Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Bùi Diên hôn mê suốt một thời gian dài sau khi ngất đi. Đại phu đuợc mời đến bắt mạch chẩn đoán Tả tướng lên cơn đau tim do sang chấn tâm lý, khí tắc nghẽn trong lồng ngực. Đại phu đã kê vài đơn thuốc để người nhà sắc thuốc cho uống đúng giờ, còn dặn Bùi Thanh Hoằng chú ý đừng để bệnh nhân kinh hỷ hoặc bi thương quá độ.
Vì lúc Bùi Diên ngất đi lúc Bùi Thanh Hoằng có mặt ở đó nên Diệp thị ra sức gặng hỏi hắn. Trực giác của bà cảm thấy chuyện này có liên quan đến Bùi Thanh Hoằng. Lúc trước bà có thể nhắm mắt cho qua nhưng bây giờ Bùi Diên đã thành cái dạng này rồi, bà nhất định phải tra tận gốc rễ.
Nhưng bất kể Diệp thị có hỏi thế nào đi chăng nữa, Bùi Thanh Hoằng vẫn trước sau kiên quyết không hé một lời về nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người. Cuối cùng vẫn là Bùi Thanh Dật và Bùi Thanh Lân không nhìn nổi nữa, khuyên nhủ Diệp thị vài câu: "Nương, Nhị đệ tự biết chừng mực mà. Đệ ấy không muốn nói thì người cũng đừng ép, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải là Nhị đệ hại cha."
"Đúng vậy, người làm gì phải hung ác với Nhị ca như thế? Nhị ca không muốn nói thì đừng ép huynh ấy, chờ cha tỉnh lại người trực tiếp hỏi cha là được rồi. Đại phu cũng nói là tại cha tức giận mà." Bình thường Bùi Thanh Hoằng đuợc Bùi phụ coi trọng nhất, cũng không bao giờ khiến mọi người phải lo lắng. Không phải Bùi Thanh Lân chưa từng cảm thấy ghen tị với sự coi trọng phụ thân dành cho Nhị ca, nhưng trên cả điều đó, cậu càng sùng bái và khát khao được như hắn. Diệp thị cứ dồn ép từng bước từng bước như vậy, cậu thực sự nhìn không nổi.
Vì lo lắng cho trượng phu nên Diệp thị có hơi gay gắt, bà không gặng hỏi Bùi Thanh Hoằng và Bùi Diên vừa nói những gì nữa: "Nương nhất thời nóng nảy, là nương không tốt. Nếu con không muốn nói thì ta không hỏi nữa."
"Con cũng không hiểu vì sao cha lại thành thế này nữa. Chờ cha tỉnh lại rồi nói sau." Bùi Thanh Hoằng không cho rằng chỉ thân phận khác của Lan Mân đã khiến Bùi Diên mất bình tĩnh đến bực này.
Từ cách giáo dục của Bùi Diên, hắn có thể cảm nhận được ông không kính sợ hoàng quyền đến mức ấy, hoàn toàn không có suy nghĩ ngớ ngẩn quân muốn thần chết thần không thể không chết. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn yên tâm nói hết sự thật cho Tả tướng Bùi Diên. Bùi Thanh Hoằng vốn dĩ cho rằng phụ thân có thể cho mình lời khuyên và sự giúp đỡ thích hợp, ngàn vạn lần không ngờ đối phương lại phản ứng dữ dội thế này.
Từ khi mang thai tâm tư Vinh Hân quận chúa mười phần tinh tế, chú ý đến chi tiết người thường không để tâm: "Nhị đệ..." Nàng nuốt lời định nói vào bụng, sửa thành: "Nhị lang quân đâu, sao y không tới?" Tốt xấu gì cũng là cha chồng đổ bệnh, Lan Mân đã là thê tử của Bùi Thanh Hoằng, về tình về lý đều nên tới mới phải.
Sắc mặt Bùi Thanh Hoằng bình thản: "Y sẽ không đến. Cho dù muốn đến ta cũng không để y vào." Nếu Bùi Diên thật sự ngất đi vì Lan Mân, nếu cha mình vừa tỉnh dậy đã thấy y chắc chắn sẽ kích động đến mức ngất lần nữa. Lan Mân tới chỉ thêm phiền mà thôi.
Vì là tẩu tẩu nên Vinh Hân không tiện nghe ngóng quá nhiều chuyện của Nhị phòng, nhưng nàng cũng nghe phong thanh được ít nhiều. Nàng không biết hai vợ chồng đã xảy ra chuyện gì, lúc trước Vinh Hân chỉ hận không thể khiến Bùi Thanh Hoằng hưu Lan Mân, nhưng khi mối quan hệ của hai người thật sự trở nên căng thẳng thì nàng lại không vui vẻ như trong tưởng tượng, ngược lại thấy đau lòng Bùi Thanh Hoằng cô đơn lẻ bóng.
Việc riêng thế này dù là người nhà cũng không tiện hỏi. Hơn nữa Bùi Thanh Hoằng vô cùng ôn nhu, tính cách lại quyết đoán, hoàn toàn không khiến người khác phải lo lắng chút nào. Mọi người đành nén sự hiếu kỳ lại, an ủi Diệp thị cùng nhau chờ Bùi Diên tỉnh lại.
Cuộc tranh cãi hôm ấy đương nhiên không thể khiến Lan Mân cứ như vậy mà chắp tay nhường Bùi Thanh Hoằng cho người khác. Mấy ngày qua y làm gì cũng bị coi như hư vô, vì vậy Lan Mân quyết định dùng phương thức của riêng mình để khiến đối phương đối mặt với y.
Nhưng rõ ràng là không thể đối xử với Bùi Thanh Hoằng như với kẻ địch. Làm thế nào để ly gián, khiến người khác thân bại danh liệt ra sao, dùng cách nào mới có thể buộc kẻ cứng đầu nhất phải mở miệng... đều là chuyện nhỏ với y. Nhưng Lan Mân thật sự rất thiếu kinh nghiệm trong chuyện tình cảm.
Trước đây chỉ cần Bùi Thanh Hoằng về nhà Lan Mân sẽ chạy về ngay, nhưng vài ngày nay y đều ở trong cung với thân phận Thái thượng hoàng. Cái danh công công thiếp thân của Thường Tú không phải gọi chơi, sao hắn có thể không sinh nghi? Nhưng thân là nô tài thì không được phép tự tiện tìm hiểu việc tư của chủ nhân. Thái thượng hoàng không nói, hắn cũng không dám tùy tiện hỏi.
Hôm nay vẫn phải nhìn Thái thượng hoàng cau chặt lông mày, Thường Tú đành đánh bạo thăm dò một câu: "Nô tài nghe nói Tả tướng đại nhân đột ngột đổ bệnh, hiện giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Không biết ngày mai Tả tướng đại nhân có thể lên triều đúng giờ không nữa?"
Ngữ khí Thái Thúc Lan có chút hờ hững: "Ngươi nhọc lòng chuyện của triều đình từ bao giờ vậy?"
Thường Tú xoa xoa tay, chìa gương mặt già nua ra nói: "Nô tài sao dám can thiệp vào triều đình, chỉ là Tả tướng đại nhân và Thượng thư đại nhân đều là rường cột của triều đình..."
"Được rồi, không cần giải thích nhiều. Dù có đi hắn cũng chẳng thấy vui khi gặp cô gia." Thái Thúc Lan hậm hực.
" "Hắn" mà bệ hạ nói là Bùi thái phó Bùi đại nhân sao?"
"Ngoài hắn ra thì có thể là ai?"
"Nhưng từ khi trở về từ Đại Tề không phải rất tốt sao, sao đột nhiên lại..." Là một nô tài thiếp thân thành công, tuyệt đối không thể chỉ chú ý đến chuyện ăn ở của chủ tử, có thể giữ gìn tâm trạng vui vẻ của chủ tử thời thời khắc khắc mới là mục tiêu chân chính của bọn hắn. Chỉ khi tâm tình của chủ tử vui vẻ thì bọn hắn mới có thể vững vàng mà bước từng bước trên con đường thành công. Người mà Thái Thúc Lan coi trọng, cũng chính là người mà Thường Tú hắn coi trọng.
"Cô gia để quên con dấu ở Bùi phủ, hắn phát hiện." Những người Thái Thúc Lan có thể dốc bầu tâm sự về chuyện tình cảm cực kỳ có hạn, Thường Tú là một trong số ấy.
"Chỉ là con dấu mà thôi, sao nói lên được điều gì." Tuy nói vậy nhưng xem hình thức ở chung của hai người mấy ngày nay thì... Trong lòng Thường Tú không tự chủ được hơi hồi hộp một chút.
"Thân phận của cô gia, hắn biết." Giọng điệu của Thái Thúc Lan khiến người ta không rét mà run. Nhớ lại cảnh hai người cãi nhau hôm ấy, sắc mặt y hoàn toàn không thể dùng hai chữ "dễ nhìn" để hình dung.
Thuờng Tú cân nhắc từ ngữ nói: "Nô tài cả gan. Tốt xấu gì nô tài cũng đã sống nhiều năm như vậy, tuy không có nhiều kinh nghiệm thực tế nhưng những chuyện thế này cũng gặp phải không ít. Dù là tình yêu nam nữ hay nam nam thì cũng như nhau cả. Nếu bệ hạ đồng ý nghe suy nghĩ của nô tài thì có thể kể cho nô tài nghe, nói không chừng có thể cho bệ hạ vài gợi ý."
Thái Thúc Lan liền kể lại ngắn gọn chuyện mấy ngày nay. Nhớ tới thái độ của Bùi Thanh Hoằng, gương mặt y để lộ sự rầu rĩ hiếm thấy.
Thường Tú nói: "Vậy bệ hạ muốn làm gì trong tình huống này? Nô tài thấy đề nghị Nhị công tử đưa ra kỳ thật không tệ, hòa ly chưa chắc đã là chuyện xấu."
"Ý ngươi là, muốn cô gia từ bỏ hắn, sau đó nhìn hắn vợ chồng ái ân cùng người khác?" Ánh mắt Thái Thúc Lan đột nhiên âm lãnh đến cực điểm.
Thường Tú vội vàng lắc đầu quầy quậy: "Nô tài đương nhiên không có ý này. Nhị công tử ở bên bệ hạ vẫn là tốt nhất! Dưới gầm trời này trừ Bùi đại nhân tuấn tú kiệt xuất nào có ai khác xứng đuợc với bệ hạ, ngoài bệ hạ cũng chẳng có kẻ nào xứng với Bùi đại nhân." Sự thay đổi trong giọng nói của Thái Thúc Lan khiến mồ hôi lạnh trên người hắn gần như thấm đẫm y phục sau lưng.
Nếu Bùi Thanh Hoằng thật sự đi tìm người khác, dựa vào thủ đoạn của vị này khẳng định người kia ngay cả hài cốt cũng không còn. Đừng nói là một người, chỉ e là toàn bộ gia tộc của đối phương cũng gặp phải tai họa. Giả sử Bùi Thanh Hoằng có thể hòa ly thành công với công tử nhà họ Lan, tám chín phần là hắn sẽ tái giá. Thường Tú nghĩ hòa ly với vị kia nói không chừng lại rất tốt, nhất thời quên mất tính chiếm hữu của Thái thượng hoàng với thứ thuộc về mình mạnh đến cỡ nào.
Lúc này sắc mặt Thái Thúc Lan mới dịu đi phần nào: "Vậy ngươi nói thử xem, cô gia nên làm gì để thay đổi tình hình hiện tại?"
"Theo ngu kiến của nô tài, chắc chắn không thể sử dụng phương pháp bệ hạ thường dùng với người khác trên Bùi đại nhân."
"Điều này còn cần ngươi nhắc? Nói điểm chính." Nếu là đối phó với người khác thì y việc gì ngày đêm rầu lòng?
Thường Tú âm thầm ước lượng sức nặng của Bùi Thanh Hoằng trong lòng Thái thượng hoàng, sau khi nghĩ kỹ liền tìm từ êm tai mà nói: "Nô tài mới nhận ra, tính tình của Bùi đại nhân... rất tình cảm. Ngài ấy đối xử với mọi người rất chân thành, hẳn là để ý đến việc bị lừa dối hơn người thường. Mà chẳng phải biểu hiện của Bùi đại nhân chứng minh rằng ngài ấy có quan tâm đến bệ hạ sao? Nếu nô tài mà lừa gạt Bùi đại nhân, chắc chắn Bùi đại nhân còn chẳng buồn để ở trong lòng."
Thấy sắc mặt Thái Thúc Lan giãn ra, Thường Tú đánh bạo nói tiếp: "Nói thật, tình huống này nói khó giải quyết cũng không khó, nói dễ cũng không thể coi là dễ. Vấn đề cốt lõi là Bùi đại nhân không thể chấp nhận thân phận Thái thượng hoàng của ngài, không thể chấp nhận người mình yêu có hai bộ mặt. Nếu nô tài rơi vào tình huống của Bùi đại nhân cũng cảm thấy rất khó để chấp nhận. Nếu bệ hạ thực sự muốn vãn hồi đoạn tình cảm này, ngài thử mềm mỏng với Bùi đại nhân xem?"
"Có tác dụng sao?" Thái Thúc Lan đương nhiên không tin. Thời gian hai người thành hôn không thể coi là ngắn, y hiểu rất rõ Bùi Thanh Hoằng. Nếu đôi lời ngon ngọt đã có thể tùy tiện dỗ hắn về thì người kia đã chẳng phải Bùi Thanh Hoằng.
Thường Tú cười cười: "Đương nhiên là có tác dụng. Bệ hạ và Bùi đại nhân đều rất cố chấp, một khi có mâu thuẫn đương nhiên phải có người xuống nước trước. Lần trước bệ hạ hiểu lầm Bùi đại nhân đến thanh lâu để chơi bời trăng hoa, chính Bùi đại nhân là người nhận lỗi trước. Nếu bệ hạ muốn cứu vãn mối quan hệ này, muốn Bùi đại nhân đối xử với ngài như lúc trước, điều này là không thể tránh khỏi. Nhưng không phải chỉ vài lời ngon tiếng ngọt đã là nhận lỗi, nhận lỗi cũng cần kỹ xảo."
"Cần kỹ xảo gì?" Thái Thúc Lan lập tức truy vấn, nhận ra mình có vẻ quá nóng vội liền áp chế biểu cảm xuống.
Thường Tú đương nhiên không dám trêu chọc chủ tử nhà mình vì dáng vẻ khẩn trương của y, thay vào đó hắn nhón chân lên, ghé vào tai Thái thượng hoàng nhỏ giọng nói một tràng biện pháp.
Bùi Thanh Hoằng đương nhiên không biết bên kia Thái thượng hoàng đang thương lượng thế nào với Thường Tú. Hắn cũng không rảnh bận tâm đến đoạn tình cảm khiến mình tâm phiền ý loạn, bởi lẽ lúc này Bùi Diên vừa tỉnh lại.
Khi Diệp thị hỏi Bùi Diên vì sao lại ngất xỉu, tất cả những gì bà nhận được chỉ là một câu: "Không có gì, chỉ là có chuyện khiến ta nhất thời kích động." Diệp thị quở trách: "Lần sau đừng giấu chuyện gì trong lòng để phải uất nghẹn đến mức ấy. Chàng vẫn còn mọi người trong Bùi phủ cơ mà, bị chàng dọa như vậy bọn ta thật sự chịu không nổi."
Sắc mặt Bùi Diên tái nhợt. Ông an ủi Diệp thị vài câu rồi nói: "Tất cả các ngươi lui xuống đi, ta có vài chuyện muốn nói với Mộc Chi."
Vì lúc Bùi Diên ngất đi lúc Bùi Thanh Hoằng có mặt ở đó nên Diệp thị ra sức gặng hỏi hắn. Trực giác của bà cảm thấy chuyện này có liên quan đến Bùi Thanh Hoằng. Lúc trước bà có thể nhắm mắt cho qua nhưng bây giờ Bùi Diên đã thành cái dạng này rồi, bà nhất định phải tra tận gốc rễ.
Nhưng bất kể Diệp thị có hỏi thế nào đi chăng nữa, Bùi Thanh Hoằng vẫn trước sau kiên quyết không hé một lời về nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người. Cuối cùng vẫn là Bùi Thanh Dật và Bùi Thanh Lân không nhìn nổi nữa, khuyên nhủ Diệp thị vài câu: "Nương, Nhị đệ tự biết chừng mực mà. Đệ ấy không muốn nói thì người cũng đừng ép, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải là Nhị đệ hại cha."
"Đúng vậy, người làm gì phải hung ác với Nhị ca như thế? Nhị ca không muốn nói thì đừng ép huynh ấy, chờ cha tỉnh lại người trực tiếp hỏi cha là được rồi. Đại phu cũng nói là tại cha tức giận mà." Bình thường Bùi Thanh Hoằng đuợc Bùi phụ coi trọng nhất, cũng không bao giờ khiến mọi người phải lo lắng. Không phải Bùi Thanh Lân chưa từng cảm thấy ghen tị với sự coi trọng phụ thân dành cho Nhị ca, nhưng trên cả điều đó, cậu càng sùng bái và khát khao được như hắn. Diệp thị cứ dồn ép từng bước từng bước như vậy, cậu thực sự nhìn không nổi.
Vì lo lắng cho trượng phu nên Diệp thị có hơi gay gắt, bà không gặng hỏi Bùi Thanh Hoằng và Bùi Diên vừa nói những gì nữa: "Nương nhất thời nóng nảy, là nương không tốt. Nếu con không muốn nói thì ta không hỏi nữa."
"Con cũng không hiểu vì sao cha lại thành thế này nữa. Chờ cha tỉnh lại rồi nói sau." Bùi Thanh Hoằng không cho rằng chỉ thân phận khác của Lan Mân đã khiến Bùi Diên mất bình tĩnh đến bực này.
Từ cách giáo dục của Bùi Diên, hắn có thể cảm nhận được ông không kính sợ hoàng quyền đến mức ấy, hoàn toàn không có suy nghĩ ngớ ngẩn quân muốn thần chết thần không thể không chết. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn yên tâm nói hết sự thật cho Tả tướng Bùi Diên. Bùi Thanh Hoằng vốn dĩ cho rằng phụ thân có thể cho mình lời khuyên và sự giúp đỡ thích hợp, ngàn vạn lần không ngờ đối phương lại phản ứng dữ dội thế này.
Từ khi mang thai tâm tư Vinh Hân quận chúa mười phần tinh tế, chú ý đến chi tiết người thường không để tâm: "Nhị đệ..." Nàng nuốt lời định nói vào bụng, sửa thành: "Nhị lang quân đâu, sao y không tới?" Tốt xấu gì cũng là cha chồng đổ bệnh, Lan Mân đã là thê tử của Bùi Thanh Hoằng, về tình về lý đều nên tới mới phải.
Sắc mặt Bùi Thanh Hoằng bình thản: "Y sẽ không đến. Cho dù muốn đến ta cũng không để y vào." Nếu Bùi Diên thật sự ngất đi vì Lan Mân, nếu cha mình vừa tỉnh dậy đã thấy y chắc chắn sẽ kích động đến mức ngất lần nữa. Lan Mân tới chỉ thêm phiền mà thôi.
Vì là tẩu tẩu nên Vinh Hân không tiện nghe ngóng quá nhiều chuyện của Nhị phòng, nhưng nàng cũng nghe phong thanh được ít nhiều. Nàng không biết hai vợ chồng đã xảy ra chuyện gì, lúc trước Vinh Hân chỉ hận không thể khiến Bùi Thanh Hoằng hưu Lan Mân, nhưng khi mối quan hệ của hai người thật sự trở nên căng thẳng thì nàng lại không vui vẻ như trong tưởng tượng, ngược lại thấy đau lòng Bùi Thanh Hoằng cô đơn lẻ bóng.
Việc riêng thế này dù là người nhà cũng không tiện hỏi. Hơn nữa Bùi Thanh Hoằng vô cùng ôn nhu, tính cách lại quyết đoán, hoàn toàn không khiến người khác phải lo lắng chút nào. Mọi người đành nén sự hiếu kỳ lại, an ủi Diệp thị cùng nhau chờ Bùi Diên tỉnh lại.
Cuộc tranh cãi hôm ấy đương nhiên không thể khiến Lan Mân cứ như vậy mà chắp tay nhường Bùi Thanh Hoằng cho người khác. Mấy ngày qua y làm gì cũng bị coi như hư vô, vì vậy Lan Mân quyết định dùng phương thức của riêng mình để khiến đối phương đối mặt với y.
Nhưng rõ ràng là không thể đối xử với Bùi Thanh Hoằng như với kẻ địch. Làm thế nào để ly gián, khiến người khác thân bại danh liệt ra sao, dùng cách nào mới có thể buộc kẻ cứng đầu nhất phải mở miệng... đều là chuyện nhỏ với y. Nhưng Lan Mân thật sự rất thiếu kinh nghiệm trong chuyện tình cảm.
Trước đây chỉ cần Bùi Thanh Hoằng về nhà Lan Mân sẽ chạy về ngay, nhưng vài ngày nay y đều ở trong cung với thân phận Thái thượng hoàng. Cái danh công công thiếp thân của Thường Tú không phải gọi chơi, sao hắn có thể không sinh nghi? Nhưng thân là nô tài thì không được phép tự tiện tìm hiểu việc tư của chủ nhân. Thái thượng hoàng không nói, hắn cũng không dám tùy tiện hỏi.
Hôm nay vẫn phải nhìn Thái thượng hoàng cau chặt lông mày, Thường Tú đành đánh bạo thăm dò một câu: "Nô tài nghe nói Tả tướng đại nhân đột ngột đổ bệnh, hiện giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Không biết ngày mai Tả tướng đại nhân có thể lên triều đúng giờ không nữa?"
Ngữ khí Thái Thúc Lan có chút hờ hững: "Ngươi nhọc lòng chuyện của triều đình từ bao giờ vậy?"
Thường Tú xoa xoa tay, chìa gương mặt già nua ra nói: "Nô tài sao dám can thiệp vào triều đình, chỉ là Tả tướng đại nhân và Thượng thư đại nhân đều là rường cột của triều đình..."
"Được rồi, không cần giải thích nhiều. Dù có đi hắn cũng chẳng thấy vui khi gặp cô gia." Thái Thúc Lan hậm hực.
" "Hắn" mà bệ hạ nói là Bùi thái phó Bùi đại nhân sao?"
"Ngoài hắn ra thì có thể là ai?"
"Nhưng từ khi trở về từ Đại Tề không phải rất tốt sao, sao đột nhiên lại..." Là một nô tài thiếp thân thành công, tuyệt đối không thể chỉ chú ý đến chuyện ăn ở của chủ tử, có thể giữ gìn tâm trạng vui vẻ của chủ tử thời thời khắc khắc mới là mục tiêu chân chính của bọn hắn. Chỉ khi tâm tình của chủ tử vui vẻ thì bọn hắn mới có thể vững vàng mà bước từng bước trên con đường thành công. Người mà Thái Thúc Lan coi trọng, cũng chính là người mà Thường Tú hắn coi trọng.
"Cô gia để quên con dấu ở Bùi phủ, hắn phát hiện." Những người Thái Thúc Lan có thể dốc bầu tâm sự về chuyện tình cảm cực kỳ có hạn, Thường Tú là một trong số ấy.
"Chỉ là con dấu mà thôi, sao nói lên được điều gì." Tuy nói vậy nhưng xem hình thức ở chung của hai người mấy ngày nay thì... Trong lòng Thường Tú không tự chủ được hơi hồi hộp một chút.
"Thân phận của cô gia, hắn biết." Giọng điệu của Thái Thúc Lan khiến người ta không rét mà run. Nhớ lại cảnh hai người cãi nhau hôm ấy, sắc mặt y hoàn toàn không thể dùng hai chữ "dễ nhìn" để hình dung.
Thuờng Tú cân nhắc từ ngữ nói: "Nô tài cả gan. Tốt xấu gì nô tài cũng đã sống nhiều năm như vậy, tuy không có nhiều kinh nghiệm thực tế nhưng những chuyện thế này cũng gặp phải không ít. Dù là tình yêu nam nữ hay nam nam thì cũng như nhau cả. Nếu bệ hạ đồng ý nghe suy nghĩ của nô tài thì có thể kể cho nô tài nghe, nói không chừng có thể cho bệ hạ vài gợi ý."
Thái Thúc Lan liền kể lại ngắn gọn chuyện mấy ngày nay. Nhớ tới thái độ của Bùi Thanh Hoằng, gương mặt y để lộ sự rầu rĩ hiếm thấy.
Thường Tú nói: "Vậy bệ hạ muốn làm gì trong tình huống này? Nô tài thấy đề nghị Nhị công tử đưa ra kỳ thật không tệ, hòa ly chưa chắc đã là chuyện xấu."
"Ý ngươi là, muốn cô gia từ bỏ hắn, sau đó nhìn hắn vợ chồng ái ân cùng người khác?" Ánh mắt Thái Thúc Lan đột nhiên âm lãnh đến cực điểm.
Thường Tú vội vàng lắc đầu quầy quậy: "Nô tài đương nhiên không có ý này. Nhị công tử ở bên bệ hạ vẫn là tốt nhất! Dưới gầm trời này trừ Bùi đại nhân tuấn tú kiệt xuất nào có ai khác xứng đuợc với bệ hạ, ngoài bệ hạ cũng chẳng có kẻ nào xứng với Bùi đại nhân." Sự thay đổi trong giọng nói của Thái Thúc Lan khiến mồ hôi lạnh trên người hắn gần như thấm đẫm y phục sau lưng.
Nếu Bùi Thanh Hoằng thật sự đi tìm người khác, dựa vào thủ đoạn của vị này khẳng định người kia ngay cả hài cốt cũng không còn. Đừng nói là một người, chỉ e là toàn bộ gia tộc của đối phương cũng gặp phải tai họa. Giả sử Bùi Thanh Hoằng có thể hòa ly thành công với công tử nhà họ Lan, tám chín phần là hắn sẽ tái giá. Thường Tú nghĩ hòa ly với vị kia nói không chừng lại rất tốt, nhất thời quên mất tính chiếm hữu của Thái thượng hoàng với thứ thuộc về mình mạnh đến cỡ nào.
Lúc này sắc mặt Thái Thúc Lan mới dịu đi phần nào: "Vậy ngươi nói thử xem, cô gia nên làm gì để thay đổi tình hình hiện tại?"
"Theo ngu kiến của nô tài, chắc chắn không thể sử dụng phương pháp bệ hạ thường dùng với người khác trên Bùi đại nhân."
"Điều này còn cần ngươi nhắc? Nói điểm chính." Nếu là đối phó với người khác thì y việc gì ngày đêm rầu lòng?
Thường Tú âm thầm ước lượng sức nặng của Bùi Thanh Hoằng trong lòng Thái thượng hoàng, sau khi nghĩ kỹ liền tìm từ êm tai mà nói: "Nô tài mới nhận ra, tính tình của Bùi đại nhân... rất tình cảm. Ngài ấy đối xử với mọi người rất chân thành, hẳn là để ý đến việc bị lừa dối hơn người thường. Mà chẳng phải biểu hiện của Bùi đại nhân chứng minh rằng ngài ấy có quan tâm đến bệ hạ sao? Nếu nô tài mà lừa gạt Bùi đại nhân, chắc chắn Bùi đại nhân còn chẳng buồn để ở trong lòng."
Thấy sắc mặt Thái Thúc Lan giãn ra, Thường Tú đánh bạo nói tiếp: "Nói thật, tình huống này nói khó giải quyết cũng không khó, nói dễ cũng không thể coi là dễ. Vấn đề cốt lõi là Bùi đại nhân không thể chấp nhận thân phận Thái thượng hoàng của ngài, không thể chấp nhận người mình yêu có hai bộ mặt. Nếu nô tài rơi vào tình huống của Bùi đại nhân cũng cảm thấy rất khó để chấp nhận. Nếu bệ hạ thực sự muốn vãn hồi đoạn tình cảm này, ngài thử mềm mỏng với Bùi đại nhân xem?"
"Có tác dụng sao?" Thái Thúc Lan đương nhiên không tin. Thời gian hai người thành hôn không thể coi là ngắn, y hiểu rất rõ Bùi Thanh Hoằng. Nếu đôi lời ngon ngọt đã có thể tùy tiện dỗ hắn về thì người kia đã chẳng phải Bùi Thanh Hoằng.
Thường Tú cười cười: "Đương nhiên là có tác dụng. Bệ hạ và Bùi đại nhân đều rất cố chấp, một khi có mâu thuẫn đương nhiên phải có người xuống nước trước. Lần trước bệ hạ hiểu lầm Bùi đại nhân đến thanh lâu để chơi bời trăng hoa, chính Bùi đại nhân là người nhận lỗi trước. Nếu bệ hạ muốn cứu vãn mối quan hệ này, muốn Bùi đại nhân đối xử với ngài như lúc trước, điều này là không thể tránh khỏi. Nhưng không phải chỉ vài lời ngon tiếng ngọt đã là nhận lỗi, nhận lỗi cũng cần kỹ xảo."
"Cần kỹ xảo gì?" Thái Thúc Lan lập tức truy vấn, nhận ra mình có vẻ quá nóng vội liền áp chế biểu cảm xuống.
Thường Tú đương nhiên không dám trêu chọc chủ tử nhà mình vì dáng vẻ khẩn trương của y, thay vào đó hắn nhón chân lên, ghé vào tai Thái thượng hoàng nhỏ giọng nói một tràng biện pháp.
Bùi Thanh Hoằng đương nhiên không biết bên kia Thái thượng hoàng đang thương lượng thế nào với Thường Tú. Hắn cũng không rảnh bận tâm đến đoạn tình cảm khiến mình tâm phiền ý loạn, bởi lẽ lúc này Bùi Diên vừa tỉnh lại.
Khi Diệp thị hỏi Bùi Diên vì sao lại ngất xỉu, tất cả những gì bà nhận được chỉ là một câu: "Không có gì, chỉ là có chuyện khiến ta nhất thời kích động." Diệp thị quở trách: "Lần sau đừng giấu chuyện gì trong lòng để phải uất nghẹn đến mức ấy. Chàng vẫn còn mọi người trong Bùi phủ cơ mà, bị chàng dọa như vậy bọn ta thật sự chịu không nổi."
Sắc mặt Bùi Diên tái nhợt. Ông an ủi Diệp thị vài câu rồi nói: "Tất cả các ngươi lui xuống đi, ta có vài chuyện muốn nói với Mộc Chi."