Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Bên này hai "chị em dâu" đang đối đầu, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng. Còn bên kia Bùi Thanh Hoằng vừa rời khỏi cửa phủ liền vội vã tới Huệ Nguyên lâu. Hắn vừa xuống xe ngựa, tiểu nhị đã đứng đợi từ sớm lập tức tiến lên đón, ý cười đầy mặt dẫn hắn tới lầu ba: "Mời đại nhân lên gian trên, các lão gia đều đang đợi."
Sau khi Bùi Thanh Hoằng lên lầu, tiểu nhị kia liền lập tức lui xuống, không dám quấy rầy những nhân vật lớn nói chuyện. Ngay khi thanh niên đẩy cửa ra, mọi ánh mắt trong phòng đều đồng loạt hướng về phía hắn.
Người ngồi ở chính giữa đương nhiên là mẫu thân Bùi Thanh Hoằng - Diệp thị. Về phương diện kinh doanh và đèn sách, Đại Lam cũng không ràng buộc nữ tử quá nghiêm ngặt.
Ngoại trừ không thể nhúng tay vào chính trị, những chuyện nam tử có thể làm thì hầu như nữ tử cũng có thể làm. Trong số mười mấy thành viên của thương hội, ngoại trừ Diệp thị còn có hai vị nữ tử. Một vị xinh đẹp như hoa xưng là Tây Thi đậu phụ, vị còn lại có chút phúc hậu, mặc trang phục mộc mạc, buôn bán các loại gia vị, trông rất giống một vị thần trong nhà Bùi Thanh Hoằng đời trước.
Mặc dù các đại thương nhân lớn tuổi hơn Bùi Thanh Hoằng nhiều, nhưng bọn họ vẫn cùng hắn khách khách khí khí hàn huyên vài câu, bởi họ e ngại chức vị Thượng thư của hắn. Diệp thị lập tức đề cập tới chủ đề chính: "Thời gian của mọi người đều quý giá vô cùng, không cần nói những lời thừa thãi. Về chuyện bưu cục ta đã đề nghị lúc trước, chư vị thấy thế nào?"
Người đầu tiên lên tiếng chính là Tây Thi đậu phụ ý cười dịu dàng: "Danh tiếng của Bùi công tử đương nhiên ta biết, ta là một người phụ nữ, kinh doanh chẳng hề dễ dàng. Làm ăn mà, có lời có lỗ. Ta buôn bán đậu phụ nho nhỏ, của cải cũng không tính là dư thừa. Nhưng nếu Bùi thượng thư đã có lời, ta nhất định sẽ tận sức mọn này. Hôm nay ta xin dâng khế đất của mảnh đất trong kinh thành cùng giấy tờ cửa hàng bằng cả hai tay. Nếu ngài cần người, ta cũng nguyện ý cho người trong cửa hàng nghỉ phép hai ngày để tới giúp đỡ. Đương nhiên nếu lâu hơn thì có chút miễn cưỡng."
Lập tức có mấy người lên tiếng phụ họa: "Chúng ta cũng có thể, cửa hàng của ta ở phía Tây kinh thành còn lớn hơn chút so với Dương chưởng quỹ nữa kìa."
"Đúng vậy, về nhân lực, đừng nói là hai ngày, đến lúc bưu cục khởi công, ta có thể cung cấp nhân lực miễn phí, coi như trợ giúp Bùi thượng thư."
Những thương nhân này đã sớm tính toán tỉ mỉ. Những mảnh đất và cửa hàng được trình lên đều có vị trí không được thuận lợi, thậm chí còn có vài cửa hàng làm ăn thua lỗ nhiều năm đang chuẩn bị nhượng đi. Có ai lại nguyện ý tốn công vô ích, cắt đi một miếng thịt mà chẳng ăn được chút lời nào chứ?
Nếu không phải coi trọng chức vị Thượng thư của Bùi Thanh Hoằng, phụ thân tay mắt thông thiên cùng mẫu thân Phó hội trưởng thương hội của hắn, chắc chắn hôm nay sẽ chẳng có ai tới nơi này. Thái độ hiện tại đã có thể xem như tích cực.
Bùi Thanh Hoằng không lên tiếng, chỉ lướt qua những khế đất kia vài lần rồi đặt sang một bên. Diệp thị nãy giờ vẫn không nói lời nào đột nhiên đứng dậy: "Ta nguyện ý lấy ra mười vạn lạng vàng dốc sức trợ giúp Bùi đại nhân chuyện bưu cục. Cả khách điếm sát bên dịch trạm [1] phía Đông kinh thành, cũng nguyện ý mang ra hỗ trợ triều đình làm chuyện vì dân vì nước."
Mười vạn lạng vàng không phải số tiền đặc biệt lớn đối với hào phú kinh thành, nhưng cũng chẳng phải món tiền nhỏ có thể tùy tiện lấy ra. Chưa kể, không ai không biết một ngày khách điếm ở cạnh dịch trạm kia thu được cả đấu vàng, rất nhiều vị khách quý đến Lam quốc đều trọ ở đó.
Ai cũng biết Diệp thị là mẫu thân ruột của Bùi Thanh Hoằng, tiêu xài xa xỉ vì chính nhi tử của mình cũng được thôi, nhưng đừng cho rằng bọn họ cũng có thể tiêu tiền như rác có được không! Ánh mắt mọi người nhìn Diệp mẫu có chút thâm thúy, nhưng mỗi người đều vô cùng khôn khéo, đương nhiên không có ai biểu hiện bất mãn ngoài mặt.
Bùi Thanh Hoằng lộ ra một nụ cười thỏa mãn, hắn cũng không bắt mọi người phải đổ tiền vào chỗ mà họ cho là vô dụng: "Không có ai ra giá cao hơn Diệp đại đương gia sao? Nếu không có, vậy chuyện làm ăn của bưu cục tại kinh thành phải nhờ Diệp chưởng quỹ rồi."
"Lời này của Thượng thư đại nhân là có ý gì?" Thiệu Hải Hằng chủ yếu điều hành chuyện làm ăn bằng đường thủy vội hỏi. "Không phải chuyện kinh doanh của bưu cục do triều đình quản lý sao, có ích lợi gì với chúng ta chứ?"
"Xem ra các vị chưởng quỹ chưa xem kỹ đồ vật bản quan đã đưa lúc trước." Giọng điệu dịu dàng của Bùi Thanh Hoằng đột nhiên trở nên nghiêm túc. Hắn không còn là tiểu bối ôn hòa, thu lại ý cười trên mặt, bày ra kiểu cách nhà quan.
Bầu không khí miễn cưỡng trong phòng đột nhiên thay đổi, như là bất chợt nhớ ra vị Bùi đại nhân phụng ý chỉ của cấp trên nên mới tới đây mời bọn họ "quyên tiền". Xem ra hắn đang tuyên bố sẽ xẻ thịt bọn họ một trận. Nếu không muốn bị chụp cái mũ kháng chỉ bất tuân lên đầu, đừng nói là mười vạn lạng vàng, ngay cả của cải suốt một đời bọn họ cũng phải nguyện ý dâng hết cho triều đình.
Ánh mắt mọi người nhìn Diệp thị lại thay đổi, mẹ con người ta kẻ tung người hứng, từ sớm đã tỏ thái độ bên bọn họ bị tổn thất. Khế đất đã đưa chắc chắn không thể lấy lại, hơn nữa nếu phân lượng không bằng Bùi gia, sợ là hôm nay không thể giữ râu tóc nguyên vẹn mà rời đi.
Thiệu đại đương gia đặt câu hỏi lúc trước nay lại là người đầu tiên phụ họa: "Họ Thiệu ta bất tài, chỉ có vài con thuyền trên đường thủy. Ta nguyện cung cấp tất cả tiện ích đường thủy cho bưu cục của triều đình, chỉ lấy phí bằng hai phần mười."
Sắc mặt Bùi Thanh Hoằng liền nhu hòa trở lại. Có mấy người bị sự giàu nứt đố đổ vách của Thiệu Hải Hằng dọa đến cả kinh, nghĩ đến bản thân cũng sắp phải cắt đi một miếng thịt lập tức cảm thấy lòng đang chảy máu, quả thực là căng thẳng đến mức thịt cũng đau buốt.
Bùi Thanh Hoằng lập tức biểu dương Thiệu lão bản một phen, mấy người còn lại cũng rất tự nhiên mà dời mắt từ vị Thượng thư về phía Thiệu Hải Hằng cầm lấy một tờ giấy từ mặt bàn.
Vẻ mặt Bùi Thanh Hoằng thoáng hòa hoãn lại, ngữ khí ôn hòa nhưng lời nói lại rất có trọng lượng: "Sắc trời còn sớm, trước hết các vị ngồi thưởng rượu rồi xem lại đồ vật bản quan đã đưa cho thật cẩn thận. Xem xong rồi, cân nhắc xem có muốn làm chuyện làm ăn này hay không, có đáng giá hay không. Bản quan sẽ sang bên cạnh nghỉ ngơi, sau khi chư vị thông suốt hãy tới gian phòng sát vách đàm luận với bản quan."
Nói xong lời này hắn cùng Diệp thị ra ngoài, Thiệu đại dương gia "chảy máu đầm đìa" cũng theo hắn rời khỏi. Còn hơn mười người ngồi nhìn nhau, có vài người trực tiếp cầm tờ giấy kia lên xem kỹ.
Bùi Thanh Hoằng ngồi uống trà ở sát vách, hơi nước lượn lờ bay lên từ chén trà sứ tinh xảo trắng toát, khiến khuôn mặt góc cạnh càng thêm nhu hòa. Quá nửa khắc, người đầu tiên gõ cửa phòng Bùi Thanh Hoằng là một ông chủ thân hình mập mạp. Lần này trên mặt đối phương đều là ý cười, cũng chân thành hơn trước rất nhiều.
Tổng cộng bỏ ra ba canh giờ, mười mấy thương nhân đủ loại ngành nghề khác nhau bước ra từ gian phòng của hắn với sự hài lòng. Trên tay bọn họ còn cầm hợp đồng giấy trắng mực đen, bên trên đóng con dấu tư nhân hoặc vân tay đỏ tươi.
Năm mươi vạn lạng vàng, mười mấy giấy tờ của cửa hàng có vị trí vô cùng tốt gần kinh thành, còn có một số phúc lợi khác nữa. Ngay cả Diệp thị khi nhìn những thứ này cũng không nhịn được nở nụ cười: "Chí ít là không cần lo tới phí đầu tư nữa. Sau khi chọn ngày hoàng đạo là có thể động thổ khởi công bưu cục, con trai ta đúng là lửa càng thiêu càng vượng."
"Cảm ơn mẫu thân." Mặt mày thanh niên giãn ra, tuy đã định liệu từ trước, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên, trong lòng hắn vẫn có mấy phần căng thẳng. Đây vốn là chuyện hợp tác kiếm lời của quan phủ cùng thương gia, mười mấy người này đều vô cùng sáng suốt mà cũng rất táo bạo.
Theo yêu cầu của Bùi Thanh Hoằng, hắn sẽ trực tiếp khởi công từ mặt tiền của cửa hàng những người này đã cung cấp, như vậy có thể tiết kiệm lượng lớn thời gian xây nhà. Khi bưu điện được chính thức khánh thành và chuyện làm ăn dần đi vào quỹ đạo, chắc chắn hắn sẽ cho bọn họ thật nhiều ưu đãi.
Kế hoạch Bùi Thanh Hoằng đã tỉ mỉ lập ra rất giống với mô hình kinh doanh sơ khai trong ký ức đời trước của hắn, nhưng nó đã được cải tiến dựa theo trình độ phát triển kinh tế và giao thông của Đại Lam, ngoài ra còn mắt nhìn sắc bén lão luyện của Diệp thị trợ giúp. Ông chủ Thiệu lên tiếng nhiều lần kia đã được mời đàm phán từ sớm, hiện tại chỉ cần chờ tiền vốn đưa vào sẽ bắt đầu khởi công.
Hắn phải mất vài canh giờ để ứng phó với những thương nhân này, từ khi mặt trời chiếu chói chang trên đỉnh đầu đến tận lúc lặn về sau núi. Hiệu suất của Lan Mân thì nhanh hơn hắn rất nhiều, từ khi Vinh Hân quận chúa tìm tới cửa cho đến lúc bị chọc tức tới đại não sung huyết, cùng lắm cũng chỉ mất khoảng nửa canh giờ.
Vinh Hân quận chúa khí thế hùng hổ ngồi trong đại sảnh gần nửa canh giờ để chờ Lan Mân ung dung thong thả thay quần áo rồi ra ngoài. Nàng rất muốn xem sắc mặt sặc sỡ hết trắng lại xanh của vị tân lang này, từ sớm đã tưởng tượng ra muôn vẻ uất ức nhục nhã. Vốn là vô cùng vui vẻ, vậy mà uống hết một chén trà lại một chén trà, Lan Mân vẫn chưa xuất hiện.
Thừa thế xông lên, vậy mà nhị nhi suy tam nhi kiệt [2]. Thị nữ bên người nàng đi giục, cũng chỉ nhận được mấy lời lấy lệ "lang quân đang ngâm mình không tiện gặp người", "lang quân đang thu dọn quần áo", "lát nữa lang quân sẽ ra", "lang quân tập tức ra ngay đây".
Đã thúc giục nhiều lần đến vậy, Vinh Hân quận chúa có chút không kiềm chế nổi muốn vọt vào ngay lập tức. Nàng vốn được nuông chiều mà lớn lên, chưa từng ăn quả đắng thật sự. Tuy sau khi gả cho người khác nàng đã kìm hãm lại không ít, nhưng rốt cuộc tính tình vẫn vô cùng nóng nảy.
Khi nàng chờ đến mức bao nhiêu kiêu ngạo đều đã tiêu biến, Lan Mân mới khoan thai bước tới, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái. Tính nhẫn nại của Vinh Hân quận chúa đã bị bào mòn không còn phân nào, nàng quên sạch lời di mẫu dặn - phải bày mưu cẩn thận rồi mới hành động. Vinh Hân quận chúa không chờ nổi nữa, lập tức đứng dậy nóng lòng muốn xem sắc mặt xấu xí của tên nam hồ ly dám cướp mất trái tim của người nàng vẫn hằng nhung nhớ.
Nàng cười khanh khách tiến lên nghênh tiếp, đầu tiên nói vài lời hay ý đẹp khen dung mạo của đối phương, lại vô cùng nhiệt tình nói: "Lúc trước ta vẫn chưa có cơ hội chính thức gặp mặt ngươi, chúng ta là chị em dâu mà ta vẫn chưa tặng ngươi lễ vật gì, vừa hay hôm nay ta mới đặt mua một ít đồ tốt ở bên ngoài. Người làm đại tẩu này đặc biệt mang cho ngươi một ít lễ vật coi như bù đắp, hy vọng ngươi không chê sơ sài."
Nàng vỗ tay một cái, nha hoàn phía sau lập tức bưng lên một đống son phấn, nào vòng ngọc nào trâm cài đầu, tất cả đều là đồ của nữ tử. Còn có vải vóc để may quần áo đều mang màu đỏ màu tím, tuy đẹp đẽ quý giá nhưng lại diễm tục. Dù là Bùi Thanh Hoằng hay Lan Mân cũng không cần dùng tới, đối với một nam tử được gả cho người ta mà nói, đây là sỉ nhục một cách trắng trợn.
"Vậy ta liền tạ ơn đại tẩu, Thập Cửu mau gọi người chuyển lễ vật này tới khố phòng (nhà kho) đi." Thập Cửu đứng cạnh lập tức "vâng" một tiếng, lập tức sai người đang bưng đồ vật tới khố phòng.
Dặn dò Thập Cửu xong Lan Mân mới quay mặt lại, y cao hơn Vinh Hân quận chúa nửa cái đầu nên từ trên cao nhìn xuống đối phương, nở nụ cười nhã nhặn như thể thực lòng muốn báo đáp: "Ít ngày nữa biểu muội trong nhà sẽ xuất giá, phu quân và ta đều không biết chọn mấy thứ này, đại tẩu lại vừa vặn đưa những thứ này tới, giải quyết vấn đề khẩn cấp. Phu quân từng nói, sử dụng đồ vật hợp lý mới là thật sự để tâm tới thành ý tặng lễ vật của người ta, nói vậy hẳn là đại tẩu sẽ không để ý nhỉ."
"Nếu Mộc Chi đã nói vậy, đương nhiên ta không ngại." Nghe thấy ba chữ Bùi Thanh Hoằng Vinh Hân quận chúa liền lắp ba lắp bắp phụ họa theo bản năng, sau khi nói theo ý của đối phương mới giật mình phản ứng lại rốt cuộc mình vừa nói gì vậy. Nàng nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt này, sắc mặt của đối phương chẳng hề mất tự nhiên chút nào, nào có thư sinh thanh cao, nào có vẻ mặt ẩn nhẫn vặn vẹo, hình như có chỗ không đúng?
_______
[1] Dịch trạm (hay nhà trạm): là một trạm ngựa, biên chế có từ 30 đến chừng 100 người gọi là Phu trạm, mỗi trạm được cấp bốn con ngựa có nhiệm vụ việc tiếp nhận và vận chuyển công văn giấy tờ từ triều đình tới địa phương và ngược lại. Ngoài ra dịch trạm còn có nhiệm vụ đón tiếp và phục vụ các đoàn sứ bộ và các quan lại kinh lý đi qua.
Từ này từng xuất hiện ở các chương trước nhưng được ghi là "trạm dịch".
[2] Nói về lòng dũng khí của quân trong chiến tranh: Trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy giảm, đánh lần thứ ba thì cạn kiệt.
Sau khi Bùi Thanh Hoằng lên lầu, tiểu nhị kia liền lập tức lui xuống, không dám quấy rầy những nhân vật lớn nói chuyện. Ngay khi thanh niên đẩy cửa ra, mọi ánh mắt trong phòng đều đồng loạt hướng về phía hắn.
Người ngồi ở chính giữa đương nhiên là mẫu thân Bùi Thanh Hoằng - Diệp thị. Về phương diện kinh doanh và đèn sách, Đại Lam cũng không ràng buộc nữ tử quá nghiêm ngặt.
Ngoại trừ không thể nhúng tay vào chính trị, những chuyện nam tử có thể làm thì hầu như nữ tử cũng có thể làm. Trong số mười mấy thành viên của thương hội, ngoại trừ Diệp thị còn có hai vị nữ tử. Một vị xinh đẹp như hoa xưng là Tây Thi đậu phụ, vị còn lại có chút phúc hậu, mặc trang phục mộc mạc, buôn bán các loại gia vị, trông rất giống một vị thần trong nhà Bùi Thanh Hoằng đời trước.
Mặc dù các đại thương nhân lớn tuổi hơn Bùi Thanh Hoằng nhiều, nhưng bọn họ vẫn cùng hắn khách khách khí khí hàn huyên vài câu, bởi họ e ngại chức vị Thượng thư của hắn. Diệp thị lập tức đề cập tới chủ đề chính: "Thời gian của mọi người đều quý giá vô cùng, không cần nói những lời thừa thãi. Về chuyện bưu cục ta đã đề nghị lúc trước, chư vị thấy thế nào?"
Người đầu tiên lên tiếng chính là Tây Thi đậu phụ ý cười dịu dàng: "Danh tiếng của Bùi công tử đương nhiên ta biết, ta là một người phụ nữ, kinh doanh chẳng hề dễ dàng. Làm ăn mà, có lời có lỗ. Ta buôn bán đậu phụ nho nhỏ, của cải cũng không tính là dư thừa. Nhưng nếu Bùi thượng thư đã có lời, ta nhất định sẽ tận sức mọn này. Hôm nay ta xin dâng khế đất của mảnh đất trong kinh thành cùng giấy tờ cửa hàng bằng cả hai tay. Nếu ngài cần người, ta cũng nguyện ý cho người trong cửa hàng nghỉ phép hai ngày để tới giúp đỡ. Đương nhiên nếu lâu hơn thì có chút miễn cưỡng."
Lập tức có mấy người lên tiếng phụ họa: "Chúng ta cũng có thể, cửa hàng của ta ở phía Tây kinh thành còn lớn hơn chút so với Dương chưởng quỹ nữa kìa."
"Đúng vậy, về nhân lực, đừng nói là hai ngày, đến lúc bưu cục khởi công, ta có thể cung cấp nhân lực miễn phí, coi như trợ giúp Bùi thượng thư."
Những thương nhân này đã sớm tính toán tỉ mỉ. Những mảnh đất và cửa hàng được trình lên đều có vị trí không được thuận lợi, thậm chí còn có vài cửa hàng làm ăn thua lỗ nhiều năm đang chuẩn bị nhượng đi. Có ai lại nguyện ý tốn công vô ích, cắt đi một miếng thịt mà chẳng ăn được chút lời nào chứ?
Nếu không phải coi trọng chức vị Thượng thư của Bùi Thanh Hoằng, phụ thân tay mắt thông thiên cùng mẫu thân Phó hội trưởng thương hội của hắn, chắc chắn hôm nay sẽ chẳng có ai tới nơi này. Thái độ hiện tại đã có thể xem như tích cực.
Bùi Thanh Hoằng không lên tiếng, chỉ lướt qua những khế đất kia vài lần rồi đặt sang một bên. Diệp thị nãy giờ vẫn không nói lời nào đột nhiên đứng dậy: "Ta nguyện ý lấy ra mười vạn lạng vàng dốc sức trợ giúp Bùi đại nhân chuyện bưu cục. Cả khách điếm sát bên dịch trạm [1] phía Đông kinh thành, cũng nguyện ý mang ra hỗ trợ triều đình làm chuyện vì dân vì nước."
Mười vạn lạng vàng không phải số tiền đặc biệt lớn đối với hào phú kinh thành, nhưng cũng chẳng phải món tiền nhỏ có thể tùy tiện lấy ra. Chưa kể, không ai không biết một ngày khách điếm ở cạnh dịch trạm kia thu được cả đấu vàng, rất nhiều vị khách quý đến Lam quốc đều trọ ở đó.
Ai cũng biết Diệp thị là mẫu thân ruột của Bùi Thanh Hoằng, tiêu xài xa xỉ vì chính nhi tử của mình cũng được thôi, nhưng đừng cho rằng bọn họ cũng có thể tiêu tiền như rác có được không! Ánh mắt mọi người nhìn Diệp mẫu có chút thâm thúy, nhưng mỗi người đều vô cùng khôn khéo, đương nhiên không có ai biểu hiện bất mãn ngoài mặt.
Bùi Thanh Hoằng lộ ra một nụ cười thỏa mãn, hắn cũng không bắt mọi người phải đổ tiền vào chỗ mà họ cho là vô dụng: "Không có ai ra giá cao hơn Diệp đại đương gia sao? Nếu không có, vậy chuyện làm ăn của bưu cục tại kinh thành phải nhờ Diệp chưởng quỹ rồi."
"Lời này của Thượng thư đại nhân là có ý gì?" Thiệu Hải Hằng chủ yếu điều hành chuyện làm ăn bằng đường thủy vội hỏi. "Không phải chuyện kinh doanh của bưu cục do triều đình quản lý sao, có ích lợi gì với chúng ta chứ?"
"Xem ra các vị chưởng quỹ chưa xem kỹ đồ vật bản quan đã đưa lúc trước." Giọng điệu dịu dàng của Bùi Thanh Hoằng đột nhiên trở nên nghiêm túc. Hắn không còn là tiểu bối ôn hòa, thu lại ý cười trên mặt, bày ra kiểu cách nhà quan.
Bầu không khí miễn cưỡng trong phòng đột nhiên thay đổi, như là bất chợt nhớ ra vị Bùi đại nhân phụng ý chỉ của cấp trên nên mới tới đây mời bọn họ "quyên tiền". Xem ra hắn đang tuyên bố sẽ xẻ thịt bọn họ một trận. Nếu không muốn bị chụp cái mũ kháng chỉ bất tuân lên đầu, đừng nói là mười vạn lạng vàng, ngay cả của cải suốt một đời bọn họ cũng phải nguyện ý dâng hết cho triều đình.
Ánh mắt mọi người nhìn Diệp thị lại thay đổi, mẹ con người ta kẻ tung người hứng, từ sớm đã tỏ thái độ bên bọn họ bị tổn thất. Khế đất đã đưa chắc chắn không thể lấy lại, hơn nữa nếu phân lượng không bằng Bùi gia, sợ là hôm nay không thể giữ râu tóc nguyên vẹn mà rời đi.
Thiệu đại đương gia đặt câu hỏi lúc trước nay lại là người đầu tiên phụ họa: "Họ Thiệu ta bất tài, chỉ có vài con thuyền trên đường thủy. Ta nguyện cung cấp tất cả tiện ích đường thủy cho bưu cục của triều đình, chỉ lấy phí bằng hai phần mười."
Sắc mặt Bùi Thanh Hoằng liền nhu hòa trở lại. Có mấy người bị sự giàu nứt đố đổ vách của Thiệu Hải Hằng dọa đến cả kinh, nghĩ đến bản thân cũng sắp phải cắt đi một miếng thịt lập tức cảm thấy lòng đang chảy máu, quả thực là căng thẳng đến mức thịt cũng đau buốt.
Bùi Thanh Hoằng lập tức biểu dương Thiệu lão bản một phen, mấy người còn lại cũng rất tự nhiên mà dời mắt từ vị Thượng thư về phía Thiệu Hải Hằng cầm lấy một tờ giấy từ mặt bàn.
Vẻ mặt Bùi Thanh Hoằng thoáng hòa hoãn lại, ngữ khí ôn hòa nhưng lời nói lại rất có trọng lượng: "Sắc trời còn sớm, trước hết các vị ngồi thưởng rượu rồi xem lại đồ vật bản quan đã đưa cho thật cẩn thận. Xem xong rồi, cân nhắc xem có muốn làm chuyện làm ăn này hay không, có đáng giá hay không. Bản quan sẽ sang bên cạnh nghỉ ngơi, sau khi chư vị thông suốt hãy tới gian phòng sát vách đàm luận với bản quan."
Nói xong lời này hắn cùng Diệp thị ra ngoài, Thiệu đại dương gia "chảy máu đầm đìa" cũng theo hắn rời khỏi. Còn hơn mười người ngồi nhìn nhau, có vài người trực tiếp cầm tờ giấy kia lên xem kỹ.
Bùi Thanh Hoằng ngồi uống trà ở sát vách, hơi nước lượn lờ bay lên từ chén trà sứ tinh xảo trắng toát, khiến khuôn mặt góc cạnh càng thêm nhu hòa. Quá nửa khắc, người đầu tiên gõ cửa phòng Bùi Thanh Hoằng là một ông chủ thân hình mập mạp. Lần này trên mặt đối phương đều là ý cười, cũng chân thành hơn trước rất nhiều.
Tổng cộng bỏ ra ba canh giờ, mười mấy thương nhân đủ loại ngành nghề khác nhau bước ra từ gian phòng của hắn với sự hài lòng. Trên tay bọn họ còn cầm hợp đồng giấy trắng mực đen, bên trên đóng con dấu tư nhân hoặc vân tay đỏ tươi.
Năm mươi vạn lạng vàng, mười mấy giấy tờ của cửa hàng có vị trí vô cùng tốt gần kinh thành, còn có một số phúc lợi khác nữa. Ngay cả Diệp thị khi nhìn những thứ này cũng không nhịn được nở nụ cười: "Chí ít là không cần lo tới phí đầu tư nữa. Sau khi chọn ngày hoàng đạo là có thể động thổ khởi công bưu cục, con trai ta đúng là lửa càng thiêu càng vượng."
"Cảm ơn mẫu thân." Mặt mày thanh niên giãn ra, tuy đã định liệu từ trước, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên, trong lòng hắn vẫn có mấy phần căng thẳng. Đây vốn là chuyện hợp tác kiếm lời của quan phủ cùng thương gia, mười mấy người này đều vô cùng sáng suốt mà cũng rất táo bạo.
Theo yêu cầu của Bùi Thanh Hoằng, hắn sẽ trực tiếp khởi công từ mặt tiền của cửa hàng những người này đã cung cấp, như vậy có thể tiết kiệm lượng lớn thời gian xây nhà. Khi bưu điện được chính thức khánh thành và chuyện làm ăn dần đi vào quỹ đạo, chắc chắn hắn sẽ cho bọn họ thật nhiều ưu đãi.
Kế hoạch Bùi Thanh Hoằng đã tỉ mỉ lập ra rất giống với mô hình kinh doanh sơ khai trong ký ức đời trước của hắn, nhưng nó đã được cải tiến dựa theo trình độ phát triển kinh tế và giao thông của Đại Lam, ngoài ra còn mắt nhìn sắc bén lão luyện của Diệp thị trợ giúp. Ông chủ Thiệu lên tiếng nhiều lần kia đã được mời đàm phán từ sớm, hiện tại chỉ cần chờ tiền vốn đưa vào sẽ bắt đầu khởi công.
Hắn phải mất vài canh giờ để ứng phó với những thương nhân này, từ khi mặt trời chiếu chói chang trên đỉnh đầu đến tận lúc lặn về sau núi. Hiệu suất của Lan Mân thì nhanh hơn hắn rất nhiều, từ khi Vinh Hân quận chúa tìm tới cửa cho đến lúc bị chọc tức tới đại não sung huyết, cùng lắm cũng chỉ mất khoảng nửa canh giờ.
Vinh Hân quận chúa khí thế hùng hổ ngồi trong đại sảnh gần nửa canh giờ để chờ Lan Mân ung dung thong thả thay quần áo rồi ra ngoài. Nàng rất muốn xem sắc mặt sặc sỡ hết trắng lại xanh của vị tân lang này, từ sớm đã tưởng tượng ra muôn vẻ uất ức nhục nhã. Vốn là vô cùng vui vẻ, vậy mà uống hết một chén trà lại một chén trà, Lan Mân vẫn chưa xuất hiện.
Thừa thế xông lên, vậy mà nhị nhi suy tam nhi kiệt [2]. Thị nữ bên người nàng đi giục, cũng chỉ nhận được mấy lời lấy lệ "lang quân đang ngâm mình không tiện gặp người", "lang quân đang thu dọn quần áo", "lát nữa lang quân sẽ ra", "lang quân tập tức ra ngay đây".
Đã thúc giục nhiều lần đến vậy, Vinh Hân quận chúa có chút không kiềm chế nổi muốn vọt vào ngay lập tức. Nàng vốn được nuông chiều mà lớn lên, chưa từng ăn quả đắng thật sự. Tuy sau khi gả cho người khác nàng đã kìm hãm lại không ít, nhưng rốt cuộc tính tình vẫn vô cùng nóng nảy.
Khi nàng chờ đến mức bao nhiêu kiêu ngạo đều đã tiêu biến, Lan Mân mới khoan thai bước tới, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái. Tính nhẫn nại của Vinh Hân quận chúa đã bị bào mòn không còn phân nào, nàng quên sạch lời di mẫu dặn - phải bày mưu cẩn thận rồi mới hành động. Vinh Hân quận chúa không chờ nổi nữa, lập tức đứng dậy nóng lòng muốn xem sắc mặt xấu xí của tên nam hồ ly dám cướp mất trái tim của người nàng vẫn hằng nhung nhớ.
Nàng cười khanh khách tiến lên nghênh tiếp, đầu tiên nói vài lời hay ý đẹp khen dung mạo của đối phương, lại vô cùng nhiệt tình nói: "Lúc trước ta vẫn chưa có cơ hội chính thức gặp mặt ngươi, chúng ta là chị em dâu mà ta vẫn chưa tặng ngươi lễ vật gì, vừa hay hôm nay ta mới đặt mua một ít đồ tốt ở bên ngoài. Người làm đại tẩu này đặc biệt mang cho ngươi một ít lễ vật coi như bù đắp, hy vọng ngươi không chê sơ sài."
Nàng vỗ tay một cái, nha hoàn phía sau lập tức bưng lên một đống son phấn, nào vòng ngọc nào trâm cài đầu, tất cả đều là đồ của nữ tử. Còn có vải vóc để may quần áo đều mang màu đỏ màu tím, tuy đẹp đẽ quý giá nhưng lại diễm tục. Dù là Bùi Thanh Hoằng hay Lan Mân cũng không cần dùng tới, đối với một nam tử được gả cho người ta mà nói, đây là sỉ nhục một cách trắng trợn.
"Vậy ta liền tạ ơn đại tẩu, Thập Cửu mau gọi người chuyển lễ vật này tới khố phòng (nhà kho) đi." Thập Cửu đứng cạnh lập tức "vâng" một tiếng, lập tức sai người đang bưng đồ vật tới khố phòng.
Dặn dò Thập Cửu xong Lan Mân mới quay mặt lại, y cao hơn Vinh Hân quận chúa nửa cái đầu nên từ trên cao nhìn xuống đối phương, nở nụ cười nhã nhặn như thể thực lòng muốn báo đáp: "Ít ngày nữa biểu muội trong nhà sẽ xuất giá, phu quân và ta đều không biết chọn mấy thứ này, đại tẩu lại vừa vặn đưa những thứ này tới, giải quyết vấn đề khẩn cấp. Phu quân từng nói, sử dụng đồ vật hợp lý mới là thật sự để tâm tới thành ý tặng lễ vật của người ta, nói vậy hẳn là đại tẩu sẽ không để ý nhỉ."
"Nếu Mộc Chi đã nói vậy, đương nhiên ta không ngại." Nghe thấy ba chữ Bùi Thanh Hoằng Vinh Hân quận chúa liền lắp ba lắp bắp phụ họa theo bản năng, sau khi nói theo ý của đối phương mới giật mình phản ứng lại rốt cuộc mình vừa nói gì vậy. Nàng nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt này, sắc mặt của đối phương chẳng hề mất tự nhiên chút nào, nào có thư sinh thanh cao, nào có vẻ mặt ẩn nhẫn vặn vẹo, hình như có chỗ không đúng?
_______
[1] Dịch trạm (hay nhà trạm): là một trạm ngựa, biên chế có từ 30 đến chừng 100 người gọi là Phu trạm, mỗi trạm được cấp bốn con ngựa có nhiệm vụ việc tiếp nhận và vận chuyển công văn giấy tờ từ triều đình tới địa phương và ngược lại. Ngoài ra dịch trạm còn có nhiệm vụ đón tiếp và phục vụ các đoàn sứ bộ và các quan lại kinh lý đi qua.
Từ này từng xuất hiện ở các chương trước nhưng được ghi là "trạm dịch".
[2] Nói về lòng dũng khí của quân trong chiến tranh: Trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy giảm, đánh lần thứ ba thì cạn kiệt.