Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Tên truyện: Lên giường với tôi thì phải cưới tôi.
Tác giả: Chó Sủa.
***
Chương 32: Lục gia.
Trở về Lục gia cũng xem như Lục Tuyến Yên đang trở về với cuộc sống nhàn hạ của mình. Lúc này cô đang ngồi trên bàn hân hô chén đũa để chuẩn bị buổi trưa. Thật tình, như một đứa con nít.
- Tiểu thư!! Tiểu thư cuối cùng cũng về rồi.
Đằng sau, một giọng nói già nua vang lên phóng thẳng đến tai Lục Tuyến Yên. Nó mang theo sự lo lắng vui mừng của đối phương, sự cố gắng để lời nói của mình có thể chạm đến tai Lục Tuyến Yên.
Lục Tuyến Yên quay lưng lại, đó chính là Ông Mộc, người già nhất trong Lục gia. Tính đến nay ông đã gần một trăm tuổi rồi và đang ngồi xe lăng.
- Ông Mộc!! Ông... ông...
- Tạ ơn trời là tôi có thể gặp tiểu thư lần cuối khi nhắm mắt.
- Đừng nói vậy. Lần sau, lần sau rất nhanh cháu sẽ quay về gặp ông mà.
Lục Tuyến Yên bước đến quỳ xuống trước ông Mộc nhẹ nhàng ôm lấy ông. Ông cũng đưa tay xoa lấy đầu cô rất hiền hậu làm cô nhớ đến lúc xưa, khi cả cô và ba mình nghịch ngợm ở vườn hoa bị ông khõ vào đầu xưng vù. Năm ấy ông mới bảy mươi mấy tuổi gần tám mươi nhưng vẫn còn rất năng động. Còn đủ sức để đuổi bắt hai cha con cô khắp vườn cơ. Nhưng không ngờ lại có ngày ba ra đi vì tuổi già, năm ấy ông Mộc không còn tăng động như trước nữa mà ngồi mãi trên xe lăn như hiện giờ.
- Cùng lại dùng bữa. Con sẽ dắt ông ra vườn chơi.
Ông Mộc nhìn Lục Tuyến Yên mà lòng lắng động. Đúng là cô rất hiểu tâm can ông. Cũng đã rất lâu từ lần cuối Lục Tuyến Yên trở về đây, cũng đã rất lâu chưa bước ra khỏi dinh thự Lục gia rồi.
- Nước cam ép đây!!
Lục Tuyến Yên cao hứng nhìn từng khay nước cam được mang ra. Cô vô thức cầm lấy một cốc cho mình rồi thêm một cốc mang đến cho ông Mộc đang ngồi phía bên kia cái bàn.
- Tiểu thư, tôi muốn uống cốc nhiều hơn.
Thấy vậy Lục Tuyến Yên liền đưa cốc mình cho ông Mộc. Vì sợ rằng sức khỏe ông đã khác đi sẽ không thể ăn hay uống nhiều. Nhưng sai rồi, già nhưng vẫn còn rất sung máu đấy.
- Chúng ta cùng nhau uống đua nhé.
- Tôi muốn uống trước một ngụm.
- Tất nhiên.-Lục Tuyến Yên tươi cười nhìn ông trìu mến.
Đây là trò từ nhỏ mà Lục Tuyến Yên đã luôn chơi cùng ông Mộc và ba. Mỗi lần chán nản họ đều chơi, và uống đến khi bản thân no bụng. Người giành giải nhanh nhất lại luôn là ông, người không phân biệt lứa tuổi.
- Trước khi vào cuộc tôi muốn nói một câu. Tiểu thư, cô đừng nên oán hận ai cả.
Chưa đến 5s, Lục Tuyến Yên đã sang cốc thứ hai. Còn ông Mộc thì...
Choang!!
Lục Tuyến Yên gật mình nhìn sang. Trong cái ánh nắng vừa lên chói qua cửa sổ chiếu thẳng lên người ông Mộc, ông ngồi đấy trên chiếc xe lăng, cái đầu gục xuống miểm cười mãn nguyện.
- Ông Mộc?
Lục Tuyến Yên lơ ngơ nhìn ông tay đặt lên bàn tay gầy gò chỉ còn xương của ông. Cô lấy nó ướm lên khuôn mặt mình.
- Ông Mộc, ông sao vậy?
Lục Tuyến Yên nhìn ông thêm một lúc nữa, bỗng nhiên từ khóe miệng ông túa ra một chút máu. Tất cả mọi người đều hốt hoảng trừ Lục Tuyến Yên. Cô đứng như trời tròng nhìn ông ngồi trên xe lăng mà ái ngại. Ông... đã đi rồi ư?!
Đằng sau, bỗng nhiên một người vận một cái áo blu trắng đi tới. Theo như quy định một khu chỉ có một bác sĩ riêng.
Đó là bác sĩ Lộc, ba mươi tuổi. Nhưng anh ta không phải là bác sĩ ở khu này. Cũng không ai biết anh ta đến vì chuyện gì.
Trông thấy ông Mộc bỗng nhiên có dấu hiệu lạ bác sĩ Lộc liền rất nhanh chạy đến để kiểm tra tình hình. Tất cả người thân ở đó mặc dù rất đau lòng nhưng không có quyền tiến đến. Vì phải qua tay bác sĩ mới được chạm vào người thân. Những kẻ được cho là gián điệp trà trộn vào Lục gia tuyệt đối không phải những kẻ đơn giản như thế.
Khi bác sĩ Lộc vừa đưa tay đến định nắm lấy và bắt mạch ông Mộc, Lục Tuyến Yên tinh mắt nhanh tay chụp lấy nó vật ra sau. Thuận tay còn cho thêm một cái tát. Chưa hết, còn nắm lấy cổ của anh ta một tay xách lên đặt mạnh lên bàn nhìn qua cái dao thái hoa quả đang ở đó căm phẫn giơ cao lên và đâm xuống.
Những người hầu khác vẫn đứng đó trông chừng từng hành động của Lục Tuyến Yên. Khi trông thấy cô giơ cao dao lên và dứt khoát đâm xuống, rất nhiều người không dám nhìn mà ngoảnh mặt sang hướng khác.
Là người của Lục gia đều có minh chứng cả. Trên gáy của họ có một hình xăm của con chim ưng, và để xóa bỏ nó cũng chỉ có một cách.
Phập!!
Máu văng ra tung tóe dính lên mặt của bác sĩ Lộc. Anh ta nhìn Lục Tuyến Yên trước mặt mà nước mắt lăng ròng chảy xuống. Giọng nói đầy sự than vãn cầu xin.
- Tiểu thư...
Ban đầu rõ ràng đã có ý định một nhát đâm sâu vào gáy của bác sĩ Lộc và giết chết anh ta. Nhưng Lục Tuyến Yên, cô không thể giết người, không thể giết người trong Lục gia. Ba cô ở trên trời không thích thế, nhất định sẽ rất thất vọng về cô.
Mà máu tuôn ra đó, là do Lục Tuyến Yên đâm xuyên qua cánh tay đầy thịt của mình. Máu không ngừng chảy nhỏ lọt tọt xuống sàn.
- Tiểu thư!!
Một trong những người hầu cận rất nhanh chạy đến ôm lấy cánh tay Lục Tuyến Yên đỡ cô ngồi xuống. Hai mắt cô ấy lưng ròng nước mắt, vì đã kìm hãm cơn giết người lại.
Bác sĩ Lộc sau khi thoát khỏi vòng tay đè muốn đứt cổ của Lục Tuyến Yên vì tức giận, anh ta hạ người dựa bên bàn ăn mà vẫn tiếp tục rơi nước mắt.
Bên khác, bác sĩ của khu này đã đến và bắt mạch cho ông Mộc.
- Tôi rất tiếc.
Anh ấy cúi mặt không thể kiềm nước mắt, vì ông Mộc chính là ông nội của anh.
Những người khác cũng rất nhanh chạy đến.
- Ba!!
- Ông ơi.
Tiếng khóc vang lên khắp cả căn phòng. Rồi nó bỗng tắt hẳn khi Lục Tuyến Yên lên tiếng.
- Đem hắn lên giáo đường quỳ ba ngày ba đêm. Chưa hết không được cho hắn ra ngoài. Không được để hắn cắn lưỡi.
Hai thanh niên trong phòng rất nhanh túm lấy bác sĩ Lộc mang đi. Anh ta lúc này mới uất ức mà hét lên.
- Tiểu thư, mọi người, tôi xin lỗi. Tôi bị ép, là tôi bị ép. Hãy tha thứ cho tôi...
Hắn cứ nói đi nói lại một câu mãi cho đến khi mình bị kéo xuống cầu thang. Lục Tuyến Yên bơ phờ nằm trong vòng tay của ba cô người hầu quanh mình, máu cứ mãi chảy xuống, nhưng cô chẳng thèm quan tâm nữa.
- Tiểu thư...
Họ cũng không biết nên an ủi cô như thế nào.
Rồi bất chợt, trên khuôn mặt xinh xắn ấy lăn xuống hai hàng nước mắt. Lục Tuyến Yên đứng dậy đi qua bên cạnh ông Mộc mà quỳ xuống. Cô ôm lấy đầu của ông tựa vào vai mình. Máu ông dính lên cả chiếc áo màu xám tro.
- Ông Mộc...
Khóc!! Lục Tuyến Yên khóc rồi. Đây cũng chính là lần đầu tiên mọi người được chứng kiến Lục Tuyến Yên khóc. Vì từ khi được nhận nuôi đến tận bây giờ, cô chưa bao giờ một lần than nhớ nhà hay nhớ gia đình. Cô trong mắt họ chính là một cô gái mạnh mẽ. Nhưng hôm nay... lại rơi nước mắt.
Và Lục Tuyến Yên khóc rất nhiều, nước mắt cứ thay nhau thấm lên tấm lưng áo của ông Mộc. Nhưng ông nào biết.
Kẻ nào giết người mà Lục Tuyến Yên thật sự quý trọng. Cô muốn giết hắn!!
Lại một lần nữa cơn thịnh nộ lại đến. Lục Tuyến Yên dứt khoát kéo con dao ra khỏi cánh tay mình trước bao ánh mắt lo lắng của mọi người rồi đặt lưỡi dao vào lòng bàn tay kéo mạnh.
Vì cô vẫn không thể giết người.
- Aaaaaa!!!!
Cô chỉ biết hét lớn, để cố gắng xua đi nỗi đau trong lòng. Mọi người nhìn Lục Tuyến Yên mà bất lực, bây giờ có thể nói gì đây? Với một con tim đang tổn thương như thế. Không lẽ nói rằng trên trời ông Mộc sẽ miểm cười? Sẽ không thích khi cô khóc? Không! Nó quá xa vời rồi.
- Chuẩn bị lễ hỏa tán.
Cầm con dao ra khỏi phòng, đi thẳng lên giáo đường.
Bên trong, bác sĩ Lộc bị đè mạnh quỳ xuống trước giáo đường của Lục gia. Anh đau khổ rơi nước mắt nhìn lên, Lục Tuyến Yên đã đứng ở trước tựa bao giờ.
Không đợi bác sĩ Lộc lên tiếng biện hộ cho mình Lục Tuyến Yên dứt khoát nắm lấy bàn tay anh ta giờ lên. Trên từng đầu ngón tay vẫn còn lấm tấm từng lỏm bột trắng. Cô nhìn anh, là một ánh mắt ra lệnh đầy dứt khoác.
- Hắn là Mộ Vấn Lập.
Bác sĩ Lộc biết mình không thể giải thích cái gì bây giờ, anh bỏ cuộc. Nhưng gì tiểu thư sắp làm... là vậy đúng không?!
Anh đưa tay vào túi móc ra một mảnh giấy gói nhỏ. Nó giống như ma túy, mùi cũng tương tự nhưng không phải thế. Là ma túy không thể một khắc giết chết ông Mộc như thế.
Máu trên vết thương của cánh tay chảy xuống lên cả con dao trên tay. Cô cầm chặc nó, nhất định phải kiềm chế lại.
- Tiểu thư... cô giết tôi đi! Ngay cả khi còn sống và ở Lục gia, tôi cũng không dám đối mặt với cô ấy.
Nhưng Lục Tuyến Yên không nói gì đi ra khỏi giáo đường.
- Tôi không thể giết người trong gia đình mình.
Đi mãi về tầng một rồi đi bộ sang khu nghiên cứu. Cô muốn thảnh thơi một chút, chứ không chừng lại chẳng thể kiềm chế mà đâm Tax mất.
Đi rất lâu mới đến khu nghiên cứu, Lục Tuyến Yên trực tiếp bước vào. Đó chỉ là một tòa nhà to như biệt thự thông thường, được cho là nhỏ nhất ở Lục gia. Và trong đó chỉ có duy nhất một người dốc mình vì sự nghiệp với sự trung thành nên còn độc thân.
Tax, anh ấy đang rất chăm chú nghiên cứu mâuc thuốc lỏng trong kim châm được Lục Tuyến Yên gửi từ Trung Quốc sang. Nghe thấy tiếng mở cửa tùy tiện liền biết ai đến. Nhưng lại không biết tiểu thư đã về từ lúc nào.
- Tiểu thư.
Đây cũng như là một lời chào. Lục Tuyến Yên gật đầu chào lại. Cô đưa tay lật lọn tóc mình lên lộ ra vết bổng nhỏ. Vừa nhìn là biết ngay do axit, Tax nhíu mày quay lưng lại đến quầy pha chế. Cơ thể của cô là tác phẫm của hóa học, cho nên cũng chỉ có hóa học mới xử lí được nó.
Trong lúc đợi Tax chế thuốc, Lục Tuyến Yên đi qua khu vực kiểm định. Cô vớ lấy chiếc áo blu trắng mặc vào ngồi trên ghế đối diện một chiếc máy. Trên mảnh giấy gói đó vẫn còn một ít thuốc.
Cô lấy băng gạt tạm thời cầm máu.
- Tôi lại bị chúng nhắm đến bởi một loại chất khác. Mẩu ở bên này.
- Vâng, thưa tiểu thư.
Tax trả lời nhưng không quay đầu lại. Quá trình quan trọng như thế này, chỉ cần lơ là một chút là đổ vỡ ngay. Anh chăm chú lắng nghe, rồi thầm trả lời lại.
Cô lấy một cái khay tròn nhỏ thủy tinh rồi dùng bình xịt nước cất xịt nhẹ lên mảnh giấy bạc. Nước thấm vào cùng chất bột tạo ra một chất lỏng màu trắng rơi xuống khay tròn. Còn một giọt Lục Tuyến Yên cho thẳng vào cái máy nào đó. Sau đó cô áp mắt mình vào, hai tay nhấn phím điều khiển gì đó bên trong cái máy.
Sau khi hoàn thành thao tác Lục Tuyến Yên lấy mẩu thử được cho vào lăng kính mang đến một cái máy khác cho vào rồi lại lấy ra một cái ổ đĩa tí hon. Cuối cùng cô lấy nó mang đến cái máy chiếu to lớn đó. Nhưng không phải dùng náy chiếu, mà là cái đồ họa 3D kia.
Vừa đặt ổ đĩa vào khớp với khe đĩa, lập tức trên không trung xuất hiện một cái bản đồ mô phỏng. Cô nhìn nó, căn cứ của Mộ Vấn Lập cách đây không xa. Và cô cẫn một ở đây, hiện tại một đang ở trong người của cô và rất nhiều ở hắn.
Lục Tuyến Yên đã dùng máy phân tích hàm lượng sắt có trong chất bột trắng đó rồi bắt đầu định vị được vị trí của hắn. Ba cái chấm đỏ trên màn hình, nó sẽ giúp cô dễ dàng trốn thoát hơn.
Rời ghế, cũng là lúc Tax chế xong loại thuốc ức chế tác dụng của chất độc trong một thời gian nhất định. Thuốc có tác dụng trong sáu giờ đồng hồ.
Uống một hơi lấy chất lỏng màu xanh lục đen đặc Lục Tuyến Yên rời nhanh khỏi đó. Đến phòng của trường khu điều dưỡng để băng bó cánh tay. sau đó đến thẳng hang ổ của Mộ Vấn Lập.
- Tiểu thư... cô định đi đâu vậy.
- Đừng lo lắng.- Cô lạnh lùng trả lời.
Nhưng cô hầu hái ấy vẫn cực kì lo lắng. Vì tiểu thư đi đâu phụ thuộc vào trang phục cô đang mặt. Và bây giờ, cả một combo quần, áo, kính, giày, nó được dùng trong những cuộc đàm phán với các ông chủ của thế giới ngầm. Và họ cũng được định trước là những kẻ thù của Lục gia.
Vừa vận đồ xong Lục Tuyến Yên một bước ra khỏi phòng đi xuống hầm xe và ngồi vào chiếc xe gần đó. Cầm ổ đĩa lên và cho vào một cái khe bên cạnh bánh lái, lập tức trên không trung hiện lên một tấm bản đồ 3D giống như trong phòng nghiên cứu. Khỏi động xe, Lục Tuyến Yên bắt đầu suy nghĩ đến những chuyện không liên quan.
Mặc Băng Tước, chiếc xe của hắn cũng là từ Lục gia. Vậy rốt cuộc Lục gia và Mặc gia có quan hệ như thế nào? Những loại xe này chỉ được chế tạo để trong nội bộ chưa từng được công bố ra bên ngoài. Hẳn hai bên phải rất thân thiết hắn mới nhận được loại xe như thế này.
Đi theo vô số đường vòng đối với cô là con đường ngắn nhất để đến với căn cứ của Mộ Vấn Lập, cảm thấy thuốc bắt đầu mất tác dụng.
***
Chương 33: Chạm mặt.
Tác giả: Chó Sủa.
***
Chương 32: Lục gia.
Trở về Lục gia cũng xem như Lục Tuyến Yên đang trở về với cuộc sống nhàn hạ của mình. Lúc này cô đang ngồi trên bàn hân hô chén đũa để chuẩn bị buổi trưa. Thật tình, như một đứa con nít.
- Tiểu thư!! Tiểu thư cuối cùng cũng về rồi.
Đằng sau, một giọng nói già nua vang lên phóng thẳng đến tai Lục Tuyến Yên. Nó mang theo sự lo lắng vui mừng của đối phương, sự cố gắng để lời nói của mình có thể chạm đến tai Lục Tuyến Yên.
Lục Tuyến Yên quay lưng lại, đó chính là Ông Mộc, người già nhất trong Lục gia. Tính đến nay ông đã gần một trăm tuổi rồi và đang ngồi xe lăng.
- Ông Mộc!! Ông... ông...
- Tạ ơn trời là tôi có thể gặp tiểu thư lần cuối khi nhắm mắt.
- Đừng nói vậy. Lần sau, lần sau rất nhanh cháu sẽ quay về gặp ông mà.
Lục Tuyến Yên bước đến quỳ xuống trước ông Mộc nhẹ nhàng ôm lấy ông. Ông cũng đưa tay xoa lấy đầu cô rất hiền hậu làm cô nhớ đến lúc xưa, khi cả cô và ba mình nghịch ngợm ở vườn hoa bị ông khõ vào đầu xưng vù. Năm ấy ông mới bảy mươi mấy tuổi gần tám mươi nhưng vẫn còn rất năng động. Còn đủ sức để đuổi bắt hai cha con cô khắp vườn cơ. Nhưng không ngờ lại có ngày ba ra đi vì tuổi già, năm ấy ông Mộc không còn tăng động như trước nữa mà ngồi mãi trên xe lăn như hiện giờ.
- Cùng lại dùng bữa. Con sẽ dắt ông ra vườn chơi.
Ông Mộc nhìn Lục Tuyến Yên mà lòng lắng động. Đúng là cô rất hiểu tâm can ông. Cũng đã rất lâu từ lần cuối Lục Tuyến Yên trở về đây, cũng đã rất lâu chưa bước ra khỏi dinh thự Lục gia rồi.
- Nước cam ép đây!!
Lục Tuyến Yên cao hứng nhìn từng khay nước cam được mang ra. Cô vô thức cầm lấy một cốc cho mình rồi thêm một cốc mang đến cho ông Mộc đang ngồi phía bên kia cái bàn.
- Tiểu thư, tôi muốn uống cốc nhiều hơn.
Thấy vậy Lục Tuyến Yên liền đưa cốc mình cho ông Mộc. Vì sợ rằng sức khỏe ông đã khác đi sẽ không thể ăn hay uống nhiều. Nhưng sai rồi, già nhưng vẫn còn rất sung máu đấy.
- Chúng ta cùng nhau uống đua nhé.
- Tôi muốn uống trước một ngụm.
- Tất nhiên.-Lục Tuyến Yên tươi cười nhìn ông trìu mến.
Đây là trò từ nhỏ mà Lục Tuyến Yên đã luôn chơi cùng ông Mộc và ba. Mỗi lần chán nản họ đều chơi, và uống đến khi bản thân no bụng. Người giành giải nhanh nhất lại luôn là ông, người không phân biệt lứa tuổi.
- Trước khi vào cuộc tôi muốn nói một câu. Tiểu thư, cô đừng nên oán hận ai cả.
Chưa đến 5s, Lục Tuyến Yên đã sang cốc thứ hai. Còn ông Mộc thì...
Choang!!
Lục Tuyến Yên gật mình nhìn sang. Trong cái ánh nắng vừa lên chói qua cửa sổ chiếu thẳng lên người ông Mộc, ông ngồi đấy trên chiếc xe lăng, cái đầu gục xuống miểm cười mãn nguyện.
- Ông Mộc?
Lục Tuyến Yên lơ ngơ nhìn ông tay đặt lên bàn tay gầy gò chỉ còn xương của ông. Cô lấy nó ướm lên khuôn mặt mình.
- Ông Mộc, ông sao vậy?
Lục Tuyến Yên nhìn ông thêm một lúc nữa, bỗng nhiên từ khóe miệng ông túa ra một chút máu. Tất cả mọi người đều hốt hoảng trừ Lục Tuyến Yên. Cô đứng như trời tròng nhìn ông ngồi trên xe lăng mà ái ngại. Ông... đã đi rồi ư?!
Đằng sau, bỗng nhiên một người vận một cái áo blu trắng đi tới. Theo như quy định một khu chỉ có một bác sĩ riêng.
Đó là bác sĩ Lộc, ba mươi tuổi. Nhưng anh ta không phải là bác sĩ ở khu này. Cũng không ai biết anh ta đến vì chuyện gì.
Trông thấy ông Mộc bỗng nhiên có dấu hiệu lạ bác sĩ Lộc liền rất nhanh chạy đến để kiểm tra tình hình. Tất cả người thân ở đó mặc dù rất đau lòng nhưng không có quyền tiến đến. Vì phải qua tay bác sĩ mới được chạm vào người thân. Những kẻ được cho là gián điệp trà trộn vào Lục gia tuyệt đối không phải những kẻ đơn giản như thế.
Khi bác sĩ Lộc vừa đưa tay đến định nắm lấy và bắt mạch ông Mộc, Lục Tuyến Yên tinh mắt nhanh tay chụp lấy nó vật ra sau. Thuận tay còn cho thêm một cái tát. Chưa hết, còn nắm lấy cổ của anh ta một tay xách lên đặt mạnh lên bàn nhìn qua cái dao thái hoa quả đang ở đó căm phẫn giơ cao lên và đâm xuống.
Những người hầu khác vẫn đứng đó trông chừng từng hành động của Lục Tuyến Yên. Khi trông thấy cô giơ cao dao lên và dứt khoát đâm xuống, rất nhiều người không dám nhìn mà ngoảnh mặt sang hướng khác.
Là người của Lục gia đều có minh chứng cả. Trên gáy của họ có một hình xăm của con chim ưng, và để xóa bỏ nó cũng chỉ có một cách.
Phập!!
Máu văng ra tung tóe dính lên mặt của bác sĩ Lộc. Anh ta nhìn Lục Tuyến Yên trước mặt mà nước mắt lăng ròng chảy xuống. Giọng nói đầy sự than vãn cầu xin.
- Tiểu thư...
Ban đầu rõ ràng đã có ý định một nhát đâm sâu vào gáy của bác sĩ Lộc và giết chết anh ta. Nhưng Lục Tuyến Yên, cô không thể giết người, không thể giết người trong Lục gia. Ba cô ở trên trời không thích thế, nhất định sẽ rất thất vọng về cô.
Mà máu tuôn ra đó, là do Lục Tuyến Yên đâm xuyên qua cánh tay đầy thịt của mình. Máu không ngừng chảy nhỏ lọt tọt xuống sàn.
- Tiểu thư!!
Một trong những người hầu cận rất nhanh chạy đến ôm lấy cánh tay Lục Tuyến Yên đỡ cô ngồi xuống. Hai mắt cô ấy lưng ròng nước mắt, vì đã kìm hãm cơn giết người lại.
Bác sĩ Lộc sau khi thoát khỏi vòng tay đè muốn đứt cổ của Lục Tuyến Yên vì tức giận, anh ta hạ người dựa bên bàn ăn mà vẫn tiếp tục rơi nước mắt.
Bên khác, bác sĩ của khu này đã đến và bắt mạch cho ông Mộc.
- Tôi rất tiếc.
Anh ấy cúi mặt không thể kiềm nước mắt, vì ông Mộc chính là ông nội của anh.
Những người khác cũng rất nhanh chạy đến.
- Ba!!
- Ông ơi.
Tiếng khóc vang lên khắp cả căn phòng. Rồi nó bỗng tắt hẳn khi Lục Tuyến Yên lên tiếng.
- Đem hắn lên giáo đường quỳ ba ngày ba đêm. Chưa hết không được cho hắn ra ngoài. Không được để hắn cắn lưỡi.
Hai thanh niên trong phòng rất nhanh túm lấy bác sĩ Lộc mang đi. Anh ta lúc này mới uất ức mà hét lên.
- Tiểu thư, mọi người, tôi xin lỗi. Tôi bị ép, là tôi bị ép. Hãy tha thứ cho tôi...
Hắn cứ nói đi nói lại một câu mãi cho đến khi mình bị kéo xuống cầu thang. Lục Tuyến Yên bơ phờ nằm trong vòng tay của ba cô người hầu quanh mình, máu cứ mãi chảy xuống, nhưng cô chẳng thèm quan tâm nữa.
- Tiểu thư...
Họ cũng không biết nên an ủi cô như thế nào.
Rồi bất chợt, trên khuôn mặt xinh xắn ấy lăn xuống hai hàng nước mắt. Lục Tuyến Yên đứng dậy đi qua bên cạnh ông Mộc mà quỳ xuống. Cô ôm lấy đầu của ông tựa vào vai mình. Máu ông dính lên cả chiếc áo màu xám tro.
- Ông Mộc...
Khóc!! Lục Tuyến Yên khóc rồi. Đây cũng chính là lần đầu tiên mọi người được chứng kiến Lục Tuyến Yên khóc. Vì từ khi được nhận nuôi đến tận bây giờ, cô chưa bao giờ một lần than nhớ nhà hay nhớ gia đình. Cô trong mắt họ chính là một cô gái mạnh mẽ. Nhưng hôm nay... lại rơi nước mắt.
Và Lục Tuyến Yên khóc rất nhiều, nước mắt cứ thay nhau thấm lên tấm lưng áo của ông Mộc. Nhưng ông nào biết.
Kẻ nào giết người mà Lục Tuyến Yên thật sự quý trọng. Cô muốn giết hắn!!
Lại một lần nữa cơn thịnh nộ lại đến. Lục Tuyến Yên dứt khoát kéo con dao ra khỏi cánh tay mình trước bao ánh mắt lo lắng của mọi người rồi đặt lưỡi dao vào lòng bàn tay kéo mạnh.
Vì cô vẫn không thể giết người.
- Aaaaaa!!!!
Cô chỉ biết hét lớn, để cố gắng xua đi nỗi đau trong lòng. Mọi người nhìn Lục Tuyến Yên mà bất lực, bây giờ có thể nói gì đây? Với một con tim đang tổn thương như thế. Không lẽ nói rằng trên trời ông Mộc sẽ miểm cười? Sẽ không thích khi cô khóc? Không! Nó quá xa vời rồi.
- Chuẩn bị lễ hỏa tán.
Cầm con dao ra khỏi phòng, đi thẳng lên giáo đường.
Bên trong, bác sĩ Lộc bị đè mạnh quỳ xuống trước giáo đường của Lục gia. Anh đau khổ rơi nước mắt nhìn lên, Lục Tuyến Yên đã đứng ở trước tựa bao giờ.
Không đợi bác sĩ Lộc lên tiếng biện hộ cho mình Lục Tuyến Yên dứt khoát nắm lấy bàn tay anh ta giờ lên. Trên từng đầu ngón tay vẫn còn lấm tấm từng lỏm bột trắng. Cô nhìn anh, là một ánh mắt ra lệnh đầy dứt khoác.
- Hắn là Mộ Vấn Lập.
Bác sĩ Lộc biết mình không thể giải thích cái gì bây giờ, anh bỏ cuộc. Nhưng gì tiểu thư sắp làm... là vậy đúng không?!
Anh đưa tay vào túi móc ra một mảnh giấy gói nhỏ. Nó giống như ma túy, mùi cũng tương tự nhưng không phải thế. Là ma túy không thể một khắc giết chết ông Mộc như thế.
Máu trên vết thương của cánh tay chảy xuống lên cả con dao trên tay. Cô cầm chặc nó, nhất định phải kiềm chế lại.
- Tiểu thư... cô giết tôi đi! Ngay cả khi còn sống và ở Lục gia, tôi cũng không dám đối mặt với cô ấy.
Nhưng Lục Tuyến Yên không nói gì đi ra khỏi giáo đường.
- Tôi không thể giết người trong gia đình mình.
Đi mãi về tầng một rồi đi bộ sang khu nghiên cứu. Cô muốn thảnh thơi một chút, chứ không chừng lại chẳng thể kiềm chế mà đâm Tax mất.
Đi rất lâu mới đến khu nghiên cứu, Lục Tuyến Yên trực tiếp bước vào. Đó chỉ là một tòa nhà to như biệt thự thông thường, được cho là nhỏ nhất ở Lục gia. Và trong đó chỉ có duy nhất một người dốc mình vì sự nghiệp với sự trung thành nên còn độc thân.
Tax, anh ấy đang rất chăm chú nghiên cứu mâuc thuốc lỏng trong kim châm được Lục Tuyến Yên gửi từ Trung Quốc sang. Nghe thấy tiếng mở cửa tùy tiện liền biết ai đến. Nhưng lại không biết tiểu thư đã về từ lúc nào.
- Tiểu thư.
Đây cũng như là một lời chào. Lục Tuyến Yên gật đầu chào lại. Cô đưa tay lật lọn tóc mình lên lộ ra vết bổng nhỏ. Vừa nhìn là biết ngay do axit, Tax nhíu mày quay lưng lại đến quầy pha chế. Cơ thể của cô là tác phẫm của hóa học, cho nên cũng chỉ có hóa học mới xử lí được nó.
Trong lúc đợi Tax chế thuốc, Lục Tuyến Yên đi qua khu vực kiểm định. Cô vớ lấy chiếc áo blu trắng mặc vào ngồi trên ghế đối diện một chiếc máy. Trên mảnh giấy gói đó vẫn còn một ít thuốc.
Cô lấy băng gạt tạm thời cầm máu.
- Tôi lại bị chúng nhắm đến bởi một loại chất khác. Mẩu ở bên này.
- Vâng, thưa tiểu thư.
Tax trả lời nhưng không quay đầu lại. Quá trình quan trọng như thế này, chỉ cần lơ là một chút là đổ vỡ ngay. Anh chăm chú lắng nghe, rồi thầm trả lời lại.
Cô lấy một cái khay tròn nhỏ thủy tinh rồi dùng bình xịt nước cất xịt nhẹ lên mảnh giấy bạc. Nước thấm vào cùng chất bột tạo ra một chất lỏng màu trắng rơi xuống khay tròn. Còn một giọt Lục Tuyến Yên cho thẳng vào cái máy nào đó. Sau đó cô áp mắt mình vào, hai tay nhấn phím điều khiển gì đó bên trong cái máy.
Sau khi hoàn thành thao tác Lục Tuyến Yên lấy mẩu thử được cho vào lăng kính mang đến một cái máy khác cho vào rồi lại lấy ra một cái ổ đĩa tí hon. Cuối cùng cô lấy nó mang đến cái máy chiếu to lớn đó. Nhưng không phải dùng náy chiếu, mà là cái đồ họa 3D kia.
Vừa đặt ổ đĩa vào khớp với khe đĩa, lập tức trên không trung xuất hiện một cái bản đồ mô phỏng. Cô nhìn nó, căn cứ của Mộ Vấn Lập cách đây không xa. Và cô cẫn một ở đây, hiện tại một đang ở trong người của cô và rất nhiều ở hắn.
Lục Tuyến Yên đã dùng máy phân tích hàm lượng sắt có trong chất bột trắng đó rồi bắt đầu định vị được vị trí của hắn. Ba cái chấm đỏ trên màn hình, nó sẽ giúp cô dễ dàng trốn thoát hơn.
Rời ghế, cũng là lúc Tax chế xong loại thuốc ức chế tác dụng của chất độc trong một thời gian nhất định. Thuốc có tác dụng trong sáu giờ đồng hồ.
Uống một hơi lấy chất lỏng màu xanh lục đen đặc Lục Tuyến Yên rời nhanh khỏi đó. Đến phòng của trường khu điều dưỡng để băng bó cánh tay. sau đó đến thẳng hang ổ của Mộ Vấn Lập.
- Tiểu thư... cô định đi đâu vậy.
- Đừng lo lắng.- Cô lạnh lùng trả lời.
Nhưng cô hầu hái ấy vẫn cực kì lo lắng. Vì tiểu thư đi đâu phụ thuộc vào trang phục cô đang mặt. Và bây giờ, cả một combo quần, áo, kính, giày, nó được dùng trong những cuộc đàm phán với các ông chủ của thế giới ngầm. Và họ cũng được định trước là những kẻ thù của Lục gia.
Vừa vận đồ xong Lục Tuyến Yên một bước ra khỏi phòng đi xuống hầm xe và ngồi vào chiếc xe gần đó. Cầm ổ đĩa lên và cho vào một cái khe bên cạnh bánh lái, lập tức trên không trung hiện lên một tấm bản đồ 3D giống như trong phòng nghiên cứu. Khỏi động xe, Lục Tuyến Yên bắt đầu suy nghĩ đến những chuyện không liên quan.
Mặc Băng Tước, chiếc xe của hắn cũng là từ Lục gia. Vậy rốt cuộc Lục gia và Mặc gia có quan hệ như thế nào? Những loại xe này chỉ được chế tạo để trong nội bộ chưa từng được công bố ra bên ngoài. Hẳn hai bên phải rất thân thiết hắn mới nhận được loại xe như thế này.
Đi theo vô số đường vòng đối với cô là con đường ngắn nhất để đến với căn cứ của Mộ Vấn Lập, cảm thấy thuốc bắt đầu mất tác dụng.
***
Chương 33: Chạm mặt.