-
Chương 76-80
Chương 76 Đọa lạc chén thánh
Trong phòng họp nhỏ trên tầng hai biệt thự.
Mặt trời ngã về tây, ánh mặt trời đỏ như máu xuyên qua cửa sổ chiếu lên sàn phòng họp, nhuộm đỏ tấm thảm lông dê trắng.
Lý Đông Trạch, Thanh Đằng, Bạch Long, Đường Quốc Cường, Đại Cơ Bá. . . Mấy vị đội trưởng ngồi thẳng lưng xung quanh bàn hội nghị, Linh Cảnh Hành Giả cấp đội trưởng khu Khang Dương, có thể tới đều đã tới.
Trừ đám đội trưởng của Ngũ Hành minh, Viên Đình mới trở về từ kinh thành cũng có mặt trong cuộc họp.
Thân là trinh sát, Lý Đông Trạch rất nhạy bén, cảm giác được trạng thái tinh thần của Viên Đình không tốt, cau mày nói:
"Ngươi bị thương sao?"
Sắc mặt Viên Đình tái nhợt, yếu ớt dựa vào lưng ghế, nhắm mắt tĩnh tâm, nghe thấy vậy bình tĩnh nói:
" Không phải, chỉ là lần này vào kinh, lão Tôn rất coi trọng ta, cho rằng sau này ta sẽ trở thành trụ cột của Thái Nhất môn nên đã đích thân huấn luyện. Huấn luyện quá độ, cho nên trạng thái không tốt."
Đám đông kinh ngạc.
Phó Thanh Dương liếc nhìn anh ta, không đánh giá, nghiêm mặt nói:
"Nói chính sự, Nguyên Thủy nhìn thấy cái gì trong trí nhớ của Âu Hướng Vinh mà khiến cho ngươi vội vã chạy tới đây."
Ánh mắt mấy vị đội trưởng lập tức ngưng trọng, nhìn về phía Lý Đông Trạch.
Gia hỏa này từ lúc ra khỏi nhà xác, liền triệu tập mọi người chạy đến chỗ Phó bách phu trưởng, nói rằng có việc quan trọng.
Hỏi hắn có chuyện gì, hắn cũng không nói khiến mọi người bức xúc và lo lắng.
Lý Đông Trạch ho khan một cái, nhìn mọi người: " Dạ Du Thần của chúng ta từ trong trí nhớ Âu Hướng Vinh đã biết Chén Thánh là cái gì, nó là một kiện đạo cụ của Quỷ Nhãn phán quan, tên đầy đủ là Đọa Lạc Chén Thánh."
"Quỷ Nhãn phán quan… Đọa Lạc Chén Thánh?"
Đám đội trưởng hai bên bàn hội nghị không khỏi nhìn nhau, vẻ mặt có ngưng trọng cùng mờ mịt.
Quỷ Nhãn phán quan là phó hội trưởng phân hội Đông Khu của Linh Năng hội.
Linh Năng hội là một tổ chức độc ác khét tiếng trong giới Linh Cảnh Hành Giả, do một đám Vu Cổ sư cường đại và điên cuồng tạo thành, mà Quỷ Nhãn phán quan xếp hàng thứ tám trong bảng treo thưởng ở Ngũ Hành minh. Là nhân vật có năng lực dời non lấp bể.
Không nghĩ tới vụ án của Âu Hướng Vinh lại liên quan đến nhân vật ở cấp độ này.
Về phần mờ mịt, bởi vì bọn hắn chưa bao giờ nghe nói về đạo cụ Đọa Lạc Chén Thánh này.
"Âu Hướng Vinh đang tìm đạo cụ của Quỷ Nhãn phán quan?" Đại Cơ Bá nhíu mày nói: "Đầu óc tiểu tử kia quả nhiên có vấn đề."
Chỉ là Cổ Hoặc Chi Yêu Siêu Phàm cảnh, lại dám ngấp nghé đạo cụ của Linh Cảnh Hành Giả đẳng cấp cao.
Đám người không thèm nhìn Đại Cơ Bá nói, nhao nhao nhìn về phía Phó Thanh Dương.
Phó Thanh Dương trầm mặc mấy giây, giọng nói lộ rõ sự ngưng trọng, "Tiếp theo, ta sẽ tiết lộ một tin tức cho các ngươi, nhưng cấp bậc của các vẫn chưa đủ cho nên, sau khi ra khỏi cánh cửa này, các ngươi phải coi như chưa nghe thấy gì."
Nghe vậy, tất cả mọi người không khỏi căng thẳng, sống lưng thẳng tắp.
"Đọa Lạc Chén Thánh là đạo cụ loại quy tắc của nghề nghiệp Vu Cổ sư, cấp độ cực cao, tác dụng của nó là khống chế Linh Cảnh Hành Giả. Quỷ Nhãn phán quan đã lợi dụng đạo cụ này để nô dịch rất nhiều những Linh Cảnh Hành Giả nghề nghiệp khác. Phần lớn "Đọa lạc giả" mà chúng ta phải đối phó hàng năm đều do Quỷ Nhãn phán quan tạo ra. Theo thông tin, một khi nhận Đọa Lạc Chén Thánh ô nhiễm, cả đời đều sẽ bị Quỷ Nhãn phán quan nô dịch, chỉ có tử vong mới có thể thoát khỏi, không có bất kỳ biện pháp nào khác.”
"Ngoài ra, Đọa lạc giả cứ cách một đoạn thời gian phải tiếp nhận tẩy lễ từ Chén Thánh một lần, nếu không sẽ phát cuồng mà chết."
Lý Đông Trạch "Ừ" một tiếng, tiếp lời: "Âu Hướng Vinh chính là nô bộc của Quỷ Nhãn phán quan."
Các đội trưởng dường như đã hiểu thông.
Bạch Long đầu tiên là gật đầu sau đó chợt nhíu mày:
" Chuyện này liên quan gì đến việc hắn ta giết chết Triệu Anh Quân? Hơn nữa đây cũng không phải sự kiện lớn đúng không?."
"Triệu Anh Quân cũng là nô bộc của Quỷ Nhãn phán quan, hắn ẩn nấp ở Ngũ Hành minh, mặt ngoài là cố vấn cục an ninh, âm thầm vụng trộm giúp Quỷ Nhãn phán quan tìm kiếm người mới." Lý Đông Trạch dừng lại một chút, lấy giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói:
"Trước đây không lâu, Quỷ Nhãn phán quan đột nhiên vẫn lạc, tâm phúc của hắn là Hắc Vô Thường mang theo Chén Thánh và danh sách thông tin các đọa lạc giả chạy trốn. Hiện tại, không chỉ là Âu Hướng Vinh mà tất cả đọa lạc giả cùng một người khác là Cổ Vương phó hội trưởng phân hội Đông Khu Linh Năng hội và lực lượng cấp dưới của ông ta đều đang tìm kiếm Hắc Vô Thường.
"Hắc Vô Thường sau khi đoạt được danh sách, nhất định sẽ liên lạc với những đọa lạc giả này, mà Triệu Anh Quân có thân phận nội ứng rất trọng yếu, rất có khả năng đã liên lạc cùng Hắc Vô Thường, bởi vậy Âu Hướng Vinh muốn thông qua Triệu Anh Quân để tìm ra nơi ở của Hắc Vô Thường."
Điều này... đầu óc mọi người trở nên trống rỗng.
Quỷ Nhãn phán quan là Linh Cảnh Hành Giả đẳng cấp cao, đại nhân vật như vậy, vậy mà chết rồi?
Thông tin này quá sốc, ngay cả Phó Thanh Dương vốn bình tĩnh nhất thì thần sắc cũng trở nên sững sờ.
Trong sự im lặng đến nghẹt thở, Phó Thanh Dương gõ bàn một cái nói, cau mày nói:
" Trong danh sách của Quỷ Nhãn phán quan có rất nhiều thông tin về các đọa lạc giả, Hắc Vô Thường mang theo danh sách cùng Chén Thánh trốn đi, hắn không có khả năng tiếp nhận tất cả "Nô bộc", giống như Âu Hướng Vinh, loại người điên điên khùng khùng này là một ví dụ."
Lý Đông Trạch cười khổ một tiếng: "Cho nên mới nói là chuyện lớn."
Các đội trưởng tâm tình nặng nề.
Phó Thanh Dương nói:
"Hắc Vô Thường trốn ở Tùng Hải, sau này Tùng Hải sẽ không còn yên bình nữa, ta sẽ mau chóng đem tin tức này báo cáo cho Trưởng Lão hội, để bọn hắn thông tri cho đồng nghiệp các nơi, đề phòng những đọa lạc giả mất khống chế.
"Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người sẽ không có ngày nghỉ, không cho phép tắt máy 24/24, tùy thời chờ lệnh."
Các đội trưởng tâm tình nặng nề gật đầu.
Phó Thanh Dương trầm mặt, nói:
"Sự kiện lần này, ta muốn phê bình tất cả các ngươi: hời hợt, cẩu thả, thiếu cảnh giác."
Tiếp theo, sắc mặt hắn chuyển nhu hòa, nói:
"Trong sự kiện Âu Hướng Vinh, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã lập công lớn, từ việc đánh chết Âu Hướng Vinh đến việc vấn linh, tra ra tin tức Quỷ Nhãn phán quan ngã xuống, tất cả đều là việc hắn làm. Một đám người các ngươi, già kinh nghiệm mà không bằng một người mới, thân là thượng cấp của các ngươi, ta cảm thấy rất mất mặt."
Bọn người Lý Đông Trạch lộ vẻ mặt xấu hổ.
A? Cái gì? Người giết chết Âu Hướng Vinh chính là Dạ Du Thần mới vào đội kia?
Viên Đình sững sờ, hắn trái xem phải xem, nhịn không được vung tay lên: "Phó bách phu trưởng, ngươi nói là, vị Dạ Du Thần cấp 1 trong đội của Lý thập trưởng đã đánh chết Âu Hướng Vinh?"
Lý Đông Trạch lặng yên ưỡn ngực, vênh cằm lên.
Đại Cơ Bá cảm khái nói: "Tiểu tử kia có thiên phú chiến đấu cực mạnh, thành tựu tương lai không thể đoán trước, không chừng có thể lên tới Thánh Giả cảnh, trở thành nhân vật cấp chấp sự."
Mấy vị đội trưởng khẽ vuốt cằm, đồng ý cách nói của hắn.
Thanh Đằng đội trưởng giải thích: "Hắn là người đầu tiên phát hiện tung tích Âu Hướng Vinh, cũng quả quyết tấn công, lúc chúng ta chạy tới chiến đấu đã kết thúc. Mặc dù Âu Hướng Vinh đã bị thương, thần trí có chút rối loạn nhưng muốn giết hắn vẫn rất khó khăn."
Đây, đây là loại thiên tài gì… Viên Đình ngây người mấy giây, chợt cảm thấy đau lòng khó thở.
Tôn trưởng lão thật hồ đồ!!!
Chương 77 Đọa lạc chén thánh 2
Phó Thanh Dương không muốn tiếp tục chủ đền này nữa, thản nhiên nói:
"Tan họp."
Mấy người Lý Đông Trạch nhao nhao đứng dậy rời ghế.
Viên Đình không đi, chờ đám đội trưởng rời khỏi phòng họp, hắn cố nén sự tiếc hận cùng ảo não, mở miệng nói:
"Phó bách phu trưởng, có chuyện cần ngài hỗ trợ."
Phó Thanh Dương nhìn hắn.
Viên Đình giải thích nói: "Lần này, môn chủ triệu tập chúng ta vào kinh tuyên bố một tin tức cơ mật… Ma Quân chết rồi."
Phó Thanh Dương ngây ngẩn cả người, tiếp theo, khuôn mặt anh tuấn của hắn tràn đầy vẻ khiếp sợ, cho dù là tin tức Quỷ Nhãn phán quan chết, cũng không thể làm hắn xuất hiện tâm trạng sợ hãi dữ dội như vậy.
Ma Quân, một ID khiến tất cả những Linh Cảnh Hành Giả nghe tên thôi đã sợ mất mật, hắn là một tên Dạ Du Thần sa đọa, tính tình bất thường, tàn bạo, khát máu thành tính, mà bởi vì tinh thông ám sát, ẩn nấp, cho nên Linh Cảnh Hành Giả chết trong tay hắn nhiều vô số kể.
Trong thời kỳ Ma Quân ngông cuồng nhất, các trưởng lão của tổ chức đều nơm nớp lo sợ, không dám lộ diện.
Mà tổ chức tà ác cũng rất chán ghét người này, bởi vì Ma Quân giết người không cố kỵ, chính đạo tà đạo đều giết.
Cho đến đầu năm ngoái, hắn ở trong Linh cảnh đối kháng đẳng cấp cao gặp phải nữ nguyên soái của Bạch Hổ binh chúng, bị vị nguyên soái kinh tài tuyệt diễm kia đánh trọng thương, từ đó mới mai danh ẩn tích.
"Sau đó?" Phó Thanh Dương khôi phục lạnh nhạt.
"Môn chủ cho chúng ta nhiệm vụ, tìm kiếm truyền nhân Ma Quân. Bắt đầu từ hai tháng trước, đến cuối năm nay, tất cả những người mới trở thành Dạ Du Thần, đều là mục tiêu sàng lọc của chúng ta." Viên Đình nói.
Phó Thanh Dương nhíu mày: " Cho dù có người may mắn lấy được thẻ nhân vật Ma Quân, thì cũng không liên quan gì đến Ma Quân. Tại sao môn chủ của ngươi lại muốn tìm hắn, đừng nói với ta là quý tài."
Linh Cảnh Hành Giả sau khi chết, Linh cảnh sẽ xóa bỏ tất cả "Số liệu" về nhân vật kia, sau đó thẻ nhân vật sẽ tự tìm kiếm chủ nhân mới.
Khi Linh Cảnh Hành Giả đẳng cấp cao vẫn lạc, lúc thẻ nhân vật bị xóa dữ liệu sẽ lưu lại thứ gì đó, có thể là một loại phúc lợi, cũng có thể là quyền hạn nào đó.
Loại thẻ nhân vật này cơ bản đã mạnh hơn thẻ nhân vật thông thường.
Nhưng theo Phó Thanh Dương, điểm đặc biệt này vẫn chưa đủ để khiến cho môn chủ Thái Nhất môn phải toàn lực tìm kiếm như vậy, phải biết rằng ngay cả bản thân Ma Quân cũng có cấp độ thấp hơn Dạ Du Thần mạnh nhất hiện giờ.
Viên Đình lắc đầu: "Ta không biết, ta chỉ nghe lệnh làm việc thôi. Năm nay Tùng Hải chỉ có bốn tân thủ tấn thăng làm Dạ Du Thần, một người chết trong Linh cảnh, hai người gia nhập Thái Nhất môn đã được đưa đến doanh trại tập huấn. Người cuối cùng chính là thuộc hạ của Lý Đông Trạch, ta muốn tra hỏi hắn một lần."
Phó Thanh Dương nhìn chăm chú Viên Đình, con ngươi màu nâu đậm sắc bén mà thâm thúy.
Viên Đình kiên trì nhìn thẳng hắn.
"Có thể, nhưng mặc kệ kết quả như thế nào, ngươi đều phải nói cho ta biết trước, ngươi không được phép tự tiện mang hắn về kinh."
. . . .
Trước bàn làm việc, Trương Nguyên Thanh bật máy tính lên, trầm ngâm hồi lâu rồi hét lên:
"Quan Nhã tỷ, viết báo cáo như thế nào vậy?"
Quan Nhã cúi đầu, qua loa đáp lại: "Không phải ta đã gửi bản mẫu cho cậu rồi sao, cứ theo đấy mà viết đi."
"Không phải cách thức, vấn đề là nội dung. . ." Trương Nguyên Thanh sầu não.
Bây giờ cậu phải viết một báo cáo về việc giết Âu Hướng Vinh, điều khiến cậu ta gặp khó khăn là sự tồn tại của giày múa đỏ, nếu che giấu sự tồn tại của nó thì rất khó để cậu mô tả quá trình giết Âu Hướng Vinh.
Suy cho cùng, đây không phải là chuyện có thể làm qua loa trong một hai câu.
"Ai nha, ngươi phiền chết đi được." Quan Nhã nhẹ nhàng chuyển động ghế làm việc, quay người trở lại, sẵng giọng: "Ngươi muốn viết như thế nào?"
Trương Nguyên Thanh trầm ngâm một chút: "Tôi muốn nhấn mạnh sự thật rằng tôi dựa vào vương bá chi khí chấn nhiếp Âu Hướng Vinh, sau đó dựa vào kỹ năng tuyệt vời và đầu óc sáng suốt của mình để chiến đấu với Cổ Hoặc Chi Yêu ba trăm hiệp, và cuối cùng giết chết tên ma đầu suýt chút nữa tạo thành tinh phong huyết vũ ở Tùng Hải này."
Hỗn huyết ngự tỷ liếc mắt:
" Thay vì cố làm nổi bật những thứ không tồn tại này một cách hợp lý, tại sao không làm giảm chỉ số IQ của Âu Hướng Vinh xuống một cách vô lý. Ngươi ở trong hầm xe biểu hiện liền rất nhanh trí, sao bây giờ lại ngu xuẩn như vậy?"
À đúng rồi, Âu Hướng Vinh tinh thần đã không còn bình thường, mà còn bị trọng thương, bị thương đến mức nào ngoại nhân không biết rõ, ta có thể tùy ý miêu tả, dù sao hắn cũng không có khả năng bật nắp quan tài lên giải thích… Trương Nguyên Thanh ánh mắt sáng lên:
" Đã hiểu, cảm ơn Quan Nhã tỷ."
Hắn ngay lập tức bắt đầu gõ phím, miêu tả Âu Hướng Vinh điên cuồng không còn lý trí, đồng thời đã quyết định cách xử lý đối với "Thị Huyết Chi Nhận".
Chức năng của Phục Ma Xử nghiêng về tịnh hóa, trấn ma, chứ không phải cận chiến chém giết, Thị Huyết Chi Nhận đã bù đắp khuyết điểm này.
Hiệu ứng đổ máu và xuyên giáp đi kèm với nó là một sự kết hợp hoàn hảo với thuộc tính Sát thủ của Dạ Du Thần.
Điều duy nhất cần xem xét là thiếu máu.
Khi điểm kinh nghiệm của mình tăng lên và khả năng của mình được cải thiện, sinh lực mạnh mẽ và sức mạnh tự phục hồi của Dạ Du Thần sẽ có thể hỗ trợ hai đạo cụ cùng lúc . . . Xử diệt yêu ma, kiếm chém cuồng đồ, nghĩ lại cũng rất hay đấy chứ. . . . Trương Nguyên Thanh viết xong báo cáo, sau đó gửi vào hòm thư của Lý Đông Trạch quay lại nói:
"Khi nào tôi sẽ nhận được phần thưởng cho việc thông qua Đường hầm Xà Linh, cùng phần thưởng chém giết Âu Hướng Vinh?"
" Công lao của cậu cần phải được Hội đồng trưởng lão thông qua, tiền cũng vậy, có lẽ sẽ được trả cùng với tiền lương của tháng sau." Quan Nhã cười tủm tỉm nói: "Thế nào, muốn mời chị ăn cơm sao? Ừm, chị muốn ăn bào ngư, hải sâm, thịt vịt nướng, dăm bông nhập khẩu, bò bít tết cao cấp..."
Không, đắt quá, tôi chỉ có thể mời chị ăn bánh rán trái cây, thêm một cây xúc xích và hai quả trứng cút. . . . Trương Nguyên Thanh trong lòng tự nhủ.
Hắn nhìn đồng hồ, đã là hai rưỡi chiều, cậu định đi về nhà.
"Thập trưởng cùng những đội trưởng khác đi đâu rồi?" Trước khi đi, Trương Nguyên Thanh hỏi.
Sau khi biết được ký ức của Âu Hướng Vinh, Lý Đông Trạch các đội trưởng vội vã bỏ đi, không dặn dò gì.
"Họp."
Quan Nhã cầm điện thoại, tựa vào thành ghế, ưỡn ngực, cười nói:
" Các cuộc họp quy mô lớn và các cuộc họp cấp trung của các Linh Cảnh Hành Giả khu Khang Dương bình thường đều tổ chức ở chỗ Phó bách phu trưởng, chờ cậu đi làm được hơn nửa năm thì có thể đến đó chơi."
"Có gì vui đâu chứ, tôi ghét nhất là đi họp." Trương Nguyên Thanh không hứng thú đáp.
Quan Nhã nháy mắt, lộ ra nụ cười: "Nơi đó có rất nhiều hầu nữ xinh đẹp."
Trương Nguyên Thanh lập tức hào hứng: "Tôi thực sự muốn sớm tham gia vào cuộc họp của tổ chức, đóng góp vào việc xây dựng tổ chức."
Chương 78 Khách không mời
Rời khỏi phòng họp, Viên Đình thở ra một hơi, cảm giác áp lực bỗng nhẹ đi.
Vị thiếu gia nhà họ Phó này, dù là đẳng cấp hay gia thế đều khiến người khác đuổi không kịp, lúc đối mặt hắn sẽ cảm nhận được áp lực giống như đối mặt với cấp trên chứ không hề giống một tên phú nhị đại.
Viên Đình đảo mắt nhìn 2 cô hầu gái vừa đi qua, tuổi tròn đôi mươi, ngực nở mông cong, khuôn mặt mỹ lệ, trong biệt thự có bảy, tám hầu gái, mỗi một người đều là mỹ nhân.
Dù có nhiều mỹ nữ vây quanh nhưng Viên Đình biết, vị công tử xuất thân từ gia đình giàu có này không gần nữ sắc.
So với ban đầu, trong biệt thự đã hai lần đổi người hầu, những người được tuyển dụng nghĩ rằng sẽ có cơ hội gà hóa Phượng Hoàng, không kiềm chế được tâm tư, ý đồ quyến rũ thiếu chủ Phó gia.
Tất cả đều đã bị đuổi.
Bây giờ các hầu gái trong biệt thự đều rất thành thật, ngoan ngoãn làm việc, không còn suy nghĩ viển vông nữa.
Hầu gái trong biệt thự giống như đồ trưng bày để thể hiện thân phận, cũng có thể là sở thích cá nhân của Phó Thanh Dương.
Ra khỏi biệt thự, chui vào xe riêng, Viên Đình nhớ lại nội dung cuộc họp hôm nay, đầu tiên hắn báo cáo những thông tin quan trọng như cái chết của Quỷ Nhãn phán quan cho Thái Nhất môn, sau khi làm xong chuyện chính, hắn gửi tin nhắn cho bạn tốt Giản Ký của mình:
"Tùng Hải xảy ra chuyện lớn, Quỷ Nhãn phán quan tử vong, tâm phúc của hắn là Hắc Vô Thường mang theo Chén Thánh cùng danh sách lẩn trốn..."
Giản Ký: "Ta sốc không nói nên lời, Quỷ Nhãn phán quan không rõ vì sao cứ như vậy mà chết rồi? Cứ như vừa tỉnh dậy đã thấy một quốc gia nào đó bị xóa tên."
Giản Ký: "Còn gì nữa không?"
Có, tên Dạ Du Thần thông quan Đường hầm Xà Linh lần trước vừa mới giết chết một Cổ Hoặc Chi Yêu cấp 3… Cái này ngươi không nên nói cho người khác biết, nếu đến tai Tôn trưởng lão, lão sẽ làm thịt ta mất.
Viên Đình vẻ mặt nhăn nhó, rồi gõ vào tin nhắn:
"Còn có một cái tin tức, ngươi cứ nghe đi, đừng nói ra ngoài, Tôn trưởng thật lão hồ đồ, hắn không cần tên Dạ Du Thần kia..."
. . . . .
Tùng Hải, trong phòng ngủ âm u nào đó.
Đèn không bật, nguồn sáng duy nhất là ba ngọn nến trên bàn được đặt thành hình tam giác, ở giữa có một chiếc hộp sơn màu đỏ nhạt, trên bề mặt hộp có một bức chạm nổi hình côn trùng trông rất lạ.
Bóng người đeo mặt nạ màu bạc, quỳ chân bên cạnh bàn, dùng dao rạch vào ngón tay,dòng máu đỏ sẫm chảy ra.
Hắn đưa ngón tay dính máu vào miệng bức chạm côn trùng, côn trùng như sống lại, hút máu một cách thèm thuồng, màu sơn của hộp gỗ càng trở nên đỏ tươi.
Ô ô… Tiếng gió thổi qua, ngọn nến nhuốm màu máu, ngọn lửa màu đỏ tươi bốc lên cao, tạo thành một vòng xoáy màu máu phía trên hộp gỗ.
"Có chuyện gì?"
Từ trong vòng lửa xoáy tròn màu đỏ truyền ra thanh âm lạnh nhạt mà uy nghiêm.
"Thuộc hạ đã dựa theo phân phó của ngài, thả mồi câu, Ngũ Hành minh sẽ ráo riết tìm kiếm Hắc Vô Thường, chỉ là, thuộc hạ không dám hứa chắc Hắc Vô Thường sẽ luôn ẩn nấp ở Tùng Hải."
Thanh âm uy nghiêm chậm rãi nói: "Ta bói được Hắc Vô Thường hiện đang ở Tùng Hải, hắn ẩn nấp ở Tùng Hải chắc chắn có mục đích, nguyên nhân cụ thể còn đợi xác minh."
"Ngài cần thuộc hạ làm gì nữa không?"
"Âm thầm phối hợp với Ngũ Hành minh tìm kiếm Hắc Vô Thường, có tin tức lập tức báo cho ta biết, trong khoảng thời gian này, ta sẽ ở trong Linh cảnh, có lẽ sẽ không kịp ứng phó."
"Ngài có nhiệm vụ?"
"Không, ta đang tìm kiếm vị trí Quỷ Nhãn phán quan ngã xuống, trùng hợp là ta ngẫu nhiên gặp phải người đó củaThái Nhất môn, cái chết của Quỷ Nhãn phán quan quả nhiên có ẩn tình..."
Thanh âm dần dần nhỏ dần, vòng xoáy hỏa diễm màu máu đã tắt.
. . . .
"Thùng thùng. . . . ."
Tiếng đập cửa vang lên hai lần, tiếng bà ngoại truyền vào phòng ngủ: "Nguyên Tử, ăn cơm tối."
Giọng nói của bà mang theo vài phần nhẹ nhàng, hình như tâm trạng rất tốt.
Trương Nguyên Thanh mở mắt ra, phòng ngủ tối om, rèm cửa đã cản bớt ánh sáng bên ngoài.
Thật thoải mái, năng lượng ban ngày tiêu hao đã được nạp lại, đáng tiếc ở Tùng Hải rất khó nhìn thấy mặt trăng, nếu được đắm mình dưới ánh trăng thì sẽ thật hoàn hảo… Trương Nguyên Thanh ngáp, đi dép bông, mở cửa phòng ngủ, đi vào phòng khách.
Một mùi thơm nồng xộc vào lỗ mũi, trên bàn bày đầy thức ăn, thịt heo xào chua ngọt, thịt kho tàu, thịt vịt nướng, canh gà đen, măng tây,...
Bà ngoại mặc tạp dề, đi qua đi lại giữa phòng khách và phòng bếp.
Anh họ đang ở phòng bếp hỗ trợ.
Trên ghế sô pha trong phòng khách, ông ngoại tóc hoa râm đang ngồi chăm chú xem TV.
Ngồi trên bàn ăn là một cặp vợ chồng trung niên, chính là cậu mợ của Trương Nguyên Thanh.
Mợ có nét mặt đẹp, nước da trắng trẻo, tuy đã trung tuổi nhưng nhan sắc vẫn được giữ gìn cẩn thận, nàng mặc váy dài trắng, mái tóc gợn sóng, lông mày rậm.
Người đàn ông bên cạnh mợ có nét giống Trần Nguyên Quân, mặc áo vest quần dài màu tím và áo sơ mi hoa hồng, trông giống như thiếu gia trong hộp đêm, không đúng, là ông chủ.
Cậu Trương Nguyên Thanh là người không đáng tin, hồi còn trẻ chơi trong ban nhạc, nói muốn theo đuổi ước mơ ca hát, thế là xách hành lý mặc quần ống loe, cùng mấy bằng hữu "Cùng chung chí hướng" bỏ nhà đi, trở thành ca sĩ lang thang.
Mấy năm sau, không tìm được mộng tưởng, bị xã hội vùi dập thương tích đầy mình. Từ lúc trở về cũng không đi làm, ngày nào cũng mang theo máy ghi âm nhảy múa khắp nơi, cả ngày không hát karaoke thì cũng cùng đám hồ bằng cẩu hữu lêu lổng.
Chương 79 Khách không mời 2
Đương nhiên, lớp trẻ thành phố thời đó đều như thế.
Vì ngoại hình ưa nhìn, nói chuyện dễ nghe, cho nên cậu cưới được người mợ có gia cảnh giàu có, sau khi kết hôn, đúng là cậu từng hồi tâm chuyển ý được mấy năm nhưng sau khi mợ sinh anh họ, cậu liền lộ bản chất.
Cả ngày chơi bời lêu lổng, dù sao không có việc gì làm thì chơi thôi.
"Nguyên Tử, có nhớ cậu không?" Cậu rất vui khi thấy truyền nhân của mình.
Cậu rất thích hát và nhảy rap, bài hát thích nhất là "Ô ô check it out, bánh rán trái cây", kèm theo điệu nhảy của chính cậu sáng tạo.
Trong nhà trừ Trương Nguyên Thanh, không ai trong gia đình muốn hát và nhảy với cậu.
Cho nên cậu rất xem trọng Trương Nguyên Thanh, xem hắn là truyền nhân.
"Mợ!" Trương Nguyên Thanh lên tiếng chào, sau đó trả lời cậu qua loa vài câu.
"Cậu có mang quà về cho mày." Cậu nói.
"A! Cậu ơi, cậu cuối cùng cũng về rồi, sao cậu không nói trước với cháu, nếu cậu nói trước với cháu, cháu nhất định sẽ đón cậu ở sân bay, chúa sẽ làm chứng cho cháu."
Trương Nguyên Thanh lập tức đổi thái độ, bày tỏ cảm xúc mãnh liệt của mình.
Hai cậu cháu cười lớn nắm tay, đụng vai, cậu ôm bả vai truyền nhân ngồi xuống:
"Nguyên Tử, gần đây ta đi du lịch nước ngoài đã học được kỹ năng rap từ tinh tinh. Khi hát chúng ta nên thêm động tác uốn lưỡi và lắc môi khi hát, điều này sẽ khiến nó trở nên khí thế hơn. . ."
Uốn lưỡi thì ta biết, nhưng lắc môi là cái gì… Trương Nguyên Thanh nghẹn họng nhìn trân trối: "Lợi hại, không hổ là cậu của cháu, thiên phú hơn người, gần đây cháu thiếu tiền tiêu vặt."
"Chút lòng thành, mợ cháu có tiền, chút nữa ta bảo nàng cho cháu."
Không lâu sau, anh họ cùng bà ngoại đem những món ăn cuối cùng bưng lên, chào hỏi mọi người rồi ăn cơm.
"Dì út sao không về thế ạ." Trương Nguyên Thanh hỏi.
"Nó nói bệnh viện có chút việc, sẽ về muộn." Bà ngoại trả lời.
Cậu nhướng mày, hắc hắc nói: "Bệnh viện có việc? Hay là đi hẹn hò cùng bạn trai."
Bà ngoại mỉa mai: "Vậy thì ta đã cám ơn trời đất. Kiểu người như nó không đến 30 tuổi thì sẽ không lấy chồng. Thanh niên bây giờ không biết bị làm sao, một hai không chịu kết hôn."
Bà ngoại đối với cái thế đạo này rất bất mãn.
Cậu liền nói: "Nói mới nhớ, Nguyên Quân vẫn còn độc thân, Nguyên Quân, hôm nào cháu đem bạn trai về để ta xem."
Trầm ổn như anh họ cũng phải sững sờ: "Cái gì?"
Cậu nhún nhún vai, "Cháu cũng 30 rồi, không có bạn gái nên ta chỉ có thể mong cháu có bạn trai thôi."
Vừa mới dứt lời, bà ngoại vén tay áo lên muốn đập cậu.
"Mẹ, mẹ, con nói đùa." Cậu vội vàng ngăn lại, "Sao mọi người không có chút hài hước nào vậy, hiện tại người trẻ tuổi rất ưa thích các đôi nam nam yêu nhau mà."
Mợ chỉ cúi đầu ăn cơm, không nói lời nào.
Nàng cùng bà ngoại quan hệ không tốt, trên đời hiếm có mẹ chồng nàng dâu hòa thuận.
Bà ngoại tính khí nóng nảy, mợ tính cách cường thế, người thì cho rằng con dâu không đảm việc nhà, người thì cho rằng mẹ chồng thích xen vào chuyện người khác.
Lúc Trương Nguyên Thanh còn nhỏ, mợ cùng bà ngoại thường xuyên cãi nhau, mỗi khi gặp chuyện, dì út đều ăn hạt dưa ngồi xem. Trương Nguyên Thanh thì một bên khuyên can các người đừng cãi nhau nữa, một bên lấy hạt dưa trong tay dì út. Anh họ cũng một bên làm bài tập, một bên cắn hạt dưa.
Bây giờ, mợ đã qua thời trẻ tuổi nóng tính, lại lười gây sự với mẹ chồng nhưng quan hệ từ đầu đến cuối vẫn rất lãnh đạm.
Lúc này, anh họ nhìn lại, nói: "Nghe nói hôm nay trường học các ngươi có chuyện?"
"Ta không biết, ta đã về ngủ từ sớm. . . . ." Trương Nguyên Thanh giả câm vờ điếc.
Bà nội vội vàng hỏi có chuyện gì, Trần Nguyên Quân giải thích ngắn gọn. Bà ngoại nghe nói có tội phạm lẻn vào trường học nên đối với thế đạo này càng thêm bất mãn.
Đang nói thì cửa chống trộm truyền đến tiếng "Tích", sau đó tay nắm cửa bị vặn ra.
Trương Nguyên Thanh ngồi gần cửa nghiêng đầu nhìn một cái, là dì út về.
Hôm nay dì mặc một chiếc áo len khoét xéo vai, để lộ bờ vai tròn trịa cân đối, với một chiếc áo vest đen nhỏ, quần tây màu trắng nhạt kiểu xuân hè, chân đi một đôi giày trắng.
Trương Nguyên Thanh ánh mắt dừng lại ở bắp chân nàng, con ngươi co rút lại.
Trên chân Giang Ngọc Nhi có một đứa bé đang bám chặt.
Chương 80 Linh anh
Đứa bé cao khoảng năm mươi phân, thân hình mờ ảo, trên đầu có tóc tơ thưa thớt, má phúng phính, bàn tay và bàn chân mũm mĩm như củ sen, trông rất dễ thương.
Nó treo mình trên bắp chân của Giang Ngọc Nhị như một con gấu túi, nghiêng cái đầu nhỏ, nhắm mắt không nhúc nhích như là đang ngủ.
Tiểu di nói đúng thật? Bệnh viện của họ thực sự bị ma ám, hơn nữa còn thật sự là anh linh? Trương Nguyên Thanh nhìn anh linh nho nhỏ, há miệng sửng sốt.
Điều này hoàn toàn phá vỡ sự hiểu biết của hắn ta.
"Ngươi nhìn cái gì!"
Dì út thấy cháu trai nhìn mình chằm chằm, vội vàng trừng hắn một cái.
Cô kéo ghế ra, ngồi phịch xuống, làm nũng nói: "Mẹ ơi, con mệt quá, giúp con xới cơm."
"Con không có tay có chân à." Bà ngoại ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn đứng dậy tiến vào phòng bếp.
"A, bại hoại gia tộc, anh về rồi à?"
Dì út một bên lấy tay cầm thịt vịt nướng, một bên ân cần thăm hỏi đại ca.
"Độc thân thêm mấy năm nữa, em cũng sẽ trở thành bại hoại gia tộc, đến lúc đó anh em chúng ta song kiếm hợp bích, cùng nhau chống lại hắc vu bà." Cậu bỉ ổi hề hề nói.
Lúc này, bà ngoại bưng bát cơm đi ra, dì út liền lộ ra vẻ ngoan ngoãn, ôm lấy cánh tay, tựa đầu vào vai của bà ngoại, "Anh mới là gia tộc bại hoại, em là đồng nữ do mẹ sinh ra, chuyên trấn áp loại cặn bã như anh."
Dì út dựa vào chiêu này để lấy lòng ông bà ngoại, độc chiếm ân sủng của hai vị lão nhân.
"Vậy ta cùng Nguyên Quân một tổ cũng được, Nguyên Quân cũng sắp thành bại hoại gia tộc, đúng không bà xã?" Cậu nói.
Mợ lườm cậu một cái.
"A?" Dì út nhai miếng thịt vịt nướng mấy lần, nghi ngờ hỏi: "Mẹ, có phải người quên không cho muối? Con vịt này ăn không có mùi vị gì."
"Đây là mua bên ngoài về." Bà ngoại tức giận nói.
Dì nhỏ khẽ cau mày, hít một hơi rồi kêu lên: " Sao lại không ngửi được, đồ ăn cũng không có chút vị nào."
Bà ngoại nghe vậy, ân cần hỏi han: "Có phải bị cảm rồi không?"
Lúc này, Trương Nguyên Thanh trông thấy linh anh đang treo trên bắp chân của dì mình, cái mũi tẹt của nó giật giật, sau đó nó mở đôi mắt đen như cúc áo ra, sau khi trông thấy hoàn cảnh lạ lẫm, khuôn mặt nhỏ trở nên ngốc trệ, giống như không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Thấy cảnh này, Trương Nguyên Thanh trong lòng càng thêm ngưng trọng.
Đây không phải linh thể bình thường, linh thể bình thường không có ý thức, không biết suy nghĩ, sẽ chỉ làm theo bản năng.
Anh linh mờ mịt một lúc, rồi theo bản năng, co rúm mũi nhỏ, thuận theo thân thể dì út bò lên vai nàng.
Sau đó, nó nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon.
Trương Nguyên Thanh dùng ánh mắt nhìn theo linh anh, thấy tốc độ bò của nó đột nhiên tăng lên, dọc theo cánh tay dì út, run rẩy leo tới mặt bàn.
Nó nằm nhoài trên bàn cơm, nó vươn đôi tay nhỏ mập mạp định cầm miếng vịt quay, nhưng nó chẳng lấy được gì.
Sau khi thử đi thử lại, dường như cuối cùng nó nhận ra rằng nó không thể chạm vào món ăn ngon, ủy khuất khóc lớn.
Bên tai Trương Nguyên Thanh lập tức vang lên tiếng khóc hư ảo, ồn ào không thôi.
Hài tử chết tiệt này, ồn ào quá… Trương Nguyên Thanh điều động thái âm chi lực, ngưng tụ trong lòng bàn tay, đưa tay cầm một miếng thịt vịt quay, trên thực tế hắn đã đem anh linh nắm trong tay.
"Các ngươi ăn trước, ta vào toilet."
Hắn mang theo anh linh giống như xách tiểu cẩu, đi vào toilet.
Sau lưng truyền tới tiếng của dì út: "A, cái mũi đột nhiên thông rồi, thịt vịt quay thật là thơm."
. . . . .
Trước bồn rửa tay, Trương Nguyên Thanh một tay nâng linh anh nhìn nó thè lưỡi hồng ra, từng chút một liếm láp lòng bàn tay đang chứa thái âm chi lực của mình.
Thái âm chi lực của Dạ Du Thần đối với linh thể là thuốc đại bổ.
"Nó theo dì út về nhà chắc do trên người dì út nhiễm khí tức của mình, đối với linh thể, khí tức này có sức hút rất lớn..."
Nhưng khiến Trương Nguyên Thanh không hiểu là tinh thần lực của trẻ con rất yếu, sau khi chết linh thể sẽ nhanh chóng tiêu tán, lâu thì một hai ngày, ngắn thì vài giờ.
Mà tin đồn bệnh viện của dì út bị quỷ ám hình như đã có một thời gian.
Chuyện này không hợp lý.
Không hiểu thì tra tư liệu. . . . Trương Nguyên Thanh lấy ra điện thoại di động, đăng nhập diễn đàn.
# Sốc, Quỷ Nhãn phán quan đã chết, tương lai có lẽ sẽ có một số đọa lạc giả mất khống chế, nhân viên các nơi chú ý cảnh giới #
# Sốc, Đường hầm Xà Linh bị chinh phục, thân phận người thông quan bí ẩn#
Trương Nguyên Thanh bỏ qua hai bài viết đầu tiên không thèm quan tâm, tổ chức nhà nước sau này phải đề phòng đọa lạc giả mất khống chế cho nên tin tức liên quan đến Quỷ Nhãn phán quan chắc chắn phải được công khai.
Ngược lại tin tức hắn đánh hạ Đường hầm Xà Linh, đã được đăng trên diễn đàn, lần đầu tiên các Linh Cảnh Hành Giả phía tổ chức nhà nước biết tới ID Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Trương Nguyên Thanh ở ô tìm kiếm trong diễn đàn, hắn gõ từ khóa " linh thể đặc thù ".
Chẳng bao lâu, tôi tìm thấy một bài về phổ biến kiến thức về linh thể.
"Linh thể là tinh thần lực của sinh linh có trí tuệ sau khi chết lưu lại ngưng tụ thành, bởi vì đã mất đi phần lớn ý thức cho nên linh thể hiện ra trạng thái đờ đẫn, hoạt động theo bản năng.”
"Bất luận sinh linh gì một khi chết đi, linh thể sẽ không ngừng tiêu tán, linh thể người bình thường nhiều nhất sẽ duy trì bảy ngày, linh thể của Linh Cảnh Hành Giả có thể tồn tại lâu hơn, thời gian tồn tại phụ thuộc vào sức mạnh tinh thần.
"Nhưng mọi thứ luôn có ngoại lệ, theo ta biết, Dạ Du Thần và Huyễn Thuật sư đẳng cấp cao, cho dù nhục thân bị hủy, linh thể cũng có thể dựa vào thủ đoạn đặc thù để trường tồn."
Trong phòng họp nhỏ trên tầng hai biệt thự.
Mặt trời ngã về tây, ánh mặt trời đỏ như máu xuyên qua cửa sổ chiếu lên sàn phòng họp, nhuộm đỏ tấm thảm lông dê trắng.
Lý Đông Trạch, Thanh Đằng, Bạch Long, Đường Quốc Cường, Đại Cơ Bá. . . Mấy vị đội trưởng ngồi thẳng lưng xung quanh bàn hội nghị, Linh Cảnh Hành Giả cấp đội trưởng khu Khang Dương, có thể tới đều đã tới.
Trừ đám đội trưởng của Ngũ Hành minh, Viên Đình mới trở về từ kinh thành cũng có mặt trong cuộc họp.
Thân là trinh sát, Lý Đông Trạch rất nhạy bén, cảm giác được trạng thái tinh thần của Viên Đình không tốt, cau mày nói:
"Ngươi bị thương sao?"
Sắc mặt Viên Đình tái nhợt, yếu ớt dựa vào lưng ghế, nhắm mắt tĩnh tâm, nghe thấy vậy bình tĩnh nói:
" Không phải, chỉ là lần này vào kinh, lão Tôn rất coi trọng ta, cho rằng sau này ta sẽ trở thành trụ cột của Thái Nhất môn nên đã đích thân huấn luyện. Huấn luyện quá độ, cho nên trạng thái không tốt."
Đám đông kinh ngạc.
Phó Thanh Dương liếc nhìn anh ta, không đánh giá, nghiêm mặt nói:
"Nói chính sự, Nguyên Thủy nhìn thấy cái gì trong trí nhớ của Âu Hướng Vinh mà khiến cho ngươi vội vã chạy tới đây."
Ánh mắt mấy vị đội trưởng lập tức ngưng trọng, nhìn về phía Lý Đông Trạch.
Gia hỏa này từ lúc ra khỏi nhà xác, liền triệu tập mọi người chạy đến chỗ Phó bách phu trưởng, nói rằng có việc quan trọng.
Hỏi hắn có chuyện gì, hắn cũng không nói khiến mọi người bức xúc và lo lắng.
Lý Đông Trạch ho khan một cái, nhìn mọi người: " Dạ Du Thần của chúng ta từ trong trí nhớ Âu Hướng Vinh đã biết Chén Thánh là cái gì, nó là một kiện đạo cụ của Quỷ Nhãn phán quan, tên đầy đủ là Đọa Lạc Chén Thánh."
"Quỷ Nhãn phán quan… Đọa Lạc Chén Thánh?"
Đám đội trưởng hai bên bàn hội nghị không khỏi nhìn nhau, vẻ mặt có ngưng trọng cùng mờ mịt.
Quỷ Nhãn phán quan là phó hội trưởng phân hội Đông Khu của Linh Năng hội.
Linh Năng hội là một tổ chức độc ác khét tiếng trong giới Linh Cảnh Hành Giả, do một đám Vu Cổ sư cường đại và điên cuồng tạo thành, mà Quỷ Nhãn phán quan xếp hàng thứ tám trong bảng treo thưởng ở Ngũ Hành minh. Là nhân vật có năng lực dời non lấp bể.
Không nghĩ tới vụ án của Âu Hướng Vinh lại liên quan đến nhân vật ở cấp độ này.
Về phần mờ mịt, bởi vì bọn hắn chưa bao giờ nghe nói về đạo cụ Đọa Lạc Chén Thánh này.
"Âu Hướng Vinh đang tìm đạo cụ của Quỷ Nhãn phán quan?" Đại Cơ Bá nhíu mày nói: "Đầu óc tiểu tử kia quả nhiên có vấn đề."
Chỉ là Cổ Hoặc Chi Yêu Siêu Phàm cảnh, lại dám ngấp nghé đạo cụ của Linh Cảnh Hành Giả đẳng cấp cao.
Đám người không thèm nhìn Đại Cơ Bá nói, nhao nhao nhìn về phía Phó Thanh Dương.
Phó Thanh Dương trầm mặc mấy giây, giọng nói lộ rõ sự ngưng trọng, "Tiếp theo, ta sẽ tiết lộ một tin tức cho các ngươi, nhưng cấp bậc của các vẫn chưa đủ cho nên, sau khi ra khỏi cánh cửa này, các ngươi phải coi như chưa nghe thấy gì."
Nghe vậy, tất cả mọi người không khỏi căng thẳng, sống lưng thẳng tắp.
"Đọa Lạc Chén Thánh là đạo cụ loại quy tắc của nghề nghiệp Vu Cổ sư, cấp độ cực cao, tác dụng của nó là khống chế Linh Cảnh Hành Giả. Quỷ Nhãn phán quan đã lợi dụng đạo cụ này để nô dịch rất nhiều những Linh Cảnh Hành Giả nghề nghiệp khác. Phần lớn "Đọa lạc giả" mà chúng ta phải đối phó hàng năm đều do Quỷ Nhãn phán quan tạo ra. Theo thông tin, một khi nhận Đọa Lạc Chén Thánh ô nhiễm, cả đời đều sẽ bị Quỷ Nhãn phán quan nô dịch, chỉ có tử vong mới có thể thoát khỏi, không có bất kỳ biện pháp nào khác.”
"Ngoài ra, Đọa lạc giả cứ cách một đoạn thời gian phải tiếp nhận tẩy lễ từ Chén Thánh một lần, nếu không sẽ phát cuồng mà chết."
Lý Đông Trạch "Ừ" một tiếng, tiếp lời: "Âu Hướng Vinh chính là nô bộc của Quỷ Nhãn phán quan."
Các đội trưởng dường như đã hiểu thông.
Bạch Long đầu tiên là gật đầu sau đó chợt nhíu mày:
" Chuyện này liên quan gì đến việc hắn ta giết chết Triệu Anh Quân? Hơn nữa đây cũng không phải sự kiện lớn đúng không?."
"Triệu Anh Quân cũng là nô bộc của Quỷ Nhãn phán quan, hắn ẩn nấp ở Ngũ Hành minh, mặt ngoài là cố vấn cục an ninh, âm thầm vụng trộm giúp Quỷ Nhãn phán quan tìm kiếm người mới." Lý Đông Trạch dừng lại một chút, lấy giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói:
"Trước đây không lâu, Quỷ Nhãn phán quan đột nhiên vẫn lạc, tâm phúc của hắn là Hắc Vô Thường mang theo Chén Thánh và danh sách thông tin các đọa lạc giả chạy trốn. Hiện tại, không chỉ là Âu Hướng Vinh mà tất cả đọa lạc giả cùng một người khác là Cổ Vương phó hội trưởng phân hội Đông Khu Linh Năng hội và lực lượng cấp dưới của ông ta đều đang tìm kiếm Hắc Vô Thường.
"Hắc Vô Thường sau khi đoạt được danh sách, nhất định sẽ liên lạc với những đọa lạc giả này, mà Triệu Anh Quân có thân phận nội ứng rất trọng yếu, rất có khả năng đã liên lạc cùng Hắc Vô Thường, bởi vậy Âu Hướng Vinh muốn thông qua Triệu Anh Quân để tìm ra nơi ở của Hắc Vô Thường."
Điều này... đầu óc mọi người trở nên trống rỗng.
Quỷ Nhãn phán quan là Linh Cảnh Hành Giả đẳng cấp cao, đại nhân vật như vậy, vậy mà chết rồi?
Thông tin này quá sốc, ngay cả Phó Thanh Dương vốn bình tĩnh nhất thì thần sắc cũng trở nên sững sờ.
Trong sự im lặng đến nghẹt thở, Phó Thanh Dương gõ bàn một cái nói, cau mày nói:
" Trong danh sách của Quỷ Nhãn phán quan có rất nhiều thông tin về các đọa lạc giả, Hắc Vô Thường mang theo danh sách cùng Chén Thánh trốn đi, hắn không có khả năng tiếp nhận tất cả "Nô bộc", giống như Âu Hướng Vinh, loại người điên điên khùng khùng này là một ví dụ."
Lý Đông Trạch cười khổ một tiếng: "Cho nên mới nói là chuyện lớn."
Các đội trưởng tâm tình nặng nề.
Phó Thanh Dương nói:
"Hắc Vô Thường trốn ở Tùng Hải, sau này Tùng Hải sẽ không còn yên bình nữa, ta sẽ mau chóng đem tin tức này báo cáo cho Trưởng Lão hội, để bọn hắn thông tri cho đồng nghiệp các nơi, đề phòng những đọa lạc giả mất khống chế.
"Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người sẽ không có ngày nghỉ, không cho phép tắt máy 24/24, tùy thời chờ lệnh."
Các đội trưởng tâm tình nặng nề gật đầu.
Phó Thanh Dương trầm mặt, nói:
"Sự kiện lần này, ta muốn phê bình tất cả các ngươi: hời hợt, cẩu thả, thiếu cảnh giác."
Tiếp theo, sắc mặt hắn chuyển nhu hòa, nói:
"Trong sự kiện Âu Hướng Vinh, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã lập công lớn, từ việc đánh chết Âu Hướng Vinh đến việc vấn linh, tra ra tin tức Quỷ Nhãn phán quan ngã xuống, tất cả đều là việc hắn làm. Một đám người các ngươi, già kinh nghiệm mà không bằng một người mới, thân là thượng cấp của các ngươi, ta cảm thấy rất mất mặt."
Bọn người Lý Đông Trạch lộ vẻ mặt xấu hổ.
A? Cái gì? Người giết chết Âu Hướng Vinh chính là Dạ Du Thần mới vào đội kia?
Viên Đình sững sờ, hắn trái xem phải xem, nhịn không được vung tay lên: "Phó bách phu trưởng, ngươi nói là, vị Dạ Du Thần cấp 1 trong đội của Lý thập trưởng đã đánh chết Âu Hướng Vinh?"
Lý Đông Trạch lặng yên ưỡn ngực, vênh cằm lên.
Đại Cơ Bá cảm khái nói: "Tiểu tử kia có thiên phú chiến đấu cực mạnh, thành tựu tương lai không thể đoán trước, không chừng có thể lên tới Thánh Giả cảnh, trở thành nhân vật cấp chấp sự."
Mấy vị đội trưởng khẽ vuốt cằm, đồng ý cách nói của hắn.
Thanh Đằng đội trưởng giải thích: "Hắn là người đầu tiên phát hiện tung tích Âu Hướng Vinh, cũng quả quyết tấn công, lúc chúng ta chạy tới chiến đấu đã kết thúc. Mặc dù Âu Hướng Vinh đã bị thương, thần trí có chút rối loạn nhưng muốn giết hắn vẫn rất khó khăn."
Đây, đây là loại thiên tài gì… Viên Đình ngây người mấy giây, chợt cảm thấy đau lòng khó thở.
Tôn trưởng lão thật hồ đồ!!!
Chương 77 Đọa lạc chén thánh 2
Phó Thanh Dương không muốn tiếp tục chủ đền này nữa, thản nhiên nói:
"Tan họp."
Mấy người Lý Đông Trạch nhao nhao đứng dậy rời ghế.
Viên Đình không đi, chờ đám đội trưởng rời khỏi phòng họp, hắn cố nén sự tiếc hận cùng ảo não, mở miệng nói:
"Phó bách phu trưởng, có chuyện cần ngài hỗ trợ."
Phó Thanh Dương nhìn hắn.
Viên Đình giải thích nói: "Lần này, môn chủ triệu tập chúng ta vào kinh tuyên bố một tin tức cơ mật… Ma Quân chết rồi."
Phó Thanh Dương ngây ngẩn cả người, tiếp theo, khuôn mặt anh tuấn của hắn tràn đầy vẻ khiếp sợ, cho dù là tin tức Quỷ Nhãn phán quan chết, cũng không thể làm hắn xuất hiện tâm trạng sợ hãi dữ dội như vậy.
Ma Quân, một ID khiến tất cả những Linh Cảnh Hành Giả nghe tên thôi đã sợ mất mật, hắn là một tên Dạ Du Thần sa đọa, tính tình bất thường, tàn bạo, khát máu thành tính, mà bởi vì tinh thông ám sát, ẩn nấp, cho nên Linh Cảnh Hành Giả chết trong tay hắn nhiều vô số kể.
Trong thời kỳ Ma Quân ngông cuồng nhất, các trưởng lão của tổ chức đều nơm nớp lo sợ, không dám lộ diện.
Mà tổ chức tà ác cũng rất chán ghét người này, bởi vì Ma Quân giết người không cố kỵ, chính đạo tà đạo đều giết.
Cho đến đầu năm ngoái, hắn ở trong Linh cảnh đối kháng đẳng cấp cao gặp phải nữ nguyên soái của Bạch Hổ binh chúng, bị vị nguyên soái kinh tài tuyệt diễm kia đánh trọng thương, từ đó mới mai danh ẩn tích.
"Sau đó?" Phó Thanh Dương khôi phục lạnh nhạt.
"Môn chủ cho chúng ta nhiệm vụ, tìm kiếm truyền nhân Ma Quân. Bắt đầu từ hai tháng trước, đến cuối năm nay, tất cả những người mới trở thành Dạ Du Thần, đều là mục tiêu sàng lọc của chúng ta." Viên Đình nói.
Phó Thanh Dương nhíu mày: " Cho dù có người may mắn lấy được thẻ nhân vật Ma Quân, thì cũng không liên quan gì đến Ma Quân. Tại sao môn chủ của ngươi lại muốn tìm hắn, đừng nói với ta là quý tài."
Linh Cảnh Hành Giả sau khi chết, Linh cảnh sẽ xóa bỏ tất cả "Số liệu" về nhân vật kia, sau đó thẻ nhân vật sẽ tự tìm kiếm chủ nhân mới.
Khi Linh Cảnh Hành Giả đẳng cấp cao vẫn lạc, lúc thẻ nhân vật bị xóa dữ liệu sẽ lưu lại thứ gì đó, có thể là một loại phúc lợi, cũng có thể là quyền hạn nào đó.
Loại thẻ nhân vật này cơ bản đã mạnh hơn thẻ nhân vật thông thường.
Nhưng theo Phó Thanh Dương, điểm đặc biệt này vẫn chưa đủ để khiến cho môn chủ Thái Nhất môn phải toàn lực tìm kiếm như vậy, phải biết rằng ngay cả bản thân Ma Quân cũng có cấp độ thấp hơn Dạ Du Thần mạnh nhất hiện giờ.
Viên Đình lắc đầu: "Ta không biết, ta chỉ nghe lệnh làm việc thôi. Năm nay Tùng Hải chỉ có bốn tân thủ tấn thăng làm Dạ Du Thần, một người chết trong Linh cảnh, hai người gia nhập Thái Nhất môn đã được đưa đến doanh trại tập huấn. Người cuối cùng chính là thuộc hạ của Lý Đông Trạch, ta muốn tra hỏi hắn một lần."
Phó Thanh Dương nhìn chăm chú Viên Đình, con ngươi màu nâu đậm sắc bén mà thâm thúy.
Viên Đình kiên trì nhìn thẳng hắn.
"Có thể, nhưng mặc kệ kết quả như thế nào, ngươi đều phải nói cho ta biết trước, ngươi không được phép tự tiện mang hắn về kinh."
. . . .
Trước bàn làm việc, Trương Nguyên Thanh bật máy tính lên, trầm ngâm hồi lâu rồi hét lên:
"Quan Nhã tỷ, viết báo cáo như thế nào vậy?"
Quan Nhã cúi đầu, qua loa đáp lại: "Không phải ta đã gửi bản mẫu cho cậu rồi sao, cứ theo đấy mà viết đi."
"Không phải cách thức, vấn đề là nội dung. . ." Trương Nguyên Thanh sầu não.
Bây giờ cậu phải viết một báo cáo về việc giết Âu Hướng Vinh, điều khiến cậu ta gặp khó khăn là sự tồn tại của giày múa đỏ, nếu che giấu sự tồn tại của nó thì rất khó để cậu mô tả quá trình giết Âu Hướng Vinh.
Suy cho cùng, đây không phải là chuyện có thể làm qua loa trong một hai câu.
"Ai nha, ngươi phiền chết đi được." Quan Nhã nhẹ nhàng chuyển động ghế làm việc, quay người trở lại, sẵng giọng: "Ngươi muốn viết như thế nào?"
Trương Nguyên Thanh trầm ngâm một chút: "Tôi muốn nhấn mạnh sự thật rằng tôi dựa vào vương bá chi khí chấn nhiếp Âu Hướng Vinh, sau đó dựa vào kỹ năng tuyệt vời và đầu óc sáng suốt của mình để chiến đấu với Cổ Hoặc Chi Yêu ba trăm hiệp, và cuối cùng giết chết tên ma đầu suýt chút nữa tạo thành tinh phong huyết vũ ở Tùng Hải này."
Hỗn huyết ngự tỷ liếc mắt:
" Thay vì cố làm nổi bật những thứ không tồn tại này một cách hợp lý, tại sao không làm giảm chỉ số IQ của Âu Hướng Vinh xuống một cách vô lý. Ngươi ở trong hầm xe biểu hiện liền rất nhanh trí, sao bây giờ lại ngu xuẩn như vậy?"
À đúng rồi, Âu Hướng Vinh tinh thần đã không còn bình thường, mà còn bị trọng thương, bị thương đến mức nào ngoại nhân không biết rõ, ta có thể tùy ý miêu tả, dù sao hắn cũng không có khả năng bật nắp quan tài lên giải thích… Trương Nguyên Thanh ánh mắt sáng lên:
" Đã hiểu, cảm ơn Quan Nhã tỷ."
Hắn ngay lập tức bắt đầu gõ phím, miêu tả Âu Hướng Vinh điên cuồng không còn lý trí, đồng thời đã quyết định cách xử lý đối với "Thị Huyết Chi Nhận".
Chức năng của Phục Ma Xử nghiêng về tịnh hóa, trấn ma, chứ không phải cận chiến chém giết, Thị Huyết Chi Nhận đã bù đắp khuyết điểm này.
Hiệu ứng đổ máu và xuyên giáp đi kèm với nó là một sự kết hợp hoàn hảo với thuộc tính Sát thủ của Dạ Du Thần.
Điều duy nhất cần xem xét là thiếu máu.
Khi điểm kinh nghiệm của mình tăng lên và khả năng của mình được cải thiện, sinh lực mạnh mẽ và sức mạnh tự phục hồi của Dạ Du Thần sẽ có thể hỗ trợ hai đạo cụ cùng lúc . . . Xử diệt yêu ma, kiếm chém cuồng đồ, nghĩ lại cũng rất hay đấy chứ. . . . Trương Nguyên Thanh viết xong báo cáo, sau đó gửi vào hòm thư của Lý Đông Trạch quay lại nói:
"Khi nào tôi sẽ nhận được phần thưởng cho việc thông qua Đường hầm Xà Linh, cùng phần thưởng chém giết Âu Hướng Vinh?"
" Công lao của cậu cần phải được Hội đồng trưởng lão thông qua, tiền cũng vậy, có lẽ sẽ được trả cùng với tiền lương của tháng sau." Quan Nhã cười tủm tỉm nói: "Thế nào, muốn mời chị ăn cơm sao? Ừm, chị muốn ăn bào ngư, hải sâm, thịt vịt nướng, dăm bông nhập khẩu, bò bít tết cao cấp..."
Không, đắt quá, tôi chỉ có thể mời chị ăn bánh rán trái cây, thêm một cây xúc xích và hai quả trứng cút. . . . Trương Nguyên Thanh trong lòng tự nhủ.
Hắn nhìn đồng hồ, đã là hai rưỡi chiều, cậu định đi về nhà.
"Thập trưởng cùng những đội trưởng khác đi đâu rồi?" Trước khi đi, Trương Nguyên Thanh hỏi.
Sau khi biết được ký ức của Âu Hướng Vinh, Lý Đông Trạch các đội trưởng vội vã bỏ đi, không dặn dò gì.
"Họp."
Quan Nhã cầm điện thoại, tựa vào thành ghế, ưỡn ngực, cười nói:
" Các cuộc họp quy mô lớn và các cuộc họp cấp trung của các Linh Cảnh Hành Giả khu Khang Dương bình thường đều tổ chức ở chỗ Phó bách phu trưởng, chờ cậu đi làm được hơn nửa năm thì có thể đến đó chơi."
"Có gì vui đâu chứ, tôi ghét nhất là đi họp." Trương Nguyên Thanh không hứng thú đáp.
Quan Nhã nháy mắt, lộ ra nụ cười: "Nơi đó có rất nhiều hầu nữ xinh đẹp."
Trương Nguyên Thanh lập tức hào hứng: "Tôi thực sự muốn sớm tham gia vào cuộc họp của tổ chức, đóng góp vào việc xây dựng tổ chức."
Chương 78 Khách không mời
Rời khỏi phòng họp, Viên Đình thở ra một hơi, cảm giác áp lực bỗng nhẹ đi.
Vị thiếu gia nhà họ Phó này, dù là đẳng cấp hay gia thế đều khiến người khác đuổi không kịp, lúc đối mặt hắn sẽ cảm nhận được áp lực giống như đối mặt với cấp trên chứ không hề giống một tên phú nhị đại.
Viên Đình đảo mắt nhìn 2 cô hầu gái vừa đi qua, tuổi tròn đôi mươi, ngực nở mông cong, khuôn mặt mỹ lệ, trong biệt thự có bảy, tám hầu gái, mỗi một người đều là mỹ nhân.
Dù có nhiều mỹ nữ vây quanh nhưng Viên Đình biết, vị công tử xuất thân từ gia đình giàu có này không gần nữ sắc.
So với ban đầu, trong biệt thự đã hai lần đổi người hầu, những người được tuyển dụng nghĩ rằng sẽ có cơ hội gà hóa Phượng Hoàng, không kiềm chế được tâm tư, ý đồ quyến rũ thiếu chủ Phó gia.
Tất cả đều đã bị đuổi.
Bây giờ các hầu gái trong biệt thự đều rất thành thật, ngoan ngoãn làm việc, không còn suy nghĩ viển vông nữa.
Hầu gái trong biệt thự giống như đồ trưng bày để thể hiện thân phận, cũng có thể là sở thích cá nhân của Phó Thanh Dương.
Ra khỏi biệt thự, chui vào xe riêng, Viên Đình nhớ lại nội dung cuộc họp hôm nay, đầu tiên hắn báo cáo những thông tin quan trọng như cái chết của Quỷ Nhãn phán quan cho Thái Nhất môn, sau khi làm xong chuyện chính, hắn gửi tin nhắn cho bạn tốt Giản Ký của mình:
"Tùng Hải xảy ra chuyện lớn, Quỷ Nhãn phán quan tử vong, tâm phúc của hắn là Hắc Vô Thường mang theo Chén Thánh cùng danh sách lẩn trốn..."
Giản Ký: "Ta sốc không nói nên lời, Quỷ Nhãn phán quan không rõ vì sao cứ như vậy mà chết rồi? Cứ như vừa tỉnh dậy đã thấy một quốc gia nào đó bị xóa tên."
Giản Ký: "Còn gì nữa không?"
Có, tên Dạ Du Thần thông quan Đường hầm Xà Linh lần trước vừa mới giết chết một Cổ Hoặc Chi Yêu cấp 3… Cái này ngươi không nên nói cho người khác biết, nếu đến tai Tôn trưởng lão, lão sẽ làm thịt ta mất.
Viên Đình vẻ mặt nhăn nhó, rồi gõ vào tin nhắn:
"Còn có một cái tin tức, ngươi cứ nghe đi, đừng nói ra ngoài, Tôn trưởng thật lão hồ đồ, hắn không cần tên Dạ Du Thần kia..."
. . . . .
Tùng Hải, trong phòng ngủ âm u nào đó.
Đèn không bật, nguồn sáng duy nhất là ba ngọn nến trên bàn được đặt thành hình tam giác, ở giữa có một chiếc hộp sơn màu đỏ nhạt, trên bề mặt hộp có một bức chạm nổi hình côn trùng trông rất lạ.
Bóng người đeo mặt nạ màu bạc, quỳ chân bên cạnh bàn, dùng dao rạch vào ngón tay,dòng máu đỏ sẫm chảy ra.
Hắn đưa ngón tay dính máu vào miệng bức chạm côn trùng, côn trùng như sống lại, hút máu một cách thèm thuồng, màu sơn của hộp gỗ càng trở nên đỏ tươi.
Ô ô… Tiếng gió thổi qua, ngọn nến nhuốm màu máu, ngọn lửa màu đỏ tươi bốc lên cao, tạo thành một vòng xoáy màu máu phía trên hộp gỗ.
"Có chuyện gì?"
Từ trong vòng lửa xoáy tròn màu đỏ truyền ra thanh âm lạnh nhạt mà uy nghiêm.
"Thuộc hạ đã dựa theo phân phó của ngài, thả mồi câu, Ngũ Hành minh sẽ ráo riết tìm kiếm Hắc Vô Thường, chỉ là, thuộc hạ không dám hứa chắc Hắc Vô Thường sẽ luôn ẩn nấp ở Tùng Hải."
Thanh âm uy nghiêm chậm rãi nói: "Ta bói được Hắc Vô Thường hiện đang ở Tùng Hải, hắn ẩn nấp ở Tùng Hải chắc chắn có mục đích, nguyên nhân cụ thể còn đợi xác minh."
"Ngài cần thuộc hạ làm gì nữa không?"
"Âm thầm phối hợp với Ngũ Hành minh tìm kiếm Hắc Vô Thường, có tin tức lập tức báo cho ta biết, trong khoảng thời gian này, ta sẽ ở trong Linh cảnh, có lẽ sẽ không kịp ứng phó."
"Ngài có nhiệm vụ?"
"Không, ta đang tìm kiếm vị trí Quỷ Nhãn phán quan ngã xuống, trùng hợp là ta ngẫu nhiên gặp phải người đó củaThái Nhất môn, cái chết của Quỷ Nhãn phán quan quả nhiên có ẩn tình..."
Thanh âm dần dần nhỏ dần, vòng xoáy hỏa diễm màu máu đã tắt.
. . . .
"Thùng thùng. . . . ."
Tiếng đập cửa vang lên hai lần, tiếng bà ngoại truyền vào phòng ngủ: "Nguyên Tử, ăn cơm tối."
Giọng nói của bà mang theo vài phần nhẹ nhàng, hình như tâm trạng rất tốt.
Trương Nguyên Thanh mở mắt ra, phòng ngủ tối om, rèm cửa đã cản bớt ánh sáng bên ngoài.
Thật thoải mái, năng lượng ban ngày tiêu hao đã được nạp lại, đáng tiếc ở Tùng Hải rất khó nhìn thấy mặt trăng, nếu được đắm mình dưới ánh trăng thì sẽ thật hoàn hảo… Trương Nguyên Thanh ngáp, đi dép bông, mở cửa phòng ngủ, đi vào phòng khách.
Một mùi thơm nồng xộc vào lỗ mũi, trên bàn bày đầy thức ăn, thịt heo xào chua ngọt, thịt kho tàu, thịt vịt nướng, canh gà đen, măng tây,...
Bà ngoại mặc tạp dề, đi qua đi lại giữa phòng khách và phòng bếp.
Anh họ đang ở phòng bếp hỗ trợ.
Trên ghế sô pha trong phòng khách, ông ngoại tóc hoa râm đang ngồi chăm chú xem TV.
Ngồi trên bàn ăn là một cặp vợ chồng trung niên, chính là cậu mợ của Trương Nguyên Thanh.
Mợ có nét mặt đẹp, nước da trắng trẻo, tuy đã trung tuổi nhưng nhan sắc vẫn được giữ gìn cẩn thận, nàng mặc váy dài trắng, mái tóc gợn sóng, lông mày rậm.
Người đàn ông bên cạnh mợ có nét giống Trần Nguyên Quân, mặc áo vest quần dài màu tím và áo sơ mi hoa hồng, trông giống như thiếu gia trong hộp đêm, không đúng, là ông chủ.
Cậu Trương Nguyên Thanh là người không đáng tin, hồi còn trẻ chơi trong ban nhạc, nói muốn theo đuổi ước mơ ca hát, thế là xách hành lý mặc quần ống loe, cùng mấy bằng hữu "Cùng chung chí hướng" bỏ nhà đi, trở thành ca sĩ lang thang.
Mấy năm sau, không tìm được mộng tưởng, bị xã hội vùi dập thương tích đầy mình. Từ lúc trở về cũng không đi làm, ngày nào cũng mang theo máy ghi âm nhảy múa khắp nơi, cả ngày không hát karaoke thì cũng cùng đám hồ bằng cẩu hữu lêu lổng.
Chương 79 Khách không mời 2
Đương nhiên, lớp trẻ thành phố thời đó đều như thế.
Vì ngoại hình ưa nhìn, nói chuyện dễ nghe, cho nên cậu cưới được người mợ có gia cảnh giàu có, sau khi kết hôn, đúng là cậu từng hồi tâm chuyển ý được mấy năm nhưng sau khi mợ sinh anh họ, cậu liền lộ bản chất.
Cả ngày chơi bời lêu lổng, dù sao không có việc gì làm thì chơi thôi.
"Nguyên Tử, có nhớ cậu không?" Cậu rất vui khi thấy truyền nhân của mình.
Cậu rất thích hát và nhảy rap, bài hát thích nhất là "Ô ô check it out, bánh rán trái cây", kèm theo điệu nhảy của chính cậu sáng tạo.
Trong nhà trừ Trương Nguyên Thanh, không ai trong gia đình muốn hát và nhảy với cậu.
Cho nên cậu rất xem trọng Trương Nguyên Thanh, xem hắn là truyền nhân.
"Mợ!" Trương Nguyên Thanh lên tiếng chào, sau đó trả lời cậu qua loa vài câu.
"Cậu có mang quà về cho mày." Cậu nói.
"A! Cậu ơi, cậu cuối cùng cũng về rồi, sao cậu không nói trước với cháu, nếu cậu nói trước với cháu, cháu nhất định sẽ đón cậu ở sân bay, chúa sẽ làm chứng cho cháu."
Trương Nguyên Thanh lập tức đổi thái độ, bày tỏ cảm xúc mãnh liệt của mình.
Hai cậu cháu cười lớn nắm tay, đụng vai, cậu ôm bả vai truyền nhân ngồi xuống:
"Nguyên Tử, gần đây ta đi du lịch nước ngoài đã học được kỹ năng rap từ tinh tinh. Khi hát chúng ta nên thêm động tác uốn lưỡi và lắc môi khi hát, điều này sẽ khiến nó trở nên khí thế hơn. . ."
Uốn lưỡi thì ta biết, nhưng lắc môi là cái gì… Trương Nguyên Thanh nghẹn họng nhìn trân trối: "Lợi hại, không hổ là cậu của cháu, thiên phú hơn người, gần đây cháu thiếu tiền tiêu vặt."
"Chút lòng thành, mợ cháu có tiền, chút nữa ta bảo nàng cho cháu."
Không lâu sau, anh họ cùng bà ngoại đem những món ăn cuối cùng bưng lên, chào hỏi mọi người rồi ăn cơm.
"Dì út sao không về thế ạ." Trương Nguyên Thanh hỏi.
"Nó nói bệnh viện có chút việc, sẽ về muộn." Bà ngoại trả lời.
Cậu nhướng mày, hắc hắc nói: "Bệnh viện có việc? Hay là đi hẹn hò cùng bạn trai."
Bà ngoại mỉa mai: "Vậy thì ta đã cám ơn trời đất. Kiểu người như nó không đến 30 tuổi thì sẽ không lấy chồng. Thanh niên bây giờ không biết bị làm sao, một hai không chịu kết hôn."
Bà ngoại đối với cái thế đạo này rất bất mãn.
Cậu liền nói: "Nói mới nhớ, Nguyên Quân vẫn còn độc thân, Nguyên Quân, hôm nào cháu đem bạn trai về để ta xem."
Trầm ổn như anh họ cũng phải sững sờ: "Cái gì?"
Cậu nhún nhún vai, "Cháu cũng 30 rồi, không có bạn gái nên ta chỉ có thể mong cháu có bạn trai thôi."
Vừa mới dứt lời, bà ngoại vén tay áo lên muốn đập cậu.
"Mẹ, mẹ, con nói đùa." Cậu vội vàng ngăn lại, "Sao mọi người không có chút hài hước nào vậy, hiện tại người trẻ tuổi rất ưa thích các đôi nam nam yêu nhau mà."
Mợ chỉ cúi đầu ăn cơm, không nói lời nào.
Nàng cùng bà ngoại quan hệ không tốt, trên đời hiếm có mẹ chồng nàng dâu hòa thuận.
Bà ngoại tính khí nóng nảy, mợ tính cách cường thế, người thì cho rằng con dâu không đảm việc nhà, người thì cho rằng mẹ chồng thích xen vào chuyện người khác.
Lúc Trương Nguyên Thanh còn nhỏ, mợ cùng bà ngoại thường xuyên cãi nhau, mỗi khi gặp chuyện, dì út đều ăn hạt dưa ngồi xem. Trương Nguyên Thanh thì một bên khuyên can các người đừng cãi nhau nữa, một bên lấy hạt dưa trong tay dì út. Anh họ cũng một bên làm bài tập, một bên cắn hạt dưa.
Bây giờ, mợ đã qua thời trẻ tuổi nóng tính, lại lười gây sự với mẹ chồng nhưng quan hệ từ đầu đến cuối vẫn rất lãnh đạm.
Lúc này, anh họ nhìn lại, nói: "Nghe nói hôm nay trường học các ngươi có chuyện?"
"Ta không biết, ta đã về ngủ từ sớm. . . . ." Trương Nguyên Thanh giả câm vờ điếc.
Bà nội vội vàng hỏi có chuyện gì, Trần Nguyên Quân giải thích ngắn gọn. Bà ngoại nghe nói có tội phạm lẻn vào trường học nên đối với thế đạo này càng thêm bất mãn.
Đang nói thì cửa chống trộm truyền đến tiếng "Tích", sau đó tay nắm cửa bị vặn ra.
Trương Nguyên Thanh ngồi gần cửa nghiêng đầu nhìn một cái, là dì út về.
Hôm nay dì mặc một chiếc áo len khoét xéo vai, để lộ bờ vai tròn trịa cân đối, với một chiếc áo vest đen nhỏ, quần tây màu trắng nhạt kiểu xuân hè, chân đi một đôi giày trắng.
Trương Nguyên Thanh ánh mắt dừng lại ở bắp chân nàng, con ngươi co rút lại.
Trên chân Giang Ngọc Nhi có một đứa bé đang bám chặt.
Chương 80 Linh anh
Đứa bé cao khoảng năm mươi phân, thân hình mờ ảo, trên đầu có tóc tơ thưa thớt, má phúng phính, bàn tay và bàn chân mũm mĩm như củ sen, trông rất dễ thương.
Nó treo mình trên bắp chân của Giang Ngọc Nhị như một con gấu túi, nghiêng cái đầu nhỏ, nhắm mắt không nhúc nhích như là đang ngủ.
Tiểu di nói đúng thật? Bệnh viện của họ thực sự bị ma ám, hơn nữa còn thật sự là anh linh? Trương Nguyên Thanh nhìn anh linh nho nhỏ, há miệng sửng sốt.
Điều này hoàn toàn phá vỡ sự hiểu biết của hắn ta.
"Ngươi nhìn cái gì!"
Dì út thấy cháu trai nhìn mình chằm chằm, vội vàng trừng hắn một cái.
Cô kéo ghế ra, ngồi phịch xuống, làm nũng nói: "Mẹ ơi, con mệt quá, giúp con xới cơm."
"Con không có tay có chân à." Bà ngoại ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn đứng dậy tiến vào phòng bếp.
"A, bại hoại gia tộc, anh về rồi à?"
Dì út một bên lấy tay cầm thịt vịt nướng, một bên ân cần thăm hỏi đại ca.
"Độc thân thêm mấy năm nữa, em cũng sẽ trở thành bại hoại gia tộc, đến lúc đó anh em chúng ta song kiếm hợp bích, cùng nhau chống lại hắc vu bà." Cậu bỉ ổi hề hề nói.
Lúc này, bà ngoại bưng bát cơm đi ra, dì út liền lộ ra vẻ ngoan ngoãn, ôm lấy cánh tay, tựa đầu vào vai của bà ngoại, "Anh mới là gia tộc bại hoại, em là đồng nữ do mẹ sinh ra, chuyên trấn áp loại cặn bã như anh."
Dì út dựa vào chiêu này để lấy lòng ông bà ngoại, độc chiếm ân sủng của hai vị lão nhân.
"Vậy ta cùng Nguyên Quân một tổ cũng được, Nguyên Quân cũng sắp thành bại hoại gia tộc, đúng không bà xã?" Cậu nói.
Mợ lườm cậu một cái.
"A?" Dì út nhai miếng thịt vịt nướng mấy lần, nghi ngờ hỏi: "Mẹ, có phải người quên không cho muối? Con vịt này ăn không có mùi vị gì."
"Đây là mua bên ngoài về." Bà ngoại tức giận nói.
Dì nhỏ khẽ cau mày, hít một hơi rồi kêu lên: " Sao lại không ngửi được, đồ ăn cũng không có chút vị nào."
Bà ngoại nghe vậy, ân cần hỏi han: "Có phải bị cảm rồi không?"
Lúc này, Trương Nguyên Thanh trông thấy linh anh đang treo trên bắp chân của dì mình, cái mũi tẹt của nó giật giật, sau đó nó mở đôi mắt đen như cúc áo ra, sau khi trông thấy hoàn cảnh lạ lẫm, khuôn mặt nhỏ trở nên ngốc trệ, giống như không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Thấy cảnh này, Trương Nguyên Thanh trong lòng càng thêm ngưng trọng.
Đây không phải linh thể bình thường, linh thể bình thường không có ý thức, không biết suy nghĩ, sẽ chỉ làm theo bản năng.
Anh linh mờ mịt một lúc, rồi theo bản năng, co rúm mũi nhỏ, thuận theo thân thể dì út bò lên vai nàng.
Sau đó, nó nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon.
Trương Nguyên Thanh dùng ánh mắt nhìn theo linh anh, thấy tốc độ bò của nó đột nhiên tăng lên, dọc theo cánh tay dì út, run rẩy leo tới mặt bàn.
Nó nằm nhoài trên bàn cơm, nó vươn đôi tay nhỏ mập mạp định cầm miếng vịt quay, nhưng nó chẳng lấy được gì.
Sau khi thử đi thử lại, dường như cuối cùng nó nhận ra rằng nó không thể chạm vào món ăn ngon, ủy khuất khóc lớn.
Bên tai Trương Nguyên Thanh lập tức vang lên tiếng khóc hư ảo, ồn ào không thôi.
Hài tử chết tiệt này, ồn ào quá… Trương Nguyên Thanh điều động thái âm chi lực, ngưng tụ trong lòng bàn tay, đưa tay cầm một miếng thịt vịt quay, trên thực tế hắn đã đem anh linh nắm trong tay.
"Các ngươi ăn trước, ta vào toilet."
Hắn mang theo anh linh giống như xách tiểu cẩu, đi vào toilet.
Sau lưng truyền tới tiếng của dì út: "A, cái mũi đột nhiên thông rồi, thịt vịt quay thật là thơm."
. . . . .
Trước bồn rửa tay, Trương Nguyên Thanh một tay nâng linh anh nhìn nó thè lưỡi hồng ra, từng chút một liếm láp lòng bàn tay đang chứa thái âm chi lực của mình.
Thái âm chi lực của Dạ Du Thần đối với linh thể là thuốc đại bổ.
"Nó theo dì út về nhà chắc do trên người dì út nhiễm khí tức của mình, đối với linh thể, khí tức này có sức hút rất lớn..."
Nhưng khiến Trương Nguyên Thanh không hiểu là tinh thần lực của trẻ con rất yếu, sau khi chết linh thể sẽ nhanh chóng tiêu tán, lâu thì một hai ngày, ngắn thì vài giờ.
Mà tin đồn bệnh viện của dì út bị quỷ ám hình như đã có một thời gian.
Chuyện này không hợp lý.
Không hiểu thì tra tư liệu. . . . Trương Nguyên Thanh lấy ra điện thoại di động, đăng nhập diễn đàn.
# Sốc, Quỷ Nhãn phán quan đã chết, tương lai có lẽ sẽ có một số đọa lạc giả mất khống chế, nhân viên các nơi chú ý cảnh giới #
# Sốc, Đường hầm Xà Linh bị chinh phục, thân phận người thông quan bí ẩn#
Trương Nguyên Thanh bỏ qua hai bài viết đầu tiên không thèm quan tâm, tổ chức nhà nước sau này phải đề phòng đọa lạc giả mất khống chế cho nên tin tức liên quan đến Quỷ Nhãn phán quan chắc chắn phải được công khai.
Ngược lại tin tức hắn đánh hạ Đường hầm Xà Linh, đã được đăng trên diễn đàn, lần đầu tiên các Linh Cảnh Hành Giả phía tổ chức nhà nước biết tới ID Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Trương Nguyên Thanh ở ô tìm kiếm trong diễn đàn, hắn gõ từ khóa " linh thể đặc thù ".
Chẳng bao lâu, tôi tìm thấy một bài về phổ biến kiến thức về linh thể.
"Linh thể là tinh thần lực của sinh linh có trí tuệ sau khi chết lưu lại ngưng tụ thành, bởi vì đã mất đi phần lớn ý thức cho nên linh thể hiện ra trạng thái đờ đẫn, hoạt động theo bản năng.”
"Bất luận sinh linh gì một khi chết đi, linh thể sẽ không ngừng tiêu tán, linh thể người bình thường nhiều nhất sẽ duy trì bảy ngày, linh thể của Linh Cảnh Hành Giả có thể tồn tại lâu hơn, thời gian tồn tại phụ thuộc vào sức mạnh tinh thần.
"Nhưng mọi thứ luôn có ngoại lệ, theo ta biết, Dạ Du Thần và Huyễn Thuật sư đẳng cấp cao, cho dù nhục thân bị hủy, linh thể cũng có thể dựa vào thủ đoạn đặc thù để trường tồn."