Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại - Chương 35-2: Cơ Thị Gặp Nguy(1)
Trong một căn phòng tối của kinh thành, một lão nhân mặt không đổi sắc ngồi bên bàn đầy những sấp giấy. Ánh nến len lỏi trong đêm khuya.
Một chú bồ câu từ đâu đậu lên thành cửa sổ, lão ấy liền tiến đến lấy lá thư từ chân nó rồi thả đi.
Từ từ mở nó và đọc, đột nhiên lão ta cười một cách quái dị. Một gia nhân nhẹ nhàng đi vào đặt ly trà lên bàn: "Lão gia có việc gì vui sao? Thấy sắc mặt người có chút tốt!".
Lão Tể tướng nghe hỏi vậy liền uống hớp trà mà nói: "Lão chỉ cười vị sự nhu nhược của tỷ tỷ lão mà thôi". Đặt nhẹ ly trà xuống bàn rồi tiến đến một cái tủ đầy sách, tiện tay lấy ra một quyển.
"Lý thị năm xưa cũng từng làm vua nhưng lại vì quá tin tưởng vào Cơ thị mà để mất ngọc tỷ! Giờ đây có thể lấy lại ngôi vị thì lão đây lại vướng tỷ tỷ là Thái hậu của Cơ gia! Hazzz, dùng mạng con gái để nâng một con gái cũng chẳng thể làm được gì?" - Lão đặt quyển sách ấy xuống bàn rồi mở vài trang ra mà ngắm nghía.
Bên ngoài một viên tướng mặt giáp, đai đeo đao tiến vào: "Tham kiến Tể tướng đại nhân!".
Gia nhân kia hiểu chuyện liền lui ra để lại không gian cho hai người. Viên tướng thấy không còn ai liền lên tiếng: "Hồi Tể tướng! Những toáng quân quan trọng đều đã âm thầm di chuyển, bây giờ đã bao vây toàn bộ kinh thành!".
Lão dùng nấp gõ nhẹ vào tiếng: "Lấy cớ rằng, Cơ Đế sủng thiếp hại thê không xứng danh Hoàng đế! Ngày mai giờ ngọ liền xuất binh thảo phạt!".
"Nhưng mạc tướng nghe nói, Thái hậu đã không đồng ý!" - Viên tướng đó nhìn lên thấy ánh mắt sắc bén của tể tướng liền nhanh chóng quỳ xuống: "Nãy giờ mạc tướng bên ngoài vô tình nghe thấy!".
Lão liền hạ ánh mắt xuống, đóng quyển sách lại: "Hazzz! Người của Lý thị không như vậy, nếu Thái hậu ngăn cản thì... Giết chết!".
"Tuân lệnh!" - Viên tướng đó lật tức quay người rời đi, để lại Tể tướng một mình trong phòng. Lão nhìn vào hộp gỗ trên kệ cao mà cảm thán: "Tổ tiên Lý thị trên cao chứng giám! Nước Đại Vũ của Cơ thị sắp sụp đỗ! Đại Thiên của Lý thị ta sắp trở lại rồi!". Lão ngồi cười lớn trong đêm tối, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ sát khí.
Cũng trong đêm ấy, tại Thành Vương phủ.
"Nằm im đi, để ta xem vết thương cho!" - Thành Vương rất ân cần vén ống quần của Đường Bảo lên mà xem thử vết thương trên đầu gối.
"Không cần đâu! Chỉ là ngoài da thôi, nương nương đã thoa thuốc nên sắp lành rồi!" - Đường Bảo ân cần như muốn loại bỏ sự lo lắng trong đầu Thành Vương vậy.
Đột nhiên Thành Vương tiến đến ôm Đường Bảo vào trong lòng: "Ta đã rất sợ, rất sợ!".
"Đã không sao rồi" - Đường Bảo cũng ôm lấy Thành Vương nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu ấy bình tĩnh hơn. Thành Vương cứ như một đứa trẻ cố níu lấy món đồ chơi yêu thích vậy.
Ôm một lúc sau Đường Bảo cũng cảm thấy khó thở rồi: "Cơ Thành à! Ta đói rồi!" - Tức thì Thành Vương buông ra chạy về phía hậu viện mà đem lên một bát cháo rất nóng. Còn khoe là tự mình nấu nữa.
Đường Bảo muốn tự mình ăn nhưng bị Thành Vương giành lấy nên đành cho cậu ta đút một hồi lâu. Khi gần hết cháo thì đầu Đường Bảo có chút choáng, sau thì mắt cứ mờ dần mờ dần rồi ngã ra giường.
Thành Vương như biết trước mà đặt bát cháo sang một bên, đắp chăn lên cho cậu.
Bên ngoài truyền đến tiếng nói: "Vương gia! Hoàng thượng cho mời người vào cung, có dặn là phải giữ im lặng!".
Nghe vậy Thành Vương sửa soạn lại áo quần, rời đi. Trước khi lên xe ngựa đã thủ thỉ vào tai tổng quản vài điều rồi đi mất trong bóng tối.
Trong góc tối của xe ngựa truyền lại tiếng nói rất nhỏ: "Thành ca ca! Là anh sao!".
Thành Vương nhanh chóng đáp lại: "Phải!".
"Thần đệ nghe ám vệ báo lại rằng! Ngày mai giờ ngọ, Tể tướng sẽ ra tay!" - Tất cả mọi tiếng đều chỉ là thì thầm nhưng Thành Vương vẫn có thể nghe thấy. Cậu chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu, thấy vậy Thận Quận Vương cũng chẳng nói gì nữa.
Xe ngựa cứ vậy, âm thầm tiến vào Tử Cấm thành, nhẹ nhàng dừng trước Dưỡng Tâm điện. Nghe thấy tiếng động, Cơ Đế liền chạy ra: "Các đệ đến rồi! Mau vào trong, các vị tướng quân đều đến cả rồi!".
Khi cả hai bước vào, Tần Cảnh đại tướng quân, Hiển tướng quân cùng với Tống Lâm đều có mặt cả. Mọi người đều đang đứng vay quanh một bàn tròn bên trên là bản đồ của kinh thành.
Sáu người họ bàn luận ngay trong đêm.
Hiển tướng quân thì lại muốn: "Đánh nhanh thắng nhanh!" - Nhưng khó khăn là lượng quân quá chênh lệch.
Tần Cảnh tướng quân thì muốn đánh từng đợt nhỏ hòng làm yếu sức phe địch.
Mỗi người một ý, không ai nhường ai. Đến khi trời gần sáng mới có thể tìm được cách tối ưu nhất: "Trẫm thấy cách này là tốt nhất! Trời đã sáng rồi, Tần Cảnh đại tướng quân thì lên triều chỉ huy thị vệ trong cung! Còn Hiển tướng quân thì chỉ huy toáng quân trong thành! Đất nước mà Cơ thị xây dựng nên không thể để mất!" - Lật tức tất cả đều quỳ xuống đồng thanh tuân lệnh.
Trời sáng, các đại thần văn võ bắt đầu tiến đến đại điện.
Một chú bồ câu từ đâu đậu lên thành cửa sổ, lão ấy liền tiến đến lấy lá thư từ chân nó rồi thả đi.
Từ từ mở nó và đọc, đột nhiên lão ta cười một cách quái dị. Một gia nhân nhẹ nhàng đi vào đặt ly trà lên bàn: "Lão gia có việc gì vui sao? Thấy sắc mặt người có chút tốt!".
Lão Tể tướng nghe hỏi vậy liền uống hớp trà mà nói: "Lão chỉ cười vị sự nhu nhược của tỷ tỷ lão mà thôi". Đặt nhẹ ly trà xuống bàn rồi tiến đến một cái tủ đầy sách, tiện tay lấy ra một quyển.
"Lý thị năm xưa cũng từng làm vua nhưng lại vì quá tin tưởng vào Cơ thị mà để mất ngọc tỷ! Giờ đây có thể lấy lại ngôi vị thì lão đây lại vướng tỷ tỷ là Thái hậu của Cơ gia! Hazzz, dùng mạng con gái để nâng một con gái cũng chẳng thể làm được gì?" - Lão đặt quyển sách ấy xuống bàn rồi mở vài trang ra mà ngắm nghía.
Bên ngoài một viên tướng mặt giáp, đai đeo đao tiến vào: "Tham kiến Tể tướng đại nhân!".
Gia nhân kia hiểu chuyện liền lui ra để lại không gian cho hai người. Viên tướng thấy không còn ai liền lên tiếng: "Hồi Tể tướng! Những toáng quân quan trọng đều đã âm thầm di chuyển, bây giờ đã bao vây toàn bộ kinh thành!".
Lão dùng nấp gõ nhẹ vào tiếng: "Lấy cớ rằng, Cơ Đế sủng thiếp hại thê không xứng danh Hoàng đế! Ngày mai giờ ngọ liền xuất binh thảo phạt!".
"Nhưng mạc tướng nghe nói, Thái hậu đã không đồng ý!" - Viên tướng đó nhìn lên thấy ánh mắt sắc bén của tể tướng liền nhanh chóng quỳ xuống: "Nãy giờ mạc tướng bên ngoài vô tình nghe thấy!".
Lão liền hạ ánh mắt xuống, đóng quyển sách lại: "Hazzz! Người của Lý thị không như vậy, nếu Thái hậu ngăn cản thì... Giết chết!".
"Tuân lệnh!" - Viên tướng đó lật tức quay người rời đi, để lại Tể tướng một mình trong phòng. Lão nhìn vào hộp gỗ trên kệ cao mà cảm thán: "Tổ tiên Lý thị trên cao chứng giám! Nước Đại Vũ của Cơ thị sắp sụp đỗ! Đại Thiên của Lý thị ta sắp trở lại rồi!". Lão ngồi cười lớn trong đêm tối, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ sát khí.
Cũng trong đêm ấy, tại Thành Vương phủ.
"Nằm im đi, để ta xem vết thương cho!" - Thành Vương rất ân cần vén ống quần của Đường Bảo lên mà xem thử vết thương trên đầu gối.
"Không cần đâu! Chỉ là ngoài da thôi, nương nương đã thoa thuốc nên sắp lành rồi!" - Đường Bảo ân cần như muốn loại bỏ sự lo lắng trong đầu Thành Vương vậy.
Đột nhiên Thành Vương tiến đến ôm Đường Bảo vào trong lòng: "Ta đã rất sợ, rất sợ!".
"Đã không sao rồi" - Đường Bảo cũng ôm lấy Thành Vương nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu ấy bình tĩnh hơn. Thành Vương cứ như một đứa trẻ cố níu lấy món đồ chơi yêu thích vậy.
Ôm một lúc sau Đường Bảo cũng cảm thấy khó thở rồi: "Cơ Thành à! Ta đói rồi!" - Tức thì Thành Vương buông ra chạy về phía hậu viện mà đem lên một bát cháo rất nóng. Còn khoe là tự mình nấu nữa.
Đường Bảo muốn tự mình ăn nhưng bị Thành Vương giành lấy nên đành cho cậu ta đút một hồi lâu. Khi gần hết cháo thì đầu Đường Bảo có chút choáng, sau thì mắt cứ mờ dần mờ dần rồi ngã ra giường.
Thành Vương như biết trước mà đặt bát cháo sang một bên, đắp chăn lên cho cậu.
Bên ngoài truyền đến tiếng nói: "Vương gia! Hoàng thượng cho mời người vào cung, có dặn là phải giữ im lặng!".
Nghe vậy Thành Vương sửa soạn lại áo quần, rời đi. Trước khi lên xe ngựa đã thủ thỉ vào tai tổng quản vài điều rồi đi mất trong bóng tối.
Trong góc tối của xe ngựa truyền lại tiếng nói rất nhỏ: "Thành ca ca! Là anh sao!".
Thành Vương nhanh chóng đáp lại: "Phải!".
"Thần đệ nghe ám vệ báo lại rằng! Ngày mai giờ ngọ, Tể tướng sẽ ra tay!" - Tất cả mọi tiếng đều chỉ là thì thầm nhưng Thành Vương vẫn có thể nghe thấy. Cậu chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu, thấy vậy Thận Quận Vương cũng chẳng nói gì nữa.
Xe ngựa cứ vậy, âm thầm tiến vào Tử Cấm thành, nhẹ nhàng dừng trước Dưỡng Tâm điện. Nghe thấy tiếng động, Cơ Đế liền chạy ra: "Các đệ đến rồi! Mau vào trong, các vị tướng quân đều đến cả rồi!".
Khi cả hai bước vào, Tần Cảnh đại tướng quân, Hiển tướng quân cùng với Tống Lâm đều có mặt cả. Mọi người đều đang đứng vay quanh một bàn tròn bên trên là bản đồ của kinh thành.
Sáu người họ bàn luận ngay trong đêm.
Hiển tướng quân thì lại muốn: "Đánh nhanh thắng nhanh!" - Nhưng khó khăn là lượng quân quá chênh lệch.
Tần Cảnh tướng quân thì muốn đánh từng đợt nhỏ hòng làm yếu sức phe địch.
Mỗi người một ý, không ai nhường ai. Đến khi trời gần sáng mới có thể tìm được cách tối ưu nhất: "Trẫm thấy cách này là tốt nhất! Trời đã sáng rồi, Tần Cảnh đại tướng quân thì lên triều chỉ huy thị vệ trong cung! Còn Hiển tướng quân thì chỉ huy toáng quân trong thành! Đất nước mà Cơ thị xây dựng nên không thể để mất!" - Lật tức tất cả đều quỳ xuống đồng thanh tuân lệnh.
Trời sáng, các đại thần văn võ bắt đầu tiến đến đại điện.