Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-526
CHƯƠNG 526:
"Nhìn thấy bàn kia khách ở trong phòng VIP cao cấp nhất không? Cô bé con dâu của Nhà họ Hoa ý."
"Trời ạ! Nhìn cô ta còn ít tuổi hơn tôi."
"Thì đúng rồi? Nghe nói vẫn còn đi học đại học."
"Cũng thật tốt số quá!"
"Lúc trước vị hôn thê của Hoa tổng là Dương đại tiểu thư. Dương đại tiểu thư từ hôn, Hoa tổng bị liệt nên mới cưới cô ta! Nghe nói nhà cô ta rất nghèo, bỗng chốc trở thành Hoa phu nhân, quả thực là chim sẻ biến Phượng Hoàng."
"Cái này cũng khó nói lắm." Một người khác nói: "Ban đầu Hoa tổng ngồi trên xe lăn, mới cưới cô ta. Hiện tại anh ta đứng lên được rồi, còn có thể coi cô ta là vợ không, ai biết được?"
"Điều này cũng đúng. Nghe nói Dương đại tiểu thư kia hiện tại muốn quay lại! Tôi có bạn làm ở Hoa Thị, nghe nói hôm nay Dương đại tiểu thư đi tìm Hoa tổng, còn bị đuổi ra ngoài. Mấy cô nói xem, ngay cả Dương Nhạc Linh Hoa tổng còn không để vào mắt thì bé chim sẻ kia tính là gì?"
"Ai biết được."
"Tôi cũng cảm thấy không biết. Cô bé kia có điểm gì xứng với Hoa tổng đâu cơ chứ?"
Cao Thanh Thu nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, không khỏi dừng bước lại.
Từ khi Hoa Ngọc Thành tốt lên, những lời ong tiếng ve như vậy, cô đã nghe rất nhiều rất nhiều lần.
Vốn tưởng rằng anh là một người đàn ông bình thường đối xử tốt với vợ, trong nhà có chút tiền, nhưng mà nghe bọn họ nói cô mới biết, mình đã đánh giá thấp anh rồi.
Nghe từ trong miệng người ngoài những lời này làm cho cô ý thức được, bản thân mình giống như một con hề đứng ở bên cạnh anh, căn bản không xứng với anh.
Coi như người nhà họ Hoa có chiều chuộng cô đến đâu đi chăng nữa, cũng sẽ không thể thay thế được sự thật: Cô không xứng với anh.
Trong đám người đó có người nhận ra Cao Thanh Thu, vội vàng nhắc nhở bạn của mình, làm cho các mấy người kia phải ngậm miệng.
Những lời này, truyền tới nơi này, tóm lại không tốt, cho nên bọn họ đều chỉ dám nói riêng một chút.
Cao Thanh Thu bắt gặp ánh mắt phức tạp của bọn họ, đi ra khỏi phòng vệ sinh, đứng ở trước gương, mở vòi nước.
Lúc trước cô cùng lúc Hoa Ngọc Thành kết hôn, anh còn ngồi trên xe lăn, cô nhớ khi đó, tất cả mọi người đều nói, cô là vì tiền.
Bây giờ, anh đã bình phục, những người này lại nói, cô không xứng với Hoa Ngọc Thành, sớm muộn cũng sẽ bị đá.
Thế giới này rất thực tế, chung quy luôn coi trọng môn đăng hộ đối.
Giống như Dương Nhạc Linh, Nhà họ Dương mới xứng với Nhà họ Hoa, xứng với Hoa Ngọc Thành, người bên cạnh cũng sẽ không nói được lời ong tiếng ve, cảm thấy hai người họ ở chung một chỗ là chuyện đương nhiên.
Nhưng nếu đổi lại là cô, hết thảy tất cả đều không giống như vậy nữa.
Khả năng cũng vì lý do đó, Dương Nhạc Linh ở trước mặt cô mới tự tin đến như vậy!
-
Buổi tối, Hoa Ngọc Thành tắm xong, mặc đồ ngủ đi ra ngoài, nhìn thấy cô vẫn đang một mình ngồi ở ngoài ban công, nhìn bầu trời đêm.
Anh đi tới, cầm áo khoác choàng lên người cô, ân cần nói "Bên ngoài lạnh lắm, đi vào trong ngồi đi."
"Không sao, em muốn ngắm cảnh một lúc." Cao Thanh Thu nhìn bên ngoài, không quay lại nhìn anh, ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng mà anh cảm nhận được tâm tình cô đang bất ổn.
Hoa Ngọc Thành ngồi xuống, ôn nhu hỏi, "Em sao thế?"
Anh không hỏi thì thôi, vừa hỏi như vậy, Cao Thanh Thu cảm giác hốc mắt của mình nóng lên, mũi ê ẩm.
Trong đầu sớm bị những lời nói hôm nay nghe được đó làm cho bất an.
Hoa Ngọc Thành ôm bả vai của cô, "Anh biết, hai ngày nay em phải chịu ủy khuất do Dương Nhạc Linh, nhưng anh bảo đảm, sau này cô ta sẽ không dám xuất hiện ở trước mặt em nữa, đừng buồn nữa có được không?"
"Nhìn thấy bàn kia khách ở trong phòng VIP cao cấp nhất không? Cô bé con dâu của Nhà họ Hoa ý."
"Trời ạ! Nhìn cô ta còn ít tuổi hơn tôi."
"Thì đúng rồi? Nghe nói vẫn còn đi học đại học."
"Cũng thật tốt số quá!"
"Lúc trước vị hôn thê của Hoa tổng là Dương đại tiểu thư. Dương đại tiểu thư từ hôn, Hoa tổng bị liệt nên mới cưới cô ta! Nghe nói nhà cô ta rất nghèo, bỗng chốc trở thành Hoa phu nhân, quả thực là chim sẻ biến Phượng Hoàng."
"Cái này cũng khó nói lắm." Một người khác nói: "Ban đầu Hoa tổng ngồi trên xe lăn, mới cưới cô ta. Hiện tại anh ta đứng lên được rồi, còn có thể coi cô ta là vợ không, ai biết được?"
"Điều này cũng đúng. Nghe nói Dương đại tiểu thư kia hiện tại muốn quay lại! Tôi có bạn làm ở Hoa Thị, nghe nói hôm nay Dương đại tiểu thư đi tìm Hoa tổng, còn bị đuổi ra ngoài. Mấy cô nói xem, ngay cả Dương Nhạc Linh Hoa tổng còn không để vào mắt thì bé chim sẻ kia tính là gì?"
"Ai biết được."
"Tôi cũng cảm thấy không biết. Cô bé kia có điểm gì xứng với Hoa tổng đâu cơ chứ?"
Cao Thanh Thu nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, không khỏi dừng bước lại.
Từ khi Hoa Ngọc Thành tốt lên, những lời ong tiếng ve như vậy, cô đã nghe rất nhiều rất nhiều lần.
Vốn tưởng rằng anh là một người đàn ông bình thường đối xử tốt với vợ, trong nhà có chút tiền, nhưng mà nghe bọn họ nói cô mới biết, mình đã đánh giá thấp anh rồi.
Nghe từ trong miệng người ngoài những lời này làm cho cô ý thức được, bản thân mình giống như một con hề đứng ở bên cạnh anh, căn bản không xứng với anh.
Coi như người nhà họ Hoa có chiều chuộng cô đến đâu đi chăng nữa, cũng sẽ không thể thay thế được sự thật: Cô không xứng với anh.
Trong đám người đó có người nhận ra Cao Thanh Thu, vội vàng nhắc nhở bạn của mình, làm cho các mấy người kia phải ngậm miệng.
Những lời này, truyền tới nơi này, tóm lại không tốt, cho nên bọn họ đều chỉ dám nói riêng một chút.
Cao Thanh Thu bắt gặp ánh mắt phức tạp của bọn họ, đi ra khỏi phòng vệ sinh, đứng ở trước gương, mở vòi nước.
Lúc trước cô cùng lúc Hoa Ngọc Thành kết hôn, anh còn ngồi trên xe lăn, cô nhớ khi đó, tất cả mọi người đều nói, cô là vì tiền.
Bây giờ, anh đã bình phục, những người này lại nói, cô không xứng với Hoa Ngọc Thành, sớm muộn cũng sẽ bị đá.
Thế giới này rất thực tế, chung quy luôn coi trọng môn đăng hộ đối.
Giống như Dương Nhạc Linh, Nhà họ Dương mới xứng với Nhà họ Hoa, xứng với Hoa Ngọc Thành, người bên cạnh cũng sẽ không nói được lời ong tiếng ve, cảm thấy hai người họ ở chung một chỗ là chuyện đương nhiên.
Nhưng nếu đổi lại là cô, hết thảy tất cả đều không giống như vậy nữa.
Khả năng cũng vì lý do đó, Dương Nhạc Linh ở trước mặt cô mới tự tin đến như vậy!
-
Buổi tối, Hoa Ngọc Thành tắm xong, mặc đồ ngủ đi ra ngoài, nhìn thấy cô vẫn đang một mình ngồi ở ngoài ban công, nhìn bầu trời đêm.
Anh đi tới, cầm áo khoác choàng lên người cô, ân cần nói "Bên ngoài lạnh lắm, đi vào trong ngồi đi."
"Không sao, em muốn ngắm cảnh một lúc." Cao Thanh Thu nhìn bên ngoài, không quay lại nhìn anh, ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng mà anh cảm nhận được tâm tình cô đang bất ổn.
Hoa Ngọc Thành ngồi xuống, ôn nhu hỏi, "Em sao thế?"
Anh không hỏi thì thôi, vừa hỏi như vậy, Cao Thanh Thu cảm giác hốc mắt của mình nóng lên, mũi ê ẩm.
Trong đầu sớm bị những lời nói hôm nay nghe được đó làm cho bất an.
Hoa Ngọc Thành ôm bả vai của cô, "Anh biết, hai ngày nay em phải chịu ủy khuất do Dương Nhạc Linh, nhưng anh bảo đảm, sau này cô ta sẽ không dám xuất hiện ở trước mặt em nữa, đừng buồn nữa có được không?"