Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-81
CHƯƠNG 81: YÊU NGƯỜI KHÁC
CHƯƠNG 81: YÊU NGƯỜI KHÁC
“Thùy Hân, trong tủ lạnh có hoa quả em thích ăn đấy, em lấy ăn trước đi, một lúc nữa anh thu dọn xong sẽ dẫn em đi tham quan phòng trên lầu.” Ăn cơm xong, Trần Hoàng Kiên dọn dẹp phòng bếp. Một biệt thự lớn như vậy thế mà không có một người giúp việc nào. Mai Thùy Hân vốn muốn rửa bát thì bị Trần Hoàng Kiên cản lại.
“Thùy Hân, cứ để đấy để anh làm. Em rửa bát, anh thấy không quen.” Đôi mắt màu hổ phách của Trần Hoàng Kiên cứ nhìn Mai Thù Hân truyền ra tình ý vô tận, khiến Mai Thùy Hân có chút không tự nhiên quay qua chỗ khác.
Ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc, có lúc giống như một đoàn lửa hừng hực, có lúc tản ra khí lạnh của một tảng băng. Mà Trần Hoàng Kiên lại không giống vậy, ánh mắt của anh vĩnh viễn ôn hòa như vậy, giống như ánh mặt trời mùa động, ấm áp mà không quá nóng bỏng.
Nghĩ đến đây, Mai Thùy Hân bỗng nhiên giật mình, chuyện gì vậy, cô vậy mà lấy học trưởng Trần ra so sánh với tên tra nam đó. Trịnh Thiên Ngọc chẳng qua chỉ là người có tiền có thế, tra nam thích trêu đùa phụ nữ mà thôi, hắn sao có thể so sánh được với sự ôn nhã ấm áp của học trưởng Trần chứ?
Mai Thùy Hân hơi cau mày, đuổi gương mặt của Trịnh Thiên Ngọc ra khỏi đầu mình. Nếu Trịnh Thiên Ngọc tìm thấy cô, có lẽ sẽ rất tức giận, nhưng đó là chuyện của ngày mai thì để đến ngày mai hãy nghĩ đi.
“Thùy Hân, đang nghĩ cái gì vậy?” Trần Hoàng Kiên rửa bát xong thì đi đến bên cạnh Mai Thùy Hân, mỉm cười nói.
“Ờm, không có gì. Anh không phải muốn dẫn em tham quan phòng trên lầu sao? Đi thôi!” Mai Thùy Hân có chút chột dạ, ánh mắt rũ xuống.
Trần Hoàng Kiên đưa tay ra trước mặt Mai Thùy Hân, ngón tay của anh vừa trắng vừa dài, nhưng lại tràn đầy năng lượng, là một đôi tay rất phong nhã, đáng được tin tưởng. Mai Thùy Hân do dự một lúc nhưng vẫn đưa tay ra, đặt bàn tay của bản thân vào lòng bàn tay của anh.
Trần Hoàng Kiên khẽ cười, trong mắt tràn đầy niềm hạnh phúc và tình ý. Anh nhẹ nhàng nắm tay của Mai Thùy Hân dẫn cô lên lầu.
“Thùy Hân, đây là phòng anh chuẩn bị cho em.” Trần Hoàng Kiên mở một cánh cửa màu phấn hồng ra, rồi nói với Mai Thùy Hân.
Màu phấn hồng, màu sắc thật mông mơ! Trong lòng Mai Thùy Hân âm thầm nói, đây là màu sắc mà các thiếu nữ thích nhất sao? Học trưởng Trần, anh thật sự coi em là con nít à!
Cảm thấy có chút hiếu kỳ, cũng có chút buồn cười, Mai Thùy Hân bước vào căn phòng được tu sửa theo phong cách thiếu nữ.
Trên tường dùng pha lê khảm lên, hình thành một khối pha lê đa sắc, phản chiếu sắc hồng của cả căn phòng, rõ ràng cực kỳ mộng ảo. Mặc dù phong cách chỉnh thể có chút trẻ con, nhưng nhìn vào cũng rất tao nhã và dụ ngươi.
Mai Thùy Hân không có để ý đi đến bên cửa sổ, đến ở biệt thự này sắp được một ngày rồi, cô vẫn chưa có ra khỏi cửa, cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào rồi.
“Thùy Hân, em không xem những ô pha lê này sao?” Giọng của Trần Hoàng Kiên bao hàm sự mong đợi.
“Ô pha lê?” Mai Thùy Hân đi qua, thuận theo tay của Trần Hoàng Kiên chỉ nhìn qua.
Ánh nhìn đầu tiên không có nhìn ra thứ gì, đợi đến khi nhìn lần hai, Mai Thùy Hân hoàn toàn bất ngờ! Bên trong những ô pha lê này, toàn bộ đều có hình của cô!
Trong mỗi một ô đều có một bức hình của cô, là hình từ hồi thiếu nữ! Mai Thùy Hân nháy mắt ngây người!
“Học trưởng Trần... đây là... chân dung của em sao?” Mặc dù biết rõ những bức hình kai chính là mình nhưng Mai Thùy Hân vẫn cảm thấy khó tin.
Nét cười trên mặt của Trần Hoàng Kiên có hiền hiện một tia cay đắng: “Phải. Thùy Hân, tất cả đều là hình của em! Ba năm trước, em đột nhiên mất tích, anh đi tìm em mà không tìm thấy. Và, mỗi khi anh nhớ em thì anh sẽ vẽ một bức chân dung của em. Anh sợ, nếu như anh không vẽ ra, anh sẽ từ từ quên mất em...”
Mai Thùy Hân đứng ngây ra, nước mắt bỗng chốc trực trào.
“Học trưởng Trần...” Cô chỉ gọi một câu như vậy thì cũng nghẹn lời. Đây là thâm tình cỡ nào? Mai Thùy Hân cô có tài đức gì có thể khiến học trưởng Trần thật tâm đối đãi như vậy chứ?
“Khi đó, anh luôn lo lắng thời gian cứ trôi qua, anh sẽ từ từ quên mất em. Thế nhưng bây giờ anh mới biết, là anh lo nghĩ nhiều rồi. Anh căn bản không thể quên dáng vẻ của em.”
“Học trưởng Trần!” Nước mắt cuối cùng cũng không kiềm chế được mà rơi xuống gương mắt xinh đẹp của cô.
Trần Hoàng Kiên đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cô...
Sắc trời dần dần tối lại. Ngày của hạnh phúc, tóm lại quá nhanh. Mà khi không hạnh phúc thời gian lại quá dài.
“Em... Em nên đi rồi...” Ngước mắt lên, Mai Thùy Hân khó nhọc nói với Trần Hoàng Kiên.
“Thùy Hân, đừng đi. Anh chia tay Lương Noãn Tâm, chúng ta ở bên nhau, được không?” Trần Hoàng Kiên ôm lấy Mai Thùy Hân, anh không muốn buông cô gái trong lòng ra.
Mai Thùy Hân cắn chặt môi, liều mạng nhịn câu “được” đang ở cửa miệng.
Cô không có tư cách đồng ý với Trần Hoàng Kiên, cô không có tư cách làm bạn gái của Trần Hoàng Kiên. Trần Hoàng Kiên không biết cha của đứa bé trong bụng của cô là ai mà ngay cả cô cũng không biết, càng không biết, cô chỉ là tình nhân trong hợp đồng của Trịnh Thiên Ngọc!
Nếu như, nếu như học trưởng Trần biết, anh có coi thường cô không? Có giống như Trịnh Thiên Ngọc cười nhạo cô, khinh rẻ cô không?
Không! Không thể! Cô không thể để học trưởng Trần biết được sự thật! Cô bằng lòng để ký ức của anh giữ nguyên ở ba năm trước, hy vọng trong lòng anh, cô vĩnh viễn là một cô gái ngây thơ thuần khiết, kiêu ngạo tựa như công chúa, có nụ cười đơn thuần.
“Không. Học trưởng Trần, không thể.”
“Em không muốn chia tay với Trịnh Thiên Ngọc sao? Thùy Hân, anh biết trong lòng em có anh, anh có thể cảm nhận được. Chúng ta ở bên nhau, được không?” Giọng của Trần Hoàng Kiên rất gấp gáp.
“Em, em rất yêu anh ta. Em không thể chia tay với anh ta.” Mai Thùy Hân cắn môi, đau khổ nói.
Trần Hoàng Kiên giữ chặt hai tay của Mai Thùy Hân buồn bã cuối đầu. Giữa anh và Trịnh Thiên Ngọc, Thùy Hân, cuối cùng vẫn chọn Trịnh Thiên Ngọc, bỏ rơi anh.
Thất bại sao? Phải, rất thất bại. Nhưng Trần Hoàng Kiên không muốn buông tay. Cô gái mà anh thương nhớ nhiều năm, bây giờ đứng trước mặt anh, anh sao có thể dễ dàng buông tay chứ!
Không thể, thật sự không thể.
“Thùy Hân, em không phải luôn muốn ngắm biển sao? Anh dẫn em đi ngắm biển được không?” Trần Hoàng Kiên cưỡng chế chua sót trong lòng, cố gắng nở một nụ cười.
“Ngắm biển?” Mai Thùy Hân có chút kỳ lạ.
Trần Hoàng Kiên kéo tay của Mai Thùy Hân đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra.
“Oa!” Mai Thùy Hân thốt lên một tiếng kinh ngạc. Bên ngoài cửa sổ, chính là biển! Thì ra ngôi biệt thự này đối diện biển!
Cô đã rất lâu không có nhìn thấy biển rồi. Sai khi việc kinh doanh của ba cô thất bại, cả ngày đều vì cuộc sống mà tấp bật làm việc, làm gì có thời gian ngắm nhìn biển nữa chứ?
Chiều theo ý của chính mình một mình! Cứ để thời khắc hạnh phúc này kéo dài thêm một chút! Có lẽ những tháng ngày sau, những thứ cô có chỉ còn lại là hồi ức cùng học trưởng Trần mà thôi.
Chờ khi ngắm biển xong, cô phải đi rồi, cô phải trở về cuộc sống của cô, chấp nhận số mệnh không thể thay đổi của cô.
Gió biển rất mát, thổi vào người rất dễ chịu. Trên bãi biển tuyệt đẹp này, vậy mà chỉ có Trần Hoàng Kiên và Mai Thùy Hân.
“Học trưởng Trần, thật kỳ lạ, xung quanh đây một người cũng không có. Bây giờ không phải mùa du lịch sao?”
“Đồ ngốc, đây là bãi biển tư nhân mà anh mua, đương nhiên không có người khác rồi.”
Mai Thùy Hân thè lưỡi. Cô đã sống quen trong cảnh nghèo, sớm đã quên người có tiền có những đặc quyền gì.
“Thùy Hân, bạn trai của em, có cùng em ngắm biển chưa?”
“... Không có.” Âm thanh của Mai Thùy Hân hơi ngừng lại, Trịnh Thiên Ngọc, chỉ là kim chủ của cô mà thôi.
Những con sóng vỗ nhẹ dưới chân bọn họ, đằng xa là những chú hải âu đang bay lượn. Mai Thùy Hân và Trần Hoàng Kiên cùng nhau đi bộ trên bãi cát, yên lặng nghe tiếng sóng vỗ.
Đây là khoảnh khắc quá hạnh phúc, hạnh phúc có chút không thực. Mai Thùy Hân trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng thời khắc đẹp đẽ này có thể trôi chậm lại.
Trần Hoàng Kiên đột nhiên cất lời: “Thùy Hân, em đoán anh bây giờ đang nghĩ gì?”
“Nghĩ cái gì?”
“Anh muốn cầu nguyện với Thượng Dế, hy vọng thời gian có thể chậm lại.” Âm thanh của Trần Hoàng Kiên nhàn nhạt, có chứa đứng nỗi đau trong đó.
Mai Thùy Hân kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn Trần Hoàng Kiên.
Tiếng nhạc chuông điện thoại êm ái vang lên. Trần Hoàng Kiên dường như không nghe thấy, hoặc căn bản không đón nghe.
“Hoàng Kiên, điện thoại của anh.” Mai Thùy Hân hảo tâm nhắc anh, lo lắng trong công ty của anh có chuyện gì quan trọng.
Trần Hoàng Kiên liếc nhìn Mai Thùy Hân, thở dài rồi nghe máy.
“Hoàng Kiên, anh đang ở đâu? Sao không nghe điện thoại của em? Thư ký nói anh căn bản không có đi làm. Anh đã đi đâu?” Giọng nói dịu dàng của một cô gái truyền ra.
“Noãn Tâm, tôi đang ở biển.”
“Ở bờ biển? Một mình anh sao?”
“Không phải.”
“Anh ở cùng ai? Là ở cùng Mai Thùy Hân sao?” Giọng nói ở đầu dây bên kia dần trở nên sắc bén.
“Đúng. Noãn Tâm, tôi có một chuyện muốn nói với em...” Trần Hoàng Kiên kiên định nói.
“Không, em không nghe! Em không nghe! Anh cái gì cũng không cần nói! Em không muốn nghe!” Lời của Trần Hoàng Kiên còn chưa nói hết thì đã bị Lương Noãn Tâm cắt ngang.
Trần Hoàng Kiên hít thở một hơi thật sâu, không quan tâm đến lời nói của Lương Noãn Tâm, trực tiếp nói: “Noãn Tâm, chúng ta chia tay đi!”
Mai Thùy Hân lần nữa kinh ngạc mở to mắt. Cô không có ngờ, Trần Hoàng Kiên thật sự sẽ vì cô mà chia tay với Lương Noãn Tâm. Dù sao Lương Noãn Tâm là thiên kim của thị trưởng, có trợ lực của ba cô ta, Trần Hoàng Kiên mới có thể dễ dàng phát triển ở thành phố C.
Đầu dây bên kia rơi vào trầm lặng. Sau đó , truyền ra âm thanh thổn thức của cô gái: “Hoàng Kiên, là em có chỗ nào không tốt sao? Anh nói ra, em đều có thể sửa.”
Trên mặt của Trần Hoàng Kiên lộ ra thần sắc đau khổ: “Không, Noãn Tâm, em rất tốt. Là tôi không đủ tốt. Tôi đã yêu người khác.”
“Đã yêu người khác? Anh rõ ràng là chưa từng quên đi cô ta!” Giọng của Lương Noãn Tâm rất tức giận: “Anh đang ở ngôi biệt thự bên cạnh biển đó, tại sao chưa từng dẫn em đi? Ở đó rốt cuộc là giấu cái gì?”
Trần Hoàng Kiêm trầm mặc.
Lương Noãn Tâm khóc lớn, gần như là hét lên: “Trần Hoàng Kiên, anh rốt cuộc có từng yêu em không?”
“Noãn Tâm, là tôi có lỗi với em, chúng ta chia tay đi! Em xứng đáng có được người đang ông tốt hơn.” Đôi mắt màu hổ phách của Trần Hoàng Kiên chất chứa sự thống khổ, thân thể cũng hơi run. Chia tay với Lương Noãn Tâm, đối với anh cũng không phải chuyện dễ dàng?
“Trần Hoàng Kiên! Anh tại sao lại đối xử với em như vậy! Em đã có con của anh rồi!” Lương Noãn Tâm tức giận chất vấn.
CHƯƠNG 81: YÊU NGƯỜI KHÁC
“Thùy Hân, trong tủ lạnh có hoa quả em thích ăn đấy, em lấy ăn trước đi, một lúc nữa anh thu dọn xong sẽ dẫn em đi tham quan phòng trên lầu.” Ăn cơm xong, Trần Hoàng Kiên dọn dẹp phòng bếp. Một biệt thự lớn như vậy thế mà không có một người giúp việc nào. Mai Thùy Hân vốn muốn rửa bát thì bị Trần Hoàng Kiên cản lại.
“Thùy Hân, cứ để đấy để anh làm. Em rửa bát, anh thấy không quen.” Đôi mắt màu hổ phách của Trần Hoàng Kiên cứ nhìn Mai Thù Hân truyền ra tình ý vô tận, khiến Mai Thùy Hân có chút không tự nhiên quay qua chỗ khác.
Ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc, có lúc giống như một đoàn lửa hừng hực, có lúc tản ra khí lạnh của một tảng băng. Mà Trần Hoàng Kiên lại không giống vậy, ánh mắt của anh vĩnh viễn ôn hòa như vậy, giống như ánh mặt trời mùa động, ấm áp mà không quá nóng bỏng.
Nghĩ đến đây, Mai Thùy Hân bỗng nhiên giật mình, chuyện gì vậy, cô vậy mà lấy học trưởng Trần ra so sánh với tên tra nam đó. Trịnh Thiên Ngọc chẳng qua chỉ là người có tiền có thế, tra nam thích trêu đùa phụ nữ mà thôi, hắn sao có thể so sánh được với sự ôn nhã ấm áp của học trưởng Trần chứ?
Mai Thùy Hân hơi cau mày, đuổi gương mặt của Trịnh Thiên Ngọc ra khỏi đầu mình. Nếu Trịnh Thiên Ngọc tìm thấy cô, có lẽ sẽ rất tức giận, nhưng đó là chuyện của ngày mai thì để đến ngày mai hãy nghĩ đi.
“Thùy Hân, đang nghĩ cái gì vậy?” Trần Hoàng Kiên rửa bát xong thì đi đến bên cạnh Mai Thùy Hân, mỉm cười nói.
“Ờm, không có gì. Anh không phải muốn dẫn em tham quan phòng trên lầu sao? Đi thôi!” Mai Thùy Hân có chút chột dạ, ánh mắt rũ xuống.
Trần Hoàng Kiên đưa tay ra trước mặt Mai Thùy Hân, ngón tay của anh vừa trắng vừa dài, nhưng lại tràn đầy năng lượng, là một đôi tay rất phong nhã, đáng được tin tưởng. Mai Thùy Hân do dự một lúc nhưng vẫn đưa tay ra, đặt bàn tay của bản thân vào lòng bàn tay của anh.
Trần Hoàng Kiên khẽ cười, trong mắt tràn đầy niềm hạnh phúc và tình ý. Anh nhẹ nhàng nắm tay của Mai Thùy Hân dẫn cô lên lầu.
“Thùy Hân, đây là phòng anh chuẩn bị cho em.” Trần Hoàng Kiên mở một cánh cửa màu phấn hồng ra, rồi nói với Mai Thùy Hân.
Màu phấn hồng, màu sắc thật mông mơ! Trong lòng Mai Thùy Hân âm thầm nói, đây là màu sắc mà các thiếu nữ thích nhất sao? Học trưởng Trần, anh thật sự coi em là con nít à!
Cảm thấy có chút hiếu kỳ, cũng có chút buồn cười, Mai Thùy Hân bước vào căn phòng được tu sửa theo phong cách thiếu nữ.
Trên tường dùng pha lê khảm lên, hình thành một khối pha lê đa sắc, phản chiếu sắc hồng của cả căn phòng, rõ ràng cực kỳ mộng ảo. Mặc dù phong cách chỉnh thể có chút trẻ con, nhưng nhìn vào cũng rất tao nhã và dụ ngươi.
Mai Thùy Hân không có để ý đi đến bên cửa sổ, đến ở biệt thự này sắp được một ngày rồi, cô vẫn chưa có ra khỏi cửa, cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào rồi.
“Thùy Hân, em không xem những ô pha lê này sao?” Giọng của Trần Hoàng Kiên bao hàm sự mong đợi.
“Ô pha lê?” Mai Thùy Hân đi qua, thuận theo tay của Trần Hoàng Kiên chỉ nhìn qua.
Ánh nhìn đầu tiên không có nhìn ra thứ gì, đợi đến khi nhìn lần hai, Mai Thùy Hân hoàn toàn bất ngờ! Bên trong những ô pha lê này, toàn bộ đều có hình của cô!
Trong mỗi một ô đều có một bức hình của cô, là hình từ hồi thiếu nữ! Mai Thùy Hân nháy mắt ngây người!
“Học trưởng Trần... đây là... chân dung của em sao?” Mặc dù biết rõ những bức hình kai chính là mình nhưng Mai Thùy Hân vẫn cảm thấy khó tin.
Nét cười trên mặt của Trần Hoàng Kiên có hiền hiện một tia cay đắng: “Phải. Thùy Hân, tất cả đều là hình của em! Ba năm trước, em đột nhiên mất tích, anh đi tìm em mà không tìm thấy. Và, mỗi khi anh nhớ em thì anh sẽ vẽ một bức chân dung của em. Anh sợ, nếu như anh không vẽ ra, anh sẽ từ từ quên mất em...”
Mai Thùy Hân đứng ngây ra, nước mắt bỗng chốc trực trào.
“Học trưởng Trần...” Cô chỉ gọi một câu như vậy thì cũng nghẹn lời. Đây là thâm tình cỡ nào? Mai Thùy Hân cô có tài đức gì có thể khiến học trưởng Trần thật tâm đối đãi như vậy chứ?
“Khi đó, anh luôn lo lắng thời gian cứ trôi qua, anh sẽ từ từ quên mất em. Thế nhưng bây giờ anh mới biết, là anh lo nghĩ nhiều rồi. Anh căn bản không thể quên dáng vẻ của em.”
“Học trưởng Trần!” Nước mắt cuối cùng cũng không kiềm chế được mà rơi xuống gương mắt xinh đẹp của cô.
Trần Hoàng Kiên đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cô...
Sắc trời dần dần tối lại. Ngày của hạnh phúc, tóm lại quá nhanh. Mà khi không hạnh phúc thời gian lại quá dài.
“Em... Em nên đi rồi...” Ngước mắt lên, Mai Thùy Hân khó nhọc nói với Trần Hoàng Kiên.
“Thùy Hân, đừng đi. Anh chia tay Lương Noãn Tâm, chúng ta ở bên nhau, được không?” Trần Hoàng Kiên ôm lấy Mai Thùy Hân, anh không muốn buông cô gái trong lòng ra.
Mai Thùy Hân cắn chặt môi, liều mạng nhịn câu “được” đang ở cửa miệng.
Cô không có tư cách đồng ý với Trần Hoàng Kiên, cô không có tư cách làm bạn gái của Trần Hoàng Kiên. Trần Hoàng Kiên không biết cha của đứa bé trong bụng của cô là ai mà ngay cả cô cũng không biết, càng không biết, cô chỉ là tình nhân trong hợp đồng của Trịnh Thiên Ngọc!
Nếu như, nếu như học trưởng Trần biết, anh có coi thường cô không? Có giống như Trịnh Thiên Ngọc cười nhạo cô, khinh rẻ cô không?
Không! Không thể! Cô không thể để học trưởng Trần biết được sự thật! Cô bằng lòng để ký ức của anh giữ nguyên ở ba năm trước, hy vọng trong lòng anh, cô vĩnh viễn là một cô gái ngây thơ thuần khiết, kiêu ngạo tựa như công chúa, có nụ cười đơn thuần.
“Không. Học trưởng Trần, không thể.”
“Em không muốn chia tay với Trịnh Thiên Ngọc sao? Thùy Hân, anh biết trong lòng em có anh, anh có thể cảm nhận được. Chúng ta ở bên nhau, được không?” Giọng của Trần Hoàng Kiên rất gấp gáp.
“Em, em rất yêu anh ta. Em không thể chia tay với anh ta.” Mai Thùy Hân cắn môi, đau khổ nói.
Trần Hoàng Kiên giữ chặt hai tay của Mai Thùy Hân buồn bã cuối đầu. Giữa anh và Trịnh Thiên Ngọc, Thùy Hân, cuối cùng vẫn chọn Trịnh Thiên Ngọc, bỏ rơi anh.
Thất bại sao? Phải, rất thất bại. Nhưng Trần Hoàng Kiên không muốn buông tay. Cô gái mà anh thương nhớ nhiều năm, bây giờ đứng trước mặt anh, anh sao có thể dễ dàng buông tay chứ!
Không thể, thật sự không thể.
“Thùy Hân, em không phải luôn muốn ngắm biển sao? Anh dẫn em đi ngắm biển được không?” Trần Hoàng Kiên cưỡng chế chua sót trong lòng, cố gắng nở một nụ cười.
“Ngắm biển?” Mai Thùy Hân có chút kỳ lạ.
Trần Hoàng Kiên kéo tay của Mai Thùy Hân đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra.
“Oa!” Mai Thùy Hân thốt lên một tiếng kinh ngạc. Bên ngoài cửa sổ, chính là biển! Thì ra ngôi biệt thự này đối diện biển!
Cô đã rất lâu không có nhìn thấy biển rồi. Sai khi việc kinh doanh của ba cô thất bại, cả ngày đều vì cuộc sống mà tấp bật làm việc, làm gì có thời gian ngắm nhìn biển nữa chứ?
Chiều theo ý của chính mình một mình! Cứ để thời khắc hạnh phúc này kéo dài thêm một chút! Có lẽ những tháng ngày sau, những thứ cô có chỉ còn lại là hồi ức cùng học trưởng Trần mà thôi.
Chờ khi ngắm biển xong, cô phải đi rồi, cô phải trở về cuộc sống của cô, chấp nhận số mệnh không thể thay đổi của cô.
Gió biển rất mát, thổi vào người rất dễ chịu. Trên bãi biển tuyệt đẹp này, vậy mà chỉ có Trần Hoàng Kiên và Mai Thùy Hân.
“Học trưởng Trần, thật kỳ lạ, xung quanh đây một người cũng không có. Bây giờ không phải mùa du lịch sao?”
“Đồ ngốc, đây là bãi biển tư nhân mà anh mua, đương nhiên không có người khác rồi.”
Mai Thùy Hân thè lưỡi. Cô đã sống quen trong cảnh nghèo, sớm đã quên người có tiền có những đặc quyền gì.
“Thùy Hân, bạn trai của em, có cùng em ngắm biển chưa?”
“... Không có.” Âm thanh của Mai Thùy Hân hơi ngừng lại, Trịnh Thiên Ngọc, chỉ là kim chủ của cô mà thôi.
Những con sóng vỗ nhẹ dưới chân bọn họ, đằng xa là những chú hải âu đang bay lượn. Mai Thùy Hân và Trần Hoàng Kiên cùng nhau đi bộ trên bãi cát, yên lặng nghe tiếng sóng vỗ.
Đây là khoảnh khắc quá hạnh phúc, hạnh phúc có chút không thực. Mai Thùy Hân trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng thời khắc đẹp đẽ này có thể trôi chậm lại.
Trần Hoàng Kiên đột nhiên cất lời: “Thùy Hân, em đoán anh bây giờ đang nghĩ gì?”
“Nghĩ cái gì?”
“Anh muốn cầu nguyện với Thượng Dế, hy vọng thời gian có thể chậm lại.” Âm thanh của Trần Hoàng Kiên nhàn nhạt, có chứa đứng nỗi đau trong đó.
Mai Thùy Hân kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn Trần Hoàng Kiên.
Tiếng nhạc chuông điện thoại êm ái vang lên. Trần Hoàng Kiên dường như không nghe thấy, hoặc căn bản không đón nghe.
“Hoàng Kiên, điện thoại của anh.” Mai Thùy Hân hảo tâm nhắc anh, lo lắng trong công ty của anh có chuyện gì quan trọng.
Trần Hoàng Kiên liếc nhìn Mai Thùy Hân, thở dài rồi nghe máy.
“Hoàng Kiên, anh đang ở đâu? Sao không nghe điện thoại của em? Thư ký nói anh căn bản không có đi làm. Anh đã đi đâu?” Giọng nói dịu dàng của một cô gái truyền ra.
“Noãn Tâm, tôi đang ở biển.”
“Ở bờ biển? Một mình anh sao?”
“Không phải.”
“Anh ở cùng ai? Là ở cùng Mai Thùy Hân sao?” Giọng nói ở đầu dây bên kia dần trở nên sắc bén.
“Đúng. Noãn Tâm, tôi có một chuyện muốn nói với em...” Trần Hoàng Kiên kiên định nói.
“Không, em không nghe! Em không nghe! Anh cái gì cũng không cần nói! Em không muốn nghe!” Lời của Trần Hoàng Kiên còn chưa nói hết thì đã bị Lương Noãn Tâm cắt ngang.
Trần Hoàng Kiên hít thở một hơi thật sâu, không quan tâm đến lời nói của Lương Noãn Tâm, trực tiếp nói: “Noãn Tâm, chúng ta chia tay đi!”
Mai Thùy Hân lần nữa kinh ngạc mở to mắt. Cô không có ngờ, Trần Hoàng Kiên thật sự sẽ vì cô mà chia tay với Lương Noãn Tâm. Dù sao Lương Noãn Tâm là thiên kim của thị trưởng, có trợ lực của ba cô ta, Trần Hoàng Kiên mới có thể dễ dàng phát triển ở thành phố C.
Đầu dây bên kia rơi vào trầm lặng. Sau đó , truyền ra âm thanh thổn thức của cô gái: “Hoàng Kiên, là em có chỗ nào không tốt sao? Anh nói ra, em đều có thể sửa.”
Trên mặt của Trần Hoàng Kiên lộ ra thần sắc đau khổ: “Không, Noãn Tâm, em rất tốt. Là tôi không đủ tốt. Tôi đã yêu người khác.”
“Đã yêu người khác? Anh rõ ràng là chưa từng quên đi cô ta!” Giọng của Lương Noãn Tâm rất tức giận: “Anh đang ở ngôi biệt thự bên cạnh biển đó, tại sao chưa từng dẫn em đi? Ở đó rốt cuộc là giấu cái gì?”
Trần Hoàng Kiêm trầm mặc.
Lương Noãn Tâm khóc lớn, gần như là hét lên: “Trần Hoàng Kiên, anh rốt cuộc có từng yêu em không?”
“Noãn Tâm, là tôi có lỗi với em, chúng ta chia tay đi! Em xứng đáng có được người đang ông tốt hơn.” Đôi mắt màu hổ phách của Trần Hoàng Kiên chất chứa sự thống khổ, thân thể cũng hơi run. Chia tay với Lương Noãn Tâm, đối với anh cũng không phải chuyện dễ dàng?
“Trần Hoàng Kiên! Anh tại sao lại đối xử với em như vậy! Em đã có con của anh rồi!” Lương Noãn Tâm tức giận chất vấn.