Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
CHƯƠNG 4: PHÁ HỦY TẤT CẢ
CHƯƠNG 4: PHÁ HỦY TẤT CẢ
Câu lạc bộ T.S.
Mai Thùy Hân guồng chân chạy tới, trên người cô lúc này là chiếc váy màu xanh lam đã giặt tới mức bạc màu, mái tóc đen suôn mượt buông lơi, đôi mắt long lanh trong veo, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đầy lo lắng.
Anh chàng gác cửa thầm gật đầu, đúng rồi, chính là cô gái này, lái xe Đoàn Phong của Trịnh Thiên Ngọc đã thông báo là tối nay một cô gái có nhan sắc tuyệt đẹp, ăn mặc giản dị sẽ tới qua đêm với tổng giám đốc Trịnh Thiên Ngọc của Trịnh thị.
"Xin chào, xin hỏi phòng 1806 ở đâu ạ?" Mai Thùy Hân lo lắng hỏi.
"Xin hỏi cô là Mai Thùy Hân?" Anh chàng gác cửa ân cần hỏi, lòng thầm nghĩ cô gái này trông thật thanh thuần non nớt, Trịnh Thiên Ngọc quả là có số hưởng ghê! Làm kẻ có tiền đúng là tốt thật!
"Đúng vậy, chính là tôi! Xin hỏi phòng 1806 nằm ở đâu?"
"Đi thang máy bên trái sảnh lên tầng 18, căn phòng lớn nhất và xa hoa nhất cuối hành lang chính là nó."
Mai Thùy Hân vội vàng cảm ơn người gác cửa, chạy một mạch tới thang máy. Tại sao một người đàn ông xa lạ lại gọi cho cô? Sao chị gái cô lại có thể xuất hiện trong một câu lạc bộ cao cấp như thế này? Mai Thùy Hân mang theo một bụng nghi vấn đi vào tầng 18.
Trong hành lang im ắng, dưới đất trải tấm thảm lông cừu dày màu trắng tinh, tiếng bước chân của Mai Thùy Hân hoàn toàn bị nó hút hết. Sự yên tĩnh không hề bình thường này khiến lòng cô có chút sợ hãi.
Trên bức tường dán giấy tường đắt đỏ treo đầy những bức tranh nổi tiếng khắp thế giới, tất cả đều là đồ thật. Nếu là lúc trước, Mai Thùy Hân sẽ vui mừng reo lên thành tiếng, nhưng giờ phút này cô không có lòng dạ nào thưởng thức những thứ này.
Trong bầu không khí ngột ngạt đầy thần bí, Mai Thùy Hân từng bước đi tới cuối hành lang, trái tim bắt đầu đập rộn lên không thể kiểm soát!
1806, bốn chữ số Ả Rập này xuất hiện rõ nét trước mắt cô. Chị cô đang ở trong đó!
Mai Thùy Hân giơ ngón tay thon dài trắng nõn lên nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong yên tĩnh, không hề có bất cứ tiếng động nào.
Mai Thùy Hân quýnh lên, lực trên tay lại mạnh hơn đôi chút.
"Kẹt..." Một tiếng nhỏ vang lên, cánh cửa gỗ dẻ trông có vẻ rất nặng bị cô đẩy ra! Cửa không hề khóa! Căn phòng tối om, không có chút ánh sáng nào, lại càng chẳng có âm thanh gì hết!
"Chị... Chị ở đâu? Chị ơi?" Mai Thùy Hân cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, căn phòng này khiến cô có một loại cảm giác sợ hãi kỳ lạ!
Cô không nghe thấy tiếng Lâm Vũ Yến đáp lại, chỉ mang máng nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề như đang cố sức chịu đựng cái gì đó, nghe có vẻ rất đau đớn.
"Chị đáng thương của em.." Mai Thùy Hân mò mẫm đi theo tiếng thở dốc kia. Chị mình chắc là đang say lắm rồi, phải nhanh chóng đón chị ấy về nhà, nấu cho chị ấy ít canh giải rượu mới được.
Tiếng thở dốc càng lúc càng gần cô hơn! Đột nhiên Mai Thùy Hân cảm thấy tóc gáy sau cổ dựng ngược lên! Có người ở đằng sau cô!
Cô còn chưa kịp phản ứng thì một giây sau, một đôi tay rất khỏe ôm ghì lấy cô! Không phải chị! Đây là đôi tay của đàn ông, nóng rực như lửa, mang theo nguy hiểm và sự bá đạo phá hủy tất cả!
"A! Anh là ai!" Mai Thùy Hân thét lên, thân thể giãy dụa theo bản năng hòng thoát khỏi vòng tay ôm chặt của người đàn ông kia.
Người đàn ông trong bóng tối không hề trả lời cô, cơ thể cường tráng lấn tới, lực tay ghì chặt hơn, đôi chân với cơ bắp cuồn cuộn cứng như sắt giam chặt đôi chân cô, tay kia thì trực tiếp lướt trên người cô.
Mai Thùy Hân liều mạng giãy dụa: "Không... Buông tôi ra!"
Tiếng kêu gào của cô ngắt quãng không thành câu, thân thể vì hoảng sợ mà run rẩy không thôi.
Người đàn ông kia áp lấy cô xong nhưng không hề dừng lại, môi lưỡi nóng rực thô bạo mút lấy đôi môi đỏ mọng của cô. Mai Thùy Hân vừa kinh hãi vừa khiếp sợ, cô cắn một cái thật mạnh. Một mùi máu nhàn nhạt tràn ra khắp khoang miệng!
Người đàn ông kia bị cắn đau khẽ kêu lên một tiếng, hiển nhiên đã bị Mai Thùy Hân chọc giận!
"A..." Nỗi sợ hãi tột độ khiến Mai Thùy Hân thét ầm lên, ngón tay cũng cào cấu loạn xạ lên người hắn! Nhưng mặc kệ móng tay của cô đâm vào bao sâu, răng cô cắn chặt tới mức nào, tiếng kêu của cô tuyệt vọng và bất lực bao nhiêu, người đàn ông ấy vẫn không chút thương tiếc vào thẳng trong cô!
"Đừng mà!" Cơn đau khủng khiếp làm cho Mai Thùy Hân suýt thì ngất đi. Cảm giác như bị xé rách này khiến trái tim cô sắp ngừng đập tới nơi. Lý trí còn sót lại nói cho cô biết rằng: Cô mất trinh rồi! Nhưng mà, cô đâu có biết người đàn ông này là ai! Thậm chí cô còn chẳng rõ hắn ta trông như thế nào!
Nước mắt lã chã tuôn rơi, từng giọt từng giọt trào ra, một nỗi chua xót khó có thể chịu nổi.
Trong bóng đêm đầy mùi máu tanh đó, không biết đã qua bao lâu, cô đau tới mức chết lặng. Chỉ biết màn đêm nuốt trọn đôi mắt cô, còn trái tim đã tan vỡ mất rồi...
CHƯƠNG 4: PHÁ HỦY TẤT CẢ
Câu lạc bộ T.S.
Mai Thùy Hân guồng chân chạy tới, trên người cô lúc này là chiếc váy màu xanh lam đã giặt tới mức bạc màu, mái tóc đen suôn mượt buông lơi, đôi mắt long lanh trong veo, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đầy lo lắng.
Anh chàng gác cửa thầm gật đầu, đúng rồi, chính là cô gái này, lái xe Đoàn Phong của Trịnh Thiên Ngọc đã thông báo là tối nay một cô gái có nhan sắc tuyệt đẹp, ăn mặc giản dị sẽ tới qua đêm với tổng giám đốc Trịnh Thiên Ngọc của Trịnh thị.
"Xin chào, xin hỏi phòng 1806 ở đâu ạ?" Mai Thùy Hân lo lắng hỏi.
"Xin hỏi cô là Mai Thùy Hân?" Anh chàng gác cửa ân cần hỏi, lòng thầm nghĩ cô gái này trông thật thanh thuần non nớt, Trịnh Thiên Ngọc quả là có số hưởng ghê! Làm kẻ có tiền đúng là tốt thật!
"Đúng vậy, chính là tôi! Xin hỏi phòng 1806 nằm ở đâu?"
"Đi thang máy bên trái sảnh lên tầng 18, căn phòng lớn nhất và xa hoa nhất cuối hành lang chính là nó."
Mai Thùy Hân vội vàng cảm ơn người gác cửa, chạy một mạch tới thang máy. Tại sao một người đàn ông xa lạ lại gọi cho cô? Sao chị gái cô lại có thể xuất hiện trong một câu lạc bộ cao cấp như thế này? Mai Thùy Hân mang theo một bụng nghi vấn đi vào tầng 18.
Trong hành lang im ắng, dưới đất trải tấm thảm lông cừu dày màu trắng tinh, tiếng bước chân của Mai Thùy Hân hoàn toàn bị nó hút hết. Sự yên tĩnh không hề bình thường này khiến lòng cô có chút sợ hãi.
Trên bức tường dán giấy tường đắt đỏ treo đầy những bức tranh nổi tiếng khắp thế giới, tất cả đều là đồ thật. Nếu là lúc trước, Mai Thùy Hân sẽ vui mừng reo lên thành tiếng, nhưng giờ phút này cô không có lòng dạ nào thưởng thức những thứ này.
Trong bầu không khí ngột ngạt đầy thần bí, Mai Thùy Hân từng bước đi tới cuối hành lang, trái tim bắt đầu đập rộn lên không thể kiểm soát!
1806, bốn chữ số Ả Rập này xuất hiện rõ nét trước mắt cô. Chị cô đang ở trong đó!
Mai Thùy Hân giơ ngón tay thon dài trắng nõn lên nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong yên tĩnh, không hề có bất cứ tiếng động nào.
Mai Thùy Hân quýnh lên, lực trên tay lại mạnh hơn đôi chút.
"Kẹt..." Một tiếng nhỏ vang lên, cánh cửa gỗ dẻ trông có vẻ rất nặng bị cô đẩy ra! Cửa không hề khóa! Căn phòng tối om, không có chút ánh sáng nào, lại càng chẳng có âm thanh gì hết!
"Chị... Chị ở đâu? Chị ơi?" Mai Thùy Hân cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, căn phòng này khiến cô có một loại cảm giác sợ hãi kỳ lạ!
Cô không nghe thấy tiếng Lâm Vũ Yến đáp lại, chỉ mang máng nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề như đang cố sức chịu đựng cái gì đó, nghe có vẻ rất đau đớn.
"Chị đáng thương của em.." Mai Thùy Hân mò mẫm đi theo tiếng thở dốc kia. Chị mình chắc là đang say lắm rồi, phải nhanh chóng đón chị ấy về nhà, nấu cho chị ấy ít canh giải rượu mới được.
Tiếng thở dốc càng lúc càng gần cô hơn! Đột nhiên Mai Thùy Hân cảm thấy tóc gáy sau cổ dựng ngược lên! Có người ở đằng sau cô!
Cô còn chưa kịp phản ứng thì một giây sau, một đôi tay rất khỏe ôm ghì lấy cô! Không phải chị! Đây là đôi tay của đàn ông, nóng rực như lửa, mang theo nguy hiểm và sự bá đạo phá hủy tất cả!
"A! Anh là ai!" Mai Thùy Hân thét lên, thân thể giãy dụa theo bản năng hòng thoát khỏi vòng tay ôm chặt của người đàn ông kia.
Người đàn ông trong bóng tối không hề trả lời cô, cơ thể cường tráng lấn tới, lực tay ghì chặt hơn, đôi chân với cơ bắp cuồn cuộn cứng như sắt giam chặt đôi chân cô, tay kia thì trực tiếp lướt trên người cô.
Mai Thùy Hân liều mạng giãy dụa: "Không... Buông tôi ra!"
Tiếng kêu gào của cô ngắt quãng không thành câu, thân thể vì hoảng sợ mà run rẩy không thôi.
Người đàn ông kia áp lấy cô xong nhưng không hề dừng lại, môi lưỡi nóng rực thô bạo mút lấy đôi môi đỏ mọng của cô. Mai Thùy Hân vừa kinh hãi vừa khiếp sợ, cô cắn một cái thật mạnh. Một mùi máu nhàn nhạt tràn ra khắp khoang miệng!
Người đàn ông kia bị cắn đau khẽ kêu lên một tiếng, hiển nhiên đã bị Mai Thùy Hân chọc giận!
"A..." Nỗi sợ hãi tột độ khiến Mai Thùy Hân thét ầm lên, ngón tay cũng cào cấu loạn xạ lên người hắn! Nhưng mặc kệ móng tay của cô đâm vào bao sâu, răng cô cắn chặt tới mức nào, tiếng kêu của cô tuyệt vọng và bất lực bao nhiêu, người đàn ông ấy vẫn không chút thương tiếc vào thẳng trong cô!
"Đừng mà!" Cơn đau khủng khiếp làm cho Mai Thùy Hân suýt thì ngất đi. Cảm giác như bị xé rách này khiến trái tim cô sắp ngừng đập tới nơi. Lý trí còn sót lại nói cho cô biết rằng: Cô mất trinh rồi! Nhưng mà, cô đâu có biết người đàn ông này là ai! Thậm chí cô còn chẳng rõ hắn ta trông như thế nào!
Nước mắt lã chã tuôn rơi, từng giọt từng giọt trào ra, một nỗi chua xót khó có thể chịu nổi.
Trong bóng đêm đầy mùi máu tanh đó, không biết đã qua bao lâu, cô đau tới mức chết lặng. Chỉ biết màn đêm nuốt trọn đôi mắt cô, còn trái tim đã tan vỡ mất rồi...