-
Phần 3
9.
"Cốc cốc cốc..."
Tôi đứng ở trước cửa nhà mẹ chồng, do dự rất lâu mới giơ tay gõ cửa.
"Ai thế?"
Cánh cửa hơi mở ra, Trương Kỳ đã lập tức luồn tay vào trong ngăn lại.
"Mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ..."
"C.út đi!" Mẹ chồng nhìn thấy tôi thì lập tức nổi đi.ên lên: "Sao mày không biết xấu hổ mà còn đến tìm tao? Sao mày còn dám gọi tao là mẹ hả?"
"Con biết mẹ hậ.n con nhưng chuyện này con nhất định phải hỏi cho rõ! Tro cốt của Trần Phong ở chỗ mẹ đúng không?"
Sắc mặt bà ấy trở nên quái đản: "Mày đã biết hết rồi?"
"Phải, con biết hết rồi. Mẹ lấy tro cốt của Trần Phong, lấy tr.ộm nhẫn của con, là muốn lấy người sống trả n.ợ cho qu.ỷ, muốn con đề.n mạ.ng cho Trần Phong!"
"Vậy thì làm sao! Nếu không phải tại mày thì con trai tao sao ch.ết được! Dùng mạng mày đổi lấy mạng không đúng sao?"
"Mẹ thật sự quá vô lý! Việc này vốn dĩ không thể giải quyết được gì cả!" Tôi tức giận đến nỗi cả người run rẩy: "Mẹ còn lắp camera ở nhà con, gửi tin nhắn giả thần giả quỷ cho con, đây là phạm pháp mẹ biết không?"
"Camera gì cơ? Tin nhắn gì nữa? Mày đừng có đổ t.ội cho tao!"
"Mẹ còn không chịu thừa nhận!" Tôi tức giận không thôi: "Mẹ không lắp camera thì sao hôm nay lại đưa hũ tro cốt đã đổi sang bột vôi cho Trịnh Xuyên chứ!"
"Mày nói năng b.ậy b.ạ cái gì đấy!" Mẹ chồng chỉ tay vào mặt tôi ch.ửi lớn: "Hũ tro cốt đó tao đã đưa cho Trịnh Xuyên từ hai tháng trước rồi!"
10.
Tôi nghe mẹ chồng nói ra một phiên bản hoàn toàn khác so với của Trịnh Xuyên.
Bà ấy nói, hai tháng trước Trịnh Xuyên đến tìm bà ấy, nói là có cao nhân chỉ điểm, tìm được cách để Trần Phong sống lại.
Cũng chính là cách lấy người sống trả n.ợ cho qu.ỷ.
Trịnh Xuyên bảo bà ấy dùng thân phận là mẹ của người đã ch.ết đến nhà tang lễ lấy tro cốt của Trần Phong về, rồi bảo bà ấy đến nhà tôi tr.ộm nhẫn đưa cho anh ta, và bảo chuyện còn lại để anh ta làm là được.
Anh ta nói thế này: "Con và Trần Phong là bạn thân nhất, con nhất định sẽ nghĩ cách đưa cậu ấy quay về."
Mẹ chồng không hề biết đến camera với tin nhắn gì đó, bà ấy chỉ ôm hy vọng mong manh gửi gắm lên thứ "m.ê tí.n" kia, hy vọng con trai của mình thật sự có thể quay về.
Tôi mơ hồ nhìn bà ấy, đột nhiên không biết giữa bà ấy và Trịnh Xuyên ai mới là người nói thật.
Trương Kỳ vỗ vai tôi, trầm giọng nói: "Báo cảnh sát luôn đi."
Bên cảnh sát điều tra chuyện này nhanh hơn dự đoán của tôi.
Sau khi tôi báo cảnh sát, họ lập tức điều tra camera của cửa lớn tòa chung cư tôi và mẹ chồng đang sống, camera đều ghi lại hành động của tất cả mọi người một cách rõ ràng.
Hôm nay Trịnh Xuyên không hề đến tìm bà ấy.
Mà ngày bánh kem dâu tây "thời không" xuất hiện trong tủ lạnh của tôi, lại có sự xuất hiện của anh ta dưới nhà tôi.
Cảnh sát đến nhà của Trịnh Xuyên, tìm được phần mềm giám sát từ xa trong máy tính bàn của anh ta.
Còn anh ta thì không có nhà, có lẽ là khi tôi và Trương Kỳ phát hiện ra camera trong mắt con gấu đồ chơi thì anh ta nhận ra chuyện bị bại lộ và đã sớm bỏ chạy thoát thân từ lâu rồi.
Cả người tôi lạnh cóng, không hiểu vì sao người bạn thân thiết chớp mắt lại biến thành á.c qu.ỷ hung dữ.
Cảnh sát đưa tôi về nhà, dặn dò tôi gặp người nào đáng nghi phải kịp thời báo cảnh sát.
Mấy ngày trôi qua, Trịnh Xuyên cũng không xuất hiện, dường như đã biến mất khỏi không gian thời gian vậy.
Ngày mai là ngày giỗ của Trần Phong, nhưng tro cốt của anh vẫn nằm trong tay Trịnh Xuyên.
Nửa đêm không biết vì sao tôi trăn trở mãi không ngủ được, lại giở nhật ký camera mà cảnh sát gửi cho tôi ra xem.
Đoạn video này tôi đã xem rất nhiều lần, đã thuộc đến mức không thể thuộc hơn được nữa: Trịnh Xuyên xách bánh kem xuất hiện ở dưới nhà tôi, quẹt thẻ tiến vào tòa chung cư, lát sau thì rời đi với bàn tay trống không.
Tấm thẻ này còn là do tôi và Trần Phong đã tận tay đưa cho anh ta khi chuyển nhà nữa, chúng tôi đã nói là: "Cậu cứ coi như về nhà của mình đi."
Tôi tức giận ném điện thoại sang một bên, ngồi dậy ch.âm điếu th.uốc, dựa vào đầu giường ngây người.
Qua rất lâu sau, thu.ốc đã ch.áy hết, tôi đang chuẩn bị ném đầu lọc xuống giường thì phát hiện quên chưa tắt nhật ký camera.
Tôi vừa định thoát ta thì có một bóng người quen thuộc lướt qua.
Tôi nhíu mày chỉnh video về phía trước, giảm chậm tốc độ, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt của người kia.
Sao lại... sao lại là Trương Kỳ?
Hơn một tháng trước, cậu ấy đã xuất hiện dưới nhà tôi.
Nhưng khi tôi đưa cậu ấy về nhà mình, rõ ràng cậu ấy đã nói đây là lần đầu tiên tới khu chung cư này!
"Ting..." Điện thoại tôi vang lên thông báo nhận được tin nhắn, trong đêm tối yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.
Người gửi là "Trần Phong".
11.
"Anh còn nghĩ em không dám đến đây một mình."
Trịnh Xuyên chậm rãi bước ra khỏi bóng tối.
"Tôi không ngờ rằng lại là anh." Tôi nắm chặt lấy điện thoại: "Anh không muốn giải thích gì với tôi sao?"
Hơn một tiếng trước, tôi nhận được tin nhắn của "Trần Phong": "Muốn biết tất cả chân tướng không? Vậy thì đến đây đi."
Sau tin nhắn là một địa chỉ, cũng chính là bệ.nh viện cũ bị bỏ hoang trước mắt này.
"Em muốn nghe lời giải thích gì? Không sai, tất cả đều là do anh làm."
"Sau khi Trần Phong qua đời, anh vẫn luôn tìm kiếm khắp nơi, xem có cách nào có thể khiến người ch.ết sống lại không. Anh từng đến khu vực Miêu Cương thỉnh giáo thuật cổ của thầy mo, đến bộ tộc xa xôi ở Tương Tây học cách chiêu hồn, thậm chí đến Thái Lan thỉnh Phật bài... Cuối cùng vào hai tháng trước, anh được cao nhân chỉ điểm, biết được một cách dùng người sống trả n.ợ qu.ỷ, có thể dùng tro cốt của người ch.ết và đồ vật bên mình của người sống làm mối dắt, để người ch.ết sống trên cơ thể của người sống."
"Anh bảo bà ấy lấy tro cốt từ nhà tang lễ về, lại bảo bà ấy âm thầm lấy tr.ộm nhẫn của em, sau đó dựa theo vị trí phong thủy, tìm được bệ.nh viện bỏ hoang này để bày pháp trận."
"Sau khi làm phép thành công, anh đợi mãi, không biết khi nào Trần Phong mới quay về. Để nhận được tin tức sớm nhất anh đã lắp camera vào con gấu đồ chơi của em. Anh biết, mỗi đêm em đều ôm nó đi ngủ, và coi đó như là Trần Phong đang ở cạnh."
"Em rất tin tưởng anh nên anh đã âm thầm đánh thêm chìa khóa nhà em, muốn đột nhập vào camera nhà em thật sự dễ như trở bàn tay."
"Thật là hoang đường!" Tôi tức đến mức toàn thân phát run: "Trần Phong là bạn của anh, lẽ nào tôi không phải sao? Sao anh có thể mong tôi ch.ết đi, để tôi đề.n mạ.ng cho anh ấy! Anh đi.ên rồi sao?"
"Anh không hề! Anh rất tỉnh táo!" Trịnh Xuyên đỏ mắt hét lớn: "Anh biết bản thân mình đang làm gì! Anh chắc chắn muốn cho Trần Phong quay lại!"
"Anh..." Tôi không tin nổi nhìn anh ta: "Anh làm nhiều chuyện như vậy có phải là vì... thích Trần Phong?"
"Anh yêu thầm Trần Phong cho nên vẫn luôn lặng lẽ ở bên cạnh chúng tôi, làm bạn thân nhất của chúng tôi, giả vờ chúc phúc nhưng thực chất là gh.en tị với đám cưới của chúng tôi, có phải không?"
"Sao em lại suy đoán anh như thế!"
Trịnh Xuyên bật cười, giống như đi.ên lo.ạn nói: "Anh là thích hai người! Anh yêu sâu đậm tình yêu của hai người!"
12.
Một tia chớp lóe qua, chiếu sáng sắc mặt trắng nhợt giống như hai con qu.ỷ trong đêm mưa của chúng tôi.
Tôi không khỏi kinh ngạc: "Ý anh là gì?"
"Em vẫn không hiểu ra sao?" Sắc mặt Trịnh Xuyên mờ mịt nói: "Rất lâu trước kia anh đã từng nói, anh ngưỡng mộ hai người, hai người đã cho anh chứng kiến được tình yêu đẹp nhất trên đời này, anh muốn bảo vệ hai người mãi mãi."
"Tin nhắn cũng là do anh gửi, anh biết em rất nhớ Trần Phong, nhận được tin nhắn của cậu ấy em nhất định sẽ rất vui."
"Trần Phong không còn nữa nhưng cậu ấy sẽ quay về sớm thôi. Anh lấy điện thoại của cậu ấy gửi tin nhắn cho em là vì muốn em không quên đi những ngày cậu ấy vẫn còn ở đây."
"Sao anh có thể hậ.n em được chứ? Anh mua bánh kem cho em, mua vé buổi biểu diễn cho em, quan tâm em, chăm sóc em, là vì anh biết, nếu như Trần Phong còn sống, cậu ấy nhất định cũng sẽ đối xử với em như vậy."
"Cuộc sống của hai người sẽ mãi ngọt ngào hạnh phúc!"
"Trước giờ anh chưa từng muốn em ch.ết, để em đền mạng cho cậu ấy cả. Cách này không phải lấy mạng đổi mạng gì hết, mà là sống chung một cơ thể! Cậu ấy có thể sống lại trên người em, hai người có thể dùng chung một cơ thể, như vậy thì hai người mãi mãi ở bên nhau rồi! Vì sao em không hiểu cho anh? Vì sao không cảm ơn anh? Vì sao không muốn để Trần Phong sống lại!"
Tôi dựng tóc gáy nhìn anh ta: "Anh thật sự đi.ên rồi..."
"Anh không có!" Trịnh Xuyên nghiến răng: "Hôm nay là ngày giỗ của Trần Phong, là khi pháp trận có sức mạnh lớn nhất! Em đã đến tận nơi này, lần này nhất định sẽ thành công."
"Thế giới này vốn dĩ không có cái gì gọi là ch.ết đi sống lại cả!" Tôi chầm chậm lùi về sau: "Trịnh Xuyên, anh tỉnh táo lại đi!"
"Lẽ nào tình cảm của em đối với Trần Phong là giả sao? Hay là em thay lòng rồi? Anh vừa thấy em và tên thanh niên kia đã biết giữa hai người không bình thường rồi!" Sắc mặt Trịnh Xuyên trở nên hung dữ: "Em không thể từ chối thuật trả n.ợ qu.ỷ đâu, đừng quên Trần Phong là do em h.ại ch.ết!"
Một giọng nói từ phía sau vang lên: "Đừng tự lừ.a mình d.ối người nữa, Trần Phong vốn dĩ không phải do cô ấy h.ại ch.ết! Mà là anh mới đúng!"