Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (847).txt
Lưu Tuyền dở khóc dở cười.
Không! phải nói như này mới đúng, “chính xác là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ!”
“Khụ khụ khụ! đẹp trai!”
Lưu Tuyền vỗ lên trán nói, “Tiểu Thất...”
“Nhưng mấy kẻ bắt cóc kia có mấy người?”
“Dung Cảnh nói có ba tên!”
“Một chọi ba!” Ánh mắt Tiểu Thất chớp chớp, “trời đất, một chọi ba, lại còn thành công cứu được cậu ra, anh ta đánh nhau chắc chắn rất giỏi ah! Oa--- quen với người đàn ông như thế khẳng định sẽ đặc biệt có cảm giác rất an toàn...... oái---Lục Sâm sao anh đánh em?”
Tiểu Thất ôm đầu nhìn Lục Sâm, uất ức nói, “không cho nhìn người ta, còn không cho thảo luận đánh giá à...”
“Không được!”
“Bá đạo.... độc tài!”
“Một mình ở đó lẩm bẩm cái gì thế?”
“Hahaha, đâu, đâu có nói gì...” Tiểu Thất bi phẫn, người gì mà lỗ tai thính thế.
Hai người đùa nghịch trong chốc lát, sau đó, Tiểu Thất chuyển chủ đề lên người Lưu Tuyền, “Tiểu Tuyền, cậu nói thật cho tớ biết, chuyện lần này có liên quan gì tới em chồng cậu không?”
“Không có!”
“Cậu xác định?”
Tiểu Thất ánh mắt chằm chằm nhìn vào trong mắt của Lưu Tuyền, Lưu Tuyền sớm đã có sự chuẩn bị từ trước, cứ như thế không có chút nào hoảng loạn, ánh mắt không tránh né, “thật sự không có quan hệ gì với cô ta, cậu nghĩ xem, chúng tớ căng nhất trong nhà phát sinh một vài tranh cãi, làm sao cũng không đến nỗi thù hận tới mức sai người bắt cóc đối phương chứ.”
Hình như cũng đúng ha!
Nhiều lắm là không thích nhau, nhìn đối phương không vừa mắt, cùng lắm là không nói chuyện, làm sao cũng không đến mức kêu người đi bắt cóc Tiểu Tuyền được.
Tiểu Thất không chịu buông tha cô, lại lấy hơi nói, “vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, mấy tên kia với cậu không thù không oán, ai lại sai người đi bắt cóc cậu! Nếu như là lấy tiền chuộc, bắt cóc mẹ và em gái của Tần Nham vẫn có lợi hơn là bắt cóc cậu, cha cậu chắc chắn không bỏ tiền ra để chuộc cậu về. Không lẽ .... là cướp sắc?”
“Tiểu Thất mọi chuyện qua rồi, cậu đừng nói nữa.”
Tiểu Thất nhìn sắc mặt Lưu Tuyền có chút thay đổi, phút chốc chán nản không được, “được được được, tớ không nhắc nữa, cậu nghỉ ngơi cho tốt, không quản như thế nào chỉ cần cậu bình an là được rồi.”
“Uhm”
Tiểu Thất trầm mặc một hồi, lại kim nén không nổi, “Tiểu Tuyền, lúc nãy cậu có nói chuyện ly hôn với Tần Nham...bây giờ cậu định tính thế nào?”
“Tớ nghĩ sẽ cho anh ta thêm một cơ hội nữa!”
“... !!!”
Thật đúng như lời mỏ quạ đen của Lục Sâm, Tiểu Thất lo lắng vội vàng, “ài---Tiểu Tuyền cậu nghĩ như thế nào vậy..... nếu như Tần Nham thực sự yêu cậu, tớ đây chắc chắn không khuyên cậu chia tay, thế nhưng.... anh ta..... “
Lục Sâm véo Tiểu Thất một cái.
Tiểu Thất nghiến răng, “được được được, tớ không nói nữa, không nói nữa được chưa!”
Thật là tức chết đi.
Tên chết tiệt Tần Nham đó có chỗ nào tốt cơ chứ, anh ta từ khi kết hôn với Tiểu Tuyền đến bây giờ cũng không có nhìn ra anh ta dành cho Tiểu Tuyền được bao nhiêu quan tâm, lúc mà hai người kết hôn đến ảnh cưới còn không chụp được một tấm, thế cũng coi vậy đi, quá đáng nhất là đến cả váy cưới cũng không có mua cho.
Hôm đó nếu không phải là cha gọi điện thông báo cho cấp dưới, nói không chừng bàn cho khách cũng không nổi hai bàn.
Chuyện xảy ra như vậy, nói Tần Nham quan tâm Tiểu Tuyền?
Giả dối!
Nếu thật sự quan tâm cô ấy, dù có bận rộn đến thế nào chăng nữa cũng không được để cô ấy ở đó một mình, nghĩ đến tình huống lúc đó, Tiểu Thất càng nghĩ càng giận.
Mà giận chính là giận Tiểu Tuyền!
Bị uất ức một lần hai lần còn bỏ qua được, cứ khiến cô bị uất ức, Tiểu Tuyền cũng chịu đựng được!
“Tiểu Tuyền, sao cậu ngốc như vậy....”
Lưu Tuyền cầm chặt tay Tiểu Thất, “Tiểu Thất, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, nhưng mà chuyện tình cảm thì ai đều không có cách để giúp đỡ, tớ biết một số hành vi của tớ trong mắt cậu mà nói là không có lý trí, thế nhưng chuyện tình cảm không phải là một việc mù quáng sao, để tớ mù quáng một lần nữa đi!”
Cô ấy nói như vậy rồi, Tiểu Thất biết nói gì nữa!
Cô đành nghiến răng chúc phúc cô ấy, “được rồi, dù có chuyện gì đi nữa cậu chỉ cần nhớ, không cần biết xảy ra chuyện gì, tớ sẽ luôn đứng ở bên cậu, có bị uất ứt phải đến tìm tớ, việc khác không nói, ít nhất thì có nhà cho cậu muốn ở bao lâu thì ở báy lâu. Bờ vai của tớ, cậu cứ dựa vào! Nếu như cần giúp gì, thì gọi điện cho tớ, tớ cho người đánh cho tên Tần Nham kia một trận!”
Trong lòng Lưu Tuyền cảm thấy rất ấm áp, “được! cậu yên tâm, tớ nhất định không để cho bản thân mình bị uất ức nữa.”
Lần này cũng là lần cuối Lưu Tuyền cho Tần Nham cơ hội!
Nếu như anh ta lại vẫn cứ hết lần này đến lần khác khiến cho cô thất vọng..... giống như Dung Cảnh từng nói, để cho tình yêu của cô từ từ biến mất, đợi sau khi nó nhạt phai rồi cả hai chia tay, nói không chừng lúc đấy con tim sẽ bớt đau khổ hơn.
....
Đến giữa trưa, Lưu Tuyền cũng vừa truyền xong chai nước cuối cùng.
Lục Sâm và Tiểu Thất vẫn luôn ở bên cạnh cô, đến tận lúc Tần Nham tới đón cô.
Tần Nham vừa tới có chút lưỡng lự, đứng trước cửa phòng bệnh rất lâu không dám đi vào, anh ta đi tới đi lui ở đó, bên trong phòng bệnh Lưu Tuyền thông qua cửa sổ nhìn thấy thân ảnh của anh ta.
Cô cất tiếng gọi, “Tần Nham!”
Ở ngoài cửa Tần Nham như chết lặng.
“Vào đi!”
Bị phát hiện rồi!
Tần Nham cười khổ, đẩy cửa phòng bệnh, lặng lẽ đi vào, anh ta lúc này giống như đứa trẻ làm sai bị trách phạt, đứng ở bên giường, tay chân lóng ngóng không biết để đâu nữa.
Lưu Tuyền có chút đau lòng.
“Sao anh đứng ở cửa mà không bước vào phòng.”
“Anh không dám!”
Anh ta sợ tiến vào, thì Tiểu Tuyền nói đến chuyện ly hôn.
Trong lòng Lưu Tuyền lại nhói đau, sớm biết có ngày như vậy sao ban đầu còn làm như thế!
Cô thở dài, vỗ vỗ ở bên cạnh mép giường, Tần Nham ngẩn người, thấy sắc mặt ôn hòa của Lưu Tuyền, không giống như muốn nói ly hôn, trong lòng yên định một chút, nhanh chóng ngồi xuống cạnh giường.
Thấy vậy, Lục Sâm giật nhẹ cánh tay Tiểu Thất.
Tiểu Thất trừng mắt nhìn Tần Nham, có chút không cam chịu nói lời cáo biệt với Lưu Tuyền, “Tiểu Tuyền, cậu nói chuyện với Tần Nham, tớ và Lục Sâm về trước đây.”
“Uhm, về tới nhà báo cho tớ một câu.”
“Ok!”
Hai người ra khỏi phòng bệnh, rồi khép cửa lại.
Trong phòng lúc này chỉ có Lưu Tuyền và Tần Nhanh, Tần Nham có chút căng thẳng, bất an ngồi ở mép giường, không ngừng lấy tay đẩy cặp kính của anh lên.
Đây là một hành động nhỏ của anh ta khi căng thẳng lo lắng!
Ra là vậy, sự ra đi của cô cũng có thể khiến anh ta lo lắng đến vậy?
Đó có phải nói lên rằng..... thực chất trong lòng anh ta là có một vị trí dành cho cô....
Lưu Tuyền tự an ủi chính bản thân mình, trong lòng liền cảm thấy thoải mái một chút.
“Tiểu Tuyền....”
“uh!”
“Em, em nghĩ kỹ chưa?
“Em nghĩ kỹ rồi!”
Tần Nham hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Lưu Tuyền, “vậy bây giờ có thể cho anh biết đáp án của em?”
“Nếu như em nhất quyết đòi ly hôn..... anh sẽ làm thế nào?”
Mặt của Tần Nham mất bình tĩnh, “không ly hôn! dù sao thì anh kiên định sẽ không đồng ý, Tiểu Tuyền, từ ngày chúng ta nhận giấy kết hôn tới giờ, thì chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ly hôn với em! anh biết vì anh đem đến cho em rất nhiều tổn thương, thế nhưng..... chúng ta có thể không nghĩ tới chuyện đau thương đó có được không, nghĩ tới những chuyện tốt đẹp, anh hứa với em rằng, sau này sẽ không có chuyện mẹ anh và Phi Ngữ gây tổn thương cho em nữa! Thất đó, anh lúc sáng sau khi về nhà đã cảnh cáo bọn họ rồi, nhất định sẽ không có chuyện như vậy phát sinh nữa!'
Lưu Tuyền thở dài, “đừng nói nữa!”
“Tiểu Tuyền....”
“Về nhà thôi!”
Tần Nham sửng sốt!
Anh ta không dám tin nhìn thẳng vào ánh mắt của Lưu Tuyền,“em, em em vừa nói cái gì?”
“Về nhà!” Lưu Tuyền nắm lấy tay của Tần Nham, “Tần Nham, em nguyện đồng ý cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu như lần này vẫn không được......chúng ta chia tay thôi! Tần Nham, em không phải là loại người dễ dàng nói đến hai từ ly hôn, anh phải nhớ..... nếu như lần sau mà em nói ra.......vậy chúng ta không còn khả năng quay lại được với nhau nữa!”
Không ly hôn?!
Tần Nham lập tức vui vẻ trở lại, anh dang tay ra ôm trầm lấy Lưu Tuyền, căn bản không có để ý tới câu nói phía sau của cô, “Tiểu Tuyền.... Tiểu Tuyền anh biết em chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ cuộc hôn nhân của chúng ta, em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với em, thật đấy, anh bảo đảm!”
Lưu Tuyền dựa vào vai anh ta, nghe tiếng tim đập loạn nhịp của anh ấy, yên lặng nhắm mắt lại.
Chỉ mong...... anh có thể nói được làm được.
....
Chiều hôm đó, hai người cùng nhau trở về nhà.
Vừa về đến nhà, dì Trương thấy hai người dắt tay nhau trở về, đột nhiên thở phào!
Phản ứng không giống với dì Trương, Tần mẫu và Tần Phi Ngữ sặc mặt tím tái giống như quả cà tím bị đập dập, tới vỡ nát hoàn toàn, hai người lo lắng cúi đầu ngồi trên ghế sopha trong phòng khách, nghe thấy tiếng động, Tần mẫu ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Nham đỡ Lưu Tuyền từng bước từng bước đi tới, trong lòng bà ta lúc này có chút chột dạ.
Ánh mắt nhìn lên người của Lưu Tuyền, Tần Mẫu lập tức áy náy cúi đầu xuống
“Chúng con về rồi!”
“Anh.....” Tần Phi Ngữ cuống quít từ trên ghế sofa đứng lên, cô nhanh bước tới, bộ dang như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay ra đỡ lấy Lưu Tuyền, “chị dâu, chị không sao chứ!”
Lưu Tuyền nghiêng người, né cái đỡ tay của Tân Phi Ngữ.
Tân Phi Ngữ hai tay không trong không khí có chút bối rối, đến cả nụ cười cũng cứng đơ.
“Chị, chị dâu...”
“Đừng có làm mấy chuyện vô dụng này nữa.” Lưu Tuyền ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tần Phi Ngữ, “Tần Phi Ngữ, tôi có làm sao không phải cô là người biết rõ nhất hơn bất kỳ ai sao! Chúng ta người trong nhà chuyện gì đều biết thì không cần phải giả bộ như không có chuyện vậy!”
Về sau, Tần Phi Ngữ cũng được, Tần mẫu cũng được, cô không muốn cùng với hai bọn họ đóng kịch nữa!
Những diễn xuất thấp hèn của hai mẹ con họ, cô cũng xem đủ rồi.
“Chị dâu!” Tần Phi Ngữ trong lòng hận muốn chết, nhưng cô biết, nếu như bây giờ cô đắc tội với Lưu Tuyền, đối với cô ta một chút tốt đẹp cũng không có, Tần Phi Ngữ cắn răng, bỗng “bụp bụp” một tiếng bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Lưu Tuyền, cô rơi cả nước mắt nước mũi xám hối, “chị dâu em biết rồi, em lần này thật sự đã rút ra bài học rồi, em là trong phút chốc bị mỡ lợn che lấp con tim rồi, vì vậy mới làm ra chuyện như thế, chị dâu em van chị, đừng có báo cảnh sát được không.... em năm nay mới 20 tuổi, nếu như ngồi tù mấy năm, đời em coi như xong rồi....”
“Thế cô không nghĩ qua, một người phụ nữ bị cưỡng hiếp rồi quay phim, thì cả đời cô ấy sẽ như thế nào?”
Tần Phi Ngữ á khẩu không nói lên lời.
Cô ta đương nhiên đã nghĩ qua, nếu như chuyện của cô thành công, thì Lưu Tuyền khẳng định sẽ trở thành đối tượng cho bị hàng nghìn hàng vạn người mắng chửi, trên mạng xã hội cộng đồng dân mạng từng người từng câu nói đều có thể nhấn chìm cô ta đến chết!
Không! phải nói như này mới đúng, “chính xác là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ!”
“Khụ khụ khụ! đẹp trai!”
Lưu Tuyền vỗ lên trán nói, “Tiểu Thất...”
“Nhưng mấy kẻ bắt cóc kia có mấy người?”
“Dung Cảnh nói có ba tên!”
“Một chọi ba!” Ánh mắt Tiểu Thất chớp chớp, “trời đất, một chọi ba, lại còn thành công cứu được cậu ra, anh ta đánh nhau chắc chắn rất giỏi ah! Oa--- quen với người đàn ông như thế khẳng định sẽ đặc biệt có cảm giác rất an toàn...... oái---Lục Sâm sao anh đánh em?”
Tiểu Thất ôm đầu nhìn Lục Sâm, uất ức nói, “không cho nhìn người ta, còn không cho thảo luận đánh giá à...”
“Không được!”
“Bá đạo.... độc tài!”
“Một mình ở đó lẩm bẩm cái gì thế?”
“Hahaha, đâu, đâu có nói gì...” Tiểu Thất bi phẫn, người gì mà lỗ tai thính thế.
Hai người đùa nghịch trong chốc lát, sau đó, Tiểu Thất chuyển chủ đề lên người Lưu Tuyền, “Tiểu Tuyền, cậu nói thật cho tớ biết, chuyện lần này có liên quan gì tới em chồng cậu không?”
“Không có!”
“Cậu xác định?”
Tiểu Thất ánh mắt chằm chằm nhìn vào trong mắt của Lưu Tuyền, Lưu Tuyền sớm đã có sự chuẩn bị từ trước, cứ như thế không có chút nào hoảng loạn, ánh mắt không tránh né, “thật sự không có quan hệ gì với cô ta, cậu nghĩ xem, chúng tớ căng nhất trong nhà phát sinh một vài tranh cãi, làm sao cũng không đến nỗi thù hận tới mức sai người bắt cóc đối phương chứ.”
Hình như cũng đúng ha!
Nhiều lắm là không thích nhau, nhìn đối phương không vừa mắt, cùng lắm là không nói chuyện, làm sao cũng không đến mức kêu người đi bắt cóc Tiểu Tuyền được.
Tiểu Thất không chịu buông tha cô, lại lấy hơi nói, “vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, mấy tên kia với cậu không thù không oán, ai lại sai người đi bắt cóc cậu! Nếu như là lấy tiền chuộc, bắt cóc mẹ và em gái của Tần Nham vẫn có lợi hơn là bắt cóc cậu, cha cậu chắc chắn không bỏ tiền ra để chuộc cậu về. Không lẽ .... là cướp sắc?”
“Tiểu Thất mọi chuyện qua rồi, cậu đừng nói nữa.”
Tiểu Thất nhìn sắc mặt Lưu Tuyền có chút thay đổi, phút chốc chán nản không được, “được được được, tớ không nhắc nữa, cậu nghỉ ngơi cho tốt, không quản như thế nào chỉ cần cậu bình an là được rồi.”
“Uhm”
Tiểu Thất trầm mặc một hồi, lại kim nén không nổi, “Tiểu Tuyền, lúc nãy cậu có nói chuyện ly hôn với Tần Nham...bây giờ cậu định tính thế nào?”
“Tớ nghĩ sẽ cho anh ta thêm một cơ hội nữa!”
“... !!!”
Thật đúng như lời mỏ quạ đen của Lục Sâm, Tiểu Thất lo lắng vội vàng, “ài---Tiểu Tuyền cậu nghĩ như thế nào vậy..... nếu như Tần Nham thực sự yêu cậu, tớ đây chắc chắn không khuyên cậu chia tay, thế nhưng.... anh ta..... “
Lục Sâm véo Tiểu Thất một cái.
Tiểu Thất nghiến răng, “được được được, tớ không nói nữa, không nói nữa được chưa!”
Thật là tức chết đi.
Tên chết tiệt Tần Nham đó có chỗ nào tốt cơ chứ, anh ta từ khi kết hôn với Tiểu Tuyền đến bây giờ cũng không có nhìn ra anh ta dành cho Tiểu Tuyền được bao nhiêu quan tâm, lúc mà hai người kết hôn đến ảnh cưới còn không chụp được một tấm, thế cũng coi vậy đi, quá đáng nhất là đến cả váy cưới cũng không có mua cho.
Hôm đó nếu không phải là cha gọi điện thông báo cho cấp dưới, nói không chừng bàn cho khách cũng không nổi hai bàn.
Chuyện xảy ra như vậy, nói Tần Nham quan tâm Tiểu Tuyền?
Giả dối!
Nếu thật sự quan tâm cô ấy, dù có bận rộn đến thế nào chăng nữa cũng không được để cô ấy ở đó một mình, nghĩ đến tình huống lúc đó, Tiểu Thất càng nghĩ càng giận.
Mà giận chính là giận Tiểu Tuyền!
Bị uất ức một lần hai lần còn bỏ qua được, cứ khiến cô bị uất ức, Tiểu Tuyền cũng chịu đựng được!
“Tiểu Tuyền, sao cậu ngốc như vậy....”
Lưu Tuyền cầm chặt tay Tiểu Thất, “Tiểu Thất, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, nhưng mà chuyện tình cảm thì ai đều không có cách để giúp đỡ, tớ biết một số hành vi của tớ trong mắt cậu mà nói là không có lý trí, thế nhưng chuyện tình cảm không phải là một việc mù quáng sao, để tớ mù quáng một lần nữa đi!”
Cô ấy nói như vậy rồi, Tiểu Thất biết nói gì nữa!
Cô đành nghiến răng chúc phúc cô ấy, “được rồi, dù có chuyện gì đi nữa cậu chỉ cần nhớ, không cần biết xảy ra chuyện gì, tớ sẽ luôn đứng ở bên cậu, có bị uất ứt phải đến tìm tớ, việc khác không nói, ít nhất thì có nhà cho cậu muốn ở bao lâu thì ở báy lâu. Bờ vai của tớ, cậu cứ dựa vào! Nếu như cần giúp gì, thì gọi điện cho tớ, tớ cho người đánh cho tên Tần Nham kia một trận!”
Trong lòng Lưu Tuyền cảm thấy rất ấm áp, “được! cậu yên tâm, tớ nhất định không để cho bản thân mình bị uất ức nữa.”
Lần này cũng là lần cuối Lưu Tuyền cho Tần Nham cơ hội!
Nếu như anh ta lại vẫn cứ hết lần này đến lần khác khiến cho cô thất vọng..... giống như Dung Cảnh từng nói, để cho tình yêu của cô từ từ biến mất, đợi sau khi nó nhạt phai rồi cả hai chia tay, nói không chừng lúc đấy con tim sẽ bớt đau khổ hơn.
....
Đến giữa trưa, Lưu Tuyền cũng vừa truyền xong chai nước cuối cùng.
Lục Sâm và Tiểu Thất vẫn luôn ở bên cạnh cô, đến tận lúc Tần Nham tới đón cô.
Tần Nham vừa tới có chút lưỡng lự, đứng trước cửa phòng bệnh rất lâu không dám đi vào, anh ta đi tới đi lui ở đó, bên trong phòng bệnh Lưu Tuyền thông qua cửa sổ nhìn thấy thân ảnh của anh ta.
Cô cất tiếng gọi, “Tần Nham!”
Ở ngoài cửa Tần Nham như chết lặng.
“Vào đi!”
Bị phát hiện rồi!
Tần Nham cười khổ, đẩy cửa phòng bệnh, lặng lẽ đi vào, anh ta lúc này giống như đứa trẻ làm sai bị trách phạt, đứng ở bên giường, tay chân lóng ngóng không biết để đâu nữa.
Lưu Tuyền có chút đau lòng.
“Sao anh đứng ở cửa mà không bước vào phòng.”
“Anh không dám!”
Anh ta sợ tiến vào, thì Tiểu Tuyền nói đến chuyện ly hôn.
Trong lòng Lưu Tuyền lại nhói đau, sớm biết có ngày như vậy sao ban đầu còn làm như thế!
Cô thở dài, vỗ vỗ ở bên cạnh mép giường, Tần Nham ngẩn người, thấy sắc mặt ôn hòa của Lưu Tuyền, không giống như muốn nói ly hôn, trong lòng yên định một chút, nhanh chóng ngồi xuống cạnh giường.
Thấy vậy, Lục Sâm giật nhẹ cánh tay Tiểu Thất.
Tiểu Thất trừng mắt nhìn Tần Nham, có chút không cam chịu nói lời cáo biệt với Lưu Tuyền, “Tiểu Tuyền, cậu nói chuyện với Tần Nham, tớ và Lục Sâm về trước đây.”
“Uhm, về tới nhà báo cho tớ một câu.”
“Ok!”
Hai người ra khỏi phòng bệnh, rồi khép cửa lại.
Trong phòng lúc này chỉ có Lưu Tuyền và Tần Nhanh, Tần Nham có chút căng thẳng, bất an ngồi ở mép giường, không ngừng lấy tay đẩy cặp kính của anh lên.
Đây là một hành động nhỏ của anh ta khi căng thẳng lo lắng!
Ra là vậy, sự ra đi của cô cũng có thể khiến anh ta lo lắng đến vậy?
Đó có phải nói lên rằng..... thực chất trong lòng anh ta là có một vị trí dành cho cô....
Lưu Tuyền tự an ủi chính bản thân mình, trong lòng liền cảm thấy thoải mái một chút.
“Tiểu Tuyền....”
“uh!”
“Em, em nghĩ kỹ chưa?
“Em nghĩ kỹ rồi!”
Tần Nham hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Lưu Tuyền, “vậy bây giờ có thể cho anh biết đáp án của em?”
“Nếu như em nhất quyết đòi ly hôn..... anh sẽ làm thế nào?”
Mặt của Tần Nham mất bình tĩnh, “không ly hôn! dù sao thì anh kiên định sẽ không đồng ý, Tiểu Tuyền, từ ngày chúng ta nhận giấy kết hôn tới giờ, thì chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ly hôn với em! anh biết vì anh đem đến cho em rất nhiều tổn thương, thế nhưng..... chúng ta có thể không nghĩ tới chuyện đau thương đó có được không, nghĩ tới những chuyện tốt đẹp, anh hứa với em rằng, sau này sẽ không có chuyện mẹ anh và Phi Ngữ gây tổn thương cho em nữa! Thất đó, anh lúc sáng sau khi về nhà đã cảnh cáo bọn họ rồi, nhất định sẽ không có chuyện như vậy phát sinh nữa!'
Lưu Tuyền thở dài, “đừng nói nữa!”
“Tiểu Tuyền....”
“Về nhà thôi!”
Tần Nham sửng sốt!
Anh ta không dám tin nhìn thẳng vào ánh mắt của Lưu Tuyền,“em, em em vừa nói cái gì?”
“Về nhà!” Lưu Tuyền nắm lấy tay của Tần Nham, “Tần Nham, em nguyện đồng ý cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu như lần này vẫn không được......chúng ta chia tay thôi! Tần Nham, em không phải là loại người dễ dàng nói đến hai từ ly hôn, anh phải nhớ..... nếu như lần sau mà em nói ra.......vậy chúng ta không còn khả năng quay lại được với nhau nữa!”
Không ly hôn?!
Tần Nham lập tức vui vẻ trở lại, anh dang tay ra ôm trầm lấy Lưu Tuyền, căn bản không có để ý tới câu nói phía sau của cô, “Tiểu Tuyền.... Tiểu Tuyền anh biết em chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ cuộc hôn nhân của chúng ta, em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với em, thật đấy, anh bảo đảm!”
Lưu Tuyền dựa vào vai anh ta, nghe tiếng tim đập loạn nhịp của anh ấy, yên lặng nhắm mắt lại.
Chỉ mong...... anh có thể nói được làm được.
....
Chiều hôm đó, hai người cùng nhau trở về nhà.
Vừa về đến nhà, dì Trương thấy hai người dắt tay nhau trở về, đột nhiên thở phào!
Phản ứng không giống với dì Trương, Tần mẫu và Tần Phi Ngữ sặc mặt tím tái giống như quả cà tím bị đập dập, tới vỡ nát hoàn toàn, hai người lo lắng cúi đầu ngồi trên ghế sopha trong phòng khách, nghe thấy tiếng động, Tần mẫu ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Nham đỡ Lưu Tuyền từng bước từng bước đi tới, trong lòng bà ta lúc này có chút chột dạ.
Ánh mắt nhìn lên người của Lưu Tuyền, Tần Mẫu lập tức áy náy cúi đầu xuống
“Chúng con về rồi!”
“Anh.....” Tần Phi Ngữ cuống quít từ trên ghế sofa đứng lên, cô nhanh bước tới, bộ dang như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay ra đỡ lấy Lưu Tuyền, “chị dâu, chị không sao chứ!”
Lưu Tuyền nghiêng người, né cái đỡ tay của Tân Phi Ngữ.
Tân Phi Ngữ hai tay không trong không khí có chút bối rối, đến cả nụ cười cũng cứng đơ.
“Chị, chị dâu...”
“Đừng có làm mấy chuyện vô dụng này nữa.” Lưu Tuyền ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tần Phi Ngữ, “Tần Phi Ngữ, tôi có làm sao không phải cô là người biết rõ nhất hơn bất kỳ ai sao! Chúng ta người trong nhà chuyện gì đều biết thì không cần phải giả bộ như không có chuyện vậy!”
Về sau, Tần Phi Ngữ cũng được, Tần mẫu cũng được, cô không muốn cùng với hai bọn họ đóng kịch nữa!
Những diễn xuất thấp hèn của hai mẹ con họ, cô cũng xem đủ rồi.
“Chị dâu!” Tần Phi Ngữ trong lòng hận muốn chết, nhưng cô biết, nếu như bây giờ cô đắc tội với Lưu Tuyền, đối với cô ta một chút tốt đẹp cũng không có, Tần Phi Ngữ cắn răng, bỗng “bụp bụp” một tiếng bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Lưu Tuyền, cô rơi cả nước mắt nước mũi xám hối, “chị dâu em biết rồi, em lần này thật sự đã rút ra bài học rồi, em là trong phút chốc bị mỡ lợn che lấp con tim rồi, vì vậy mới làm ra chuyện như thế, chị dâu em van chị, đừng có báo cảnh sát được không.... em năm nay mới 20 tuổi, nếu như ngồi tù mấy năm, đời em coi như xong rồi....”
“Thế cô không nghĩ qua, một người phụ nữ bị cưỡng hiếp rồi quay phim, thì cả đời cô ấy sẽ như thế nào?”
Tần Phi Ngữ á khẩu không nói lên lời.
Cô ta đương nhiên đã nghĩ qua, nếu như chuyện của cô thành công, thì Lưu Tuyền khẳng định sẽ trở thành đối tượng cho bị hàng nghìn hàng vạn người mắng chửi, trên mạng xã hội cộng đồng dân mạng từng người từng câu nói đều có thể nhấn chìm cô ta đến chết!