Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 525: Hối tiếc, hoài niệm
Một số người đã định sẵn để hối tiếc.
Một số người được định sẵn để hoài niệm.
Tô Yên ở lại bệnh viện, nửa đường Lục Cận Phong gọi điện hỏi thăm tình hình.
“Cô ấy vẫn chưa tỉnh.” Tô Yến nhìn An Hinh trên giường rồi khẽ thở dài: “Không biết sau khi Hinh Hinh tỉnh dậy những ngày tháng sau này phải sống như thế nào.”
Chuyện hôm nay sợ là không giấu được Lý Văn.
“Ngày tháng còn dài.” Lục Cận Phong nói: “Nửa tiếng trước An Minh đã tuyên bố từ chức chủ tịch tập đoàn nhà họ An, nhà họ An đang náo loạn lên.”
Tô Yên đột nhiên hiểu những lời cuối cùng mà An Minh nói trước khi rời đi.
An Hinh uống thuốc phá thai, mất con, suýt mất mạng, chuyện lần này là một cú đả kích lớn đối với An Minh.
Anh ta định rời khỏi Đế Đô sao.
Lúc này người mà An Hinh không muốn nhìn thấy nhất chính là An Minh nên anh ta sẽ làm như những gì cô ấy mong muốn.
“Có lẽ, xa nhau mới là kết cục tốt nhất.” Tô Yên không cảm thấy buồn nữa.
“Yên Yên, em ở bệnh viện chăm sóc cô ấy anh đi nước M một chuyến, chắc khoảng nửa tháng mới về.”
“Sao anh đi lâu vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Nguồn thu chính của Ám Dạ đến là ở nước M.
“Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đi nước S rồi, Vạn Nhất lơ đễnh nên chuyện của Ám Dạ có mình anh lo nên anh phải đi một chuyến.”
“Được, anh nhớ chú ý an toàn.” Tô Yên dặn dò: “Mỗi ngày gửi một video, gọi một cuộc điện thoại, gặp phải sinh vật giống cái phải đi đường vòng.”
Lục Cận Phong ở đầu dây bên kia khẽ cười: “Trong mắt anh, ngoài em ra những người khác đều là giống đực.”
Nói rồi Lục Cận Phong bổ sung thêm: “Ngoại trừ con gái sau này của chúng ta.”.
||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||
Nguyện vọng được sống khá mạnh mẽ.
Lúc Lục Cận Phong gọi điện thoại anh đang ở sân bay, Tô Yên nghe thấy thông báo trên đài phát thanh của sân bay.
Hai người đang nói chuyện một lát rồi cúp máy.
Tô Yên tiếp tục trông chừng An Hinh.
Mãi đến tối An Hinh mới tỉnh dậy, lúc tỉnh cô ta có cảm giác như mình đã trải qua mấy kiếp vậy, nhìn thấy Tô Yên đang ngồi bên cạnh cô ấy cười khổ nói: “Hóa ra vẫn chưa chết.”
“Nói mấy lời không may gì vậy, gì mà chết với không chết chứ.” Tô Yên thấy An Hinh tỉnh lại lòng mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Hinh Hinh, sao cậu lại ngốc như vậy.”
Nước mắt An Hinh rơi lã chã, cô ấy cười nhưng không nói gì.
Sau khi thuốc mê hát tác dụng An hinh rất đau, đặc biệt là lúc cô ấy đi vệ sinh, đau tới mức chảy nước mắt.
Tô Yên không nhắc đến An Minh trước mặt An Minh, An Hinh hỏi: “Có phải An Minh từng đến không?”
Tô Yên do dự gật đầu: “Lúc cậu làm phẫu thuật anh ấy lo lắng cho cậu nên đã xông vào phòng phẫu thuật rồi ở bên cạnh cậu suốt cho đến khi kết thúc, đúng rồi, anh ấy đã từ chức chủ tịch tập đoàn An Thị, giờ không rõ ở đâu.”
“Ừm.”
An Hinh chỉ thờ ơ gật đầu, không nói gì cũng chẳng hỏi thêm câu nào.
“Mình đi mua cho cậu chút gì ăn, cậu nằm nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ừm.”
An Hinh nằm xuống còn Tô Yên thì đi ra ngoài mua đồ ăn.
Tô Yên vừa mới đi được một lát thì chú Tuyền đến.
An Hinh nhắm mắt nằm trên giường bệnh, nghe thấy tiếng động cô ấy mở mắt ra, nhìn thấy chú Tuyền ánh mắt cô ấy vô cùng mâu thuẫn.
Chú Tuyền đại diện cho An Chí Thanh.
Bây giờ An Hinh không muốn nghe cũng không muốn gặp bất kỳ ai có liên quan đến nhà họ An.
“Cô cả.”
Chú Tuyền mỉm cười đi vào: “Ông chủ biết cô đang nằm viện nên bảo tôi đến thăm cô, cô đỡ hơn chưa?”
“Ông ấy không dám đến sao?” An Hinh chế nhạo: “Đúng rồi, ông ấy là đồng lõa giết người thì sao dám đến gặp con chứ.”
“Cô cả, haizz.” Chú Tuyền thở dài: “Chuyện năm đó ông chủ đã tự trách mình hơn hai mươi năm, cô cả, hận thù chỉ khiến cô buồn rầu, hãy quên nó đi.”
Từ tận đáy chú Tuyền mong An Hinh tiếp tục sống vô lo vô nghĩ, mỉm cười vui tươi hồn nhiên như trước đây.
“Có thể quên sao?” An Hinh hỏi ngược lại rồi tự chế giễu: “Chú Tuyền, con đã đi qua cánh cổng địa ngục một lần.”
Cho dù đã đi một lần nhưng cô ấy vẫn không thể buông bỏ được.
Cha mẹ cô bị cha mẹ An Minh giết hại.
Cuộc sống của cô ấy đã bị An Minh và An Chí Thanh hủy hoại.
Tình yêu thương hơn hai mươi năm nay là chuộc lỗi chứ không phải tình yêu thương của cha.
Cô ấy đã nhận giặc làm cha.
Chú Tuyền biết không thể nào khuyên giải được An Hinh nên nói: “Cậu cả đi rồi chỉ để lại một bức thư cắt đứt quan hệ với ông chủ, cậu ấy nói không quay lại nữa và bảo ông chủ giao tập đoàn An Thị cho cô coi như bồi thường còn về việc cậu cả đi đâu thì không ai biết.”
“Chú Tuyền, chú đi đi, sau này không cần nói với con chuyện của nhà họ An nữa, thứ nhà họ An con cũng không cần...”
“Sáng nay bà chủ đã tự tử trong bệnh viện tâm thần.”
Câu nói của chú Tuyền khiến lời nói tiếp sau của An Hinh nghẹn lại.
Thủ phạm hại chết cha mẹ đã tự tử rồi.
Vậy bảo cô phải đi hận ai bây giờ? Tìm ai đòi công bằng cho cha mẹ đây?
Sau khi Tô Yên mua bữa tối từ bên ngoài về, khi bước vào trong khoa điều trị nội trú cô phát hiện có người đang theo dõi mình.
Tô Yên cố ý đi vào nhà vệ sinh sau đó trốn đằng sau bức tường, khi nghe thấy tiếng bước chân của người đó đến gần bèn nhặt cây lau sàn nhà bên cạnh đánh.
“A, Tô Yên, là tôi.”
Một số người được định sẵn để hoài niệm.
Tô Yên ở lại bệnh viện, nửa đường Lục Cận Phong gọi điện hỏi thăm tình hình.
“Cô ấy vẫn chưa tỉnh.” Tô Yến nhìn An Hinh trên giường rồi khẽ thở dài: “Không biết sau khi Hinh Hinh tỉnh dậy những ngày tháng sau này phải sống như thế nào.”
Chuyện hôm nay sợ là không giấu được Lý Văn.
“Ngày tháng còn dài.” Lục Cận Phong nói: “Nửa tiếng trước An Minh đã tuyên bố từ chức chủ tịch tập đoàn nhà họ An, nhà họ An đang náo loạn lên.”
Tô Yên đột nhiên hiểu những lời cuối cùng mà An Minh nói trước khi rời đi.
An Hinh uống thuốc phá thai, mất con, suýt mất mạng, chuyện lần này là một cú đả kích lớn đối với An Minh.
Anh ta định rời khỏi Đế Đô sao.
Lúc này người mà An Hinh không muốn nhìn thấy nhất chính là An Minh nên anh ta sẽ làm như những gì cô ấy mong muốn.
“Có lẽ, xa nhau mới là kết cục tốt nhất.” Tô Yên không cảm thấy buồn nữa.
“Yên Yên, em ở bệnh viện chăm sóc cô ấy anh đi nước M một chuyến, chắc khoảng nửa tháng mới về.”
“Sao anh đi lâu vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Nguồn thu chính của Ám Dạ đến là ở nước M.
“Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đi nước S rồi, Vạn Nhất lơ đễnh nên chuyện của Ám Dạ có mình anh lo nên anh phải đi một chuyến.”
“Được, anh nhớ chú ý an toàn.” Tô Yên dặn dò: “Mỗi ngày gửi một video, gọi một cuộc điện thoại, gặp phải sinh vật giống cái phải đi đường vòng.”
Lục Cận Phong ở đầu dây bên kia khẽ cười: “Trong mắt anh, ngoài em ra những người khác đều là giống đực.”
Nói rồi Lục Cận Phong bổ sung thêm: “Ngoại trừ con gái sau này của chúng ta.”.
||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||
Nguyện vọng được sống khá mạnh mẽ.
Lúc Lục Cận Phong gọi điện thoại anh đang ở sân bay, Tô Yên nghe thấy thông báo trên đài phát thanh của sân bay.
Hai người đang nói chuyện một lát rồi cúp máy.
Tô Yên tiếp tục trông chừng An Hinh.
Mãi đến tối An Hinh mới tỉnh dậy, lúc tỉnh cô ta có cảm giác như mình đã trải qua mấy kiếp vậy, nhìn thấy Tô Yên đang ngồi bên cạnh cô ấy cười khổ nói: “Hóa ra vẫn chưa chết.”
“Nói mấy lời không may gì vậy, gì mà chết với không chết chứ.” Tô Yên thấy An Hinh tỉnh lại lòng mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Hinh Hinh, sao cậu lại ngốc như vậy.”
Nước mắt An Hinh rơi lã chã, cô ấy cười nhưng không nói gì.
Sau khi thuốc mê hát tác dụng An hinh rất đau, đặc biệt là lúc cô ấy đi vệ sinh, đau tới mức chảy nước mắt.
Tô Yên không nhắc đến An Minh trước mặt An Minh, An Hinh hỏi: “Có phải An Minh từng đến không?”
Tô Yên do dự gật đầu: “Lúc cậu làm phẫu thuật anh ấy lo lắng cho cậu nên đã xông vào phòng phẫu thuật rồi ở bên cạnh cậu suốt cho đến khi kết thúc, đúng rồi, anh ấy đã từ chức chủ tịch tập đoàn An Thị, giờ không rõ ở đâu.”
“Ừm.”
An Hinh chỉ thờ ơ gật đầu, không nói gì cũng chẳng hỏi thêm câu nào.
“Mình đi mua cho cậu chút gì ăn, cậu nằm nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ừm.”
An Hinh nằm xuống còn Tô Yên thì đi ra ngoài mua đồ ăn.
Tô Yên vừa mới đi được một lát thì chú Tuyền đến.
An Hinh nhắm mắt nằm trên giường bệnh, nghe thấy tiếng động cô ấy mở mắt ra, nhìn thấy chú Tuyền ánh mắt cô ấy vô cùng mâu thuẫn.
Chú Tuyền đại diện cho An Chí Thanh.
Bây giờ An Hinh không muốn nghe cũng không muốn gặp bất kỳ ai có liên quan đến nhà họ An.
“Cô cả.”
Chú Tuyền mỉm cười đi vào: “Ông chủ biết cô đang nằm viện nên bảo tôi đến thăm cô, cô đỡ hơn chưa?”
“Ông ấy không dám đến sao?” An Hinh chế nhạo: “Đúng rồi, ông ấy là đồng lõa giết người thì sao dám đến gặp con chứ.”
“Cô cả, haizz.” Chú Tuyền thở dài: “Chuyện năm đó ông chủ đã tự trách mình hơn hai mươi năm, cô cả, hận thù chỉ khiến cô buồn rầu, hãy quên nó đi.”
Từ tận đáy chú Tuyền mong An Hinh tiếp tục sống vô lo vô nghĩ, mỉm cười vui tươi hồn nhiên như trước đây.
“Có thể quên sao?” An Hinh hỏi ngược lại rồi tự chế giễu: “Chú Tuyền, con đã đi qua cánh cổng địa ngục một lần.”
Cho dù đã đi một lần nhưng cô ấy vẫn không thể buông bỏ được.
Cha mẹ cô bị cha mẹ An Minh giết hại.
Cuộc sống của cô ấy đã bị An Minh và An Chí Thanh hủy hoại.
Tình yêu thương hơn hai mươi năm nay là chuộc lỗi chứ không phải tình yêu thương của cha.
Cô ấy đã nhận giặc làm cha.
Chú Tuyền biết không thể nào khuyên giải được An Hinh nên nói: “Cậu cả đi rồi chỉ để lại một bức thư cắt đứt quan hệ với ông chủ, cậu ấy nói không quay lại nữa và bảo ông chủ giao tập đoàn An Thị cho cô coi như bồi thường còn về việc cậu cả đi đâu thì không ai biết.”
“Chú Tuyền, chú đi đi, sau này không cần nói với con chuyện của nhà họ An nữa, thứ nhà họ An con cũng không cần...”
“Sáng nay bà chủ đã tự tử trong bệnh viện tâm thần.”
Câu nói của chú Tuyền khiến lời nói tiếp sau của An Hinh nghẹn lại.
Thủ phạm hại chết cha mẹ đã tự tử rồi.
Vậy bảo cô phải đi hận ai bây giờ? Tìm ai đòi công bằng cho cha mẹ đây?
Sau khi Tô Yên mua bữa tối từ bên ngoài về, khi bước vào trong khoa điều trị nội trú cô phát hiện có người đang theo dõi mình.
Tô Yên cố ý đi vào nhà vệ sinh sau đó trốn đằng sau bức tường, khi nghe thấy tiếng bước chân của người đó đến gần bèn nhặt cây lau sàn nhà bên cạnh đánh.
“A, Tô Yên, là tôi.”