Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại - Chương 42-2: Trong - NGOÀI KHÔNG THẬT! NGOÀI - TRONG KHÔNG GIẢ!
Đang tung tăng trên đường, cung nữ ấy vẫn cứ hồn nhiên mà đi đến Bách Liên cung. Nào biết khi cô đi qua một cửa ngõ đã bị Lương thái hậu ngồi trên nghi trượng nhìn thấy.
"Vân công công! Cung nữ vừa đi qua đó là ai vậy?" - Lương Thái hậu nghiêng người hỏi vị công công đang đi bên cạnh.
"Dạ hồi Thái hậu! Nếu nô tài không nhầm thì cô ta là cung nữ hầu cận Thành Vương phi! Nếu theo hướng đó thì đang đến Bách Liên cung ạ!".
"Vậy sao??? Vậy thì ai gia phải phiền một chuyến đến Bách Liên cung rồi!" - Đoàn người của Lương Thái hậu bắt đầu rẻ hướng đi đến Bách Liên cung.
Cô cung nữ ấy vẫn thản nhiên đi vào trong, đến cạnh bàn ghế đá nơi Minh Liên đang chán nản bứt từng cánh hoa rơi xuống mặt đất: "Gặp! Không gặp! Gặp... Ủa Hiên Nhi, sao muội đến đây, Đường Bảo có đến cùng không!" - Đang bận rộn thì thấy cung nữ ấy chạy đến.
"À dạ Thành Vương gia muốn nô tỳ mang cái này đến cho người! Còn dặn là..." - Hiên Nhi đang nói thì bên ngoài truyền đến tiếng báo rất lớn.
"Thánh mẫu Hoàng thái hậu đến!" - Nghe vậy Minh Liên liền chắc chắn rằng Lương Thái hậu đã nhìn thấy Hiên Nhi đến đây.
Cô liền bảo Liên Tâm dẫn cung nữ ấy rời đi bằng cửa sau, còn Hoài An thì chạy vào trong cất hộp gỗ đi.
Để Minh Liên một mình đối phó với Lương Thái hậu. Nghi trượng dừng trước cửa cung, Thái hậu cùng Vân công công tiến vào bên trong. Minh Liên cũng từ ghế đá mà tiến lại: "Thần thiếp xin thỉnh an Thái hậu nương nương!".
"Đứng dậy đi! Ai gia chỉ là đến đây xem thử có con chuột nào dám đến đây hay không thôi!" - Lương Thái hậu bước đến chỗ ghế đá mà ngồi xuống, tiện tay lấy chút bánh trên bàn ăn, nhưng nhai được một chút thì liền phun hết ra: "Bánh gì mà dở thế này? Đúng là phù hợp mà!".
Minh Liên thẳng lưng bước đến cạnh, vừa đúng lúc Liên Tâm mang ra một tách trà. Minh Liên nhận lấy và đặt lên bàn đá: "Mời Thái hậu uống trà ạ!".
Lương Thái hậu vươn tay định đón lấy, nhưng lại nhanh chóng rút về. Minh Liên hiểu được nhưng chẳng thèm lên tiếng.
Vân công công sau khi biến mất một lúc rồi quay lại, thì thầm vào tai Thái hậu vài câu.
"Thôi ai gia chẳng làm phiền Hoàng quý phi nghỉ ngơi nữa!" - Nói xong bà bước ra khỏi cổng, lên nghi giá rồi đi mất.
Minh Liên vì đứng khá lâu nên chân đã mỏi, vừa thấy bòng lưng bà ta đi mất thì liền đến ghế đá mà ngồi. Cô phe phẩy chiếc quạt trong tay lệnh Hoài An mang hộp gỗ ấy ra.
"Này Liên Tâm! Cô đoán xem trong hộp là thứ gì cơ chứ?" - Hoài An một bên nghi hoặc, khoát tay lên vai Liên Tâm mà suy nghĩ.
Liên Tâm cũng tiếp lời mà đoán mò: "Có khi là vòng tay, hay vòng cổ thì đúng hơn!".
Sau khi Minh Liên mở ra và nhìn vào trong hộp, phút chốc cô nở một nụ cười thoả mãn rồi dập tắt. Ngay cả hai người kia cũng chẳng hiểu được ý nghĩa sau hành động ấy.
Minh Liên nhẹ nhàng đứng dậy, nắm chặt hộp gỗ trong tay: "Liên Tâm! Hoài An! Mang Dận Tông cùng An Nhiên mang đến Từ Ninh cung cho Thái hậu nuôi dưỡng đi! Vì sắp đến chúng ta sẽ không yên ổn đâu!".
Dù chẳng hiểu chuyện gì nhưng từ nét mặt của Minh Liên, hai người lại càng thêm chắc chắn về một tương lai trắc trở về phía trước. Chẳng thèm quan tâm trong hộp có gì cả, giờ đây ngay lật tức hai người ẫm a ca và công chúa rời đi.
Lúc này Thành Vương cùng Vương phi của cậu cũng rời khỏi Dưỡng Tâm điện. Cơ Đế cũng rất nhiệt tình tiễn họ đến tận cửa.
"Hoàng huynh đến đây được rồi! Mong rằng huynh suy nghĩ thật kỹ những gì đệ vừa nói! Cáo từ!" - Nói xong Thành Vương dắt Đường Bảo lên xe ngựa mà đi mất.
Cơ Đế nắm trong tay một hộp gỗ, dần dần siết chặt lại, có vẻ tay đã không còn cảm giác khi máu đã từ từ chảy ra: "Được rồi! Trẫm sẽ theo những gì mà đệ nói!".
Nói xong cậu quay thẳng người vào trong, nói vơi Từ công công bên cạnh mau truyền thái y đến mà băng bó vết thương.
Từ công công bên cạnh vô cùng khẩn trương: "Hoàng thượng! Nếu lời của Vương gia là thật, thì nô tài e là sẽ vô cùng khó khăn đấy ạ!".
Cơ Đế nhìn bàn tay đã băng bó đầy những cuộn vải trắng, khuôn mặt mang chút sầu não: "Dù thật hay giả cũng phải kiểm chứng!" - Nói xong Cơ Đế đứng dậy tiến đến cửa sổ, cậu gõ vào thành cửa vài tiếng rồi quay mặt vào: " Truyền ý chỉ của trẫm! Hoàng quý phi bệnh nặng, không tiện ở Bách Liên cung, nay cho dời đến Diên Hi cung mà dưỡng bệnh! Tuyệt đối chỉ được mang theo một thái giám và một cung nữ!".
Nói xong Cơ Đế bước thẳng ra ngoài, Từ công công nhanh chóng chạy theo: "Hoàng thượng! Chuyển đi bây giờ luôn sao?".
"Đương nhiên là vậy! Bách Liên cung là nơi ở của sủng phi! Đương nhiên Hoàng quý phi không phù hợp nữa!" - Cơ Đế bước lên nghi trượng, lệnh cho người đến Thọ Khang cung.
Chuyện vừa rồi vừa hay lọt vào tai của Vân công công đang đi ngang qua: "Tin này vừa hay phù hợp để báo với Thái hậu đây rồi!" - Nói xong hắn cũng phóng như bay về Thọ Khang cung.
"Vân công công! Cung nữ vừa đi qua đó là ai vậy?" - Lương Thái hậu nghiêng người hỏi vị công công đang đi bên cạnh.
"Dạ hồi Thái hậu! Nếu nô tài không nhầm thì cô ta là cung nữ hầu cận Thành Vương phi! Nếu theo hướng đó thì đang đến Bách Liên cung ạ!".
"Vậy sao??? Vậy thì ai gia phải phiền một chuyến đến Bách Liên cung rồi!" - Đoàn người của Lương Thái hậu bắt đầu rẻ hướng đi đến Bách Liên cung.
Cô cung nữ ấy vẫn thản nhiên đi vào trong, đến cạnh bàn ghế đá nơi Minh Liên đang chán nản bứt từng cánh hoa rơi xuống mặt đất: "Gặp! Không gặp! Gặp... Ủa Hiên Nhi, sao muội đến đây, Đường Bảo có đến cùng không!" - Đang bận rộn thì thấy cung nữ ấy chạy đến.
"À dạ Thành Vương gia muốn nô tỳ mang cái này đến cho người! Còn dặn là..." - Hiên Nhi đang nói thì bên ngoài truyền đến tiếng báo rất lớn.
"Thánh mẫu Hoàng thái hậu đến!" - Nghe vậy Minh Liên liền chắc chắn rằng Lương Thái hậu đã nhìn thấy Hiên Nhi đến đây.
Cô liền bảo Liên Tâm dẫn cung nữ ấy rời đi bằng cửa sau, còn Hoài An thì chạy vào trong cất hộp gỗ đi.
Để Minh Liên một mình đối phó với Lương Thái hậu. Nghi trượng dừng trước cửa cung, Thái hậu cùng Vân công công tiến vào bên trong. Minh Liên cũng từ ghế đá mà tiến lại: "Thần thiếp xin thỉnh an Thái hậu nương nương!".
"Đứng dậy đi! Ai gia chỉ là đến đây xem thử có con chuột nào dám đến đây hay không thôi!" - Lương Thái hậu bước đến chỗ ghế đá mà ngồi xuống, tiện tay lấy chút bánh trên bàn ăn, nhưng nhai được một chút thì liền phun hết ra: "Bánh gì mà dở thế này? Đúng là phù hợp mà!".
Minh Liên thẳng lưng bước đến cạnh, vừa đúng lúc Liên Tâm mang ra một tách trà. Minh Liên nhận lấy và đặt lên bàn đá: "Mời Thái hậu uống trà ạ!".
Lương Thái hậu vươn tay định đón lấy, nhưng lại nhanh chóng rút về. Minh Liên hiểu được nhưng chẳng thèm lên tiếng.
Vân công công sau khi biến mất một lúc rồi quay lại, thì thầm vào tai Thái hậu vài câu.
"Thôi ai gia chẳng làm phiền Hoàng quý phi nghỉ ngơi nữa!" - Nói xong bà bước ra khỏi cổng, lên nghi giá rồi đi mất.
Minh Liên vì đứng khá lâu nên chân đã mỏi, vừa thấy bòng lưng bà ta đi mất thì liền đến ghế đá mà ngồi. Cô phe phẩy chiếc quạt trong tay lệnh Hoài An mang hộp gỗ ấy ra.
"Này Liên Tâm! Cô đoán xem trong hộp là thứ gì cơ chứ?" - Hoài An một bên nghi hoặc, khoát tay lên vai Liên Tâm mà suy nghĩ.
Liên Tâm cũng tiếp lời mà đoán mò: "Có khi là vòng tay, hay vòng cổ thì đúng hơn!".
Sau khi Minh Liên mở ra và nhìn vào trong hộp, phút chốc cô nở một nụ cười thoả mãn rồi dập tắt. Ngay cả hai người kia cũng chẳng hiểu được ý nghĩa sau hành động ấy.
Minh Liên nhẹ nhàng đứng dậy, nắm chặt hộp gỗ trong tay: "Liên Tâm! Hoài An! Mang Dận Tông cùng An Nhiên mang đến Từ Ninh cung cho Thái hậu nuôi dưỡng đi! Vì sắp đến chúng ta sẽ không yên ổn đâu!".
Dù chẳng hiểu chuyện gì nhưng từ nét mặt của Minh Liên, hai người lại càng thêm chắc chắn về một tương lai trắc trở về phía trước. Chẳng thèm quan tâm trong hộp có gì cả, giờ đây ngay lật tức hai người ẫm a ca và công chúa rời đi.
Lúc này Thành Vương cùng Vương phi của cậu cũng rời khỏi Dưỡng Tâm điện. Cơ Đế cũng rất nhiệt tình tiễn họ đến tận cửa.
"Hoàng huynh đến đây được rồi! Mong rằng huynh suy nghĩ thật kỹ những gì đệ vừa nói! Cáo từ!" - Nói xong Thành Vương dắt Đường Bảo lên xe ngựa mà đi mất.
Cơ Đế nắm trong tay một hộp gỗ, dần dần siết chặt lại, có vẻ tay đã không còn cảm giác khi máu đã từ từ chảy ra: "Được rồi! Trẫm sẽ theo những gì mà đệ nói!".
Nói xong cậu quay thẳng người vào trong, nói vơi Từ công công bên cạnh mau truyền thái y đến mà băng bó vết thương.
Từ công công bên cạnh vô cùng khẩn trương: "Hoàng thượng! Nếu lời của Vương gia là thật, thì nô tài e là sẽ vô cùng khó khăn đấy ạ!".
Cơ Đế nhìn bàn tay đã băng bó đầy những cuộn vải trắng, khuôn mặt mang chút sầu não: "Dù thật hay giả cũng phải kiểm chứng!" - Nói xong Cơ Đế đứng dậy tiến đến cửa sổ, cậu gõ vào thành cửa vài tiếng rồi quay mặt vào: " Truyền ý chỉ của trẫm! Hoàng quý phi bệnh nặng, không tiện ở Bách Liên cung, nay cho dời đến Diên Hi cung mà dưỡng bệnh! Tuyệt đối chỉ được mang theo một thái giám và một cung nữ!".
Nói xong Cơ Đế bước thẳng ra ngoài, Từ công công nhanh chóng chạy theo: "Hoàng thượng! Chuyển đi bây giờ luôn sao?".
"Đương nhiên là vậy! Bách Liên cung là nơi ở của sủng phi! Đương nhiên Hoàng quý phi không phù hợp nữa!" - Cơ Đế bước lên nghi trượng, lệnh cho người đến Thọ Khang cung.
Chuyện vừa rồi vừa hay lọt vào tai của Vân công công đang đi ngang qua: "Tin này vừa hay phù hợp để báo với Thái hậu đây rồi!" - Nói xong hắn cũng phóng như bay về Thọ Khang cung.