Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại - Chương 3-2: Có Cứu Kịp Không?
"Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng thượng!" - Minh Liên ngay lật tức hạ mình xuống với người con. trai trước mặt theo quán tính. Cô có lén nhìn lên, gương mặt kia trông thật soái nhưng cô chẳng thèm quan tâm.
"Đứng dậy đi!" - Một lời nói ôn tồn trầm ấm phát ra, cô ngây ngốc đứng dậy.
Minh Liên chẳng ngờ rằng, người trước mặt lại dịu dàng đến vậy. Bảo sao các nương nương trong cung lại đổ đốn hết.
Cơ Đế bước lại gần cô: "Có lẽ ngày hôm đó trẫm có hơi nóng tính! Mong nàng có...", chưa để cậu ta nói hết câu, Minh Liên nhanh chóng hạ mình cáo lui, rồi rời đi nhanh chóng.
Vì sao ư? Khi Cơ Đế nhắc đến ba chữ "Ngày hôm đó". Những hình ảnh chẳng mấy tốt đẹp liền hiện về, những ngày tháng mà Kim Liên phải chịu đủ sự cay độc, cơn lửa giận cứ thế phừng phừng.
Năm đó, cô ấy cùng Phương quý nhân tình như tỷ mụi. Nhưng từ khi, ả kia có được sủng ái thì dần dần trở nên xa cách với cô nhưng Kim Liên ngây thơ hoàn toàn không biết.
Một hôm, vì biết muội muội kia thèm bánh ngọt, Kim liên liền bắt tay làm cho ả ta một đĩa bánh thật ngon. Nhưng đáng tiếc thay, tình cảm đó lại trở thành bằng chứng vụ cáo cô hạ độc. Tĩnh quý phi còn sẵn tay mua chuộc những nô bộc bên cạnh cô cùng đứng lên tố giác.
Cơ Đế trong lúc tức giận, đã ra lệnh cấm túc Linh quý nhân trong cung của chính mình. Và từ đó ngọn lửa nhỏ đã làm cháy cả đám rơm khô trong lòng người, đám rơm của sự hi vọng. Minh Liên chẳng còn quan tâm gì cả, sải chân rời khỏi.
Cơ Đế sau khi quay về Dưỡng Tâm điện thì vẫn luôn nhớ đến hình ảnh của buổi gặp mặt khi nãy. Cảm giác mà Linh quý nhân mang lại cứ quen rồi lạ, cứ như là gặp một người hoàn toàn khác vậy.
Từ công công bưng bước vào, thấy Hoàng thượng đang có chút suy tư: "Người vẫn đang nghĩ đến việc của Linh quý nhân sao ạ?".
"Làm gì có! Trẫm là đang suy nghĩ những việc để ích nước lợi dân thôi!" - Cơ Đế sau khi bị nói trúng tim đen liền quay sang giải thích. Nhưng làm sao có thể qua mắt của Từ công công được chứ, dù gì ông cũng đã hầu hạ Hoàng thượng từ nhỏ đến lớn cơ mà.
"Vậy Hoàng thượng có muốn đi dạo để khuây khỏa hơn không? Nô tài nghe nói, hoa sen đã nở rộ rồi ạ!" - Từ công công ôn tồn đặt chén trà lên bàn.
Câu hỏi này làm cậu có chút suy nghĩ, cầm chén trà lên uống một hơi hết sạch.
"Đến Bách Liên cung!" - Cơ Đế nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Từ công công thấy thế liền nở một nụ cười phúc hậu. Lão phất cây phất trần trong tay mà hô lớn: "Bãi giá Bách Liên cung!" rồi chạy nhanh ra ngoài đi theo nghi giá.
Vì ngày hôm qua không đến cho nên Minh Liên đã đến Chung Túy cung gặp Tĩnh quý phi, tạ lỗi về việc đó.
"Thần thiếp vì thấy Hoàng thượng đến thăm! Cho nên không dám làm phiền đến nương nương!" - Minh Liên phải nhẹ giọng giải thích, dù gì Tĩnh quý phi cũng đứng đầu các phi tử, lại còn đảm nhiệm hỗ trợ quản lý lục cung.
"Ồ! Vậy là cô đổ hết lỗi lên người Hoàng thượng à? Hay là cô chẳng xem lời nói của quý phi nương nương ra gì! Hở?" - Phương quý nhân ngồi bên cạnh tiếp tục châm dầu vào lửa.
Minh Liên ngồi đó với nắm đấm siết chặt, nếu là cô ngày trước sẽ ngay lật tức bay vào đấm ả ta mấy phát rồi, nhưng giờ đây thì không thể.
Cô biết rằng cái tính nóng nãy của mình không được phép phát sinh ở nơi đây: "Thần thiếp chẳng dám nghĩ như vậy đâu ạ!".
"Chẳng lẽ chén thuốc ngày hôm đó vẫn chưa khiến ngươi tâm phục khẩu phục! Bổn cung nói ngươi sai là ngươi sai" - Tĩnh quý phi bị Phương quý nhân khích tướng làm cho nổi giận.
Nhắc đến việc chém thuốc khiến Minh Liên liền nổi điên lên, cô đã chịu đựng quá đủ người phụ nữ này rồi. Minh Liên liền hướng ánh mắt căm phẫn lên Tĩnh quý phi. Ánh mắt chứa đựng sự hận thù của nguyên chủ cùng với cái nhìn của một cảnh sát đối với tội phạm hoà vào nhau làm cho quý phi có chút hoảng sợ.
"Ngươi còn dám dùng ánh mắt đó nhìn bổn cung! Người đâu vả miệng á cho bổn cung!" - Lật tức có một đám nô tài xông vào bắt lấy Minh Liên nhưng lần này lại khác, cô nhanh chóng đánh trả nhưng thân thể còn chưa bình phục cho nên liền bị bắt.
Phương quý nhân tiến lại dùng tay đánh thẳng vào mặt Minh Liên từng cái thật đau. "Đánh! Đánh tiếp cho bổn cung!" - Tĩnh quý phi vì hỗn loạn nãy giờ mà có chút hoảng sợ trong lòng, người như Linh quý nhân mà lại dám chống đối lại cô.
Liên Tâm cảm thấy mọi chuyện khó cứu vãn được nữa liền chạy thẳng ra ngoài, vừa ra khỏi cổng cô đã té ngã xuống đất. Ngước lên thì thấy nghi giá của Hoàng thượng vừa đến: "Hoàng thượng vạn tuế! Mong người vào cứu chủ tử, nếu không chủ tử sẽ chết mất!" - Liên Tâm lúc này tâm trí vô cùng hỗn loạn, từ trước đến nay chủ tử luôn ôn nhu vậy mà hôm nay lại dám chống đối lại quý phi, thân thể của người sẽ chịu không nỗi mất.
Thấy Liên Tâm dập đầu liên tục, Cơ Đế cũng nhanh chóng đi xuống, Từ công công cũng gấp rút đi theo: "Mau đứng dậy đi theo ta!" - Ông đi ngang vỗ vai Liên Tâm kêu cô đi theo rồi truyền lớn:
"Hoàng thượng giá đáo!".
"Đứng dậy đi!" - Một lời nói ôn tồn trầm ấm phát ra, cô ngây ngốc đứng dậy.
Minh Liên chẳng ngờ rằng, người trước mặt lại dịu dàng đến vậy. Bảo sao các nương nương trong cung lại đổ đốn hết.
Cơ Đế bước lại gần cô: "Có lẽ ngày hôm đó trẫm có hơi nóng tính! Mong nàng có...", chưa để cậu ta nói hết câu, Minh Liên nhanh chóng hạ mình cáo lui, rồi rời đi nhanh chóng.
Vì sao ư? Khi Cơ Đế nhắc đến ba chữ "Ngày hôm đó". Những hình ảnh chẳng mấy tốt đẹp liền hiện về, những ngày tháng mà Kim Liên phải chịu đủ sự cay độc, cơn lửa giận cứ thế phừng phừng.
Năm đó, cô ấy cùng Phương quý nhân tình như tỷ mụi. Nhưng từ khi, ả kia có được sủng ái thì dần dần trở nên xa cách với cô nhưng Kim Liên ngây thơ hoàn toàn không biết.
Một hôm, vì biết muội muội kia thèm bánh ngọt, Kim liên liền bắt tay làm cho ả ta một đĩa bánh thật ngon. Nhưng đáng tiếc thay, tình cảm đó lại trở thành bằng chứng vụ cáo cô hạ độc. Tĩnh quý phi còn sẵn tay mua chuộc những nô bộc bên cạnh cô cùng đứng lên tố giác.
Cơ Đế trong lúc tức giận, đã ra lệnh cấm túc Linh quý nhân trong cung của chính mình. Và từ đó ngọn lửa nhỏ đã làm cháy cả đám rơm khô trong lòng người, đám rơm của sự hi vọng. Minh Liên chẳng còn quan tâm gì cả, sải chân rời khỏi.
Cơ Đế sau khi quay về Dưỡng Tâm điện thì vẫn luôn nhớ đến hình ảnh của buổi gặp mặt khi nãy. Cảm giác mà Linh quý nhân mang lại cứ quen rồi lạ, cứ như là gặp một người hoàn toàn khác vậy.
Từ công công bưng bước vào, thấy Hoàng thượng đang có chút suy tư: "Người vẫn đang nghĩ đến việc của Linh quý nhân sao ạ?".
"Làm gì có! Trẫm là đang suy nghĩ những việc để ích nước lợi dân thôi!" - Cơ Đế sau khi bị nói trúng tim đen liền quay sang giải thích. Nhưng làm sao có thể qua mắt của Từ công công được chứ, dù gì ông cũng đã hầu hạ Hoàng thượng từ nhỏ đến lớn cơ mà.
"Vậy Hoàng thượng có muốn đi dạo để khuây khỏa hơn không? Nô tài nghe nói, hoa sen đã nở rộ rồi ạ!" - Từ công công ôn tồn đặt chén trà lên bàn.
Câu hỏi này làm cậu có chút suy nghĩ, cầm chén trà lên uống một hơi hết sạch.
"Đến Bách Liên cung!" - Cơ Đế nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Từ công công thấy thế liền nở một nụ cười phúc hậu. Lão phất cây phất trần trong tay mà hô lớn: "Bãi giá Bách Liên cung!" rồi chạy nhanh ra ngoài đi theo nghi giá.
Vì ngày hôm qua không đến cho nên Minh Liên đã đến Chung Túy cung gặp Tĩnh quý phi, tạ lỗi về việc đó.
"Thần thiếp vì thấy Hoàng thượng đến thăm! Cho nên không dám làm phiền đến nương nương!" - Minh Liên phải nhẹ giọng giải thích, dù gì Tĩnh quý phi cũng đứng đầu các phi tử, lại còn đảm nhiệm hỗ trợ quản lý lục cung.
"Ồ! Vậy là cô đổ hết lỗi lên người Hoàng thượng à? Hay là cô chẳng xem lời nói của quý phi nương nương ra gì! Hở?" - Phương quý nhân ngồi bên cạnh tiếp tục châm dầu vào lửa.
Minh Liên ngồi đó với nắm đấm siết chặt, nếu là cô ngày trước sẽ ngay lật tức bay vào đấm ả ta mấy phát rồi, nhưng giờ đây thì không thể.
Cô biết rằng cái tính nóng nãy của mình không được phép phát sinh ở nơi đây: "Thần thiếp chẳng dám nghĩ như vậy đâu ạ!".
"Chẳng lẽ chén thuốc ngày hôm đó vẫn chưa khiến ngươi tâm phục khẩu phục! Bổn cung nói ngươi sai là ngươi sai" - Tĩnh quý phi bị Phương quý nhân khích tướng làm cho nổi giận.
Nhắc đến việc chém thuốc khiến Minh Liên liền nổi điên lên, cô đã chịu đựng quá đủ người phụ nữ này rồi. Minh Liên liền hướng ánh mắt căm phẫn lên Tĩnh quý phi. Ánh mắt chứa đựng sự hận thù của nguyên chủ cùng với cái nhìn của một cảnh sát đối với tội phạm hoà vào nhau làm cho quý phi có chút hoảng sợ.
"Ngươi còn dám dùng ánh mắt đó nhìn bổn cung! Người đâu vả miệng á cho bổn cung!" - Lật tức có một đám nô tài xông vào bắt lấy Minh Liên nhưng lần này lại khác, cô nhanh chóng đánh trả nhưng thân thể còn chưa bình phục cho nên liền bị bắt.
Phương quý nhân tiến lại dùng tay đánh thẳng vào mặt Minh Liên từng cái thật đau. "Đánh! Đánh tiếp cho bổn cung!" - Tĩnh quý phi vì hỗn loạn nãy giờ mà có chút hoảng sợ trong lòng, người như Linh quý nhân mà lại dám chống đối lại cô.
Liên Tâm cảm thấy mọi chuyện khó cứu vãn được nữa liền chạy thẳng ra ngoài, vừa ra khỏi cổng cô đã té ngã xuống đất. Ngước lên thì thấy nghi giá của Hoàng thượng vừa đến: "Hoàng thượng vạn tuế! Mong người vào cứu chủ tử, nếu không chủ tử sẽ chết mất!" - Liên Tâm lúc này tâm trí vô cùng hỗn loạn, từ trước đến nay chủ tử luôn ôn nhu vậy mà hôm nay lại dám chống đối lại quý phi, thân thể của người sẽ chịu không nỗi mất.
Thấy Liên Tâm dập đầu liên tục, Cơ Đế cũng nhanh chóng đi xuống, Từ công công cũng gấp rút đi theo: "Mau đứng dậy đi theo ta!" - Ông đi ngang vỗ vai Liên Tâm kêu cô đi theo rồi truyền lớn:
"Hoàng thượng giá đáo!".