-
Chương 56-60
Chương 56 Hung sát án
Thứ hai, thời tiết trong xanh.
Ở một nơi như Tùng Hải, việc đi lại trong giờ cao điểm buổi sáng luôn là vấn đề khiến người bận tâm, dù đi trên cao hay dưới đất, xe cộ luôn đông đúc chen chúc dễ khiến cho người ta tăng huyết áp.
Nhân viên văn phòng bình thường đi tàu điện ngầm không gặp rắc rối về tắc đường, nhưng họ phải chịu cảnh bốn bề chen lấn.
Trong ánh nắng sớm, Trương Nguyên Thanh vai đeo ba lô, cưỡi xe đạp rong ruổi đường phố nhộn nhịp của Tùng Hải, trong miệng cắn bánh rán.
Hắn dễ dàng luồn lách vượt các xe oto cá nhân, xe thương mại và xe buýt.
Đại học Tùng Hải cách nhà bà ngoại có năm sáu cây số, đi xe đạp chỉ cần 15 phút đồng hồ, cho nên hắn không ở trong ký túc xá của trường.
Bởi vì tấn thăng chính thức là Dạ Du Thần, hắn vui vẻ đạp một hơi không ngừng đến cửa trường đại học, lấy điện thoại di động ra xem, chỉ mất mười phút.
Nếu không có quá nhiều ô tô chạy trên làn đường dành cho xe đạp, hắn có thể đi nhanh hơn nữa.
Đại học Tùng Hải thành lập vào đầu thế kỷ trước, cách đây 120 năm, là một trong những trường đại học hàng đầu của đất nước.
Ngoài nguồn giáo viên chất lượng cao, hai điểm nổi bật nhất của Đại học Tùng Hải là: Danh hoa giỏi kiếm lương chủ, dũng sĩ có can đảm đấu kiếm.
(nôm na là gái nhiều, trai ít lại còn yêu nhau)
Bà ngoại trước kia từng dặn dò dì út rằng nữ sinh ở trường học phải biết tự bảo vệ mình. Sau khi lớn tuổi hơn lại phải khuyên bảo thằng cháu ngoại ở trường học muốn bảo vệ tốt chính mình. Sau này, mình cũng phải nói với cháu trai của mình biết để nó tự bảo vệ mình ở trường.
Tiến vào cửa trường, đi qua bức tượng hiệu trưởng đầu tiên của trường được đặt ở ngay giữa đường chính, hắn từ từ đạp xe đến tòa nhà dạy học dọc theo con đường có hàng cây bên tay phải.
Môi trường trong học viện rất tao nhã và yên tĩnh, các học sinh có thể quay video ngắn hoặc ngồi trên ghế dài ven đường nói chuyện phiếm, hoặc ôm sách giáo khoa vội vàng vào lớp.
Lối đi rộng rãi sạch sẽ, bãi cỏ xanh mướt, dãy nhà tập thể cũ kỹ, nhìn thoáng qua càng giống một khu chung cư cao cấp yên tĩnh, trường học không hề có cảm giác nặng nề.
Trương Nguyên Thanh đem xe đạp dừng ở ngoài tòa nhà, đeo cặp sách tiến vào khu phức hợp.
Đi vào phòng học, Trương Nguyên Thanh nhìn lướt qua, các học sinh tụm năm tụm ba, không ít kẻ trốn học.
Hắn tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, vừa ngồi liền nghe hai nam sinh sau lưng thấp giọng nói chuyện:
"Ta mới vừa nhìn thấy Từ Doanh Doanh ở cửa trường học, nàng đang đợi kim chủ ba ba (sugar daddy)."
"Nói hươu nói vượn, nữ thần của tôi làm sao có thể bị bao nuôi được."
"Thật mà, mỗi tuần đều có đàn ông tới đón nàng, lái toàn xe hạng sang cả mấy trăm nghìn. Thứ hai tuần trước tôi mới thấy."
"Thấy rõ ràng rồi sao? Không chừng cô ấy chỉ là gọi xe thôi."
"BÌnh thường cậu sẽ hôn người lái xe sao?"
". . . Đáng giận, khi học cấp hai con gái thích các học bá, lên đại học, nữ sinh lại thích kẻ có tiền. Nam sinh bình thường bao giờ mới có thể vùng lên?"
Từ Doanh Doanh là nữ sinh cùng lớp, rẩ xinh đẹp, cô là hoa khôi lớp bọn hắn.
Trương Nguyên Thanh nhịn không được quay đầu, cười trêu ghẹo: "Lão bà trong ổ cứng có thể giúp cậu “vùng lên”.”
Hai bạn học kia không nghĩ Trương Nguyên Thanh sẽ xen vào, sửng sốt một chút.
Trương Nguyên Thanh nhìn bọn hắn nói: "Sao vậy?"
Bạn học nam tên Lý Lạc Thành "A" một tiếng: "Trương Nguyên Thanh hôm nay cậu gặp chuyện tốt gì sao, hôm nay cậu không giống bình thường."
Trương Nguyên Thanh ngạc nhiên: "Tại sao cậu lại nói vậy?"
Ngay khi Lý Lạc Thành chuẩn bị trả lời thì giáo viên đeo kính gọng đen bước vào với một cuốn sách trên tay, cả lớp học đang huyên náo lập tức im bặt.
. . . .
Khách sạn Mạch Nhạc, khu Khang Dương.
"Đinh!"
Tầng 16, cửa thang máy mở ra, Lý Đông Trạch trong bộ âu phục lịch sự với vest đen và sơ mi trắng, chống gậy bước ra khỏi thang máy.
Trên khuôn mặt gầy gò của anh ta đầy ngưng trọng, theo sau là Quan Nhã.
Cả tầng lầu không một bóng khách, thang máy hướng hành lang đã được kéo dây cảnh giới, hai nhân viên trị an đang canh giữ bên cạnh dây cảnh giới.
Quan Nhã đi giày cao gót lộp cộp tiến tới, lấy ra giấy chứng nhận ra hiệu cho nhân viên trị an.
Nhân viên bảo vệ ngay lập tức nhường ra một lối đi.
Trên đường từ hành lang vào phòng, một số nhân viên trị an mặc đồng phục đang bận rộn chụp ảnh hoặc thu thập dấu vân tay, tóc và các đồ vật khác.
Lý Đông Thâm đi qua đám người, vào phòng khách sạn, lập tức ngửi thấy một mùi máu tanh.
Ánh mắt của hắn lướt qua phòng khác khách sạn, trên giường là hai cỗ thi thể bị vải trắng che lại, ga giường vốn trắng nõn giờ loang lổ từng mảng lớn những vết máu đỏ sậm.
Lý Đông Trạch đưa tay nhấc tấm vải trắng lên để lộ ra 2 cỗ thi thể, là một nam một nữ đều đang khỏa thân.
Hắn trầm mặc một chút, trầm giọng nói: "Thật sự là Triệu Anh Quân."
Quan Nhã thì cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng, những sợi sương trắng tràn ra khỏi con ngươi, một lúc sau mới nói:
"Không có dấu hiệu đánh nhau trong phòng, không thấy dấu vết của việc dọn dẹp hiện trường... Trong thùng rác chỉ có hai cái bao cao su, nhưng trong hộp bao cao su lại thiếu ba cái…”
Nói xong, cô ta liếc nhìn nạn nhân nữ với vẻ thương hại.
Lý Đông Trạch lấy vải trắng đậy lại 2 cỗ thi thể, trầm giọng nói:
"Quan Nhã, cô ở lại đây để hỗ trợ nhân viên bảo vệ thu thập dấu vân tay, tóc và tải video giám sát, tôi sẽ liên lạc với Phó bách phu trưởng cùng các đội trưởng, có thể sẽ phải đi họp."
Quan Nhã khẽ gật đầu: "Tôi sẽ đồng bộ chi tiết cảnh quay và thông tin nạn nhân vào điện thoại di động của anh sau."
Triệu Anh Quân là là cố vấn của Văn phòng Công an đường Tương Thủy, thành viên thuộc Bạch Hổ binh chúng, là một trinh sát cấp 2.
Một thành viên Ngũ Hành minh bị giết, đây là sự kiện lớn.
. . . . .
Trong một phòng họp cỡ nhỏ trên lầu hai của biệt thự.
Phòng hội nghị được bài trí rất sang trọng, sàn trải thảm nhung mềm mại, chính giữa đặt một chiếc bàn hội nghị dài bằng gỗ nguyên khối
Trên bàn bày biện những đĩa hoa quả được cắt tỉa tỉ mỉ, những lát giăm bông long lanh, rượu vang đỏ nhập khẩu đắt tiền, xì gà và những món tráng miệng tinh xảo.
Cuối bàn hội nghị treo một màn hình chiếu màu trắng, đang chiếu đoạn video giám sát của khách sạn.
Trong video, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đi từ cửa thang máy ra, bước đến lấy thẻ mở cửa phòng rồi bước vào trong.
Chương 57 Hung sát án 2
Sau 40 phút, người đàn ông bước ra khỏi phòng, đút hai tay vào túi và cúi đầu rời đi..
Khi video kết thúc, Lý Đông Trạch nhấn nút tạm dừng, nhìn các đội trưởng trong phòng và nói:
"Sáng nay tôi nhận được báo động từ khách sạn, lúc nhân viên tới phòng quét dọn, gõ cửa nhưng không có ai mở cửa nên anh ta đã vào kiểm tra và phát hiện hai người đã chết. Triệu Anh Quân trước khi chết từng bị tra tấn, trên người có nhiều vết dao, tay chân có dấu vết bị trói, nhưng vết thương trí mạng do bị một vũ khí sắc nhọn đâm xuyên tim.”
" Người phụ nữ đã chết tên là Lưu Hiểu Nga, cũng bị vũ khí sắc nhọn đâm xuyên tim mà chết nhưng không có dấu hiệu bị ngược đãi, Căn cứ vào chiếc bao cao su bị mất tại hiện trường, chúng tôi nghi ngờ cô ấy đã bị kẻ sát nhân cưỡng bức trước khi chết.
" Ngoài ra, Cục Công an đã kiểm tra điện thoại di động của hai người và xác nhận rằng Lưu Hiểu Khánh là tình nhân của Triệu Anh Quân..
"Chúng tôi đã theo dõi các lối ra vào khác của khách sạn nhưng không thấy kẻ sát nhân đi ra, chắc hắn có thủ đoạn đặc thù nào đó có thể tránh khỏi camera giám sát. Phỏng đoán sơ bộ, hung thủ là Linh Cảnh Hành Giả."
Trong phòng họp có 6 người ngồi.
Ngồi ở vị trí thủ tịch là một thanh niên mặc tây trang trắng, khí chất kiêu ngạo, cao quý của con nhà quý tộc, để tóc đuôi ngựa ngắn, khuân mặt anh tuấn, đường nét trên khuôn mặt như chạm khắc.
Vị trí đầu tiên bên trái đang để trống là của Lý Đông Trạch.
Bên phải là một người phụ nữ ôm một con mèo màu cam, mặc một bộ sườn xám thủy mặc, vẻ ngoài thành thục vô cùng xinh đẹp. gương mặt đẹp đẽ được bảo dưỡng kỹ lưỡng, khí chất điềm tĩnh thanh nhã.
Bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên đội mũ thợ mỏ, mặc đồng phục bảo hộ lao động, làn da ngăm đen lộ rõ vẻ sương gió của những người công nhân.
Đối diện với cô là một huấn luyện viên thể dục trong bộ đồ bó sát, cánh tay rắn chắc, lớn đến mức có thể so sánh với vòng eo thon của một số phụ nữ, lông mày sắc sảo, khuôn mặt đầy cáu kỉnh.
Người cuối cùng là một phụ nữ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc bộ đồ đua xe màu trắng, quần da bó, tóc xoăn đen gợn sóng, khuôn mặt trái xoan, ngổ ngáo có chút nam tính.
Năm người này là 5 tiểu đội trưởng thuộc Linh Cảnh Hành Giả khu Khang Dương. Ngoài ra còn có mấy người vì nhiều nguyên nhân khác nhau nên không thể có mặt.
Thanh niên mặc tây trang trắng nhìn quanh, đôi mắt nâu đậm bình thản như mặt hồ, thản nhiên nói:
"Các vị, có ý kiến gì không… Thanh Đằng đội trưởng, ngươi nói trước đi."
Người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám cau mày: "Những Linh Cảnh Hành Giả bình thường sẽ không dám giết người của tổ chức nhà nước như chúng ta, có lẽ là Linh Cảnh Hành Giả nghề nghiệp tà ác làm."
Lý Đông Trạch đáp: "Tôi vẫn đang điều tra những người mà Triệu Anh Quân kết giao gần đây."
Nếu như là Linh Cảnh Hành Giả nghề nghiệp tà ác làm, mức độ nghiêm trọng của việc này sẽ rất lớn.
Hỏa Sư Đại Cơ Bá nhướng mày đầy tức giận nói: "Linh Cảnh Hành Giả tà ác? Bọn chuột thối này dám giết người Ngũ Hành minh ta, lão tử nhất định khiến hắn trả giá đắt."
Những người khác vẻ mặt nghiêm nghị, Bạch Long mặc đồ xe đua trắng trầm ngâm nói:
" Sức chiến đấu của Triệu Anh Quân như thế nào?"
Lý Đông Trạch nhìn về phía Phó Thanh Dương.
Phó Thanh Dương nói: "Có một kiện đạo cụ phòng ngự."
Nghe vậy, Bạch Long sắc mặt nghiêm túc, "Trinh sát cấp 2 mặc dù không am hiểu chiến đấu nhưng dưới tình huống có đạo cụ phòng ngự, muốn giết hắn không dễ, chưa kể, khách nhân các phòng bên hoàn toàn không nghe được bất kỳ tiếng động nào bất thường, căn cứ vào điểm này ta có thể đánh giá sơ bộ thực lực của hung thủ."
Đường Quốc Cường là chủ một công ty xây dựng, đội mũ thợ mỏ trầm giọng nói:
"Rất mạnh."
Đại Cơ Bá hừ lạnh một tiếng, tái diễn vừa rồi ngôn ngữ: "Rất mạnh thì sao, dám giết người Ngũ Hành minh ta, mạnh tới đâu cũng phải chết."
Bạch Long âm thầm vuốt trán, trong lòng nghĩ cách đuổi 2 tên này ra khỏi phòng họp.
Lý Đông Trạch nói: "Trải qua điều tra, chúng ta phát hiện Triệu Anh Quân có rất nhiều tình nhân, rất thích bao nuôi nữ sinh viên, Chúng tôi đang điều tra từng nhân tình của anh ta."
Đại Cơ Bá cau mày nói: "Vì sao?"
"Triệu Anh Quân cùng tình nhân hẹn hò cũng không cố định tại khách sạn nào, nhưng hung thủ lại có thể tìm tới thậm chí biết rõ mật khẩu phòng. Để làm được điều đó thì hung thủ phải là người quen biết hoặc đã theo dõi Triệu Anh Quân một thời gian dài thì mới có thể nắm rõ được hành động của hắn." Lý Đông Trạch nói:
" Người hiểu rõ ngươi nhất luôn là người phụ nữ bên cạnh ngươi, có lẽ chúng ta có thể từ tình nhân của Triệu Anh Quân tìm được chút manh mối."
Các đội trưởng nghiêm túc gật đầu.
Lý Đông Trạch tiếp tục nói:
"Triệu Anh Quân trước khi chết từng chịu tra khảo, các vị thử nghĩ một chút xem điều hung thủ muốn biết là gì? Mặc kệ hung thủ do mong muốn báo thù hay đơn giản do nghề nghiệp tà ác của hắn, đây chắc chắn là một vấn đề đáng để chúng ta điều tra cẩn thận.."
Biểu cảm của các đội trưởng có mặt hơi thay đổi.
Nghề nghiệp tà ác cùng nghề nghiệp hợp pháp luôn đối địch, truy lùng, săn giết lẫn nhau.
Chuyện có thể khiến những Linh Cảnh Hành Giả tà ác chú ý đương nhiên là tin tức về Linh Cảnh Hành Giả nhà nước như bọn họ, thậm chí là địa điểm ẩn náu.
Nếu hung thủ nếu không phải Linh Cảnh Hành Giả tà ác mà là một vị cường giả Linh Cảnh Hành Giả liều mình đắc tội phía tổ chức nhà nước, lẻn vào khách sạn khảo vấn, giết người, thì sự thật đằng sau có lẽ càng phức tạp hơn.
Thanh Đằng trầm giọng nói: " Chúng ta phải tìm ra hung thủ càng sớm càng tốt."
Đại Cơ Bá nghe vậy, nhìn chung quanh một chút rồi nói: " Sao Viên Đình không đến, để hắn thôn phệ linh thể của Triệu Anh Quân, lấy được ký ức của Triệu Anh Quân không phải chúng ta có thể biết hung thủ là người nào hay sao."
Việc Dạ Du Thần có thể khống chế linh thể trong nháy mắt trở nên cực kỳ quan trọng.
Phó Thanh Dương lắc đầu nói:
"Hôm qua, Thái Nhất môn triệu tập tất cả Dạ Du Thần vào kinh nghị sự, Viên Đình đã về kinh rồi."
Vẻ mặt của hắn từ đầu tới đuôi đều rất bình tĩnh, như thể trời sập xuống cũng không khiến anh ta hoảng sợ.
Vào kinh nghị sự? Mấy vị đội trưởng trong lòng trầm xuống.
Đây có phải hay không là quá trùng hợp rồi không? Hung thủ sớm không động thủ, muộn không động thủ, lại chọn thời điểm tất cả Dạ Du Thần vào kinh.
Đại Cơ Bá cả giận nói: "Thái Nhất môn xảy ra chuyện gì, sao lại chọn đúng lúc này để nghị sự chứ? Chúng ta đã sớm nên bồi dưỡng Dạ Du Thần của riêng mình."
Lý Đông Trạch bất đắc dĩ nói:
" Hung thủ chọn ở thời điểm này… Được rồi, cái này không trọng yếu. Mọi người không cần phải lo lắng, chúng ta cũng có Dạ Du Thần."
Chương 58 Hung thủ
Đúng rồi, suýt quên tiểu tử kia.
Lời nói của Lý Đông Trạch đã nhắc nhở đám đội trưởng nhớ tới đội ngũ Linh cảnh khu Khang Dương đã chiêu mộ được một vị Dạ Du Thần, từ giờ không cần mượn người từ Thái Nhất môn nữa rồi.
Đại Cơ Bá mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức nói: "Vậy còn chờ gì nữa, tranh thủ thời gian liên hệ với tiểu tử kia. Sau này còn phải tập trung bồi dưỡng Dạ Du Thần phe mình nữa, tới thời khắc quan trọng thì người một nhà vẫn đáng tin hơn."
Những đội trưởng khác lông mày giãn ra.
Đại Cơ Bá nói có lý, mặc dù Dạ Du Thần của Thái Nhất môn từ trước đến nay rất phối hợp, nhưng dù sao vẫn là người ngoài, chắc chắn sẽ không thoải mái như người của mình.
Lý Đông Trạch nhìn thoáng qua Phó Thanh Dương, gặp hắn khẽ vuốt cằm, lúc này cầm lấy điện thoại đi ra ngoài phòng họp.
"Ta sẽ liên lạc với hắn."
. . .
Sau khi kết thúc lớp học chuyên ngành buổi sáng, Trương Nguyên Thanh xác cặp sách rời khỏi phòng học, hắn định trốn tiết học buổi chiều, đi một chuyến đến chỗ làm của tiểu đội Linh cảnh.
Trong tương lai, hắn phải chú ý kết giao với mọi người trong tiểu đội Linh cảnh.
Trương Nguyên Thanh không thích trường học và hắn cũng chẳng hứng thú với việc học. Nhiều người trẻ tuổi ở Tùng Hải có tính cách lười biếng, không đủ mạnh mẽ lại thiếu phấn đấu.
Trên đời này chỉ có hai loại người sẽ phấn đấu, một là được tạo thói quen tích cực từ nhỏ, hai là bị hoàn cảnh ép buộc.
Sau khi trở thành Linh Cảnh Hành Giả, Trương Nguyên Thanh cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần phấn đấu đã mất từ lâu của mình.
Thứ nhất do bảo mệnh, thứ hai là có thể hoàn thành mộng ước thời thiếu niên là cầm kiếm đi khắm giang hồ.
Linh cảnh tràn đầy nguy hiểm cùng quỷ dị, nhưng khi được nếm vị ngon ngọt liền không cam tâm làm một người bình thường.
Đi xuống tầng dưới, đang chuẩn bị đạp xe đi thì chuông điện thoại di động trong túi vang lên.
Là Lý Đông Trạch gọi.
"Thập trưởng?" Trương Nguyên Thanh bắt máy.
"Bây giờ ngươi đang ở đâu." Lý Đông Trạch nói rất nhanh, đi thẳng vào vấn đề.
"Ở trường học."
"Đại học Tùng Hải đúng không, ta bảo Quan Nhã tới đón ngươi ngay bây giờ."
Đón ta? Trương Nguyên Thanh nghe được sự khẩn trương trong giọng nói vội vàng của Lý Đông Trạch. Cậu thử dò xét nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Có một đồng sự bị giết, chúng ta cần Dạ Du Thần thôn phệ linh thể để thu lấy ký ức người kia, à, chắc cậu không có vấn đề gì chứ." Lý Đông Trạch không quá yên tâm hỏi.
Ơ, chắc không sao đâu. . . Trương Nguyên Thanh nói: "Để ta thử một chút?"
Thôn phệ linh thể không khó, đây là kỹ năng thiên phú của Dạ Du Thần, đầu óc nói cho hắn biết chuyện này có thể làm được, nhưng về khả năng đọc trí nhớ thì hắn không chắc lắm, dù sao hắn cũng chưa bao giờ thôn phệ linh thể, không có chút nào kinh nghiệm, cho nên cậu cũng không dám chắc.
"Vậy cứ như thế nhé." Lý Đông Trạch không nhiều lời, cúp điện thoại.
Trương Nguyên Thanh cất điện thoại, đi bộ cửa trường học.
Mấy phút đồng hồ sau, hắn dừng lại ở cửa trường học, yên lặng chờ Quan Nhã tới đón, đồng thời, Trương Nguyên Thanh để ý thấy một cô gái mặc váy xếp ly dài mang theo một chiếc túi hàng hiệu đứng ở ven đường, giống như là đang chờ người.
Từ Doanh Doanh?
Trương Nguyên Thanh xem xét vị "Hoa khôi" của lớp vài lần, quần áo rất đặc biệt, vòng tay, dây chuyền, khuyên tai, túi xách. . . khác hẳn với hầu hết các nữ sinh trong trường học.
Những nữ sinh từ những gia đình bình thường không có khí chất này
Cảm giác được ánh mắt Trương Nguyên Thanh, Từ Doanh Doanh cười nhẹ một tiếng, bày ra tư thái động lòng người nhất, trong lòng có chút cảm giác ưu việt nho nhỏ.
Chàng trai này có vẻ ngoài khá ổn, cho nên nàng theo bản năng cô đã thể hiện ra vẻ đẹp của mình.
Nhưng hiện tại nàng đã không còn ở cùng thế giới với sinh viên đại học bình thường, cho nên trong lòng nàng tràn đầy cảm giác ưu việt.
Chỗ đồ trang sức này đáng giá tiền sinh hoạt của sinh viên đại học bình thường trong một năm..
Lúc này, Từ Doanh Doanh nhìn thấy một chiếc xe màu lam đi tới, chậm rãi dừng trước cửa trường học.
Người phụ nữ lái xe mặc áo sơ mi trắng và đeo kính râm nên không nhìn rõ mặt, chiếc cằm trắng nhỏ xinh cằm, khóe miệng thanh tú như chạm khắc, không khó để nhận ra đây là một người đẹp.
Từ Doanh Doanh mím môi một cái, đổi tư thế, đem logo của túi xách hàng hiệu hướng về phía xe thể thao.
Đồng thời, nàng trông thấy Trương Nguyên Thanh chạy chậm đến tới gần xe thể thao, mở cửa xe tiến vào trong.
Quan Nhã đạp chân ga, mang theo Trương Nguyên Thanh rời đi.
Chương 59 Hung thủ 2
Từ Doanh Doanh há to miệng, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Nhất thời không thể phân biệt nam sinh này là con em nhà giàu, hay là đồng nghiệp của mình.
. . .
Nhà xác cục an ninh khu Khang Dương.
Trương Nguyên Thanh đứng bên giường, xốc tấm vải trắng lên, trước mắt hắn xuất hiện một thi thể thê thảm.
Thi thể người chết đầy vết bầm tím và vết dao, vết thương hở trên ngực khiến người xem giật mình.
Nếu là hai ngày trước, nhìn thấy một bộ thi thể như thế này, Trương Nguyên Thanh chắc chắn sẽ rất khó chịu, nhưng sau khi trải qua những chuyện ở miếu sơn thần, xác chết đã không thể khiến cho lòng hắn gợn sóng.
"Bắt đầu đi."
Lý Đông Trạch chống thủ trượng, đầy mong đợi nói.
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, hắn quan sát kĩ thi thể của Triệu Anh Quân, cảm nhận được trong thi thể lạnh lẽo này có lưu lại chút linh thể, ngay sau đó, linh thể dường như thức tỉnh, dần dần khôi phục.
Khí tức của Dạ Du Thần đối với linh thể có lực hấp dẫn trí mạng, có thể đánh thức linh thể.
Hắn yên lặng điều động thái âm chi lực trong cơ thể, tròng trắng mắt và đồng tử bị bao phủ bởi một tầng đen tuyền, hắn vươn tay hướng phía thi thể Triệu Anh Quân thân khẽ chộp một cái.
Lập tức, trong tay cậu xuất hiện một bóng người mờ nhạt.
Đạo hư ảnh này mang khuân mặt Triệu Anh Quân, nhưng nét mặt lại đờ đẫn, ánh mắt vô hồn.
Một người sau khi chết, ý thức tiêu tán 90%, linh thể liền sẽ trở nên ngốc trệ như vậy. Ý thức tiêu tán có nghĩa ký ức cũng sẽ không còn trọn vẹn, chỉ lưu lại một chút chấp niệm sâu trong ký ức.
Những ký ức trước khi chết thường rất ấn tượng và cũng là những ký ức gần với lúc chết nhất nên thường được lưu lại.
Sau khi bắt được linh thể, Trương Nguyên Thanh đột nhiên muốn "ăn", hắn tự nhiên mở miệng hít một hơi.
Linh thể Triệu Anh Quân hóa thành khói xanh, bay vào trong miệng hắn.
Mi tâm bùng lên một cơn đau, ý thức bành trướng, rất nhiều ký ức không thuộc về hắn đều bị nhét vào trong đó.
. . . . .
Trương Nguyên Thanh nghe thấy được tiếng khóc lóc, tiếng kêu gào thảm thiết, và một giọng nói ác độc và u ám vang lên bên tai:
" Ta không có nhiều kiên nhẫn, tốt hơn ngươi nên ngoan ngoãn trả lời."
Biết mình đang đọc những ký ức cuối cùng của linh hồn, hắn từ từ "mở" mắt ra, cảnh vật xung quanh trở nên rõ ràng, đây là một căn phòng lớn, trang trí lộng lẫy.
Hắn ngã ngồi trên giường lớn mềm mại, người không mảnh vải, mặt đất vứt đầy quần áo, cùng đồ lót của con gái.
Cách đó không xa, một thiếu nữ co ro ở đầu giường, cũng trần như nhộng, đôi chân dài trắng nõn, bụng phẳng, ngực cao lộ ra đường cong trẻ trung khiêu gợi.
Tiếng nức nở phát ra từ cô.
Nữ nhân? Khỏa thân? Cảnh tượng như vậy khiến Trương Nguyên Thanh ngẩn người, trong lòng tự nhủ tại sao thập trưởng không nói rõ ràng tình hình hiện trường vụ án, sao có thể để cho mình nhìn thấy những thứ không thích hợp với trẻ con như vậy, mình vẫn là đứa trẻ mà. . .
Theo góc nhìn của người chết, hắn nhìn thấy một người đứng bên cạnh giường, đó là một người đàn ông với khuôn mặt hung dữ, trên má trái có vết sẹo dài bằng nửa ngón tay, lông mày thưa thớt, ánh mắt dữ tợn và u ám..
Trong tay hắn cầm một con dao sáng loáng.
Hung thủ…
Trương Nguyên Thanh nhìn chằm chằm cố gắng ghi nhớ gương mặt nãy.
Đến nơi đây, nhiệm vụ của hắn coi như hoàn thành một nửa.
Người đàn ông chĩa mũi dao vào ngực "Trương Nguyên Thanh" và nói một cách hằn học:
"Chén Thánh và danh sách ở đâu?"
Dường như hắn ta đã hỏi câu hỏi này nhiều lần, vẻ mặt mất kiên nhẫn, ánh mắt tràn ra sát khí..
"Không biết, ta thật sự không biết… cầu xin ngươi tha cho ta." Trương Nguyên Thanh nghe thấy chính mình mở miệng van xin.
Người đàn ông ngồi xổm bên giường, hoàn toàn mất kiên nhẫn, mệt mỏi xoa mặt, lẩm bẩm:
"Cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không biết nắm bắt, cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không biết nắm bắt. . . . ."
Vừa nói, hắn vừa đẩy đầu lưỡi kiếm vào trong ngực của 'Trương Nguyên Thanh'.
Cơn đau dữ dội ập đến, ý thức của hắn mờ mịt trong chốc lát, Trương Nguyên Thanh tập tễnh ngã trên mặt đất, hắn nhìn thấy người đàn ông cởi thắt lưng, nắm lấy mắt cá chân của cô gái xinh đẹp, kéo mạnh về phía mình.
Bức tranh kết thúc đột ngột khi người phụ nữ hét lên.
Chương 60 Trói gà không chặt
"Ta đã nhìn thấy bộ dáng hung thủ!"
Hai mắt Trương Nguyên Thanh khôi phục vẻ linh động, hắn quay đầu nhìn về phía hai người đồng sự.
Trong khi nói, hắn vẫn cảm thấy nỗi sợ hãi mãnh liệt, bóng ma tử vong vẫn quanh quẩn trong lòng.
Cảm giác thôn phệ linh thể khiến hắn thỏa mãn nhưng cũng rất khó chịu.
Lý Đông Trạch cùng Quan Nhã thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi:
"Hắn trông như thế nào? Có đặc điểm gì rõ ràng không?"
Trương Nguyên Thanh nhớ lại, nói: "Là nam, khoảng 30 -35 tuổi, dáng người trung bình, khôi ngô, má trái có một vết sẹo dài nửa ngón tay, lông mày thưa thớt, ánh mắt dữ tợn…"
Lý Đông Trạch kiên nhẫn nghe, trong đầu phác hoạ đại khái hình dáng hung thủ.
Các đặc điểm trên khuôn mặt của hung thủ rất rõ ràng cũng rất dễ nhận biết.
Chờ Trương Nguyên Thanh nói xong, Quan Nhã hỏi:
"Hắn có xâm hại nạn nhân nữ kia không?"
Trương Nguyên Thanh nhớ lại đoạn ký ức trước khi “chết”nói: "Chắc là có..."
Quan Nhã đã có một suy đoán, nhìn Lý Đông Trạch nhíu mày nói:
"Thập trưởng, ta hoài nghi tinh thần của hung thủ có vấn đề."
Trương Nguyên Thanh không hiểu, trong lòng tự nhủ, gã có thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy sao trạng thái tinh thần lại bất thường được.
Lý Đông Trạch gật gật đầu, tức giận nói: " Tên khốn kiếp này, ngươi đáng xuống địa ngục."
Thấy thần sắc mờ mịt củaTrương Nguyên Thanh, Lý thập trưởng đưa hai ngón tay khẽ vuốt râu, giải thích nói:
"Còn nhớ cơ chế trừng phạt của điểm đạo đức chứ."
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu.
"Hung thủ giết chết tình nhân của Triệu Anh Quân nhằm mục địch giết người diệt khẩu, là hành vi bình thường. Nhưng việc xâm phạm nữ nạn nhân trước khi giết sẽ khiến hắn bị trừ thêm một ít giá trị đạo đức."
Lý Đông Trạch tin tưởng, lấy chỉ số thông minh của sinh viên Đại học Tùng Hải, không khó để hiểu ý tứ trong đó.
Trương Nguyên Thanh hiểu ra. Có lẽ, thật sự hung thủ bị tâm thần thật. . .
Linh Cảnh Hành Giả phạm tội sẽ bị khấu trừ một số điểm đạo đức nhất định, bởi vậy chỉ cần đầu óc bình thường đều sẽ cố gắng không làm giảm điểm đạo đức, giết người diệt khẩu là hành động bất đắc dĩ, nhưng trước hiếp sau giết thì lại khác, sẽ bị trừ thêm 1 lượng giá trị đạo đức nữa. . . .
Có thể làm ra loại chuyện này, chỉ có hai loại tình huống, một là điểm đạo đức quá nhiều không sợ bị trừ. Hai là trạng thái tinh thần của hung thủ có vấn đề, không thể kiềm chế thú tính trong lòng.
Nếu so sánh, khả năng thứ hai vẫn dễ xảy ra hơn.
Lão tài xế Quan Nhã lúc này đang nghiêm túc, một tay ôm ngực, tay kia vuốt cằm nói:
" Linh Cảnh Hành Giả mà tinh thần không ổn định, mặc kệ là nghề nghiệp hợp pháp hay là nghề nghiệp tà ác, đều nhất định phải thanh trừ. Loại người này ẩn nấp trong đô thị tựa như một quả bom hẹn giờ."
Ngay cả khi giá trị đạo đức thấp hơn 60, bị Linh cảnh công khai vị trí, dẫn tới việc Linh Cảnh Hành Giả săn lùng. Nhưng khoảng thời gian này, một cường giả có siêu năng lực đủ để giết người từ đầu phố đến cuối phố.
Lão tài xế nhìn tân thủ duy nhất nhắc nhở:
"Trong Linh cảnh nguy cơ trùng trùng, nhất là loại hình Linh cảnh một người, tỉ lệ tử vong cực cao, rất nhiều Linh Cảnh Hành Giả dù cho thành công hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ khó xóa đi bóng ma tâm lý, dần dần, tinh thần xảy ra vấn đề là không thể tránh khỏi.
"Nhất là các Dạ Du Thần như ngươi, nếu như ngày nào đó ngươi cảm thấy trạng thái bản thây xảy ra vấn đề, nhất định phải báo cho chúng ta biết, tổ chức sẽ cho người tư vấn tâm lý cho ngươi."
Trương Nguyên Thanh không khỏi nhớ lại những gì xảy ra trong miếu sơn thần, lòng vẫn còn sợ hãi gật đầu: "Tôi biết rồi..."
"Đúng rồi, cô có tìm thấy DNA của hung thủ tại hiện trường không?" Trương Nguyên Thanh hỏi.
Quan Nhã lắc đầu.
Hung thủ đem “đời đời con cháu” đóng gói mang đi? Trương Nguyên Thanh có chút tiếc nuối, chỉ cần 1 chút “ con cháu” của hung thủ chắc chắn giày múa đỏ có thể giúp hắn tìm được đối phương.
Lúc này, Lý Đông Trạch suy nghĩ xong liền hỏi:
"Trong trí nhớ của Triệu Anh Quân cậu còn nhìn thấy gì khác không?"
"Có". Trương Nguyên Thanh chỉ chờ hắn hỏi như vậy liền vội nói:
"Hung thủ đang ép hỏi Triệu Anh Quân chỗ giấu Chén Thánh cùng Danh sách."
Chén Thánh, danh sách… Quan Nhã và Lý Đông Trạch nhìn nhau, chỉ thấy sự mờ mịt trong mắt đối phương.
Lý Đông Trạch nói:
"Chén Thánh cùng danh sách là cái gì?"
Trương Nguyên Thanh lắc đầu: "Trong trí nhớ không có thông tin về chúng."
Lý Đông Trạch suy tư một lát, nhíu mày:
" Vụ án này phức tạp hơn chúng ta nghĩ. Triệu Anh Quân đã giấu chúng ta rất nhiều thứ."
Hắn vỗ vỗ bả vai, tán dương Trương Nguyên Thanh:
"Làm rất tốt, cậu đã tìm ra manh mối quan trọng cho chúng tôi, chờ bắt được, đánh chết hung thủ, tôi sẽ thỉnh công cho cậu. Được rồi, trước tiên cậu theo Quan Nhã đi phác họa khuôn mặt hung thủ đi."
"Được rồi, thập trưởng."
Trương Nguyên Thanh lập tức đi theo ngự tỷ chân dài ra ngoài.
"Đúng rồi". Lý Đông Trạch gọi Quan Nhã lại và nói: "Hãy đặt riêng một bộ đồng phục cho cậu ta, sau này để cậu ta mặc nó khi làm việc trong đơn vị."
Trương Nguyên Thanh vừa định nói tôi không thường xuyên đến cơ quan thì đã nghe Quan Nhã đáp: "Được rồi."
Rời khỏi nhà xác, Quan Nhã khẽ cười nói: "Sau này, khi ở trong đơn vị, nhất định phải mặc quần áo chỉnh tề ."
Trương Nguyên Thanh khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi, công ty lớn có yêu cầu nghiêm ngặt về trang phục."
Quan Nhã cười khanh khách: "Không phải, không liên quan gì đến tổ chức, là yêu cầu của thập trưởng, hắn cảm thấy mặc y phục hàng ngày không đủ tao nhã."
Cái này liên quan gì tới tao nhã… Trương Nguyên Thanh trong lòng than thở, nhưng ánh mắt lại quét qua đôi chân dài đi tất lụa đen, váy ngắn mông tròn của Quan Nhã, áo sơ mi trắng thắt eo nhỏ, đột nhiên cảm thấy yêu cầu của thập trưởng thật chính xác, con người sống trên đời nên coi trọng tao nhã.
Thứ hai, thời tiết trong xanh.
Ở một nơi như Tùng Hải, việc đi lại trong giờ cao điểm buổi sáng luôn là vấn đề khiến người bận tâm, dù đi trên cao hay dưới đất, xe cộ luôn đông đúc chen chúc dễ khiến cho người ta tăng huyết áp.
Nhân viên văn phòng bình thường đi tàu điện ngầm không gặp rắc rối về tắc đường, nhưng họ phải chịu cảnh bốn bề chen lấn.
Trong ánh nắng sớm, Trương Nguyên Thanh vai đeo ba lô, cưỡi xe đạp rong ruổi đường phố nhộn nhịp của Tùng Hải, trong miệng cắn bánh rán.
Hắn dễ dàng luồn lách vượt các xe oto cá nhân, xe thương mại và xe buýt.
Đại học Tùng Hải cách nhà bà ngoại có năm sáu cây số, đi xe đạp chỉ cần 15 phút đồng hồ, cho nên hắn không ở trong ký túc xá của trường.
Bởi vì tấn thăng chính thức là Dạ Du Thần, hắn vui vẻ đạp một hơi không ngừng đến cửa trường đại học, lấy điện thoại di động ra xem, chỉ mất mười phút.
Nếu không có quá nhiều ô tô chạy trên làn đường dành cho xe đạp, hắn có thể đi nhanh hơn nữa.
Đại học Tùng Hải thành lập vào đầu thế kỷ trước, cách đây 120 năm, là một trong những trường đại học hàng đầu của đất nước.
Ngoài nguồn giáo viên chất lượng cao, hai điểm nổi bật nhất của Đại học Tùng Hải là: Danh hoa giỏi kiếm lương chủ, dũng sĩ có can đảm đấu kiếm.
(nôm na là gái nhiều, trai ít lại còn yêu nhau)
Bà ngoại trước kia từng dặn dò dì út rằng nữ sinh ở trường học phải biết tự bảo vệ mình. Sau khi lớn tuổi hơn lại phải khuyên bảo thằng cháu ngoại ở trường học muốn bảo vệ tốt chính mình. Sau này, mình cũng phải nói với cháu trai của mình biết để nó tự bảo vệ mình ở trường.
Tiến vào cửa trường, đi qua bức tượng hiệu trưởng đầu tiên của trường được đặt ở ngay giữa đường chính, hắn từ từ đạp xe đến tòa nhà dạy học dọc theo con đường có hàng cây bên tay phải.
Môi trường trong học viện rất tao nhã và yên tĩnh, các học sinh có thể quay video ngắn hoặc ngồi trên ghế dài ven đường nói chuyện phiếm, hoặc ôm sách giáo khoa vội vàng vào lớp.
Lối đi rộng rãi sạch sẽ, bãi cỏ xanh mướt, dãy nhà tập thể cũ kỹ, nhìn thoáng qua càng giống một khu chung cư cao cấp yên tĩnh, trường học không hề có cảm giác nặng nề.
Trương Nguyên Thanh đem xe đạp dừng ở ngoài tòa nhà, đeo cặp sách tiến vào khu phức hợp.
Đi vào phòng học, Trương Nguyên Thanh nhìn lướt qua, các học sinh tụm năm tụm ba, không ít kẻ trốn học.
Hắn tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, vừa ngồi liền nghe hai nam sinh sau lưng thấp giọng nói chuyện:
"Ta mới vừa nhìn thấy Từ Doanh Doanh ở cửa trường học, nàng đang đợi kim chủ ba ba (sugar daddy)."
"Nói hươu nói vượn, nữ thần của tôi làm sao có thể bị bao nuôi được."
"Thật mà, mỗi tuần đều có đàn ông tới đón nàng, lái toàn xe hạng sang cả mấy trăm nghìn. Thứ hai tuần trước tôi mới thấy."
"Thấy rõ ràng rồi sao? Không chừng cô ấy chỉ là gọi xe thôi."
"BÌnh thường cậu sẽ hôn người lái xe sao?"
". . . Đáng giận, khi học cấp hai con gái thích các học bá, lên đại học, nữ sinh lại thích kẻ có tiền. Nam sinh bình thường bao giờ mới có thể vùng lên?"
Từ Doanh Doanh là nữ sinh cùng lớp, rẩ xinh đẹp, cô là hoa khôi lớp bọn hắn.
Trương Nguyên Thanh nhịn không được quay đầu, cười trêu ghẹo: "Lão bà trong ổ cứng có thể giúp cậu “vùng lên”.”
Hai bạn học kia không nghĩ Trương Nguyên Thanh sẽ xen vào, sửng sốt một chút.
Trương Nguyên Thanh nhìn bọn hắn nói: "Sao vậy?"
Bạn học nam tên Lý Lạc Thành "A" một tiếng: "Trương Nguyên Thanh hôm nay cậu gặp chuyện tốt gì sao, hôm nay cậu không giống bình thường."
Trương Nguyên Thanh ngạc nhiên: "Tại sao cậu lại nói vậy?"
Ngay khi Lý Lạc Thành chuẩn bị trả lời thì giáo viên đeo kính gọng đen bước vào với một cuốn sách trên tay, cả lớp học đang huyên náo lập tức im bặt.
. . . .
Khách sạn Mạch Nhạc, khu Khang Dương.
"Đinh!"
Tầng 16, cửa thang máy mở ra, Lý Đông Trạch trong bộ âu phục lịch sự với vest đen và sơ mi trắng, chống gậy bước ra khỏi thang máy.
Trên khuôn mặt gầy gò của anh ta đầy ngưng trọng, theo sau là Quan Nhã.
Cả tầng lầu không một bóng khách, thang máy hướng hành lang đã được kéo dây cảnh giới, hai nhân viên trị an đang canh giữ bên cạnh dây cảnh giới.
Quan Nhã đi giày cao gót lộp cộp tiến tới, lấy ra giấy chứng nhận ra hiệu cho nhân viên trị an.
Nhân viên bảo vệ ngay lập tức nhường ra một lối đi.
Trên đường từ hành lang vào phòng, một số nhân viên trị an mặc đồng phục đang bận rộn chụp ảnh hoặc thu thập dấu vân tay, tóc và các đồ vật khác.
Lý Đông Thâm đi qua đám người, vào phòng khách sạn, lập tức ngửi thấy một mùi máu tanh.
Ánh mắt của hắn lướt qua phòng khác khách sạn, trên giường là hai cỗ thi thể bị vải trắng che lại, ga giường vốn trắng nõn giờ loang lổ từng mảng lớn những vết máu đỏ sậm.
Lý Đông Trạch đưa tay nhấc tấm vải trắng lên để lộ ra 2 cỗ thi thể, là một nam một nữ đều đang khỏa thân.
Hắn trầm mặc một chút, trầm giọng nói: "Thật sự là Triệu Anh Quân."
Quan Nhã thì cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng, những sợi sương trắng tràn ra khỏi con ngươi, một lúc sau mới nói:
"Không có dấu hiệu đánh nhau trong phòng, không thấy dấu vết của việc dọn dẹp hiện trường... Trong thùng rác chỉ có hai cái bao cao su, nhưng trong hộp bao cao su lại thiếu ba cái…”
Nói xong, cô ta liếc nhìn nạn nhân nữ với vẻ thương hại.
Lý Đông Trạch lấy vải trắng đậy lại 2 cỗ thi thể, trầm giọng nói:
"Quan Nhã, cô ở lại đây để hỗ trợ nhân viên bảo vệ thu thập dấu vân tay, tóc và tải video giám sát, tôi sẽ liên lạc với Phó bách phu trưởng cùng các đội trưởng, có thể sẽ phải đi họp."
Quan Nhã khẽ gật đầu: "Tôi sẽ đồng bộ chi tiết cảnh quay và thông tin nạn nhân vào điện thoại di động của anh sau."
Triệu Anh Quân là là cố vấn của Văn phòng Công an đường Tương Thủy, thành viên thuộc Bạch Hổ binh chúng, là một trinh sát cấp 2.
Một thành viên Ngũ Hành minh bị giết, đây là sự kiện lớn.
. . . . .
Trong một phòng họp cỡ nhỏ trên lầu hai của biệt thự.
Phòng hội nghị được bài trí rất sang trọng, sàn trải thảm nhung mềm mại, chính giữa đặt một chiếc bàn hội nghị dài bằng gỗ nguyên khối
Trên bàn bày biện những đĩa hoa quả được cắt tỉa tỉ mỉ, những lát giăm bông long lanh, rượu vang đỏ nhập khẩu đắt tiền, xì gà và những món tráng miệng tinh xảo.
Cuối bàn hội nghị treo một màn hình chiếu màu trắng, đang chiếu đoạn video giám sát của khách sạn.
Trong video, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đi từ cửa thang máy ra, bước đến lấy thẻ mở cửa phòng rồi bước vào trong.
Chương 57 Hung sát án 2
Sau 40 phút, người đàn ông bước ra khỏi phòng, đút hai tay vào túi và cúi đầu rời đi..
Khi video kết thúc, Lý Đông Trạch nhấn nút tạm dừng, nhìn các đội trưởng trong phòng và nói:
"Sáng nay tôi nhận được báo động từ khách sạn, lúc nhân viên tới phòng quét dọn, gõ cửa nhưng không có ai mở cửa nên anh ta đã vào kiểm tra và phát hiện hai người đã chết. Triệu Anh Quân trước khi chết từng bị tra tấn, trên người có nhiều vết dao, tay chân có dấu vết bị trói, nhưng vết thương trí mạng do bị một vũ khí sắc nhọn đâm xuyên tim.”
" Người phụ nữ đã chết tên là Lưu Hiểu Nga, cũng bị vũ khí sắc nhọn đâm xuyên tim mà chết nhưng không có dấu hiệu bị ngược đãi, Căn cứ vào chiếc bao cao su bị mất tại hiện trường, chúng tôi nghi ngờ cô ấy đã bị kẻ sát nhân cưỡng bức trước khi chết.
" Ngoài ra, Cục Công an đã kiểm tra điện thoại di động của hai người và xác nhận rằng Lưu Hiểu Khánh là tình nhân của Triệu Anh Quân..
"Chúng tôi đã theo dõi các lối ra vào khác của khách sạn nhưng không thấy kẻ sát nhân đi ra, chắc hắn có thủ đoạn đặc thù nào đó có thể tránh khỏi camera giám sát. Phỏng đoán sơ bộ, hung thủ là Linh Cảnh Hành Giả."
Trong phòng họp có 6 người ngồi.
Ngồi ở vị trí thủ tịch là một thanh niên mặc tây trang trắng, khí chất kiêu ngạo, cao quý của con nhà quý tộc, để tóc đuôi ngựa ngắn, khuân mặt anh tuấn, đường nét trên khuôn mặt như chạm khắc.
Vị trí đầu tiên bên trái đang để trống là của Lý Đông Trạch.
Bên phải là một người phụ nữ ôm một con mèo màu cam, mặc một bộ sườn xám thủy mặc, vẻ ngoài thành thục vô cùng xinh đẹp. gương mặt đẹp đẽ được bảo dưỡng kỹ lưỡng, khí chất điềm tĩnh thanh nhã.
Bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên đội mũ thợ mỏ, mặc đồng phục bảo hộ lao động, làn da ngăm đen lộ rõ vẻ sương gió của những người công nhân.
Đối diện với cô là một huấn luyện viên thể dục trong bộ đồ bó sát, cánh tay rắn chắc, lớn đến mức có thể so sánh với vòng eo thon của một số phụ nữ, lông mày sắc sảo, khuôn mặt đầy cáu kỉnh.
Người cuối cùng là một phụ nữ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc bộ đồ đua xe màu trắng, quần da bó, tóc xoăn đen gợn sóng, khuôn mặt trái xoan, ngổ ngáo có chút nam tính.
Năm người này là 5 tiểu đội trưởng thuộc Linh Cảnh Hành Giả khu Khang Dương. Ngoài ra còn có mấy người vì nhiều nguyên nhân khác nhau nên không thể có mặt.
Thanh niên mặc tây trang trắng nhìn quanh, đôi mắt nâu đậm bình thản như mặt hồ, thản nhiên nói:
"Các vị, có ý kiến gì không… Thanh Đằng đội trưởng, ngươi nói trước đi."
Người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám cau mày: "Những Linh Cảnh Hành Giả bình thường sẽ không dám giết người của tổ chức nhà nước như chúng ta, có lẽ là Linh Cảnh Hành Giả nghề nghiệp tà ác làm."
Lý Đông Trạch đáp: "Tôi vẫn đang điều tra những người mà Triệu Anh Quân kết giao gần đây."
Nếu như là Linh Cảnh Hành Giả nghề nghiệp tà ác làm, mức độ nghiêm trọng của việc này sẽ rất lớn.
Hỏa Sư Đại Cơ Bá nhướng mày đầy tức giận nói: "Linh Cảnh Hành Giả tà ác? Bọn chuột thối này dám giết người Ngũ Hành minh ta, lão tử nhất định khiến hắn trả giá đắt."
Những người khác vẻ mặt nghiêm nghị, Bạch Long mặc đồ xe đua trắng trầm ngâm nói:
" Sức chiến đấu của Triệu Anh Quân như thế nào?"
Lý Đông Trạch nhìn về phía Phó Thanh Dương.
Phó Thanh Dương nói: "Có một kiện đạo cụ phòng ngự."
Nghe vậy, Bạch Long sắc mặt nghiêm túc, "Trinh sát cấp 2 mặc dù không am hiểu chiến đấu nhưng dưới tình huống có đạo cụ phòng ngự, muốn giết hắn không dễ, chưa kể, khách nhân các phòng bên hoàn toàn không nghe được bất kỳ tiếng động nào bất thường, căn cứ vào điểm này ta có thể đánh giá sơ bộ thực lực của hung thủ."
Đường Quốc Cường là chủ một công ty xây dựng, đội mũ thợ mỏ trầm giọng nói:
"Rất mạnh."
Đại Cơ Bá hừ lạnh một tiếng, tái diễn vừa rồi ngôn ngữ: "Rất mạnh thì sao, dám giết người Ngũ Hành minh ta, mạnh tới đâu cũng phải chết."
Bạch Long âm thầm vuốt trán, trong lòng nghĩ cách đuổi 2 tên này ra khỏi phòng họp.
Lý Đông Trạch nói: "Trải qua điều tra, chúng ta phát hiện Triệu Anh Quân có rất nhiều tình nhân, rất thích bao nuôi nữ sinh viên, Chúng tôi đang điều tra từng nhân tình của anh ta."
Đại Cơ Bá cau mày nói: "Vì sao?"
"Triệu Anh Quân cùng tình nhân hẹn hò cũng không cố định tại khách sạn nào, nhưng hung thủ lại có thể tìm tới thậm chí biết rõ mật khẩu phòng. Để làm được điều đó thì hung thủ phải là người quen biết hoặc đã theo dõi Triệu Anh Quân một thời gian dài thì mới có thể nắm rõ được hành động của hắn." Lý Đông Trạch nói:
" Người hiểu rõ ngươi nhất luôn là người phụ nữ bên cạnh ngươi, có lẽ chúng ta có thể từ tình nhân của Triệu Anh Quân tìm được chút manh mối."
Các đội trưởng nghiêm túc gật đầu.
Lý Đông Trạch tiếp tục nói:
"Triệu Anh Quân trước khi chết từng chịu tra khảo, các vị thử nghĩ một chút xem điều hung thủ muốn biết là gì? Mặc kệ hung thủ do mong muốn báo thù hay đơn giản do nghề nghiệp tà ác của hắn, đây chắc chắn là một vấn đề đáng để chúng ta điều tra cẩn thận.."
Biểu cảm của các đội trưởng có mặt hơi thay đổi.
Nghề nghiệp tà ác cùng nghề nghiệp hợp pháp luôn đối địch, truy lùng, săn giết lẫn nhau.
Chuyện có thể khiến những Linh Cảnh Hành Giả tà ác chú ý đương nhiên là tin tức về Linh Cảnh Hành Giả nhà nước như bọn họ, thậm chí là địa điểm ẩn náu.
Nếu hung thủ nếu không phải Linh Cảnh Hành Giả tà ác mà là một vị cường giả Linh Cảnh Hành Giả liều mình đắc tội phía tổ chức nhà nước, lẻn vào khách sạn khảo vấn, giết người, thì sự thật đằng sau có lẽ càng phức tạp hơn.
Thanh Đằng trầm giọng nói: " Chúng ta phải tìm ra hung thủ càng sớm càng tốt."
Đại Cơ Bá nghe vậy, nhìn chung quanh một chút rồi nói: " Sao Viên Đình không đến, để hắn thôn phệ linh thể của Triệu Anh Quân, lấy được ký ức của Triệu Anh Quân không phải chúng ta có thể biết hung thủ là người nào hay sao."
Việc Dạ Du Thần có thể khống chế linh thể trong nháy mắt trở nên cực kỳ quan trọng.
Phó Thanh Dương lắc đầu nói:
"Hôm qua, Thái Nhất môn triệu tập tất cả Dạ Du Thần vào kinh nghị sự, Viên Đình đã về kinh rồi."
Vẻ mặt của hắn từ đầu tới đuôi đều rất bình tĩnh, như thể trời sập xuống cũng không khiến anh ta hoảng sợ.
Vào kinh nghị sự? Mấy vị đội trưởng trong lòng trầm xuống.
Đây có phải hay không là quá trùng hợp rồi không? Hung thủ sớm không động thủ, muộn không động thủ, lại chọn thời điểm tất cả Dạ Du Thần vào kinh.
Đại Cơ Bá cả giận nói: "Thái Nhất môn xảy ra chuyện gì, sao lại chọn đúng lúc này để nghị sự chứ? Chúng ta đã sớm nên bồi dưỡng Dạ Du Thần của riêng mình."
Lý Đông Trạch bất đắc dĩ nói:
" Hung thủ chọn ở thời điểm này… Được rồi, cái này không trọng yếu. Mọi người không cần phải lo lắng, chúng ta cũng có Dạ Du Thần."
Chương 58 Hung thủ
Đúng rồi, suýt quên tiểu tử kia.
Lời nói của Lý Đông Trạch đã nhắc nhở đám đội trưởng nhớ tới đội ngũ Linh cảnh khu Khang Dương đã chiêu mộ được một vị Dạ Du Thần, từ giờ không cần mượn người từ Thái Nhất môn nữa rồi.
Đại Cơ Bá mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức nói: "Vậy còn chờ gì nữa, tranh thủ thời gian liên hệ với tiểu tử kia. Sau này còn phải tập trung bồi dưỡng Dạ Du Thần phe mình nữa, tới thời khắc quan trọng thì người một nhà vẫn đáng tin hơn."
Những đội trưởng khác lông mày giãn ra.
Đại Cơ Bá nói có lý, mặc dù Dạ Du Thần của Thái Nhất môn từ trước đến nay rất phối hợp, nhưng dù sao vẫn là người ngoài, chắc chắn sẽ không thoải mái như người của mình.
Lý Đông Trạch nhìn thoáng qua Phó Thanh Dương, gặp hắn khẽ vuốt cằm, lúc này cầm lấy điện thoại đi ra ngoài phòng họp.
"Ta sẽ liên lạc với hắn."
. . .
Sau khi kết thúc lớp học chuyên ngành buổi sáng, Trương Nguyên Thanh xác cặp sách rời khỏi phòng học, hắn định trốn tiết học buổi chiều, đi một chuyến đến chỗ làm của tiểu đội Linh cảnh.
Trong tương lai, hắn phải chú ý kết giao với mọi người trong tiểu đội Linh cảnh.
Trương Nguyên Thanh không thích trường học và hắn cũng chẳng hứng thú với việc học. Nhiều người trẻ tuổi ở Tùng Hải có tính cách lười biếng, không đủ mạnh mẽ lại thiếu phấn đấu.
Trên đời này chỉ có hai loại người sẽ phấn đấu, một là được tạo thói quen tích cực từ nhỏ, hai là bị hoàn cảnh ép buộc.
Sau khi trở thành Linh Cảnh Hành Giả, Trương Nguyên Thanh cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần phấn đấu đã mất từ lâu của mình.
Thứ nhất do bảo mệnh, thứ hai là có thể hoàn thành mộng ước thời thiếu niên là cầm kiếm đi khắm giang hồ.
Linh cảnh tràn đầy nguy hiểm cùng quỷ dị, nhưng khi được nếm vị ngon ngọt liền không cam tâm làm một người bình thường.
Đi xuống tầng dưới, đang chuẩn bị đạp xe đi thì chuông điện thoại di động trong túi vang lên.
Là Lý Đông Trạch gọi.
"Thập trưởng?" Trương Nguyên Thanh bắt máy.
"Bây giờ ngươi đang ở đâu." Lý Đông Trạch nói rất nhanh, đi thẳng vào vấn đề.
"Ở trường học."
"Đại học Tùng Hải đúng không, ta bảo Quan Nhã tới đón ngươi ngay bây giờ."
Đón ta? Trương Nguyên Thanh nghe được sự khẩn trương trong giọng nói vội vàng của Lý Đông Trạch. Cậu thử dò xét nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Có một đồng sự bị giết, chúng ta cần Dạ Du Thần thôn phệ linh thể để thu lấy ký ức người kia, à, chắc cậu không có vấn đề gì chứ." Lý Đông Trạch không quá yên tâm hỏi.
Ơ, chắc không sao đâu. . . Trương Nguyên Thanh nói: "Để ta thử một chút?"
Thôn phệ linh thể không khó, đây là kỹ năng thiên phú của Dạ Du Thần, đầu óc nói cho hắn biết chuyện này có thể làm được, nhưng về khả năng đọc trí nhớ thì hắn không chắc lắm, dù sao hắn cũng chưa bao giờ thôn phệ linh thể, không có chút nào kinh nghiệm, cho nên cậu cũng không dám chắc.
"Vậy cứ như thế nhé." Lý Đông Trạch không nhiều lời, cúp điện thoại.
Trương Nguyên Thanh cất điện thoại, đi bộ cửa trường học.
Mấy phút đồng hồ sau, hắn dừng lại ở cửa trường học, yên lặng chờ Quan Nhã tới đón, đồng thời, Trương Nguyên Thanh để ý thấy một cô gái mặc váy xếp ly dài mang theo một chiếc túi hàng hiệu đứng ở ven đường, giống như là đang chờ người.
Từ Doanh Doanh?
Trương Nguyên Thanh xem xét vị "Hoa khôi" của lớp vài lần, quần áo rất đặc biệt, vòng tay, dây chuyền, khuyên tai, túi xách. . . khác hẳn với hầu hết các nữ sinh trong trường học.
Những nữ sinh từ những gia đình bình thường không có khí chất này
Cảm giác được ánh mắt Trương Nguyên Thanh, Từ Doanh Doanh cười nhẹ một tiếng, bày ra tư thái động lòng người nhất, trong lòng có chút cảm giác ưu việt nho nhỏ.
Chàng trai này có vẻ ngoài khá ổn, cho nên nàng theo bản năng cô đã thể hiện ra vẻ đẹp của mình.
Nhưng hiện tại nàng đã không còn ở cùng thế giới với sinh viên đại học bình thường, cho nên trong lòng nàng tràn đầy cảm giác ưu việt.
Chỗ đồ trang sức này đáng giá tiền sinh hoạt của sinh viên đại học bình thường trong một năm..
Lúc này, Từ Doanh Doanh nhìn thấy một chiếc xe màu lam đi tới, chậm rãi dừng trước cửa trường học.
Người phụ nữ lái xe mặc áo sơ mi trắng và đeo kính râm nên không nhìn rõ mặt, chiếc cằm trắng nhỏ xinh cằm, khóe miệng thanh tú như chạm khắc, không khó để nhận ra đây là một người đẹp.
Từ Doanh Doanh mím môi một cái, đổi tư thế, đem logo của túi xách hàng hiệu hướng về phía xe thể thao.
Đồng thời, nàng trông thấy Trương Nguyên Thanh chạy chậm đến tới gần xe thể thao, mở cửa xe tiến vào trong.
Quan Nhã đạp chân ga, mang theo Trương Nguyên Thanh rời đi.
Chương 59 Hung thủ 2
Từ Doanh Doanh há to miệng, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Nhất thời không thể phân biệt nam sinh này là con em nhà giàu, hay là đồng nghiệp của mình.
. . .
Nhà xác cục an ninh khu Khang Dương.
Trương Nguyên Thanh đứng bên giường, xốc tấm vải trắng lên, trước mắt hắn xuất hiện một thi thể thê thảm.
Thi thể người chết đầy vết bầm tím và vết dao, vết thương hở trên ngực khiến người xem giật mình.
Nếu là hai ngày trước, nhìn thấy một bộ thi thể như thế này, Trương Nguyên Thanh chắc chắn sẽ rất khó chịu, nhưng sau khi trải qua những chuyện ở miếu sơn thần, xác chết đã không thể khiến cho lòng hắn gợn sóng.
"Bắt đầu đi."
Lý Đông Trạch chống thủ trượng, đầy mong đợi nói.
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, hắn quan sát kĩ thi thể của Triệu Anh Quân, cảm nhận được trong thi thể lạnh lẽo này có lưu lại chút linh thể, ngay sau đó, linh thể dường như thức tỉnh, dần dần khôi phục.
Khí tức của Dạ Du Thần đối với linh thể có lực hấp dẫn trí mạng, có thể đánh thức linh thể.
Hắn yên lặng điều động thái âm chi lực trong cơ thể, tròng trắng mắt và đồng tử bị bao phủ bởi một tầng đen tuyền, hắn vươn tay hướng phía thi thể Triệu Anh Quân thân khẽ chộp một cái.
Lập tức, trong tay cậu xuất hiện một bóng người mờ nhạt.
Đạo hư ảnh này mang khuân mặt Triệu Anh Quân, nhưng nét mặt lại đờ đẫn, ánh mắt vô hồn.
Một người sau khi chết, ý thức tiêu tán 90%, linh thể liền sẽ trở nên ngốc trệ như vậy. Ý thức tiêu tán có nghĩa ký ức cũng sẽ không còn trọn vẹn, chỉ lưu lại một chút chấp niệm sâu trong ký ức.
Những ký ức trước khi chết thường rất ấn tượng và cũng là những ký ức gần với lúc chết nhất nên thường được lưu lại.
Sau khi bắt được linh thể, Trương Nguyên Thanh đột nhiên muốn "ăn", hắn tự nhiên mở miệng hít một hơi.
Linh thể Triệu Anh Quân hóa thành khói xanh, bay vào trong miệng hắn.
Mi tâm bùng lên một cơn đau, ý thức bành trướng, rất nhiều ký ức không thuộc về hắn đều bị nhét vào trong đó.
. . . . .
Trương Nguyên Thanh nghe thấy được tiếng khóc lóc, tiếng kêu gào thảm thiết, và một giọng nói ác độc và u ám vang lên bên tai:
" Ta không có nhiều kiên nhẫn, tốt hơn ngươi nên ngoan ngoãn trả lời."
Biết mình đang đọc những ký ức cuối cùng của linh hồn, hắn từ từ "mở" mắt ra, cảnh vật xung quanh trở nên rõ ràng, đây là một căn phòng lớn, trang trí lộng lẫy.
Hắn ngã ngồi trên giường lớn mềm mại, người không mảnh vải, mặt đất vứt đầy quần áo, cùng đồ lót của con gái.
Cách đó không xa, một thiếu nữ co ro ở đầu giường, cũng trần như nhộng, đôi chân dài trắng nõn, bụng phẳng, ngực cao lộ ra đường cong trẻ trung khiêu gợi.
Tiếng nức nở phát ra từ cô.
Nữ nhân? Khỏa thân? Cảnh tượng như vậy khiến Trương Nguyên Thanh ngẩn người, trong lòng tự nhủ tại sao thập trưởng không nói rõ ràng tình hình hiện trường vụ án, sao có thể để cho mình nhìn thấy những thứ không thích hợp với trẻ con như vậy, mình vẫn là đứa trẻ mà. . .
Theo góc nhìn của người chết, hắn nhìn thấy một người đứng bên cạnh giường, đó là một người đàn ông với khuôn mặt hung dữ, trên má trái có vết sẹo dài bằng nửa ngón tay, lông mày thưa thớt, ánh mắt dữ tợn và u ám..
Trong tay hắn cầm một con dao sáng loáng.
Hung thủ…
Trương Nguyên Thanh nhìn chằm chằm cố gắng ghi nhớ gương mặt nãy.
Đến nơi đây, nhiệm vụ của hắn coi như hoàn thành một nửa.
Người đàn ông chĩa mũi dao vào ngực "Trương Nguyên Thanh" và nói một cách hằn học:
"Chén Thánh và danh sách ở đâu?"
Dường như hắn ta đã hỏi câu hỏi này nhiều lần, vẻ mặt mất kiên nhẫn, ánh mắt tràn ra sát khí..
"Không biết, ta thật sự không biết… cầu xin ngươi tha cho ta." Trương Nguyên Thanh nghe thấy chính mình mở miệng van xin.
Người đàn ông ngồi xổm bên giường, hoàn toàn mất kiên nhẫn, mệt mỏi xoa mặt, lẩm bẩm:
"Cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không biết nắm bắt, cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không biết nắm bắt. . . . ."
Vừa nói, hắn vừa đẩy đầu lưỡi kiếm vào trong ngực của 'Trương Nguyên Thanh'.
Cơn đau dữ dội ập đến, ý thức của hắn mờ mịt trong chốc lát, Trương Nguyên Thanh tập tễnh ngã trên mặt đất, hắn nhìn thấy người đàn ông cởi thắt lưng, nắm lấy mắt cá chân của cô gái xinh đẹp, kéo mạnh về phía mình.
Bức tranh kết thúc đột ngột khi người phụ nữ hét lên.
Chương 60 Trói gà không chặt
"Ta đã nhìn thấy bộ dáng hung thủ!"
Hai mắt Trương Nguyên Thanh khôi phục vẻ linh động, hắn quay đầu nhìn về phía hai người đồng sự.
Trong khi nói, hắn vẫn cảm thấy nỗi sợ hãi mãnh liệt, bóng ma tử vong vẫn quanh quẩn trong lòng.
Cảm giác thôn phệ linh thể khiến hắn thỏa mãn nhưng cũng rất khó chịu.
Lý Đông Trạch cùng Quan Nhã thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi:
"Hắn trông như thế nào? Có đặc điểm gì rõ ràng không?"
Trương Nguyên Thanh nhớ lại, nói: "Là nam, khoảng 30 -35 tuổi, dáng người trung bình, khôi ngô, má trái có một vết sẹo dài nửa ngón tay, lông mày thưa thớt, ánh mắt dữ tợn…"
Lý Đông Trạch kiên nhẫn nghe, trong đầu phác hoạ đại khái hình dáng hung thủ.
Các đặc điểm trên khuôn mặt của hung thủ rất rõ ràng cũng rất dễ nhận biết.
Chờ Trương Nguyên Thanh nói xong, Quan Nhã hỏi:
"Hắn có xâm hại nạn nhân nữ kia không?"
Trương Nguyên Thanh nhớ lại đoạn ký ức trước khi “chết”nói: "Chắc là có..."
Quan Nhã đã có một suy đoán, nhìn Lý Đông Trạch nhíu mày nói:
"Thập trưởng, ta hoài nghi tinh thần của hung thủ có vấn đề."
Trương Nguyên Thanh không hiểu, trong lòng tự nhủ, gã có thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy sao trạng thái tinh thần lại bất thường được.
Lý Đông Trạch gật gật đầu, tức giận nói: " Tên khốn kiếp này, ngươi đáng xuống địa ngục."
Thấy thần sắc mờ mịt củaTrương Nguyên Thanh, Lý thập trưởng đưa hai ngón tay khẽ vuốt râu, giải thích nói:
"Còn nhớ cơ chế trừng phạt của điểm đạo đức chứ."
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu.
"Hung thủ giết chết tình nhân của Triệu Anh Quân nhằm mục địch giết người diệt khẩu, là hành vi bình thường. Nhưng việc xâm phạm nữ nạn nhân trước khi giết sẽ khiến hắn bị trừ thêm một ít giá trị đạo đức."
Lý Đông Trạch tin tưởng, lấy chỉ số thông minh của sinh viên Đại học Tùng Hải, không khó để hiểu ý tứ trong đó.
Trương Nguyên Thanh hiểu ra. Có lẽ, thật sự hung thủ bị tâm thần thật. . .
Linh Cảnh Hành Giả phạm tội sẽ bị khấu trừ một số điểm đạo đức nhất định, bởi vậy chỉ cần đầu óc bình thường đều sẽ cố gắng không làm giảm điểm đạo đức, giết người diệt khẩu là hành động bất đắc dĩ, nhưng trước hiếp sau giết thì lại khác, sẽ bị trừ thêm 1 lượng giá trị đạo đức nữa. . . .
Có thể làm ra loại chuyện này, chỉ có hai loại tình huống, một là điểm đạo đức quá nhiều không sợ bị trừ. Hai là trạng thái tinh thần của hung thủ có vấn đề, không thể kiềm chế thú tính trong lòng.
Nếu so sánh, khả năng thứ hai vẫn dễ xảy ra hơn.
Lão tài xế Quan Nhã lúc này đang nghiêm túc, một tay ôm ngực, tay kia vuốt cằm nói:
" Linh Cảnh Hành Giả mà tinh thần không ổn định, mặc kệ là nghề nghiệp hợp pháp hay là nghề nghiệp tà ác, đều nhất định phải thanh trừ. Loại người này ẩn nấp trong đô thị tựa như một quả bom hẹn giờ."
Ngay cả khi giá trị đạo đức thấp hơn 60, bị Linh cảnh công khai vị trí, dẫn tới việc Linh Cảnh Hành Giả săn lùng. Nhưng khoảng thời gian này, một cường giả có siêu năng lực đủ để giết người từ đầu phố đến cuối phố.
Lão tài xế nhìn tân thủ duy nhất nhắc nhở:
"Trong Linh cảnh nguy cơ trùng trùng, nhất là loại hình Linh cảnh một người, tỉ lệ tử vong cực cao, rất nhiều Linh Cảnh Hành Giả dù cho thành công hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ khó xóa đi bóng ma tâm lý, dần dần, tinh thần xảy ra vấn đề là không thể tránh khỏi.
"Nhất là các Dạ Du Thần như ngươi, nếu như ngày nào đó ngươi cảm thấy trạng thái bản thây xảy ra vấn đề, nhất định phải báo cho chúng ta biết, tổ chức sẽ cho người tư vấn tâm lý cho ngươi."
Trương Nguyên Thanh không khỏi nhớ lại những gì xảy ra trong miếu sơn thần, lòng vẫn còn sợ hãi gật đầu: "Tôi biết rồi..."
"Đúng rồi, cô có tìm thấy DNA của hung thủ tại hiện trường không?" Trương Nguyên Thanh hỏi.
Quan Nhã lắc đầu.
Hung thủ đem “đời đời con cháu” đóng gói mang đi? Trương Nguyên Thanh có chút tiếc nuối, chỉ cần 1 chút “ con cháu” của hung thủ chắc chắn giày múa đỏ có thể giúp hắn tìm được đối phương.
Lúc này, Lý Đông Trạch suy nghĩ xong liền hỏi:
"Trong trí nhớ của Triệu Anh Quân cậu còn nhìn thấy gì khác không?"
"Có". Trương Nguyên Thanh chỉ chờ hắn hỏi như vậy liền vội nói:
"Hung thủ đang ép hỏi Triệu Anh Quân chỗ giấu Chén Thánh cùng Danh sách."
Chén Thánh, danh sách… Quan Nhã và Lý Đông Trạch nhìn nhau, chỉ thấy sự mờ mịt trong mắt đối phương.
Lý Đông Trạch nói:
"Chén Thánh cùng danh sách là cái gì?"
Trương Nguyên Thanh lắc đầu: "Trong trí nhớ không có thông tin về chúng."
Lý Đông Trạch suy tư một lát, nhíu mày:
" Vụ án này phức tạp hơn chúng ta nghĩ. Triệu Anh Quân đã giấu chúng ta rất nhiều thứ."
Hắn vỗ vỗ bả vai, tán dương Trương Nguyên Thanh:
"Làm rất tốt, cậu đã tìm ra manh mối quan trọng cho chúng tôi, chờ bắt được, đánh chết hung thủ, tôi sẽ thỉnh công cho cậu. Được rồi, trước tiên cậu theo Quan Nhã đi phác họa khuôn mặt hung thủ đi."
"Được rồi, thập trưởng."
Trương Nguyên Thanh lập tức đi theo ngự tỷ chân dài ra ngoài.
"Đúng rồi". Lý Đông Trạch gọi Quan Nhã lại và nói: "Hãy đặt riêng một bộ đồng phục cho cậu ta, sau này để cậu ta mặc nó khi làm việc trong đơn vị."
Trương Nguyên Thanh vừa định nói tôi không thường xuyên đến cơ quan thì đã nghe Quan Nhã đáp: "Được rồi."
Rời khỏi nhà xác, Quan Nhã khẽ cười nói: "Sau này, khi ở trong đơn vị, nhất định phải mặc quần áo chỉnh tề ."
Trương Nguyên Thanh khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi, công ty lớn có yêu cầu nghiêm ngặt về trang phục."
Quan Nhã cười khanh khách: "Không phải, không liên quan gì đến tổ chức, là yêu cầu của thập trưởng, hắn cảm thấy mặc y phục hàng ngày không đủ tao nhã."
Cái này liên quan gì tới tao nhã… Trương Nguyên Thanh trong lòng than thở, nhưng ánh mắt lại quét qua đôi chân dài đi tất lụa đen, váy ngắn mông tròn của Quan Nhã, áo sơ mi trắng thắt eo nhỏ, đột nhiên cảm thấy yêu cầu của thập trưởng thật chính xác, con người sống trên đời nên coi trọng tao nhã.