Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: 65: Biện Thành 2
Nói xong, khuôn mặt hắn xuất hiện giận dữ.
Người cùng đồng hành muốn kiếm khách giữ miệng, kiếm khách mặt mày lệ khí quát:
- Chớ có khuyên ta.
Hiện giờ Ma giáo điên loạn, cuộc chiến chính tà sớm muộn gì cũng sẽ tới Biện thành, ta chỉ muốn chủ quán cẩn thận mà thôi.
Lý Cường nói:
- Đa tạ thiếu hiệp quan tâm.
Có lẽ cùng đề tài, người cùng đồng hành có chút xúc động:
- Từ khi Bách Lý Kiêu lên làm phong chủ Vô Thượng Phong, toàn bộ võ lâm bắt đầu thần hồn nát thần tính, ta thấy Biện thành sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Lạc thành.
Kiếm khách cắn răng nói:
- Nếu không phải Bách Lý Kiêu hoành hành không cố kỵ, làm nhiều chuyện ác, thì sao đám người tà đạo có thể càn rỡ như thế? Sẽ có một ngày ta nhất định phải chính tay đâm chết đại ma đầu, vì võ lâm đồng đạo báo thù rửa hận!
Tô Mã nâng mắt nhìn về phía Bách Lý Kiêu, thấy hắn không hề dao động, giống như đại ma đầu trong miệng bọn họ, không chuyện ác nào không làm lại không phải là hắn.
Tô Mã suy nghĩ, chậm rãi buông chiếc đũa.
Nghe một tiếng vang nhỏ, hai người quay đầu lại, thấy khuôn mặt của nàng, lập tức sửng sốt.
Tô Mã lấy tay chống cằm, cười với hai người kia:
- Nhị vị thiếu hiệp đối với chuyện trong võ lâm lại nói ra đạo lý rõ ràng, chắc là đệ tử danh môn nào đó.
Vừa rồi kiếm khách còn tức giận bất bình, lập tức mềm sắc mặt, miệng cũng không nhanh nhẹn:
- Cô nương! Tại hạ chính là đệ tử Phá Nguyên sơn, danh Bạch Thường, vị này chính là hảo hữu của ta, Vương Qua.
Tô Mã chớp mắt, giống như thủy quang liễm diễm:
- Người các ngươi đang nói là Bách Lý Kiêu...!Thật sự đáng hận?
Bạch Thường bị nàng nhìn như vậy, không tự giác mà thẳng sống lưng, vẻ mặt chính khí:
- Cô nương không phải là người trong võ lâm nên không biết.
Ngắn ngủn ba tháng, ma đầu này thương tổn Tiêu sơn, Tứ Tượng Kiếm phái, còn thâu tóm mấy kiếm phái trung lập, có ý muốn tàn sát Trung Nguyên.
Nhưng dù ma đầu kia có hung tàn, đệ tử chính phái chúng ta lòng dạ chính nghĩa, tất nhiên sẽ không sợ.
Vương Qua nói:
- Ma đầu kia ác giả ác báo, cô nương chớ có sợ hãi.
Tô Mã vừa nghe, vừa chế nhạo, khẽ vươn đầu ngón tay, lén lút bò lên tay Bách Lý Kiêu.
Bách Lý Kiêu lật bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, đẩy trở về.
Bách Lý Kiêu đưa lưng về phía hai người kia, nên họ không nhìn thấy nơi này có gì kỳ quặc.
Nàng bất mãn xoa cổ tay, nhỏ giọng nói:
- Nhưng tiểu nữ cảm thấy, Bách Lý Kiêu này thật là không dùng được.
- Chỉ giáo cho?
Tô Mã híp mắt cười:
- Nếu ta là hắn, sẽ giết tất cả các ngươi.
Lời này vừa nói ra, chung quanh lập tức yên tĩnh, Bách Lý Kiêu nâng mắt liếc nhìn Tô Mã một cái.
Hai người kia vừa kinh vừa giận, nhưng vừa thấy Tô Mã mỉm cười, liền miễn cưỡng áp xuống tức giận hỏi:
- Cô nương sao lại nói ra lời này?
Tô Mã rót cho Bách Lý Kiêu nửa chén trà, hỏi:
- Ta hỏi các ngươi, trong ba tháng vừa qua Bách Lý Kiêu có từng chủ động tàn sát môn phái của các ngươi?
Sắc mặt Bạch Thường có chút khó chịu, vẫn trả lời:
- Không có.
- Có thương tổn bá tánh tầm thường?
Bạch Thường nghĩ nghĩ, không tình nguyện nói:
- Không có.
- Vậy đúng rồi.
Tô Mã đưa chén trà tới tay Bách Lý Kiêu, nhướng mày cười nói:
- Tuy ta không phải là người trong giang hồ, nhưng cũng biết đạo lý có thù báo thù có oan báo oan.
Tuy Bách Lý Kiêu tàn khốc vô tình, nhưng cũng không lạm sát kẻ vô tội.
So sánh này đó, chính đạo các ngươi mới làm nhiều chuyện ác.
Án mạng đêm qua, theo ý ta mà nói, hoàn toàn là trời giáng tai họa bất ngờ.
Hắn đã không giết người lại không trộm cắp, chỉ là trùng hợp gặp phải đệ tử kiếm phái kia liền bị họa sát thân.
Gặp chuyện xui xẻo như thế, sao ở trong miệng các ngươi liền biến thành gieo gió gặt bão?
Vương Qua nói:
- Người tà đạo ai cũng có thể giết chết!
- Ngươi xem.
Tô Mã nâng mắt:
- Đây là điểm các ngươi nên bị giết.
Ở trong mắt tiểu nữ mà nói, võ lâm các ngươi quá mức tự phụ, không phải chính đạo thì nhất định phải là tà đạo? Đệ tử Tứ Tượng Kiếm phái cùng Bách Lý Kiêu có thù oán, liền đánh đến Vô Thượng Phong đi, khi dễ một đệ tử nho nhỏ có bản lĩnh gì? Hắn đã chết, cũng là gieo gió gặt bão.
- Ngươi!
Bạch Thường tức giận vô cùng, muốn đứng lên.
Bách Lý Kiêu nâng mắt, đầu ngón tay như ngưng tụ lực lượng, nước trà trong chén hơi sao đãng
Tô Mã cười nhìn hắn:
- Tiểu nữ còn chưa nói xong, thiếu hiệp chớ tức giận.
Những lời vừa nói là nói các ngươi không phân biệt thị phi, những lời tiếp theo mới là trọng điểm.
Nếu các ngươi muốn giết Bách Lý Kiêu báo thù cho võ lâm đồng đạo, nhưng lại co đầu rút cổ ở Biện thành, chỉ dám ở sau lưng chỉ chỏ Bách Lý Kiêu, thật không phải là chuyện quân tử nên làm, lại không phải trượng phu anh dũng.
Đã không phân rõ thị phi, vô dũng vô mưu, các ngươi lại nói bản thân là chính đạo, thật khiến người chê cười.
Cho nên ta nói Bách Lý Kiêu thật sự không dùng được, hắn đã mang bêu danh trên lưng, không bằng làm người xấu triệt để, giết sạch các ngươi, miễn bị người khác nói oan là tàn nhẫn vô tình.
Hai người kia sắc mặt biến ảo, sau một lúc lâu Bạch Thường phản bác nói:
- Ngươi, ngươi là một nữ tử thì biết cái gì! Nói hươu nói vượn!
Tô Mã nâng mắt, hơi xả cổ áo, khẽ thở dài:
- Tiểu nữ không phụ không mẫu, bị người nhận nuôi.
Mới vừa bị bán cho vị công tử này, hắn thì gia đạo sa sút, bốn bề thù địch.
Ngay cả như vậy, ta cũng không rời không bỏ, không chỉ đem xiêm y cầm cố làm lộ phí, còn, còn...!
Nói xong, nàng khẽ cắn môi, cúi đầu lộ ra vệt đỏ trên cổ:
- Tóm lại, ta so với hai người các ngươi còn có tình có nghĩa hơn nhiều.
Đầu ngón tay Bách Lý Kiêu khựng lại, nước trà sái ra ngoài.
Hai người kia á khẩu không trả lời được, vừa đồng tình lại vừa phẫn nộ, sắc mặt thay đổi liên tục.
Lý Cường cười hàm hậu, vội đánh vỡ trầm mặc:
- Ta chỉ là bá tánh tầm thường, không hiểu các ngươi nói cái gì Bách Lý Kiêu hay là Vạn Lý Kiêu.
Chính đạo tà đạo còn cách chúng ta rất xa, chỉ cần không thương tổn người vô tội, thì đều khách nhân của chúng ta.
Lại nói...!
Hắn vung giẻ lau lên vai:
- Bách Lý Kiêu là đại nhân vật sẽ không tới sạp nhỏ này đâu, tiểu nhân có gì phải sợ đây?
Tô Mã che miệng cười, hài hước liếc nhìn Bách Lý Kiêu một cái.
Lại thấy hắn nhìn nàng, như nhớ tới gì đó hơi ngây ra.
Nói là nhìn nàng, lại như không phải đang nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, như xuyên thấu gương mặt nàng, rơi xuống hư không không biết tên.
Nàng có chút bất mãn:
- Công tử, ngươi ngẩn người làm gì, mặt ta ngươi còn nhìn chưa đủ sao?
Bách Lý Kiêu hoàn hồn, buông chén trà:
- Đi thôi.
Hai người vừa chuyển đầu, hai người kia đã sớm rời đi.
Vì phải mua y phục, hai người lưu lại trong thành một chút.
Mặt trời mọc lên cao, bên trong thành du khách dần dần nhiều lên, hai người dung mạo phi phàm, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Bách Lý Kiêu không thèm để ý, Tô Mã thì tự luyến thật sự, hận không thể để người khác nhìn nàng nhiều một chút, tốt nhất nên xem vết đỏ trên cổ nàng.
Bách Lý Kiêu dừng lại, đột nhiên hỏi:
- Ngươi đối với chính tà có cái nhìn khác thường nhân?
- Thường nhân thấy thế nào?
Tô Mã quay đầu:
- Ý tứ của ngươi là nói, ta không giống người khác phỉ nhổ Vô Thượng Phong?
Bách Lý Kiêu trầm mặc, Tô Mã cười:
- Ta xuất thân từ Vân Hoan tông, tông chủ muốn ta nịnh bợ ngươi, nói tốt cho Vô Thượng Phong không phải là tất nhiên sao?
Hắn nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết những lời này không đúng, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào, đang định mở miệng, đột nhiên nhìn thấy nơi xa có một cầu kiều, bước chân dừng lại.
Tô Mã khó hiểu, nhìn theo tầm mắt của hắn, thần sắc cũng ngẩn ra.
Đó là Quỳnh Hoa tiết, hai người đi ngang qua cầu kiều, nàng còn nhớ rõ từng cụm hoa trắng tinh, còn nhớ rõ quỳnh hoa xuyên qua tơ hồng, còn nhớ rõ sau thắt lưng hắn ẩn giấu cành lá, còn nhớ rõ câu thơ kia:
" Ta thích ngươi, không hỏi sớm chiều."
Lúc bừng tỉnh, đã qua mấy tháng, vẫn là hai người bọn họ, lại không phải là hai người bọn họ.
Trên cầu có người đi qua, tuy không phải Quỳnh Hoa tiết, nhưng cũng có thể thấy nam nữ yêu nhau quang minh chính đại cầm tay cùng đi, khiến người khác cực kỳ hâm mộ.
Tô Mã cảm thấy yết hầu có chút tắc nghẽn, như nuốt phải hoàn liên, sặc hơi thở đỏ hồng hai mắt.
Nàng che miệng khụ một tiếng, thấp giọng nói:
- Ta thấy phía sau là một cửa hàng bố y.
Công tử, ngươi ở đây chờ ta, ta đi một chút sẽ về.
Nói xong, nàng cũng không biết hắn có nghe thấy không, liền xoay người rời đi.
Bách Lý Kiêu vẫn chưa quay đầu lại.
Hắn nhìn sông đào bảo vệ thành, mặt nước liễm liễm chảy vào mắt hắn, lại không rõ ràng lắm.
Người lui tới không dứt, hắn đứng lặng người rất lâu, nếu không phải sợi tóc khẽ nhúc nhích, thì nhìn giống như tượng đá trầm mặc bên bờ sông.
Một hồng ảnh đi ngang qua, đột nhiên quay trở lại:
- A!
Bách Lý Kiêu quay đầu lại, thấy một hồng y nữ tử lôi kéo một người nam nhân, kinh hỉ nhìn hắn.
Nàng thấy hắn không lên tiếng, có chút sốt ruột:
- Ngươi không nhớ ta sao? Mấy tháng trước ở chỗ này chúng ta đã gặp nhau.
Bách Lý Kiêu nhíu mày, hồng y cô nương lại nói:
- Ở Quỳnh Hoa tiết bên kia cầu kiều, ta còn nhớ ngươi treo trên eo cành lá quỳnh hoa.
Bách Lý Kiêu như nhớ tới gì đó, ánh mắt vừa động, nhưng sắc mặt không hiện vui sướng.
Vương công tử bên cạnh nữ tử như phát giác gì đó, theo bản năng túm hồng y nữ tử một chút, nữ tử đang rơi vào hưng phấn không nhìn ra:
- Không ngờ qua mấy tháng liền gặp lại.
Nói xong, nhìn quanh Bách Lý Kiêu một vòng, không nhìn thấy thân ảnh kia, vội hỏi:
- Hoàng y cô nương bên cạnh ngươi đâu? Sao không cùng ngươi tới đây?
Bách Lý Kiêu nâng mắt, trong mắt như băng hồ tạc nứt, có vật rơi vào, sâu không thấy đáy...!
Tô Mã đi vào cửa hàng bố y nổi danh Biện thành, vì Quỳnh Hoa tiết đón du khách đông đảo, trang phục nơi này cũng đa dạng nhiều loại.
Chủ tiệm là nữ nhân hơi béo, nhìn thấy nàng trước mắt sáng ngời, nhưng nhìn nàng chỉ khoác một kiện áo choàng, trải qua cả đêm bôn ba có chút chật vật, không khỏi thổn thức:
- Cô nương gặp phải chuyện gì khó xử?
Tô Mã biết xuyên thành như vậy sẽ khiến người hiểu lầm, khẽ thở dài một hơi.
Chủ tiệm thấy nàng như vậy, lại không biết bổ não cái gì, sắc mặt hiện lên đồng tình, kéo Tô Mã đến một góc, thấy trên cổ có vết thương, mày nhăn lại:
- Ngươi yên tâm nói với ta, ta giúp ngươi báo quan.
Tô Mã biết nàng hiểu sai, cười nói:
- Lão bản nương không cần lo lắng.
Chỉ là trên đường gặp một chút chuyện ngoài ý muốn, xả hỏng y phục, nhưng ta bình yên vô sự.
Lão bản nương thở phào một hơi, cười nói:
- Vậy là tốt rồi.
Lại hỏi nàng muốn chọn kiểu gì, Tô Mã chọn một kiện bạch y, vừa định trả tiền, liền nhìn thấy bên cạnh có một kiện hoàng y.
Tầng tầng lớp lớp, như cây lê phi dương, bóng hình xinh đẹp.
Nàng nội tâm vừa động:
- Lão bản nương, cái này bao nhiêu?
Lão bản nương cười:
- Cái này là dùng sa liêu tốt nhất..
Xả nửa ngày, chính là đang nói cái váy này thực quý, vô cùng quý.
Thỏi bạc trên tay Tô Mã chắc chắn không đủ, nàng suy nghĩ, từ trong lòng ngực móc ra một thỏi vàng.
Thỏi vàng này, lúc nàng là Tiểu Trác Tử được Bách Lý Kiêu ban cho.
Nàng vẫn không có cơ hội tiêu xài, sau này hắn gặp nạn ở huyền nhai, nàng dùng thỏi vàng này cứu Truy Thiên.
Cho tới hôm nay, cũng không thể nói rõ vì nguyên nhân gì, nàng không ném đi, vẫn luôn giấu ở trong lòng.
Lão bản nương nhìn thỏi vàng trong tay nàng, đôi mắt phát sáng:
- Cô nương, thỏi vàng này mua váy này dư dả, muốn đổi bộ?
Tô Mã lấy lại tinh thần, dừng một chút:
- Không đổi, màu trắng cũng rất đẹp.
Nói xong, như sợ lão bản nương đoạt đi thỏi vàng, vội nhét vào trong lòng.
Nàng đi vào phòng thay bạch y.
Vừa ra khỏi cửa, tuy lão bản nương là nữ tử, hô hấp cũng cứng lại:
- Y phục này mặc trên người cô nương, cũng coi như vinh hạnh.
Tô Mã cười.
Lão bản nương thấy nàng muốn đi, vội giữ chặt:
- Cô nương.
Ngươi mang theo vàng một mình ra ngoài thật sự không ổn, có người tới đón ngươi?
Có thể từ trong tiệm này mua nổi y phục không phú tức quý, hơn nữa Tô Mã lớn lên mỹ lệ, nhất định khiến người nhớ thương.
Tô Mã biết lão bản nương có ý tốt, vì thế chỉ tay về phía sau:
- Có người đang đợi ta.
Lão bản nương nâng mắt, thấy một huyền y nam tử đứng bên cầu kiều, thân hình thon dài, giống như thương tùng kính trúc.
Nàng yên tâm:
- Vậy là tốt rồi.
Nghĩ là phu thê son, trên đường gặp một chút việc, nên mới phải đi mua y phục.
Lão bản nương tiễn Tô Mã ra ngoài, từ xa Tô Mã nhìn thấy một hồng y nữ tử đứng bên cạnh Bách Lý Kiêu, thanh âm như có như không mà truyền đến:
- Sao ngươi không nói lời nào? Sao cô nương kia không ở cùng ngươi?
Tô Mã gọi:
- Công tử!
Mấy người lập tức quay đầu lại.
Gió nhẹ phất qua, tất cả đều rối loạn mắt.
Hồng y nữ tử nhìn thoáng qua Tô Mã, lại quay đầu nhìn thoáng qua Bách Lý Kiêu, sắc mặt hiện lên mê mang.
Lão bản nương cười nói:
- Công tử, ngươi xem nương tử này một thân xiêm y có hợp hay không?.
Người cùng đồng hành muốn kiếm khách giữ miệng, kiếm khách mặt mày lệ khí quát:
- Chớ có khuyên ta.
Hiện giờ Ma giáo điên loạn, cuộc chiến chính tà sớm muộn gì cũng sẽ tới Biện thành, ta chỉ muốn chủ quán cẩn thận mà thôi.
Lý Cường nói:
- Đa tạ thiếu hiệp quan tâm.
Có lẽ cùng đề tài, người cùng đồng hành có chút xúc động:
- Từ khi Bách Lý Kiêu lên làm phong chủ Vô Thượng Phong, toàn bộ võ lâm bắt đầu thần hồn nát thần tính, ta thấy Biện thành sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Lạc thành.
Kiếm khách cắn răng nói:
- Nếu không phải Bách Lý Kiêu hoành hành không cố kỵ, làm nhiều chuyện ác, thì sao đám người tà đạo có thể càn rỡ như thế? Sẽ có một ngày ta nhất định phải chính tay đâm chết đại ma đầu, vì võ lâm đồng đạo báo thù rửa hận!
Tô Mã nâng mắt nhìn về phía Bách Lý Kiêu, thấy hắn không hề dao động, giống như đại ma đầu trong miệng bọn họ, không chuyện ác nào không làm lại không phải là hắn.
Tô Mã suy nghĩ, chậm rãi buông chiếc đũa.
Nghe một tiếng vang nhỏ, hai người quay đầu lại, thấy khuôn mặt của nàng, lập tức sửng sốt.
Tô Mã lấy tay chống cằm, cười với hai người kia:
- Nhị vị thiếu hiệp đối với chuyện trong võ lâm lại nói ra đạo lý rõ ràng, chắc là đệ tử danh môn nào đó.
Vừa rồi kiếm khách còn tức giận bất bình, lập tức mềm sắc mặt, miệng cũng không nhanh nhẹn:
- Cô nương! Tại hạ chính là đệ tử Phá Nguyên sơn, danh Bạch Thường, vị này chính là hảo hữu của ta, Vương Qua.
Tô Mã chớp mắt, giống như thủy quang liễm diễm:
- Người các ngươi đang nói là Bách Lý Kiêu...!Thật sự đáng hận?
Bạch Thường bị nàng nhìn như vậy, không tự giác mà thẳng sống lưng, vẻ mặt chính khí:
- Cô nương không phải là người trong võ lâm nên không biết.
Ngắn ngủn ba tháng, ma đầu này thương tổn Tiêu sơn, Tứ Tượng Kiếm phái, còn thâu tóm mấy kiếm phái trung lập, có ý muốn tàn sát Trung Nguyên.
Nhưng dù ma đầu kia có hung tàn, đệ tử chính phái chúng ta lòng dạ chính nghĩa, tất nhiên sẽ không sợ.
Vương Qua nói:
- Ma đầu kia ác giả ác báo, cô nương chớ có sợ hãi.
Tô Mã vừa nghe, vừa chế nhạo, khẽ vươn đầu ngón tay, lén lút bò lên tay Bách Lý Kiêu.
Bách Lý Kiêu lật bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, đẩy trở về.
Bách Lý Kiêu đưa lưng về phía hai người kia, nên họ không nhìn thấy nơi này có gì kỳ quặc.
Nàng bất mãn xoa cổ tay, nhỏ giọng nói:
- Nhưng tiểu nữ cảm thấy, Bách Lý Kiêu này thật là không dùng được.
- Chỉ giáo cho?
Tô Mã híp mắt cười:
- Nếu ta là hắn, sẽ giết tất cả các ngươi.
Lời này vừa nói ra, chung quanh lập tức yên tĩnh, Bách Lý Kiêu nâng mắt liếc nhìn Tô Mã một cái.
Hai người kia vừa kinh vừa giận, nhưng vừa thấy Tô Mã mỉm cười, liền miễn cưỡng áp xuống tức giận hỏi:
- Cô nương sao lại nói ra lời này?
Tô Mã rót cho Bách Lý Kiêu nửa chén trà, hỏi:
- Ta hỏi các ngươi, trong ba tháng vừa qua Bách Lý Kiêu có từng chủ động tàn sát môn phái của các ngươi?
Sắc mặt Bạch Thường có chút khó chịu, vẫn trả lời:
- Không có.
- Có thương tổn bá tánh tầm thường?
Bạch Thường nghĩ nghĩ, không tình nguyện nói:
- Không có.
- Vậy đúng rồi.
Tô Mã đưa chén trà tới tay Bách Lý Kiêu, nhướng mày cười nói:
- Tuy ta không phải là người trong giang hồ, nhưng cũng biết đạo lý có thù báo thù có oan báo oan.
Tuy Bách Lý Kiêu tàn khốc vô tình, nhưng cũng không lạm sát kẻ vô tội.
So sánh này đó, chính đạo các ngươi mới làm nhiều chuyện ác.
Án mạng đêm qua, theo ý ta mà nói, hoàn toàn là trời giáng tai họa bất ngờ.
Hắn đã không giết người lại không trộm cắp, chỉ là trùng hợp gặp phải đệ tử kiếm phái kia liền bị họa sát thân.
Gặp chuyện xui xẻo như thế, sao ở trong miệng các ngươi liền biến thành gieo gió gặt bão?
Vương Qua nói:
- Người tà đạo ai cũng có thể giết chết!
- Ngươi xem.
Tô Mã nâng mắt:
- Đây là điểm các ngươi nên bị giết.
Ở trong mắt tiểu nữ mà nói, võ lâm các ngươi quá mức tự phụ, không phải chính đạo thì nhất định phải là tà đạo? Đệ tử Tứ Tượng Kiếm phái cùng Bách Lý Kiêu có thù oán, liền đánh đến Vô Thượng Phong đi, khi dễ một đệ tử nho nhỏ có bản lĩnh gì? Hắn đã chết, cũng là gieo gió gặt bão.
- Ngươi!
Bạch Thường tức giận vô cùng, muốn đứng lên.
Bách Lý Kiêu nâng mắt, đầu ngón tay như ngưng tụ lực lượng, nước trà trong chén hơi sao đãng
Tô Mã cười nhìn hắn:
- Tiểu nữ còn chưa nói xong, thiếu hiệp chớ tức giận.
Những lời vừa nói là nói các ngươi không phân biệt thị phi, những lời tiếp theo mới là trọng điểm.
Nếu các ngươi muốn giết Bách Lý Kiêu báo thù cho võ lâm đồng đạo, nhưng lại co đầu rút cổ ở Biện thành, chỉ dám ở sau lưng chỉ chỏ Bách Lý Kiêu, thật không phải là chuyện quân tử nên làm, lại không phải trượng phu anh dũng.
Đã không phân rõ thị phi, vô dũng vô mưu, các ngươi lại nói bản thân là chính đạo, thật khiến người chê cười.
Cho nên ta nói Bách Lý Kiêu thật sự không dùng được, hắn đã mang bêu danh trên lưng, không bằng làm người xấu triệt để, giết sạch các ngươi, miễn bị người khác nói oan là tàn nhẫn vô tình.
Hai người kia sắc mặt biến ảo, sau một lúc lâu Bạch Thường phản bác nói:
- Ngươi, ngươi là một nữ tử thì biết cái gì! Nói hươu nói vượn!
Tô Mã nâng mắt, hơi xả cổ áo, khẽ thở dài:
- Tiểu nữ không phụ không mẫu, bị người nhận nuôi.
Mới vừa bị bán cho vị công tử này, hắn thì gia đạo sa sút, bốn bề thù địch.
Ngay cả như vậy, ta cũng không rời không bỏ, không chỉ đem xiêm y cầm cố làm lộ phí, còn, còn...!
Nói xong, nàng khẽ cắn môi, cúi đầu lộ ra vệt đỏ trên cổ:
- Tóm lại, ta so với hai người các ngươi còn có tình có nghĩa hơn nhiều.
Đầu ngón tay Bách Lý Kiêu khựng lại, nước trà sái ra ngoài.
Hai người kia á khẩu không trả lời được, vừa đồng tình lại vừa phẫn nộ, sắc mặt thay đổi liên tục.
Lý Cường cười hàm hậu, vội đánh vỡ trầm mặc:
- Ta chỉ là bá tánh tầm thường, không hiểu các ngươi nói cái gì Bách Lý Kiêu hay là Vạn Lý Kiêu.
Chính đạo tà đạo còn cách chúng ta rất xa, chỉ cần không thương tổn người vô tội, thì đều khách nhân của chúng ta.
Lại nói...!
Hắn vung giẻ lau lên vai:
- Bách Lý Kiêu là đại nhân vật sẽ không tới sạp nhỏ này đâu, tiểu nhân có gì phải sợ đây?
Tô Mã che miệng cười, hài hước liếc nhìn Bách Lý Kiêu một cái.
Lại thấy hắn nhìn nàng, như nhớ tới gì đó hơi ngây ra.
Nói là nhìn nàng, lại như không phải đang nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, như xuyên thấu gương mặt nàng, rơi xuống hư không không biết tên.
Nàng có chút bất mãn:
- Công tử, ngươi ngẩn người làm gì, mặt ta ngươi còn nhìn chưa đủ sao?
Bách Lý Kiêu hoàn hồn, buông chén trà:
- Đi thôi.
Hai người vừa chuyển đầu, hai người kia đã sớm rời đi.
Vì phải mua y phục, hai người lưu lại trong thành một chút.
Mặt trời mọc lên cao, bên trong thành du khách dần dần nhiều lên, hai người dung mạo phi phàm, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Bách Lý Kiêu không thèm để ý, Tô Mã thì tự luyến thật sự, hận không thể để người khác nhìn nàng nhiều một chút, tốt nhất nên xem vết đỏ trên cổ nàng.
Bách Lý Kiêu dừng lại, đột nhiên hỏi:
- Ngươi đối với chính tà có cái nhìn khác thường nhân?
- Thường nhân thấy thế nào?
Tô Mã quay đầu:
- Ý tứ của ngươi là nói, ta không giống người khác phỉ nhổ Vô Thượng Phong?
Bách Lý Kiêu trầm mặc, Tô Mã cười:
- Ta xuất thân từ Vân Hoan tông, tông chủ muốn ta nịnh bợ ngươi, nói tốt cho Vô Thượng Phong không phải là tất nhiên sao?
Hắn nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết những lời này không đúng, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào, đang định mở miệng, đột nhiên nhìn thấy nơi xa có một cầu kiều, bước chân dừng lại.
Tô Mã khó hiểu, nhìn theo tầm mắt của hắn, thần sắc cũng ngẩn ra.
Đó là Quỳnh Hoa tiết, hai người đi ngang qua cầu kiều, nàng còn nhớ rõ từng cụm hoa trắng tinh, còn nhớ rõ quỳnh hoa xuyên qua tơ hồng, còn nhớ rõ sau thắt lưng hắn ẩn giấu cành lá, còn nhớ rõ câu thơ kia:
" Ta thích ngươi, không hỏi sớm chiều."
Lúc bừng tỉnh, đã qua mấy tháng, vẫn là hai người bọn họ, lại không phải là hai người bọn họ.
Trên cầu có người đi qua, tuy không phải Quỳnh Hoa tiết, nhưng cũng có thể thấy nam nữ yêu nhau quang minh chính đại cầm tay cùng đi, khiến người khác cực kỳ hâm mộ.
Tô Mã cảm thấy yết hầu có chút tắc nghẽn, như nuốt phải hoàn liên, sặc hơi thở đỏ hồng hai mắt.
Nàng che miệng khụ một tiếng, thấp giọng nói:
- Ta thấy phía sau là một cửa hàng bố y.
Công tử, ngươi ở đây chờ ta, ta đi một chút sẽ về.
Nói xong, nàng cũng không biết hắn có nghe thấy không, liền xoay người rời đi.
Bách Lý Kiêu vẫn chưa quay đầu lại.
Hắn nhìn sông đào bảo vệ thành, mặt nước liễm liễm chảy vào mắt hắn, lại không rõ ràng lắm.
Người lui tới không dứt, hắn đứng lặng người rất lâu, nếu không phải sợi tóc khẽ nhúc nhích, thì nhìn giống như tượng đá trầm mặc bên bờ sông.
Một hồng ảnh đi ngang qua, đột nhiên quay trở lại:
- A!
Bách Lý Kiêu quay đầu lại, thấy một hồng y nữ tử lôi kéo một người nam nhân, kinh hỉ nhìn hắn.
Nàng thấy hắn không lên tiếng, có chút sốt ruột:
- Ngươi không nhớ ta sao? Mấy tháng trước ở chỗ này chúng ta đã gặp nhau.
Bách Lý Kiêu nhíu mày, hồng y cô nương lại nói:
- Ở Quỳnh Hoa tiết bên kia cầu kiều, ta còn nhớ ngươi treo trên eo cành lá quỳnh hoa.
Bách Lý Kiêu như nhớ tới gì đó, ánh mắt vừa động, nhưng sắc mặt không hiện vui sướng.
Vương công tử bên cạnh nữ tử như phát giác gì đó, theo bản năng túm hồng y nữ tử một chút, nữ tử đang rơi vào hưng phấn không nhìn ra:
- Không ngờ qua mấy tháng liền gặp lại.
Nói xong, nhìn quanh Bách Lý Kiêu một vòng, không nhìn thấy thân ảnh kia, vội hỏi:
- Hoàng y cô nương bên cạnh ngươi đâu? Sao không cùng ngươi tới đây?
Bách Lý Kiêu nâng mắt, trong mắt như băng hồ tạc nứt, có vật rơi vào, sâu không thấy đáy...!
Tô Mã đi vào cửa hàng bố y nổi danh Biện thành, vì Quỳnh Hoa tiết đón du khách đông đảo, trang phục nơi này cũng đa dạng nhiều loại.
Chủ tiệm là nữ nhân hơi béo, nhìn thấy nàng trước mắt sáng ngời, nhưng nhìn nàng chỉ khoác một kiện áo choàng, trải qua cả đêm bôn ba có chút chật vật, không khỏi thổn thức:
- Cô nương gặp phải chuyện gì khó xử?
Tô Mã biết xuyên thành như vậy sẽ khiến người hiểu lầm, khẽ thở dài một hơi.
Chủ tiệm thấy nàng như vậy, lại không biết bổ não cái gì, sắc mặt hiện lên đồng tình, kéo Tô Mã đến một góc, thấy trên cổ có vết thương, mày nhăn lại:
- Ngươi yên tâm nói với ta, ta giúp ngươi báo quan.
Tô Mã biết nàng hiểu sai, cười nói:
- Lão bản nương không cần lo lắng.
Chỉ là trên đường gặp một chút chuyện ngoài ý muốn, xả hỏng y phục, nhưng ta bình yên vô sự.
Lão bản nương thở phào một hơi, cười nói:
- Vậy là tốt rồi.
Lại hỏi nàng muốn chọn kiểu gì, Tô Mã chọn một kiện bạch y, vừa định trả tiền, liền nhìn thấy bên cạnh có một kiện hoàng y.
Tầng tầng lớp lớp, như cây lê phi dương, bóng hình xinh đẹp.
Nàng nội tâm vừa động:
- Lão bản nương, cái này bao nhiêu?
Lão bản nương cười:
- Cái này là dùng sa liêu tốt nhất..
Xả nửa ngày, chính là đang nói cái váy này thực quý, vô cùng quý.
Thỏi bạc trên tay Tô Mã chắc chắn không đủ, nàng suy nghĩ, từ trong lòng ngực móc ra một thỏi vàng.
Thỏi vàng này, lúc nàng là Tiểu Trác Tử được Bách Lý Kiêu ban cho.
Nàng vẫn không có cơ hội tiêu xài, sau này hắn gặp nạn ở huyền nhai, nàng dùng thỏi vàng này cứu Truy Thiên.
Cho tới hôm nay, cũng không thể nói rõ vì nguyên nhân gì, nàng không ném đi, vẫn luôn giấu ở trong lòng.
Lão bản nương nhìn thỏi vàng trong tay nàng, đôi mắt phát sáng:
- Cô nương, thỏi vàng này mua váy này dư dả, muốn đổi bộ?
Tô Mã lấy lại tinh thần, dừng một chút:
- Không đổi, màu trắng cũng rất đẹp.
Nói xong, như sợ lão bản nương đoạt đi thỏi vàng, vội nhét vào trong lòng.
Nàng đi vào phòng thay bạch y.
Vừa ra khỏi cửa, tuy lão bản nương là nữ tử, hô hấp cũng cứng lại:
- Y phục này mặc trên người cô nương, cũng coi như vinh hạnh.
Tô Mã cười.
Lão bản nương thấy nàng muốn đi, vội giữ chặt:
- Cô nương.
Ngươi mang theo vàng một mình ra ngoài thật sự không ổn, có người tới đón ngươi?
Có thể từ trong tiệm này mua nổi y phục không phú tức quý, hơn nữa Tô Mã lớn lên mỹ lệ, nhất định khiến người nhớ thương.
Tô Mã biết lão bản nương có ý tốt, vì thế chỉ tay về phía sau:
- Có người đang đợi ta.
Lão bản nương nâng mắt, thấy một huyền y nam tử đứng bên cầu kiều, thân hình thon dài, giống như thương tùng kính trúc.
Nàng yên tâm:
- Vậy là tốt rồi.
Nghĩ là phu thê son, trên đường gặp một chút việc, nên mới phải đi mua y phục.
Lão bản nương tiễn Tô Mã ra ngoài, từ xa Tô Mã nhìn thấy một hồng y nữ tử đứng bên cạnh Bách Lý Kiêu, thanh âm như có như không mà truyền đến:
- Sao ngươi không nói lời nào? Sao cô nương kia không ở cùng ngươi?
Tô Mã gọi:
- Công tử!
Mấy người lập tức quay đầu lại.
Gió nhẹ phất qua, tất cả đều rối loạn mắt.
Hồng y nữ tử nhìn thoáng qua Tô Mã, lại quay đầu nhìn thoáng qua Bách Lý Kiêu, sắc mặt hiện lên mê mang.
Lão bản nương cười nói:
- Công tử, ngươi xem nương tử này một thân xiêm y có hợp hay không?.