Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại - Chương 44-1: Lưỡng Ngôi Thái Hậu Đối Đầu
"Nhi thần khấu kiến Hoàng ngạch nương!" - Cơ Đế sau khi nghe chuyện Lý Thái hậu đang vô cùng tức giận mà đi đến.
"Hoàng ngạch nương??? Phải rồi, ai gia đâu phải là sinh mẫu của con đâu cơ chứ! Nhưng dù như vậy, ai gia vẫn dùng thân phận Mẫu hậu Hoàng thái hậu mà nói với Hoàng đế đây! Chuyện mấy hôm nay xảy ra là vì chuyện gì? Hoàng quý phi vì sao phải chuyển đến Diên Hi cung? Ngày hôm nay Hoàng đế phải giải thích tất cả cho ai gia!" - Thái hậu ngồi ở trên cao, ánh mắt đã có chút đỏ.
Cơ Đế ngay lật tức quỳ dưới mặt đất, cuối đầu không nói gì.
"Phải rồi! Ai gia quả là sai rồi, bây giờ hậu cung đã là của bà ta, ai gia đương nhiên không thể quản đúng không!" - Lý Thái hậu bước đến gần Cơ Đế.
"Thật sự không phải như vậy! Thật ra nhi thần có nổi khổ riêng của mình!" - Dù người có đứng trước mặt nhưng Cơ Đế cũng chẳng ngước lên nhìn một chút.
"Được! Vậy thì ai gia cho con thời gian một tháng mà giải thích rõ ràng hết cho ai gia! Nhưng trước hết thì quỳ ở đây trong một nén nhang cho ai gia, để tự mình chịu được cảm giác mà Liên nhi đang chịu" - Nói xong Lý Thái hậu phất tay áo rời đi.
Cơ Đế cùng Từ lão cứ quỳ như thế đến khi nén nhang trên bàn đã cháy hết đi.
Thấy vậy, Từ công công mới chạy đến đỡ Cơ Đế đứng dậy: "Hoàng thượng! Tại sao người lại không nói rõ với Thái hậu!".
"Không! Nếu để người biết chuyện sẽ không tốt cho tiến trình bây giờ!" - Cơ Đế chật vật đứng dậy, để cho Từ công công dìu mình chập chững bước ra bên ngoài.
Sau một lúc Lý phi ngồi dưới gốc cây thì trời cũng gần lên thượng đỉnh: "Thôi chết mất! Bổn cung về cung trước, sắp đến giờ cùng công chúa thêu rồi! Mai bổn cung lại đến!" - Nói xong Lý phi cầm lấy hộp gỗ khi nãy rời đi mất.
Trên đường, cô bắt đầy tính toán xem là nên cần những gì nữa để sửa sang hoàn tất Diên Hi cung đây.
Đang bận suy nghĩ thì đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói lanh lảnh: "Ồ! Bổn cung còn tưởng là cẩu nô tài nào dám đến Diên Hi cung! Hoá ra là phế hậu Lý phi sao!".
Chỉ cần nghe giọng cũng đủ biết là người vừa lên kia. Lý phi nhanh chóng cất giấy ghi chú vào hộp rồi quay người qua: "Bổn cung còn tưởng là ai! Hoá ra là một ca nữ xuất thân bần hèn leo chân phượng hoàng mà bay vút lên cao!".
Lời nói ấy như một phát dao, đâm trúng ngay phần mà Thanh phi không muốn nhớ đến nhất: "Hay cho một phi tần không có ân sủng! Còn dám ở đây lên mặt với bổn cung! Có tin là...!".
Chưa kịp nói hết câu, Lý phi đã chêm lời vào: "Đương nhiên là không tin rồi! Dù là một phi tần thất sủng nhưng nghìn đời vẫn biết bổn cung từng là Hoàng hậu! Còn ngươi, cả đời này đều chỉ là một ả ca nữ mà thôi!" - Nói xong, Lý phi chỉnh lại y phục mà đi trước.
Thanh phi làm sao để cô ta đi dễ dàng như vậy được, lật tức kêu thái giám bên cạnh tiến đến khống chế cô ấy. Thanh phi từ từ tiến lại giơ tay tát một phát thật mạnh vào mặt: "Cái tát này là để cho ngươi tỉnh ra! Gì mà là Hoàng hậu, gì mà nghìn đời! Ta khinh!!! Bây giờ bổn cung chỉ biết ngươi là con chó trung thành bên cạnh Hoàng quý phi - Người đã đánh bại ngươi mà thôi!".
Nói xong Thanh phi cười lớn rời đi. Các thái giám cũng buông tay mà đi theo. Lý phi ôm lấy mặt đang đỏ ửng cả lên mà đi mất.
Liên Tâm cùng Hoài An đang chỉnh sửa lại những chậu hoa thì bên ngoài truyền đến tiếng báo: "Thanh phi nương nương giá đáo!".
Nhưng hai người lại chẳng mảy may quan tâm đến, vẫn tiếp tục chỉnh.
Thanh phi vừa bước vào liền buông lời chê bai: "Thật là cũ kỹ! Đây có phải là nơi cho người sống không đây!".
Liên Tâm lúc này mới tiến lại gần: "Chủ tử nô tỳ đang nghỉ ngơi! Xin Thanh phi nương nương về cho!".
Lời nói ấy làm cho Thanh phi lật tức không vui, ngày hôm nay lại có quá nhiều người chống đối cô rồi. Nhưng cô ta lại nén đi cơn tức giận ấy mà mỉm cười: "Ô! Vậy sao? Vậy là đúng với ý của bổn cung rồi! À mà, trong cung này hình như vẫn chưa đủ đẹp cho lắm nhỉ?".
Nô tỳ phía bên cạnh liền bước lên cười nói: "Hình như còn thiếu một chút đổ vỡ thì phải đó nương nương!".
Ngay tức thì Thanh phi quay mặt về phía các thái giám: "Vậy thì, lật tức đi vào đập nát hết chậu bông cho bổn cung!".
Các thái giám định tiến lên nhưng giống như có vật gì có cản đường mà lật tức lùi lại. Nụ cười trên miệng Thanh phi lật tức hạ xuống, quay người trở lại.
Tức khắc một cánh tay đã vung xuống tát thật mạnh vào Thanh phi. Lúc cô ta định hình trở lại thì mới nhìn rõ người tát là Dương cô cô, còn người đứng phía sau lại chính là Mẫu hậu Hoàng thái hậu đang được Minh Liên dìu bước đến, vừa đi người vừa hỏi: "Hình như ai gia vừa nghe rằng, có người muốn đập hết số bông mà ai gia đem đến thì phải?".
Tức khắc sự tự tôn của Thanh phi tuột xuống bằng không, cô ta lật tức quỳ xuống mặt đất mà hối lỗi: "Là thần thiếp hồ đồ! Không biết đây là do Hoàng thái hậu mang đến! Kính mong người miễn tội!".
Hoài An mang một chiếc ghế ra cho Thái hậu ngồi xuống, ánh mắt người vẫn kiên định như thế: "Vậy thì cứ quỳ ở đó cho đến khi ai gia cảm thấy hài lòng đi!".
Thanh phi cuối đầu, quỳ xuống có vẻ tạ lỗi nhưng miệng đã cười. Bên ngoài tức thì truyền đến thanh báo: "Thánh mẫu Hoàng thái hậu giá đáo!".
Lý Thái hậu ngồi trên ghế lắc ly trà vài cái rồi đặt xuống: "Cũng tốt cũng tốt!".
Tin này tức thì truyền đến tai của Cơ Đế, Từ công công hớt hãi chạy vào: "Hoàng thượng! Hai vị Thái hậu đang đối đầu nhau ở Diên Hi cung!".
Nhưng cậu vẫn điềm nhiên, phê tấu chương, đột nhiên cậu đặt bút xuống, ánh mắt có chút mơ hồ: "Từ lão à! Đừng sợ hãi vậy chứ! Mọi chuyện vẫn nằm trong kế hoạch của trẫm mà thôi!".
Dù nghe nói như vậy nhưng Từ công công vẫn tỏ ra vô cùng lo lắng, ánh mắt vẫn cứ nhìn về hướng của Bách Liên cung.
"Hoàng ngạch nương??? Phải rồi, ai gia đâu phải là sinh mẫu của con đâu cơ chứ! Nhưng dù như vậy, ai gia vẫn dùng thân phận Mẫu hậu Hoàng thái hậu mà nói với Hoàng đế đây! Chuyện mấy hôm nay xảy ra là vì chuyện gì? Hoàng quý phi vì sao phải chuyển đến Diên Hi cung? Ngày hôm nay Hoàng đế phải giải thích tất cả cho ai gia!" - Thái hậu ngồi ở trên cao, ánh mắt đã có chút đỏ.
Cơ Đế ngay lật tức quỳ dưới mặt đất, cuối đầu không nói gì.
"Phải rồi! Ai gia quả là sai rồi, bây giờ hậu cung đã là của bà ta, ai gia đương nhiên không thể quản đúng không!" - Lý Thái hậu bước đến gần Cơ Đế.
"Thật sự không phải như vậy! Thật ra nhi thần có nổi khổ riêng của mình!" - Dù người có đứng trước mặt nhưng Cơ Đế cũng chẳng ngước lên nhìn một chút.
"Được! Vậy thì ai gia cho con thời gian một tháng mà giải thích rõ ràng hết cho ai gia! Nhưng trước hết thì quỳ ở đây trong một nén nhang cho ai gia, để tự mình chịu được cảm giác mà Liên nhi đang chịu" - Nói xong Lý Thái hậu phất tay áo rời đi.
Cơ Đế cùng Từ lão cứ quỳ như thế đến khi nén nhang trên bàn đã cháy hết đi.
Thấy vậy, Từ công công mới chạy đến đỡ Cơ Đế đứng dậy: "Hoàng thượng! Tại sao người lại không nói rõ với Thái hậu!".
"Không! Nếu để người biết chuyện sẽ không tốt cho tiến trình bây giờ!" - Cơ Đế chật vật đứng dậy, để cho Từ công công dìu mình chập chững bước ra bên ngoài.
Sau một lúc Lý phi ngồi dưới gốc cây thì trời cũng gần lên thượng đỉnh: "Thôi chết mất! Bổn cung về cung trước, sắp đến giờ cùng công chúa thêu rồi! Mai bổn cung lại đến!" - Nói xong Lý phi cầm lấy hộp gỗ khi nãy rời đi mất.
Trên đường, cô bắt đầy tính toán xem là nên cần những gì nữa để sửa sang hoàn tất Diên Hi cung đây.
Đang bận suy nghĩ thì đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói lanh lảnh: "Ồ! Bổn cung còn tưởng là cẩu nô tài nào dám đến Diên Hi cung! Hoá ra là phế hậu Lý phi sao!".
Chỉ cần nghe giọng cũng đủ biết là người vừa lên kia. Lý phi nhanh chóng cất giấy ghi chú vào hộp rồi quay người qua: "Bổn cung còn tưởng là ai! Hoá ra là một ca nữ xuất thân bần hèn leo chân phượng hoàng mà bay vút lên cao!".
Lời nói ấy như một phát dao, đâm trúng ngay phần mà Thanh phi không muốn nhớ đến nhất: "Hay cho một phi tần không có ân sủng! Còn dám ở đây lên mặt với bổn cung! Có tin là...!".
Chưa kịp nói hết câu, Lý phi đã chêm lời vào: "Đương nhiên là không tin rồi! Dù là một phi tần thất sủng nhưng nghìn đời vẫn biết bổn cung từng là Hoàng hậu! Còn ngươi, cả đời này đều chỉ là một ả ca nữ mà thôi!" - Nói xong, Lý phi chỉnh lại y phục mà đi trước.
Thanh phi làm sao để cô ta đi dễ dàng như vậy được, lật tức kêu thái giám bên cạnh tiến đến khống chế cô ấy. Thanh phi từ từ tiến lại giơ tay tát một phát thật mạnh vào mặt: "Cái tát này là để cho ngươi tỉnh ra! Gì mà là Hoàng hậu, gì mà nghìn đời! Ta khinh!!! Bây giờ bổn cung chỉ biết ngươi là con chó trung thành bên cạnh Hoàng quý phi - Người đã đánh bại ngươi mà thôi!".
Nói xong Thanh phi cười lớn rời đi. Các thái giám cũng buông tay mà đi theo. Lý phi ôm lấy mặt đang đỏ ửng cả lên mà đi mất.
Liên Tâm cùng Hoài An đang chỉnh sửa lại những chậu hoa thì bên ngoài truyền đến tiếng báo: "Thanh phi nương nương giá đáo!".
Nhưng hai người lại chẳng mảy may quan tâm đến, vẫn tiếp tục chỉnh.
Thanh phi vừa bước vào liền buông lời chê bai: "Thật là cũ kỹ! Đây có phải là nơi cho người sống không đây!".
Liên Tâm lúc này mới tiến lại gần: "Chủ tử nô tỳ đang nghỉ ngơi! Xin Thanh phi nương nương về cho!".
Lời nói ấy làm cho Thanh phi lật tức không vui, ngày hôm nay lại có quá nhiều người chống đối cô rồi. Nhưng cô ta lại nén đi cơn tức giận ấy mà mỉm cười: "Ô! Vậy sao? Vậy là đúng với ý của bổn cung rồi! À mà, trong cung này hình như vẫn chưa đủ đẹp cho lắm nhỉ?".
Nô tỳ phía bên cạnh liền bước lên cười nói: "Hình như còn thiếu một chút đổ vỡ thì phải đó nương nương!".
Ngay tức thì Thanh phi quay mặt về phía các thái giám: "Vậy thì, lật tức đi vào đập nát hết chậu bông cho bổn cung!".
Các thái giám định tiến lên nhưng giống như có vật gì có cản đường mà lật tức lùi lại. Nụ cười trên miệng Thanh phi lật tức hạ xuống, quay người trở lại.
Tức khắc một cánh tay đã vung xuống tát thật mạnh vào Thanh phi. Lúc cô ta định hình trở lại thì mới nhìn rõ người tát là Dương cô cô, còn người đứng phía sau lại chính là Mẫu hậu Hoàng thái hậu đang được Minh Liên dìu bước đến, vừa đi người vừa hỏi: "Hình như ai gia vừa nghe rằng, có người muốn đập hết số bông mà ai gia đem đến thì phải?".
Tức khắc sự tự tôn của Thanh phi tuột xuống bằng không, cô ta lật tức quỳ xuống mặt đất mà hối lỗi: "Là thần thiếp hồ đồ! Không biết đây là do Hoàng thái hậu mang đến! Kính mong người miễn tội!".
Hoài An mang một chiếc ghế ra cho Thái hậu ngồi xuống, ánh mắt người vẫn kiên định như thế: "Vậy thì cứ quỳ ở đó cho đến khi ai gia cảm thấy hài lòng đi!".
Thanh phi cuối đầu, quỳ xuống có vẻ tạ lỗi nhưng miệng đã cười. Bên ngoài tức thì truyền đến thanh báo: "Thánh mẫu Hoàng thái hậu giá đáo!".
Lý Thái hậu ngồi trên ghế lắc ly trà vài cái rồi đặt xuống: "Cũng tốt cũng tốt!".
Tin này tức thì truyền đến tai của Cơ Đế, Từ công công hớt hãi chạy vào: "Hoàng thượng! Hai vị Thái hậu đang đối đầu nhau ở Diên Hi cung!".
Nhưng cậu vẫn điềm nhiên, phê tấu chương, đột nhiên cậu đặt bút xuống, ánh mắt có chút mơ hồ: "Từ lão à! Đừng sợ hãi vậy chứ! Mọi chuyện vẫn nằm trong kế hoạch của trẫm mà thôi!".
Dù nghe nói như vậy nhưng Từ công công vẫn tỏ ra vô cùng lo lắng, ánh mắt vẫn cứ nhìn về hướng của Bách Liên cung.