Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại - Chương 40-2: Thanh Quý Nhân Trúng Độc
Lương Thái hậu niềm nở tiễn Cơ Đế rời đi, nhưng khi bóng lưng vừa khuất thì nụ cười cũng tắt mất. Bà đi thẳng vào trong ngồi chiểm chệ trên ghế.
Thanh quý nhân bưng trà lên, tỏ vẻ vô cùng tôn kính: "Nương nương! Hoàng thượng không đồng ý sao?".
Bà ta tỏ vẻ vô cùng tức giận, lấy ly trà nóng mà uống một hớp cho hết ly: "Đương nhiên là vậy rồi, cũng là do Hoàng quý phi đó mê hoặc quá rồi! Cô đó nên làm những việc mà ai gia chỉ đi!".
"Nhưng thần thiếp sợ..!".
"Chẳng sợ gì cả! Có ai gia ở đây, ngay cả Mẫu hậu Hoàng thái hậu cũng chẳng làm được gì ai gia cơ mà! Chỉ cần có được Bách Liên cung thì bằng mọi giá cũng chẳng sao!" - Lương Thái hậu đặt nhẹ ly trà xuống, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước đầy vẻ độc dữ.
"Minh Liên sẽ gặp rắc rối từ bà ta mất!" - Kim Liên cùng Trần Thiên vẫn ở trên mái mà nghe lén. Đột nhiên một ý nghĩ gì đó sẹt qua đầu cô.
"Ấy chết! Một nén nhang sắp hết rồi! Chạy mau!" - Tức thì Kim Liên lôi cậu một cách thần tốc mà chạy vào vòng xoáy thời không. Cành chạy càng gấp càng chạy càng gấp.
Đến khi Kim Liên qua trước nhìn thấy cây nhang mà lòng hoảng hốt. Trần Thiên cũng vì vậy mà bị doạ sợ.
Không phải vì nhang đã tàn, mà là nó quá to và dài, cở cây gậy như ý của Tôn Ngộ Không vậy. Bà Kim thấy hai người trở về liền cười nói: "Mẹ thấy nén nhang kia nhỏ quá nên đổi qua cái này, thiệt tình là chơi lâu dữ!".
Trần Thiên cùng Kim Liên nhìn nhau bằng con mắt bất lực.
Trời bắt đầu nắng lên thì Minh Liên lúc này mới tỉnh giấc, cảm giác có chút nhớ về thế giới của mình.
Liêm Tâm nhẹ nhàng bước vào: "Chủ tử! Người sao không nghỉ ngơi tiếp đi ạ, kẻo lại ngất xỉu nữa!".
Minh Liên giơ tay ra tiện cho Liên Tâm đỡ lấy, dìu cô đến ghế mà ngồi xuống, cô hỏi: "Ta bị làm sao vậy?".
"Thái y nói rằng, do người hao tâm quá độ lại còn đang mang thai nên xảy ra những việc ấy là điều bình thường! Chủ tử đừng quá lơ lắng!" Liên Tâm nhẹ nhàng hầu hạ cho chủ tử, Hoài An từ đâu trở về hớt hãi chạy vào trong: "Chủ tử! Chủ tử! Thanh quý nhân đến muốn thỉnh an người!".
Nghĩ một chút, Minh Liên liền đứng dậy: "Nói với nàng ta hay đợi ở chính điện!" - Nói xong cô bắt đầu vào bàn trang điểm.
Hoài An lại một lần nữa hớt hãi chạy đến chính điện: "Tiểu chủ cứ đợi một lát, chủ tử nô tài sẽ ra ngay thôi!".
"Được thôi!" - Thanh quý nhân từ từ ngồi xuống ghế, điệu bộ thanh cao nhưng mang đầy vẻ ma mị nhìn đến cái ghế đặt ở trên cao kia.
Đang suy nghĩ mong lung gì đó thì Liên Tâm từ đây xuất hiện phía sau lên tiếng: "Sao, đợi bổn cung lâu không?".
Thanh quý nhân lật tức giật mình, ngay liền quỳ xuống: "Dạ không! Xin thỉnh an Hoàng quý phi nương nương!".
Minh Liên từ tốn ngồi lên chiếc ghế cao kia, dù có vẻ linh hoạt nhưng toàn thân đều bị căn bệnh ngày hôm qua làm mệt mỏi. Sau khi chật vật với nỗi đau thì Minh Liên mới cho Thanh quý nhân đứng dậy.
Liên Tâm cùng Hoài An mang trà cùng điểm tâm lên cho cô cùng người ngồi bên dưới.
"Thần thiếp nghe nói nơi này từng là cung ở của Ý phi tiên đế ạ?" - Sau khi cô ta uống một ngụm trà liền quay lên phía Minh Liên mà hỏi.
Minh Liên cũng có hơi mệt mỏi nên cũng chẳng muốn nói gì nhiều chỉ trả lời rất ngắn gọn: "Phải!".
Hai người cứ trò chuyện qua lại, cũng chẳng nhiều điều, chỉ xoay quanh thói quen của Hoàng thượng.
Đột nhiên, Thanh quý nhân đứng dậy: "Thôi thì cũng trễ, thần thiếp xin phép cáo lui trước!".
Minh Liên mệt mỏi, dùng tay chóng càm rồi gật đầu, Thanh quý nhân lùi vài bước rồi đi ra.
Nhưng chưa kịp đi đến cửa thì cô ta ngã quỵ xuống đất mà ôm bụng. Nô tỳ bên cạnh liền chạy đến: "Tiểu chủ! Người làm sao vậy ạ? Tiểu Chủ!".
Minh Liên cũng vì vậy mà giật cả mình, nàng cũng nhanh chóng chạy đến mà xem xét. Thanh quý nhân đau bụng lăn lóc trên sàn.
Vừa đúng lúc Liên Tâm đi vào, Minh Liên ngay lật tức truyền thái y đến. Liên Tâm cũng hớt hãi chạy đi thật nhanh.
Một lúc sau thái y mới đến bắt mạch, lúc này Thanh quý nhân đang chật vật trên giường, mồ hôi nhễ nhại trên trán. Minh Liên ngồi trên cũng vô cùng lo lắng.
Cánh cửa mở ra, Lương Thái hậu ngay lật tức đi vào: "Có chuyện gì vậy hả, thái y?" - Bà ngồi mép giường nhìn Thanh quý nhân một lúc, mặt kệ Minh Liên đang quỳ dưới đất để thỉnh an.
Thái y chầm chậm buông tay ra: "Hồi thái hậu! Thanh quý nhân đã trúng độc, nhưng không quá nghiêm trọng chỉ cần uống chút canh giải độc là được!".
Nghe vậy Lương Thái hậu ngay tức khắc quay sang nhìn Minh Liên, con mắt độc dữ ấy như đang chắc chắn Minh Liên là hung thủ vậy.
Bà chỉ thẳng vào người Minh Liên mà hỏi: "Ngươi đã cho nó uống cái gì vậy hả?".
Liên Tâm liền trả lời: "Hồi Thái hậu, chủ tử nô tỳ có mời Thanh quý nhân một ly trà và vài miếng điểm tâm, đều là do nô tỳ chuẩn bị! Nô tỳ chắc chắn nó không hề có..." - Liên Tâm chưa kịp nói xong thì Lương Thái hậu đã ngắc lời: "Chưa kiểm chứng thì không chắc chắn được việc gì cả!".
Bà quay sang Thanh quý nhân mà lau đi mồ hôi trên trán: "Vân công công à!".
"Có nô tài!".
"Đi kiểm chứng đi!".
"Nô tài tuân lệnh!" - Ngay tức thì Vân công công chạy đi kiểm chứng số đồ ăn thức uống kia.
Thanh quý nhân bưng trà lên, tỏ vẻ vô cùng tôn kính: "Nương nương! Hoàng thượng không đồng ý sao?".
Bà ta tỏ vẻ vô cùng tức giận, lấy ly trà nóng mà uống một hớp cho hết ly: "Đương nhiên là vậy rồi, cũng là do Hoàng quý phi đó mê hoặc quá rồi! Cô đó nên làm những việc mà ai gia chỉ đi!".
"Nhưng thần thiếp sợ..!".
"Chẳng sợ gì cả! Có ai gia ở đây, ngay cả Mẫu hậu Hoàng thái hậu cũng chẳng làm được gì ai gia cơ mà! Chỉ cần có được Bách Liên cung thì bằng mọi giá cũng chẳng sao!" - Lương Thái hậu đặt nhẹ ly trà xuống, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước đầy vẻ độc dữ.
"Minh Liên sẽ gặp rắc rối từ bà ta mất!" - Kim Liên cùng Trần Thiên vẫn ở trên mái mà nghe lén. Đột nhiên một ý nghĩ gì đó sẹt qua đầu cô.
"Ấy chết! Một nén nhang sắp hết rồi! Chạy mau!" - Tức thì Kim Liên lôi cậu một cách thần tốc mà chạy vào vòng xoáy thời không. Cành chạy càng gấp càng chạy càng gấp.
Đến khi Kim Liên qua trước nhìn thấy cây nhang mà lòng hoảng hốt. Trần Thiên cũng vì vậy mà bị doạ sợ.
Không phải vì nhang đã tàn, mà là nó quá to và dài, cở cây gậy như ý của Tôn Ngộ Không vậy. Bà Kim thấy hai người trở về liền cười nói: "Mẹ thấy nén nhang kia nhỏ quá nên đổi qua cái này, thiệt tình là chơi lâu dữ!".
Trần Thiên cùng Kim Liên nhìn nhau bằng con mắt bất lực.
Trời bắt đầu nắng lên thì Minh Liên lúc này mới tỉnh giấc, cảm giác có chút nhớ về thế giới của mình.
Liêm Tâm nhẹ nhàng bước vào: "Chủ tử! Người sao không nghỉ ngơi tiếp đi ạ, kẻo lại ngất xỉu nữa!".
Minh Liên giơ tay ra tiện cho Liên Tâm đỡ lấy, dìu cô đến ghế mà ngồi xuống, cô hỏi: "Ta bị làm sao vậy?".
"Thái y nói rằng, do người hao tâm quá độ lại còn đang mang thai nên xảy ra những việc ấy là điều bình thường! Chủ tử đừng quá lơ lắng!" Liên Tâm nhẹ nhàng hầu hạ cho chủ tử, Hoài An từ đâu trở về hớt hãi chạy vào trong: "Chủ tử! Chủ tử! Thanh quý nhân đến muốn thỉnh an người!".
Nghĩ một chút, Minh Liên liền đứng dậy: "Nói với nàng ta hay đợi ở chính điện!" - Nói xong cô bắt đầu vào bàn trang điểm.
Hoài An lại một lần nữa hớt hãi chạy đến chính điện: "Tiểu chủ cứ đợi một lát, chủ tử nô tài sẽ ra ngay thôi!".
"Được thôi!" - Thanh quý nhân từ từ ngồi xuống ghế, điệu bộ thanh cao nhưng mang đầy vẻ ma mị nhìn đến cái ghế đặt ở trên cao kia.
Đang suy nghĩ mong lung gì đó thì Liên Tâm từ đây xuất hiện phía sau lên tiếng: "Sao, đợi bổn cung lâu không?".
Thanh quý nhân lật tức giật mình, ngay liền quỳ xuống: "Dạ không! Xin thỉnh an Hoàng quý phi nương nương!".
Minh Liên từ tốn ngồi lên chiếc ghế cao kia, dù có vẻ linh hoạt nhưng toàn thân đều bị căn bệnh ngày hôm qua làm mệt mỏi. Sau khi chật vật với nỗi đau thì Minh Liên mới cho Thanh quý nhân đứng dậy.
Liên Tâm cùng Hoài An mang trà cùng điểm tâm lên cho cô cùng người ngồi bên dưới.
"Thần thiếp nghe nói nơi này từng là cung ở của Ý phi tiên đế ạ?" - Sau khi cô ta uống một ngụm trà liền quay lên phía Minh Liên mà hỏi.
Minh Liên cũng có hơi mệt mỏi nên cũng chẳng muốn nói gì nhiều chỉ trả lời rất ngắn gọn: "Phải!".
Hai người cứ trò chuyện qua lại, cũng chẳng nhiều điều, chỉ xoay quanh thói quen của Hoàng thượng.
Đột nhiên, Thanh quý nhân đứng dậy: "Thôi thì cũng trễ, thần thiếp xin phép cáo lui trước!".
Minh Liên mệt mỏi, dùng tay chóng càm rồi gật đầu, Thanh quý nhân lùi vài bước rồi đi ra.
Nhưng chưa kịp đi đến cửa thì cô ta ngã quỵ xuống đất mà ôm bụng. Nô tỳ bên cạnh liền chạy đến: "Tiểu chủ! Người làm sao vậy ạ? Tiểu Chủ!".
Minh Liên cũng vì vậy mà giật cả mình, nàng cũng nhanh chóng chạy đến mà xem xét. Thanh quý nhân đau bụng lăn lóc trên sàn.
Vừa đúng lúc Liên Tâm đi vào, Minh Liên ngay lật tức truyền thái y đến. Liên Tâm cũng hớt hãi chạy đi thật nhanh.
Một lúc sau thái y mới đến bắt mạch, lúc này Thanh quý nhân đang chật vật trên giường, mồ hôi nhễ nhại trên trán. Minh Liên ngồi trên cũng vô cùng lo lắng.
Cánh cửa mở ra, Lương Thái hậu ngay lật tức đi vào: "Có chuyện gì vậy hả, thái y?" - Bà ngồi mép giường nhìn Thanh quý nhân một lúc, mặt kệ Minh Liên đang quỳ dưới đất để thỉnh an.
Thái y chầm chậm buông tay ra: "Hồi thái hậu! Thanh quý nhân đã trúng độc, nhưng không quá nghiêm trọng chỉ cần uống chút canh giải độc là được!".
Nghe vậy Lương Thái hậu ngay tức khắc quay sang nhìn Minh Liên, con mắt độc dữ ấy như đang chắc chắn Minh Liên là hung thủ vậy.
Bà chỉ thẳng vào người Minh Liên mà hỏi: "Ngươi đã cho nó uống cái gì vậy hả?".
Liên Tâm liền trả lời: "Hồi Thái hậu, chủ tử nô tỳ có mời Thanh quý nhân một ly trà và vài miếng điểm tâm, đều là do nô tỳ chuẩn bị! Nô tỳ chắc chắn nó không hề có..." - Liên Tâm chưa kịp nói xong thì Lương Thái hậu đã ngắc lời: "Chưa kiểm chứng thì không chắc chắn được việc gì cả!".
Bà quay sang Thanh quý nhân mà lau đi mồ hôi trên trán: "Vân công công à!".
"Có nô tài!".
"Đi kiểm chứng đi!".
"Nô tài tuân lệnh!" - Ngay tức thì Vân công công chạy đi kiểm chứng số đồ ăn thức uống kia.