Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Ách nữ
Bách Lý Kiêu nhìn qua khe cửa, hắn hơi nhíu mày, xa xa bên ngoài là một lão phụ nhân đầu tóc hoa râm đang vẫy tay về phía này.
Vẻ mặt mang nét cười, nếp nhăn phong trần khắc sâu khe rãnh, ánh mắt từ ái trong suốt. Trên người ăn y phục màu xám, bên trên có mấy mảnh vá, cánh tay như cành khô vẫy vẫy về đây.
Nếu người như vậy cũng có thể ngụy trang, thì hắn không biết trên đời này còn có thuật ngụy trang đến đăng phong tạo cực, chỉ sợ Đới Nguyên cũng không bằng.
( Yul: đăng phong tạo cực nghĩa là đạt cảnh giới cao nhất.)
Bách Lý Kiêu dừng một chút, hơi nới đầu ngón tay, nhưng không hoàn toàn buông nữ nhân này ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nữ nhân kia, hỏi:
- Người nọ đang gọi ngươi?
Nữ nhân...Tiểu Lê ủy khuất gật đầu.
- Ngươi không thể nói?
Nàng quay đầu đi rũ xuống hàng mi, nhẹ nhàng gật đầu một cái, từ cổ họng phát ra tiếng vang rất nhỏ, lại có thể nghe ra có chút đình trệ.
Bách Lý Kiêu trầm mặc một chút, lại hỏi:
- Người nọ nói lão nhân chính là người đến đây cùng ta?
Tiểu Lê gật đầu một cái, nàng miễn cưỡng chỉ chỉ phương hướng của lão phụ nhân, tỏ vẻ lão nhân kia đang ở nơi đó.
Thần sắc Bách Lý Kiêu thay đổi, hắn bắt lấy tay nàng, lôi kéo nàng đi về phía trước. Hắn có dự cảm, lão nhân kia có thể là Cung thúc, nếu đúng vậy, Cung thúc không có chết.
Nghĩ như vậy trong lòng nhẹ đi rất nhiều, nhưng cũng không dám quá hy vọng.
Tay của Tiểu Lê vô cùng mềm mại, bị hắn bao phủ trong lòng bàn tay, nàng đi hai bước rồi lại giãy giụa một chút, Bách Lý Kiêu quay đầu lại, nàng nhíu mày, cố gắng chạm vào chiếc chuông trên cửa.
Tiếng chuông thanh thúy dễ nghe, thanh âm truyền thật sự xa.
Hắn dừng một chút, không nói gì.
Ra khỏi cửa, mới phát hiện thì ra nơi này là một sơn thôn nhỏ vắng, gian nhà gỗ này ở nơi hẻo lánh nhất, nhưng hoa thơm chim hót, sạch sẽ ngăn nắp, trong viện có trồng mấy cây lê, trên cây còn còn sót lại mấy đóa hoa.
Gió động nhẹ, hương khí tới.
Lại đi vài bước, nhìn thấy nơi xa khói bếp lượn lờ, có vài toà nhà gỗ phân bố rải rác, gà chó rong chạy, nhìn rất thanh thản.
Chỉ là mỹ cảnh trước mắt không lọt vào mắt hắn, hắn quan tâm Cung thúc, đi rất mau, Tiểu Lê chỉ có thể lảo đảo đi sau hắn, nàng dùng sức giãy giụa, muốn nói gì đó lại không thể phát ra âm thanh, chỉ phải chỉ vào ngực hắn.
Bách Lý Kiêu nghĩ nàng có mục đích khác, nên không hề phản ứng. Chỉ là mới đi được hai bước liền cảm giác ngực đau xót, hắn nhíu mày quỳ một gối xuống đất nôn ra một búng máu.
Vì hắn mới vừa tỉnh lại, hoạt động đi lại đã là cậy mạnh, nghe được tin tức về Cung thúc, cảm xúc phập phồng đương nhiên sẽ phun huyết.
Tiểu Lê thở dài một hơi, lấy khăn tay lau khóe miệng của hắn, nhíu mi nhìn hắn.
Ánh mắt kia giống như muốn nói: "Xem đi, không nghe lời nàng, chính là kết cục này."
Bách Lý Kiêu không biết vì sao có thể từ cặp mắt kia nhìn ra như vậy, hắn hơi trầm mặt tiếp nhận khăn tay của nàng. Khăn tay này cũng tú hoa lê, thì ra vừa rồi hắn ngửi được hương vị là cái này...
Vẻ mặt không chút biểu tình, nhưng trong mắt lần đầu tiên xuất hiện ngập ngừng, cũng chỉ nửa phần, giọng khàn khàn:
- Đa tạ.
Hắn trả lại khăn tay cho nàng, sau đó lảo đảo đứng lên. Tiểu Lê vội nâng hắn, dùng cử chỉ tay, nói hắn không nên gấp gáp.
Bách Lý Kiêu không nói, hắn đứng thẳng thân thể, chỉ nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt vô huyết, không ai biết hắn đang chịu đựng đau đớn vô cùng.
Tiểu Lê bị hắn đẩy ra, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Hai người lảo đảo đi vào trong thôn.
Lão phụ nhân kia chính là người lớn tuổi nhất trong Khê Thủy thôn, danh là gì không biết, chỉ biết họ Tào, mọi người chung quanh đều gọi là Tào bà bà.
Tào bà bà chỉ có một nữ nhi, nhưng đã sớm gả ra bên ngoài, Tào bà bà chỉ có thể dựa vào ngân lượng của nữ nhi thường gửi lại đây cùng tiếp tế sống qua ngày.
Tào bà bà vẫn đứng chờ ở đây, có lẽ tuổi lớn ánh mắt không tốt, đến khi hai người tới gần Tào bà bà mới phát hiện bên cạnh Tiểu Lê còn có một người.
Tào bà bà nhíu mắt nhìn một lúc lâu, khàn khàn nói:
- Này không phải là tiểu tử nằm ở nhà ngươi ba ngày nay sao? Có thể xuống giường?
Tiểu Lê gật đầu, nàng dùng cử chỉ tay, tỏ vẻ người bên cạnh muốn nhìn người bên trong.
Thần sắc Bách Lý Kiêu hờ hững, nhưng toàn thân căng thẳng, hắn liếc nhìn Tào bà bà một cái, không thấy gì khác thường, nói:
- Xin cho tại hạ vào xem một lát.
Tào bà bà cũng không ngăn cản, thân thể run run rẩy rẩy dẫn hai người vào nhà, vừa đi vừa nói:
- Lúc ngươi được Tiểu Lê cứu mang về đây, thân thể đầy máu, ta nói nàng không nên cứu ngươi, ném ngươi cho quan phủ đi, nàng không nghe, một hai phải cứu ngươi. Lăn lộn hai ba ngày, không ngờ thật sự cứu được ngươi.
Bách Lý Kiêu liếc nhìn Tiểu Lê một cái, Tiểu Lê híp mắt cười, trên cổ còn mang theo vệt hồng do hắn để lại.
Hắn rũ mi, trong mắt ý vị không rõ.
Trong nhà của Tào bà bà rất nhỏ hẹp, không giống nhà của Tiểu Lê, trên tường treo đầy các loại mũ rơm, trên mặt đất có các loại nông cụ. Trong phòng tràn ngập mùi vị dưa muối, ngẫu nhiên có một con lão thử(chuột) đột nhiên chạy ra, rồi biến mất ở góc tường.
Nhìn căn phòng nhiều năm, liền biết Tào bà bà sống trong quẫn cảnh, Tào bà bà kéo ra rèm cửa, bên trong có hai phòng, một là Tào bà bà ở, còn phòng kia là người khác.
Nhìn kỹ vào phòng, có thể nhìn thấy người nọ đầu tóc hoa râm, có chút khô gầy, gương mặt hốc hác nằm yên trên giường, nếu không phải ngực hơi phập phồng sẽ không khác gì người chết.
Bách Lý Kiêu vội bước tới, kéo bức màn ra:
- Cung thúc!
Hắn vừa mừng vừa sợ. Thì ra Cung thúc thật sự còn sống.
Tào bà bà đứng bên cạnh nói:
- Lúc ấy nàng cứu hai người các ngươi mang về đây, ngươi vẫn còn thở, nhưng lão nhân này chỉ còn chút hơi tàn, nếu không có nhân sâm, đã sớm chết thẳng cẳng.
Bách Lý Kiêu sờ mạch của Cung thúc, tuy hơi thở mỏng manh nhưng vẫn còn cơ hội. Hắn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với Tào bà bà:
- Người này là thúc thúc của ta, đa tạ ân cứu mạng.
Tào bà bà vẫy vẫy tay:
- Không cần cảm tạ ta, ta chỉ làm chuyện nhỏ không tốn sức. Hầu hạ người, nấu dược đều là Tiểu Lê làm.
Tiểu Lê lắc đầu, tỏ vẻ này không có gì. Nàng hơi cử động, đụng vào vết thương trên cổ, nàng “A” một tiếng.
Tào bà bà híp mắt nhìn lại:
- Tiểu Lê, ngươi làm sao vậy? Cổ bị làm sao?
Tiểu Lê vội lắc đầu, múa tay:
“Không có, Tào bà bà. Ta không sao."
Bách Lý Kiêu rũ mi, định nâng Cung thúc lên:
- Đa tạ ân cứu giúp, nhưng ta còn có chuyện quan trọng, không tiện ở lâu.
Tiểu Lê vừa nghe, chạy vội tới muốn ngăn hắn lại, sau đó chỉ chỉ vào ngực hắn.
Nàng chỉ nhiều như vậy, Bách Lý Kiêu nhìn một lúc mới hiểu. Thì ra nàng quan tâm thương thế của hắn, hắn lạnh nhạt nói:
- Cảm ơn đã quan tâm, ta không sao.
Nói xong, liền muốn mang Cung thúc đi, Tiểu Lê gấp đến độ không biết làm sao, vẫn là Tào bà bà nói:
- Ta thấy ngươi cũng không muốn sống, bị trọng thương như vậy, mới vừa tỉnh liền xuống đất di chuyển. Nhưng ngươi tuổi trẻ thân thể rắn chắc, người này lại không thể được. Hắn hiện tại chỉ còn chút hơi thở, ngươi không thể lăn lộn hắn.
Bách Lý Kiêu ngừng lại.
Hắn lại quên, thân thể Cung thúc không giống hắn, Cung thúc không có công lực, nếu lúc này lộn xộn...
Thấy hắn nhíu mày, Tiểu Lê lại múa tay, Tào bà bà cười nói:
- Nàng nói ngươi hãy lưu lại, chờ thúc thúc của ngươi tỉnh lại rồi tính.
Bách Lý Kiêu nhìn thoáng qua sắc mặt xanh trắng của Cung thúc, tầm mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ hẹp, sau một lúc lâu, mới gật đầu.
________________________________
Trên đỉnh núi, vạt áo của Bách Lý Kiêu tung bay trong gió.
Qua lời Tào a bà nói, hắn biết nơi này gọi là Khê Thủy thôn, tới Lạc Thành còn có Bách Lí thôn, cách nơi hắn bị thương cũng không xa.
Ba ngày trước Tiểu Lê đến nơi này, ở trên đường gặp hắn cùng Cung thúc, sau đó cố sức đưa hai người bọn họ theo, suốt đêm tìm được một sơn thôn, gõ cửa một nhà, đó chính là nhà của Tào bà bà.
Gian nhà gỗ ở chổ kia, trước đây là nhà của Tào bà bà, đã vứt đi từ lâu, Tào bà bà thấy nàng đáng thương, liền nhường cho nàng, Tiểu Lê liền ở lại chỗ này.
Nàng là người ôn nhu, làm việc tinh tế, chỉ hai ba ngày đã xử lý dọn sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp. Tào bà bà thấy, tuy nàng không thể nói chuyện, nhưng cử chỉ tự nhiên hào phóng, liền hỏi nàng có phải là tiểu thư thế gia.
Nàng rũ mắt không nói lời nào, chỉ cười. Trong ý cười mang theo chút chua xót. Tào bà bà liền hiểu, này là một hài tử vì khốn cảnh phải bỏ trốn khỏi nhà.
Một cô nương thanh tú như vậy, ở tuổi thanh xuân lại bỏ trốn, còn không thể nói, phần lớn liên quan đến hôn sự.
Tào bà bà tâm địa thiện lương, nữ nhi không ở bên người vì thế liền đem tình thân chuyển dời lên Tiểu Lê.
Nhìn Tiểu Lê một thân một mình, tự lực cánh sinh đã là miễn cưỡng, vậy mà còn mang theo hai nam nhân không rõ sinh tử, vì thế chủ động nhận chăm sóc Cung thúc, sau đó cũng cố ý vô tình nhắc nhở nàng, sinh tử do trời định, cũng không thể vì cứu người mà liên lụy đến bản thân.
Tiểu Lê lắc đầu, tỏ vẻ không thể thấy chết mà không cứu. Huống chi ngay lúc nàng trốn đi, ban đêm gặp phải bọn họ cũng là ý trời. Vì thế nàng lấy của cải trang sức trên người đổi lấy vàng bạc, đi tìm đại phu cho hắn cùng Cung thúc, dựa vào nhân sâm cùng dược thảo, lại có thể giúp hai người bọn họ sống tiếp.
Bách Lý Kiêu đứng trên đỉnh núi, nhìn sơn thôn nho nhỏ, khói bếp lượn lờ, có thể nghe tiếng chó sủa, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Nghe Tào bà bà nói một lúc lâu, hắn vẫn không thể buông xuống đề phòng.
Hắn biết giang hồ có bao nhiêu hắc ám nguy hiểm, nhân tính có bao nhiêu rắc rối phức tạp.
Ở Vô Thượng Phong, hắn tận mắt nhìn thấy một lão phụ nhân đã tám mươi, mắt cũng không nháy, liền giết chết một đại hán, chính hắn cũng từng bị một tiểu cô nương mới tám tuổi, dùng đao đâm hắn.
Mọi chuyện không thể nhìn bề ngoài, nhưng Cung thúc hôn mê bất tỉnh, bên ngoài thôn dày đặc sương mù, nơi này đúng là nơi tu dưỡng tốt nhất.
Hắn rũ mắt trầm tư, chỉ là một ách (câm) nữ mà thôi, không ảnh hưởng gì tới hắn, hắn chỉ cần dưỡng lành nội thương, chờ Cung thúc tỉnh lại, phải tìm được Truy Thiên cùng Trục Địa...
Đột nhiên, nơi xa truyền đến một trận tiếng vang, hắn tùy ý đảo mắt nhìn qua, lại ngẩn người.
Ở dưới chân núi bên dòng suối nhỏ, có hai con ngựa cao lớn tuấn mỹ, da lông mượt mà, một con đá đạp bọt nước, tru lên vô cùng hoạt bát, một con cúi đầu ăn cỏ, thiếu mất một lỗ tai.
Lỗ tai tàn khuyết được vải bố bao lấy, một đôi tay mềm mại mảnh khảnh đang vuốt ve an ủi, con ngựa kia giống như cảm nhận được thiện ý, hơi hơi cúi đầu cọ xát tay chủ nhân.
Gió núi đánh úp lại, hắn nhìn hai con ngựa vui sướng đá nước cùng khuôn mặt ách nữ xán lạn tươi cười.
P/s: phải công nhận một điều là bộ này dùng từ cực kỳ hoa mỹ, hay muốn đau gan lun...ta giữ lại phần lớn câu từ hán việt không quá khó hiểu nha, đổi thuần việt mất cái mỹ.????????????????
Vẻ mặt mang nét cười, nếp nhăn phong trần khắc sâu khe rãnh, ánh mắt từ ái trong suốt. Trên người ăn y phục màu xám, bên trên có mấy mảnh vá, cánh tay như cành khô vẫy vẫy về đây.
Nếu người như vậy cũng có thể ngụy trang, thì hắn không biết trên đời này còn có thuật ngụy trang đến đăng phong tạo cực, chỉ sợ Đới Nguyên cũng không bằng.
( Yul: đăng phong tạo cực nghĩa là đạt cảnh giới cao nhất.)
Bách Lý Kiêu dừng một chút, hơi nới đầu ngón tay, nhưng không hoàn toàn buông nữ nhân này ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nữ nhân kia, hỏi:
- Người nọ đang gọi ngươi?
Nữ nhân...Tiểu Lê ủy khuất gật đầu.
- Ngươi không thể nói?
Nàng quay đầu đi rũ xuống hàng mi, nhẹ nhàng gật đầu một cái, từ cổ họng phát ra tiếng vang rất nhỏ, lại có thể nghe ra có chút đình trệ.
Bách Lý Kiêu trầm mặc một chút, lại hỏi:
- Người nọ nói lão nhân chính là người đến đây cùng ta?
Tiểu Lê gật đầu một cái, nàng miễn cưỡng chỉ chỉ phương hướng của lão phụ nhân, tỏ vẻ lão nhân kia đang ở nơi đó.
Thần sắc Bách Lý Kiêu thay đổi, hắn bắt lấy tay nàng, lôi kéo nàng đi về phía trước. Hắn có dự cảm, lão nhân kia có thể là Cung thúc, nếu đúng vậy, Cung thúc không có chết.
Nghĩ như vậy trong lòng nhẹ đi rất nhiều, nhưng cũng không dám quá hy vọng.
Tay của Tiểu Lê vô cùng mềm mại, bị hắn bao phủ trong lòng bàn tay, nàng đi hai bước rồi lại giãy giụa một chút, Bách Lý Kiêu quay đầu lại, nàng nhíu mày, cố gắng chạm vào chiếc chuông trên cửa.
Tiếng chuông thanh thúy dễ nghe, thanh âm truyền thật sự xa.
Hắn dừng một chút, không nói gì.
Ra khỏi cửa, mới phát hiện thì ra nơi này là một sơn thôn nhỏ vắng, gian nhà gỗ này ở nơi hẻo lánh nhất, nhưng hoa thơm chim hót, sạch sẽ ngăn nắp, trong viện có trồng mấy cây lê, trên cây còn còn sót lại mấy đóa hoa.
Gió động nhẹ, hương khí tới.
Lại đi vài bước, nhìn thấy nơi xa khói bếp lượn lờ, có vài toà nhà gỗ phân bố rải rác, gà chó rong chạy, nhìn rất thanh thản.
Chỉ là mỹ cảnh trước mắt không lọt vào mắt hắn, hắn quan tâm Cung thúc, đi rất mau, Tiểu Lê chỉ có thể lảo đảo đi sau hắn, nàng dùng sức giãy giụa, muốn nói gì đó lại không thể phát ra âm thanh, chỉ phải chỉ vào ngực hắn.
Bách Lý Kiêu nghĩ nàng có mục đích khác, nên không hề phản ứng. Chỉ là mới đi được hai bước liền cảm giác ngực đau xót, hắn nhíu mày quỳ một gối xuống đất nôn ra một búng máu.
Vì hắn mới vừa tỉnh lại, hoạt động đi lại đã là cậy mạnh, nghe được tin tức về Cung thúc, cảm xúc phập phồng đương nhiên sẽ phun huyết.
Tiểu Lê thở dài một hơi, lấy khăn tay lau khóe miệng của hắn, nhíu mi nhìn hắn.
Ánh mắt kia giống như muốn nói: "Xem đi, không nghe lời nàng, chính là kết cục này."
Bách Lý Kiêu không biết vì sao có thể từ cặp mắt kia nhìn ra như vậy, hắn hơi trầm mặt tiếp nhận khăn tay của nàng. Khăn tay này cũng tú hoa lê, thì ra vừa rồi hắn ngửi được hương vị là cái này...
Vẻ mặt không chút biểu tình, nhưng trong mắt lần đầu tiên xuất hiện ngập ngừng, cũng chỉ nửa phần, giọng khàn khàn:
- Đa tạ.
Hắn trả lại khăn tay cho nàng, sau đó lảo đảo đứng lên. Tiểu Lê vội nâng hắn, dùng cử chỉ tay, nói hắn không nên gấp gáp.
Bách Lý Kiêu không nói, hắn đứng thẳng thân thể, chỉ nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt vô huyết, không ai biết hắn đang chịu đựng đau đớn vô cùng.
Tiểu Lê bị hắn đẩy ra, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Hai người lảo đảo đi vào trong thôn.
Lão phụ nhân kia chính là người lớn tuổi nhất trong Khê Thủy thôn, danh là gì không biết, chỉ biết họ Tào, mọi người chung quanh đều gọi là Tào bà bà.
Tào bà bà chỉ có một nữ nhi, nhưng đã sớm gả ra bên ngoài, Tào bà bà chỉ có thể dựa vào ngân lượng của nữ nhi thường gửi lại đây cùng tiếp tế sống qua ngày.
Tào bà bà vẫn đứng chờ ở đây, có lẽ tuổi lớn ánh mắt không tốt, đến khi hai người tới gần Tào bà bà mới phát hiện bên cạnh Tiểu Lê còn có một người.
Tào bà bà nhíu mắt nhìn một lúc lâu, khàn khàn nói:
- Này không phải là tiểu tử nằm ở nhà ngươi ba ngày nay sao? Có thể xuống giường?
Tiểu Lê gật đầu, nàng dùng cử chỉ tay, tỏ vẻ người bên cạnh muốn nhìn người bên trong.
Thần sắc Bách Lý Kiêu hờ hững, nhưng toàn thân căng thẳng, hắn liếc nhìn Tào bà bà một cái, không thấy gì khác thường, nói:
- Xin cho tại hạ vào xem một lát.
Tào bà bà cũng không ngăn cản, thân thể run run rẩy rẩy dẫn hai người vào nhà, vừa đi vừa nói:
- Lúc ngươi được Tiểu Lê cứu mang về đây, thân thể đầy máu, ta nói nàng không nên cứu ngươi, ném ngươi cho quan phủ đi, nàng không nghe, một hai phải cứu ngươi. Lăn lộn hai ba ngày, không ngờ thật sự cứu được ngươi.
Bách Lý Kiêu liếc nhìn Tiểu Lê một cái, Tiểu Lê híp mắt cười, trên cổ còn mang theo vệt hồng do hắn để lại.
Hắn rũ mi, trong mắt ý vị không rõ.
Trong nhà của Tào bà bà rất nhỏ hẹp, không giống nhà của Tiểu Lê, trên tường treo đầy các loại mũ rơm, trên mặt đất có các loại nông cụ. Trong phòng tràn ngập mùi vị dưa muối, ngẫu nhiên có một con lão thử(chuột) đột nhiên chạy ra, rồi biến mất ở góc tường.
Nhìn căn phòng nhiều năm, liền biết Tào bà bà sống trong quẫn cảnh, Tào bà bà kéo ra rèm cửa, bên trong có hai phòng, một là Tào bà bà ở, còn phòng kia là người khác.
Nhìn kỹ vào phòng, có thể nhìn thấy người nọ đầu tóc hoa râm, có chút khô gầy, gương mặt hốc hác nằm yên trên giường, nếu không phải ngực hơi phập phồng sẽ không khác gì người chết.
Bách Lý Kiêu vội bước tới, kéo bức màn ra:
- Cung thúc!
Hắn vừa mừng vừa sợ. Thì ra Cung thúc thật sự còn sống.
Tào bà bà đứng bên cạnh nói:
- Lúc ấy nàng cứu hai người các ngươi mang về đây, ngươi vẫn còn thở, nhưng lão nhân này chỉ còn chút hơi tàn, nếu không có nhân sâm, đã sớm chết thẳng cẳng.
Bách Lý Kiêu sờ mạch của Cung thúc, tuy hơi thở mỏng manh nhưng vẫn còn cơ hội. Hắn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với Tào bà bà:
- Người này là thúc thúc của ta, đa tạ ân cứu mạng.
Tào bà bà vẫy vẫy tay:
- Không cần cảm tạ ta, ta chỉ làm chuyện nhỏ không tốn sức. Hầu hạ người, nấu dược đều là Tiểu Lê làm.
Tiểu Lê lắc đầu, tỏ vẻ này không có gì. Nàng hơi cử động, đụng vào vết thương trên cổ, nàng “A” một tiếng.
Tào bà bà híp mắt nhìn lại:
- Tiểu Lê, ngươi làm sao vậy? Cổ bị làm sao?
Tiểu Lê vội lắc đầu, múa tay:
“Không có, Tào bà bà. Ta không sao."
Bách Lý Kiêu rũ mi, định nâng Cung thúc lên:
- Đa tạ ân cứu giúp, nhưng ta còn có chuyện quan trọng, không tiện ở lâu.
Tiểu Lê vừa nghe, chạy vội tới muốn ngăn hắn lại, sau đó chỉ chỉ vào ngực hắn.
Nàng chỉ nhiều như vậy, Bách Lý Kiêu nhìn một lúc mới hiểu. Thì ra nàng quan tâm thương thế của hắn, hắn lạnh nhạt nói:
- Cảm ơn đã quan tâm, ta không sao.
Nói xong, liền muốn mang Cung thúc đi, Tiểu Lê gấp đến độ không biết làm sao, vẫn là Tào bà bà nói:
- Ta thấy ngươi cũng không muốn sống, bị trọng thương như vậy, mới vừa tỉnh liền xuống đất di chuyển. Nhưng ngươi tuổi trẻ thân thể rắn chắc, người này lại không thể được. Hắn hiện tại chỉ còn chút hơi thở, ngươi không thể lăn lộn hắn.
Bách Lý Kiêu ngừng lại.
Hắn lại quên, thân thể Cung thúc không giống hắn, Cung thúc không có công lực, nếu lúc này lộn xộn...
Thấy hắn nhíu mày, Tiểu Lê lại múa tay, Tào bà bà cười nói:
- Nàng nói ngươi hãy lưu lại, chờ thúc thúc của ngươi tỉnh lại rồi tính.
Bách Lý Kiêu nhìn thoáng qua sắc mặt xanh trắng của Cung thúc, tầm mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ hẹp, sau một lúc lâu, mới gật đầu.
________________________________
Trên đỉnh núi, vạt áo của Bách Lý Kiêu tung bay trong gió.
Qua lời Tào a bà nói, hắn biết nơi này gọi là Khê Thủy thôn, tới Lạc Thành còn có Bách Lí thôn, cách nơi hắn bị thương cũng không xa.
Ba ngày trước Tiểu Lê đến nơi này, ở trên đường gặp hắn cùng Cung thúc, sau đó cố sức đưa hai người bọn họ theo, suốt đêm tìm được một sơn thôn, gõ cửa một nhà, đó chính là nhà của Tào bà bà.
Gian nhà gỗ ở chổ kia, trước đây là nhà của Tào bà bà, đã vứt đi từ lâu, Tào bà bà thấy nàng đáng thương, liền nhường cho nàng, Tiểu Lê liền ở lại chỗ này.
Nàng là người ôn nhu, làm việc tinh tế, chỉ hai ba ngày đã xử lý dọn sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp. Tào bà bà thấy, tuy nàng không thể nói chuyện, nhưng cử chỉ tự nhiên hào phóng, liền hỏi nàng có phải là tiểu thư thế gia.
Nàng rũ mắt không nói lời nào, chỉ cười. Trong ý cười mang theo chút chua xót. Tào bà bà liền hiểu, này là một hài tử vì khốn cảnh phải bỏ trốn khỏi nhà.
Một cô nương thanh tú như vậy, ở tuổi thanh xuân lại bỏ trốn, còn không thể nói, phần lớn liên quan đến hôn sự.
Tào bà bà tâm địa thiện lương, nữ nhi không ở bên người vì thế liền đem tình thân chuyển dời lên Tiểu Lê.
Nhìn Tiểu Lê một thân một mình, tự lực cánh sinh đã là miễn cưỡng, vậy mà còn mang theo hai nam nhân không rõ sinh tử, vì thế chủ động nhận chăm sóc Cung thúc, sau đó cũng cố ý vô tình nhắc nhở nàng, sinh tử do trời định, cũng không thể vì cứu người mà liên lụy đến bản thân.
Tiểu Lê lắc đầu, tỏ vẻ không thể thấy chết mà không cứu. Huống chi ngay lúc nàng trốn đi, ban đêm gặp phải bọn họ cũng là ý trời. Vì thế nàng lấy của cải trang sức trên người đổi lấy vàng bạc, đi tìm đại phu cho hắn cùng Cung thúc, dựa vào nhân sâm cùng dược thảo, lại có thể giúp hai người bọn họ sống tiếp.
Bách Lý Kiêu đứng trên đỉnh núi, nhìn sơn thôn nho nhỏ, khói bếp lượn lờ, có thể nghe tiếng chó sủa, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Nghe Tào bà bà nói một lúc lâu, hắn vẫn không thể buông xuống đề phòng.
Hắn biết giang hồ có bao nhiêu hắc ám nguy hiểm, nhân tính có bao nhiêu rắc rối phức tạp.
Ở Vô Thượng Phong, hắn tận mắt nhìn thấy một lão phụ nhân đã tám mươi, mắt cũng không nháy, liền giết chết một đại hán, chính hắn cũng từng bị một tiểu cô nương mới tám tuổi, dùng đao đâm hắn.
Mọi chuyện không thể nhìn bề ngoài, nhưng Cung thúc hôn mê bất tỉnh, bên ngoài thôn dày đặc sương mù, nơi này đúng là nơi tu dưỡng tốt nhất.
Hắn rũ mắt trầm tư, chỉ là một ách (câm) nữ mà thôi, không ảnh hưởng gì tới hắn, hắn chỉ cần dưỡng lành nội thương, chờ Cung thúc tỉnh lại, phải tìm được Truy Thiên cùng Trục Địa...
Đột nhiên, nơi xa truyền đến một trận tiếng vang, hắn tùy ý đảo mắt nhìn qua, lại ngẩn người.
Ở dưới chân núi bên dòng suối nhỏ, có hai con ngựa cao lớn tuấn mỹ, da lông mượt mà, một con đá đạp bọt nước, tru lên vô cùng hoạt bát, một con cúi đầu ăn cỏ, thiếu mất một lỗ tai.
Lỗ tai tàn khuyết được vải bố bao lấy, một đôi tay mềm mại mảnh khảnh đang vuốt ve an ủi, con ngựa kia giống như cảm nhận được thiện ý, hơi hơi cúi đầu cọ xát tay chủ nhân.
Gió núi đánh úp lại, hắn nhìn hai con ngựa vui sướng đá nước cùng khuôn mặt ách nữ xán lạn tươi cười.
P/s: phải công nhận một điều là bộ này dùng từ cực kỳ hoa mỹ, hay muốn đau gan lun...ta giữ lại phần lớn câu từ hán việt không quá khó hiểu nha, đổi thuần việt mất cái mỹ.????????????????