-
Phần 1
1.
Ta cùng tỷ tỷ là tỷ muội song sinh, dung mạo tám phần giống nhau.
Tính tình nàng như lửa, đường hoàng tươi đẹp, ta thì ôn nhu chất phác, ít nói.
Năm ngoái thánh thượng hạ thánh chỉ tứ hôn, định hai chuyện hôn sự.
Tỷ tỷ gả cho Ninh vương, ta thì hứa cho tân quý triều đình Mẫn Thời Dĩ.
Tỷ tỷ từ nhỏ hiếu thắng, cũng dám tùy hứng làm bậy.
Nhưng ta trăm triệu lần thật không ngờ, trong chuyện thành thân này, nàng ta giờ phút này, như mùa xuân ấm áp đã hơi khô nóng, mà ta lại như rơi xuống hầm băng.
Ninh vương ngồi ở đối diện, nếu như bị hắn biết ta không phải tỷ tỷ, vậy ngày mai cũng rất có thể là ngày tử của Khương gia.
Khi quân là đại tội, toàn tộc lưu đày hay là cả nhà bị ch.é.m đầu, ta đều gánh không nổi.
Tỷ tỷ có thể vì tư lợi, nhưng ta làm không được.
Đợi tất cả mọi người lui ra hết, ta chần chờ đứng dậy đi qua hành lễ với Ninh vương, "Thỉnh an Vương gia."
Ninh vương mặc dù nhìn không thấy, nhưng hắn hẳn có thể phân biệt được giọng nói của ta và tỷ tỷ khác nhau.
" Dừng một chút. "
Sau khi đính hôn, Ninh Vương từng đến nhà ta hai lần, hắn nhớ rõ giọng nói của tỷ tỷ.
“Nhiễm phong hàn, giọng nói có thể có chút thay đổi. "
Ta bịa ra lý do, không dám nhiều lời.
Ninh vương tựa hồ không có đa nghi, chỉ khẽ gật đầu.
“Vậy sớm nghỉ ngơi đi." lòng ta như nổi trống, trong đầu chuyển động cực nhanh, nghĩ phải làm thế nào mới có thể lừa gạt đêm tân hôn này.
Ta đã sai người về nhà nói cho phụ thân, không đợi được người trong nhà trả lời, ta tuyệt đối không dám để cho Ninh vương phát hiện tân nương đã đổi người.
Ninh vương đứng dậy, ta đi qua đỡ hắn, vóc dáng hắn rất cao, tướng mạo cũng là nhất đẳng nhất hảo, nhưng đáng tiếc, năm ngoái hắn đột nhiên sinh bệnh nặng, sau đó liền bị mù.
Kỳ thật, nếu không phải hắn mù, nam tử phong quang tế nguyệt như hắn, như thế nào cũng không tới phiên nữ nhi Khương gia ta.
Đương nhiên, nếu như hắn không mù sau lại thất sủng, tỷ tỷ cũng sẽ không tình nguyện mạo hiểm cũng muốn đổi thân.
Ninh vương cùng ta cười cười, "Bữa tối nàng không ăn nhiều, ta đã sai người nấu mì cho nàng, nàng ăn chút đi."
Hắn rửa mặt rất nhanh, cũng không để ta lo lắng hắn đá vào thùng gỗ ghế các loại.
Khoảnh khắc sau, hắn mặc trung y nguyệt bạch đi ra, tản tóc, đứng ở trong ánh nến nhảy múa, như chi lan ngọc thụ, quả nhiên là thanh phong lãng nguyệt tự phụ cao hoa.
Ta không hiểu lắm tỷ tỷ vì sao phải đổi thân, Ninh Vương mặc dù mắt mù, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là Vương gia.
Mẫn Thời Dĩ dù có tiền đồ như gấm, cũng không đáng để nàng ta đánh cược tính mạng cả nhà đổi lấy hắn.
"Mì sợi hương vị như thế nào?"
Ninh vương ngồi ở bên giường, dùng tai tìm phương hướng của ta.
Ta cúi đầu trả lời, Ninh Vương hơi gật đầu, "Sao hôm nay nàng lại yên tĩnh như vậy?" trong lòng ta nhảy dựng lên, thuận miệng nói dối, "Có lẽ là hoàn cảnh xa lạ, thiếp vẫn chưa thích nghi."
Hắn hơi nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ.
Ninh vương hỏi ta: "Hôm nay hôn sự trong nhà vẫn thuận lợi chứ?"
"Thuận lợi."
Ta buông đũa, "Vương gia, thiếp đi rửa mặt."
Ta giống như chạy trốn vào tịnh thất, tim đập lại càng nhanh, ta luôn cảm thấy với sự thông minh của Ninh vương, hắn lúc nào cũng có thể phát hiện ta không phải tỷ tỷ.
Nếu như hắn phát hiện, ta phải ứng phó như thế nào đây?
Rửa mặt thật lâu, ta ra khỏi tịnh thất, Ninh vương tựa vào đầu giường, nghe thấy thanh âm của ta, hắn nhìn về phía ta.
Ta dưới chân loạn, đá vào chân, Ninh Vương nhíu mày hỏi: "Đá trúng chân rồi?"
Ta che chân, cố nén nước mắt, vừa muốn quay về với hắn, nhưng ngay sau đó lại bị hắn ôm lên, ta kinh hô một tiếng: "Vương gia."
Hắn thả ta ngồi xuống mép giường, nâng hai chân của ta, "Chân nào, bị gãy sao?"
2.
Ninh vương hỏi ta có cần mời đại phu hay không.
Ta phúc chí tâm linh, lập tức tiếp lời hắn, "Muốn!" hắn cười khẽ một chút.
"Được, vậy mời đại phu đến cho nàng."
Ta thu chân lại, Ninh vương cũng đứng dậy ngồi ở mép giường, trầm mặc một khắc, hắn bỗng nhiên hỏi ta: "Nàng sợ ta?"
Ta khoát tay, lại nghĩ hắn không nhìn thấy, liền nói: "Vương gia ngài nổi tiếng là tính tình tốt, thiếp sao có thể sợ chứ."
Hắn nhíu mày, biểu tình có chút ý vị thâm trường.
“Ví như là? "Hắn nói.
Ta không nghĩ tới hắn sẽ đuổi theo hỏi, không khỏi sửng sốt, "Lần đó ở Trạm Hà Nguyên ăn cơm, tiểu nhị lỗ mãng đổ thức ăn lên quần áo ngài, ngài chẳng những không có tức giận, ngược lại còn trấn an hắn."
Hắn nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ, "Ngày đó nàng cũng ở đây?”
“Không, không có. "
Ta vội phủ nhận," Thiếp là nghe người khác nói. "
Kỳ thật ngày đó ta ở đây, không chỉ ở đây, hơn nữa còn xảy ra chút chuyện không thoải mái, chỉ là không thể nói.
Bên ngoài hồi bẩm đại phu đến, Ninh vương giúp ta đắp chăn mới mời đại phu vào.
Đại phu nói không nghiêm trọng, dưỡng một chút là tốt rồi.
Quả thật không nghiêm trọng, chỉ là lúc ấy đau một chút, nhưng ta vẫn chần chờ, muốn giả vờ mình bị thương, kéo dài qua đêm này, không đợi ta mở miệng, Ninh Vương đã nói: "Vương Viện Chính, bôi chút thuốc băng bó cho nàng một chút đi, thời tiết nóng, vết thương dễ bị nhiễm trùng.”
Ta kinh ngạc nhìn Ninh vương, hắn lại giống như biết ta đang suy nghĩ cái gì.
Vương Viện Chính tâm tư cũng rất nhanh nhạy, hắn không chỉ là băng bó mỗi ngón chân, lại đem toàn bộ chân trái của ta bọc thành bánh chưng.
“Thương gân động cốt một trăm ngày, Vương phi mấy ngày nay chú ý nghỉ ngơi, chớ dùng sức, để tránh tổn thương gân cốt. "
Vương Viện Chính vẻ mặt nghiêm túc dặn dò ta.
Ninh vương cũng biết nghe lời nói tiếp: "Vất vả rồi, hôm khác lại mời ngươi uống trà."
“Không dám. "Vương Viện Chính vội vàng rời đi.
“Bị thương thì nằm xuống đi.”
Ninh Vương giúp ta đắp chăn, "Ta ngủ trên giường mềm, miễn cho đụng vào chân nàng, tổn thương gân cốt.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, tâm tình phức tạp.
Một đêm này, ta gần như không ngủ, hoảng sợ chịu đựng đến rạng sáng, suy nghĩ vài lý do để không vào cung, không ngờ hắn lại mở miệng trước: "Nàng bị thương, hành động bất tiện, lễ nghi phiền phức thì thôi miễn đi."
Cho nên tối qua từ lúc ta bị đau chân, hắn đã nghĩ giúp ta rồi?
Nhưng tại sao hắn phải làm như vậy?
Ta đối với Ninh vương sinh ra thập phần hiếu kỳ.
Nghe ta bị thương, cha mẹ cùng huynh trưởng đều tới, Ninh Vương khách khí một phen, liền nói có việc đi.
“Khương Nghiên thật sự quá hoang đường, "
Phụ thân nói xong liền giận, oán giận mẫu thân," Đều là do nàng nuông chiều nó, để nó kiêu căng làm bậy, làm việc không để ý hậu quả. "
Mẫu thân cũng ủy khuất, cầm khăn khóc.
“Oán hận lẫn nhau không giải quyết được vấn đề. "
Ta nhắc nhở bọn họ," Tỷ tỷ bên kia thế nào? "
Mẫu thân thấp giọng nói:" Ván đã đóng thuyền.”
Ta xoa trán, nhất thời không biết nói gì.
"Nhị muội," huynh trưởng khó xử, "Ca ca biết muội thích Mẫn Thời Dĩ, nhưng tình huống hiện tại, nếu như cứ nhất quyết đem các muội đổi lại, tương lai một khi sự việc bại lộ..."
Ta hiểu, tỷ tỷ cùng Mẫn Thời Dĩ đã hành lễ Chu Công, lại để cho nàng ta trở về làm Ninh vương phi, cũng thật là khinh người quá đáng.
Đổi tân nương, nếu ta là Ninh Vương cũng sẽ không bỏ qua Khương phủ.
“Chỉ có thể đâm lao phải theo lao. "
Ta thở dài, mẫu thân ôm ta thấp giọng khóc lên," Đây là mệnh. "
Phụ thân lại cả giận nói:" Đây là lời vô liêm sỉ gì? Ninh vương mặc dù thất sủng, nhưng hắn rốt cuộc cũng là vương gia, kém hơn nữa có thể kém đi đâu? "
Ta giúp mẫu thân lau nước mắt, bà khóc kỳ thực là vì áy náy với ta.
Bà cảm thấy ta bị tỷ tỷ ruột thịt cùng người trong lòng phản bội, là mệnh khổ, ta không đáng bị như vậy.
Ta quả thật tức giận, cho nên ngày mai trở lại, ta nhất định phải chính miệng hỏi bọn họ.
Tiễn người trong nhà đi, Ninh vương thẳng đến ban đêm mới trở về, ta đang ngủ gật, nhất thời không phát hiện, hắn dừng ở bên giường gọi ta: "Phu nhân?"
Ta ngồi dậy, "Vương gia đã trở lại, dùng bữa chưa?"
Hắn thở phào nhẹ nhõm, cười rộ lên, "Không có, phu nhân cùng ta dùng chút?"
3.
Thức ăn mang lên, hắn hỏi ta có hợp khẩu vị không.
Khẩu vị của ta và tỷ tỷ tương tự, đều tương đối thanh đạm.
Nhưng tỷ tỷ đam mê thịt dê, ta lại kén chọn không thích ăn thịt, chỉ thích ăn cá tôm.
Hôm nay trên bàn có thịt dê cũng có cá.
Ta chọn thịt dê ăn, cười nói: "Ăn rất ngon."
Đây là lần thứ hai ta ăn thịt dê.
Lần đầu tiên đại khái lúc bốn năm tuổi, ăn vào liền nôn ra, sau đó lại không chịu đụng vào.
Ta sợ hôm nay lại nôn, vội vàng ăn chút gì đó đè lên.
Cũng may, lần này không nôn.
Ta đang do dự có nên học tỷ tỷ ăn ngấu nghiến như vậy hay không, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lập tức một cái đầu nho nhỏ, từ cửa thò vào, ánh mắt đen bóng, xương tầm thường xoay chuyển, tò mò đánh giá ta.
“Người là Thất điện hạ? "Ta cười hỏi hắn.
Thất hoàng tử là đệ đệ ruột của Ninh Vương, năm nay bốn tuổi, kém Ninh Vương mười bốn tuổi.
Mẫu thân của bọn họ là Lương phi.
Lương phi từ Đông cung đã đi theo Thánh Thượng, hiện giờ mặc dù không được sủng ái, nhưng bởi vì thân phận hai đứa con trai, địa vị trong cung chỉ đứng sau Hoàng hậu.
“Tỷ chính là Nhị tẩu của ta? "Thất hoàng tử chạy vào, giọng điệu trẻ con nói," Nhị tẩu, tỷ thật xinh đẹp.”
Ta đang muốn nói chuyện, Ninh vương ho khan một tiếng.
Thất hoàng tử vội vàng đoan chính thần sắc, lui ra hai bước hướng về phía ta hành lễ, "Trạch Diễm thỉnh tẩu tẩu an."
Ta đáp nửa lễ.
Thất hoàng tử thuận lý thành chương lưu lại cùng nhau ăn cơm, hắn nói rất nhiều, líu ríu nói không ngừng, rất hoạt bát đáng yêu.
“Nhị tẩu, cái gì là thành thân? "
Thất hoàng tử cười đến tinh quái.
Ta sửng sốt, hắn cố làm ra vẻ biểu tình, "Thành thân chính là cả ngày hôn nhẹ."
Thất hoàng tử bĩu môi, "Các ngươi hôn nhẹ chưa?"
Mặt ta bỗng dưng nóng lên, mắt nhìn thoáng qua Ninh vương, hắn cũng giật mình, vành tai ửng đỏ.
Không khí có chút xấu hổ.
“Sao lại nói chuyện này với tẩu tẩu đệ , không biết lễ nghĩa. "Ninh Vương gõ gõ bàn.
Thất hoàng tử khuôn mặt nhỏ nhắn, tỏ vẻ muốn khóc.
Ta vội hòa giải: "Không có việc gì, hắn không biết ở đâu nghe được chê cười thôi."
“Nàng không thể nuông chiều nó, nếu để nó biết nàng tốt tính như vậy, mỗi ngày đều sẽ quấn quít lấy nàng. "Ninh Vương nói.
Ta nhìn biểu tình trông mong của Thất hoàng tử, cười nói:
"Đệ đệ nhà mình, thích quấn thì cứ quấn đi."
“Chúng ta là người một nhà, tẩu đối tốt với ta ta cũng đối tốt với tẩu. "
Thất hoàng tử nhào vào trong lòng ta.
Người một nhà ?
Ta sửng sốt, đỏ mặt nhìn về phía Ninh Vương, hắn đang cụp mắt uống trà, trên mặt đều là ý cười.
Thất hoàng tử không chịu đi, nhất định muốn ta chơi cờ cùng hắn, Ninh vương nổi giận, "Chúng ta phải nghỉ ngơi."
Thất hoàng tử vừa đi ra ngoài, vừa ồn ào: "Nhị tẩu nhị tẩu, các ngươi nhớ hôn nhẹ a."
Ninh vương che miệng Thất hoàng tử lại.
Ta bật cười.
Ninh Vương trở về, dừng lại bên cạnh bàn, giọng nói hơi mất tự nhiên, "Hắn xưa nay không biết giữ mồm giữ miệng, nàng đừng để ý."
Ninh vương nghiêng đầu, nhìn phương hướng của ta, "Vậy chúng ta sớm nghỉ ngơi đi."
Chúng ta nghỉ ngơi, cùng nhau sao?
Ta khẩn trương đứng lên, hơi thở có chút loạn, "Vậy, vậy thiếp gọi người đến trải giường.”
Ninh Vương cười mà không nói.
Ta trong chớp mắt hiểu được, đây là hiểu lầm lời của hắn, nhất thời ngượng ngùng đến chân tay luống cuống.
Một đêm này, Ninh Vương vẫn ngủ trên giường mềm, sáng sớm hôm sau, ta tháo vải trên chân ra, hạ nhân thấy chân ta tốt lên, đều nói thần kỳ.
Kỳ thật, ta còn muốn giả bộ thêm hai ngày, nhưng thật sự quá nóng, liền quyết tâm không giả bộ.
Buổi sáng, Ninh Vương cùng ta ba triều hồi môn.
Phụ thân ta quan bái tam phẩm nhậm chức Lại bộ, là hàn môn quý tử trong miệng mọi người, làm người cũng đoan phương thanh liêm.
Khương phủ không lớn, trong nhà chỉ có sáu hạ nhân sai khiến, cũng đều là tri kỷ, cho nên cũng không sợ bọn họ đi ra ngoài nói lung tung, lúc ta vào cửa, gặp được tỷ tỷ cùng Mẫn Thời Dĩ.
Tỷ tỷ đối với chuyện này không cho là sai.
"Mẫn Thời Dĩ thích ta, ta cũng thích chàng. Thay vì bốn người thống khổ, không bằng thành toàn cho chúng ta.”
“Dù sao ván đã đóng thuyền, các ngươi muốn ta đổi về cũng được, nhưng hậu quả ta không gánh vác. "
Phụ thân tức giận đánh nàng ta.
Tính tình tỷ tỷ xưa nay nóng nảy, nàng ta cầm chung trà bình hoa đập loạn một trận.
“Dựa vào cái gì chuyện tốt đều là của Khương Lê.”
“Hắn là Vương gia thì thế nào? Cũng không che giấu được hắn hiện tại là người mù. "
“Bớt nói với ta tội khi quân, ta không sợ chết, ai sợ người đó liền ôm."
Nàng ta nói xong lại trừng mắt nhìn ta, " Người Mẫn Thời Dĩ thích là ta, là ta!”
"Muội cho dù gả cho chàng, trái tim chàng cũng không thuộc về muội."
“Im miệng! “
Ta tát nàng ta một bạt tai, đè nén giọng cả giận nói, "Trong mắt tỷ, chỉ có tình cảm nam nữ, ngay cả tính mạng người trong nhà cũng có thể không để ý?"
Ta bắt lấy cánh tay nàng ta kéo ra ngoài.
"Tỷ nếu không sợ chết, vậy bây giờ chúng ta đi tìm Vương gia, nói rõ ràng, là giết hay tha đều do hắn làm chủ.”
Tỷ tỷ làm sao có thể không sợ chết, nàng ta chính là người ngay cả mơ thấy mình chết cũng sợ đến muốn khóc một hồi.
Đang náo loạn, bỗng nhiên trước cửa viện, huynh trưởng cùng Ninh vương đi vào.
Ninh vương dừng ở trong viện, hỏi: "Phu nhân, nàng làm sao vậy?"