Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-95
CHƯƠNG 95: KHINH NGƯỜI QUÁ ĐÁNG
CHƯƠNG 95: KHINH NGƯỜI QUÁ ĐÁNG
Trên sân khấu làm lễ cưới trang trí xa hoa, mục sư đang đọc lời thề kết hôn.
Bây giờ là lúc chúng ta cùng tiến hành đọc lời thề nguyện của buổi tiệc cưới trước mặt thần linh. Chúng ta sẽ hỏi cô dâu chú rễ câu hỏi tương tự như nhau, đây là một câu hỏi rất dài, xin hãy lắng nghe hết rồi đưa ra câu trả lời:
"Trần Hoàng Kiên con có đồng ý cưới Lương Noãn Tâm làm vợ, sống chung với cô ấy như lời dạy dỗ của kinh Thánh, kết hợp thành một thể với cô ấy trước mặt thần linh, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy giống như yêu chính bản thân mình vậy. Cho dù lúc cô ấy bệnh tật hay lúc khỏe mạnh, lúc giàu có hay lúc khó khăn vẫn một lòng với cô ấy cho đến lúc qua đời.
Bầu không khí im lặng như tờ, khách mời tham dự buổi tiệc cưới đều mỉm cười chúc chúc, đợi Trần Hoàng Kiên trả lời.
Một giây...Hai giây...Ba giây...Trần Hoàng Kiên chậm chạp không trả lời, không khí chợt ngưng trệ. Khách mời trên những hàng đầu tiên bắt đầu xì xào bàn tán.
Lương Noãn Tâm giữ nụ cười hạnh phúc của cô dâu trên mặt nhưng lòng tay lại rịn mồ hôi.
Ánh mắt của Trần Hoàng Kiên tựa như đang nhìn cô vậy, nhưng ánh mắt ấy lại không có tiêu cự. Anh đứng trước mặt cô nhưng ánh mắt của anh lại hoàn toàn chẳng có cô đâu. Ánh mắt ấy đang trôi về nơi nào xa xăm lắm, mà nơi đó cả đời này Lương Noãn Tâm đều không thể với đến được.
Trước giờ Trần Hoàng Kiên chưa từng yêu cô. Người anh yêu chỉ có mỗi mình Mai Thùy Hân mà thôi.
Từ đó đến nay, Lương Noãn Tâm chưa từng ý thức rõ ràng điều này.
Lúc không khí ngưng trệ đến mức làm người ta thấy nghẹt thở thì Trần Hoàng Kiên mở miệng nói: "Con đồng ý." Giọng nói nhàn nhạt, thoạt nghe không nhận ra được nhiều cảm xúc nhưng nếu cẩn thận lắng nghe kỹ lưỡng lại có thể nghe ra được nỗi đau khổ chua xót dạt dào chan chứa trong câu nói này.
Lương Noãn Tâm thầm nghiến răng, chiếc cằm xinh đẹp của cô ta trở nên cứng đờ xấu xí.
Đám cưới là thời khắc người con gái đẹp đẽ rạng rỡ và hạnh phúc nhất trong cuộc đời, nhưng mà cô lại bị chồng mới cưới làm cho nhục nhã. Sự ngập ngừng của anh là nỗi nhục lớn nhất của cô. Từ tận sâu trong lòng anh, người anh muốn cưới không phải là cô.
Người con gái tên Mai Thùy Hân đó chính là ngọn nguồn của nỗi nhục ngày hôm nay.
Mai Thùy Hân, Lương Noãn Tâm lạnh lùng gọi tên cô trong lòng, nụ cười trên gương mặt vẫn nguyên như cũ, bàn tay phải hơi siết lại, móng tay bấu vào trong da thịt.
"Lương Noãn Tâm, con có đồng ý làm vợ Trần Hoàng Kiên, sống chung với anh ấy theo lời dạy của kinh Thánh, kết hợp thành một thể với anh ấy trước mặt thần linh, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy như yêu chính bản thân mình vậy. Cho dù lúc bệnh tật hay lúc khỏe mạnh, lúc giàu sang hay lúc nghèo khổ, chỉ một lòng với anh ấy cho đến khi qua đời?"
"Con đồng ý." Lương Noãn Tâm trả lời không chút dơ dự, chỉ sợ Trần Hoàng Kiên không yêu cô, chỉ cần không có Mai Thùy Hân là cô có thể khiến cho người đàn ông này yêu thương mình.
Khách mời bắt đầu vỗ tay, chúc cô dâu chú rể trăm năm hạnh phúc.
Trịnh Thiên Ngọc và Bùi Tuấn ngồi ở vị trí trung tâm dàn khách mời, chỗ này là vị trí đẹp nhất để quan sát hôn lễ, mỗi một ánh mắt của người trên sân khấu đều có thể thấy rất rõ ràng.
Trần Hoàng Kiên không yêu Lương Noãn Tâm, Trịnh Thiên Ngọc nhìn thấy rất rõ. Trong lòng hắn chợt thấy thắc mắc: "Lẽ nào Trần Hoàng Kiên yêu Mai Thùy Hân à? Hắn nhớ đến chuyện anh mua lễ phục cho Mai Thùy Hân ở cửa hàng, rồi lại nhớ đến lúc Mai Thùy Hân bị bắt cóc, Trần Hoàng Kiên đi cứu cô, hai người bọn họ ở một mình với nhau suốt đêm...
Cơn tức giận cuộn trào lên trong lòng Trịnh Thiên Ngọc, ánh mắt tối tắm của hắn càng trở nên điên cuồng và khát máu hơn! Thế mà mình lại bị Mai Thùy Hân lừa gạt! Cái gì mà chỉ đơn thuần là hàng xóm láng giềng, anh ta chỉ xem cô như em gái! Đều dối trá cả! Người phụ nữ nói dối quen tật này, rốt cuộc có bao nhiêu câu cô ấy nói là thật lòng đây.
Quan hệ giữa cô ấy và Trần Hoàng Kiên có thể không sạch sẽ như những gì cô ấy nói! Hôm ấy không tìm được vết hôn nào trên cơ thể Mai Thùy Hân khi cô ấy trở về nhưng điều này cũng chẳng nói lên được rằng cô ấy hoàn toàn trong sạch!
Trịnh Thiên Ngọc chợt cảm thấy trước đây mình đã quá tin tưởng Mai Thùy Hân!
Nhưng lòng tin của hắn đánh đổi lại được cái gì? Chỉ đổi lại sự phản bội và trốn chạy!
Ánh mắt tối tăm dần trở nên hung ác, cơn tức giận dâng trào, tia máu vằn vện như lên cơn khát máu vậy. Mai Thùy Hân, tốt nhất đừng để tôi bắt được cô, bằng không cô sẽ chết rất thê thảm.
Trên sân khấu buổi tiệc cưới, mục sư đang cất tiếng nói.
"Bây giờ sẽ trao nhẫn cho nhau làm tín vật kết hôn." Mục sư vui vẻ nhìn đôi vợ chồng mới cưới, chú rễ đẹp trai, cô dâu xinh xắn, một đôi vợ chồng khiến cho người ta ngắm nhìn vui tai đã mắt.
Trần Hoàng Kiên cầm chiếc hộp nhung đen lên nhẹ nhàng mở ra. Ánh mặt trời soi rọi vào viên đá quý, tỏa ra ánh sáng rựa rỡ khiến Trịnh Thiên Ngọc híp mắt.
Lương Noãn Tâm nhẹ nhàng chìa bàn tay thon gọn đeo găng tay ren ra, Trần Hoàng Kiên nhẹ nhàng lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô.
Ánh mắt Trịnh Thiên đang ngồi ở hàng khách quý chợt trở nên sắc lẻm.
"Đợi đã!" Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của hắn phá tan đi sự hài hòa của cả buổi tiệc cưới. Trịnh Thiên Ngọc đứng lên, vượt qua khỏi hàng người sải bước lên sân khấu.
Khách mời trong buổi tiệc đều há hốc miệng trước sự cố bất thình lình này.
Trần Hoàng Kiên và Lương Noãn Tâm đờ người ra tại chỗ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhóm paparazzi hóng hớt cầm máy quay phim chụp hình dào dạt hưng phấn! Muốn cướp dâu à? Lẽ nào tổng giám đốc tập đoàn Trịnh thị câu kết với con gái rượu ngài thị trưởng?
Lẽ nào Trịnh Thiên Ngọc và Lương Noãn Tâm mới là tình yêu đích thực?
Còn có paparazzi thì thầm bên tai nhau: "Tôi cá ba trăm ngàn là Trịnh Thiên Ngọc và Lương Noãn Tâm có gian tình!"
Paparazzi còn lại khẳng định rằng: "Tôi cá sáu trăm là Trịnh Thiên Ngọc với Trần Hoàng Kiên mới là một cặp! Tình yêu bền bĩ như vàng, chỉ là bọn họ e ngại áp lực dư luận nên không dám công khai đến với mà thôi. Bây giờ tiểu công nhìn thấy tiểu thụ bị ép cưới, rốt cuộc không nhịn nổi nữa rồi!"
Trịnh Thiên Ngọc giơ tay Lương Noãn Tâm lên, giựt mạnh chiếc nhẫn trên ngón tay cô ta xuống! Ngón tay Lương Noãn Tâm bị bẻ ra, sợ đến mức rít lên kinh hãi!
Trịnh Thiên Ngọc cầm chiếc nhẫn lên trước mắt cẩn thận nhìn ngắm kỹ lưỡng, đôi lông mày rậm rạp nhíu chặt, gương mặt càng tối sầm đi. Bầu không khí im thin thít, im lặng đến mức chỉ cần có cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.
Tất cả mọi người đều cười cười chờ đợi xem Trịnh Thiên Ngọc muốn làm gì tiếp theo, máu hóng hớt của mọi người đã trào dâng lên rồi.
Chỉ liếc nhìn thoáng qua thôi Trịnh Thiên Ngọc cũng nhận ra được chiếc nhẫn là là Trái Tim Hải Dương hắn đã tặng cho Mai Thùy Hân! Không phải lúc Mai Thùy Hân bỏ trốn đã cầm nó theo ư? Sao nó lại ở chỗ Lương Noãn Tâm?
"Cô lấy chiếc nhẫn này ở đâu?" Giọng nói Trịnh Thiên Ngọc dậy vẻ tức giận và trách cứ, làm Lương Noãn Tâm đờ người tại chỗ. Lúc Trịnh Thiên Ngọc nổi giận rất đáng sợ, người bình thường không chống chọi nổi ánh mắt sắc lẻm khát máu đó của hắn.
"Anh lịch sự với vợ tôi một chút đi!" Trần Hoàng Kiên bảo vệ Lương Noãn Tâm ra sau lưng mình rồi lạnh nhạt nói với Trịnh Thiên Ngọc. Trần Hoàng Kiên không có chút ấn tượng tốt nào với Trịnh Thiên Ngọc.
Nếu không phải tại anh ta điên cuồng nhốt Mai Thùy Hân vào nhà giam thì Thùy Hân sẽ không bỏ trốn!
"Cút ra!" Trịnh Thiên Ngọc đẩy Trần Hoàng Kiên ra, Trần Hoàng Kiên không phòng bị nên bị hắn đẩy đến lảo đảo.
Rốt cuộc thị trưởng Lưu cũng sực tỉnh, ông lớn giọng gọi dàn bảo vệ gần đó: "Bảo vệ đâu! Tổng giám đốc Trịnh uống say rồi! Mau dìu anh ta xuống!"
Dàn bảo vệ rề rề giả vờ chạy bước nhỏ, chỉ có đoạn đường ngắn ngủi hai trăm mét mà thôi cũng phải tốn tận vài phút mới đến. Bảo vệ cũng muốn hóng hớt kịch hay đấy chứ! Con gái rượu của thị trưởng Lưu, tổng giám đốc Trịnh lại ép hỏi xem chiếc nhẫn cưới ở đâu ra! Không biết có bao nhiêu bí ẩn trong này, bao nhiêu thứ khiến cho người ta không nghĩ ra nổi!
Một màn kịch hay ho như vậy còn chưa đến lúc kết thúc thị trưởng Lưu đã ráng ép nó kết thúc rồi, trong lòng nhóm bảo vệ hết sức không mong muốn!
Bùi Tuấn nhìn thấy chỉ huy dàn bảo vệ lên sân khấu, anh ta sợ Trịnh Thiên Ngọc chịu thiệt bèn mau chóng chạy lên theo, ngoài mặt giả vờ khuyên can Trịnh Thiên Ngọc, nhưng trên thực tế lại cuối thay hắn cản bảo vệ lại: "Thiên Ngọc, hôm nay là ngày cưới của tổng giám đốc Trần và cô Lưu, cậu muốn chúc phúc cũng không cần phải đi lên sân khấu đâu! Đi thôi! Chúng ta xuống dưới đó ngồi đi!"
Trịnh Thiên Ngọc lại không hề quan tâm đến chuyện Bùi Tuấn che che giấu giấu thay cho hắn, đôi mắt sắc lẻm nhìn Trần Hoàng Kiên trân trân: "Chiếc nhẫn này là quà tôi tặng cho bạn gái của mình, sao nó lại ở đây?"
Nghe Trịnh Thiên Ngọc nói thế, Trần Hoàng Kiên cũng ngẩn người. Bạn gái của Trịnh Thiên Ngọc, anh ta đang nói Mai Thùy Hân à? Chiếc nhẫn này của Mai Thùy Hân ư?
Trần Hoàng Kiên không màng đến chuyện Trịnh Thiên Ngọc phá rối hôn lễ của mình mà cuống quýt hỏi: "Bạn gái mà anh nói là Mai Thùy Hân à?"
Trịnh Thiên Ngọc gật đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng khát máu như cũ: "Sao chiếc nhẫn này lại ở trong tay anh? Anh giấu Mai Thùy Hân ở đâu? Anh làm gì cô ấy rồi?"
Đột nhiên Trịnh Thiên Ngọc lại có dự cảm bất an, Mai Thùy Hân không thể nào tặng chiếc nhẫn này làm nhẫn cưới cho Trần Hoàng Kiên được, vậy Mai Thùy Hân đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trong lòng hắn chợt thấy căng thẳng! Trịnh Thiên Ngọc tóm lấy cổ áo Trần Hoàng Kiên, ánh mắt khát máu của hắn và ánh mắt kinh ngạc của Trần Hoàng Kiên đan chặt vào nhau.
Dàn bảo vệ say sưa đứng đấy hóng hớt, màn kịch này máu chó đến mức nào kia chớ! Buổi tiệc cưới lại xảy ra cảnh tượng bạo lực như vậy! Hôm nay hời to rồi!
Thị trưởng Lưu ho gằn lên mới làm dàn bảo vệ sực mình tỉnh lại từ trong màn kịch hay, bọn họ vội vã xông pha ôm chặt Trịnh Thiên Ngọc, muốn tách hắn và Trần Hoàng Kiên ra.
Trịnh Thiên Ngọc thực hiện một cú vật ngã tuyệt đẹp, thoắt chốc đã đánh bại hai tên bảo vệ.
Thị trưởng Lưu tức giận, Trịnh Thiên Ngọc dám phá đám cưới của con gái ông, ông muốn khiến xí nghiệp Trịnh thị lao đao từ đây! Thị trưởng Lưu đứng phắt dậy, chỉ tay vào mũi Trịnh Thiên Ngọc tức giận mắng chửi: "Cái tên họ Trịnh kia, đừng ỷ mình có tiền rồi đến đây phá rối! Đây là tiệc cưới của con gái tôi, không muốn tham gia tử tế thì cút đi cho tôi!"
Bùi Tuấn thấy thị trưởng Lưu thật sự tức giận bèn vội vàng giúp Trịnh Thiên Ngọc thu dọn mớ rối rắm này: "Thị trưởng Lưu, ông đừng căng thẳng, chắc chắn có hiểu lầm gì ở đây rồi. Đợi lát nữa mọi người nói rõ ràng với nhau là ổn rồi."
Lương Noãn Tâm nhìn thấy đám cưới thành ra lộn xộn như vậy, cô ta tức giận đến run rẩy cả người! Mai Thùy Hân! Mai Thùy Hân! Lại là Mai Thùy Hân! Nơi nào cũng có mặt cô ta!
Đến chiếc nhẫn cưới cô ta tỉ mỉ lựa chọn này cũng bị người ta nói Mai Thùy Hân đã từng đeo! Lương Noãn Tâm hận Mai Thùy Hân tột cùng, có bầm thây Mai Thùy Hân thành ngàn khúc cũng khó mà giải được mối hận trong lòng cô ta.
"Trịnh Thiên Ngọc! Anh đừng khinh người quá đáng! Chiếc nhẫn này là do tôi bỏ ra 180 tỷ mua lại từ tay một người phụ nữ khác! Người phụ nữ đó tuyệt đối không phải là Mai Thùy Hân!"
CHƯƠNG 95: KHINH NGƯỜI QUÁ ĐÁNG
Trên sân khấu làm lễ cưới trang trí xa hoa, mục sư đang đọc lời thề kết hôn.
Bây giờ là lúc chúng ta cùng tiến hành đọc lời thề nguyện của buổi tiệc cưới trước mặt thần linh. Chúng ta sẽ hỏi cô dâu chú rễ câu hỏi tương tự như nhau, đây là một câu hỏi rất dài, xin hãy lắng nghe hết rồi đưa ra câu trả lời:
"Trần Hoàng Kiên con có đồng ý cưới Lương Noãn Tâm làm vợ, sống chung với cô ấy như lời dạy dỗ của kinh Thánh, kết hợp thành một thể với cô ấy trước mặt thần linh, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy giống như yêu chính bản thân mình vậy. Cho dù lúc cô ấy bệnh tật hay lúc khỏe mạnh, lúc giàu có hay lúc khó khăn vẫn một lòng với cô ấy cho đến lúc qua đời.
Bầu không khí im lặng như tờ, khách mời tham dự buổi tiệc cưới đều mỉm cười chúc chúc, đợi Trần Hoàng Kiên trả lời.
Một giây...Hai giây...Ba giây...Trần Hoàng Kiên chậm chạp không trả lời, không khí chợt ngưng trệ. Khách mời trên những hàng đầu tiên bắt đầu xì xào bàn tán.
Lương Noãn Tâm giữ nụ cười hạnh phúc của cô dâu trên mặt nhưng lòng tay lại rịn mồ hôi.
Ánh mắt của Trần Hoàng Kiên tựa như đang nhìn cô vậy, nhưng ánh mắt ấy lại không có tiêu cự. Anh đứng trước mặt cô nhưng ánh mắt của anh lại hoàn toàn chẳng có cô đâu. Ánh mắt ấy đang trôi về nơi nào xa xăm lắm, mà nơi đó cả đời này Lương Noãn Tâm đều không thể với đến được.
Trước giờ Trần Hoàng Kiên chưa từng yêu cô. Người anh yêu chỉ có mỗi mình Mai Thùy Hân mà thôi.
Từ đó đến nay, Lương Noãn Tâm chưa từng ý thức rõ ràng điều này.
Lúc không khí ngưng trệ đến mức làm người ta thấy nghẹt thở thì Trần Hoàng Kiên mở miệng nói: "Con đồng ý." Giọng nói nhàn nhạt, thoạt nghe không nhận ra được nhiều cảm xúc nhưng nếu cẩn thận lắng nghe kỹ lưỡng lại có thể nghe ra được nỗi đau khổ chua xót dạt dào chan chứa trong câu nói này.
Lương Noãn Tâm thầm nghiến răng, chiếc cằm xinh đẹp của cô ta trở nên cứng đờ xấu xí.
Đám cưới là thời khắc người con gái đẹp đẽ rạng rỡ và hạnh phúc nhất trong cuộc đời, nhưng mà cô lại bị chồng mới cưới làm cho nhục nhã. Sự ngập ngừng của anh là nỗi nhục lớn nhất của cô. Từ tận sâu trong lòng anh, người anh muốn cưới không phải là cô.
Người con gái tên Mai Thùy Hân đó chính là ngọn nguồn của nỗi nhục ngày hôm nay.
Mai Thùy Hân, Lương Noãn Tâm lạnh lùng gọi tên cô trong lòng, nụ cười trên gương mặt vẫn nguyên như cũ, bàn tay phải hơi siết lại, móng tay bấu vào trong da thịt.
"Lương Noãn Tâm, con có đồng ý làm vợ Trần Hoàng Kiên, sống chung với anh ấy theo lời dạy của kinh Thánh, kết hợp thành một thể với anh ấy trước mặt thần linh, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy như yêu chính bản thân mình vậy. Cho dù lúc bệnh tật hay lúc khỏe mạnh, lúc giàu sang hay lúc nghèo khổ, chỉ một lòng với anh ấy cho đến khi qua đời?"
"Con đồng ý." Lương Noãn Tâm trả lời không chút dơ dự, chỉ sợ Trần Hoàng Kiên không yêu cô, chỉ cần không có Mai Thùy Hân là cô có thể khiến cho người đàn ông này yêu thương mình.
Khách mời bắt đầu vỗ tay, chúc cô dâu chú rể trăm năm hạnh phúc.
Trịnh Thiên Ngọc và Bùi Tuấn ngồi ở vị trí trung tâm dàn khách mời, chỗ này là vị trí đẹp nhất để quan sát hôn lễ, mỗi một ánh mắt của người trên sân khấu đều có thể thấy rất rõ ràng.
Trần Hoàng Kiên không yêu Lương Noãn Tâm, Trịnh Thiên Ngọc nhìn thấy rất rõ. Trong lòng hắn chợt thấy thắc mắc: "Lẽ nào Trần Hoàng Kiên yêu Mai Thùy Hân à? Hắn nhớ đến chuyện anh mua lễ phục cho Mai Thùy Hân ở cửa hàng, rồi lại nhớ đến lúc Mai Thùy Hân bị bắt cóc, Trần Hoàng Kiên đi cứu cô, hai người bọn họ ở một mình với nhau suốt đêm...
Cơn tức giận cuộn trào lên trong lòng Trịnh Thiên Ngọc, ánh mắt tối tắm của hắn càng trở nên điên cuồng và khát máu hơn! Thế mà mình lại bị Mai Thùy Hân lừa gạt! Cái gì mà chỉ đơn thuần là hàng xóm láng giềng, anh ta chỉ xem cô như em gái! Đều dối trá cả! Người phụ nữ nói dối quen tật này, rốt cuộc có bao nhiêu câu cô ấy nói là thật lòng đây.
Quan hệ giữa cô ấy và Trần Hoàng Kiên có thể không sạch sẽ như những gì cô ấy nói! Hôm ấy không tìm được vết hôn nào trên cơ thể Mai Thùy Hân khi cô ấy trở về nhưng điều này cũng chẳng nói lên được rằng cô ấy hoàn toàn trong sạch!
Trịnh Thiên Ngọc chợt cảm thấy trước đây mình đã quá tin tưởng Mai Thùy Hân!
Nhưng lòng tin của hắn đánh đổi lại được cái gì? Chỉ đổi lại sự phản bội và trốn chạy!
Ánh mắt tối tăm dần trở nên hung ác, cơn tức giận dâng trào, tia máu vằn vện như lên cơn khát máu vậy. Mai Thùy Hân, tốt nhất đừng để tôi bắt được cô, bằng không cô sẽ chết rất thê thảm.
Trên sân khấu buổi tiệc cưới, mục sư đang cất tiếng nói.
"Bây giờ sẽ trao nhẫn cho nhau làm tín vật kết hôn." Mục sư vui vẻ nhìn đôi vợ chồng mới cưới, chú rễ đẹp trai, cô dâu xinh xắn, một đôi vợ chồng khiến cho người ta ngắm nhìn vui tai đã mắt.
Trần Hoàng Kiên cầm chiếc hộp nhung đen lên nhẹ nhàng mở ra. Ánh mặt trời soi rọi vào viên đá quý, tỏa ra ánh sáng rựa rỡ khiến Trịnh Thiên Ngọc híp mắt.
Lương Noãn Tâm nhẹ nhàng chìa bàn tay thon gọn đeo găng tay ren ra, Trần Hoàng Kiên nhẹ nhàng lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô.
Ánh mắt Trịnh Thiên đang ngồi ở hàng khách quý chợt trở nên sắc lẻm.
"Đợi đã!" Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của hắn phá tan đi sự hài hòa của cả buổi tiệc cưới. Trịnh Thiên Ngọc đứng lên, vượt qua khỏi hàng người sải bước lên sân khấu.
Khách mời trong buổi tiệc đều há hốc miệng trước sự cố bất thình lình này.
Trần Hoàng Kiên và Lương Noãn Tâm đờ người ra tại chỗ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhóm paparazzi hóng hớt cầm máy quay phim chụp hình dào dạt hưng phấn! Muốn cướp dâu à? Lẽ nào tổng giám đốc tập đoàn Trịnh thị câu kết với con gái rượu ngài thị trưởng?
Lẽ nào Trịnh Thiên Ngọc và Lương Noãn Tâm mới là tình yêu đích thực?
Còn có paparazzi thì thầm bên tai nhau: "Tôi cá ba trăm ngàn là Trịnh Thiên Ngọc và Lương Noãn Tâm có gian tình!"
Paparazzi còn lại khẳng định rằng: "Tôi cá sáu trăm là Trịnh Thiên Ngọc với Trần Hoàng Kiên mới là một cặp! Tình yêu bền bĩ như vàng, chỉ là bọn họ e ngại áp lực dư luận nên không dám công khai đến với mà thôi. Bây giờ tiểu công nhìn thấy tiểu thụ bị ép cưới, rốt cuộc không nhịn nổi nữa rồi!"
Trịnh Thiên Ngọc giơ tay Lương Noãn Tâm lên, giựt mạnh chiếc nhẫn trên ngón tay cô ta xuống! Ngón tay Lương Noãn Tâm bị bẻ ra, sợ đến mức rít lên kinh hãi!
Trịnh Thiên Ngọc cầm chiếc nhẫn lên trước mắt cẩn thận nhìn ngắm kỹ lưỡng, đôi lông mày rậm rạp nhíu chặt, gương mặt càng tối sầm đi. Bầu không khí im thin thít, im lặng đến mức chỉ cần có cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.
Tất cả mọi người đều cười cười chờ đợi xem Trịnh Thiên Ngọc muốn làm gì tiếp theo, máu hóng hớt của mọi người đã trào dâng lên rồi.
Chỉ liếc nhìn thoáng qua thôi Trịnh Thiên Ngọc cũng nhận ra được chiếc nhẫn là là Trái Tim Hải Dương hắn đã tặng cho Mai Thùy Hân! Không phải lúc Mai Thùy Hân bỏ trốn đã cầm nó theo ư? Sao nó lại ở chỗ Lương Noãn Tâm?
"Cô lấy chiếc nhẫn này ở đâu?" Giọng nói Trịnh Thiên Ngọc dậy vẻ tức giận và trách cứ, làm Lương Noãn Tâm đờ người tại chỗ. Lúc Trịnh Thiên Ngọc nổi giận rất đáng sợ, người bình thường không chống chọi nổi ánh mắt sắc lẻm khát máu đó của hắn.
"Anh lịch sự với vợ tôi một chút đi!" Trần Hoàng Kiên bảo vệ Lương Noãn Tâm ra sau lưng mình rồi lạnh nhạt nói với Trịnh Thiên Ngọc. Trần Hoàng Kiên không có chút ấn tượng tốt nào với Trịnh Thiên Ngọc.
Nếu không phải tại anh ta điên cuồng nhốt Mai Thùy Hân vào nhà giam thì Thùy Hân sẽ không bỏ trốn!
"Cút ra!" Trịnh Thiên Ngọc đẩy Trần Hoàng Kiên ra, Trần Hoàng Kiên không phòng bị nên bị hắn đẩy đến lảo đảo.
Rốt cuộc thị trưởng Lưu cũng sực tỉnh, ông lớn giọng gọi dàn bảo vệ gần đó: "Bảo vệ đâu! Tổng giám đốc Trịnh uống say rồi! Mau dìu anh ta xuống!"
Dàn bảo vệ rề rề giả vờ chạy bước nhỏ, chỉ có đoạn đường ngắn ngủi hai trăm mét mà thôi cũng phải tốn tận vài phút mới đến. Bảo vệ cũng muốn hóng hớt kịch hay đấy chứ! Con gái rượu của thị trưởng Lưu, tổng giám đốc Trịnh lại ép hỏi xem chiếc nhẫn cưới ở đâu ra! Không biết có bao nhiêu bí ẩn trong này, bao nhiêu thứ khiến cho người ta không nghĩ ra nổi!
Một màn kịch hay ho như vậy còn chưa đến lúc kết thúc thị trưởng Lưu đã ráng ép nó kết thúc rồi, trong lòng nhóm bảo vệ hết sức không mong muốn!
Bùi Tuấn nhìn thấy chỉ huy dàn bảo vệ lên sân khấu, anh ta sợ Trịnh Thiên Ngọc chịu thiệt bèn mau chóng chạy lên theo, ngoài mặt giả vờ khuyên can Trịnh Thiên Ngọc, nhưng trên thực tế lại cuối thay hắn cản bảo vệ lại: "Thiên Ngọc, hôm nay là ngày cưới của tổng giám đốc Trần và cô Lưu, cậu muốn chúc phúc cũng không cần phải đi lên sân khấu đâu! Đi thôi! Chúng ta xuống dưới đó ngồi đi!"
Trịnh Thiên Ngọc lại không hề quan tâm đến chuyện Bùi Tuấn che che giấu giấu thay cho hắn, đôi mắt sắc lẻm nhìn Trần Hoàng Kiên trân trân: "Chiếc nhẫn này là quà tôi tặng cho bạn gái của mình, sao nó lại ở đây?"
Nghe Trịnh Thiên Ngọc nói thế, Trần Hoàng Kiên cũng ngẩn người. Bạn gái của Trịnh Thiên Ngọc, anh ta đang nói Mai Thùy Hân à? Chiếc nhẫn này của Mai Thùy Hân ư?
Trần Hoàng Kiên không màng đến chuyện Trịnh Thiên Ngọc phá rối hôn lễ của mình mà cuống quýt hỏi: "Bạn gái mà anh nói là Mai Thùy Hân à?"
Trịnh Thiên Ngọc gật đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng khát máu như cũ: "Sao chiếc nhẫn này lại ở trong tay anh? Anh giấu Mai Thùy Hân ở đâu? Anh làm gì cô ấy rồi?"
Đột nhiên Trịnh Thiên Ngọc lại có dự cảm bất an, Mai Thùy Hân không thể nào tặng chiếc nhẫn này làm nhẫn cưới cho Trần Hoàng Kiên được, vậy Mai Thùy Hân đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trong lòng hắn chợt thấy căng thẳng! Trịnh Thiên Ngọc tóm lấy cổ áo Trần Hoàng Kiên, ánh mắt khát máu của hắn và ánh mắt kinh ngạc của Trần Hoàng Kiên đan chặt vào nhau.
Dàn bảo vệ say sưa đứng đấy hóng hớt, màn kịch này máu chó đến mức nào kia chớ! Buổi tiệc cưới lại xảy ra cảnh tượng bạo lực như vậy! Hôm nay hời to rồi!
Thị trưởng Lưu ho gằn lên mới làm dàn bảo vệ sực mình tỉnh lại từ trong màn kịch hay, bọn họ vội vã xông pha ôm chặt Trịnh Thiên Ngọc, muốn tách hắn và Trần Hoàng Kiên ra.
Trịnh Thiên Ngọc thực hiện một cú vật ngã tuyệt đẹp, thoắt chốc đã đánh bại hai tên bảo vệ.
Thị trưởng Lưu tức giận, Trịnh Thiên Ngọc dám phá đám cưới của con gái ông, ông muốn khiến xí nghiệp Trịnh thị lao đao từ đây! Thị trưởng Lưu đứng phắt dậy, chỉ tay vào mũi Trịnh Thiên Ngọc tức giận mắng chửi: "Cái tên họ Trịnh kia, đừng ỷ mình có tiền rồi đến đây phá rối! Đây là tiệc cưới của con gái tôi, không muốn tham gia tử tế thì cút đi cho tôi!"
Bùi Tuấn thấy thị trưởng Lưu thật sự tức giận bèn vội vàng giúp Trịnh Thiên Ngọc thu dọn mớ rối rắm này: "Thị trưởng Lưu, ông đừng căng thẳng, chắc chắn có hiểu lầm gì ở đây rồi. Đợi lát nữa mọi người nói rõ ràng với nhau là ổn rồi."
Lương Noãn Tâm nhìn thấy đám cưới thành ra lộn xộn như vậy, cô ta tức giận đến run rẩy cả người! Mai Thùy Hân! Mai Thùy Hân! Lại là Mai Thùy Hân! Nơi nào cũng có mặt cô ta!
Đến chiếc nhẫn cưới cô ta tỉ mỉ lựa chọn này cũng bị người ta nói Mai Thùy Hân đã từng đeo! Lương Noãn Tâm hận Mai Thùy Hân tột cùng, có bầm thây Mai Thùy Hân thành ngàn khúc cũng khó mà giải được mối hận trong lòng cô ta.
"Trịnh Thiên Ngọc! Anh đừng khinh người quá đáng! Chiếc nhẫn này là do tôi bỏ ra 180 tỷ mua lại từ tay một người phụ nữ khác! Người phụ nữ đó tuyệt đối không phải là Mai Thùy Hân!"