Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 520: Giết chó
Lục Cận Phong định mang đến cho Tô Yên một niềm vui bất ngờ.
Xa Thành Nghị hâm mộ muốn chết.
“Cậu định lừa một đám chó, đóng cửa lại rắc cơm chó rồi giết chó đấy à.”
Lục Cận Phong nhếch đôi môi mỏng, ung dung thưởng thức viên sapphire trong tay: “Bây giờ chỉ có cậu vẫn là chó thôi.”
Chó độc thân.
“…” Xa Thành Nghị xua tay, “Không đùa nữa, sáng mai tôi sẽ bay về đảo, bên này cũng không còn việc gì của tôi nữa. Khi nào cậu tổ chức đám cưới thì tôi sẽ đến tham gia.”
Không đùa được nữa thì có.
Lục Cận Phong nhếch mép: “Cậu có thể cân nhắc lời Yên Yên đã nói, con người Bạch Phi Minh cũng không tệ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Nghe đến đây, bước chân của Xa Thành Nghị càng nhanh hơn.
Lục Cận Phong bật cười, từ khi ở bên Tô Yên, anh càng ngày càng cười nhiều hơn.
Bệnh viện cũng không còn việc gì của anh nữa, để Vệ Long và Vệ Hải ở lại trông chừng, Lục Cận Phong cũng trở về nhà.
Để đề phòng nhà họ An lại đến quấy rầy Lý Văn nghỉ ngơi, Lý Mộc Sinh cũng tìm vệ sĩ đến canh cửa.
Đêm khuya.
Nhà họ Lục.
An Hinh không ngủ được, cô nhìn sang Tô Yên ở bên cạnh.
Tô Yên đã ngủ rồi, cô có một dự cảm không tốt, trước đó Tô Yên nhận cuộc điện thoại kia chắc chắn là có liên quan đến cô.
An Minh đi ra rồi, chưa biết chừng sẽ đến bệnh viện gây phiền phức cho nhà họ Lý.
Nghĩ đến đây, An Hinh mặc áo khoác, lặng lẽ rời đi.
An Hinh vừa đi thì Lục Cận Phong về đến nhà.
Trời đổ mưa rả rích, cả căn nhà đã tắt đèn, Lục Cận Phong không quấy rầy những người khác, anh trở về phòng ngủ, thấy trên giường trống rỗng, thở dài một hơi.
Vốn muốn về nhà ôm vợ mà ngủ, giường chiếu lại lạnh như băng, hỏi người giúp việc mới biết là Tô Yên đã đến phòng khách ngủ với An Hinh rồi, Lục Cận Phong cũng chỉ có thể đến phòng trẻ sơ sinh ôm con mà ngủ.
Trong bệnh viện.
Phòng bệnh của An Chí Thanh yên tĩnh một cách đáng sợ, An Minh ngồi trên ghế sofa hút thuốc hết điếu này đến điếu khác, trong gạt tàn đã chất đầy đầu lọc thuốc lá.
An Chí Thanh ngây người không dám hé răng, vẻ mặt đầy lo lắng.
An Minh hút đến điếu cuối cùng, tay đã bắt đầu run, tơ máu trong mắt vô cùng đáng sợ.
“Con trai à.” An Chí Thanh không nhịn được gọi một tiếng.
An Minh ngẩng phắt đầu lên, giống như công tắc bị chạm vào, thoáng cái nổ tung: “Tôi không phải con của ông, đừng gọi tôi như vậy, tôi thà là con của một thằng ăn mày cũng không muốn làm con của An Chí Thanh ông.”
“Tiểu Minh.” An Chí Thanh đau lòng nói, “Cha cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Con với Hinh Hinh bình thường suốt ngày cãi nhau, hai đứa chán ghét đối phương, cha nào biết con sẽ phải lòng Hinh Hinh chứ, đúng là tạo nghiệp mà.”
An Minh nổi trận lôi đình: “Đúng, chính ông là kẻ tạo nghiệp, tại sao ông lại gạt tôi. Chỉ vì ông, tôi cảm thấy bản thân bây giờ giống như một trò cười. Chính tay ông đã chôn vùi tôi và Hinh Hinh. Bây giờ cô ấy hận tôi muốn chết, ông hài lòng chưa.”
Trong lòng An Minh vô cùng đau đớn, anh ta là người không muốn nhìn thấy kết quả này nhất.
Anh ta thà rằng An Hinh vẫn là công chúa của nhà họ An, ngây thơ rực rỡ. Nhưng bây giờ anh ta đã hủy hoại cô. Anh ta vẫn luôn dùng lòng thù hận để đối xử với An Hinh, cho dù anh ta làm chuyện tội ác tày trời với cô, anh ta vẫn có thể dùng thù hận để gây mê chính mình.
Nhưng bây giờ thì sao?
Từ đầu đến cuối, An Hinh đều là người vô tội. Nhưng anh ta đã kéo An Hinh sạch sẽ và thuần khiết ấy xuống địa ngục rồi.
An Chí Thanh giàn giụa nước mắt: “Tiểu Minh à, đều là lỗi của cha. Năm đó lúc mẹ Hinh Hinh qua đời, trước khi đi đã gửi gắm Hinh Hinh cho cha. Cha sợ Hinh Hinh tủi thân, cũng để đền bù cho sự áy náy đối với mẹ Hinh Hinh, thế nên mới nói với bên ngoài rằng Hinh Hinh là con gái ruột của cha.”
Thì ra, mẹ của An Hinh chính là mối tình đầu của An Chí Thanh. Vì tiền đồ, An Chí Thanh đã cưới người khác, cũng chính là mẹ của An Minh.
Đàn ông luôn nhớ mãi không quên mối tình đầu của mình. Một ngày nọ, An Chí Thanh gặp lại mẹ của An Hinh, bèn muốn nối lại duyên phận trước kia.
Mẹ của An Hinh biết An Chí Thanh đã có gia đình thì tránh thật xa, sau đó nhanh chóng kết hôn với người khác.
An Chí Thanh vô cùng tức giận, trong năm ấy liên tục quấn lấy mẹ của An Hinh, cũng ầm ĩ đến mức vợ chồng bất hòa.
Có một lần, An Chí Thanh uống say lại đi tìm mẹ của An Hinh. Bố của An Hinh là một người thành thật dễ mềm lòng, hai vợ chồng sợ An Chí Thanh uống say không an toàn, bèn lái xe đưa An Chí Thanh về, trên đường về thì xảy ra tai nạn xe cộ. Bố của An Hinh chết ngay tại chỗ, mẹ của An Hinh cấp cứu không được, sau đó cũng ra đi.
An Chí Thanh ngồi ở ghế sau giữ được cái mạng.
Sau khi nhận nuôi An Hinh, An Chí Thanh thấy áy náy, thế nên bèn nói với bên ngoài rằng An Hinh là con gái của mình. Những năm qua, An Hinh cần gì ông ta sẽ cho nấy, rất cưng chiều cô.
Nhưng sau này An Chí Thanh mới biết, tai nạn xe khi đó là do con người gây ra. Mẹ của An Minh vì báo thù mẹ của An Hinh mà động tay vào xe, phanh xe mất tác dụng, thế nên mới dẫn đến bi kịch.
Mẹ của An Minh vì chuyện này mà phát điên, trở thành kẻ điên điên dại dại, An Chí Thanh ghi hận trong lòng, dứt khoát đưa bà ta vào viện tâm thần.
Thoắt một cái đã hai mươi mấy năm, ông ta cũng đã quên mất là có một người như vậy.
Sở dĩ An Minh ôm lòng thù hận là vì có người đã đưa anh ta đến gặp bà ta, nhưng mà mãi đến tận bây giờ anh ta mới biết, người điên đó chính là mẹ của mình.
An Minh không thể tin nổi: “Người điên đó sao có thể là mẹ của tôi, bà ta nói với tôi rằng tôi là con của cặp vợ chồng đó, còn ông chính là kẻ đầu sỏ, chính ông đã hại chết bố mẹ của tôi.”
An Chí Thanh nói: “Mẹ con điên rồi. Bị ảnh hưởng từ chuyện năm đó, bà ta điên điên dại dại, nói năng lộn xộn, sao con có thể tin lời bà ta nói được. Là ai đã đưa con đến gặp bà điên đó?”
An Minh loạng choạng mấy bước.
Bây giờ ai là kẻ đưa anh ta đi đã không còn quan trọng nữa.
“Thế tại sao ông lại nói với bên ngoài rằng tôi là con riêng của ông, tất cả những chuyện này không phải vẫn do ông gây ra sao.”
“Con với Hinh Hinh không phải cùng một mẹ sinh ra. Cha có lỗi với mẹ của Hinh Hinh, đã hứa là sẽ chăm sóc con bé, cha không thể để Hinh Hinh bị người ta chỉ trích, chế giễu nó là con riêng. Cha cũng không thể nói con là con của kẻ điên kia, chỉ đành nói con là con riêng. Dù sao con vẫn là con trai của An Chí Thanh này, tất cả mọi thứ của nhà họ An vẫn là của con.”
“Đúng là hoang đường.”
An Minh đột nhiên cười như điên: “Kết quả là, tôi bị chính cha mẹ ruột của mình đùa bỡn. Ông lừa tôi, người điên kia cũng lừa tôi. Bây giờ thành ra thế này các người đã hài lòng chưa. Các người bảo tôi phải đối mặt với Hinh Hinh thế nào đây, hả?”
An Minh cười ra nước mắt, anh ta vốn có một cuộc đời rất tốt đẹp, nhưng lại bị chính cha mẹ mình biến thành một bi kịch.
An Chí Thanh đau khổ nói: “Tiểu Minh, cha cũng hối hận mà, cha không ngờ con lại yêu Hinh Hinh, không ngờ bà điên đó lại nói với con những lời vớ vẩn như vậy.”
“Các người đúng là ma quỷ.” An Minh đứng dậy, anh ta kéo cửa định xông ra ngoài, nhưng khoảnh khắc cửa mở ra lại chết sững.
Người đang đứng ngoài cửa chính là An Hinh.
An Hinh đã khóc cạn nước mắt, đôi mắt kia lạnh như sắt đá, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
“Hinh Hinh!”
An Minh run giọng gọi tên cô, giọng của anh ta bé nhỏ như hạt bụi, sợ khiến cô giật mình.
An Chí Thanh nhìn thấy An Hinh, sắc mặt cũng thay đổi kịch liệt, ông ta biết, tất cả đã kết thúc rồi.
“Hinh Hinh.”
An Minh đưa tay ra muốn kéo An Hinh.
“Đừng động vào tôi.” An Hinh lùi về sau một bước, nhìn An Minh và An Chí Thanh bằng đôi mắt căm hận, sau đó quay người chạy đi.
“Hinh Hinh.”
An Minh đuổi theo.
Xa Thành Nghị hâm mộ muốn chết.
“Cậu định lừa một đám chó, đóng cửa lại rắc cơm chó rồi giết chó đấy à.”
Lục Cận Phong nhếch đôi môi mỏng, ung dung thưởng thức viên sapphire trong tay: “Bây giờ chỉ có cậu vẫn là chó thôi.”
Chó độc thân.
“…” Xa Thành Nghị xua tay, “Không đùa nữa, sáng mai tôi sẽ bay về đảo, bên này cũng không còn việc gì của tôi nữa. Khi nào cậu tổ chức đám cưới thì tôi sẽ đến tham gia.”
Không đùa được nữa thì có.
Lục Cận Phong nhếch mép: “Cậu có thể cân nhắc lời Yên Yên đã nói, con người Bạch Phi Minh cũng không tệ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Nghe đến đây, bước chân của Xa Thành Nghị càng nhanh hơn.
Lục Cận Phong bật cười, từ khi ở bên Tô Yên, anh càng ngày càng cười nhiều hơn.
Bệnh viện cũng không còn việc gì của anh nữa, để Vệ Long và Vệ Hải ở lại trông chừng, Lục Cận Phong cũng trở về nhà.
Để đề phòng nhà họ An lại đến quấy rầy Lý Văn nghỉ ngơi, Lý Mộc Sinh cũng tìm vệ sĩ đến canh cửa.
Đêm khuya.
Nhà họ Lục.
An Hinh không ngủ được, cô nhìn sang Tô Yên ở bên cạnh.
Tô Yên đã ngủ rồi, cô có một dự cảm không tốt, trước đó Tô Yên nhận cuộc điện thoại kia chắc chắn là có liên quan đến cô.
An Minh đi ra rồi, chưa biết chừng sẽ đến bệnh viện gây phiền phức cho nhà họ Lý.
Nghĩ đến đây, An Hinh mặc áo khoác, lặng lẽ rời đi.
An Hinh vừa đi thì Lục Cận Phong về đến nhà.
Trời đổ mưa rả rích, cả căn nhà đã tắt đèn, Lục Cận Phong không quấy rầy những người khác, anh trở về phòng ngủ, thấy trên giường trống rỗng, thở dài một hơi.
Vốn muốn về nhà ôm vợ mà ngủ, giường chiếu lại lạnh như băng, hỏi người giúp việc mới biết là Tô Yên đã đến phòng khách ngủ với An Hinh rồi, Lục Cận Phong cũng chỉ có thể đến phòng trẻ sơ sinh ôm con mà ngủ.
Trong bệnh viện.
Phòng bệnh của An Chí Thanh yên tĩnh một cách đáng sợ, An Minh ngồi trên ghế sofa hút thuốc hết điếu này đến điếu khác, trong gạt tàn đã chất đầy đầu lọc thuốc lá.
An Chí Thanh ngây người không dám hé răng, vẻ mặt đầy lo lắng.
An Minh hút đến điếu cuối cùng, tay đã bắt đầu run, tơ máu trong mắt vô cùng đáng sợ.
“Con trai à.” An Chí Thanh không nhịn được gọi một tiếng.
An Minh ngẩng phắt đầu lên, giống như công tắc bị chạm vào, thoáng cái nổ tung: “Tôi không phải con của ông, đừng gọi tôi như vậy, tôi thà là con của một thằng ăn mày cũng không muốn làm con của An Chí Thanh ông.”
“Tiểu Minh.” An Chí Thanh đau lòng nói, “Cha cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Con với Hinh Hinh bình thường suốt ngày cãi nhau, hai đứa chán ghét đối phương, cha nào biết con sẽ phải lòng Hinh Hinh chứ, đúng là tạo nghiệp mà.”
An Minh nổi trận lôi đình: “Đúng, chính ông là kẻ tạo nghiệp, tại sao ông lại gạt tôi. Chỉ vì ông, tôi cảm thấy bản thân bây giờ giống như một trò cười. Chính tay ông đã chôn vùi tôi và Hinh Hinh. Bây giờ cô ấy hận tôi muốn chết, ông hài lòng chưa.”
Trong lòng An Minh vô cùng đau đớn, anh ta là người không muốn nhìn thấy kết quả này nhất.
Anh ta thà rằng An Hinh vẫn là công chúa của nhà họ An, ngây thơ rực rỡ. Nhưng bây giờ anh ta đã hủy hoại cô. Anh ta vẫn luôn dùng lòng thù hận để đối xử với An Hinh, cho dù anh ta làm chuyện tội ác tày trời với cô, anh ta vẫn có thể dùng thù hận để gây mê chính mình.
Nhưng bây giờ thì sao?
Từ đầu đến cuối, An Hinh đều là người vô tội. Nhưng anh ta đã kéo An Hinh sạch sẽ và thuần khiết ấy xuống địa ngục rồi.
An Chí Thanh giàn giụa nước mắt: “Tiểu Minh à, đều là lỗi của cha. Năm đó lúc mẹ Hinh Hinh qua đời, trước khi đi đã gửi gắm Hinh Hinh cho cha. Cha sợ Hinh Hinh tủi thân, cũng để đền bù cho sự áy náy đối với mẹ Hinh Hinh, thế nên mới nói với bên ngoài rằng Hinh Hinh là con gái ruột của cha.”
Thì ra, mẹ của An Hinh chính là mối tình đầu của An Chí Thanh. Vì tiền đồ, An Chí Thanh đã cưới người khác, cũng chính là mẹ của An Minh.
Đàn ông luôn nhớ mãi không quên mối tình đầu của mình. Một ngày nọ, An Chí Thanh gặp lại mẹ của An Hinh, bèn muốn nối lại duyên phận trước kia.
Mẹ của An Hinh biết An Chí Thanh đã có gia đình thì tránh thật xa, sau đó nhanh chóng kết hôn với người khác.
An Chí Thanh vô cùng tức giận, trong năm ấy liên tục quấn lấy mẹ của An Hinh, cũng ầm ĩ đến mức vợ chồng bất hòa.
Có một lần, An Chí Thanh uống say lại đi tìm mẹ của An Hinh. Bố của An Hinh là một người thành thật dễ mềm lòng, hai vợ chồng sợ An Chí Thanh uống say không an toàn, bèn lái xe đưa An Chí Thanh về, trên đường về thì xảy ra tai nạn xe cộ. Bố của An Hinh chết ngay tại chỗ, mẹ của An Hinh cấp cứu không được, sau đó cũng ra đi.
An Chí Thanh ngồi ở ghế sau giữ được cái mạng.
Sau khi nhận nuôi An Hinh, An Chí Thanh thấy áy náy, thế nên bèn nói với bên ngoài rằng An Hinh là con gái của mình. Những năm qua, An Hinh cần gì ông ta sẽ cho nấy, rất cưng chiều cô.
Nhưng sau này An Chí Thanh mới biết, tai nạn xe khi đó là do con người gây ra. Mẹ của An Minh vì báo thù mẹ của An Hinh mà động tay vào xe, phanh xe mất tác dụng, thế nên mới dẫn đến bi kịch.
Mẹ của An Minh vì chuyện này mà phát điên, trở thành kẻ điên điên dại dại, An Chí Thanh ghi hận trong lòng, dứt khoát đưa bà ta vào viện tâm thần.
Thoắt một cái đã hai mươi mấy năm, ông ta cũng đã quên mất là có một người như vậy.
Sở dĩ An Minh ôm lòng thù hận là vì có người đã đưa anh ta đến gặp bà ta, nhưng mà mãi đến tận bây giờ anh ta mới biết, người điên đó chính là mẹ của mình.
An Minh không thể tin nổi: “Người điên đó sao có thể là mẹ của tôi, bà ta nói với tôi rằng tôi là con của cặp vợ chồng đó, còn ông chính là kẻ đầu sỏ, chính ông đã hại chết bố mẹ của tôi.”
An Chí Thanh nói: “Mẹ con điên rồi. Bị ảnh hưởng từ chuyện năm đó, bà ta điên điên dại dại, nói năng lộn xộn, sao con có thể tin lời bà ta nói được. Là ai đã đưa con đến gặp bà điên đó?”
An Minh loạng choạng mấy bước.
Bây giờ ai là kẻ đưa anh ta đi đã không còn quan trọng nữa.
“Thế tại sao ông lại nói với bên ngoài rằng tôi là con riêng của ông, tất cả những chuyện này không phải vẫn do ông gây ra sao.”
“Con với Hinh Hinh không phải cùng một mẹ sinh ra. Cha có lỗi với mẹ của Hinh Hinh, đã hứa là sẽ chăm sóc con bé, cha không thể để Hinh Hinh bị người ta chỉ trích, chế giễu nó là con riêng. Cha cũng không thể nói con là con của kẻ điên kia, chỉ đành nói con là con riêng. Dù sao con vẫn là con trai của An Chí Thanh này, tất cả mọi thứ của nhà họ An vẫn là của con.”
“Đúng là hoang đường.”
An Minh đột nhiên cười như điên: “Kết quả là, tôi bị chính cha mẹ ruột của mình đùa bỡn. Ông lừa tôi, người điên kia cũng lừa tôi. Bây giờ thành ra thế này các người đã hài lòng chưa. Các người bảo tôi phải đối mặt với Hinh Hinh thế nào đây, hả?”
An Minh cười ra nước mắt, anh ta vốn có một cuộc đời rất tốt đẹp, nhưng lại bị chính cha mẹ mình biến thành một bi kịch.
An Chí Thanh đau khổ nói: “Tiểu Minh, cha cũng hối hận mà, cha không ngờ con lại yêu Hinh Hinh, không ngờ bà điên đó lại nói với con những lời vớ vẩn như vậy.”
“Các người đúng là ma quỷ.” An Minh đứng dậy, anh ta kéo cửa định xông ra ngoài, nhưng khoảnh khắc cửa mở ra lại chết sững.
Người đang đứng ngoài cửa chính là An Hinh.
An Hinh đã khóc cạn nước mắt, đôi mắt kia lạnh như sắt đá, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
“Hinh Hinh!”
An Minh run giọng gọi tên cô, giọng của anh ta bé nhỏ như hạt bụi, sợ khiến cô giật mình.
An Chí Thanh nhìn thấy An Hinh, sắc mặt cũng thay đổi kịch liệt, ông ta biết, tất cả đã kết thúc rồi.
“Hinh Hinh.”
An Minh đưa tay ra muốn kéo An Hinh.
“Đừng động vào tôi.” An Hinh lùi về sau một bước, nhìn An Minh và An Chí Thanh bằng đôi mắt căm hận, sau đó quay người chạy đi.
“Hinh Hinh.”
An Minh đuổi theo.
Bình luận facebook