.
Hoài An lúc này mặt đã dần tái xanh, dưới ánh nến lại càng thêm đáng sợ. Cậu không la bởi vì đã không còn sức mà la nữa.
Bên ngoài tiếng bước chân, cùng với tiếng mưa lại càng thêm nhiều. Phu xe lúc này đã mệt nhũn người, lại thêm bọn sát thủ đến ngày càng đông. Tống Lâm tức khắc phóng ra bên ngoài mà hỗ trợ.
Lúc này, mười một bóng đen mới hạ xuống mặt đất, trong chốc lác đã hỗn loạn vô cùng. Một ám vệ vội chạy vào trong, đặt hòm gỗ trên người xuống: "Xin người thứ lỗi! Là chúng thần đến quá chậm!".
Mặt thái hậu nhăn lại, léo nhẹ một sợi dây cước mỏng, lật tức cây trâm đang ghim trên đầu sát thủ phóng quay về tay của người: "Còn không mau cứu người!".
Ám vệ đó nhanh chóng mở hòm gỗ, bên trong đầy đủ các vật liệu dành cho một y sĩ. Hoài An trong cơn mê, cứ loáng thoáng nhìn thấy người trước mặt rồi cũng dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Minh Liên một bên lo lắng không thôi, cho đến khi băng bó xong mới tạm ổn định được tinh thần.
Tống Lâm thân thể mệt mỏi tiến vào: "Thái hậu! May mắn là những người còn lại của Thập Nhị ám vệ đến kịp nên đã không sao rồi ạ!" - Cả người ướt sủng ngồi ở mép cửa.
"Có manh mối gì không?" - Thái hậu lau sạch vết máu trên cây trâm, nhẹ nhàng cài lại trên tóc mình. Tống Lâm cũng dâng lên một tấm ngọc bội: "Hồi Thái hậu! Trên người bọn chúng đều mang một tấm ngọc bội như này!".
Sau khi đưa ra, ngay lật tức Minh Liên nhận ra nó: "Là của bọn Hắc Phong hội!".
Nghe vậy Thái hậu đột nhiên mỉm cười: "Con ả đó quả thật thâm độc! Ngay cả người bị đưa đi cũng muốn giết chết! Nếu hôm nay không có người đi theo, e là Liên nhi con đã mất mạng rồi!".
Lúc này Lý tần mới dám xuống ngựa, dùng ô che mưa bước đến chỗ chiếc xe phía trước: "Linh phi nương nương! Người có làm sao không?".
Minh Liên nhẹ nhàng nói ra: "Không sao? Hay là cô đi trước đi! Bổn cung sẽ theo sau!".
Lý tần cũng gật đầu, lên xe rồi lăn bánh đi trước, trời vẫn cứ mưa như thác đổ. Phu xe lại bắt đầu lái đi nhưng chẳng đi theo đường đi đến Minh Kỳ tự, mà là men theo một lối mòn nhỏ tiến sâu vào trong rừng. Các ám vệ nhè nhẹ đi bên cạnh xe đề phòng bất trắc.
Minh Liên lúc này mới ý thức được bọn họ đã đi rất sâu vào trong rừng, con đường cũng ngày càng quanh co hơn: "Thái hậu chúng ta đang đi đâu vậy ạ!".
Những tia sét cứ đánh trên bầu trời, Thái hậu chỉnh lại vạc áo một chút rồi quay sang: "Theo kế hoạch đề ra trước đó! Chúng ta sẽ không đến Minh Kỳ tự! Mà sẽ đến Thánh Lâm!".
"Thánh Lâm???" - Minh Liên thật sự chư từng nghe đến nơi này trước đây. Thái hậu liền cười nói: "Nó là một vùng đất của Lý thị! Đời đời nằm sâu trong khu rừng rộng lớn này! Đó cũng sẽ là nơi tốt nhất để bảo vệ chúng ta lúc này!".
Nghe thế, Minh Liên mới yên tâm phần nào. Thôi thì cứ để Lý tần đến Minh Kỳ tự ở cũng tốt. Cô nhìn Hoài An đang xanh xao nằm trên thành gỗ mà đau lòng, vội lấy áo choàng của mình định khoát lên cho cậu ấy. Nhưng Đường Bảo lại ngăn cản, cậu lấy của mình khoát lên cho Hoài An: "Nương nương cứ khoát đi! Không khéo lại bệnh!".
Minh Liên lúc này mới cảm thấy bất bình vô cùng. Mình từ lúc nào đã trở thành kẻ dễ bệnh vặt như vậy. Nhưng rồi cô át xì một cái, lúc này Minh Liên mới tin mình thật sự dễ bệnh rồi.
Sau một canh giờ mưa cũng dần tạnh, nhưng sấm chớp trên bầu trời vẫn cứ vang liêm hồi. Cuối cùng Minh Liên cũng nhìn thấy ánh lửa chập chờn sâu bên trong. Dần dận hiện ra, nó giống như một ngôi làng bao quanh bởi những cây cổ thụ vậy. Các tán lá xào xạc trong gió cứ như đang vẫy tay chào mừng mọi người đến đây vậy.
Xe ngựa dừng trước một ngôi nhà nhỏ nhưng từ ngoài nhìn vào lại vô cùng đầy đủ. Tống Lâm nhẹ nhàng bước vào trong xe: "Linh phi nương nương! Đây sẽ là chỗ ở của người! Người cứ đi trước đi để thần đem Hoài công công vào cho ạ!".
Minh Liên vội hành lễ với Thái hậu rồi xuống ngựa. Nhưng cô cứ đứng đợi ở cạnh xe để xen Tống Lâm mang Hoài An đi xuống mới bước vào.
Bên trong. đã thắp sẵn đèn cho mọi người, Hoài An được đặt xuống chiếc chõng tre, rồi đắp chăn tiếp tục giấc ngủ. Tống Lâm dẫn hai người còn lại đi sâu vào nên trong: "Chúng thần đã chuẩn bị sẵn nước nóng cho mọi người rồi! Thôi thì thần phải đi trước! Xin phép cáo lui!".
"Tống đại nhân đi thong thả!" - Minh Liên cũng nhẹ nhàng đáp trả. Bên cạnh cô là một bếp lửa đang hì hục cháy sáng, đun sôi cả một vạc nước lớn.
Liên Tâm nhẹ nhàng múc từng ca nước nóng cho vào bồn nước tấm, để nước dần ấm lên. Sau khi cho vừa đủ, Minh Liên mới nhẹ nhàng bước vào, cảm nhận cảm giác ấm áp mà nãy giờ cô không thể cảm nhận được.
Bên ngoài gió lạnh thổi lao xao, nhưng Minh Liên lại được ngâm trong bồn nước ấm thì chẳng còn gì để chê cả.
Ngâm trong nước ấm được một hồi lâu, Minh Liên mới bước ra, thay một chút áo rồi lên giường mà ngủ. Chẳng biết có lạ chỗ hay không nhưng cô không tài nào ngủ được. Liên Tâm nhẹ nhàng bước đến thổi tắt cây nến cuối cùng.