Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Sau khi đàm phán xong xuôi, Diệp thị về Bùi gia trước, còn Bùi Thanh Hoằng cầm những khế ước vừa ký đến bộ Công một chuyến. Vầng trăng đã sớm dạo chơi một vòng, thả mình lên cành liễu nghỉ ngơi.
Hắn đã dùng bữa tối ở Huệ Nguyên lâu, vốn tay không chuẩn bị hồi phủ, khi tình cờ ngang qua Minh Hưng cư lại dừng bước.
Sau khi mất một nén nhang xếp sau một hàng người thật dài, tay mới chạm đến được phần bánh pha lê hoa quế hình đóa hoa đã được đóng gói kỹ càng. Đây vừa vặn là phần cuối cùng, cầm trong tay lành lạnh dễ chịu đến lạ.
Hắn nhớ tờ danh sách kia viết, Lan Mân đặc biệt yêu thích đồ ngọt có hình dáng tinh xảo. Ngoại trừ không thể ăn điểm tâm có hạt sen, bánh dày thơm ngọt nhà Lý lão đầu, bánh đậu xanh hấp của Huệ Nguyên lâu, bánh màn thầu của Tây Thi đậu phụ...
Trong đó Lan Mân thích nhất là bánh pha lê hoa quế của Minh Hưng cư. Chỉ là thường ngày số lượng bán ra có hạn, lại được lòng không ít quý nhân quan lớn, người hầu các nhà luôn luôn xếp hàng mua từ sớm. Nếu không phải hôm nay hắn đến vừa đúng lúc, chưa chắc đã có thể mua được bánh hoa quế này.
Khi hắn mang phần điểm tâm nho nhỏ này trở về, vừa vặn va phải Thập Cửu mới rời khỏi khố phòng. Trên tay đối phương còn cầm một tờ giấy, thoang thoảng mùi mực.
"Thiếu gia ngài đã về!" Thập Cửu vừa nãy xông xáo đi tới, suýt chút nữa đụng phải Bùi Thanh Hoằng. Vốn đang không mấy vui vẻ, vừa thấy Bùi Thanh Hoằng sắc mặt hắn liền lập tức thay đổi. Thập Cửu cười toe toét, mũi còn hít hít mấy hơi, sau đó bày ra vẻ mặt thán phục: "Thiếu gia, ngài mua bánh hoa quế của Minh Hưng cư phải không! Một tháng ta mới dám ăn một lần, hơn nữa lại vô cùng khó mua, mùi hương này thơm quá đi!"
Nhìn dáng vẻ say sưa kia Bùi Thanh Hoằng liền vô thức giấu bọc bánh nhỏ ra sau lưng, sải bước thật dài về phía trước, Thập Cửu phải chạy mới có thể đuổi kịp hắn.
Thanh âm trong trẻo của thanh niên vang lên: "Vừa nãy ngươi cầm cái gì?"
"Ngài nói cái này sao, lang quân dặn ta chọn thêm lễ vật cho biểu tiểu thư sắp lập gia đình ở Lan gia theo tờ đơn này. Ta phải lăn qua lộn lại giữa khố phòng với nhà chính từ trưa đến giờ, những thứ son phấn này đều do Vinh Hân quận chúa đưa tới."
Bước chân Bùi Thanh Hoằng thoáng chậm lại: "Hôm nay đại tẩu đến đây?"
"Đúng vậy." Thập Cửu gật gật đầu. "Ngài đừng trách ta nhiều lời, nhìn qua là biết quận chúa không hề yêu mến gì lang quân nhà chúng ta. Hôm nay nàng mang mớ đồ tốt này tới hẳn là muốn lang quân không thoải mái. Cũng may tính tình lang quân ôn hòa, không tính toán với nàng."
"Sau đó thì sao?"
Thập Cửu cầm tờ giấy kia lắc lắc đầu: "Sau đó thì ta không biết. Lang quân sai ta tới khố phòng nên lúc ấy ta không có mặt. Khi trở lại vừa vặn bắt gặp quận chúa cùng nha hoàn Đông Mai Thu Lan rời đi. Sắc mặt quận chúa thực sự khủng bố vô cùng, ta phải vừa cúi đầu vừa bước vào cửa, chỉ sợ nàng không vừa lòng liền xé xác ta."
Ánh mắt Bùi Thanh Hoằng mang theo ý cười, nhưng vẻ mặt lại hết sức nghiêm túc: "Đừng có cường điệu đến vậy, ngươi nên cẩn thận cái miệng đi. Nếu còn hồ đồ ta sẽ kêu người khâu miệng ngươi lại."
Tiểu thư đồng vội vàng nhét giấy vào tay áo, làm động tác che miệng, sau đó chắp tay lại đau khổ xin tha: "Không nói không nói, ta tuyệt đối sẽ không huyên thuyên nữa. Chủ nhân tốt bụng tuyệt vời ngài đừng nói cho bà cô quận chúa biết, nếu không ta sẽ từ Thập Cửu biến thành Câm Cửu mất."
Sau khi xuyên qua phòng khách bước vào cửa nhà chính, Bùi Thanh Hoằng mới đáp lời: "Được rồi, đừng nhiều lời. Đi vào cất danh sách đi."
Nhìn tiểu thư đồng của mình vui vẻ nhảy nhót tưng bừng trở lại, Bùi Thanh Hoằng bất đắc dĩ lắc lắc đầu tiến vào phòng. Hẳn là trưa nay Lan Mân đã nghỉ ngơi rất thoải mái, chuyến ghé thăm bất ngờ của đại tẩu hắn cũng chưa làm phiền y quá nhiều. Gương mặt trắng bệch khi ngồi trên xe ngựa nay hiện lên màu hồng nhàn nhạt, nhìn qua như quả đào chín rục.
Đối phương ngồi vẽ tranh hết sức chăm chú, hắn đứng bên cạnh đợi hồi lâu, mãi sau khi hạ nét bút cuối cùng y mới nhận ra: "Mộc Chi trở về từ lúc nào vậy? Đã dùng bữa chưa?"
"Mới trở về không lâu, đã ăn ở Huệ Nguyên lâu rồi. Ta mang về cho ngươi thứ này, chắc là ngươi sẽ thích." Bùi Thanh Hoằng đặt bọc giấy nhỏ lên bàn, lắc đầu: "Đừng mở ra vội, đoán xem đây là cái gì?"
Lan Mân mới liếc mắt liền khẳng định ngay tắp lự: "Đây là bánh pha lê hoa quế của Minh Hưng cư."
Bùi Thanh Hoằng cẩn thận mở bọc giấy ra, để lộ nửa chiếc bánh trong suốt hình cánh hoa, bật cười cảm thán: "Không ngờ mũi Tử Giác còn tinh hơn cả Thập Cửu nữa."
"Chỉ là ta vô cùng yêu thích lại hiếm khi được ăn mà thôi. Phương pháp đóng gói độc đáo này cũng chỉ Minh Hưng cư có, vào ngày hè bánh hoa quế bán rất chạy."
Khi Lan Mân làm công tử nhà họ Lan không thể thường xuyên sai hạ nhân đi mua loại bánh đắt đỏ này, mà khi làm Thái thượng hoàng cũng không thể khoa trương chuyển toàn bộ Minh Hưng cư vào cung. Hơn nữa một khi dính líu tới hoàng cung, nó sẽ mất đi hương vị và nghệ thuật vốn có. So với điểm tâm được chế tác vô cùng tỉ mỉ trong hoàng cung, y vẫn là yêu thích loại bánh dân gian này hơn.
Lan Mân chia một nửa chiếc bánh cho Bùi Thanh Hoằng: "Ta vừa dùng bữa rồi, một buổi tối cũng ăn không hết cái này."
Ban đầu người kia muốn nói mình không thích đồ ngọt, nhưng lời ra đến miệng lại bị hắn nuốt trở về, dứt khoát đổi thành: "Vậy thì đa tạ phu nhân. Ta cũng rất muốn nếm thử, rốt cuộc hương vị thế nào mà lại có thể may mắn lọt vào mắt xanh của Tử Giác."
Sau khi hai người chia nhau chiếc bánh, Bùi Thanh Hoằng cũng không có ý định đề cập đến Vinh Hân quận chúa. Hắn lặng yên quan sát đối phương một lát, sau đó đánh vỡ sự im lặng: "Mấy ngày nữa là sinh nhật của Tử Giác rồi. Ta rất xin lỗi, hôm đó không thể ở cùng ngươi cả ngày."
Lan Mân dừng tay ngẩng đầu nhìn hắn, Bùi Thanh Hoằng tiếp tục giải thích: "Sinh nhật của Tử Giác cùng Thái thượng hoàng vừa vặn cùng là một ngày. Ta là Thượng thư bộ Công nên phải tới sớm kiểm tra tình trạng tu sửa, ngoài ra còn phải xem sân bãi đã bố trí hợp phong thủy hay chưa. Huống chi ta còn là thần tử, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, cũng phải ở trong cung đến giờ Tuất (19h-21h)."
Sau khi nói xong, Bùi Thanh Hoằng lại quan sát sắc mặt của Lan Mân. Đầu tiên đối phương sửng sốt một chút, sau đó "ồ" một tiếng, cúi đầu rũ mí mắt xuống, tùy ý để hàng mi cong dài che đi tia ánh sáng sâu thẳm trong mắt.
Hắn đã dùng bữa tối ở Huệ Nguyên lâu, vốn tay không chuẩn bị hồi phủ, khi tình cờ ngang qua Minh Hưng cư lại dừng bước.
Sau khi mất một nén nhang xếp sau một hàng người thật dài, tay mới chạm đến được phần bánh pha lê hoa quế hình đóa hoa đã được đóng gói kỹ càng. Đây vừa vặn là phần cuối cùng, cầm trong tay lành lạnh dễ chịu đến lạ.
Hắn nhớ tờ danh sách kia viết, Lan Mân đặc biệt yêu thích đồ ngọt có hình dáng tinh xảo. Ngoại trừ không thể ăn điểm tâm có hạt sen, bánh dày thơm ngọt nhà Lý lão đầu, bánh đậu xanh hấp của Huệ Nguyên lâu, bánh màn thầu của Tây Thi đậu phụ...
Trong đó Lan Mân thích nhất là bánh pha lê hoa quế của Minh Hưng cư. Chỉ là thường ngày số lượng bán ra có hạn, lại được lòng không ít quý nhân quan lớn, người hầu các nhà luôn luôn xếp hàng mua từ sớm. Nếu không phải hôm nay hắn đến vừa đúng lúc, chưa chắc đã có thể mua được bánh hoa quế này.
Khi hắn mang phần điểm tâm nho nhỏ này trở về, vừa vặn va phải Thập Cửu mới rời khỏi khố phòng. Trên tay đối phương còn cầm một tờ giấy, thoang thoảng mùi mực.
"Thiếu gia ngài đã về!" Thập Cửu vừa nãy xông xáo đi tới, suýt chút nữa đụng phải Bùi Thanh Hoằng. Vốn đang không mấy vui vẻ, vừa thấy Bùi Thanh Hoằng sắc mặt hắn liền lập tức thay đổi. Thập Cửu cười toe toét, mũi còn hít hít mấy hơi, sau đó bày ra vẻ mặt thán phục: "Thiếu gia, ngài mua bánh hoa quế của Minh Hưng cư phải không! Một tháng ta mới dám ăn một lần, hơn nữa lại vô cùng khó mua, mùi hương này thơm quá đi!"
Nhìn dáng vẻ say sưa kia Bùi Thanh Hoằng liền vô thức giấu bọc bánh nhỏ ra sau lưng, sải bước thật dài về phía trước, Thập Cửu phải chạy mới có thể đuổi kịp hắn.
Thanh âm trong trẻo của thanh niên vang lên: "Vừa nãy ngươi cầm cái gì?"
"Ngài nói cái này sao, lang quân dặn ta chọn thêm lễ vật cho biểu tiểu thư sắp lập gia đình ở Lan gia theo tờ đơn này. Ta phải lăn qua lộn lại giữa khố phòng với nhà chính từ trưa đến giờ, những thứ son phấn này đều do Vinh Hân quận chúa đưa tới."
Bước chân Bùi Thanh Hoằng thoáng chậm lại: "Hôm nay đại tẩu đến đây?"
"Đúng vậy." Thập Cửu gật gật đầu. "Ngài đừng trách ta nhiều lời, nhìn qua là biết quận chúa không hề yêu mến gì lang quân nhà chúng ta. Hôm nay nàng mang mớ đồ tốt này tới hẳn là muốn lang quân không thoải mái. Cũng may tính tình lang quân ôn hòa, không tính toán với nàng."
"Sau đó thì sao?"
Thập Cửu cầm tờ giấy kia lắc lắc đầu: "Sau đó thì ta không biết. Lang quân sai ta tới khố phòng nên lúc ấy ta không có mặt. Khi trở lại vừa vặn bắt gặp quận chúa cùng nha hoàn Đông Mai Thu Lan rời đi. Sắc mặt quận chúa thực sự khủng bố vô cùng, ta phải vừa cúi đầu vừa bước vào cửa, chỉ sợ nàng không vừa lòng liền xé xác ta."
Ánh mắt Bùi Thanh Hoằng mang theo ý cười, nhưng vẻ mặt lại hết sức nghiêm túc: "Đừng có cường điệu đến vậy, ngươi nên cẩn thận cái miệng đi. Nếu còn hồ đồ ta sẽ kêu người khâu miệng ngươi lại."
Tiểu thư đồng vội vàng nhét giấy vào tay áo, làm động tác che miệng, sau đó chắp tay lại đau khổ xin tha: "Không nói không nói, ta tuyệt đối sẽ không huyên thuyên nữa. Chủ nhân tốt bụng tuyệt vời ngài đừng nói cho bà cô quận chúa biết, nếu không ta sẽ từ Thập Cửu biến thành Câm Cửu mất."
Sau khi xuyên qua phòng khách bước vào cửa nhà chính, Bùi Thanh Hoằng mới đáp lời: "Được rồi, đừng nhiều lời. Đi vào cất danh sách đi."
Nhìn tiểu thư đồng của mình vui vẻ nhảy nhót tưng bừng trở lại, Bùi Thanh Hoằng bất đắc dĩ lắc lắc đầu tiến vào phòng. Hẳn là trưa nay Lan Mân đã nghỉ ngơi rất thoải mái, chuyến ghé thăm bất ngờ của đại tẩu hắn cũng chưa làm phiền y quá nhiều. Gương mặt trắng bệch khi ngồi trên xe ngựa nay hiện lên màu hồng nhàn nhạt, nhìn qua như quả đào chín rục.
Đối phương ngồi vẽ tranh hết sức chăm chú, hắn đứng bên cạnh đợi hồi lâu, mãi sau khi hạ nét bút cuối cùng y mới nhận ra: "Mộc Chi trở về từ lúc nào vậy? Đã dùng bữa chưa?"
"Mới trở về không lâu, đã ăn ở Huệ Nguyên lâu rồi. Ta mang về cho ngươi thứ này, chắc là ngươi sẽ thích." Bùi Thanh Hoằng đặt bọc giấy nhỏ lên bàn, lắc đầu: "Đừng mở ra vội, đoán xem đây là cái gì?"
Lan Mân mới liếc mắt liền khẳng định ngay tắp lự: "Đây là bánh pha lê hoa quế của Minh Hưng cư."
Bùi Thanh Hoằng cẩn thận mở bọc giấy ra, để lộ nửa chiếc bánh trong suốt hình cánh hoa, bật cười cảm thán: "Không ngờ mũi Tử Giác còn tinh hơn cả Thập Cửu nữa."
"Chỉ là ta vô cùng yêu thích lại hiếm khi được ăn mà thôi. Phương pháp đóng gói độc đáo này cũng chỉ Minh Hưng cư có, vào ngày hè bánh hoa quế bán rất chạy."
Khi Lan Mân làm công tử nhà họ Lan không thể thường xuyên sai hạ nhân đi mua loại bánh đắt đỏ này, mà khi làm Thái thượng hoàng cũng không thể khoa trương chuyển toàn bộ Minh Hưng cư vào cung. Hơn nữa một khi dính líu tới hoàng cung, nó sẽ mất đi hương vị và nghệ thuật vốn có. So với điểm tâm được chế tác vô cùng tỉ mỉ trong hoàng cung, y vẫn là yêu thích loại bánh dân gian này hơn.
Lan Mân chia một nửa chiếc bánh cho Bùi Thanh Hoằng: "Ta vừa dùng bữa rồi, một buổi tối cũng ăn không hết cái này."
Ban đầu người kia muốn nói mình không thích đồ ngọt, nhưng lời ra đến miệng lại bị hắn nuốt trở về, dứt khoát đổi thành: "Vậy thì đa tạ phu nhân. Ta cũng rất muốn nếm thử, rốt cuộc hương vị thế nào mà lại có thể may mắn lọt vào mắt xanh của Tử Giác."
Sau khi hai người chia nhau chiếc bánh, Bùi Thanh Hoằng cũng không có ý định đề cập đến Vinh Hân quận chúa. Hắn lặng yên quan sát đối phương một lát, sau đó đánh vỡ sự im lặng: "Mấy ngày nữa là sinh nhật của Tử Giác rồi. Ta rất xin lỗi, hôm đó không thể ở cùng ngươi cả ngày."
Lan Mân dừng tay ngẩng đầu nhìn hắn, Bùi Thanh Hoằng tiếp tục giải thích: "Sinh nhật của Tử Giác cùng Thái thượng hoàng vừa vặn cùng là một ngày. Ta là Thượng thư bộ Công nên phải tới sớm kiểm tra tình trạng tu sửa, ngoài ra còn phải xem sân bãi đã bố trí hợp phong thủy hay chưa. Huống chi ta còn là thần tử, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, cũng phải ở trong cung đến giờ Tuất (19h-21h)."
Sau khi nói xong, Bùi Thanh Hoằng lại quan sát sắc mặt của Lan Mân. Đầu tiên đối phương sửng sốt một chút, sau đó "ồ" một tiếng, cúi đầu rũ mí mắt xuống, tùy ý để hàng mi cong dài che đi tia ánh sáng sâu thẳm trong mắt.