Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại - Chương 52-2: Đoàn Quân Hùng Mạnh
"Nè, vì cậu mà chủ tử phải ngất đấy, cậu lo mà đi giặt đồ đi!" - Mặt trời chỉ vừa lên, bên ngoài đã trở nên vô cùng ầm ĩ. Giọng khi nãy là của Liên Tâm, cô hai tay chóng hông đứng cạnh Mã Phi đang cật lực giặt đồ.
Có vẻ là tự nguyện, nhìn Mã Phi vừa giặt vừa cười vừa rơi nước mắt. Hoài An cũng giúp đỡ bằng cách đem thêm một núi đồ khác ra cho cậu: "Giặt tiếp đi! Tôi chỉ giúp được cậu đến đây thôi!".
Mã Phi vừa làm vừa tủi thân: "Mấy năm liền không còn tỷ ấy bắt nạt, giờ đây lại bị những người này ăn hiếp! Đúng là kiếp người trớ trêu mà!".
Vì tiếng động quá lớn mà Minh Liên bị đánh thức, cô xoa nhẹ thái dương mở cửa nhìn cảnh tượng trước mặt. Nhìn thấy Mã Phi như vậy cô liền có cảm giác gần gũi hơn bao giờ hết, trong lòng nghĩ [Đã lâu rồi không có chị bắt nạt, thôi thì hôm nay cho nhớ lại vậy!]. Minh Liên đúng đấy mà cười vui vẻ.
Mã Phi mệt mỏi ngẩn đầu lên liền nhìn thấy cô đang cười liền đứng dậy vẫy tay: "Chị Liên! Mau lại cứu em đi, thật sự em không giặt nỗi đống này đâu!" - Nhưng chưa kịp để Minh Liên nghe thấy, Liên Tâm đã tiến đến: "Ai cho cậu gọi thẳng tên chủ tử bọn tôi! Muốn chết đúng không! Còn không mau làm xong, nếu không, Hoài An!!!".
Mã Phi với Liên Tâm tiền xoay đầu về một phía, Hoài An lúc này một tay cầm một cây gỗ lớn, một tay chống hông. Hình ảnh ấy làm Mã Phi muốn bất mãn cũng chẳng nói được gì, buồn bã tiếp tục cắm mặt giặt đồ.
Minh Liên quay vào trong sửa soạn lại bản thân, vừa tung mền định gấp lại thì một vật vô tình rơi xuống đất. Minh Liên liền tiến đến nhặt lên, là một sợi dây chuyền được làm bằng ngà, bên trên còn khắc chữ Hắc. Biết là của anh trai để lại nên Minh Liên liền đeo vào người chẳng cần suy nghĩ.
/Rầm/Rầm/ - Tiếng lăn bánh vang rền cả một góc.
Minh Liên hiếu kỳ liền phóng chạy ra xem, hàng nghìn binh sĩ đang hàng hàng, lớp lớp đi đến Thánh Lâm. Các đoàn xe ngựa cũng nối tiếp theo sau làm mù mịt phía sau.
Tống Lâm chẳng biết đã đứng sau Minh Liên bao giờ, đột nhiên phát ra tiếng nói làm cô giật cả mình: "Là quân lính từ phía Tây trở về đấy nương nương! Đều là binh sĩ dưới trướng Tần Cảnh đại tướng quân, cũng do ông ấy đào tạo! Họ sẽ là quân chủ lực trong cuộc chiến sắp đến!".
Nghe thế, cô liền tiến đến gần cổng để xem rõ hơn. Khi nhìn thấy cô, một viên tướng dẫn dắt đội quân đột nhiên dừng lại, ông ấy xuống ngựa đứng trước mặt Minh Liên mà quỳ xuống: "Thần - viên tướng dưới trướng Tần Cảnh đại tướng quân, khấu kiến Linh phi nương nương!".
Đoàn quân cũng vì thế mà dừng lại, quỳ xuống mặt đất đồng thanh hô lớn: "KHẤU KIẾN LINH PHI NƯƠNG NƯƠNG!".
Tiếng hô vang cả vùng rừng, Minh Liên đứng trên cao đột nhiên cảm thấy bất ngờ. Đến khi Tống Lâm nhắc nhẹ thì cô mới bừng tỉnh: "Không cần như vậy đâu! Bổn cung chỉ là người hèn sức mọn, làm sao dám nhận hành lễ của những binh sĩ có công với Đại Vũ cơ chứ! Mau đứng dậy đi!".
Khi được cho phép, vị viên tướng ấy mới vội vàng đứng dậy: "Linh phi nương nương khiêm tốn rồi! Có ai mà không biết đến vũ khí bí mật của người, làm bước ngoặt cho trận chiến với Tể tướng cơ chứ! Đúng không các binh sĩ!".
"PHẢI!" - Các binh sĩ đồng loạt hô lớn, còn có người nhiệt huyết gật đầu.
"Thôi! Hãy đi dựng lều trại! Càng nhanh lúc nào thì để nương nương dạy bảo thêm lúc ấy!" - Viên tướng ấy lên ngựa, chuyển hướng dòng người rời đi.
Minh Liên đứng gần cổng hồi hộp đến chết đi được, Mã Phi lúc này mới chạy lại gần Minh Liên mà reo lên đầy vui sướng: "Không ngờ chị lại được lòng ngươi như thế! Đúng là Linh phi nương nương có khác!".
Cô liền quay sang gõ cây quạt lên đầu cậu: "Đương nhiên rồi! Chị cậu mà phải khác chứ!".
Liên Tâm lúc này cũng đến phụ hoạ: "Chủ tử bọn ta đương nhiên khác lạ! Nè nha, chủ tử ta từng lên tận Hoàng quý phi đấy!".
Thấy hai người cứ khoe khoan mãi, Minh Liên cũng chán nản mà rời đi. Khi đến bên bờ suối thì nhìn thấy một cậu thanh niên đang thẫn thờ ngồi trên phiến đá lớn.
Khi thấy Minh Liên tiến đến, cậu thanh niên ấy mới choàng tỉnh mà đứng dậy: "Ngũ Lâm tham kiến Linh phi nương nương!".
Minh Liên liền phóng đến vỗ vai cậu: "Không sao! Cứ ngồi đi, bổn cung chỉ là nhìn ra cậu hình như có chút tâm sự!".
"Thần chỉ là...!" - Cậu định nói nhưng cứ ngập ngừng, hai tay cứ đan vào nhau đầy sợ hãi. Nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng Minh Liên cũng có chút buồn cười: "Là chuyện của Liên Tâm à? Là đàn ông mà, phải kiên định với việc mình làm chứ!".
"Nhưng, cô ấy cứ từ chối mãi thôi!" - Trong giọng nói lại mang chút hụt hẫng, nhưng lại chứa đựng tình cảm rất lớn.
Minh Liên đều nghe ra cả, vỗ vai cậu: "Thế mới nói là cần kiên định! Liên Tâm là cô gái cứng rắn, đương nhiên sẽ khó lòng biểu hiện tình cảm ra ngoài!" - Cô đặt vào tay cậu một cái nhẫn, rồi leo xuống đá: "Hình như cái nhẫn của bổn cung rớt rồi thì phải!".
Ngũ Lâm nhìn cô bằng ánh mắt đầy khó hiểu, cô nhìn thấy liền chán nản dùng quạt gõ đầu cậu: "Còn không mau đi nói với Liên Tâm đi tìm giúp bổn cung!".
"À!" - Nhu nắm lấy cơ hội, Ngũ Lâm đặt chiếc nhẫn vào trong túi rồi phóng đi ngay lật tức. Minh Liên nhìn theo bóng lưng cậu mà mỉm cười: "Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời!".
Có vẻ là tự nguyện, nhìn Mã Phi vừa giặt vừa cười vừa rơi nước mắt. Hoài An cũng giúp đỡ bằng cách đem thêm một núi đồ khác ra cho cậu: "Giặt tiếp đi! Tôi chỉ giúp được cậu đến đây thôi!".
Mã Phi vừa làm vừa tủi thân: "Mấy năm liền không còn tỷ ấy bắt nạt, giờ đây lại bị những người này ăn hiếp! Đúng là kiếp người trớ trêu mà!".
Vì tiếng động quá lớn mà Minh Liên bị đánh thức, cô xoa nhẹ thái dương mở cửa nhìn cảnh tượng trước mặt. Nhìn thấy Mã Phi như vậy cô liền có cảm giác gần gũi hơn bao giờ hết, trong lòng nghĩ [Đã lâu rồi không có chị bắt nạt, thôi thì hôm nay cho nhớ lại vậy!]. Minh Liên đúng đấy mà cười vui vẻ.
Mã Phi mệt mỏi ngẩn đầu lên liền nhìn thấy cô đang cười liền đứng dậy vẫy tay: "Chị Liên! Mau lại cứu em đi, thật sự em không giặt nỗi đống này đâu!" - Nhưng chưa kịp để Minh Liên nghe thấy, Liên Tâm đã tiến đến: "Ai cho cậu gọi thẳng tên chủ tử bọn tôi! Muốn chết đúng không! Còn không mau làm xong, nếu không, Hoài An!!!".
Mã Phi với Liên Tâm tiền xoay đầu về một phía, Hoài An lúc này một tay cầm một cây gỗ lớn, một tay chống hông. Hình ảnh ấy làm Mã Phi muốn bất mãn cũng chẳng nói được gì, buồn bã tiếp tục cắm mặt giặt đồ.
Minh Liên quay vào trong sửa soạn lại bản thân, vừa tung mền định gấp lại thì một vật vô tình rơi xuống đất. Minh Liên liền tiến đến nhặt lên, là một sợi dây chuyền được làm bằng ngà, bên trên còn khắc chữ Hắc. Biết là của anh trai để lại nên Minh Liên liền đeo vào người chẳng cần suy nghĩ.
/Rầm/Rầm/ - Tiếng lăn bánh vang rền cả một góc.
Minh Liên hiếu kỳ liền phóng chạy ra xem, hàng nghìn binh sĩ đang hàng hàng, lớp lớp đi đến Thánh Lâm. Các đoàn xe ngựa cũng nối tiếp theo sau làm mù mịt phía sau.
Tống Lâm chẳng biết đã đứng sau Minh Liên bao giờ, đột nhiên phát ra tiếng nói làm cô giật cả mình: "Là quân lính từ phía Tây trở về đấy nương nương! Đều là binh sĩ dưới trướng Tần Cảnh đại tướng quân, cũng do ông ấy đào tạo! Họ sẽ là quân chủ lực trong cuộc chiến sắp đến!".
Nghe thế, cô liền tiến đến gần cổng để xem rõ hơn. Khi nhìn thấy cô, một viên tướng dẫn dắt đội quân đột nhiên dừng lại, ông ấy xuống ngựa đứng trước mặt Minh Liên mà quỳ xuống: "Thần - viên tướng dưới trướng Tần Cảnh đại tướng quân, khấu kiến Linh phi nương nương!".
Đoàn quân cũng vì thế mà dừng lại, quỳ xuống mặt đất đồng thanh hô lớn: "KHẤU KIẾN LINH PHI NƯƠNG NƯƠNG!".
Tiếng hô vang cả vùng rừng, Minh Liên đứng trên cao đột nhiên cảm thấy bất ngờ. Đến khi Tống Lâm nhắc nhẹ thì cô mới bừng tỉnh: "Không cần như vậy đâu! Bổn cung chỉ là người hèn sức mọn, làm sao dám nhận hành lễ của những binh sĩ có công với Đại Vũ cơ chứ! Mau đứng dậy đi!".
Khi được cho phép, vị viên tướng ấy mới vội vàng đứng dậy: "Linh phi nương nương khiêm tốn rồi! Có ai mà không biết đến vũ khí bí mật của người, làm bước ngoặt cho trận chiến với Tể tướng cơ chứ! Đúng không các binh sĩ!".
"PHẢI!" - Các binh sĩ đồng loạt hô lớn, còn có người nhiệt huyết gật đầu.
"Thôi! Hãy đi dựng lều trại! Càng nhanh lúc nào thì để nương nương dạy bảo thêm lúc ấy!" - Viên tướng ấy lên ngựa, chuyển hướng dòng người rời đi.
Minh Liên đứng gần cổng hồi hộp đến chết đi được, Mã Phi lúc này mới chạy lại gần Minh Liên mà reo lên đầy vui sướng: "Không ngờ chị lại được lòng ngươi như thế! Đúng là Linh phi nương nương có khác!".
Cô liền quay sang gõ cây quạt lên đầu cậu: "Đương nhiên rồi! Chị cậu mà phải khác chứ!".
Liên Tâm lúc này cũng đến phụ hoạ: "Chủ tử bọn ta đương nhiên khác lạ! Nè nha, chủ tử ta từng lên tận Hoàng quý phi đấy!".
Thấy hai người cứ khoe khoan mãi, Minh Liên cũng chán nản mà rời đi. Khi đến bên bờ suối thì nhìn thấy một cậu thanh niên đang thẫn thờ ngồi trên phiến đá lớn.
Khi thấy Minh Liên tiến đến, cậu thanh niên ấy mới choàng tỉnh mà đứng dậy: "Ngũ Lâm tham kiến Linh phi nương nương!".
Minh Liên liền phóng đến vỗ vai cậu: "Không sao! Cứ ngồi đi, bổn cung chỉ là nhìn ra cậu hình như có chút tâm sự!".
"Thần chỉ là...!" - Cậu định nói nhưng cứ ngập ngừng, hai tay cứ đan vào nhau đầy sợ hãi. Nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng Minh Liên cũng có chút buồn cười: "Là chuyện của Liên Tâm à? Là đàn ông mà, phải kiên định với việc mình làm chứ!".
"Nhưng, cô ấy cứ từ chối mãi thôi!" - Trong giọng nói lại mang chút hụt hẫng, nhưng lại chứa đựng tình cảm rất lớn.
Minh Liên đều nghe ra cả, vỗ vai cậu: "Thế mới nói là cần kiên định! Liên Tâm là cô gái cứng rắn, đương nhiên sẽ khó lòng biểu hiện tình cảm ra ngoài!" - Cô đặt vào tay cậu một cái nhẫn, rồi leo xuống đá: "Hình như cái nhẫn của bổn cung rớt rồi thì phải!".
Ngũ Lâm nhìn cô bằng ánh mắt đầy khó hiểu, cô nhìn thấy liền chán nản dùng quạt gõ đầu cậu: "Còn không mau đi nói với Liên Tâm đi tìm giúp bổn cung!".
"À!" - Nhu nắm lấy cơ hội, Ngũ Lâm đặt chiếc nhẫn vào trong túi rồi phóng đi ngay lật tức. Minh Liên nhìn theo bóng lưng cậu mà mỉm cười: "Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời!".