Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Lan Mân bên này còn chưa nghĩ xong đối sách, Bùi Thanh Hoằng đã tắm rửa xong. Khi Bùi Thanh Hoằng từng bước từng bước đi tới, tim Lan Mân cũng ngày càng đập nhanh hơn. Cuối cùng y hạ quyết tâm, nếu đối phương nhào lên sẽ trực tiếp dùng tay đập cho hắn hôn mê, phần sau thì có cả một đêm để xử trí.
Nhưng Bùi Thanh Hoằng chỉ xoa xoa tóc y rồi ngồi xuống giường, thấy y bất động liền giục một câu: "Nước ấm đều được chuẩn bị rồi, ngươi mau tắm rửa đi, hôm nay chúng ta ngủ sớm một chút."
Lan Man đáp một tiếng rồi đem bàn tay đang thủ thế hạ xuống bên người, cho Bùi Thanh Hoằng một ánh mắt thật sâu sắc, đi được một bước lại quay đầu nhìn hắn.
Chờ đến lúc tiếng nước róc rách vang lên, lúc này Bùi Thanh Hoằng mới gác sách trong tay xuống, ánh mắt phức tạp nhìn về phía tấm bình phong dùng để chắn.
Về lý mà nói, ba ngày sau đại hôn là thời gian được nghỉ kết hôn. Hẳn là hắn nên ôm tân phu nhân của mình thân mật hàng đêm mới đúng, nhưng ấn tượng vào đêm đại hôn hôm đó khiến hắn không dậy nổi chút hưng trí với việc này. Nhìn thấy Lan Mân, hắn từng có ý muốn hồi tưởng hình ảnh đêm đó, nhưng chỉ có thể nhớ tới mộng xuân mơ màng mông lung.
Nếu hôm ấy mình say rượu thì hẳn là động tác sẽ tương đối thô lỗ, nhưng Lan Mân lại không có chút bộ dáng nào của người không khỏe, lại càng không giống thư sinh bạc nhược tay trói gà không chặt.
Nhưng hắn lại không cảm thấy việc Lan Mân là một thư sinh làm bạn với sách, luôn thơm mùi mực nước có gì không đúng. Ở phương diện thi họa, tài năng của Lan Mân đủ làm cho hắn và thế nhân nể phục, dựa vào tranh chữ đó y có thể cả đời không lo ăn mặc áo cơm. Hơn nữa Lan Mân cũng không phải một lão già cổ hủ mà là một thư sinh có tài thực sự, dựa theo tuổi tác của đối phương, nếu thi đậu bảng vàng từ sớm, vào triều làm quan, hẳn sẽ không tới lượt hắn thỉnh cưới.
Nhưng bất đắc dĩ ở chỗ, Lan Mân là người học vấn đầy mình nhưng lại chưa từng có ý niệm vào triều làm quan như những văn nhân khác, mà lại thông minh ngồi an phận một góc trong tiểu viện kia, làm một tiểu ẩn sĩ nơi phố xá sầm uất này.
Đại đa số ẩn sĩ đều là không thể thực hiện khát vọng của mình nên mới ẩn cư sơn dã, không thì là trong phố xá, nhưng Lan Mân ngay cả khoa cử cũng chưa từng khảo nghiệm một lần. Theo tư liệu Bùi gia điều tra được, Lan Mân vô cùng yêu thích thơ ca họa tranh, học thức cũng hơn người bình thường năm con phố, tuy y không có nhiều tiền tài bên người nhưng cũng vẫn đủ để tham gia khảo hạch.
Thái độ của Lan phủ đối với đứa nhỏ này tuy lạnh nhạt, nhưng chi phí ăn mặc cũng không thua kém bất kì công tử tiểu thư nào. Ngân lượng được phát xuống mỗi tháng, dựa theo tốc độ tiêu tiền của Lan Mân, cho dù không xin thêm bạc từ phòng thu chi thì cũng có thể gọi là dư dả chứ nhỉ?
Lan phủ là dòng dõi thư hương nên có rất ít người làm quan cũng là chuyện hiển nhiên, nhưng nam đinh trong nhà đa phần đều là người có công danh, một số ít không vào triều được là do vấn đề năng lực, một vài người khác lại do một lòng muốn dạy học dưỡng nhân, hoặc là làm vài chức quan nhỏ liền thấy chốn quan trường không sạch sẽ liền tự mình rời đi.
Chỉ có duy nhất Lan Mân, hoàn toàn kiên trì không tham gia các kỳ thi dù là mùa xuân hay mùa thu. Bùi Thanh Hoằng chính thức làm quan nay đã được sáu năm, đều không thấy y trong các kỳ thi nhỏ, càng miễn bàn đến mấy lần thi Hương. Lan Mân còn lớn hơn hắn ba tuổi, vậy mà đều chưa từng tham gia mấy kỳ thi này nọ, đối với thân phận này của y quả thực có chút lạ thường.
Lúc trước Bùi phủ chỉ điều tra gia thế nhà y có trong sạch hay không, hoàn toàn không điều tra đến những vấn đề không cần thiết, mà bản thân Lan Mân cũng không có thời gian tìm hiểu hắn.
Bùi Thanh Hoằng gác sách xuống bên cạnh, chỉ cần y không có nguy hại gì đối với Bùi gia, hắn có thể chậm rãi tìm hiểu tính tình của Lan Mân. Dù sao người hắn cũng đã cưới, chỉ cần không làm ra chuyện tình cực phẩm gì thì dù y không đơn thuần chỉ là một tiểu bạch thỏ cũng không sao cả. Nếu hoàn toàn thuần khiết thì khi ra ngoài còn dễ dàng bị khi dễ ấy chứ.
Nếu tính cách của Lan Mân thực sự có vấn đề, vậy thì hai ngày nay đối phương hẳn là không thể có biểu hiện bình tĩnh đến vậy đối với hôn sự này. Nhưng khi hắn tiếp xúc tứ chi cùng đối phương có thể rõ ràng cảm nhận được cử chỉ cứng nhắc của y, thêm cả phản ứng khiếp sợ của Lan Mân khi hai người hôn môi khiến hắn ngoài nghi đêm đó căn bản hai người chưa từng làm đến cùng.
Dù ngày hôm sau tướng đi của y cũng rất dị thường, nhưng hắn không tin chính mình lại xách súng ra trận mà không chuẩn bị màn dạo đầu cho y.
Trong lòng đã sinh nghi, Bùi Thanh Hoằng cũng tạm thời không động đến tâm tư của đối phương, mặc kệ thế nào, cứ quan sát trước đã rồi nói sau.
Lan Mân tắm rửa non nửa canh giờ, đợi đến khi y bước ra từ sau tấm bình phong, Bùi Thanh Hoằng đã nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Y nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn của đối phương một lát, trong lòng cũng không biết nên cảm thấy may mắn hay là mất mát.
Bùi Thanh Hoằng vốn có thói quen nằm ngủ bên trong, nhưng từ khi Lan Mân tới Bùi gia hắn liền ra ngoài nằm. Nếu gặp phải bắt cóc, người nằm bên ngoài hiển nhiên sẽ dễ gặp phải nguy hiểm hơn, nhìn vào sẽ có cảm giác Bùi Thanh Hoằng đang che chở bảo vệ cho y.
Lan Mân mặc áo trong nhẹ nhàng nằm vào bên trong giường, mắt đã nhắm nhưng lại không dễ dàng yên giấc như vậy. Dựa vào tình báo ảnh vệ vừa cung cấp khi nãy, có lẽ đối phương đã sinh ít nhiều hoài nghi với chuyện hôm đó. Cũng may là mùi hương trên hôn phục của y sớm đã không còn, vậy thì cũng không thể điều tra ra cái gì từ hương tàn trong trí nhớ của hắn.
Ảnh vệ cũng không phải là chưa từng hỏi y có muốn tìm người thay thế hay không, dù sao trong lòng đối phương đã có hoài nghi, không bằng đi tìm ảnh vệ nằm dưới hắn. Dù sao bọn họ cũng là ảnh vệ được đào tạo trên tiêu chuẩn của tử sĩ, đương nhiên sẽ không có khái niệm về tôn nghiêm như người bình thường. Nếu làm vậy thì có thể triệt tiêu sự hoài nghi của Bùi Thanh Hoằng, mà cũng không cần Thái thượng hoàng phải hạ mình.
Lan Mân tưởng tượng một chút hình ảnh ảnh vệ thay thế mình thở dốc dưới thân Bùi Thanh Hoằng, một cái hàng giả mang gương mặt của y cùng phu quân của y làm chuyện tình thân mật khăng khít, mới nghĩ thôi đã khiến y tức giận đến nghiến răng.
Tuy rằng không phải Lan Mân chưa từng nghĩ đến việc này, nhưng khi ảnh vệ thực sự nói ra y cũng chỉ quẳng ý tưởng này qua một góc. Y không hề do dự nửa điểm liền gạt đi ý định của ảnh vệ, hơn nữa vị ảnh vệ đã đưa ra đề nghị kia còn bị trừng phạt, tuy không ảnh hưởng gân cốt nhưng lại rất tra tấn tinh thần.
Nhận thức được sự tồn tại của Bùi Thanh Hoằng bên cạnh khiến y cảm thấy có chút không quen. Lan Mân nghiêng người hướng tầm mắt về phía khuôn mặt gần như hoàn mỹ của phu quân nhà mình, quả thực có loại cảm giác không biết nên đối xử thế nào với đối phương thì mới tốt. Thông thường người làm cho y cảm thấy phiền lòng không lâu sau sẽ bị đưa xuống hoàng tuyền, nhưng lần này đối tượng lại là người bên gối của mình. Đối phương vừa gây cho y cảm giác phiền lòng nhưng cũng cho y thể nghiệm tuyệt vời chưa từng có. Loại cảm giác mâu thuẫn này khiến Lan Mân cảm thấy, có lẽ sáng sớm mai y nên cùng đối phương nói chuyện "công bằng".
Nhưng Bùi Thanh Hoằng chỉ xoa xoa tóc y rồi ngồi xuống giường, thấy y bất động liền giục một câu: "Nước ấm đều được chuẩn bị rồi, ngươi mau tắm rửa đi, hôm nay chúng ta ngủ sớm một chút."
Lan Man đáp một tiếng rồi đem bàn tay đang thủ thế hạ xuống bên người, cho Bùi Thanh Hoằng một ánh mắt thật sâu sắc, đi được một bước lại quay đầu nhìn hắn.
Chờ đến lúc tiếng nước róc rách vang lên, lúc này Bùi Thanh Hoằng mới gác sách trong tay xuống, ánh mắt phức tạp nhìn về phía tấm bình phong dùng để chắn.
Về lý mà nói, ba ngày sau đại hôn là thời gian được nghỉ kết hôn. Hẳn là hắn nên ôm tân phu nhân của mình thân mật hàng đêm mới đúng, nhưng ấn tượng vào đêm đại hôn hôm đó khiến hắn không dậy nổi chút hưng trí với việc này. Nhìn thấy Lan Mân, hắn từng có ý muốn hồi tưởng hình ảnh đêm đó, nhưng chỉ có thể nhớ tới mộng xuân mơ màng mông lung.
Nếu hôm ấy mình say rượu thì hẳn là động tác sẽ tương đối thô lỗ, nhưng Lan Mân lại không có chút bộ dáng nào của người không khỏe, lại càng không giống thư sinh bạc nhược tay trói gà không chặt.
Nhưng hắn lại không cảm thấy việc Lan Mân là một thư sinh làm bạn với sách, luôn thơm mùi mực nước có gì không đúng. Ở phương diện thi họa, tài năng của Lan Mân đủ làm cho hắn và thế nhân nể phục, dựa vào tranh chữ đó y có thể cả đời không lo ăn mặc áo cơm. Hơn nữa Lan Mân cũng không phải một lão già cổ hủ mà là một thư sinh có tài thực sự, dựa theo tuổi tác của đối phương, nếu thi đậu bảng vàng từ sớm, vào triều làm quan, hẳn sẽ không tới lượt hắn thỉnh cưới.
Nhưng bất đắc dĩ ở chỗ, Lan Mân là người học vấn đầy mình nhưng lại chưa từng có ý niệm vào triều làm quan như những văn nhân khác, mà lại thông minh ngồi an phận một góc trong tiểu viện kia, làm một tiểu ẩn sĩ nơi phố xá sầm uất này.
Đại đa số ẩn sĩ đều là không thể thực hiện khát vọng của mình nên mới ẩn cư sơn dã, không thì là trong phố xá, nhưng Lan Mân ngay cả khoa cử cũng chưa từng khảo nghiệm một lần. Theo tư liệu Bùi gia điều tra được, Lan Mân vô cùng yêu thích thơ ca họa tranh, học thức cũng hơn người bình thường năm con phố, tuy y không có nhiều tiền tài bên người nhưng cũng vẫn đủ để tham gia khảo hạch.
Thái độ của Lan phủ đối với đứa nhỏ này tuy lạnh nhạt, nhưng chi phí ăn mặc cũng không thua kém bất kì công tử tiểu thư nào. Ngân lượng được phát xuống mỗi tháng, dựa theo tốc độ tiêu tiền của Lan Mân, cho dù không xin thêm bạc từ phòng thu chi thì cũng có thể gọi là dư dả chứ nhỉ?
Lan phủ là dòng dõi thư hương nên có rất ít người làm quan cũng là chuyện hiển nhiên, nhưng nam đinh trong nhà đa phần đều là người có công danh, một số ít không vào triều được là do vấn đề năng lực, một vài người khác lại do một lòng muốn dạy học dưỡng nhân, hoặc là làm vài chức quan nhỏ liền thấy chốn quan trường không sạch sẽ liền tự mình rời đi.
Chỉ có duy nhất Lan Mân, hoàn toàn kiên trì không tham gia các kỳ thi dù là mùa xuân hay mùa thu. Bùi Thanh Hoằng chính thức làm quan nay đã được sáu năm, đều không thấy y trong các kỳ thi nhỏ, càng miễn bàn đến mấy lần thi Hương. Lan Mân còn lớn hơn hắn ba tuổi, vậy mà đều chưa từng tham gia mấy kỳ thi này nọ, đối với thân phận này của y quả thực có chút lạ thường.
Lúc trước Bùi phủ chỉ điều tra gia thế nhà y có trong sạch hay không, hoàn toàn không điều tra đến những vấn đề không cần thiết, mà bản thân Lan Mân cũng không có thời gian tìm hiểu hắn.
Bùi Thanh Hoằng gác sách xuống bên cạnh, chỉ cần y không có nguy hại gì đối với Bùi gia, hắn có thể chậm rãi tìm hiểu tính tình của Lan Mân. Dù sao người hắn cũng đã cưới, chỉ cần không làm ra chuyện tình cực phẩm gì thì dù y không đơn thuần chỉ là một tiểu bạch thỏ cũng không sao cả. Nếu hoàn toàn thuần khiết thì khi ra ngoài còn dễ dàng bị khi dễ ấy chứ.
Nếu tính cách của Lan Mân thực sự có vấn đề, vậy thì hai ngày nay đối phương hẳn là không thể có biểu hiện bình tĩnh đến vậy đối với hôn sự này. Nhưng khi hắn tiếp xúc tứ chi cùng đối phương có thể rõ ràng cảm nhận được cử chỉ cứng nhắc của y, thêm cả phản ứng khiếp sợ của Lan Mân khi hai người hôn môi khiến hắn ngoài nghi đêm đó căn bản hai người chưa từng làm đến cùng.
Dù ngày hôm sau tướng đi của y cũng rất dị thường, nhưng hắn không tin chính mình lại xách súng ra trận mà không chuẩn bị màn dạo đầu cho y.
Trong lòng đã sinh nghi, Bùi Thanh Hoằng cũng tạm thời không động đến tâm tư của đối phương, mặc kệ thế nào, cứ quan sát trước đã rồi nói sau.
Lan Mân tắm rửa non nửa canh giờ, đợi đến khi y bước ra từ sau tấm bình phong, Bùi Thanh Hoằng đã nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Y nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn của đối phương một lát, trong lòng cũng không biết nên cảm thấy may mắn hay là mất mát.
Bùi Thanh Hoằng vốn có thói quen nằm ngủ bên trong, nhưng từ khi Lan Mân tới Bùi gia hắn liền ra ngoài nằm. Nếu gặp phải bắt cóc, người nằm bên ngoài hiển nhiên sẽ dễ gặp phải nguy hiểm hơn, nhìn vào sẽ có cảm giác Bùi Thanh Hoằng đang che chở bảo vệ cho y.
Lan Mân mặc áo trong nhẹ nhàng nằm vào bên trong giường, mắt đã nhắm nhưng lại không dễ dàng yên giấc như vậy. Dựa vào tình báo ảnh vệ vừa cung cấp khi nãy, có lẽ đối phương đã sinh ít nhiều hoài nghi với chuyện hôm đó. Cũng may là mùi hương trên hôn phục của y sớm đã không còn, vậy thì cũng không thể điều tra ra cái gì từ hương tàn trong trí nhớ của hắn.
Ảnh vệ cũng không phải là chưa từng hỏi y có muốn tìm người thay thế hay không, dù sao trong lòng đối phương đã có hoài nghi, không bằng đi tìm ảnh vệ nằm dưới hắn. Dù sao bọn họ cũng là ảnh vệ được đào tạo trên tiêu chuẩn của tử sĩ, đương nhiên sẽ không có khái niệm về tôn nghiêm như người bình thường. Nếu làm vậy thì có thể triệt tiêu sự hoài nghi của Bùi Thanh Hoằng, mà cũng không cần Thái thượng hoàng phải hạ mình.
Lan Mân tưởng tượng một chút hình ảnh ảnh vệ thay thế mình thở dốc dưới thân Bùi Thanh Hoằng, một cái hàng giả mang gương mặt của y cùng phu quân của y làm chuyện tình thân mật khăng khít, mới nghĩ thôi đã khiến y tức giận đến nghiến răng.
Tuy rằng không phải Lan Mân chưa từng nghĩ đến việc này, nhưng khi ảnh vệ thực sự nói ra y cũng chỉ quẳng ý tưởng này qua một góc. Y không hề do dự nửa điểm liền gạt đi ý định của ảnh vệ, hơn nữa vị ảnh vệ đã đưa ra đề nghị kia còn bị trừng phạt, tuy không ảnh hưởng gân cốt nhưng lại rất tra tấn tinh thần.
Nhận thức được sự tồn tại của Bùi Thanh Hoằng bên cạnh khiến y cảm thấy có chút không quen. Lan Mân nghiêng người hướng tầm mắt về phía khuôn mặt gần như hoàn mỹ của phu quân nhà mình, quả thực có loại cảm giác không biết nên đối xử thế nào với đối phương thì mới tốt. Thông thường người làm cho y cảm thấy phiền lòng không lâu sau sẽ bị đưa xuống hoàng tuyền, nhưng lần này đối tượng lại là người bên gối của mình. Đối phương vừa gây cho y cảm giác phiền lòng nhưng cũng cho y thể nghiệm tuyệt vời chưa từng có. Loại cảm giác mâu thuẫn này khiến Lan Mân cảm thấy, có lẽ sáng sớm mai y nên cùng đối phương nói chuyện "công bằng".