Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Bàn tay đang lau tóc cho Bùi Thanh Hoằng của Lan Mân dừng lại một chút. Y chậm rãi lau đến đuôi tóc, thấy khăn đã ướt nhẹp liền đổi chiếc khăn khác rồi tiếp tục lau: "Giống đến vậy sao?"
"Chỉ năm phần mà thôi." Kì thực, nếu nhìn kỹ thì ngũ quan hai người giống nhau đến sáu, bảy phần. Nhưng thần thái, khí chất mang lại cảm giác hoàn toàn khác nhau, rất nhiều chi tiết nhỏ cũng không giống, hợp lại chỉ có thể miễn cưỡng nói là năm phần tương tự.
Có rất nhiều người mang khuôn mặt giống hệt nhau nhưng không có quan hệ gì, huống chi chỉ giống có năm phần mà thôi. Nếu có cũng người quen Lan Mân, lại có phúc được trông thấy diện mạo của Thái thượng hoàng hẳn cũng sẽ liên tưởng hai người với nhau.
Bùi Thanh Hoằng thấy tóc không còn quá ướt liền điều chỉnh tư thế ngồi, nhắm mắt lại nói: "Kì thực cũng không giống đến vậy. Chỉ là sinh thần của bệ hạ và ngươi vô tình là cùng một ngày, cùng một năm, ta không nhịn được suy nghĩ nhiều chút."
"Giống người không giống mệnh." Đột nhiên Lan Mân nói một câu không đầu không đuôi như vậy, tuy động tác vẫn từ tốn dịu dàng nhưng sắc mặt lại có chút phức tạp.
Y đã dùng thân phận Thái thượng hoàng tháo bỏ mặt nạ bạch ngọc, nhưng gương mặt thật vẫn được che giấu bởi tấm mặt nạ da người rất mỏng. Tấm mặt nạ mỏng như cánh ve kia có thể để lộ biểu cảm chân thực của y, không khiến người khác cảm thấy thiếu tự nhiên.
Hơn nữa, thực chất lớp mặt nạ đó chính là gương mặt vốn có của y, chỉ là đã được biến hóa ít nhiều, nếu Bùi Thanh Hoằng nhìn kỹ đương nhiên sẽ cảm thấy giống đến mấy phần. Nguyên nhân thật sự Thái Thúc Lan quyết định đổi mặt nạ bạch ngọc thành mặt nạ da người không liên can gì tới Bùi Thanh Hoằng.
Từ trước khi quen Bùi Thanh Hoằng y đã sớm phái người bắt tay vào làm. Sau khi Kiến Long đế chết Thái Thúc Lan vẫn không có cách nào vượt qua những trở ngại người đàn ông đó gây ra. Nay cũng đã sáu năm từ khi lão già kia về với đất mẹ, rốt cuộc y đã có thể tháo mặt nạ bạch ngọc xuống, tự tay nghiền nát thành bột.
Nhưng tháo bỏ được mặt nạ bạch ngọc không có nghĩa là y đã hoàn toàn vượt qua ranh giới, mặt nạ da người chỉ là một vật thay thế mà thôi. Sống dưới thân phận Thái thượng hoàng, giây phút nào không có thứ gì che giấu gương mặt thì giây phút ấy y không có cảm giác an toàn.
Ban đầu Thái Thúc Lan chỉ định mang một chiếc mặt nạ có hình dáng giống hệt như gương mặt vốn có của mình. Nhưng vì Lan Mân đã kết hôn cùng Bùi Thanh Hoằng, y đành gọi thợ thủ công tới cải biến một chút. Giữ độ tương tự tầm sáu, bảy phần, độn mũi cao hơn chút, chỉnh đôi mắt cong hơn, lông mày dày hơn không ít, toàn bộ khuôn mặt có cảm giác uy phong hơn rất nhiều. Y còn cố tình để lại một vết sẹo nhàn nhạt nơi đuôi mắt, mỗi lần nhìn vào gương vết sẹo đó sẽ nhắc nhở y vĩnh viễn đừng quên người nào đó, một số chuyện nào đó.
Bùi Thanh Hoằng thấy giọng của y hơi là lạ, vừa mở mắt ra liền đối diện với ánh mắt có chút tối tăm của Lan Mân.
Lại nữa. Cảm giác xa lạ không tài nào nắm bắt được...
Hắn vội vàng lắc lắc đầu, sau khi nhìn kỹ đối phương thêm lần nữa lại có cảm giác như chưa có gì xảy ra.
"Ta xin lỗi... khiến ngươi nghĩ đến những chuyện không vui rồi." Bùi Thanh Hoằng chân thành xin lỗi, hắn cho rằng có lẽ đối phương lại nhớ đến cuộc sống trước kia ở Lan gia. Hắn vô ý vạch trần vết sẹo cũ của Lan Mân, để thê tử của mình vui lòng thì dịu dàng mềm mỏng một chút đâu có hề chi.
"Không sao, chuyện này không liên quan gì tới ngươi." Bầu không khí âm u quanh Lan Mân lập tức biến mất, thay vào đó là sự ôn hòa thanh nhã thường ngày. "Nếu không có bọn họ, ta sẽ không được gả vào Bùi gia, cũng sẽ không quen biết Mộc Chi." Ở cùng Bùi Thanh Hoằng cũng lâu, Lan Mân đã học được cách nói lời đường mật ngọt ngào.
Bùi Thanh Hoằng rất hưởng thụ câu nói này, hắn không nhiều lời nữa mà gối đầu lên đùi Lan Mân nhắm mắt nghỉ ngơi. Có lẽ do chung giường chung gối với Lan Mân đã quen, sau khi tóc được lau khô hắn liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Bùi Thanh Hoằng bị thứ gì đó đè lên ngực, choàng tỉnh dậy vì hít thở không thông. Mở mắt ra thấy mình đang nằm trên giường, hắn gạt thứ đang đè trên ngực mình xuống, mắt nhắm mắt mở vén màn lên. Trong phòng vẫn tối đen, đưa tay không thấy năm ngón. Hắn mơ hồ nhớ rằng hôm qua mình gối đầu lên đùi Lan Mân ngủ quên mất, có lẽ là đối phương đã chuyển mình lên giường. Suy nghĩ một hồi, Bùi Thanh Hoằng lại vén màn xuống.
Chẳng mấy chốc mắt hắn đã thích ứng với bóng tối, Bùi Thanh Hoằng có thể thấy rõ dáng dấp của người bên cạnh. Hắn thích nằm thẳng hướng mặt lên trên, nhưng hình như Lan Mân lại thích nằm nghiêng. Hơn nữa mỗi khi ngủ y đều nghiêng người về phía hắn, chỉ cần lại gần một chút là có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.
Nghĩ tới sáng mai còn phải dậy sớm lên triều, Bùi Thanh Hoằng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp. Vậy mà mới nhắm mắt chưa đầy năm giây, thứ khiến hắn khó thở khi nãy lại đè lên ngực.
Bùi Thanh Hoằng lại mở mắt đặt bàn tay đang làm loạn kia xuống, thế mà chẳng bao lâu sau cái tay kia lại mò tới. Sau hai ba lần, hắn còn tưởng rằng đối phương đang cố ý trêu chọc mình, nhưng hơi thở của Lan Mân không quá sâu, đều đặn không đổi, hẳn là vô thức quờ quạng lúc ngủ say. Sau khi thả tay của đối phương xuống lần thứ tư, hắn không thể làm gì khác ngoài nghiêng người, đưa lưng về phía Lan Mân mà ngủ.
Hiện tại đương lúc lập thu, đêm qua Yến đô còn đổ một cơn mưa lớn. Bên ngoài gió thổi không ngừng, không khí mát mẻ vô cùng. Hai người cùng ngủ chung chăn, Bùi Thanh Hoằng đưa lưng về phía Lan Mân. Chưa được bao lâu thì hắn cảm thấy một luồng gió lạnh buốt xối thẳng vào đầu, nếu mặc kệ thì ngày mai sẽ cảm lạnh mất.
Bùi Thanh Hoằng âm thầm cảm thán kiếp trước có các loại thuốc tiện lợi biết bao, đời này mới cảm chút đã phải uống các loại thuốc đắng kinh khủng. Hắn lập tức trở mình, quay mặt về phía Lan Mân cùng y ngủ. Bùi Thanh Hoằng vốn đã vô cùng buồn ngủ, mí mắt trên dưới díu lại làm một, không chống đỡ nổi nữa nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Bàn tay "phản loạn" bị "đàn áp" mấy lần của Lan Mân lại bất tri bất giác hạ lên vai của Bùi Thanh Hoằng. Lần này Bùi Thanh Hoằng không bị ảnh hưởng gì, trái lại hai người còn quấn lấy nhau càng chặt hơn.
Hôm sau khi Lan Mân mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt y là một gương mặt tuấn tú được phóng to gấp mấy lần. Lông mi của đối phương gần như chạm vào mặt y, hai người mũi chạm mũi, miệng kề miệng, gần thêm xíu xiu nữa thôi liền có thể gọi là hôn rồi...
Bình thường Bùi Thanh Hoằng đều giữ khoảng cách vừa phải với y, Lan Mân cũng đã sớm quen với việc có người ngủ chung. Nhưng nằm gần đến vậy, hơn nữa còn là mặt dán mặt, đây đúng là lần đầu tiên. Suýt nữa thì y đã ném người trên giường ra ngoài theo bản năng, may mà vẫn kịp khống chế phản ứng của thân thể. Y khẽ khàng nâng bàn tay đang đặt trên vai đối phương lên rút trở về.
Khi Bùi Thanh Hoằng thức dậy, toàn bộ cánh tay trái của hắn cứng đờ do bị Lan Mân đè lên cả đêm, đau khủng khiếp. Thập Cửu bưng nước nóng cùng khăn mặt tiến vào, thấy hắn xoay xoay bả vai liền thành thục tiến lên xoa bóp vai và cánh tay cho Bùi Thanh Hoằng.
Là thư đồng bên cạnh Bùi Thanh Hoằng, Thập Cửu đã học không ít cách xoa bóp hầu hạ chủ tử kiểu này. Theo Bùi Thanh Hoằng đã nhiều năm, hắn rõ nhất chủ tử nhà mình có những tật xấu gì. Bùi Thanh Hoằng thoải mái vô cùng, chẳng mấy chốc cánh tay đã không còn tê dại đến vậy.
Thập Cửu nhận được vài lời khen ngợi của Bùi Thanh Hoằng, y quan hôm nay của Bùi Thanh Hoằng cũng do hắn phụ trách như mọi ngày.
Đây chỉ là những chuyện nhỏ hết sức bình thường, Thập Cửu không hề để trong lòng. Hầu hạ tốt thiếu gia là công việc của hắn, chỉ khi thiếu gia hài lòng thì những tháng ngày làm người hầu của hắn mới có thể thoải mái. Hơn nữa, ngay cả lão gia, phu nhân hay thiếu gia cũng từng khen ngợi hắn không ít lần, Thập Cửu đã sớm có thể vô tư mà tiếp nhận, giữ vững bổn phận của mình. Những lời khen của Bùi Thanh Hoằng khiến hắn rất vui, nhưng hắn sẽ không vì vậy mà tự cao tự đại, quên mất thân phận của bản thân.
Bùi Thanh Hoằng lại càng không để chuyện nhỏ nhặt như vậy trong lòng. Khi hắn quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt suy tư của Thập Cửu liền hỏi: "Sao chân ngươi lại khập khiễng thế này, có chuyện gì sao?"
Bình thường Thập Cửu coi Bùi Thanh Hoằng như chủ tử, nhưng cũng như một người anh trai. Bùi Thanh Hoằng thường khoan dung với hắn hơn những người khác, vừa nghe thấy lời hỏi thăm nhẹ nhàng đến vậy, hắn lập tức lấy tay áo lau vài giọt nước mắt chua xót, ói hết nỗi khổ tâm thầm kín: "Thiếu gia hỏi ta, ta cũng không biết a. Hôm nay ta thật xui xẻo, vừa rời khỏi viện liền bị biểu tiểu thư quấn lấy, chịu dày vò đến tận bây giờ mới được thả ra. Ta còn phải tới thư phòng lấy giấy cho lang quân, còn có Dương tỷ tỷ nữa, nàng muốn ta đưa túi thơm giúp nàng..."
"Chân ngươi bị làm sao?"
"Vừa nãy khi giúp biểu tiểu thư, ta bất cẩn té ngã bị trầy đầu gối. Thật ra không đau lắm đâu, không có gì đáng ngại." Thập Cửu ấp a ấp úng.
"Chẳng lẽ trong viện không còn ai khác sao, tất cả đều đến tay ngươi?" Bùi Thanh Hoằng nhíu mày.
Thập Cửu khổ sở ha ha hai tiếng: "Hôm nay những người có thể thay ta đều đi hầu hạ đại thiếu phu nhân rồi. Tiểu Ngũ tiêu chảy, còn A Tây bị té đau hơn ta nữa kìa."
Làm một thư đồng, để mỗi tháng được trả nhiều tiền đến vậy thật sự không hề dễ dàng. Nhất là sau khi Lan Mân được gả vào, nhiều khi hắn bận rộn không kịp trở tay. Như hôm nay chẳng hạn, đặc biệt xui xẻo luôn.
"Được rồi, trông ngươi mệt sắp ngất đến nơi rồi. Đi nghỉ đi, dùng loại thuốc tốt một chút. Lấy kim sang dược* mà bôi lên vết thương ở chân." Bùi Thanh Hoằng lắc đầu. "Ngươi nghỉ nốt ngày mai cũng được, buổi sáng không cần đến sớm. Nghỉ ngơi cho tốt, trong viện cũng không thiếu người."
*Kim sang dược: loại thuốc để bôi lên vết thương do đao kiếm gây nên.
"Thiếu gia..." Thập Cửu vẫn còn do dự.
"Được rồi, không trừ lương của ngươi, cũng không đuổi ngươi đi. Chỉ cần dưỡng sức cho tốt, khỏe thì trở lại làm việc. Ta không muốn nghe thấy người khác đồn rằng ta ngược đãi hạ nhân đâu." Thập Cửu đã đi theo hắn được nhiều năm, Bùi Thanh Hoằng vẫn là quen được Thập Cửu hầu hạ nhất.
"Quả nhiên thiếu gia là tốt nhất!" Hắn lập tức cười ha hả, khập khà khập khiễng rời khỏi.
Không có Thập Cửu, ngày mai sẽ có người thay hắn tới đây làm việc. Bùi Thanh Hoằng nói với Lan Mân: "Thập Cửu bị đau chân, sáng mai ngươi gọi người tên Lan Tâm đến đây đi. Ta nhớ hình như có người như vậy bên cạnh Tử Giác thì phải."
Ngoại trừ đồ vật, của hồi môn của Lan Mân còn bao gồm vài hạ nhân và nha hoàn đã ký khế ước cả đời, những thứ này đều nằm dưới quyền của y, thuộc tài sản riêng của y. Ngay sau khi Lan Mân được gả vào, những nha hoàn đó đều được đưa tới biệt viện do Diệp thị quản lý. Có vài hạ nhân trông cũng nhanh nhẹn chỉ mới gặp Bùi Thanh Hoằng một lần, có người tên Lan Tâm thoạt nhìn khá lanh lợi, tuổi tác xấp xỉ Thập Cửu, có lẽ là cũng không tồi.
Có điều bây giờ người kia thế nào Bùi Thanh Hoằng cũng không rõ lắm. Tóm lại dù sao cũng là người hầu, chắc hẳn là không đến nỗi không làm nổi những việc như bưng nước chải đầu.
Sắc mặt Lan Mân vẫn bình tĩnh không đổi, nhưng giọng nói nghe như đang đè nén điều gì: "Quả đúng là có người tên Lan Tâm, không ngờ Mộc Chi vẫn còn nhớ."
"Chỉ là ta nghĩ, trước kia khi có mình ta Thập Cửu làm thư đồng rất chu đáo, hơn nữa còn có thời gian làm việc khác. Hiện giờ có thêm Tử Giác, với cái thân thể nhỏ bé của hắn thì chỉ cần làm tốt việc trong viện đã tốt lắm rồi, nếu hắn còn phải gánh thêm vài việc khác, ta e là sẽ khiến mọi việc rối tung lên mất. Dù sao thì trong phủ cũng có nhiều người rảnh rỗi, cũng nên tìm người đến giúp hắn một chút."
"Ngươi muốn Lan Tâm giúp ngươi chải đầu mặc y phục sao?" Thực ra Lan Mân không giỏi sắp xếp công việc cho hạ nhân, mỗi lần cần phân phó hạ nhân đi đâu làm gì đều có ảnh vệ chuẩn bị danh sách trước, sau đó y chỉ cần đọc lên là được.
Y vốn không hề để Lan Tâm trong lòng. Lúc Bùi Thanh Hoằng nhắc tới, Lan Mân nhớ đến một thiếu niên diện mạo vô cùng thanh tú, chân tay mảnh khảnh, gương mặt trắng như tuyết, vòng eo nhỏ nhắn, giọng nói lanh lảnh, chính là loại mà quyền quý Yến đô thích dưỡng trong nhà.
"Chỉ là chỉnh lại cổ áo mà thôi." Sau khi trưởng thành Bùi Thanh Hoằng càng thích tự mình mặc y phục, nhưng hắn không ngại để hạ nhân làm những chi tiết nhỏ hắn không bận tâm tới. Những lúc vội vã hay mệt mỏi hắn cũng sai hạ nhân tới hầu hạ.
Thực ra Bùi Thanh Hoằng không giỏi chải đầu cho lắm. Tuy hiện tại đúng là hắn vấn tóc cho Lan Mân mỗi ngày, nhưng cũng chỉ là vài kiểu đơn giản mà thôi. Huống chi chải tóc cho người khác thì tương đối đơn giản, nhưng tự làm lại rất dễ khiến tóc mình rối tung, có hạ nhân khéo léo chút vẫn tốt hơn.
"Không muốn Lan Tâm." Lan Mân nói.
"Sao vậy? Hắn không làm được sao, vậy đổi người khác là được rồi..." Nói chung là ai cũng vậy, có thể vấn tóc là được. Bùi Thanh Hoằng cũng không câu nệ tiểu tiết những việc không cần thiết.
"Cũng không muốn Thập Cửu, hay bất kỳ ai khác." Ánh mắt của Lan Mân sáng rực, thấy vẻ mặt nghi hoặc của Bùi Thanh Hoằng y mới chịu nhượng bộ một chút. "Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ học cách vấn tóc, Mộc Chi có thể dạy ta. Không phải Mộc Chi từng nói ngươi không thích người khác chạm vào ta sao? Ta cũng không thích để người khác chạm vào ngươi."
"Chỉ năm phần mà thôi." Kì thực, nếu nhìn kỹ thì ngũ quan hai người giống nhau đến sáu, bảy phần. Nhưng thần thái, khí chất mang lại cảm giác hoàn toàn khác nhau, rất nhiều chi tiết nhỏ cũng không giống, hợp lại chỉ có thể miễn cưỡng nói là năm phần tương tự.
Có rất nhiều người mang khuôn mặt giống hệt nhau nhưng không có quan hệ gì, huống chi chỉ giống có năm phần mà thôi. Nếu có cũng người quen Lan Mân, lại có phúc được trông thấy diện mạo của Thái thượng hoàng hẳn cũng sẽ liên tưởng hai người với nhau.
Bùi Thanh Hoằng thấy tóc không còn quá ướt liền điều chỉnh tư thế ngồi, nhắm mắt lại nói: "Kì thực cũng không giống đến vậy. Chỉ là sinh thần của bệ hạ và ngươi vô tình là cùng một ngày, cùng một năm, ta không nhịn được suy nghĩ nhiều chút."
"Giống người không giống mệnh." Đột nhiên Lan Mân nói một câu không đầu không đuôi như vậy, tuy động tác vẫn từ tốn dịu dàng nhưng sắc mặt lại có chút phức tạp.
Y đã dùng thân phận Thái thượng hoàng tháo bỏ mặt nạ bạch ngọc, nhưng gương mặt thật vẫn được che giấu bởi tấm mặt nạ da người rất mỏng. Tấm mặt nạ mỏng như cánh ve kia có thể để lộ biểu cảm chân thực của y, không khiến người khác cảm thấy thiếu tự nhiên.
Hơn nữa, thực chất lớp mặt nạ đó chính là gương mặt vốn có của y, chỉ là đã được biến hóa ít nhiều, nếu Bùi Thanh Hoằng nhìn kỹ đương nhiên sẽ cảm thấy giống đến mấy phần. Nguyên nhân thật sự Thái Thúc Lan quyết định đổi mặt nạ bạch ngọc thành mặt nạ da người không liên can gì tới Bùi Thanh Hoằng.
Từ trước khi quen Bùi Thanh Hoằng y đã sớm phái người bắt tay vào làm. Sau khi Kiến Long đế chết Thái Thúc Lan vẫn không có cách nào vượt qua những trở ngại người đàn ông đó gây ra. Nay cũng đã sáu năm từ khi lão già kia về với đất mẹ, rốt cuộc y đã có thể tháo mặt nạ bạch ngọc xuống, tự tay nghiền nát thành bột.
Nhưng tháo bỏ được mặt nạ bạch ngọc không có nghĩa là y đã hoàn toàn vượt qua ranh giới, mặt nạ da người chỉ là một vật thay thế mà thôi. Sống dưới thân phận Thái thượng hoàng, giây phút nào không có thứ gì che giấu gương mặt thì giây phút ấy y không có cảm giác an toàn.
Ban đầu Thái Thúc Lan chỉ định mang một chiếc mặt nạ có hình dáng giống hệt như gương mặt vốn có của mình. Nhưng vì Lan Mân đã kết hôn cùng Bùi Thanh Hoằng, y đành gọi thợ thủ công tới cải biến một chút. Giữ độ tương tự tầm sáu, bảy phần, độn mũi cao hơn chút, chỉnh đôi mắt cong hơn, lông mày dày hơn không ít, toàn bộ khuôn mặt có cảm giác uy phong hơn rất nhiều. Y còn cố tình để lại một vết sẹo nhàn nhạt nơi đuôi mắt, mỗi lần nhìn vào gương vết sẹo đó sẽ nhắc nhở y vĩnh viễn đừng quên người nào đó, một số chuyện nào đó.
Bùi Thanh Hoằng thấy giọng của y hơi là lạ, vừa mở mắt ra liền đối diện với ánh mắt có chút tối tăm của Lan Mân.
Lại nữa. Cảm giác xa lạ không tài nào nắm bắt được...
Hắn vội vàng lắc lắc đầu, sau khi nhìn kỹ đối phương thêm lần nữa lại có cảm giác như chưa có gì xảy ra.
"Ta xin lỗi... khiến ngươi nghĩ đến những chuyện không vui rồi." Bùi Thanh Hoằng chân thành xin lỗi, hắn cho rằng có lẽ đối phương lại nhớ đến cuộc sống trước kia ở Lan gia. Hắn vô ý vạch trần vết sẹo cũ của Lan Mân, để thê tử của mình vui lòng thì dịu dàng mềm mỏng một chút đâu có hề chi.
"Không sao, chuyện này không liên quan gì tới ngươi." Bầu không khí âm u quanh Lan Mân lập tức biến mất, thay vào đó là sự ôn hòa thanh nhã thường ngày. "Nếu không có bọn họ, ta sẽ không được gả vào Bùi gia, cũng sẽ không quen biết Mộc Chi." Ở cùng Bùi Thanh Hoằng cũng lâu, Lan Mân đã học được cách nói lời đường mật ngọt ngào.
Bùi Thanh Hoằng rất hưởng thụ câu nói này, hắn không nhiều lời nữa mà gối đầu lên đùi Lan Mân nhắm mắt nghỉ ngơi. Có lẽ do chung giường chung gối với Lan Mân đã quen, sau khi tóc được lau khô hắn liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Bùi Thanh Hoằng bị thứ gì đó đè lên ngực, choàng tỉnh dậy vì hít thở không thông. Mở mắt ra thấy mình đang nằm trên giường, hắn gạt thứ đang đè trên ngực mình xuống, mắt nhắm mắt mở vén màn lên. Trong phòng vẫn tối đen, đưa tay không thấy năm ngón. Hắn mơ hồ nhớ rằng hôm qua mình gối đầu lên đùi Lan Mân ngủ quên mất, có lẽ là đối phương đã chuyển mình lên giường. Suy nghĩ một hồi, Bùi Thanh Hoằng lại vén màn xuống.
Chẳng mấy chốc mắt hắn đã thích ứng với bóng tối, Bùi Thanh Hoằng có thể thấy rõ dáng dấp của người bên cạnh. Hắn thích nằm thẳng hướng mặt lên trên, nhưng hình như Lan Mân lại thích nằm nghiêng. Hơn nữa mỗi khi ngủ y đều nghiêng người về phía hắn, chỉ cần lại gần một chút là có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.
Nghĩ tới sáng mai còn phải dậy sớm lên triều, Bùi Thanh Hoằng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp. Vậy mà mới nhắm mắt chưa đầy năm giây, thứ khiến hắn khó thở khi nãy lại đè lên ngực.
Bùi Thanh Hoằng lại mở mắt đặt bàn tay đang làm loạn kia xuống, thế mà chẳng bao lâu sau cái tay kia lại mò tới. Sau hai ba lần, hắn còn tưởng rằng đối phương đang cố ý trêu chọc mình, nhưng hơi thở của Lan Mân không quá sâu, đều đặn không đổi, hẳn là vô thức quờ quạng lúc ngủ say. Sau khi thả tay của đối phương xuống lần thứ tư, hắn không thể làm gì khác ngoài nghiêng người, đưa lưng về phía Lan Mân mà ngủ.
Hiện tại đương lúc lập thu, đêm qua Yến đô còn đổ một cơn mưa lớn. Bên ngoài gió thổi không ngừng, không khí mát mẻ vô cùng. Hai người cùng ngủ chung chăn, Bùi Thanh Hoằng đưa lưng về phía Lan Mân. Chưa được bao lâu thì hắn cảm thấy một luồng gió lạnh buốt xối thẳng vào đầu, nếu mặc kệ thì ngày mai sẽ cảm lạnh mất.
Bùi Thanh Hoằng âm thầm cảm thán kiếp trước có các loại thuốc tiện lợi biết bao, đời này mới cảm chút đã phải uống các loại thuốc đắng kinh khủng. Hắn lập tức trở mình, quay mặt về phía Lan Mân cùng y ngủ. Bùi Thanh Hoằng vốn đã vô cùng buồn ngủ, mí mắt trên dưới díu lại làm một, không chống đỡ nổi nữa nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Bàn tay "phản loạn" bị "đàn áp" mấy lần của Lan Mân lại bất tri bất giác hạ lên vai của Bùi Thanh Hoằng. Lần này Bùi Thanh Hoằng không bị ảnh hưởng gì, trái lại hai người còn quấn lấy nhau càng chặt hơn.
Hôm sau khi Lan Mân mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt y là một gương mặt tuấn tú được phóng to gấp mấy lần. Lông mi của đối phương gần như chạm vào mặt y, hai người mũi chạm mũi, miệng kề miệng, gần thêm xíu xiu nữa thôi liền có thể gọi là hôn rồi...
Bình thường Bùi Thanh Hoằng đều giữ khoảng cách vừa phải với y, Lan Mân cũng đã sớm quen với việc có người ngủ chung. Nhưng nằm gần đến vậy, hơn nữa còn là mặt dán mặt, đây đúng là lần đầu tiên. Suýt nữa thì y đã ném người trên giường ra ngoài theo bản năng, may mà vẫn kịp khống chế phản ứng của thân thể. Y khẽ khàng nâng bàn tay đang đặt trên vai đối phương lên rút trở về.
Khi Bùi Thanh Hoằng thức dậy, toàn bộ cánh tay trái của hắn cứng đờ do bị Lan Mân đè lên cả đêm, đau khủng khiếp. Thập Cửu bưng nước nóng cùng khăn mặt tiến vào, thấy hắn xoay xoay bả vai liền thành thục tiến lên xoa bóp vai và cánh tay cho Bùi Thanh Hoằng.
Là thư đồng bên cạnh Bùi Thanh Hoằng, Thập Cửu đã học không ít cách xoa bóp hầu hạ chủ tử kiểu này. Theo Bùi Thanh Hoằng đã nhiều năm, hắn rõ nhất chủ tử nhà mình có những tật xấu gì. Bùi Thanh Hoằng thoải mái vô cùng, chẳng mấy chốc cánh tay đã không còn tê dại đến vậy.
Thập Cửu nhận được vài lời khen ngợi của Bùi Thanh Hoằng, y quan hôm nay của Bùi Thanh Hoằng cũng do hắn phụ trách như mọi ngày.
Đây chỉ là những chuyện nhỏ hết sức bình thường, Thập Cửu không hề để trong lòng. Hầu hạ tốt thiếu gia là công việc của hắn, chỉ khi thiếu gia hài lòng thì những tháng ngày làm người hầu của hắn mới có thể thoải mái. Hơn nữa, ngay cả lão gia, phu nhân hay thiếu gia cũng từng khen ngợi hắn không ít lần, Thập Cửu đã sớm có thể vô tư mà tiếp nhận, giữ vững bổn phận của mình. Những lời khen của Bùi Thanh Hoằng khiến hắn rất vui, nhưng hắn sẽ không vì vậy mà tự cao tự đại, quên mất thân phận của bản thân.
Bùi Thanh Hoằng lại càng không để chuyện nhỏ nhặt như vậy trong lòng. Khi hắn quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt suy tư của Thập Cửu liền hỏi: "Sao chân ngươi lại khập khiễng thế này, có chuyện gì sao?"
Bình thường Thập Cửu coi Bùi Thanh Hoằng như chủ tử, nhưng cũng như một người anh trai. Bùi Thanh Hoằng thường khoan dung với hắn hơn những người khác, vừa nghe thấy lời hỏi thăm nhẹ nhàng đến vậy, hắn lập tức lấy tay áo lau vài giọt nước mắt chua xót, ói hết nỗi khổ tâm thầm kín: "Thiếu gia hỏi ta, ta cũng không biết a. Hôm nay ta thật xui xẻo, vừa rời khỏi viện liền bị biểu tiểu thư quấn lấy, chịu dày vò đến tận bây giờ mới được thả ra. Ta còn phải tới thư phòng lấy giấy cho lang quân, còn có Dương tỷ tỷ nữa, nàng muốn ta đưa túi thơm giúp nàng..."
"Chân ngươi bị làm sao?"
"Vừa nãy khi giúp biểu tiểu thư, ta bất cẩn té ngã bị trầy đầu gối. Thật ra không đau lắm đâu, không có gì đáng ngại." Thập Cửu ấp a ấp úng.
"Chẳng lẽ trong viện không còn ai khác sao, tất cả đều đến tay ngươi?" Bùi Thanh Hoằng nhíu mày.
Thập Cửu khổ sở ha ha hai tiếng: "Hôm nay những người có thể thay ta đều đi hầu hạ đại thiếu phu nhân rồi. Tiểu Ngũ tiêu chảy, còn A Tây bị té đau hơn ta nữa kìa."
Làm một thư đồng, để mỗi tháng được trả nhiều tiền đến vậy thật sự không hề dễ dàng. Nhất là sau khi Lan Mân được gả vào, nhiều khi hắn bận rộn không kịp trở tay. Như hôm nay chẳng hạn, đặc biệt xui xẻo luôn.
"Được rồi, trông ngươi mệt sắp ngất đến nơi rồi. Đi nghỉ đi, dùng loại thuốc tốt một chút. Lấy kim sang dược* mà bôi lên vết thương ở chân." Bùi Thanh Hoằng lắc đầu. "Ngươi nghỉ nốt ngày mai cũng được, buổi sáng không cần đến sớm. Nghỉ ngơi cho tốt, trong viện cũng không thiếu người."
*Kim sang dược: loại thuốc để bôi lên vết thương do đao kiếm gây nên.
"Thiếu gia..." Thập Cửu vẫn còn do dự.
"Được rồi, không trừ lương của ngươi, cũng không đuổi ngươi đi. Chỉ cần dưỡng sức cho tốt, khỏe thì trở lại làm việc. Ta không muốn nghe thấy người khác đồn rằng ta ngược đãi hạ nhân đâu." Thập Cửu đã đi theo hắn được nhiều năm, Bùi Thanh Hoằng vẫn là quen được Thập Cửu hầu hạ nhất.
"Quả nhiên thiếu gia là tốt nhất!" Hắn lập tức cười ha hả, khập khà khập khiễng rời khỏi.
Không có Thập Cửu, ngày mai sẽ có người thay hắn tới đây làm việc. Bùi Thanh Hoằng nói với Lan Mân: "Thập Cửu bị đau chân, sáng mai ngươi gọi người tên Lan Tâm đến đây đi. Ta nhớ hình như có người như vậy bên cạnh Tử Giác thì phải."
Ngoại trừ đồ vật, của hồi môn của Lan Mân còn bao gồm vài hạ nhân và nha hoàn đã ký khế ước cả đời, những thứ này đều nằm dưới quyền của y, thuộc tài sản riêng của y. Ngay sau khi Lan Mân được gả vào, những nha hoàn đó đều được đưa tới biệt viện do Diệp thị quản lý. Có vài hạ nhân trông cũng nhanh nhẹn chỉ mới gặp Bùi Thanh Hoằng một lần, có người tên Lan Tâm thoạt nhìn khá lanh lợi, tuổi tác xấp xỉ Thập Cửu, có lẽ là cũng không tồi.
Có điều bây giờ người kia thế nào Bùi Thanh Hoằng cũng không rõ lắm. Tóm lại dù sao cũng là người hầu, chắc hẳn là không đến nỗi không làm nổi những việc như bưng nước chải đầu.
Sắc mặt Lan Mân vẫn bình tĩnh không đổi, nhưng giọng nói nghe như đang đè nén điều gì: "Quả đúng là có người tên Lan Tâm, không ngờ Mộc Chi vẫn còn nhớ."
"Chỉ là ta nghĩ, trước kia khi có mình ta Thập Cửu làm thư đồng rất chu đáo, hơn nữa còn có thời gian làm việc khác. Hiện giờ có thêm Tử Giác, với cái thân thể nhỏ bé của hắn thì chỉ cần làm tốt việc trong viện đã tốt lắm rồi, nếu hắn còn phải gánh thêm vài việc khác, ta e là sẽ khiến mọi việc rối tung lên mất. Dù sao thì trong phủ cũng có nhiều người rảnh rỗi, cũng nên tìm người đến giúp hắn một chút."
"Ngươi muốn Lan Tâm giúp ngươi chải đầu mặc y phục sao?" Thực ra Lan Mân không giỏi sắp xếp công việc cho hạ nhân, mỗi lần cần phân phó hạ nhân đi đâu làm gì đều có ảnh vệ chuẩn bị danh sách trước, sau đó y chỉ cần đọc lên là được.
Y vốn không hề để Lan Tâm trong lòng. Lúc Bùi Thanh Hoằng nhắc tới, Lan Mân nhớ đến một thiếu niên diện mạo vô cùng thanh tú, chân tay mảnh khảnh, gương mặt trắng như tuyết, vòng eo nhỏ nhắn, giọng nói lanh lảnh, chính là loại mà quyền quý Yến đô thích dưỡng trong nhà.
"Chỉ là chỉnh lại cổ áo mà thôi." Sau khi trưởng thành Bùi Thanh Hoằng càng thích tự mình mặc y phục, nhưng hắn không ngại để hạ nhân làm những chi tiết nhỏ hắn không bận tâm tới. Những lúc vội vã hay mệt mỏi hắn cũng sai hạ nhân tới hầu hạ.
Thực ra Bùi Thanh Hoằng không giỏi chải đầu cho lắm. Tuy hiện tại đúng là hắn vấn tóc cho Lan Mân mỗi ngày, nhưng cũng chỉ là vài kiểu đơn giản mà thôi. Huống chi chải tóc cho người khác thì tương đối đơn giản, nhưng tự làm lại rất dễ khiến tóc mình rối tung, có hạ nhân khéo léo chút vẫn tốt hơn.
"Không muốn Lan Tâm." Lan Mân nói.
"Sao vậy? Hắn không làm được sao, vậy đổi người khác là được rồi..." Nói chung là ai cũng vậy, có thể vấn tóc là được. Bùi Thanh Hoằng cũng không câu nệ tiểu tiết những việc không cần thiết.
"Cũng không muốn Thập Cửu, hay bất kỳ ai khác." Ánh mắt của Lan Mân sáng rực, thấy vẻ mặt nghi hoặc của Bùi Thanh Hoằng y mới chịu nhượng bộ một chút. "Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ học cách vấn tóc, Mộc Chi có thể dạy ta. Không phải Mộc Chi từng nói ngươi không thích người khác chạm vào ta sao? Ta cũng không thích để người khác chạm vào ngươi."