Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-25
CHƯƠNG 25
CHƯƠNG 25
Ngay khi nhìn thấy Cao Thanh Thu, Vũ Minh Hân gần như nhận định theo bản năng rằng, Cao Thanh Thu đến tìm Đinh Cẩn.
Chỉ có điều, họ đã chia tay rồi mà, Cao Thanh Thu chạy tới đây cũng vô liêm sỉ quá ấy chứ?
Cao Thanh Thu vốn không định để ý tới Vũ Minh Hân, nhìn cô ta căng thẳng như vậy, cô thấy khá tức cười.
Vũ Minh Hân sẽ không cho rằng cô đến đây tìm Đinh Cẩn đấy chứ?
Cao Thanh Thu hỏi lại: "Đây là nơi như thế nào?"
"Đây là nhà họ Hoa! Không phải nơi mà người như cô có thể đến được. Cô và Đinh Cẩn đã chia tay rồi, chạy đến nhà anh ấy làm gì? Cao Thanh Thu, chỉ với hoàn cảnh gia đình nhà cô, cô tưởng rằng, người nhà họ sẽ để mắt tới cô sao?"
Tuy rằng Vũ Minh Hân không hề cảm thấy Cao Thanh Thu có thể trở thành mối uy hiếp, nhưng vẫn sợ sự xuất hiện của Cao Thanh Thu sẽ gây ra rắc rối gì đó.
Câu nói của Vũ Minh Hân khiến Cao Thanh Thu cười cười: "Nơi mà cô đến được, tôi không đến được à?"
"Tôi là bạn gái của Đinh Cẩn, cô thì sao?" Vũ Minh Hân nói: "Cô có thể dứt khoát một tí được không? Cứ quấn riết lấy Đinh Cẩn như vậy thú vị lắm à? Lần trước anh ấy đã đuổi cô đi rồi, chẳng lẽ cô không hiểu như thế nghĩa là gì à?"
Nhìn bộ dạng nóng lòng muốn đuổi mình đi của Vũ Minh Hân, Cao Thanh Thu cảm thấy rất tức cười: "Nghĩa là gì?"
"Anh ấy với cô đã hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa. Muốn cho cô từ bỏ hi vọng đấy!"
Cao Thanh Thu liếc mắt nhìn Đinh Cẩn đang ngồi ở đó, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Vũ Minh Hân đảo mắt: "Chẳng lẽ cô đến đây để vay tiền?"
"Đúng vậy! Tôi đến vay tiền đấy." Cao Thanh Thu nói: "Tôi không đi học được, tất nhiên phải tìm cách mà vay tiền. Lỡ như Đinh Cẩn cho tôi vay thì sao!"
"Cô mơ hay quá nhỉ, anh ấy không thể nào cho cô vay tiền được, nếu như cô thông minh thì mau đi đi, tránh để lát nữa người nhà họ tới, chỉ có cô mất mặt thôi." Trong mắt Vũ Minh Hân, Cao Thanh Thu chưa hiểu chuyện đời, chẳng hiểu gì cả, chỉ khiến người nhà họ Hoa chán ghét.
Cao Thanh Thu không nói gì.
Đúng lúc này, bà Hoa bước tới, nhìn thấy Cao Thanh Thu và Vũ Minh Hân đứng cạnh nhau, bà nói: "Thanh Thu đến rồi à, mau ngồi đi, đứng đó làm gì!"
Thấy cô đứng cùng với Vũ Minh Hân, hai người cách nhau rất gần, bà Hoa cười hỏi: "Hai đứa quen nhau à?"
Vũ Minh Hân ban nãy còn nóng lòng muốn đuổi Cao Thanh Thu đi, bây giờ đông cứng lại, không ngờ bà ngoại của Đinh Cẩn còn có vẻ rất quen với Cao Thanh Thu?
Lẽ nào, khi mình không biết, Đinh Cẩn đã dẫn Cao Thanh Thu tới đây trước rồi?
Nhìn Vũ Minh Hân cứng ngắc bên cạnh, không biết cái gì, Cao Thanh Thu cười cười, bước tới sô pha và ngồi xuống: "Chúng con học cùng trường ạ."
Bà Hoa gật đầu: "Hóa ra là vậy, nào, ăn chút hoa quả đi."
Vì lí do Hoa Ngọc Thành, bà Hoa rất thương Cao Thanh Thu.
Hoa quả vừa mới cắt xong, chẳng buồn để tâm tới Đinh Cẩn đã đưa cho Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu nhận lấy: "Con cảm ơn."
Cảnh tượng trước mắt khiến Vũ Minh Hân rất nghi hoặc.
Cô ta bước trở về vị trí, ngồi xuống bên cạnh Đinh Cẩn.
Cảm giác Cao Thanh Thu được cưng chiều như một nàng công chúa.
Cho dù hôm nay cô ta tới, cũng chẳng thấy người nhà họ Hoa đối xử nhiệt tình với mình như vậy.
Cô ta biết, nhà họ Hoa rất có địa vị ở thành phố Kinh Châu, có thể nói chuyện với người nhà họ, Vũ Minh Hân đã cảm thấy vinh hạnh lắm rồi, căn bản không dám tưởng tượng đến việc được họ cưng chiều.
Nhưng mà... dựa vào cái gì mà Cao Thanh Thu có thể?
Chỉ trong thời gian Cao Thanh Thu ăn dưa vàng, sắc mặt Vũ Minh Hân đã thay đổi mấy bận.
Cao Thanh Thu là một cô gái ham ăn, cho nên trông cô ăn cái gì cũng có vẻ rất hạnh phúc. Thấy cô ăn vui vẻ như thế, bà Hoa hỏi với vẻ yêu thương: "Ngon không con?"
CHƯƠNG 25
Ngay khi nhìn thấy Cao Thanh Thu, Vũ Minh Hân gần như nhận định theo bản năng rằng, Cao Thanh Thu đến tìm Đinh Cẩn.
Chỉ có điều, họ đã chia tay rồi mà, Cao Thanh Thu chạy tới đây cũng vô liêm sỉ quá ấy chứ?
Cao Thanh Thu vốn không định để ý tới Vũ Minh Hân, nhìn cô ta căng thẳng như vậy, cô thấy khá tức cười.
Vũ Minh Hân sẽ không cho rằng cô đến đây tìm Đinh Cẩn đấy chứ?
Cao Thanh Thu hỏi lại: "Đây là nơi như thế nào?"
"Đây là nhà họ Hoa! Không phải nơi mà người như cô có thể đến được. Cô và Đinh Cẩn đã chia tay rồi, chạy đến nhà anh ấy làm gì? Cao Thanh Thu, chỉ với hoàn cảnh gia đình nhà cô, cô tưởng rằng, người nhà họ sẽ để mắt tới cô sao?"
Tuy rằng Vũ Minh Hân không hề cảm thấy Cao Thanh Thu có thể trở thành mối uy hiếp, nhưng vẫn sợ sự xuất hiện của Cao Thanh Thu sẽ gây ra rắc rối gì đó.
Câu nói của Vũ Minh Hân khiến Cao Thanh Thu cười cười: "Nơi mà cô đến được, tôi không đến được à?"
"Tôi là bạn gái của Đinh Cẩn, cô thì sao?" Vũ Minh Hân nói: "Cô có thể dứt khoát một tí được không? Cứ quấn riết lấy Đinh Cẩn như vậy thú vị lắm à? Lần trước anh ấy đã đuổi cô đi rồi, chẳng lẽ cô không hiểu như thế nghĩa là gì à?"
Nhìn bộ dạng nóng lòng muốn đuổi mình đi của Vũ Minh Hân, Cao Thanh Thu cảm thấy rất tức cười: "Nghĩa là gì?"
"Anh ấy với cô đã hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa. Muốn cho cô từ bỏ hi vọng đấy!"
Cao Thanh Thu liếc mắt nhìn Đinh Cẩn đang ngồi ở đó, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Vũ Minh Hân đảo mắt: "Chẳng lẽ cô đến đây để vay tiền?"
"Đúng vậy! Tôi đến vay tiền đấy." Cao Thanh Thu nói: "Tôi không đi học được, tất nhiên phải tìm cách mà vay tiền. Lỡ như Đinh Cẩn cho tôi vay thì sao!"
"Cô mơ hay quá nhỉ, anh ấy không thể nào cho cô vay tiền được, nếu như cô thông minh thì mau đi đi, tránh để lát nữa người nhà họ tới, chỉ có cô mất mặt thôi." Trong mắt Vũ Minh Hân, Cao Thanh Thu chưa hiểu chuyện đời, chẳng hiểu gì cả, chỉ khiến người nhà họ Hoa chán ghét.
Cao Thanh Thu không nói gì.
Đúng lúc này, bà Hoa bước tới, nhìn thấy Cao Thanh Thu và Vũ Minh Hân đứng cạnh nhau, bà nói: "Thanh Thu đến rồi à, mau ngồi đi, đứng đó làm gì!"
Thấy cô đứng cùng với Vũ Minh Hân, hai người cách nhau rất gần, bà Hoa cười hỏi: "Hai đứa quen nhau à?"
Vũ Minh Hân ban nãy còn nóng lòng muốn đuổi Cao Thanh Thu đi, bây giờ đông cứng lại, không ngờ bà ngoại của Đinh Cẩn còn có vẻ rất quen với Cao Thanh Thu?
Lẽ nào, khi mình không biết, Đinh Cẩn đã dẫn Cao Thanh Thu tới đây trước rồi?
Nhìn Vũ Minh Hân cứng ngắc bên cạnh, không biết cái gì, Cao Thanh Thu cười cười, bước tới sô pha và ngồi xuống: "Chúng con học cùng trường ạ."
Bà Hoa gật đầu: "Hóa ra là vậy, nào, ăn chút hoa quả đi."
Vì lí do Hoa Ngọc Thành, bà Hoa rất thương Cao Thanh Thu.
Hoa quả vừa mới cắt xong, chẳng buồn để tâm tới Đinh Cẩn đã đưa cho Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu nhận lấy: "Con cảm ơn."
Cảnh tượng trước mắt khiến Vũ Minh Hân rất nghi hoặc.
Cô ta bước trở về vị trí, ngồi xuống bên cạnh Đinh Cẩn.
Cảm giác Cao Thanh Thu được cưng chiều như một nàng công chúa.
Cho dù hôm nay cô ta tới, cũng chẳng thấy người nhà họ Hoa đối xử nhiệt tình với mình như vậy.
Cô ta biết, nhà họ Hoa rất có địa vị ở thành phố Kinh Châu, có thể nói chuyện với người nhà họ, Vũ Minh Hân đã cảm thấy vinh hạnh lắm rồi, căn bản không dám tưởng tượng đến việc được họ cưng chiều.
Nhưng mà... dựa vào cái gì mà Cao Thanh Thu có thể?
Chỉ trong thời gian Cao Thanh Thu ăn dưa vàng, sắc mặt Vũ Minh Hân đã thay đổi mấy bận.
Cao Thanh Thu là một cô gái ham ăn, cho nên trông cô ăn cái gì cũng có vẻ rất hạnh phúc. Thấy cô ăn vui vẻ như thế, bà Hoa hỏi với vẻ yêu thương: "Ngon không con?"