Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Rút quân
Cho đến khi môi của Nakroth và Krixi cách nhau đúng 1cm thì Krixi bất ngờ tỉnh dậy. Theo phản ứng tự nhiên, cô tát Nakroth một cái “BỐP”:
- NÀYY...!
- Oái … - Nakroth giật mình.
- Ngươi... Ngươi dám cưỡng hiếp ta sao? – Krixi đánh vào đầu Nakroth mấy phát – BIẾN ra khỏi đây mau!
Nakroth vội giải thích:
- Khoan khoan …
- Không có khoan gì hết! Ta bực ngươi lắm rồi đấy! Cái đồ cầm thú! – Krixi nổi điên lên.
- Khoan nghe ta nói cái đã … - Chưa kịp nói được gì thì Krixi đấm vào mặt Nakroth mấy phát đau điếng người. Cậu ta không kịp làm gì, chỉ biết cách hứng chịu toàn bộ. Cho đến khi mặt Nakroth bầm tím cả lên, Krixi mới chịu dừng lại. Nhưng cô vẫn chưa hết giận dữ:
- Ngươi còn điều gì nói nữa không?
- Ta … - Nakroth thừa biết cậu ta có thể tự bào chữa cho mình. Nhưng Nakroth lại không làm được điều đó. Vì việc mà Nakroth hôn Krixi tuy chưa thực hiện, nhưng đây là hành động nhìn qua ai cũng biết là có chủ ý, không thể giải thích được.
Mặc cho Krixi đang bị thương nặng, cô vẫn mạnh miệng:
- Ngươi..! CÚT KHỎI ĐÂY MAU! Còn không ta sẽ ĐẬP cho ngươi một trận!
- Hức... Đồ rùa bò!... nằm xuống nghỉ đi, vết thương chưa lành đâu – Nakroth không biết nói gì hơn, cậu ta quay lưng và đi về - Đúng là cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán. Haizzzz… -Nakroth thở dài.
*
Ở chiến trường, chỉ còn Hùng, Veres và một số tay chân tinh nhuệ. Đám quân đoàn lâm tặc bị thương lúc nãy đều lẻn trở về hang nghỉ ngơi. Hùng giữ nhiệm vụ cầm súng chĩa vào đội quân của khu rừng Chạng Vạng, chỉ cần 1tí manh động phe địch thì trận giao tranh sẽ nổ ra quyết liệt. Còn Veres, cô ấy ngồi thảnh thơi uống cà phê trên chiếc ghế:
- Ừm!
Veres uống một ngụm, rồi cô cầm xích chỉa vào mặt Tel’Annas:
- Sao nào? Giờ các ngươi có chịu rút quân về không, bọn côn trùng yếu ớt?
- Hức... – Tel’Annas đáp lại Veres bằng một nụ cười khinh - Ta sẽ không bao giờ có khái niệm xin hàng bọn con người hạ đẳng các ngươi đâu nhá!
Có lẽ cô "Nữ vương tinh linh" này đang "câu thời gian" cho quân đoàn chi viện của Krixi.
Hùng lên tiếng:
- Mà sao... Nakroth đi lâu thế nhỉ?
Vừa nhắc tới, Nakroth đã xuất hiện như một luồn gió.. Không nói không rằng, Nakroth chỉ bảo nhanh gọn:
- RÚT QUÂN!
Lệnh của Nakroth khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Veres hỏi:
- Thưa, tôi đã trói sạch bọn chúng lại rồi, chúng ta lại đang có ưu thế lớn …
- Đây là lệnh! Làm mau! Cô ấy không bằng lòng, nhưng cô không cãi lại, và cũng không muốn cãi. Cô cởi trói cho quân khu rừng Chạng Vạng. Rồi ai về nhà nấy.
Trên đường trở về hang, Veres cứ cằn nhằn với Nakroth:
- Rõ ràng chúng ta đang chiếm ưu thế lớn, sao thủ lĩnh lại …
- Mục đích của chúng ta chỉ là khai thác khu rừng kiếm đồng ra cắt vào. Bọn chúng vô tội. Ta không muốn giết bọn chúng.
Hùng nhanh nhảu chen vào cuộc nói chuyện:
- Nhưng sao lại thế ạ? Nếu chúng ta giết bọn họ thì chúng ta sẽ không bị ai cản nữa, lúc đó chúng ta sẽ dễ dàng khai thác khu rừng rồi còn gì. Anh lạ thật!
Nakroth thấy Hùng nói chí phải, nhưng do lúc này cậu ta đang thực sự chán nản vì Krixi đối xử một cách vô cùng bất công với cậu ta. Thành ra Nakroth chả buồn giết họ làm cái gì. Cậu ta cũng không muốn trút cơn chán nản vào những người khác.
- Anh không thích.
Hùng cương quyết:
- Đâu có được! Đó là...
Chưa dứt câu, Nakroth phết tay:
- Thôi! Ta đã quyết rồi, không bàn cãi.
Đi một lúc thì cả ba cũng về đến căn cứ. Mọi người gọi to:
- VERESSS...!
- Biết rồi, mọi người đợi tôi một chút!
- Cô đi đâu mà lâu vậy? Đợi cô cả tiếng đồng hồ giờ đói muốn chết đây này! – Sky lên tiếng. Veres đáp:
- Xin lỗi mọi người nha, tôi …
- Tại cô ấy lười nấu cơm đấy. Lúc mà em đứng canh bọn khu rừng Chạng Vạng, cô ấy ngồi thảnh thơi uống cà phê đấy.
Mọi người “Ồ” lên. Huvai bực tức:
- Làm việc thiếu trách nhiệm như thế thì chết anh em trong đội mất thôi. Cô làm ăn cái kiểu gì thế hả!?
- Đâu có được! Nếu để một mình thằng nhóc này canh thì bọn chúng sẽ chạy mất, thành ra tôi mới phải ở lại.
Huvai tiếp tục hỏi:
- Việc gì cô phải bắt nó canh chừng? Nhưng rồi cô ấy phớt lờ đi vì cãi nhau với tên này chỉ tiêu tốn thời gian của cô thôi. Cô đi vào trong, kéo tôi theo. Tôi ngạc nhiên:
- Chị kéo em theo làm gì vậy?
- Giúp chị nấu đồ ăn với, một mình chị làm không xuể đâu.
- Được thôi! Lâu rồi em mới có dịp trổ tài ^.^ – Hùng xắn tay áo lên. Bỗng Lâm nói vang vọng đâu đó:
- KHIẾP!!! Tài nghệ đồ...
– Ý GIỀỀ =.= - Hùng quay sang Nam toả sát khí.
Veres gọi:
- Đường, ớt! Nhanh đi!
- Được! Ủa … what the …
- Chuyện gì thế?
Tôi cầm hũ ớt và hũ đường mà giật mình. Tôi ú ớ:
- Ớ ớ … sao tự nhiên ớt thì thành màu trắng … Còn đường lại thành màu đỏ thế này …
Trên hũ có miếng giấy ghi tên gia vị. Veres cười:
- Không sao đâu. Một hồi nữa chị sẽ tìm ra hung thủ thôi. Món thịt kho cũng sắp xong rồi.
- Vậy sao? Một lúc sau, đồ ăn cũng đã sẵn sàng. Nhưng trước khi ăn, Veres giơ hũ “đường đỏ” và “ớt trắng” lên, hỏi:
- Thằng nào trút ớt và đường đổi hũ đấy?
Không một tiếng trả lời.
- Nói mau đi còn ăn cơm nữa.
- Bỏ đi Veres ơi, đói muốn chết rồi! – Sky rên. Veres không còn cách nào khác, cô đành gác bỏ chuyện hung thủ và ăn cơm.
- NÀYY...!
- Oái … - Nakroth giật mình.
- Ngươi... Ngươi dám cưỡng hiếp ta sao? – Krixi đánh vào đầu Nakroth mấy phát – BIẾN ra khỏi đây mau!
Nakroth vội giải thích:
- Khoan khoan …
- Không có khoan gì hết! Ta bực ngươi lắm rồi đấy! Cái đồ cầm thú! – Krixi nổi điên lên.
- Khoan nghe ta nói cái đã … - Chưa kịp nói được gì thì Krixi đấm vào mặt Nakroth mấy phát đau điếng người. Cậu ta không kịp làm gì, chỉ biết cách hứng chịu toàn bộ. Cho đến khi mặt Nakroth bầm tím cả lên, Krixi mới chịu dừng lại. Nhưng cô vẫn chưa hết giận dữ:
- Ngươi còn điều gì nói nữa không?
- Ta … - Nakroth thừa biết cậu ta có thể tự bào chữa cho mình. Nhưng Nakroth lại không làm được điều đó. Vì việc mà Nakroth hôn Krixi tuy chưa thực hiện, nhưng đây là hành động nhìn qua ai cũng biết là có chủ ý, không thể giải thích được.
Mặc cho Krixi đang bị thương nặng, cô vẫn mạnh miệng:
- Ngươi..! CÚT KHỎI ĐÂY MAU! Còn không ta sẽ ĐẬP cho ngươi một trận!
- Hức... Đồ rùa bò!... nằm xuống nghỉ đi, vết thương chưa lành đâu – Nakroth không biết nói gì hơn, cậu ta quay lưng và đi về - Đúng là cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán. Haizzzz… -Nakroth thở dài.
*
Ở chiến trường, chỉ còn Hùng, Veres và một số tay chân tinh nhuệ. Đám quân đoàn lâm tặc bị thương lúc nãy đều lẻn trở về hang nghỉ ngơi. Hùng giữ nhiệm vụ cầm súng chĩa vào đội quân của khu rừng Chạng Vạng, chỉ cần 1tí manh động phe địch thì trận giao tranh sẽ nổ ra quyết liệt. Còn Veres, cô ấy ngồi thảnh thơi uống cà phê trên chiếc ghế:
- Ừm!
Veres uống một ngụm, rồi cô cầm xích chỉa vào mặt Tel’Annas:
- Sao nào? Giờ các ngươi có chịu rút quân về không, bọn côn trùng yếu ớt?
- Hức... – Tel’Annas đáp lại Veres bằng một nụ cười khinh - Ta sẽ không bao giờ có khái niệm xin hàng bọn con người hạ đẳng các ngươi đâu nhá!
Có lẽ cô "Nữ vương tinh linh" này đang "câu thời gian" cho quân đoàn chi viện của Krixi.
Hùng lên tiếng:
- Mà sao... Nakroth đi lâu thế nhỉ?
Vừa nhắc tới, Nakroth đã xuất hiện như một luồn gió.. Không nói không rằng, Nakroth chỉ bảo nhanh gọn:
- RÚT QUÂN!
Lệnh của Nakroth khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Veres hỏi:
- Thưa, tôi đã trói sạch bọn chúng lại rồi, chúng ta lại đang có ưu thế lớn …
- Đây là lệnh! Làm mau! Cô ấy không bằng lòng, nhưng cô không cãi lại, và cũng không muốn cãi. Cô cởi trói cho quân khu rừng Chạng Vạng. Rồi ai về nhà nấy.
Trên đường trở về hang, Veres cứ cằn nhằn với Nakroth:
- Rõ ràng chúng ta đang chiếm ưu thế lớn, sao thủ lĩnh lại …
- Mục đích của chúng ta chỉ là khai thác khu rừng kiếm đồng ra cắt vào. Bọn chúng vô tội. Ta không muốn giết bọn chúng.
Hùng nhanh nhảu chen vào cuộc nói chuyện:
- Nhưng sao lại thế ạ? Nếu chúng ta giết bọn họ thì chúng ta sẽ không bị ai cản nữa, lúc đó chúng ta sẽ dễ dàng khai thác khu rừng rồi còn gì. Anh lạ thật!
Nakroth thấy Hùng nói chí phải, nhưng do lúc này cậu ta đang thực sự chán nản vì Krixi đối xử một cách vô cùng bất công với cậu ta. Thành ra Nakroth chả buồn giết họ làm cái gì. Cậu ta cũng không muốn trút cơn chán nản vào những người khác.
- Anh không thích.
Hùng cương quyết:
- Đâu có được! Đó là...
Chưa dứt câu, Nakroth phết tay:
- Thôi! Ta đã quyết rồi, không bàn cãi.
Đi một lúc thì cả ba cũng về đến căn cứ. Mọi người gọi to:
- VERESSS...!
- Biết rồi, mọi người đợi tôi một chút!
- Cô đi đâu mà lâu vậy? Đợi cô cả tiếng đồng hồ giờ đói muốn chết đây này! – Sky lên tiếng. Veres đáp:
- Xin lỗi mọi người nha, tôi …
- Tại cô ấy lười nấu cơm đấy. Lúc mà em đứng canh bọn khu rừng Chạng Vạng, cô ấy ngồi thảnh thơi uống cà phê đấy.
Mọi người “Ồ” lên. Huvai bực tức:
- Làm việc thiếu trách nhiệm như thế thì chết anh em trong đội mất thôi. Cô làm ăn cái kiểu gì thế hả!?
- Đâu có được! Nếu để một mình thằng nhóc này canh thì bọn chúng sẽ chạy mất, thành ra tôi mới phải ở lại.
Huvai tiếp tục hỏi:
- Việc gì cô phải bắt nó canh chừng? Nhưng rồi cô ấy phớt lờ đi vì cãi nhau với tên này chỉ tiêu tốn thời gian của cô thôi. Cô đi vào trong, kéo tôi theo. Tôi ngạc nhiên:
- Chị kéo em theo làm gì vậy?
- Giúp chị nấu đồ ăn với, một mình chị làm không xuể đâu.
- Được thôi! Lâu rồi em mới có dịp trổ tài ^.^ – Hùng xắn tay áo lên. Bỗng Lâm nói vang vọng đâu đó:
- KHIẾP!!! Tài nghệ đồ...
– Ý GIỀỀ =.= - Hùng quay sang Nam toả sát khí.
Veres gọi:
- Đường, ớt! Nhanh đi!
- Được! Ủa … what the …
- Chuyện gì thế?
Tôi cầm hũ ớt và hũ đường mà giật mình. Tôi ú ớ:
- Ớ ớ … sao tự nhiên ớt thì thành màu trắng … Còn đường lại thành màu đỏ thế này …
Trên hũ có miếng giấy ghi tên gia vị. Veres cười:
- Không sao đâu. Một hồi nữa chị sẽ tìm ra hung thủ thôi. Món thịt kho cũng sắp xong rồi.
- Vậy sao? Một lúc sau, đồ ăn cũng đã sẵn sàng. Nhưng trước khi ăn, Veres giơ hũ “đường đỏ” và “ớt trắng” lên, hỏi:
- Thằng nào trút ớt và đường đổi hũ đấy?
Không một tiếng trả lời.
- Nói mau đi còn ăn cơm nữa.
- Bỏ đi Veres ơi, đói muốn chết rồi! – Sky rên. Veres không còn cách nào khác, cô đành gác bỏ chuyện hung thủ và ăn cơm.