-
Chương 1-5
Chương 1 Lễ vật 1
Thành phố Tùng Hải.
Bảy rưỡi sáng, trong căn phòng tối tăm, trên giường lớn mềm mại, Trương Nguyên Thanh choàng tỉnh, bôm đầu, lưng cong lại như con tôm.
Đầu đau đớn như muốn vỡ ra, trong đầu như bị đâm kim vào, đau tới mức da đầu giật giật, đến mức sinh ra ảo thính, ảo giác, trong đầu hiện ra hình ảnh hỗn loạn, bên tai tràn đầy tạp âm ồn ào, không có ý nghĩa.
Trương Nguyên Thanh biết bệnh cũ tái phát rồi.
Run rẩy ngồi dậy từ trên giường, kéo ngăn tủ đầu giường ra, run rẩy mò lấy bình thuốc, không đợi được vặn nắp ra, đã đổ ra năm sáu viên thuốc nhỏ màu xanh lam, nuốt chửng vào.
Sau đó, hắn để bản thân ngã lại về trên giường, há mồm thở dốc, chịu đựng đau đớn dữ dội.
Mười mấy giây sau, cơn đau đầu xé rách linh hồn giảm bớt, tiếp đó bình ổn lại.
“Phù...”. Trương Nguyên Thanh như trút được gánh nặng thở phào một hơi, trên đầu đầy mồ hôi lạnh.
Hắc lúc học trung học mắc một lần căn bệnh lạ, triệu chứng là đại não không chịu khống chế nhớ lại mọi ký ức trong quá khứ, bao quát cả tin tức rác rưởi bị quên đi, không chịu khống chế thu thập tin tức thế giới bên ngoài, tiến hành phân tích; Đại não khống chế đối với thân thể đạt tới một trình độ khó mà tin nổi.
May mắn là, loại trạng thái này không có cách nào duy trì quá lâu, sẽ bởi vì thân thể không chịu nổi gánh nặng mà gián đoạn.
Chính bởi vì loại năng lực này, hắn thi đậu đại học Tùng Hải -- Học viện nổi tiếng xếp hạng hàng đầu cả nước dễ như bỡn
Trương Nguyên Thanh gọi loại trạng thái này là đại não quá tải, hắn cho rằng mình có thể sắp tiến hóa thành siêu nhân, nhưng bởi vì thân thể không có cách nào chống đỡ được loại tiến hóa này, mới liên tiếp gián đoạn.
Khi hắn nói suy đoán này cho bác sĩ, bác sĩ biểu hiện nghe không hiểu, nhưng rung động, cũng đề nghị hắn đi khoa tâm thần tầng dưới khám xem.
Tóm lại bệnh viện cũng không tra ra nguyên nhân bệnh, về sau, mẹ từ nước ngoài mang thuốc đặc hiệu về cho hắn, bệnh tình lúc này mới được khống chế, chỉ cần định kỳ uống thuốc, sẽ không phát tác.
“Nhất định là đêm qua không nghỉ ngơi tốt, quá mệt mỏi. Tất cả tại Giang Ngọc Nhị, hơn nửa đêm cứ đòi tới phòng mình chơi game...”
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng nội tâm lại âm thầm thấy nặng nề, bởi vì Trương Nguyên Thanh biết, tác dụng của thuốc bắt đầu yếu bớt, bệnh chứng của mình càng ngày càng nghiêm trọng.
“Về sau phải tăng thêm liều thuốc...” Trương Nguyên Thanh xỏ dép lê bông vải, tới bên cửa sổ, kéo rèm ra “Xoẹt!”
Ánh nắng tranh nhau tràn vào, lấp đầy căn phòng.
Thành phố Tùng Hải tháng Tư, cảnh xuân tươi đẹp, gió sớm phả vào mặt mát mẻ thoải mái.
“Uỳnh uỳnh!”
Lúc này, tiếng đập cửa truyền vào, bà ngoại ở ngoài cửa gọi:
“Nguyên Tử, dậy.”
“Không dậy nổi!” Trương Nguyên Thanh lạnh lùng vô tình từ chối, hắn muốn ngủ bù.
Cảnh xuân tươi đẹp, lại là cuối tuần, không ngủ nướng chẳng phải là lãng phí đời người”
“Cho cháu ba phút, không dậy bà hắt nước cho cháu tỉnh.”
Bà ngoại càng thêm lạnh lùng vô tình hơn nữa.
“Biết rồi biết rồi...” Trương Nguyên Thanh lập tức chịu thua.
Hắn biết bà ngoại tính khí nóng nảy thật sự có thể làm ra chuyện này.
Ở lúc Trương Nguyên Thanh còn học tiểu học, cha bởi vì tai nạn giao thông qua đời, mẹ tính cách kiên cường không tái hôn, đưa con về Tùng Hải định cư, ném cho ông bà ngoại chăm sóc.
Bản thân thì đâm đầu vào sự nghiệp, trở thành nữ cường nhân bà con đều tán thưởng.
Về sau mẹ cũng tự mua nhà, nhưng Trương Nguyên Thanh không thích căn nhà lầu trống trơn đó, vẫn như cũ ở cùng với ông bà ngoại.
Dù sao bà mẹ mỗi ngày đi sớm về trễ, thỉnh thoảng đi công tác, đặt hết tâm tư vào sự nghiệp, cuối tuần cho dù không tăng ca, đến giờ ăn cũng gọi đồ ăn bên ngoài.
Nói nhiều nhất với hắn đứa con trai này, chính là “Có đủ tiền tiêu hay không, không đủ phải nói với mẹ.” Một người mẹ nữ cường nhân có thể ở trên kinh tế thỏa mãn ngươi vô hạn, nghe rất không tồi.
Nhưng Trương Nguyên Thanh luôn cười híp mắt nói với mẹ: Bà ngoại với dì cho đủ tiền tiêu vặt rồi.
Ừm, còn có dì trẻ.
Nữ nhân tối hôm qua nhất định đòi tới phòng hắn chơi game chính là dì trẻ của hắn.
Trương Nguyên Thanh ngáp một cái, vặn tay nắm cửa phòng ngủ, tới phòng khách.
Căn hộ này của bà ngoại, tính cả diện tích phòng ngủ phòng khách được 150 mét vuông, năm đó lúc bán nhà cũ mua căn nhà mới này, Trương Nguyên Thanh nhớ kỹ mỗi mét vuông hơn 40.000 tệ.
Sáu, bảy năm trôi qua, bây giờ giá nhà khu cư xá này tăng lên tới một mét vuông 110.000 tệ, lãi hơn 2 lần.
Cũng may mắn ông ngoại năm đó có dự kiến trước, đổi nhà trước đó, Trương Nguyên Thanh cũng chỉ có thể ngủ phòng khách, dù sao bây giờ lớn rồi, không có khả năng ngủ với dì trẻ nữa.
Trên bàn cơm dài bên cạnh phòng khách, đầu sỏ hại hắn đau đầu ‘sụp soạt’ húp cháo, dép lê màu đỏ vung vẩy bên dưới gầm bàn.
Chương 2 Lễ vật 2
Ngũ quan cô xinh xắn, khuôn mặt trứng ngỗng mượt mà nhìn có chút ngọt ngào, khóe mắt bên phải có một nốt ruồi lệ.
Bởi vừa ngủ dậy, mái tóc xõa tung nổi sóng, khiến cô có thêm mấy phần quyến rũ lười nhác.
Dì trẻ tên Giang Ngọc Nhị, lớn hơn hắn bốn tuổi.
Nhìn thấy Trương Nguyên Thanh đi ra, dì trẻ lau cháo dính bên miệng, kinh ngạc nói.
“Ô, dậy sớm thế, cái này không giống phong cách của cháu.”
“Mẹ của dì làm chuyện tốt đấy.”
“Mày sao lại mắng người ta vậy.”
“Cháu chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
Trương Nguyên Thanh đánh giá khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của dì trẻ, tinh thần vô cùng phấn chấn, tươi đẹp động lòng người.
Đều nói đêm tối sẽ không bạc đãi người thức đêm, nó sẽ ban cho ngươi quầng mắt thâm, nhưng định luật này tựa như không áp dụng ở trên người nữ nhân trước mắt.
Bà ngoại trong phòng bếp nghe được động tĩnh, thò đầu ra nhìn một cái, một lát sau bưng một bát cháo đi ra.
Trong mái tóc đen của bà ngoại xen lẫn sợi bác, ánh mắt rất sắc bén, nhìn bộ dạng là kiểu bà cụ tính tình không tốt.
Mặt dù làn da nhão cùng nếp nhăn mờ cướp đi phong hoa của bà, nhưng loáng thoáng có thể nhìn ra lúc trẻ tuổi có được giá trị nhan sắc không tệ.
Trương Nguyên Thanh tiếp nhận cháo bà ngoại đưa tới, húp soạt một hơi, nói:
“Ông ngoại đâu ạ?”
“Ra ngoài tản bộ rồi.” Bà ngoại nói.
Ông ngoại là cảnh sát hình sự già về hưu, cho dù cao tuổi, sinh hoạt vẫn rất có quy luật, mỗi đêm 10 giờ nhất định đu ngủ, sáng sớm 6 giờ là tỉnh.
Dì trẻ xinh đẹp húp cháo, cười hì hì nói:
“Ăn sáng xong, dì dẫn cháu đi shopping mua quần áo.”
Dì có lòng tốt như vậy? Trương Nguyên Thanh đang muốn đáp ứng, bà ngoại bên cạnh tràn ngập sát khí lườm hắn một cái”
“Cháu dám đi thì đánh gãy chân chó của cháu.”
“Sao mẹ lại như vậy?” Dì trẻ nũng nịu: “Con chỉ là muốn mua cho Nguyên Tử mấy bộ quần áo mùa xuân, mẹ đã không vui? Cháu ngoại mặc dù có chữ Ngoại, nhưng cũng là ruột thì mà...”
Bà ngoại nhất lực phá vạn pháp (1 phần lực lượng phá vạn phần kỹ xảo): “Con cũng muốn bị đánh gãy chân chó?”
Dì trẻ bĩu môi, ucí đầu húp cháo.
Trương Nguyên THanh nghe hai mẹ con đánh cờ, liền biết bà ngoại nhất định lại an bài xem mắt cho dì trẻ, dì trẻ nhí nhảnh thì muốn kéo hắn đi quấy đục nước.
Trước khi vẫn luôn làm như vậy, dẫn theo cháu trai đi xem mắt, ngồi vài phút, cháu trai bệnh xã giao trâu bò sẽ giải quyết đối tượng hẹn hò, hai nam nhân trò chuyện vui vẻ, từ dân sinh đại kế cho tới tình hình thế giới, toàn bộ hành trình không có việc của cô nữa.
Cô chỉ cần uống nước chơi điện thoại là được, đối tượng hẹn hò sẽ còn cảm thấy mình ở trước mặt người đẹp thể hiện đầy đủ sự từng trải xã hội cùng kiến thức, từ đó cảm thấy vui vẻ, tự cảm giác tốt đẹp.
Giang Nhọc Nhị từ nhỏ xinh xắn đáng yêu, là đối tượng khen ngợi của hàng xóm láng giềng, giá trị nhan sắc cao, ngọt ngào ngoan ngoãn, rất được lòng người lớn.
Khuê nữ xinh đẹp như vậy, bà ngoại đương nhiên phải nghiêm phòng tử thủ, từ cấp hai đã tận tâm chỉ bảo không cho yêu sớm, không cho phép ra ngoài đi chơi với bạn học nam.
Con gái nhỏ quả nhiên không làm bà thất vọng, thẳng tới lúc tốt nghiệp đại học cũng chưa có bạn trai, có thể tiến vào xã hội, nhất là sau khi qua sinh nhật 25 tuổi, bà ngoại cũng có chút không ngồi yên được nữa.
Trong lòng tự nhủ mẹ chỉ là không để con yêu sớm, không bảo con làm bom nổ chậm trong nhà, phụ nữ có thể có bao nhiêu năm thanh xuân?
Thế là triệu tập mấy chị em già, vơ vét tư liệu thanh niên tài tuấn khắp nơi, thu xếp xem mặt cho con gái.
“Bà ngoại à, dì ấy rõ ràng còn chưa có đối tượng, dưa hái xanh không ngọt đâu.” Trương Nguyên Thanh vừa gặp bánh bao, vừa tự đề cử mình:
“Nếu không bà dàn xếp xem mắt cho cháu? Cháu quả dưa xanh này đã ngọt rồi.”
Bà ngoại bực mình nói: “Cháu còn nhỏ, vội cái gì. Trong đại học đều là bạn học nữ, còn không biết tự tìm? Quấy rối nữa coi chừng bà đánh cháu.”
Bà ngoại là nữ nhân phương Nam, nhưng tính tình không hề dịu dàng chút nào, đặc biệt nóng tính.
Dù là người mẹ nữ cường nhân sự nghiệp kia của Trương Nguyên Thanh, cũng không dám chống đối bà ngoại.
Cháu trưởng thành rồi mà, cũng làm người có nghề mấy năm rồi... Trương Nguyên Thanh nói thầm.
Ăn sáng xong, dì trẻ ở dưới sự cường thế yêu cầu của bà ngoại, trở về phòng thay quần áo trang điểm, ra ngoài xem mắt.
Dì trẻ trang điểm nhạt, điều này khiến cô nhìn càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Áo len cổ tròn xõa phối hợp một cái áo khoác dài, quần jean ống hẹp sáng màu bao lấy đôi chân dài, cân xứng mượt mà. Ống quần bó thu vào trong đôi giày Matthai màu đen.
Phong cáhc ăn mặc đơn giản, không yêu diễm không phù phiếm, lại đặc biệt đẹp.
Dì trẻ vứt cho ắn một cái ánh mắt “mày hiểu đấy”, đeo túi xách, lắc vòng eo nhỏ đi ra ngoài.
“Mẹ, con ra ngoài xem mắt đây.”
Chương 3 Mất tích
Trương Nguyên Thanh về phòng, không nhanh không chậm thay quần màu đen, áo jacket, đi giày chạy.
Cách vài phút, hắn mở cửa phòng ngủ ra.
Bà ngoại dọn vệ sinh trong phòng khách, thấy hắn đi ra, ngừng lại công việc trong tay, yên lặng nhìn hắn.
Trương Nguyên Thanh học giọng điệu dì trẻ:
“Mẹ, con cũng ra ngoài xem mắt đây.”
“Cút về.” Bà ngoại giơ chổi, uy hiếp: “Dám bước ra khỏi cánh cửa này, đánh gãy chân chó.”
“Được rồi!” Trương Nguyên Thanh biết nghe lời phải trở về phòng ngủ.
Ngồi bên bàn học, hắn cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho dì trẻ.
“Chưa xuất sư đã chết, trường sử anh hùng nước mắt đầy áo.”
“Nói tiếng người!”
Dì trẻ hẳn là đang lái xe, nội dung trả lời lời ít mà ý nhiều.
“Cháu bị bà ngoại ngăn ở trong nhà, dì vẫn là tự mình đi xem mắt đi.
Dì trẻ gửi tới tin nhắn thoại.
Trương Nguyên Thanh ấn mở ra, trong loa vang tiếng tiếng thở phì phò của Giang Ngọc Nhị”:
“Cần mày làm cái gì! !”
Dì trẻ rút lại một tin thoại, tiếp theo gửi tới một tin khác, lần này giọng điệu đối phó, nũng nịu giả ngây thơ:
“Cháu trai ngoan, mau tới nha, dì trẻ hiểu mày nhất, Moazh”
Ài, đàn bà!
Làm bộ dễ thương liền muốn để mình chạm vào vảy ngược của bà ngoại? Ít nhất cũng phải gửi cái phong bao đây chứ.
Lúc này, tiếng chuông hơi chói tai truyền đến, Trương Nguyên Thanh đi vào phòng khách, ở dưới ánh mắt soi mói của bà ngoại, ấn xuống nút trò chuyện của cửa nhà, nói:
“Ai vậy!”
“Chuyển phát nhanh.”
Trong loa truyền tới tiếng nói.
Trương Nguyên Thanh ấn nút mở cửa, cách hai ba phút, bạn trẻ chuyển phát nhanh mặc đồng phục đi thang máy lên lầu, trong lòng ôm một bọc đồ:
“Là Trương Nguyên Thanh à?
“Là tôi.”
Mình không đặt hàng trên mạng mà... Hắn vẻ mặt hoang mang ký nhận, nhìn thoáng qua tin tức gói đồ, gói đồ không viết người gửi, nhưng địa chỉ là Hàng Châu tỉnh Giang Nam sát vách.
Hắn quay về phòng, từ trong ngăn kéo bàn học tìm ra dao rọc giấy, mở gói đồ ra.
Bên trong là lớp chống sock bao bọc một cái thẻ màu đen, một bức thư bìa đỏ.
Trương Nguyên Thanh cầm lấy tấm thẻ màu đen to bằng thẻ căn cước, chất liệu tựa như là kim loại, nhưng cảm giác sờ tay vào cực kỳ mềm mại. Tấm thẻ chế tác phi thường tinh xảo đẹp đe,x mép là hoa văn màu bạc nhạt, ở giữa là một vầng trăng màu đen.
Vầng trăng màu đen in rất tinh xảo, đốm bất quy tắc ở mặt ngoài có thể thất được rõ ràng.
Thứ gì vậy? Mang tâm tính nghi ngờ, hắn bóc bìa, mở thư ra.
“Nguyên Tử, tôi có được một món đồ rất thú vị, từng coi nó là thứ có thể thay đổi cuộc đời của tôi, nhưng năng lực của tôi có hạn, không cách nào khống chế nó. Tôi cảm thấy, nếu như là cậu, thì không thành vấn đề.
Anh em một thời, đây là món quà tôi tặng cậu.
Lôi Nhất Binh!”
“Anh Binh gửi tới?”
Trương Nguyên Thanh xem hết nội dung trong thư, nhíu mày.
Cái gọi là thay đổi cuộc đời? Cái gì gọi là không cách nào khống chế?
Thật là, không nói rõ gì cả... Ánh mắt hắn một lần nữa nhìn về phía tấm thẻ màu đen, lặp đi lặp lại quan sát, xác nhận đây chỉ là một tấm thẻ rất bình thường, nếu nhất định phải nói không bình thường, chỉ là xúc cảm không tệ, chất liệu tựa như rất hiếm có.
Chẳng lẽ là thẻ VIP của hội sở đỉnh cấp nào đó? Tiểu thư (ngực) 36D quả thật chỉ có kỳ nam tử như mình mới có thể chế ngự.
Lôi Nhất Binh là đồng đảng chơi với hắn từ nhỏ tới lớn, tên ở nhà A Binh, lớn hơn hắn hai tuổi, khi ông bà ngoại còn chưa mua nhà mới, hai nhà ở trong một cái ngõ.
Lôi Nhất Binh lực lượng gần 2A, trí lực C, từ nhỏ đã rất che chở hắn, đánh nhau xông lên phía trước, bị đánh thì lưu lại cản phía sau, ai nếu chế giễu Trương Nguyên Thanh là đứa bé không có cha, Lôi Nhất Binh sẽ ra mặt thay hắn.
Cho nên Trương Nguyên Thanh luôn gọi hắn là anh Binh.
A Binh lúc cấp ba thành tích cũng không lý tưởng lắm, bởi vậy tới tỉnh Giang Nam bên cạnh vào đại học, từ đó về sau, bọn họ ngăn cách hai nơi liên hệ liền ít đi.
Trương Nguyên Thanh vừa bỏ tấm thẻ đen vào túi áo jacket, vừa đầm điện thoại di động lên gửi đi tin nhắn trêu chọc anh Binh:
“Là thẻ VIP hội sở nhà ai, ít nhất cho em địa chỉ hoặc phương thức liên hệ chứ.”
Tin nhắn này gửi ra, nửa tiếng cũng chưa nhận được trả lời.
Trương Nguyên Thanh dứt khoát gọi cho anh Binh.
Sau hai tiếng “Tít tít”, điện thoại kết nối, trong loa truyền tới giọng nói trầm thấp của đàn ông:
“Alo! Tôi là bố của Lôi Nhất Binh.”
“Chú Lôi?” Trương Nguyên Thanh hơi giật mình, sau đó vui vẻ nói:
“Anh Binh tuần này về Tùng Hải rồi? Chú bảo anh ấy nhận cuộc gọi, cháu có việc tìm anh ấy.”
Đầu kia điện thoại trầm mặc một phem, tiếp theo vang lên giọng nói trầm thấp đau đớn:
“Nguyên Tử, chú ở tỉnh Giang Nam. A Binh nó mất tích rồi...”
Anh Binh mất tích? ! Trương Nguyên Thanh đứng ngây ra như phỗng, sau mấy giây, vừa mờ mịt vừa vội vàng hỏi:
“Đã có chuyện gì?”
Anh Binh làm sao lại mất tích được, hắn rõ ràng còn gửi đồ cho mình.
Chương 4 Mất tích 2
“Ba hôm trước mất tích, chú với cô Chu của cháu hôm qua nhận được trường học thông báo, liền lập tức chạy tới.” Chú Lôi tâm tình sa sút.
“Báo cảnh sát chưa, bên an ninh nói thế nào?” Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói.
Chú Lôi trầm mặc rất lâu, có chút do dự nói:
“Chuyện này thật sự không dễ nói, A Binh mất tích có chút kỳ quái...”
Kỳ quái? Có ý tứ gì... Trương Nguyên Thanh sững sờ.
Chú Lôi nói:
“A Binh là ba ngày trước mất tích trong đêm ở phòng ngủ, cảnh sát đã lấy camera giám sát của ký túc xá, phát hiện A Binh cả đêm đều không rời khỏi phòng ngủ, nhưng sáng sớm hôm sau, người đã không thấy tăm hơi.”
“Học viên ngủ cùng phòng nói, trước khi đi ngủ còn thấy nó, tỉnh lại liền không có ai, còn tưởng nó chỉ là ra ngoài.”
Trương Nguyên Thanh thốt lên: “Điều này sao có thể chứ...”
Chẳng lẽ con người sẽ biến mất vào hư không sao, loại lý do thoái thác này trẻ con ba tuổi cũng sẽ không tin.
Trương Nguyên Thanh đè xuống lo nghĩ trong lòng, hạ giọng nói:
“Chú Lôi, anh Binh có phải đắc tội ai ở trường không?”
Hắn nghĩ tới đầu tiên chính là, anh Binh ở trường đắc tội ai, đối phương ở nơi đó có quyền lực nhất định, cho nên camera mới sẽ không nhìn ra vấn đề, bởi vì cái này thường thường mang ý nghĩa nhân viên nhà trường có hành vi bao che.
Thời đại tin tức bùng nổ, phàm là người từng lên mạng đều hoặc nhiều hoặc ít từng nghe tình huống tương tự.
“Lãnh đạo trường học nói sẽ cố hết sức phối hợp cảnh sát, đám cảnh sát thì nói bảo chúng ta trở về chờ tin tức, bọn họ sẽ điều tra... Chú với cô của cháu cả đêm chưa ngủ.”
Trong giọng của chú Lôi xen lẫn uể oải với lo lắng.
“Ba hôm trước mất tích, chú với cô Chu của cháu hôm qua nhận được trường học thông báo, liền lập tức chạy tới.” Chú Lôi tâm tình sa sút.
“Báo cảnh sát chưa, bên an ninh nói thế nào?” Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói.
Chú Lôi trầm mặc rất lâu, có chút do dự nói:
“Chuyện này thật sự không dễ nói, A Binh mất tích có chút kỳ quái...”
Kỳ quái? Có ý tứ gì... Trương Nguyên Thanh sững sờ.
Chú Lôi nói:
“A Binh là ba ngày trước mất tích trong đêm ở phòng ngủ, cảnh sát đã lấy camera giám sát của ký túc xá, phát hiện A Binh cả đêm đều không rời khỏi phòng ngủ, nhưng sáng sớm hôm sau, người đã không thấy tăm hơi.”
“Học viên ngủ cùng phòng nói, trước khi đi ngủ còn thấy nó, tỉnh lại liền không có ai, còn tưởng nó chỉ là ra ngoài.”
Trương Nguyên Thanh thốt lên: “Điều này sao có thể chứ...”
Chẳng lẽ con người sẽ biến mất vào hư không sao, loại lý do thoái thác này trẻ con ba tuổi cũng sẽ không tin.
Trương Nguyên Thanh đè xuống lo nghĩ trong lòng, hạ giọng nói:
“Chú Lôi, anh Binh có phải đắc tội ai ở trường không?”
Hắn nghĩ tới đầu tiên chính là, anh Binh ở trường đắc tội ai, đối phương ở nơi đó có quyền lực nhất định, cho nên camera mới sẽ không nhìn ra vấn đề, bởi vì cái này thường thường mang ý nghĩa nhân viên nhà trường có hành vi bao che.
Thời đại tin tức bùng nổ, phàm là người từng lên mạng đều hoặc nhiều hoặc ít từng nghe tình huống tương tự.
“Lãnh đạo trường học nói sẽ cố hết sức phối hợp cảnh sát, đám cảnh sát thì nói bảo chúng ta trở về chờ tin tức, bọn họ sẽ điều tra... Chú với cô của cháu cả đêm chưa ngủ.”
Trong giọng của chú Lôi xen lẫn uể oải với lo lắng.
Quả nhiên là loại câu trả lời này, đáng chết... Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, trấn an:
“Ngài đừng vội, ông ngoại cùng anh họ của cháu đều làm bên an ninh, cái này ngài là biết. Để lát nữa cháu hỏi bọn họ một lần nên xử lý loại chuyện này như thế nào, phải chú ý những thứ gì. Ngài có điều gì không hiểu, cần trưng cầu ý kiến, cũng cứ gọi điện cho cháu.”
“Mặt khác, ngài nhất định hpải hỏi bạn cùng trường một phem, nếu như anh Binh đắc tội ai, khẳng định sẽ có bạn học biết.”
Trong lòng chú Lôi hơi thoải mái, nói:
“Biết rồi, Nguyên Tử, cháu cũng đừng lo, có tin tức chú sẽ nói ngay cho cháu.”
Cúp điện thoại, Trương Nguyên Thanh có chút đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong phòng, lo cho an nguy của anh Binh.
Người ta không có khả năng vô duyên vô cớ mất tích, camera an ninh không tóm được, vậy khẳng định là camera an ninh bị động tay chân rồi, cũng không biết anh Binh đắc tội ai.
Nhưng một sinh viên năm thứ 3, lại có thể đắc tội ai đây?
Chờ chút, ba ngày trước mất tích...
Ba ngày trước? !
Trương Nguyên Thanh đột nhiên giật mình, hàng chuyển phát nhanh từ Giang Nam tới Tùng Hải, cần 2-3 ngày thời gian, dựa theo thời gian suy tính, anh Binh là đêm hôm đó gửi đồ xong cho mình thì mất tích...
Đây là trùng hợp? Hay là nói trong đó có gì liên quan.
Nghĩ tới đây, hắn theo bản năng đi sờ tấm thẻ đen trong túi, nhưng khi hắn thò bàn tay vào túi, đột nhiên ngây người.
Tấm thẻ màu đen không thấy đâu nữa.
Chương 5 Mất tích 3
Rơi xuống đất rồi? Trương Nguyên Thanh vội cúi đầu, ánh mắt nhanh chóng đảo qua sàn phòng.
Không có!
Hắn cúp rạp người nhìn vào gầm giường, gầm giường phủ một lớp bụi, cùng một ít tiền xu, cúc ác các loại tạp vật, nhưng không có tấm thẻ màu đen.
Tấm thẻ kia không thấy đâu nữa, mà hắn nhớ rất rõ, đồ đã bị hắn bỏ vào túi.
Làm sao lại biến mất vào hư không được?
Liên tưởng đến anh Binh bí ẩn mất tích, bức thư nội dung kỳ quái, cùng tấm thẻ màu đen quỷ dị biến mất, trong lòng Trương Nguyên Thanh không hiểu sao thấy hoảng sợ cùng mờ mịt.
“Tấm thẻ màu đen có thể có liên quan với anh Binh mất tích không? Hoặc là manh mối quan trọng?”
Hít sâu một hơi, Trương Nguyên Thanh quyết định dùng “bệnh cũ” của mình khởi động lại ký ức một lần.
Hắn rót nước mát vào trong ly thủy tinh trước, từ tủ đầu giường lấy lọ thuốc ra, vặn mở, sau đó cởi giày nằm lên giường.
Làm xong tất cả, hắn nhắm mắt, không nhúc nhích, ở trong đầu nhớ tới khuôn mặt của cha.
Điều kiện chủ động phát động bệnh cũ là ổn định tâm thần tưởng tượng một hình ảnh, tốt nhất là từng thấy, nhưng lại nhớ không quá rõ ràng.
Như vậy sẽ kích phát sức sống của đại não, từ từ thêm nhiệt, cuối cùng trí nhớ sôi trào.
Cách nhiều năm, khuôn mặt cha đã mơ hồ không rõ, chính là đối tượng hoàn mỹ nhất.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khuôn mặt của cha từ mơ hồ tới rõ ràng, cuối cùng rõ ràng rành mạch, mà trái tim Trương Nguyên Thanh kịch liệt nhảy lên, tựa như động cơ vận hành quá tải.
Giờ khắc này, thời gian như trôi ngược, hình ảnh một tiếng trước, như là bộ phim, hiện lên từng cảnh một.
Hắn nhìn thấy mình mở ra hàng chuyển phát nhanh, xem xong thư kiện, bỏ tấm thể màu đen vào túi áo jacket, kế tiếp là gửi tin nhắn cho anh Binh.
Đến đây, qua nửa tiếng nữa, hắn ngồi ở bên cạnh bàn không nhúc nhích, lướt video ngắn mười mấy phút, ở trong nhóm game gửi mấy tấm ảnh cho mấy tên bạn háo sắc.
Giữ mấy tấm ảnh chất lượng tốt.
Sau đó đọc tiểu thuyết vài phút, bởi vì luôn nghĩ chuyện tấm thẻ, liền gọi điện cho anh Binh.
Sau khi gọi điện thoại xong, thời khắc mấu chốt tới, hắn vội vàng đi loạn trong phòng, đây là thời gian dễ rơi tấm thẻ nhát.
Trong hình ảnh ký ức, hắn nhìn thấy bản thân nhíu mày bước qua bước lại trong phòng, sau đó đưa tay đi sờ tấm thẻ, phát hiện tấm thẻ biến mất.
Trương Nguyên Thanh bỗng mở mắt, trên mặt tràn đầy kinh hãi.
Không còn? !
Tấm thẻ đen cứ như vậy không còn nữa, biến mất vào hư không.
Anh Binh con mẹ nó rốt cuộc đã gửi cho mình thứ gì... Trong nháy mắt, da đầu hắn có chút phát tê.
Không kịp nghĩ nhiều, bên tai vang lên tạp âm hỗn loạn, giống như tiếng vô số người chồng chất lên nhau, hình ảnh trong đầu vỡ nát giống như núi lửa phun trào, toàn bộ phun ra.
Cái mũi Trương Nguyên Thanh có chất lỏng ấp áp chảy qua, đầu tựa như bị đóng đinh vào.
Hắn sắc mặt vặn vẹo bò về phía đầu giường, run rẩy đổ ra năm viên thuốc nhỏ màu lam nhét vào trong mồm, lại run rẩy cầm lấy ly nước, ngửa đầu mang thuốc và nước cùng nhau nuốt vào bụng.
Một lát sau, Trương Nguyên Thanh sắc mặt trắng bệch ngồi ở đầu giường thở dốc.
Đến đây, hắn cơ bản có thể xác định, anh Binh mất tích có liên hệ nhất định với tấm thẻ màu đen.
“Anh Binh là mất tích sau khi gửi tấm thẻ đen cho mình, mà tấm thẻ đen kia tồn tại sự quỷ dị, hiển nhiên không phải vật bình thường...”
Điều này không khỏi làm người ta liên tưởng tới, hắn có thể gặp phải uy hiếp gì, không thể tự chủ được gửi đi vật phẩm.
“Nhưng anh ấy vì sao không giao cho sở cảnh sát nơi đó, người lại gửi cho mình.”
Chẳng lẽ mình một tên gà cũng chưa từng giết, cũng chưa từng ngủ với sinh viên, so với cảnh sát còn đáng tin cậy hơn?
Trương Nguyên Thanh lúc đó nghĩ tới chi tiết “Camera giám sát cùng người trong phòng ngủ chưa phát hiện gì khác thường”.
Mà có thể làm tới trình độ này, tất nhiên phải có được quyền thế nhất định.
Anh Binh chưa nộp tấm thẻ đen cho sở cảnh sát nơi đó, là bởi vì... Sở cảnh sát cũng không thể tin được?
Hoặc là nói, người hoặc thế lực dẫn tới việc hắn biến mất, sức ảnh hưởng bao trùm đến sở cảnh sát nơi đó.
“Anh ấy gửi tấm thẻ đen cho mình, là bởi vì biết ông ngoại là cảnh sát trưởng về hưu, anh họ là đội trưởng trị an, ở thành phố Tùng Hải có mối quan hệ tương đối mạnh, người tỉnh Giang Nam bên kia không có cách nào ảnh hưởng đến mình?”
Phải nói việc này cho anh họ.
“Kính coong~”
Lúc này, hắn nghe được tiếng chuông cửa, từ cửa trước truyền tới tiếng chuông cửa.
Tiếng bước chân của bà ngoại chợt vang lên, xuyên qua phòng khách tới cửa trước, mở chốt cửa.
“Mấy người tìm ai?”
“Chào bà, chúng tôi là điều tra viên cục an ninh khu Khang Dương, xin hỏi Trương Nguyên Thanh có nhà không.”
Người ngoài cửa trả lời.
Thành phố Tùng Hải.
Bảy rưỡi sáng, trong căn phòng tối tăm, trên giường lớn mềm mại, Trương Nguyên Thanh choàng tỉnh, bôm đầu, lưng cong lại như con tôm.
Đầu đau đớn như muốn vỡ ra, trong đầu như bị đâm kim vào, đau tới mức da đầu giật giật, đến mức sinh ra ảo thính, ảo giác, trong đầu hiện ra hình ảnh hỗn loạn, bên tai tràn đầy tạp âm ồn ào, không có ý nghĩa.
Trương Nguyên Thanh biết bệnh cũ tái phát rồi.
Run rẩy ngồi dậy từ trên giường, kéo ngăn tủ đầu giường ra, run rẩy mò lấy bình thuốc, không đợi được vặn nắp ra, đã đổ ra năm sáu viên thuốc nhỏ màu xanh lam, nuốt chửng vào.
Sau đó, hắn để bản thân ngã lại về trên giường, há mồm thở dốc, chịu đựng đau đớn dữ dội.
Mười mấy giây sau, cơn đau đầu xé rách linh hồn giảm bớt, tiếp đó bình ổn lại.
“Phù...”. Trương Nguyên Thanh như trút được gánh nặng thở phào một hơi, trên đầu đầy mồ hôi lạnh.
Hắc lúc học trung học mắc một lần căn bệnh lạ, triệu chứng là đại não không chịu khống chế nhớ lại mọi ký ức trong quá khứ, bao quát cả tin tức rác rưởi bị quên đi, không chịu khống chế thu thập tin tức thế giới bên ngoài, tiến hành phân tích; Đại não khống chế đối với thân thể đạt tới một trình độ khó mà tin nổi.
May mắn là, loại trạng thái này không có cách nào duy trì quá lâu, sẽ bởi vì thân thể không chịu nổi gánh nặng mà gián đoạn.
Chính bởi vì loại năng lực này, hắn thi đậu đại học Tùng Hải -- Học viện nổi tiếng xếp hạng hàng đầu cả nước dễ như bỡn
Trương Nguyên Thanh gọi loại trạng thái này là đại não quá tải, hắn cho rằng mình có thể sắp tiến hóa thành siêu nhân, nhưng bởi vì thân thể không có cách nào chống đỡ được loại tiến hóa này, mới liên tiếp gián đoạn.
Khi hắn nói suy đoán này cho bác sĩ, bác sĩ biểu hiện nghe không hiểu, nhưng rung động, cũng đề nghị hắn đi khoa tâm thần tầng dưới khám xem.
Tóm lại bệnh viện cũng không tra ra nguyên nhân bệnh, về sau, mẹ từ nước ngoài mang thuốc đặc hiệu về cho hắn, bệnh tình lúc này mới được khống chế, chỉ cần định kỳ uống thuốc, sẽ không phát tác.
“Nhất định là đêm qua không nghỉ ngơi tốt, quá mệt mỏi. Tất cả tại Giang Ngọc Nhị, hơn nửa đêm cứ đòi tới phòng mình chơi game...”
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng nội tâm lại âm thầm thấy nặng nề, bởi vì Trương Nguyên Thanh biết, tác dụng của thuốc bắt đầu yếu bớt, bệnh chứng của mình càng ngày càng nghiêm trọng.
“Về sau phải tăng thêm liều thuốc...” Trương Nguyên Thanh xỏ dép lê bông vải, tới bên cửa sổ, kéo rèm ra “Xoẹt!”
Ánh nắng tranh nhau tràn vào, lấp đầy căn phòng.
Thành phố Tùng Hải tháng Tư, cảnh xuân tươi đẹp, gió sớm phả vào mặt mát mẻ thoải mái.
“Uỳnh uỳnh!”
Lúc này, tiếng đập cửa truyền vào, bà ngoại ở ngoài cửa gọi:
“Nguyên Tử, dậy.”
“Không dậy nổi!” Trương Nguyên Thanh lạnh lùng vô tình từ chối, hắn muốn ngủ bù.
Cảnh xuân tươi đẹp, lại là cuối tuần, không ngủ nướng chẳng phải là lãng phí đời người”
“Cho cháu ba phút, không dậy bà hắt nước cho cháu tỉnh.”
Bà ngoại càng thêm lạnh lùng vô tình hơn nữa.
“Biết rồi biết rồi...” Trương Nguyên Thanh lập tức chịu thua.
Hắn biết bà ngoại tính khí nóng nảy thật sự có thể làm ra chuyện này.
Ở lúc Trương Nguyên Thanh còn học tiểu học, cha bởi vì tai nạn giao thông qua đời, mẹ tính cách kiên cường không tái hôn, đưa con về Tùng Hải định cư, ném cho ông bà ngoại chăm sóc.
Bản thân thì đâm đầu vào sự nghiệp, trở thành nữ cường nhân bà con đều tán thưởng.
Về sau mẹ cũng tự mua nhà, nhưng Trương Nguyên Thanh không thích căn nhà lầu trống trơn đó, vẫn như cũ ở cùng với ông bà ngoại.
Dù sao bà mẹ mỗi ngày đi sớm về trễ, thỉnh thoảng đi công tác, đặt hết tâm tư vào sự nghiệp, cuối tuần cho dù không tăng ca, đến giờ ăn cũng gọi đồ ăn bên ngoài.
Nói nhiều nhất với hắn đứa con trai này, chính là “Có đủ tiền tiêu hay không, không đủ phải nói với mẹ.” Một người mẹ nữ cường nhân có thể ở trên kinh tế thỏa mãn ngươi vô hạn, nghe rất không tồi.
Nhưng Trương Nguyên Thanh luôn cười híp mắt nói với mẹ: Bà ngoại với dì cho đủ tiền tiêu vặt rồi.
Ừm, còn có dì trẻ.
Nữ nhân tối hôm qua nhất định đòi tới phòng hắn chơi game chính là dì trẻ của hắn.
Trương Nguyên Thanh ngáp một cái, vặn tay nắm cửa phòng ngủ, tới phòng khách.
Căn hộ này của bà ngoại, tính cả diện tích phòng ngủ phòng khách được 150 mét vuông, năm đó lúc bán nhà cũ mua căn nhà mới này, Trương Nguyên Thanh nhớ kỹ mỗi mét vuông hơn 40.000 tệ.
Sáu, bảy năm trôi qua, bây giờ giá nhà khu cư xá này tăng lên tới một mét vuông 110.000 tệ, lãi hơn 2 lần.
Cũng may mắn ông ngoại năm đó có dự kiến trước, đổi nhà trước đó, Trương Nguyên Thanh cũng chỉ có thể ngủ phòng khách, dù sao bây giờ lớn rồi, không có khả năng ngủ với dì trẻ nữa.
Trên bàn cơm dài bên cạnh phòng khách, đầu sỏ hại hắn đau đầu ‘sụp soạt’ húp cháo, dép lê màu đỏ vung vẩy bên dưới gầm bàn.
Chương 2 Lễ vật 2
Ngũ quan cô xinh xắn, khuôn mặt trứng ngỗng mượt mà nhìn có chút ngọt ngào, khóe mắt bên phải có một nốt ruồi lệ.
Bởi vừa ngủ dậy, mái tóc xõa tung nổi sóng, khiến cô có thêm mấy phần quyến rũ lười nhác.
Dì trẻ tên Giang Ngọc Nhị, lớn hơn hắn bốn tuổi.
Nhìn thấy Trương Nguyên Thanh đi ra, dì trẻ lau cháo dính bên miệng, kinh ngạc nói.
“Ô, dậy sớm thế, cái này không giống phong cách của cháu.”
“Mẹ của dì làm chuyện tốt đấy.”
“Mày sao lại mắng người ta vậy.”
“Cháu chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
Trương Nguyên Thanh đánh giá khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của dì trẻ, tinh thần vô cùng phấn chấn, tươi đẹp động lòng người.
Đều nói đêm tối sẽ không bạc đãi người thức đêm, nó sẽ ban cho ngươi quầng mắt thâm, nhưng định luật này tựa như không áp dụng ở trên người nữ nhân trước mắt.
Bà ngoại trong phòng bếp nghe được động tĩnh, thò đầu ra nhìn một cái, một lát sau bưng một bát cháo đi ra.
Trong mái tóc đen của bà ngoại xen lẫn sợi bác, ánh mắt rất sắc bén, nhìn bộ dạng là kiểu bà cụ tính tình không tốt.
Mặt dù làn da nhão cùng nếp nhăn mờ cướp đi phong hoa của bà, nhưng loáng thoáng có thể nhìn ra lúc trẻ tuổi có được giá trị nhan sắc không tệ.
Trương Nguyên Thanh tiếp nhận cháo bà ngoại đưa tới, húp soạt một hơi, nói:
“Ông ngoại đâu ạ?”
“Ra ngoài tản bộ rồi.” Bà ngoại nói.
Ông ngoại là cảnh sát hình sự già về hưu, cho dù cao tuổi, sinh hoạt vẫn rất có quy luật, mỗi đêm 10 giờ nhất định đu ngủ, sáng sớm 6 giờ là tỉnh.
Dì trẻ xinh đẹp húp cháo, cười hì hì nói:
“Ăn sáng xong, dì dẫn cháu đi shopping mua quần áo.”
Dì có lòng tốt như vậy? Trương Nguyên Thanh đang muốn đáp ứng, bà ngoại bên cạnh tràn ngập sát khí lườm hắn một cái”
“Cháu dám đi thì đánh gãy chân chó của cháu.”
“Sao mẹ lại như vậy?” Dì trẻ nũng nịu: “Con chỉ là muốn mua cho Nguyên Tử mấy bộ quần áo mùa xuân, mẹ đã không vui? Cháu ngoại mặc dù có chữ Ngoại, nhưng cũng là ruột thì mà...”
Bà ngoại nhất lực phá vạn pháp (1 phần lực lượng phá vạn phần kỹ xảo): “Con cũng muốn bị đánh gãy chân chó?”
Dì trẻ bĩu môi, ucí đầu húp cháo.
Trương Nguyên THanh nghe hai mẹ con đánh cờ, liền biết bà ngoại nhất định lại an bài xem mắt cho dì trẻ, dì trẻ nhí nhảnh thì muốn kéo hắn đi quấy đục nước.
Trước khi vẫn luôn làm như vậy, dẫn theo cháu trai đi xem mắt, ngồi vài phút, cháu trai bệnh xã giao trâu bò sẽ giải quyết đối tượng hẹn hò, hai nam nhân trò chuyện vui vẻ, từ dân sinh đại kế cho tới tình hình thế giới, toàn bộ hành trình không có việc của cô nữa.
Cô chỉ cần uống nước chơi điện thoại là được, đối tượng hẹn hò sẽ còn cảm thấy mình ở trước mặt người đẹp thể hiện đầy đủ sự từng trải xã hội cùng kiến thức, từ đó cảm thấy vui vẻ, tự cảm giác tốt đẹp.
Giang Nhọc Nhị từ nhỏ xinh xắn đáng yêu, là đối tượng khen ngợi của hàng xóm láng giềng, giá trị nhan sắc cao, ngọt ngào ngoan ngoãn, rất được lòng người lớn.
Khuê nữ xinh đẹp như vậy, bà ngoại đương nhiên phải nghiêm phòng tử thủ, từ cấp hai đã tận tâm chỉ bảo không cho yêu sớm, không cho phép ra ngoài đi chơi với bạn học nam.
Con gái nhỏ quả nhiên không làm bà thất vọng, thẳng tới lúc tốt nghiệp đại học cũng chưa có bạn trai, có thể tiến vào xã hội, nhất là sau khi qua sinh nhật 25 tuổi, bà ngoại cũng có chút không ngồi yên được nữa.
Trong lòng tự nhủ mẹ chỉ là không để con yêu sớm, không bảo con làm bom nổ chậm trong nhà, phụ nữ có thể có bao nhiêu năm thanh xuân?
Thế là triệu tập mấy chị em già, vơ vét tư liệu thanh niên tài tuấn khắp nơi, thu xếp xem mặt cho con gái.
“Bà ngoại à, dì ấy rõ ràng còn chưa có đối tượng, dưa hái xanh không ngọt đâu.” Trương Nguyên Thanh vừa gặp bánh bao, vừa tự đề cử mình:
“Nếu không bà dàn xếp xem mắt cho cháu? Cháu quả dưa xanh này đã ngọt rồi.”
Bà ngoại bực mình nói: “Cháu còn nhỏ, vội cái gì. Trong đại học đều là bạn học nữ, còn không biết tự tìm? Quấy rối nữa coi chừng bà đánh cháu.”
Bà ngoại là nữ nhân phương Nam, nhưng tính tình không hề dịu dàng chút nào, đặc biệt nóng tính.
Dù là người mẹ nữ cường nhân sự nghiệp kia của Trương Nguyên Thanh, cũng không dám chống đối bà ngoại.
Cháu trưởng thành rồi mà, cũng làm người có nghề mấy năm rồi... Trương Nguyên Thanh nói thầm.
Ăn sáng xong, dì trẻ ở dưới sự cường thế yêu cầu của bà ngoại, trở về phòng thay quần áo trang điểm, ra ngoài xem mắt.
Dì trẻ trang điểm nhạt, điều này khiến cô nhìn càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Áo len cổ tròn xõa phối hợp một cái áo khoác dài, quần jean ống hẹp sáng màu bao lấy đôi chân dài, cân xứng mượt mà. Ống quần bó thu vào trong đôi giày Matthai màu đen.
Phong cáhc ăn mặc đơn giản, không yêu diễm không phù phiếm, lại đặc biệt đẹp.
Dì trẻ vứt cho ắn một cái ánh mắt “mày hiểu đấy”, đeo túi xách, lắc vòng eo nhỏ đi ra ngoài.
“Mẹ, con ra ngoài xem mắt đây.”
Chương 3 Mất tích
Trương Nguyên Thanh về phòng, không nhanh không chậm thay quần màu đen, áo jacket, đi giày chạy.
Cách vài phút, hắn mở cửa phòng ngủ ra.
Bà ngoại dọn vệ sinh trong phòng khách, thấy hắn đi ra, ngừng lại công việc trong tay, yên lặng nhìn hắn.
Trương Nguyên Thanh học giọng điệu dì trẻ:
“Mẹ, con cũng ra ngoài xem mắt đây.”
“Cút về.” Bà ngoại giơ chổi, uy hiếp: “Dám bước ra khỏi cánh cửa này, đánh gãy chân chó.”
“Được rồi!” Trương Nguyên Thanh biết nghe lời phải trở về phòng ngủ.
Ngồi bên bàn học, hắn cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho dì trẻ.
“Chưa xuất sư đã chết, trường sử anh hùng nước mắt đầy áo.”
“Nói tiếng người!”
Dì trẻ hẳn là đang lái xe, nội dung trả lời lời ít mà ý nhiều.
“Cháu bị bà ngoại ngăn ở trong nhà, dì vẫn là tự mình đi xem mắt đi.
Dì trẻ gửi tới tin nhắn thoại.
Trương Nguyên Thanh ấn mở ra, trong loa vang tiếng tiếng thở phì phò của Giang Ngọc Nhị”:
“Cần mày làm cái gì! !”
Dì trẻ rút lại một tin thoại, tiếp theo gửi tới một tin khác, lần này giọng điệu đối phó, nũng nịu giả ngây thơ:
“Cháu trai ngoan, mau tới nha, dì trẻ hiểu mày nhất, Moazh”
Ài, đàn bà!
Làm bộ dễ thương liền muốn để mình chạm vào vảy ngược của bà ngoại? Ít nhất cũng phải gửi cái phong bao đây chứ.
Lúc này, tiếng chuông hơi chói tai truyền đến, Trương Nguyên Thanh đi vào phòng khách, ở dưới ánh mắt soi mói của bà ngoại, ấn xuống nút trò chuyện của cửa nhà, nói:
“Ai vậy!”
“Chuyển phát nhanh.”
Trong loa truyền tới tiếng nói.
Trương Nguyên Thanh ấn nút mở cửa, cách hai ba phút, bạn trẻ chuyển phát nhanh mặc đồng phục đi thang máy lên lầu, trong lòng ôm một bọc đồ:
“Là Trương Nguyên Thanh à?
“Là tôi.”
Mình không đặt hàng trên mạng mà... Hắn vẻ mặt hoang mang ký nhận, nhìn thoáng qua tin tức gói đồ, gói đồ không viết người gửi, nhưng địa chỉ là Hàng Châu tỉnh Giang Nam sát vách.
Hắn quay về phòng, từ trong ngăn kéo bàn học tìm ra dao rọc giấy, mở gói đồ ra.
Bên trong là lớp chống sock bao bọc một cái thẻ màu đen, một bức thư bìa đỏ.
Trương Nguyên Thanh cầm lấy tấm thẻ màu đen to bằng thẻ căn cước, chất liệu tựa như là kim loại, nhưng cảm giác sờ tay vào cực kỳ mềm mại. Tấm thẻ chế tác phi thường tinh xảo đẹp đe,x mép là hoa văn màu bạc nhạt, ở giữa là một vầng trăng màu đen.
Vầng trăng màu đen in rất tinh xảo, đốm bất quy tắc ở mặt ngoài có thể thất được rõ ràng.
Thứ gì vậy? Mang tâm tính nghi ngờ, hắn bóc bìa, mở thư ra.
“Nguyên Tử, tôi có được một món đồ rất thú vị, từng coi nó là thứ có thể thay đổi cuộc đời của tôi, nhưng năng lực của tôi có hạn, không cách nào khống chế nó. Tôi cảm thấy, nếu như là cậu, thì không thành vấn đề.
Anh em một thời, đây là món quà tôi tặng cậu.
Lôi Nhất Binh!”
“Anh Binh gửi tới?”
Trương Nguyên Thanh xem hết nội dung trong thư, nhíu mày.
Cái gọi là thay đổi cuộc đời? Cái gì gọi là không cách nào khống chế?
Thật là, không nói rõ gì cả... Ánh mắt hắn một lần nữa nhìn về phía tấm thẻ màu đen, lặp đi lặp lại quan sát, xác nhận đây chỉ là một tấm thẻ rất bình thường, nếu nhất định phải nói không bình thường, chỉ là xúc cảm không tệ, chất liệu tựa như rất hiếm có.
Chẳng lẽ là thẻ VIP của hội sở đỉnh cấp nào đó? Tiểu thư (ngực) 36D quả thật chỉ có kỳ nam tử như mình mới có thể chế ngự.
Lôi Nhất Binh là đồng đảng chơi với hắn từ nhỏ tới lớn, tên ở nhà A Binh, lớn hơn hắn hai tuổi, khi ông bà ngoại còn chưa mua nhà mới, hai nhà ở trong một cái ngõ.
Lôi Nhất Binh lực lượng gần 2A, trí lực C, từ nhỏ đã rất che chở hắn, đánh nhau xông lên phía trước, bị đánh thì lưu lại cản phía sau, ai nếu chế giễu Trương Nguyên Thanh là đứa bé không có cha, Lôi Nhất Binh sẽ ra mặt thay hắn.
Cho nên Trương Nguyên Thanh luôn gọi hắn là anh Binh.
A Binh lúc cấp ba thành tích cũng không lý tưởng lắm, bởi vậy tới tỉnh Giang Nam bên cạnh vào đại học, từ đó về sau, bọn họ ngăn cách hai nơi liên hệ liền ít đi.
Trương Nguyên Thanh vừa bỏ tấm thẻ đen vào túi áo jacket, vừa đầm điện thoại di động lên gửi đi tin nhắn trêu chọc anh Binh:
“Là thẻ VIP hội sở nhà ai, ít nhất cho em địa chỉ hoặc phương thức liên hệ chứ.”
Tin nhắn này gửi ra, nửa tiếng cũng chưa nhận được trả lời.
Trương Nguyên Thanh dứt khoát gọi cho anh Binh.
Sau hai tiếng “Tít tít”, điện thoại kết nối, trong loa truyền tới giọng nói trầm thấp của đàn ông:
“Alo! Tôi là bố của Lôi Nhất Binh.”
“Chú Lôi?” Trương Nguyên Thanh hơi giật mình, sau đó vui vẻ nói:
“Anh Binh tuần này về Tùng Hải rồi? Chú bảo anh ấy nhận cuộc gọi, cháu có việc tìm anh ấy.”
Đầu kia điện thoại trầm mặc một phem, tiếp theo vang lên giọng nói trầm thấp đau đớn:
“Nguyên Tử, chú ở tỉnh Giang Nam. A Binh nó mất tích rồi...”
Anh Binh mất tích? ! Trương Nguyên Thanh đứng ngây ra như phỗng, sau mấy giây, vừa mờ mịt vừa vội vàng hỏi:
“Đã có chuyện gì?”
Anh Binh làm sao lại mất tích được, hắn rõ ràng còn gửi đồ cho mình.
Chương 4 Mất tích 2
“Ba hôm trước mất tích, chú với cô Chu của cháu hôm qua nhận được trường học thông báo, liền lập tức chạy tới.” Chú Lôi tâm tình sa sút.
“Báo cảnh sát chưa, bên an ninh nói thế nào?” Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói.
Chú Lôi trầm mặc rất lâu, có chút do dự nói:
“Chuyện này thật sự không dễ nói, A Binh mất tích có chút kỳ quái...”
Kỳ quái? Có ý tứ gì... Trương Nguyên Thanh sững sờ.
Chú Lôi nói:
“A Binh là ba ngày trước mất tích trong đêm ở phòng ngủ, cảnh sát đã lấy camera giám sát của ký túc xá, phát hiện A Binh cả đêm đều không rời khỏi phòng ngủ, nhưng sáng sớm hôm sau, người đã không thấy tăm hơi.”
“Học viên ngủ cùng phòng nói, trước khi đi ngủ còn thấy nó, tỉnh lại liền không có ai, còn tưởng nó chỉ là ra ngoài.”
Trương Nguyên Thanh thốt lên: “Điều này sao có thể chứ...”
Chẳng lẽ con người sẽ biến mất vào hư không sao, loại lý do thoái thác này trẻ con ba tuổi cũng sẽ không tin.
Trương Nguyên Thanh đè xuống lo nghĩ trong lòng, hạ giọng nói:
“Chú Lôi, anh Binh có phải đắc tội ai ở trường không?”
Hắn nghĩ tới đầu tiên chính là, anh Binh ở trường đắc tội ai, đối phương ở nơi đó có quyền lực nhất định, cho nên camera mới sẽ không nhìn ra vấn đề, bởi vì cái này thường thường mang ý nghĩa nhân viên nhà trường có hành vi bao che.
Thời đại tin tức bùng nổ, phàm là người từng lên mạng đều hoặc nhiều hoặc ít từng nghe tình huống tương tự.
“Lãnh đạo trường học nói sẽ cố hết sức phối hợp cảnh sát, đám cảnh sát thì nói bảo chúng ta trở về chờ tin tức, bọn họ sẽ điều tra... Chú với cô của cháu cả đêm chưa ngủ.”
Trong giọng của chú Lôi xen lẫn uể oải với lo lắng.
“Ba hôm trước mất tích, chú với cô Chu của cháu hôm qua nhận được trường học thông báo, liền lập tức chạy tới.” Chú Lôi tâm tình sa sút.
“Báo cảnh sát chưa, bên an ninh nói thế nào?” Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói.
Chú Lôi trầm mặc rất lâu, có chút do dự nói:
“Chuyện này thật sự không dễ nói, A Binh mất tích có chút kỳ quái...”
Kỳ quái? Có ý tứ gì... Trương Nguyên Thanh sững sờ.
Chú Lôi nói:
“A Binh là ba ngày trước mất tích trong đêm ở phòng ngủ, cảnh sát đã lấy camera giám sát của ký túc xá, phát hiện A Binh cả đêm đều không rời khỏi phòng ngủ, nhưng sáng sớm hôm sau, người đã không thấy tăm hơi.”
“Học viên ngủ cùng phòng nói, trước khi đi ngủ còn thấy nó, tỉnh lại liền không có ai, còn tưởng nó chỉ là ra ngoài.”
Trương Nguyên Thanh thốt lên: “Điều này sao có thể chứ...”
Chẳng lẽ con người sẽ biến mất vào hư không sao, loại lý do thoái thác này trẻ con ba tuổi cũng sẽ không tin.
Trương Nguyên Thanh đè xuống lo nghĩ trong lòng, hạ giọng nói:
“Chú Lôi, anh Binh có phải đắc tội ai ở trường không?”
Hắn nghĩ tới đầu tiên chính là, anh Binh ở trường đắc tội ai, đối phương ở nơi đó có quyền lực nhất định, cho nên camera mới sẽ không nhìn ra vấn đề, bởi vì cái này thường thường mang ý nghĩa nhân viên nhà trường có hành vi bao che.
Thời đại tin tức bùng nổ, phàm là người từng lên mạng đều hoặc nhiều hoặc ít từng nghe tình huống tương tự.
“Lãnh đạo trường học nói sẽ cố hết sức phối hợp cảnh sát, đám cảnh sát thì nói bảo chúng ta trở về chờ tin tức, bọn họ sẽ điều tra... Chú với cô của cháu cả đêm chưa ngủ.”
Trong giọng của chú Lôi xen lẫn uể oải với lo lắng.
Quả nhiên là loại câu trả lời này, đáng chết... Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, trấn an:
“Ngài đừng vội, ông ngoại cùng anh họ của cháu đều làm bên an ninh, cái này ngài là biết. Để lát nữa cháu hỏi bọn họ một lần nên xử lý loại chuyện này như thế nào, phải chú ý những thứ gì. Ngài có điều gì không hiểu, cần trưng cầu ý kiến, cũng cứ gọi điện cho cháu.”
“Mặt khác, ngài nhất định hpải hỏi bạn cùng trường một phem, nếu như anh Binh đắc tội ai, khẳng định sẽ có bạn học biết.”
Trong lòng chú Lôi hơi thoải mái, nói:
“Biết rồi, Nguyên Tử, cháu cũng đừng lo, có tin tức chú sẽ nói ngay cho cháu.”
Cúp điện thoại, Trương Nguyên Thanh có chút đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong phòng, lo cho an nguy của anh Binh.
Người ta không có khả năng vô duyên vô cớ mất tích, camera an ninh không tóm được, vậy khẳng định là camera an ninh bị động tay chân rồi, cũng không biết anh Binh đắc tội ai.
Nhưng một sinh viên năm thứ 3, lại có thể đắc tội ai đây?
Chờ chút, ba ngày trước mất tích...
Ba ngày trước? !
Trương Nguyên Thanh đột nhiên giật mình, hàng chuyển phát nhanh từ Giang Nam tới Tùng Hải, cần 2-3 ngày thời gian, dựa theo thời gian suy tính, anh Binh là đêm hôm đó gửi đồ xong cho mình thì mất tích...
Đây là trùng hợp? Hay là nói trong đó có gì liên quan.
Nghĩ tới đây, hắn theo bản năng đi sờ tấm thẻ đen trong túi, nhưng khi hắn thò bàn tay vào túi, đột nhiên ngây người.
Tấm thẻ màu đen không thấy đâu nữa.
Chương 5 Mất tích 3
Rơi xuống đất rồi? Trương Nguyên Thanh vội cúi đầu, ánh mắt nhanh chóng đảo qua sàn phòng.
Không có!
Hắn cúp rạp người nhìn vào gầm giường, gầm giường phủ một lớp bụi, cùng một ít tiền xu, cúc ác các loại tạp vật, nhưng không có tấm thẻ màu đen.
Tấm thẻ kia không thấy đâu nữa, mà hắn nhớ rất rõ, đồ đã bị hắn bỏ vào túi.
Làm sao lại biến mất vào hư không được?
Liên tưởng đến anh Binh bí ẩn mất tích, bức thư nội dung kỳ quái, cùng tấm thẻ màu đen quỷ dị biến mất, trong lòng Trương Nguyên Thanh không hiểu sao thấy hoảng sợ cùng mờ mịt.
“Tấm thẻ màu đen có thể có liên quan với anh Binh mất tích không? Hoặc là manh mối quan trọng?”
Hít sâu một hơi, Trương Nguyên Thanh quyết định dùng “bệnh cũ” của mình khởi động lại ký ức một lần.
Hắn rót nước mát vào trong ly thủy tinh trước, từ tủ đầu giường lấy lọ thuốc ra, vặn mở, sau đó cởi giày nằm lên giường.
Làm xong tất cả, hắn nhắm mắt, không nhúc nhích, ở trong đầu nhớ tới khuôn mặt của cha.
Điều kiện chủ động phát động bệnh cũ là ổn định tâm thần tưởng tượng một hình ảnh, tốt nhất là từng thấy, nhưng lại nhớ không quá rõ ràng.
Như vậy sẽ kích phát sức sống của đại não, từ từ thêm nhiệt, cuối cùng trí nhớ sôi trào.
Cách nhiều năm, khuôn mặt cha đã mơ hồ không rõ, chính là đối tượng hoàn mỹ nhất.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khuôn mặt của cha từ mơ hồ tới rõ ràng, cuối cùng rõ ràng rành mạch, mà trái tim Trương Nguyên Thanh kịch liệt nhảy lên, tựa như động cơ vận hành quá tải.
Giờ khắc này, thời gian như trôi ngược, hình ảnh một tiếng trước, như là bộ phim, hiện lên từng cảnh một.
Hắn nhìn thấy mình mở ra hàng chuyển phát nhanh, xem xong thư kiện, bỏ tấm thể màu đen vào túi áo jacket, kế tiếp là gửi tin nhắn cho anh Binh.
Đến đây, qua nửa tiếng nữa, hắn ngồi ở bên cạnh bàn không nhúc nhích, lướt video ngắn mười mấy phút, ở trong nhóm game gửi mấy tấm ảnh cho mấy tên bạn háo sắc.
Giữ mấy tấm ảnh chất lượng tốt.
Sau đó đọc tiểu thuyết vài phút, bởi vì luôn nghĩ chuyện tấm thẻ, liền gọi điện cho anh Binh.
Sau khi gọi điện thoại xong, thời khắc mấu chốt tới, hắn vội vàng đi loạn trong phòng, đây là thời gian dễ rơi tấm thẻ nhát.
Trong hình ảnh ký ức, hắn nhìn thấy bản thân nhíu mày bước qua bước lại trong phòng, sau đó đưa tay đi sờ tấm thẻ, phát hiện tấm thẻ biến mất.
Trương Nguyên Thanh bỗng mở mắt, trên mặt tràn đầy kinh hãi.
Không còn? !
Tấm thẻ đen cứ như vậy không còn nữa, biến mất vào hư không.
Anh Binh con mẹ nó rốt cuộc đã gửi cho mình thứ gì... Trong nháy mắt, da đầu hắn có chút phát tê.
Không kịp nghĩ nhiều, bên tai vang lên tạp âm hỗn loạn, giống như tiếng vô số người chồng chất lên nhau, hình ảnh trong đầu vỡ nát giống như núi lửa phun trào, toàn bộ phun ra.
Cái mũi Trương Nguyên Thanh có chất lỏng ấp áp chảy qua, đầu tựa như bị đóng đinh vào.
Hắn sắc mặt vặn vẹo bò về phía đầu giường, run rẩy đổ ra năm viên thuốc nhỏ màu lam nhét vào trong mồm, lại run rẩy cầm lấy ly nước, ngửa đầu mang thuốc và nước cùng nhau nuốt vào bụng.
Một lát sau, Trương Nguyên Thanh sắc mặt trắng bệch ngồi ở đầu giường thở dốc.
Đến đây, hắn cơ bản có thể xác định, anh Binh mất tích có liên hệ nhất định với tấm thẻ màu đen.
“Anh Binh là mất tích sau khi gửi tấm thẻ đen cho mình, mà tấm thẻ đen kia tồn tại sự quỷ dị, hiển nhiên không phải vật bình thường...”
Điều này không khỏi làm người ta liên tưởng tới, hắn có thể gặp phải uy hiếp gì, không thể tự chủ được gửi đi vật phẩm.
“Nhưng anh ấy vì sao không giao cho sở cảnh sát nơi đó, người lại gửi cho mình.”
Chẳng lẽ mình một tên gà cũng chưa từng giết, cũng chưa từng ngủ với sinh viên, so với cảnh sát còn đáng tin cậy hơn?
Trương Nguyên Thanh lúc đó nghĩ tới chi tiết “Camera giám sát cùng người trong phòng ngủ chưa phát hiện gì khác thường”.
Mà có thể làm tới trình độ này, tất nhiên phải có được quyền thế nhất định.
Anh Binh chưa nộp tấm thẻ đen cho sở cảnh sát nơi đó, là bởi vì... Sở cảnh sát cũng không thể tin được?
Hoặc là nói, người hoặc thế lực dẫn tới việc hắn biến mất, sức ảnh hưởng bao trùm đến sở cảnh sát nơi đó.
“Anh ấy gửi tấm thẻ đen cho mình, là bởi vì biết ông ngoại là cảnh sát trưởng về hưu, anh họ là đội trưởng trị an, ở thành phố Tùng Hải có mối quan hệ tương đối mạnh, người tỉnh Giang Nam bên kia không có cách nào ảnh hưởng đến mình?”
Phải nói việc này cho anh họ.
“Kính coong~”
Lúc này, hắn nghe được tiếng chuông cửa, từ cửa trước truyền tới tiếng chuông cửa.
Tiếng bước chân của bà ngoại chợt vang lên, xuyên qua phòng khách tới cửa trước, mở chốt cửa.
“Mấy người tìm ai?”
“Chào bà, chúng tôi là điều tra viên cục an ninh khu Khang Dương, xin hỏi Trương Nguyên Thanh có nhà không.”
Người ngoài cửa trả lời.