Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 152
“Phu quân…bên trong…”
Diêu Vũ vốn muốn đem cảm thụ nói cho hắn, nhưng vốn từ ngữ của y lại không thể giải bày rõ được.
Mặc dù là trạng nguyên, nhưng ngón tay của nam nhân lại to hơn ngón tay của y rất nhiều, khớp xương tinh tế lại thon dài.
Thể nhiệt của hắn là lạnh, nên khi ngón tay thăm dò vào huyệt khẩu của y, hiển nhiên cũng sẽ mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Bởi vì là lần đầu tiên, nên nơi tư ẩn kia cũng phá lệ chặt chẽ, cộng với việc toàn thân của y đều căng cứng.
Nên ngón tay nam nhân muốn tiến vào cũng vô cùng khó khăn.
Cho nên, Trác Thiên Hạo mới nảy ra sáng ý…kỳ thực là chủ ý xấu, dùng rượu đổ vào trêи hạ thân của y, làm thành chất bôi trơn.
Cuối cùng mới thành công khai phá thân thể trong sạch kia.
“Chưa từng làm qua sao?” Có lẽ cảm thấy Diêu Vũ đã có thể chịu đựng được nguyền rủa, nên lúc này, ở trêи giường, lời nói của Trác Thiên Hạo lại phá lệ trở nên nhiều hơn.
Ngón tay nam nhân không ngừng ở trong thân thể đấu đá, chuẩn xác tìm tới điểm mẫn cảm bên trong, làm từng luồng tình triều không ngừng bủa vây lấy thân thể Diêu Vũ, khiến y chỉ có thể che kín miệng, nhẹ gật đầu.
Mặc dù đã đoán được, nhưng được chính y thừa nhận, tâm trạng của Trác Thiên Hạo rõ ràng cũng thư thả hơn nhiều.
Hắn chậm rãi, cẩn thận để ngón tay thứ ba đặt trước lối vào đang không ngừng co rút, cắn chặt lấy ngón tay hắn không buông kia.
Sau khi lây dính dịch nhờn cùng rượu, liền từ từ thâm nhập vào trong.
Rất rõ ràng, mặc dù đã được nới lỏng phần nào, nhưng ngón tay thứ ba tiến vào vẫn khiến Diêu Vũ có chút không chịu nổi.
Thông đạo non mềm bị căng ra, cảm giác có phần chua xót, lại có điểm kỳ dị.
Nhưng lúc này, cũng không để y khó chịu quá lâu, nam nhân liền đã dùng tay còn lại nắm giữ lấy vật tượng trưng cho nam tính đang nửa ngẩng đầu của y, trầm giọng dò hỏi :“Phía trước cũng như vậy?”
Mặc dù đang hỏi, nhưng giọng nói của Trác Thiên Hạo đã bao hàm chín phần chắc chắn.
Bởi vì vật đang bị hắn nắm giữ trong tay này, kϊƈɦ cỡ mặc dù xem như khả quan, thuộc về dạng tầm trung đối với nam nhân.
Nhưng màu sắc lại thiên về phấn hồng, thoạt nhìn có phần ngây ngô, đáng yêu.
Rõ ràng không giống thân kinh bách chiến.
Nhất là khi chỉ bị hắn vuốt nhẹ một chút, nó liền đã không khống chế được, trực tiếp đứng thẳng.
Làm một nam nhân, nhưng bị hỏi thẳng như vậy, cả người Diêu Vũ vẫn xấu hổ không chịu nổi.
Gần như là muốn đem mặt chôn vào trong chăn, chỉ đem một cái ót đỏ bừng đưa cho hắn.
Nơi yếu ớt bị người nắm lấy, lúc này, toàn thân của Diêu Vũ đều đã hoàn toàn giao phó cho đối phương.
Bàn tay nam nhân lạnh lẽo bao trọn lấy phân thân của y, khiến y không cầm được mà rùng mình một chút.
Nhưng rất nhanh, liền đã bị kɧօáϊ cảm ngập trời lấp đầy.
Cảm giác tự động thủ, so với cảm giác mà người khác mang đến là hoàn toàn khác xa nhau.
Huống hồ gì, bình thường, ɖu͙ƈ vọng của Diêu Vũ cũng không phải là đặc biệt mạnh mẽ, cả tháng đều sẽ không tự xử được mấy lần.
Cho nên, trước sau đều bị nam nhân đùa bỡn, tình ý liền giống như giông bão, biến y thành con thuyền lênh đênh không điểm tựa.
“Hức…phu quân…từ bỏ, thật khó chịu…bên trong…bên trong không muốn…phu quân…” Tiếng rêи rỉ chung quy vẫn là tràn ra khỏi miệng.
Diêu Vũ ngửa cổ, lãng thanh cũng dần dần trở nên thô trọng, pha lẫn với giọng mũi ngọt nị.
Rốt cuộc, sau một lúc tuốt lộng, y vẫn là bị nam nhân làm cho không kiềm được mà phóng thích ra.
Phía sau cũng bị ma sát đến cao trào.
Dịch thể dính đầy bàn tay, làm Trác Thiên Hạo không khỏi rũ mắt nhìn xem, chỉ cảm thấy ấm nóng lạ thường.
Không quản hậu huyệt cơ khát, đang cố níu kéo ngón tay của bản thân không rời kia.
Trác Thiên Hạo vẫn dứt khoát, chậm rãi đem ngón tay rút ra.
Lúc này, Diêu Vũ đã hóa thành một con cá mắc cạn, toàn thân trêи dưới đều là mồ hôi, chỉ có thể há miệng hít thở không khí xung quanh.
Cả người y mỏi nhừ, ngay cả ngón tay cũng không muốn động.
Đầu óc vẫn còn đắm chìm trong dư vị kϊƈɦ tình vừa rồi.
Chỉ là, bên trong hạ thể, lúc này lại là một trận hư không.
Sâu bên trong tựa như có thứ gì đó đang gặm cắn, khiến y có chút bối rối, không biết nên làm sao.
Bản năng chỉ muốn có thứ gì đó có thể tiến vào sâu bên trong, giúp chính mình giảm ngứa một chút…
Đúng lúc này, đột ngột cảm nhận được có vật gì đó băng lãnh như một khối băng đang đặt trước huyệt khẩu của mình, ngay tức khắc, Diêu Vũ liền đã bừng tỉnh, lập tức đoán được chút gì…
“Phu quân…phu quân…đừng tiến vào, sẽ không vào nổi, phải hỏng mất…” Dư quang vô tình nhìn thấy được vật to lớn, diện mạo dữ tợn đang đặt trước hậu huyệt nhỏ bé của mình, Diêu Vũ kém chút liền bị dọa đến linh hồn đều bay.
Lần trước trong bóng đêm vô tình sờ phải nên chỉ mơ hồ cảm nhận được phần nào.
Nhưng như vậy cũng đã đủ để y thổn thức một trận.
Hiện tại, tận mắt nhìn rõ ‘chân diện mục’ của nó, Diêu Vũ lại càng cảm thấy kinh tâm động phách.
Trời ạ…ai có thể nói cho y biết, một trạng nguyên tuấn tú nho nhã như vậy, bên dưới y phục làm sao lại có thể cất giấu một hung khí như vậy chứ! Sẽ chết người!
Diêu Vũ vốn muốn đem cảm thụ nói cho hắn, nhưng vốn từ ngữ của y lại không thể giải bày rõ được.
Mặc dù là trạng nguyên, nhưng ngón tay của nam nhân lại to hơn ngón tay của y rất nhiều, khớp xương tinh tế lại thon dài.
Thể nhiệt của hắn là lạnh, nên khi ngón tay thăm dò vào huyệt khẩu của y, hiển nhiên cũng sẽ mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Bởi vì là lần đầu tiên, nên nơi tư ẩn kia cũng phá lệ chặt chẽ, cộng với việc toàn thân của y đều căng cứng.
Nên ngón tay nam nhân muốn tiến vào cũng vô cùng khó khăn.
Cho nên, Trác Thiên Hạo mới nảy ra sáng ý…kỳ thực là chủ ý xấu, dùng rượu đổ vào trêи hạ thân của y, làm thành chất bôi trơn.
Cuối cùng mới thành công khai phá thân thể trong sạch kia.
“Chưa từng làm qua sao?” Có lẽ cảm thấy Diêu Vũ đã có thể chịu đựng được nguyền rủa, nên lúc này, ở trêи giường, lời nói của Trác Thiên Hạo lại phá lệ trở nên nhiều hơn.
Ngón tay nam nhân không ngừng ở trong thân thể đấu đá, chuẩn xác tìm tới điểm mẫn cảm bên trong, làm từng luồng tình triều không ngừng bủa vây lấy thân thể Diêu Vũ, khiến y chỉ có thể che kín miệng, nhẹ gật đầu.
Mặc dù đã đoán được, nhưng được chính y thừa nhận, tâm trạng của Trác Thiên Hạo rõ ràng cũng thư thả hơn nhiều.
Hắn chậm rãi, cẩn thận để ngón tay thứ ba đặt trước lối vào đang không ngừng co rút, cắn chặt lấy ngón tay hắn không buông kia.
Sau khi lây dính dịch nhờn cùng rượu, liền từ từ thâm nhập vào trong.
Rất rõ ràng, mặc dù đã được nới lỏng phần nào, nhưng ngón tay thứ ba tiến vào vẫn khiến Diêu Vũ có chút không chịu nổi.
Thông đạo non mềm bị căng ra, cảm giác có phần chua xót, lại có điểm kỳ dị.
Nhưng lúc này, cũng không để y khó chịu quá lâu, nam nhân liền đã dùng tay còn lại nắm giữ lấy vật tượng trưng cho nam tính đang nửa ngẩng đầu của y, trầm giọng dò hỏi :“Phía trước cũng như vậy?”
Mặc dù đang hỏi, nhưng giọng nói của Trác Thiên Hạo đã bao hàm chín phần chắc chắn.
Bởi vì vật đang bị hắn nắm giữ trong tay này, kϊƈɦ cỡ mặc dù xem như khả quan, thuộc về dạng tầm trung đối với nam nhân.
Nhưng màu sắc lại thiên về phấn hồng, thoạt nhìn có phần ngây ngô, đáng yêu.
Rõ ràng không giống thân kinh bách chiến.
Nhất là khi chỉ bị hắn vuốt nhẹ một chút, nó liền đã không khống chế được, trực tiếp đứng thẳng.
Làm một nam nhân, nhưng bị hỏi thẳng như vậy, cả người Diêu Vũ vẫn xấu hổ không chịu nổi.
Gần như là muốn đem mặt chôn vào trong chăn, chỉ đem một cái ót đỏ bừng đưa cho hắn.
Nơi yếu ớt bị người nắm lấy, lúc này, toàn thân của Diêu Vũ đều đã hoàn toàn giao phó cho đối phương.
Bàn tay nam nhân lạnh lẽo bao trọn lấy phân thân của y, khiến y không cầm được mà rùng mình một chút.
Nhưng rất nhanh, liền đã bị kɧօáϊ cảm ngập trời lấp đầy.
Cảm giác tự động thủ, so với cảm giác mà người khác mang đến là hoàn toàn khác xa nhau.
Huống hồ gì, bình thường, ɖu͙ƈ vọng của Diêu Vũ cũng không phải là đặc biệt mạnh mẽ, cả tháng đều sẽ không tự xử được mấy lần.
Cho nên, trước sau đều bị nam nhân đùa bỡn, tình ý liền giống như giông bão, biến y thành con thuyền lênh đênh không điểm tựa.
“Hức…phu quân…từ bỏ, thật khó chịu…bên trong…bên trong không muốn…phu quân…” Tiếng rêи rỉ chung quy vẫn là tràn ra khỏi miệng.
Diêu Vũ ngửa cổ, lãng thanh cũng dần dần trở nên thô trọng, pha lẫn với giọng mũi ngọt nị.
Rốt cuộc, sau một lúc tuốt lộng, y vẫn là bị nam nhân làm cho không kiềm được mà phóng thích ra.
Phía sau cũng bị ma sát đến cao trào.
Dịch thể dính đầy bàn tay, làm Trác Thiên Hạo không khỏi rũ mắt nhìn xem, chỉ cảm thấy ấm nóng lạ thường.
Không quản hậu huyệt cơ khát, đang cố níu kéo ngón tay của bản thân không rời kia.
Trác Thiên Hạo vẫn dứt khoát, chậm rãi đem ngón tay rút ra.
Lúc này, Diêu Vũ đã hóa thành một con cá mắc cạn, toàn thân trêи dưới đều là mồ hôi, chỉ có thể há miệng hít thở không khí xung quanh.
Cả người y mỏi nhừ, ngay cả ngón tay cũng không muốn động.
Đầu óc vẫn còn đắm chìm trong dư vị kϊƈɦ tình vừa rồi.
Chỉ là, bên trong hạ thể, lúc này lại là một trận hư không.
Sâu bên trong tựa như có thứ gì đó đang gặm cắn, khiến y có chút bối rối, không biết nên làm sao.
Bản năng chỉ muốn có thứ gì đó có thể tiến vào sâu bên trong, giúp chính mình giảm ngứa một chút…
Đúng lúc này, đột ngột cảm nhận được có vật gì đó băng lãnh như một khối băng đang đặt trước huyệt khẩu của mình, ngay tức khắc, Diêu Vũ liền đã bừng tỉnh, lập tức đoán được chút gì…
“Phu quân…phu quân…đừng tiến vào, sẽ không vào nổi, phải hỏng mất…” Dư quang vô tình nhìn thấy được vật to lớn, diện mạo dữ tợn đang đặt trước hậu huyệt nhỏ bé của mình, Diêu Vũ kém chút liền bị dọa đến linh hồn đều bay.
Lần trước trong bóng đêm vô tình sờ phải nên chỉ mơ hồ cảm nhận được phần nào.
Nhưng như vậy cũng đã đủ để y thổn thức một trận.
Hiện tại, tận mắt nhìn rõ ‘chân diện mục’ của nó, Diêu Vũ lại càng cảm thấy kinh tâm động phách.
Trời ạ…ai có thể nói cho y biết, một trạng nguyên tuấn tú nho nhã như vậy, bên dưới y phục làm sao lại có thể cất giấu một hung khí như vậy chứ! Sẽ chết người!