Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Bùi Thanh Hoằng không thể không động tâm trước từng câu từng chữ của Thái Thúc Lan. Bình thường khổ nhục kế khó mà chạm đến được hắn, nhưng đối phương không hề do dự mà nhảy theo hắn, điều này đã hoàn toàn vượt qua phạm trù khổ nhục kế. Tuy lúc này hai người đã bình an vô sự nhưng đối phương đã mạo hiểm tính mạng vì hắn. Cho dù trước đây đã sinh lòng hoài nghi với đoạn tình cảm này, nhưng bây giờ xem ra, đối phương đã thật sự động tấm chân tình vì hắn.
Ánh mắt Thái Thúc Lan nhìn hắn chuyên chú nhiệt tình quá đỗi, đến mức Bùi Thanh Hoằng không nhịn nổi vươn tay ra che đi đôi mắt đen láy xinh đẹp của y. Giọng nói của hắn vẫn còn vài phần không dám chắc: "Ngươi cam đoan sau này sẽ không gạt ta?"
"Quân vô hí ngôn, ta có thể thề độc." Đối phương vội vàng tỏ rõ thái độ.
Bùi Thanh Hoằng dời bàn tay đang che mắt Thái Thúc Lan lên đôi môi mỏng duyên dáng của y: "Không cần thề độc. Trước đến nay đâu thiếu người thề được mà không làm được." Nếu lời thề thực sự có tác dụng, những nam nhân thề non hẹn biển với hết nữ nhân này tới nữ nhân khác đã chết sạch từ lâu. Nếu lòng người đã đổi thay, lời thề độc cũng chẳng thể níu giữ.
Hắn thu bàn tay đang đặt trên môi đối phương về, thu luôn cả bàn tay bị đối phương bắt lấy đặt lên ngực y: "Có người nọ đóng hết cái đinh này đến cái đinh khác lên hàng rào. Về sau anh ta rút đống đinh ra, nhưng vẫn để lại vô số lỗ đinh trên đó. Từ giả thành thật, điều này ảnh hưởng đến vi thần sâu sắc hơn bệ hạ tưởng nhiều. Thân phận của bệ hạ đã được phơi bày trước mắt ta, ta đã quyết sẽ không lừa mình dối người cả một đời. Muốn ta đối xử với bệ hạ như trước, tuyệt đối không thể."
Thấy vẻ mất mát tột cùng của Thái thượng hoàng, hắn nói tiếp: "Tuy nhiên, chúng ta có thể thử lại lần nữa – nếu bệ hạ nguyện ý."
Mây mù trên gương mặt Thái Thúc Lan lập tức hóa trời xanh quang đãng, y vội vàng đáp: "Nguyện ý, đương nhiên là ta nguyện ý." Tuy nói là thử lại lần nữa, nhưng như vậy cũng không khác mấy so với nói lời tha thứ. Y biết chuyện tình cảm không thể vội vàng. Giữa hai người không phải chưa từng có gì, chỉ cần Bùi Thanh Hoằng chịu hồi tâm chuyển ý, tình cảm chắc chắn sẽ vọt lên nhanh như bay chỉ trong một thời gian ngắn, sẽ không biến thành hai người xa lạ như y lo sợ. Nếu Bùi Thanh Hoằng không từ bỏ y, y tuyệt nhiên không sợ bản thân không thể buộc chặt hắn bên cạnh mình.
Thấy Thái Thúc Lan vui vẻ, Bùi Thanh Hoằng cũng nhẹ nhàng thở ra. Trong lòng hắn vẫn có phần chưa thể thích ứng, dù có nói thế nào, việc Thái thượng hoàng là bóng ma tâm lý thuở nhỏ của hắn vẫn là sự thật. Hắn nói thử lại lần nữa, nhưng muốn chấp nhận hoàn toàn mối quan hệ hiện tại thì vẫn cần thời gian. Bùi Thanh Hoằng cần đủ thời gian để thay đổi tâm lý, Thái Thúc Lan cũng cần thời gian để thay đổi tình trạng hiện tại.
Ngồi im lặng một hồi, Bùi Thanh Hoằng hỏi tình hình cụ thể bên ngoài. Thái Thúc Lan nghĩ một lát rồi trả lời: "Trước khi ta nhảy xuống Hồ Mạn Thành đã chết rồi. Những người còn lại trên vách núi đều là người của ta."
Bùi Thanh Hoằng gật đầu, như vậy có nghĩa là bây giờ đã an toàn. Gió bên ngoài rất mạnh, bất kể là Bùi Thanh Hoằng hay Thái Thúc Lan đều không có sức lực để hét lên gọi người tới giúp. Sau khi hai người khôi phục được một ít thể lực, Bùi Thanh Hoằng cẩn thận đứng dậy, cong lưng lại như mèo bám chặt vào vách tường, từ từ nhích ra cửa hang. Sau đó hắn chậm rãi ngồi thẳng lên, bắt đầu đi trên đoạn đường núi chật hẹp chỉ đủ cho một người đi.
Thái thượng hoàng theo sau hắn cẩn thận từng li từng tí. Tay của hai người vẫn luôn nắm chặt lấy nhau. Bọn họ gần như dán người vào vách núi, ảnh vệ đang đứng trên cầu phát hiện ra tung tích của bọn họ ngay tức khắc. Những thị vệ kia suýt khóc vì mừng, lập tức có người đưa dây thừng tới, từ từ hạ xuống vách đá định kéo hai người lên.
Có điều động tác của bọn họ hơi chậm, trong lúc ảnh vệ lấy dây thừng thì cả hai đã đi hết đoạn đường núi, vững vững vàng vàng đứng trên nền đất bằng phẳng.
"Bệ hạ vẫn bình yên vô sự, thật là quá tốt!" Thủ lĩnh thị vệ tập tức khoác áo choàng chống rét cho Thái thượng hoàng, khuôn mặt vuông vức của anh rưng rưng lệ nóng, thậm chí còn vui mừng hơn so với việc bản thân mình vẫn còn sống sót khỏi hiểm cảnh.
Đương nhiên anh cũng quay ra chào hỏi Bùi Thanh Hoằng – người đã nhảy xuống vực với Thái thượng hoàng rồi trở về bình an vô sự. Hắn chỉ lãnh đạm trả lời một câu, nhưng thị vệ hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận. Kỳ thực anh nào có tư cách tức giận, bệ hạ có thể nhảy xuống vực vì vị này đây thì tình cảm của hai người phải đến mức nào a! Vừa nãy trên vách núi hai vị này còn nắm tay thật chặt, thế mà vừa rồi Bùi Thanh Hoằng lại là người hất tay Thái Thúc Lan ra trước!
Cảnh tượng Thái Thúc Lan nhảy xuống vực hôm nay đã để lại đả kích cực lớn trong lòng anh. Cho dù không rõ rốt cuộc mối quan hệ giữa Thái thượng hoàng và vị Bùi đại nhân này là thế nào, nhưng sau này anh tuyệt đối sẽ không chọc cho vị này mất hứng. Đụng đến Thái thượng hoàng chỉ mất vài phút là rơi đầu, đụng vào Bùi đại nhân cũng như đụng vào Thái thượng hoàng, trước giờ anh chưa từng chê mạng mình dài.
Bùi Thanh Hoằng cũng không buồn quản rốt cuộc bọn họ nghĩ gì. Những người này đều nằm trong đội cận vệ của Thái Thúc Lan, hầu hết là người có đầu óc, có thể phân biệt rõ ràng điều gì nên nói điều gì không nên nói. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, phàm là điều không nên nói thì bọn họ sẽ thành thành thật thật đem xuống mồ. Bùi Thanh Hoằng rất yên tâm về những người này.
Khi hắn rời đi, hơn mười mấy mũi tên vẫn ghim sâu vào thân xác Hồ Mạn Thành. Bùi Thanh Hoằng liếc qua, cặp mắt đào hoa xinh đẹp của đối phương trợn trừng, nét mặt chấn kinh cực độ không hề dễ nhìn, dù sao cũng là chết không nhắm nổi mắt. Tướng lĩnh nhặt được ngọc bội của hai người tiến đến trước mặt Thái thượng hoàng: "Bệ hạ, đây là vật tên phản tặc để lại. Còn nữa, vi thần cả gan, thi thể của phản tặc nên xử lý thế nào?"
Nếu Bùi Thanh Hoằng không ở đây, bọn phản tặc nhìn qua đã thấy lai lịch không nhỏ này chắc chắn sẽ bị bắt sống để tra khảo. Nhưng Thái Thúc Lan đã ra lệnh xử tử ngay tại chỗ, bọn họ không còn lựa chọn nào khác ngoài hành động theo lệnh. Trong lúc Thái thượng hoàng ở dưới vực, bọn họ vẫn để nguyên thi thể dưới đất. Hiện tại người đã trở về, việc xử lý thi thể của Hồ Mạn Thành trở thành vấn đề mới.
Thái Thúc Lan chỉ đáp vẻn vẹn một câu: "Vứt trên núi để kền kền ăn đi." Chết không toàn thây là kết cục tốt nhất y có thể cho đối phương. Do cuồng nộ nhất thời y mới hạ lệnh xử tử Hồ Mạn Thành, giờ nghĩ lại mới thấy mình cho đối phương chết quá sảng khoái rồi, lẽ ra nên tra tấn đủ đường rồi mới cho chết.
Vừa nghĩ tới Hồ Mạn Thành. quanh thân Thái Thúc Lan lập tức tỏa ra làn khí hắc ám. Bùi Thanh Hoằng đang sóng vai đi cùng y, đương nhiên không thể bỏ qua biến hóa trên mặt y. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Thái Thúc Lan rồi vội vã rụt tay về ống tay áo của mình. Đội cận vệ đang ở ngay cạnh, số người ở đây biết Thái Thúc Lan chính là công tử Lan Mân chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa ai cũng biết hắn là một người chồng đã có chồng, vì vậy Bùi Thanh Hoằng không thể làm gì vượt quá giới hạn.
Người của Hồ Mạn Thành đã bị bắn chết toàn bộ, tuấn mã của bọn chúng cũng trúng tên ngã xuống đất, vì vậy không còn thừa con nào cho Bùi Thanh Hoằng. Theo yêu cầu của Thái Thúc Lan, hắn và y cưỡi chung một ngựa.
Thái Thúc Lan ngồi phía trước, Bùi Thanh Hoằng ngồi phía sau. Tay hắn nắm lấy dây cương, đôi tay bị thương của người thanh niên còn lại buông thõng hai bên, lưng dán chặt vào lồng ngực ấm áp của hắn.
Hồ Mạn Thành đã phải trả giá cực đắt vì khinh địch, phản quân đương nhiên cũng phải trả giá vì hành vi phản loạn của chính mình. Sau khi trở về tay Thái Thúc Lan đã được băng bó, hai tay quấn băng chặt cứng như xác ướp. Bùi Thanh Hoằng là người duy nhất Thái thượng hoàng không chê, vì vậy hắn tiếp nhận rất nhiều việc của Thường Tú. Bây giờ hắn phụ trách ghi chép lại những chiến thuật Thái Thúc Lan đọc, ngoài ra còn phải mặc y phục, rót nước cho đối phương trong lúc y dưỡng thương.
Việc nguy hiểm như thử độc hay một số việc nặng nhọc khác vẫn do người khác đảm nhiệm. Công việc của Bùi Thanh Hoằng an toàn và thoải mái gấp trăm lần so với những tướng lĩnh cả ngày liều chết chiến đấu trên chiến trường. Không biết có phải do hắn bị ảo giác hay không, nhưng hình như sau khi giải quyết vấn đề tình cảm, sức chiến đấu và độ tàn bạo của Thái Thúc Lan tăng lên gấp mười lần.
Những trận chiến tiếp theo giữa Đại Lam và phản quân, bất kể là lớn hay nhỏ, kết quả đều là Đại Lam thắng trận. Đường Minh Uy bị đánh tới liên tục bại lui, chỉ trong một thời gian ngắn đã giành lại tới năm sáu tòa thành.
Tay của Thái thượng hoàng bị thương, đương nhiên sẽ không có ai yêu cầu y đích thân lên tiền tuyến chiến đấu. Bùi Thanh Hoằng và y cùng ở lại thành, mỗi ngày hắn đều thấy cảnh Thái Thúc Lan chỉ cần hé miệng ra lệnh là có thể khiến quân đội Đại Lam đánh thắng một trận rồi lại một trận. Ngay cả khi người báo tin chưa kịp truyền tin tới y đã có thể dự đoán chính xác tình hình trên chiến trường, mọi chuyện luôn nằm trong kế hoạch của y, dù xa chiến trường hơn ngàn dặm vẫn giành được thắng lợi.
Bùi Thanh Hoằng biết thiên phú của Thái Thúc Lan về quân sự xuất chúng hơn người, nhưng hắn không biết trình độ của đối phương lại kinh người đến mức độ này. Bùi Thanh Hoằng vừa điên cuồng tiếp thu kiến thức vừa không nhịn được mà tán thưởng.
Kỳ thực hắn đã cố ý nói rất nhỏ rồi, ai ngờ vẫn không thoát nổi thính lực tuyệt đỉnh của Thái Thúc Lan. Lúc không có người, đối phương lại gần hỏi hắn: "Trương Lương với Khổng Minh là ai? Bọn họ hơn được cô gia sao?"
Bùi Thanh Hoằng sững sờ giây lát, sau đó nhanh chóng phản ứng lại. Lúc ấy hắn chỉ vô tình cảm khái một câu, dù là Khổng Minh hay Trương Lương cũng chỉ đến thế này mà thôi, không ngờ đối phương lại khắc ghi trong lòng. Hắn cười cười lắc đầu: "Ta cũng không biết hai vị đó, chỉ là thuận miệng cảm khái thôi. Trên thế giới này quả nhiên không ai có thể sánh với bệ hạ."
Nghe Bùi Thanh Hoằng khẳng định, lúc này Thái Thúc Lan mới để lộ vẻ đắc ý. Hai bàn tay quấn đầy băng trắng lặng lẽ thò vào vạt áo của Bùi Thanh Hoằng, đặt lên phần bụng ấm áp của đối phương. Đầu của Thái Thúc Lan cũng ghé sát vào, gần như cả người đều tựa lên Bùi Thanh Hoằng: "Trên đời này đương nhiên không có kẻ nào có thể đứng trên ta. Thanh Hoằng phải nhớ, ngươi là của ta. Người nào dám đoạt, cô gia liền giết kẻ đó."
Thái Thúc Lan nhìn rất gầy nhưng tốt xấu gì cũng là một nam nhân trưởng thành, trọng lượng không nhẹ chút nào. Bùi Thanh Hoằng vươn tay định đẩy người trên thân mình xuống, nghe vậy gương mặt hiện lên ý cười dịu dàng. Hắn buông tay, nhẹ nhàng vòng qua eo đối phương, ôm người càng chặt hơn.
"Ta ở đây, ai cũng đoạt không nổi."
Ánh mắt Thái Thúc Lan nhìn hắn chuyên chú nhiệt tình quá đỗi, đến mức Bùi Thanh Hoằng không nhịn nổi vươn tay ra che đi đôi mắt đen láy xinh đẹp của y. Giọng nói của hắn vẫn còn vài phần không dám chắc: "Ngươi cam đoan sau này sẽ không gạt ta?"
"Quân vô hí ngôn, ta có thể thề độc." Đối phương vội vàng tỏ rõ thái độ.
Bùi Thanh Hoằng dời bàn tay đang che mắt Thái Thúc Lan lên đôi môi mỏng duyên dáng của y: "Không cần thề độc. Trước đến nay đâu thiếu người thề được mà không làm được." Nếu lời thề thực sự có tác dụng, những nam nhân thề non hẹn biển với hết nữ nhân này tới nữ nhân khác đã chết sạch từ lâu. Nếu lòng người đã đổi thay, lời thề độc cũng chẳng thể níu giữ.
Hắn thu bàn tay đang đặt trên môi đối phương về, thu luôn cả bàn tay bị đối phương bắt lấy đặt lên ngực y: "Có người nọ đóng hết cái đinh này đến cái đinh khác lên hàng rào. Về sau anh ta rút đống đinh ra, nhưng vẫn để lại vô số lỗ đinh trên đó. Từ giả thành thật, điều này ảnh hưởng đến vi thần sâu sắc hơn bệ hạ tưởng nhiều. Thân phận của bệ hạ đã được phơi bày trước mắt ta, ta đã quyết sẽ không lừa mình dối người cả một đời. Muốn ta đối xử với bệ hạ như trước, tuyệt đối không thể."
Thấy vẻ mất mát tột cùng của Thái thượng hoàng, hắn nói tiếp: "Tuy nhiên, chúng ta có thể thử lại lần nữa – nếu bệ hạ nguyện ý."
Mây mù trên gương mặt Thái Thúc Lan lập tức hóa trời xanh quang đãng, y vội vàng đáp: "Nguyện ý, đương nhiên là ta nguyện ý." Tuy nói là thử lại lần nữa, nhưng như vậy cũng không khác mấy so với nói lời tha thứ. Y biết chuyện tình cảm không thể vội vàng. Giữa hai người không phải chưa từng có gì, chỉ cần Bùi Thanh Hoằng chịu hồi tâm chuyển ý, tình cảm chắc chắn sẽ vọt lên nhanh như bay chỉ trong một thời gian ngắn, sẽ không biến thành hai người xa lạ như y lo sợ. Nếu Bùi Thanh Hoằng không từ bỏ y, y tuyệt nhiên không sợ bản thân không thể buộc chặt hắn bên cạnh mình.
Thấy Thái Thúc Lan vui vẻ, Bùi Thanh Hoằng cũng nhẹ nhàng thở ra. Trong lòng hắn vẫn có phần chưa thể thích ứng, dù có nói thế nào, việc Thái thượng hoàng là bóng ma tâm lý thuở nhỏ của hắn vẫn là sự thật. Hắn nói thử lại lần nữa, nhưng muốn chấp nhận hoàn toàn mối quan hệ hiện tại thì vẫn cần thời gian. Bùi Thanh Hoằng cần đủ thời gian để thay đổi tâm lý, Thái Thúc Lan cũng cần thời gian để thay đổi tình trạng hiện tại.
Ngồi im lặng một hồi, Bùi Thanh Hoằng hỏi tình hình cụ thể bên ngoài. Thái Thúc Lan nghĩ một lát rồi trả lời: "Trước khi ta nhảy xuống Hồ Mạn Thành đã chết rồi. Những người còn lại trên vách núi đều là người của ta."
Bùi Thanh Hoằng gật đầu, như vậy có nghĩa là bây giờ đã an toàn. Gió bên ngoài rất mạnh, bất kể là Bùi Thanh Hoằng hay Thái Thúc Lan đều không có sức lực để hét lên gọi người tới giúp. Sau khi hai người khôi phục được một ít thể lực, Bùi Thanh Hoằng cẩn thận đứng dậy, cong lưng lại như mèo bám chặt vào vách tường, từ từ nhích ra cửa hang. Sau đó hắn chậm rãi ngồi thẳng lên, bắt đầu đi trên đoạn đường núi chật hẹp chỉ đủ cho một người đi.
Thái thượng hoàng theo sau hắn cẩn thận từng li từng tí. Tay của hai người vẫn luôn nắm chặt lấy nhau. Bọn họ gần như dán người vào vách núi, ảnh vệ đang đứng trên cầu phát hiện ra tung tích của bọn họ ngay tức khắc. Những thị vệ kia suýt khóc vì mừng, lập tức có người đưa dây thừng tới, từ từ hạ xuống vách đá định kéo hai người lên.
Có điều động tác của bọn họ hơi chậm, trong lúc ảnh vệ lấy dây thừng thì cả hai đã đi hết đoạn đường núi, vững vững vàng vàng đứng trên nền đất bằng phẳng.
"Bệ hạ vẫn bình yên vô sự, thật là quá tốt!" Thủ lĩnh thị vệ tập tức khoác áo choàng chống rét cho Thái thượng hoàng, khuôn mặt vuông vức của anh rưng rưng lệ nóng, thậm chí còn vui mừng hơn so với việc bản thân mình vẫn còn sống sót khỏi hiểm cảnh.
Đương nhiên anh cũng quay ra chào hỏi Bùi Thanh Hoằng – người đã nhảy xuống vực với Thái thượng hoàng rồi trở về bình an vô sự. Hắn chỉ lãnh đạm trả lời một câu, nhưng thị vệ hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận. Kỳ thực anh nào có tư cách tức giận, bệ hạ có thể nhảy xuống vực vì vị này đây thì tình cảm của hai người phải đến mức nào a! Vừa nãy trên vách núi hai vị này còn nắm tay thật chặt, thế mà vừa rồi Bùi Thanh Hoằng lại là người hất tay Thái Thúc Lan ra trước!
Cảnh tượng Thái Thúc Lan nhảy xuống vực hôm nay đã để lại đả kích cực lớn trong lòng anh. Cho dù không rõ rốt cuộc mối quan hệ giữa Thái thượng hoàng và vị Bùi đại nhân này là thế nào, nhưng sau này anh tuyệt đối sẽ không chọc cho vị này mất hứng. Đụng đến Thái thượng hoàng chỉ mất vài phút là rơi đầu, đụng vào Bùi đại nhân cũng như đụng vào Thái thượng hoàng, trước giờ anh chưa từng chê mạng mình dài.
Bùi Thanh Hoằng cũng không buồn quản rốt cuộc bọn họ nghĩ gì. Những người này đều nằm trong đội cận vệ của Thái Thúc Lan, hầu hết là người có đầu óc, có thể phân biệt rõ ràng điều gì nên nói điều gì không nên nói. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, phàm là điều không nên nói thì bọn họ sẽ thành thành thật thật đem xuống mồ. Bùi Thanh Hoằng rất yên tâm về những người này.
Khi hắn rời đi, hơn mười mấy mũi tên vẫn ghim sâu vào thân xác Hồ Mạn Thành. Bùi Thanh Hoằng liếc qua, cặp mắt đào hoa xinh đẹp của đối phương trợn trừng, nét mặt chấn kinh cực độ không hề dễ nhìn, dù sao cũng là chết không nhắm nổi mắt. Tướng lĩnh nhặt được ngọc bội của hai người tiến đến trước mặt Thái thượng hoàng: "Bệ hạ, đây là vật tên phản tặc để lại. Còn nữa, vi thần cả gan, thi thể của phản tặc nên xử lý thế nào?"
Nếu Bùi Thanh Hoằng không ở đây, bọn phản tặc nhìn qua đã thấy lai lịch không nhỏ này chắc chắn sẽ bị bắt sống để tra khảo. Nhưng Thái Thúc Lan đã ra lệnh xử tử ngay tại chỗ, bọn họ không còn lựa chọn nào khác ngoài hành động theo lệnh. Trong lúc Thái thượng hoàng ở dưới vực, bọn họ vẫn để nguyên thi thể dưới đất. Hiện tại người đã trở về, việc xử lý thi thể của Hồ Mạn Thành trở thành vấn đề mới.
Thái Thúc Lan chỉ đáp vẻn vẹn một câu: "Vứt trên núi để kền kền ăn đi." Chết không toàn thây là kết cục tốt nhất y có thể cho đối phương. Do cuồng nộ nhất thời y mới hạ lệnh xử tử Hồ Mạn Thành, giờ nghĩ lại mới thấy mình cho đối phương chết quá sảng khoái rồi, lẽ ra nên tra tấn đủ đường rồi mới cho chết.
Vừa nghĩ tới Hồ Mạn Thành. quanh thân Thái Thúc Lan lập tức tỏa ra làn khí hắc ám. Bùi Thanh Hoằng đang sóng vai đi cùng y, đương nhiên không thể bỏ qua biến hóa trên mặt y. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Thái Thúc Lan rồi vội vã rụt tay về ống tay áo của mình. Đội cận vệ đang ở ngay cạnh, số người ở đây biết Thái Thúc Lan chính là công tử Lan Mân chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa ai cũng biết hắn là một người chồng đã có chồng, vì vậy Bùi Thanh Hoằng không thể làm gì vượt quá giới hạn.
Người của Hồ Mạn Thành đã bị bắn chết toàn bộ, tuấn mã của bọn chúng cũng trúng tên ngã xuống đất, vì vậy không còn thừa con nào cho Bùi Thanh Hoằng. Theo yêu cầu của Thái Thúc Lan, hắn và y cưỡi chung một ngựa.
Thái Thúc Lan ngồi phía trước, Bùi Thanh Hoằng ngồi phía sau. Tay hắn nắm lấy dây cương, đôi tay bị thương của người thanh niên còn lại buông thõng hai bên, lưng dán chặt vào lồng ngực ấm áp của hắn.
Hồ Mạn Thành đã phải trả giá cực đắt vì khinh địch, phản quân đương nhiên cũng phải trả giá vì hành vi phản loạn của chính mình. Sau khi trở về tay Thái Thúc Lan đã được băng bó, hai tay quấn băng chặt cứng như xác ướp. Bùi Thanh Hoằng là người duy nhất Thái thượng hoàng không chê, vì vậy hắn tiếp nhận rất nhiều việc của Thường Tú. Bây giờ hắn phụ trách ghi chép lại những chiến thuật Thái Thúc Lan đọc, ngoài ra còn phải mặc y phục, rót nước cho đối phương trong lúc y dưỡng thương.
Việc nguy hiểm như thử độc hay một số việc nặng nhọc khác vẫn do người khác đảm nhiệm. Công việc của Bùi Thanh Hoằng an toàn và thoải mái gấp trăm lần so với những tướng lĩnh cả ngày liều chết chiến đấu trên chiến trường. Không biết có phải do hắn bị ảo giác hay không, nhưng hình như sau khi giải quyết vấn đề tình cảm, sức chiến đấu và độ tàn bạo của Thái Thúc Lan tăng lên gấp mười lần.
Những trận chiến tiếp theo giữa Đại Lam và phản quân, bất kể là lớn hay nhỏ, kết quả đều là Đại Lam thắng trận. Đường Minh Uy bị đánh tới liên tục bại lui, chỉ trong một thời gian ngắn đã giành lại tới năm sáu tòa thành.
Tay của Thái thượng hoàng bị thương, đương nhiên sẽ không có ai yêu cầu y đích thân lên tiền tuyến chiến đấu. Bùi Thanh Hoằng và y cùng ở lại thành, mỗi ngày hắn đều thấy cảnh Thái Thúc Lan chỉ cần hé miệng ra lệnh là có thể khiến quân đội Đại Lam đánh thắng một trận rồi lại một trận. Ngay cả khi người báo tin chưa kịp truyền tin tới y đã có thể dự đoán chính xác tình hình trên chiến trường, mọi chuyện luôn nằm trong kế hoạch của y, dù xa chiến trường hơn ngàn dặm vẫn giành được thắng lợi.
Bùi Thanh Hoằng biết thiên phú của Thái Thúc Lan về quân sự xuất chúng hơn người, nhưng hắn không biết trình độ của đối phương lại kinh người đến mức độ này. Bùi Thanh Hoằng vừa điên cuồng tiếp thu kiến thức vừa không nhịn được mà tán thưởng.
Kỳ thực hắn đã cố ý nói rất nhỏ rồi, ai ngờ vẫn không thoát nổi thính lực tuyệt đỉnh của Thái Thúc Lan. Lúc không có người, đối phương lại gần hỏi hắn: "Trương Lương với Khổng Minh là ai? Bọn họ hơn được cô gia sao?"
Bùi Thanh Hoằng sững sờ giây lát, sau đó nhanh chóng phản ứng lại. Lúc ấy hắn chỉ vô tình cảm khái một câu, dù là Khổng Minh hay Trương Lương cũng chỉ đến thế này mà thôi, không ngờ đối phương lại khắc ghi trong lòng. Hắn cười cười lắc đầu: "Ta cũng không biết hai vị đó, chỉ là thuận miệng cảm khái thôi. Trên thế giới này quả nhiên không ai có thể sánh với bệ hạ."
Nghe Bùi Thanh Hoằng khẳng định, lúc này Thái Thúc Lan mới để lộ vẻ đắc ý. Hai bàn tay quấn đầy băng trắng lặng lẽ thò vào vạt áo của Bùi Thanh Hoằng, đặt lên phần bụng ấm áp của đối phương. Đầu của Thái Thúc Lan cũng ghé sát vào, gần như cả người đều tựa lên Bùi Thanh Hoằng: "Trên đời này đương nhiên không có kẻ nào có thể đứng trên ta. Thanh Hoằng phải nhớ, ngươi là của ta. Người nào dám đoạt, cô gia liền giết kẻ đó."
Thái Thúc Lan nhìn rất gầy nhưng tốt xấu gì cũng là một nam nhân trưởng thành, trọng lượng không nhẹ chút nào. Bùi Thanh Hoằng vươn tay định đẩy người trên thân mình xuống, nghe vậy gương mặt hiện lên ý cười dịu dàng. Hắn buông tay, nhẹ nhàng vòng qua eo đối phương, ôm người càng chặt hơn.
"Ta ở đây, ai cũng đoạt không nổi."