Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192
Đúng như Diêu Vũ dự đoán, bầu không khí vốn đã vô cùng căng thẳng, nay lại có thêm sự xuất hiện của Mặc Phong, ngay tức khắc lại càng trở nên đông cứng hơn.
Ba nam nhân dùng ánh mắt bất thiện nhìn nhau, sau đó, đều hữu ý vô tình nhìn về phía Diêu Vũ.
"Các vị đại nhân, các ngươi có chuyện gì muốn xử lý thì xin cứ tự nhiên, đừng nhìn ta như vậy..." Khô khốc cười khan, Diêu Vũ liền hận không thể đem mình thu nhỏ lại, biến mất trong tầm mắt bọn họ.
Muốn đánh liền đánh đi, nhìn chằm chằm y như vậy làm gì, y cũng sẽ không nở hoa...
Lúc này, có lẽ cảm thấy giằng co như vậy là rất vô nghĩa, Mặc Phong ngay tức khắc liền nở một nụ cười tà tứ nhìn về phía Trác Thiên Hạo, biếng nhác hất hất vạt áo, tự mình đùa mình:"Ca ca, dù gì đi nữa, chúng ta cũng là huynh đệ ruột thịt nha."
"Năm xưa, phụ thân nợ ta một đời phú quý, mẫu thân ngươi lại khiến ta nửa kiếp lênh đênh, lại bởi vì ngươi, ta mới bị tên thái tử đó nhắm tới, chịu đựng đủ loại khuất nhục, ngay cả mạng cũng đánh mất."
"Nhưng hiện tại, chúng ta đều đã chết, mọi chuyện cũng đã là quá khứ. Ta cũng không truy cứu những chuyện đó nữa. Thế nhưng..." Ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt Mặc Phong liền trực chỉ Vệ Tử Khâm:"Hiện tại, chúng ta có phải là nên nhất trí đối ngoại hay không?"
"Dù sao nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Lúc này, ở đối diện, nghe thấy lời Mặc Phong nói, Diêu Vũ suýt chút liền đã bị chọc giận đến thổ huyết, mắng to hắn vô sỉ. Cư nhiên còn sẽ học người ta kéo bè kéo cánh, có khác gì hoàng hậu và phi tử cấu kết với nhau để hãm hại sủng phi hay không?
Nhưng làm Diêu Vũ vô ngữ hơn chính là, Trác Thiên Hạo tựa hồ lại thật sự có chút tâm động.
Bởi vì sao? So với Mặc Phong, sự xuất hiện của Vệ Tử Khâm liền chính là một biến số mà hắn không ngờ tới. Hai 'người' tranh giành tình nhân liền đã đủ mệt mỏi, nào có chỗ cho người thứ ba?
Cũng không biết là cảm thấy có lỗi với Mặc Phong, hay bị hắn nói vào trong tâm khảm. Trác Thiên Hạo vẫn tạm từ bỏ địch ý với hắn mà dời mắt, lời nói ra, rõ ràng là đang nói với Diêu Vũ:"Qua đây."
Lắc đầu, Diêu Vũ liền vội vàng núp ở sau lưng Vệ Tử Khâm. Qua đó sao? Y có bệnh mới đi qua.
Nhìn thấy Diêu Vũ tránh mình như tránh rắn rết, cảm xúc bi thương trong lòng Trác Thiên Hạo liền trở nên sâu đậm vài phần. Nhưng ngoài mặt, biểu tình của hắn cũng chưa từng biến đổi qua.
"Qua đây với ta." Xòe tay về phía Diêu Vũ, Trác Thiên Hạo liền lãnh đạm lặp lại. Rõ ràng trong lòng muốn y đến sắp phát điên, trông mong y tiến về trước, nắm lấy tay mình, nhưng cố tình, trên mặt hắn lại phải bày ra vẻ mặt lãnh khốc, làm Diêu Vũ e ngại.
"Trác...Trác đại nhân."
Hiện tại, nếu y đi qua đó, nhất định sẽ bị hắn bóp chết! Cho nên, đánh chết y cũng không đi!
Bàn tay cứng lại giữa không trung, thời khắc này, sắc mặt Trác Thiên Hạo đã khó coi đến cùng cực. Mắt thấy hắn không có cách, Mặc Phong cũng chỉ có thể đứng ra:"Vệ Tử Khâm, ta khuyên ngươi một câu, nhân lúc đôi bên chưa triệt để vạch mặt, mang y trả cho chúng ta. Ta sẽ giúp ngươi tìm cách hòa li."
"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy, bản thân có thể một mình chống đỡ hai người chúng ta?"
Vệ Tử Khâm không đáp lời, nhưng Diêu Vũ lại có thể nhìn thấy được rõ rệt bắp thịt trên vai và cánh tay của hắn đang chậm rãi căng chặt, rõ ràng là rất căng thẳng.
Thế nhưng, dù cho như vậy, hắn cũng chưa từng dao động nửa bước, vẫn cứ chắn trước mặt Diêu Vũ, tựa như một cây cổ thụ, muốn vì y che mưa chắn gió.
Lúc này, dưới chân hắn, quỷ vực u ám, xám xịt cũng đã lấy Vệ Tử Khâm làm trung tâm, chậm rãi khuếch trương ra ngoài.
Trong không khí, mùi tro tàn đang bắt đầu trở nên nồng đậm. Thậm chí, khi ngẩng đầu, Diêu Vũ còn có thể nhìn thấy được vô số tro giấy bay lả tả.
Quỷ vực của Vệ Tử Khâm rất đặc thù, tựa như là có thể xuyên toa không gian, xâm lược hết thảy quỷ vực.
Đứng ở đối diện, nhìn thấy thân ảnh của Diêu Vũ chậm rãi hòa vào trong quỷ vực của Vệ Tử Khâm mà biến mất, thậm chí, ngay cả quỷ vực của bản thân cũng chậm rãi bị ăn mòn, Trác Thiên Hạo liền nhẹ nhàng phất tay.
Ngay tức khắc, quỷ vực to lớn đã chậm rãi thu nhỏ lại. Cuối cùng, cũng biến thành một chiếc lồng, vừa vặn đem nội bộ gian phòng chặn lại.
Khác với vừa rồi, đây mới là lần đầu tiên Diêu Vũ tận mắt chứng kiến quỷ vực của Trác Thiên Hạo ở khoảng cách gần như vậy.
Giống với những hung thần khác, quỷ vực của Trác Thiên Hạo cũng lấy màu đen làm chủ. Bên trong đều là một mảnh tối tăm, giơ tay không thấy năm ngón. Tựa như một chiếc hộp đem người vây lại, một khi tiến vào, sẽ vĩnh viễn không thấy đường ra.
Quan trọng hơn hết, cũng không ai biết, phía sau hắc ám đó, sẽ còn cất giấu thứ gì.
Ở bên cạnh, Mặc Phong cũng không hề lạc hậu, nhanh chóng mở ra quỷ vực của mình.
Trong nháy mắt, quỷ vực của hắn và Trác Thiên Hạo liền trực tiếp điệp gia lên nhau. Không khí tuyệt vọng cùng bóng tối không ngừng dung hợp, bắt đầu lấy tốc độ nhanh như thủy triều, mài mòn quỷ vực của Vệ Tử Khâm.
Quỷ vực của bọn họ tựa như một lỗ hổng không gian, đem hết thảy mọi vật đều nuốt chửng. Lực lượng khủng bố đó, khiến Vệ Tử Khâm chèo chống đều có chút quá sức.
Dưới sự chú mục của Diêu Vũ, lúc này, Vệ Tử Khâm đã đột ngột hất áo choàng. Trong nháy mắt, bên dưới liền có một cỗ âm khí cường liệt lướt qua, tạo thành vô số thân ảnh mông lung mơ hồ.
**Huynh đệ có phúc cùng hưởng, có vợ cùng chia...
**Hôm qua bận cả ngày, tối về mệt quá, mắt mở không lên luôn. Nên nếu có chỗ nào gõ nhầm hay sai chính tả thì mọi người bỏ qua nhé.
Ba nam nhân dùng ánh mắt bất thiện nhìn nhau, sau đó, đều hữu ý vô tình nhìn về phía Diêu Vũ.
"Các vị đại nhân, các ngươi có chuyện gì muốn xử lý thì xin cứ tự nhiên, đừng nhìn ta như vậy..." Khô khốc cười khan, Diêu Vũ liền hận không thể đem mình thu nhỏ lại, biến mất trong tầm mắt bọn họ.
Muốn đánh liền đánh đi, nhìn chằm chằm y như vậy làm gì, y cũng sẽ không nở hoa...
Lúc này, có lẽ cảm thấy giằng co như vậy là rất vô nghĩa, Mặc Phong ngay tức khắc liền nở một nụ cười tà tứ nhìn về phía Trác Thiên Hạo, biếng nhác hất hất vạt áo, tự mình đùa mình:"Ca ca, dù gì đi nữa, chúng ta cũng là huynh đệ ruột thịt nha."
"Năm xưa, phụ thân nợ ta một đời phú quý, mẫu thân ngươi lại khiến ta nửa kiếp lênh đênh, lại bởi vì ngươi, ta mới bị tên thái tử đó nhắm tới, chịu đựng đủ loại khuất nhục, ngay cả mạng cũng đánh mất."
"Nhưng hiện tại, chúng ta đều đã chết, mọi chuyện cũng đã là quá khứ. Ta cũng không truy cứu những chuyện đó nữa. Thế nhưng..." Ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt Mặc Phong liền trực chỉ Vệ Tử Khâm:"Hiện tại, chúng ta có phải là nên nhất trí đối ngoại hay không?"
"Dù sao nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Lúc này, ở đối diện, nghe thấy lời Mặc Phong nói, Diêu Vũ suýt chút liền đã bị chọc giận đến thổ huyết, mắng to hắn vô sỉ. Cư nhiên còn sẽ học người ta kéo bè kéo cánh, có khác gì hoàng hậu và phi tử cấu kết với nhau để hãm hại sủng phi hay không?
Nhưng làm Diêu Vũ vô ngữ hơn chính là, Trác Thiên Hạo tựa hồ lại thật sự có chút tâm động.
Bởi vì sao? So với Mặc Phong, sự xuất hiện của Vệ Tử Khâm liền chính là một biến số mà hắn không ngờ tới. Hai 'người' tranh giành tình nhân liền đã đủ mệt mỏi, nào có chỗ cho người thứ ba?
Cũng không biết là cảm thấy có lỗi với Mặc Phong, hay bị hắn nói vào trong tâm khảm. Trác Thiên Hạo vẫn tạm từ bỏ địch ý với hắn mà dời mắt, lời nói ra, rõ ràng là đang nói với Diêu Vũ:"Qua đây."
Lắc đầu, Diêu Vũ liền vội vàng núp ở sau lưng Vệ Tử Khâm. Qua đó sao? Y có bệnh mới đi qua.
Nhìn thấy Diêu Vũ tránh mình như tránh rắn rết, cảm xúc bi thương trong lòng Trác Thiên Hạo liền trở nên sâu đậm vài phần. Nhưng ngoài mặt, biểu tình của hắn cũng chưa từng biến đổi qua.
"Qua đây với ta." Xòe tay về phía Diêu Vũ, Trác Thiên Hạo liền lãnh đạm lặp lại. Rõ ràng trong lòng muốn y đến sắp phát điên, trông mong y tiến về trước, nắm lấy tay mình, nhưng cố tình, trên mặt hắn lại phải bày ra vẻ mặt lãnh khốc, làm Diêu Vũ e ngại.
"Trác...Trác đại nhân."
Hiện tại, nếu y đi qua đó, nhất định sẽ bị hắn bóp chết! Cho nên, đánh chết y cũng không đi!
Bàn tay cứng lại giữa không trung, thời khắc này, sắc mặt Trác Thiên Hạo đã khó coi đến cùng cực. Mắt thấy hắn không có cách, Mặc Phong cũng chỉ có thể đứng ra:"Vệ Tử Khâm, ta khuyên ngươi một câu, nhân lúc đôi bên chưa triệt để vạch mặt, mang y trả cho chúng ta. Ta sẽ giúp ngươi tìm cách hòa li."
"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy, bản thân có thể một mình chống đỡ hai người chúng ta?"
Vệ Tử Khâm không đáp lời, nhưng Diêu Vũ lại có thể nhìn thấy được rõ rệt bắp thịt trên vai và cánh tay của hắn đang chậm rãi căng chặt, rõ ràng là rất căng thẳng.
Thế nhưng, dù cho như vậy, hắn cũng chưa từng dao động nửa bước, vẫn cứ chắn trước mặt Diêu Vũ, tựa như một cây cổ thụ, muốn vì y che mưa chắn gió.
Lúc này, dưới chân hắn, quỷ vực u ám, xám xịt cũng đã lấy Vệ Tử Khâm làm trung tâm, chậm rãi khuếch trương ra ngoài.
Trong không khí, mùi tro tàn đang bắt đầu trở nên nồng đậm. Thậm chí, khi ngẩng đầu, Diêu Vũ còn có thể nhìn thấy được vô số tro giấy bay lả tả.
Quỷ vực của Vệ Tử Khâm rất đặc thù, tựa như là có thể xuyên toa không gian, xâm lược hết thảy quỷ vực.
Đứng ở đối diện, nhìn thấy thân ảnh của Diêu Vũ chậm rãi hòa vào trong quỷ vực của Vệ Tử Khâm mà biến mất, thậm chí, ngay cả quỷ vực của bản thân cũng chậm rãi bị ăn mòn, Trác Thiên Hạo liền nhẹ nhàng phất tay.
Ngay tức khắc, quỷ vực to lớn đã chậm rãi thu nhỏ lại. Cuối cùng, cũng biến thành một chiếc lồng, vừa vặn đem nội bộ gian phòng chặn lại.
Khác với vừa rồi, đây mới là lần đầu tiên Diêu Vũ tận mắt chứng kiến quỷ vực của Trác Thiên Hạo ở khoảng cách gần như vậy.
Giống với những hung thần khác, quỷ vực của Trác Thiên Hạo cũng lấy màu đen làm chủ. Bên trong đều là một mảnh tối tăm, giơ tay không thấy năm ngón. Tựa như một chiếc hộp đem người vây lại, một khi tiến vào, sẽ vĩnh viễn không thấy đường ra.
Quan trọng hơn hết, cũng không ai biết, phía sau hắc ám đó, sẽ còn cất giấu thứ gì.
Ở bên cạnh, Mặc Phong cũng không hề lạc hậu, nhanh chóng mở ra quỷ vực của mình.
Trong nháy mắt, quỷ vực của hắn và Trác Thiên Hạo liền trực tiếp điệp gia lên nhau. Không khí tuyệt vọng cùng bóng tối không ngừng dung hợp, bắt đầu lấy tốc độ nhanh như thủy triều, mài mòn quỷ vực của Vệ Tử Khâm.
Quỷ vực của bọn họ tựa như một lỗ hổng không gian, đem hết thảy mọi vật đều nuốt chửng. Lực lượng khủng bố đó, khiến Vệ Tử Khâm chèo chống đều có chút quá sức.
Dưới sự chú mục của Diêu Vũ, lúc này, Vệ Tử Khâm đã đột ngột hất áo choàng. Trong nháy mắt, bên dưới liền có một cỗ âm khí cường liệt lướt qua, tạo thành vô số thân ảnh mông lung mơ hồ.
**Huynh đệ có phúc cùng hưởng, có vợ cùng chia...
**Hôm qua bận cả ngày, tối về mệt quá, mắt mở không lên luôn. Nên nếu có chỗ nào gõ nhầm hay sai chính tả thì mọi người bỏ qua nhé.