Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-82
CHƯƠNG 82:
CHƯƠNG 82:
Cao Thanh Thu tắm rửa xong, khi bước xuống thì Hoa Ngọc Thành đã kết thúc công việc, anh đang ngồi tám chuyện với Hoa Châu Du trong phòng khách.
Hoa Châu Du nói: “Tối qua khi Đinh Cẩn về nhà, chị đã nói với nó sau này đừng qua lại gì với Vũ Mình Hân kia nữa, nó cứ khăng khăng không nghe, em nói xem sao nó lại cố chấp đến như vậy? Rõ ràng trước đây chị nói gì nó đều vâng dạ nghe theo.”
Hoa Ngọc Thành bình tĩnh nói: “nó không phải là đứa trẻ nữa rồi, có suy nghĩ chủ kiến của riêng mình.”
“Nhưng mà nếu nó cứ ở cùng Vũ Minh Hân thì về sau khó tránh khỏi gặp mặt được, chị lo Thanh Thu sẽ suy nghĩ nhiều thôi.” Hoa Châu Du thở dài: “em nói xem cục cưng nhà chị có phải đang cố ý đối chọi với Cao Thanh Thu không, trước đây nó đâu như vậy chứ, tại sao lại không thích Thanh Thu đến như vậy?”
Lời của Hoa Châu Du khiến Hoa Ngọc Thành ngây người một lúc.
Anh ngẩng đầu nhìn Cao Thanh Thu đứng trên bậc thang.
Cô vừa tắm xong, trên người mặc một chiếc áo thun rộng rãi, mái tóc vẫn còn ướt đẫm, thấy thế Hoa Ngọc Thành liền cau mày theo thói quen: “sao em không hong khô tóc rồi mới xuống đây hả?”
“Dù sao trời khá oi bức, sẽ nhanh khô thôi.” Cao Thanh Thu bước xuống chào hỏi Hoa Châu Du rồi ngồi xuống bên cạnh Hoa Ngọc Thành.
Vừa nãy nghe bọn họ nói về quan hệ giữa cô và Đinh Cẩn khiến Cao Thanh Thu hơi chột dạ.
Chị Du và chú tốt với cô như vậy, nếu bọn họ biết mối quan hệ lúc trước giữa cô và Đinh Cẩn, có phải sẽ vì vậy mà ghét bỏ cô không?
May mà trước mặt Cao Thanh Thu, Hoa Châu Du cũng không nhắc gì về việc của Định Cẩn và Vũ Minh Hân nữa, chỉ cười nói: “Thôi chị bận việc đi trước, không làm phiền vợ chồng trẻ hai đứa nữa.”
Ba chữ “vợ chồng trẻ” khiến Cao Thanh Thu hơi ngượng ngùng.
Chưa kịp phản ứng thì Dì Ngô đã sớm được Hoa Ngọc Thành dặn đi lấy khăn đưa qua.
Hoa Ngọc Thành nhận khăn rồi trông về mái tóc vẫn còn ướt đẫm của Cao Thanh Thu: “Tới đây.”
Cao Thanh Thu mới biết anh đang muốn lau khô tóc giúp, cô ngại ngùng khi khiến anh phải tự tay để giúp mình: “Hay là để em tự làm thôi!”
Đôi ngươi đen trong mắt anh chỉ chứa đầy hình ảnh của cô, cũng không đưa khăn cho cô.
Truyện bản quyền up trên app mê tình truyện
Cô đành nhích cái mông qua, cách anh gần hơn một khoảng thì Hoa Ngọc Thành đã ôm cô vào lòng
Rồi anh cứ thế giúp cô lau tóc, tay anh hơi dùng sức nhưng động tác lại rất dịu dàng.
Cao Thanh Thu nói: “rất nhanh sẽ khô mà.”
“Trong phòng lạnh.”
Điều hòa đang mở, rất dễ bị thổi đến cảm lạnh.
Cao Thanh Thu kháng nghị nói: “Em nào có yếu ớt vậy đâu?”
“Em đã quên rồi trước đây vì đâu mà mắc bệnh hay sao?”
“Chú thật là nghiêm khắc quá rồi đó.” Đến ăn kem anh cũng trông trừng, lướt điện thoại cũng xen vào, bây giờ còn để ý đến cả tóc tai ướt hay không nữa.
“Hửm?” giọng Hoa Ngọc Thành kéo dài: “Bây giờ em đã bắt đầu ghét bỏ tôi rồi?”
Cao Thanh Thu cười cười: “Không ghét mà.”
Hoa Ngọc Thành giúp cố lau khô mái tóc xong, mới đặt khăn vào cạnh đó, nghiêm trang nói với Cao Thanh Thu: “Tôi ý, làm người hơi bá đạo chút, không phải lúc nào cũng thuận theo ý em đâu, nếu em không nghe lới, tôi sẽ giận, cho nên tôi hi vọng em sớm quen với điều đó đi.”
“Thật sự rất bá đạo!” Cao Thanh Thu nháy nháy mắt nhìn Hoa Ngọc Thành, đầu đụng một cái vào lồng ngực cứng rắn của anh: “Nhưng mà em thích nên phải làm sao đây?”
Không cho cô ăn kem là sợ cô đau bụng, không cho cô dùng điện thoại là sợ sẽ hỏng đôi mắt cô, tóc cô ướt lại sợ cô bị cảm...
Nếu như bá đạo là như vậy, thì dù anh bá đạo thêm tí nữa, Cao Thanh Thu cô cũng cam tâm tình nguyện.
-
Thứ bảy, buổi sáng đổ chút mưa dong, trời cũng không qua oi bức nữa, Cao Thanh Thu đứng trước cổng ra vào tàu cao tốc, nhìn thấy ông Cao và bà Cao từ bên trong đi ra liền vội đi qua nghênh đón họ: “Ba, mẹ.”
CHƯƠNG 82:
Cao Thanh Thu tắm rửa xong, khi bước xuống thì Hoa Ngọc Thành đã kết thúc công việc, anh đang ngồi tám chuyện với Hoa Châu Du trong phòng khách.
Hoa Châu Du nói: “Tối qua khi Đinh Cẩn về nhà, chị đã nói với nó sau này đừng qua lại gì với Vũ Mình Hân kia nữa, nó cứ khăng khăng không nghe, em nói xem sao nó lại cố chấp đến như vậy? Rõ ràng trước đây chị nói gì nó đều vâng dạ nghe theo.”
Hoa Ngọc Thành bình tĩnh nói: “nó không phải là đứa trẻ nữa rồi, có suy nghĩ chủ kiến của riêng mình.”
“Nhưng mà nếu nó cứ ở cùng Vũ Minh Hân thì về sau khó tránh khỏi gặp mặt được, chị lo Thanh Thu sẽ suy nghĩ nhiều thôi.” Hoa Châu Du thở dài: “em nói xem cục cưng nhà chị có phải đang cố ý đối chọi với Cao Thanh Thu không, trước đây nó đâu như vậy chứ, tại sao lại không thích Thanh Thu đến như vậy?”
Lời của Hoa Châu Du khiến Hoa Ngọc Thành ngây người một lúc.
Anh ngẩng đầu nhìn Cao Thanh Thu đứng trên bậc thang.
Cô vừa tắm xong, trên người mặc một chiếc áo thun rộng rãi, mái tóc vẫn còn ướt đẫm, thấy thế Hoa Ngọc Thành liền cau mày theo thói quen: “sao em không hong khô tóc rồi mới xuống đây hả?”
“Dù sao trời khá oi bức, sẽ nhanh khô thôi.” Cao Thanh Thu bước xuống chào hỏi Hoa Châu Du rồi ngồi xuống bên cạnh Hoa Ngọc Thành.
Vừa nãy nghe bọn họ nói về quan hệ giữa cô và Đinh Cẩn khiến Cao Thanh Thu hơi chột dạ.
Chị Du và chú tốt với cô như vậy, nếu bọn họ biết mối quan hệ lúc trước giữa cô và Đinh Cẩn, có phải sẽ vì vậy mà ghét bỏ cô không?
May mà trước mặt Cao Thanh Thu, Hoa Châu Du cũng không nhắc gì về việc của Định Cẩn và Vũ Minh Hân nữa, chỉ cười nói: “Thôi chị bận việc đi trước, không làm phiền vợ chồng trẻ hai đứa nữa.”
Ba chữ “vợ chồng trẻ” khiến Cao Thanh Thu hơi ngượng ngùng.
Chưa kịp phản ứng thì Dì Ngô đã sớm được Hoa Ngọc Thành dặn đi lấy khăn đưa qua.
Hoa Ngọc Thành nhận khăn rồi trông về mái tóc vẫn còn ướt đẫm của Cao Thanh Thu: “Tới đây.”
Cao Thanh Thu mới biết anh đang muốn lau khô tóc giúp, cô ngại ngùng khi khiến anh phải tự tay để giúp mình: “Hay là để em tự làm thôi!”
Đôi ngươi đen trong mắt anh chỉ chứa đầy hình ảnh của cô, cũng không đưa khăn cho cô.
Truyện bản quyền up trên app mê tình truyện
Cô đành nhích cái mông qua, cách anh gần hơn một khoảng thì Hoa Ngọc Thành đã ôm cô vào lòng
Rồi anh cứ thế giúp cô lau tóc, tay anh hơi dùng sức nhưng động tác lại rất dịu dàng.
Cao Thanh Thu nói: “rất nhanh sẽ khô mà.”
“Trong phòng lạnh.”
Điều hòa đang mở, rất dễ bị thổi đến cảm lạnh.
Cao Thanh Thu kháng nghị nói: “Em nào có yếu ớt vậy đâu?”
“Em đã quên rồi trước đây vì đâu mà mắc bệnh hay sao?”
“Chú thật là nghiêm khắc quá rồi đó.” Đến ăn kem anh cũng trông trừng, lướt điện thoại cũng xen vào, bây giờ còn để ý đến cả tóc tai ướt hay không nữa.
“Hửm?” giọng Hoa Ngọc Thành kéo dài: “Bây giờ em đã bắt đầu ghét bỏ tôi rồi?”
Cao Thanh Thu cười cười: “Không ghét mà.”
Hoa Ngọc Thành giúp cố lau khô mái tóc xong, mới đặt khăn vào cạnh đó, nghiêm trang nói với Cao Thanh Thu: “Tôi ý, làm người hơi bá đạo chút, không phải lúc nào cũng thuận theo ý em đâu, nếu em không nghe lới, tôi sẽ giận, cho nên tôi hi vọng em sớm quen với điều đó đi.”
“Thật sự rất bá đạo!” Cao Thanh Thu nháy nháy mắt nhìn Hoa Ngọc Thành, đầu đụng một cái vào lồng ngực cứng rắn của anh: “Nhưng mà em thích nên phải làm sao đây?”
Không cho cô ăn kem là sợ cô đau bụng, không cho cô dùng điện thoại là sợ sẽ hỏng đôi mắt cô, tóc cô ướt lại sợ cô bị cảm...
Nếu như bá đạo là như vậy, thì dù anh bá đạo thêm tí nữa, Cao Thanh Thu cô cũng cam tâm tình nguyện.
-
Thứ bảy, buổi sáng đổ chút mưa dong, trời cũng không qua oi bức nữa, Cao Thanh Thu đứng trước cổng ra vào tàu cao tốc, nhìn thấy ông Cao và bà Cao từ bên trong đi ra liền vội đi qua nghênh đón họ: “Ba, mẹ.”