Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-310
CHƯƠNG 310:
Nói tới chỗ này, Bà Cao ríu rít khóc, "đúng, chị mày hận tao, hận tao không cho nó đi học, nhưng tao có cách gì? Tao không phải chỉ hy vọng nó lấy được một thằng chồng tử tế, giàu có sao? Mày nhìn trong mắt nó, có cái nhà này không?"
Bà Cao khóc như thể mình ấm ức lắm, làm cho trong lòng Cao Thanh Thu rất khó chịu.
lúc trước chỉ cảm thấy Bà Cao rất đáng hận, nhưng mà, nghe bà ta nói những lời này, lại có chút khổ sở.
Cô biết, mẹ của cô ít học, cho nên, bà ta không thấy được ý nghĩa của việc đi học, luôn cảm thấy con gái có đi học nhiều hơn nữa cũng chỉ lãng phí...
Cô cảm thấy đáng buồn thay mẹ cô.
Bà Cao thật ra so với Hoa Châu Du cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhưng mà, đứng chung một chỗ, người bên cạnh căn bản không có cách tưởng tượng hai người họ là người cùng một thời đại.
Một người sống ở trên đỉnh, sống an nhàn sung sướng.
Một người sống ở tầng dưới chót, khổ cực vất vả.
Cao Thanh Thu quay đầu lại, nhìn Bà Cao một cái, trên gương mặt đó đã phủ đầy nếp nhăn, những thứ kia đều là sinh hoạt lưu lại trên người mẹ cô.
"Tiền nằm viện con đã trả rồi. Đây con còn có sáu triệu, con biết bố mẹ cho Thanh Đức đi học, sinh hoạt rất túng quẫn. Tiền mặc dù không nhiều, nhưng hy vọng mẹ cầm lấy để chi tiêu." Cao Thanh Thu từ trong túi xách lấy ra tiền nhét vào trong tay Bà Cao.
Bà Cao vốn cho là Cao Thanh Thu sẽ giống như trước cùng bà ta tranh cãi, không nghĩ tới lại cho bà ta tiền.
Nhưng bà ta lại lập tức xụ mặt, "có mỗi sáu triệu, mày định bố thí cho ăn mày à?"
Cao Thanh Thu cười một tiếng, "mẹ còn muốn bao nhiêu nữa chứ? Con gái của mẹ chỉ có một chút năng lực này thôi, số tiền này đều là con khổ sở kiếm, nếu mẹ chê ít, cũng không có hơn đâu. Con đi về trước."
Cao Thanh Thu nhìn Cao Thanh Đức, đi ra khỏi cửa.
Cô mới vừa đi ra, liền thấy Lý Sơn đứng ở bên ngoài hành lang.
Nhìn thấy Lý Sơn, cô có chút ngoài ý muốn, "Sao anh lại tới đây?"
Ánh mắt của Lý Sơn có chút phức tạp,anh ta nói: "Ngài Hoa không yên tâm, bảo tôi tới xem một chút.cậu Thanh Đức như thế nào rồi?"
Ông xã... Thật đúng là lúc nào cũng nghĩ tới cô.
"Không có việc gì, có mẹ tôi ở đây chăm sóc cho nó rồi."
mình thì coi như xong đi, nhưng còn về Thanh Đức Bà Cao rất để tâm, sẽ không để cho nó xảy ra chuyện.
Lý Sơn gật đầu một cái, đi theo sau lưng Cao Thanh Thu ra khỏi bệnh viện, anh ta trầm mặc nhìn Cao Thanh Thu, luôn cảm thấy trên người cô có một loại chững chạc không phù hợp cái lứa tuổi này của cô.
Nhớ tới những gì mới vừa rồi mình ở ngoài phòng bệnh nghe thấy, có chút ngoài ý muốn.
Lý Sơn mở miệng nói: "Tôi còn tưởng rằng phu nhân đời này sẽ cả đời không qua lại với mẹ cô nữa! Bà ấy ban đầu đối với cô như vậy..."
"A..." Cao Thanh Thu nở nụ cười, không biết tại sao, phát hiện hốc mắt của mình lại ươn ướt:
"Anh biết không? Mẹ tôu lúc trước cũng đã từng rất thương yêu tôi.
Tôi nhớ lúc tôi tám chín tuổi, bà ấy còn chưa đi làm ở quán lẩu như bây giờ, mà đang phụ hồ, trộn vữa vác gạch cho người ta.
Cả ngày vác đống gạch mấy nghìn viên lên tầng 4 của công trình đang xây, vất vả như thế mà tiền lương của mẹ tôi vẫn không đủ cho gia đình tôi mua thịt ăn, ngày tiếp theo mẹ tôi cật lực làm việc, miễn cưỡng có thể kiếm được một trăm nghìn. Mua đồ ăn ngon cho Thanh Đức và tôi...
Kể từ lúc đó tôi tự nói với bản thân mình, một ngày nào đó, tôi phải kiếm thật nhiều tiền để hiếu thuận với bà ấy, tôi không biết mình làm sao có thể kiếm ra tiền,chuyện duy nhất có thể làm, chẳng qua là nỗ lực học, cho nên thành tích cũng không tệ.
Nói tới chỗ này, Bà Cao ríu rít khóc, "đúng, chị mày hận tao, hận tao không cho nó đi học, nhưng tao có cách gì? Tao không phải chỉ hy vọng nó lấy được một thằng chồng tử tế, giàu có sao? Mày nhìn trong mắt nó, có cái nhà này không?"
Bà Cao khóc như thể mình ấm ức lắm, làm cho trong lòng Cao Thanh Thu rất khó chịu.
lúc trước chỉ cảm thấy Bà Cao rất đáng hận, nhưng mà, nghe bà ta nói những lời này, lại có chút khổ sở.
Cô biết, mẹ của cô ít học, cho nên, bà ta không thấy được ý nghĩa của việc đi học, luôn cảm thấy con gái có đi học nhiều hơn nữa cũng chỉ lãng phí...
Cô cảm thấy đáng buồn thay mẹ cô.
Bà Cao thật ra so với Hoa Châu Du cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhưng mà, đứng chung một chỗ, người bên cạnh căn bản không có cách tưởng tượng hai người họ là người cùng một thời đại.
Một người sống ở trên đỉnh, sống an nhàn sung sướng.
Một người sống ở tầng dưới chót, khổ cực vất vả.
Cao Thanh Thu quay đầu lại, nhìn Bà Cao một cái, trên gương mặt đó đã phủ đầy nếp nhăn, những thứ kia đều là sinh hoạt lưu lại trên người mẹ cô.
"Tiền nằm viện con đã trả rồi. Đây con còn có sáu triệu, con biết bố mẹ cho Thanh Đức đi học, sinh hoạt rất túng quẫn. Tiền mặc dù không nhiều, nhưng hy vọng mẹ cầm lấy để chi tiêu." Cao Thanh Thu từ trong túi xách lấy ra tiền nhét vào trong tay Bà Cao.
Bà Cao vốn cho là Cao Thanh Thu sẽ giống như trước cùng bà ta tranh cãi, không nghĩ tới lại cho bà ta tiền.
Nhưng bà ta lại lập tức xụ mặt, "có mỗi sáu triệu, mày định bố thí cho ăn mày à?"
Cao Thanh Thu cười một tiếng, "mẹ còn muốn bao nhiêu nữa chứ? Con gái của mẹ chỉ có một chút năng lực này thôi, số tiền này đều là con khổ sở kiếm, nếu mẹ chê ít, cũng không có hơn đâu. Con đi về trước."
Cao Thanh Thu nhìn Cao Thanh Đức, đi ra khỏi cửa.
Cô mới vừa đi ra, liền thấy Lý Sơn đứng ở bên ngoài hành lang.
Nhìn thấy Lý Sơn, cô có chút ngoài ý muốn, "Sao anh lại tới đây?"
Ánh mắt của Lý Sơn có chút phức tạp,anh ta nói: "Ngài Hoa không yên tâm, bảo tôi tới xem một chút.cậu Thanh Đức như thế nào rồi?"
Ông xã... Thật đúng là lúc nào cũng nghĩ tới cô.
"Không có việc gì, có mẹ tôi ở đây chăm sóc cho nó rồi."
mình thì coi như xong đi, nhưng còn về Thanh Đức Bà Cao rất để tâm, sẽ không để cho nó xảy ra chuyện.
Lý Sơn gật đầu một cái, đi theo sau lưng Cao Thanh Thu ra khỏi bệnh viện, anh ta trầm mặc nhìn Cao Thanh Thu, luôn cảm thấy trên người cô có một loại chững chạc không phù hợp cái lứa tuổi này của cô.
Nhớ tới những gì mới vừa rồi mình ở ngoài phòng bệnh nghe thấy, có chút ngoài ý muốn.
Lý Sơn mở miệng nói: "Tôi còn tưởng rằng phu nhân đời này sẽ cả đời không qua lại với mẹ cô nữa! Bà ấy ban đầu đối với cô như vậy..."
"A..." Cao Thanh Thu nở nụ cười, không biết tại sao, phát hiện hốc mắt của mình lại ươn ướt:
"Anh biết không? Mẹ tôu lúc trước cũng đã từng rất thương yêu tôi.
Tôi nhớ lúc tôi tám chín tuổi, bà ấy còn chưa đi làm ở quán lẩu như bây giờ, mà đang phụ hồ, trộn vữa vác gạch cho người ta.
Cả ngày vác đống gạch mấy nghìn viên lên tầng 4 của công trình đang xây, vất vả như thế mà tiền lương của mẹ tôi vẫn không đủ cho gia đình tôi mua thịt ăn, ngày tiếp theo mẹ tôi cật lực làm việc, miễn cưỡng có thể kiếm được một trăm nghìn. Mua đồ ăn ngon cho Thanh Đức và tôi...
Kể từ lúc đó tôi tự nói với bản thân mình, một ngày nào đó, tôi phải kiếm thật nhiều tiền để hiếu thuận với bà ấy, tôi không biết mình làm sao có thể kiếm ra tiền,chuyện duy nhất có thể làm, chẳng qua là nỗ lực học, cho nên thành tích cũng không tệ.