Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-16
CHƯƠNG 16: TRÁI TIM QUẶN ĐAU
CHƯƠNG 16: TRÁI TIM QUẶN ĐAU
Cô gái này đúng là vô cùng ngây thơ, trong lòng suy nghĩ điều gì đều viết hết ở trên mặt!
Đôi mắt Trịnh Thiên Ngọc không kìm được mà mang theo vài phần vui vẻ. Hắn nhíu mi: “Mai Thuỳ Hân, cô mà còn không lên thì sẽ tới muộn đó!”
“Hả?” Mai Thuỳ Hân lập tức trợn to hai mắt! Sao, sao hắn biết mình sắp muộn?
Nét mặt của Mai Thuỳ Hân khiến tâm trạng của Trịnh Thiên Ngọc rất tốt, hắn khẽ cười, cánh tay thật dài duỗi một cái, trực tiếp lôi Mai Thuỳ Hân vào trong xe.
“Này, anh làm gì vậy! Bỏ tôi ra!” Mai Thuỳ Hân sợ đến mức liều mạng giãy dụa.
“Suỵt!” Trịnh Thiên Ngọc không nói gì cài dây an toàn cho cô rồi nhấn ga một cái, Lamborghini như mũi tên lao đi vun vút.
“Đồ thần kinh! Anh để tôi xuống!” Mai Thuỳ Hân tức giận đỏ bừng cả mặt, oán hận gào to!
Trịnh Thiên Ngọc ung dung nhún vai: “Không phải cô muốn tới kịp giờ học sao? Đúng lúc tôi tiện đường, đưa cô đi một đoạn.”
“Ai thèm anh đưa! Mau để tôi xuống xe, nếu không tôi sẽ nhảy xuống đó!” Mai Thuỳ Hân muốn cởi dây đai an toàn, người đàn ông này là cái thá gì chứ! Lại dùng lực bắt ép cô! Mai Thuỳ Hân từ trước đến nay khinh thường nhất chính là đàn ông cậy mạnh mà ức hiếp phụ nữ!
Nhưng mà cái dây đai an toàn chết tiệt này! Cô làm thế nào cũng không tìm được nút bấm!
Trông thấy dáng vẻ phát điên của Mai Thuỳ Hân, khoé miệng Trịnh Thiên Ngọc nhếch lên: “Đừng phí công nữa! Chiếc xe này tôi đã sửa chữa lại rồi, trừ tôi ra, không ai có thể tháo dây an toàn ra được đâu!”
“Anh…Biến thái!” Mai Thuỳ Hân căn bản lười nói nhảm với hắn. Dứt khoát dựa người vào lưng ghế rộng rãi thoải mái phía sau. Nếu đã có tài xế miễn phí, lại không phản kháng được thì chi bằng cứ hưởng thụ đi!
“Phía đông đường Tư Nam, trước toà nhà Quang Hoa của đại học T.” Mai Thuỳ Hân nhắm mắt lại chỉ huy Trịnh Thiên Ngọc. Mệt quá đi mất, tối hôm qua cô nằm mơ cả đêm, mí mắt nặng trĩu không nhấc lên được.
“…” Đến phiên Trịnh Thiên Ngọc không còn gì để nói. Cô…Cô…, cô gái này thay đổi nhanh nhỉ, mới vừa rồi còn sống chết không chịu ngồi xe của hắn, mà giờ lại bắt đầu coi hắn là tài xe để sai khiến rồi đấy!
“Sao vậy? Không phải nói có lòng tốt đưa tôi đi học sao?” Mai Thuỳ Hân mở con mắt bên trái đối diện với Trịnh Thiên Ngọc bên kia – Cô thật sự rất buồn ngủ, có thể mở một con mắt thì cũng lười mở hai con mắt.
“Ha ha…” Trịnh Thiên Ngọc liếc thấy biểu cảm của Mai Thuỳ Hân từ kính chiếu hậu, rốt cuộc không nhịn được mà cười lớn.
“Mai Thuỳ Hân, cô có biết bộ dạng của mình bây giờ rất xấu không?”
“Nhìn không quen hả? Vậy thì để tôi xuống xe!” Mai Thuỳ Hân lập tức giương nanh múa vuốt đáp trả.
“Trên làn đường ô tô không được dừng xe.” Trịnh Thiên Ngọc thản nhiên bỏ lại một câu, sau đó không để ý tới Mai Thuỳ Hân nữa. Lát nữa còn có giờ lên lớp ở đại học T, hắn phải nhẩm lại bài giảng một lượt trong đầu.
Nhất thời trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Xe chạy êm ru, gần như không cảm giác thấy bất kỳ chấn động nào. Mai Thuỳ Hân nhắm mắt lại, mí mắt nặng trĩu, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Cảnh tượng hỗn loạn trong mơ kia lại nhao nhao bổ nhào vào đầu cô.
Mùa xuân, trên thao trường, Trần Hoàng Kiên mặc áo thi đấu số ba, sau một cú ghi bàn ba điểm tuyệt đẹp, anh nhoẻn miệng cười với Mai Thuỳ Hân đi ngang qua, cả thế giới đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại khuôn mặt tươi cười rực rỡ kia.
Dưới ánh đèn đường sau giờ tự học buổi tối, Trần Hoàng Kiên từ phía sau đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Hân à, không được gù lưng!”
Lưng Mai Thuỳ Hân trước kia có hơi gù, sau khi được Trần Hoàng Kiên nhắc nhở, lưng của cô lúc nào cũng ưỡn lên thẳng tắp. Cho dù là lúc công ty của bố phá sản, cô mặc quần áo cũ rách bị người khác coi khinh, bị người khác sỉ nhục, lưng cô vẫ luôn thẳng tắp!
Anh Hoàng…Khoé mắt Mai Thuỳ Hân bỗng nhiên chua xót, cố gắng mạnh mẽ nhắm chặt mắt lại, không cho nước mắt chảy ra. Mai Thuỳ Hân cố gắng như vậy, cố gắng đến mức trái tim cũng đau đớn.
CHƯƠNG 16: TRÁI TIM QUẶN ĐAU
Cô gái này đúng là vô cùng ngây thơ, trong lòng suy nghĩ điều gì đều viết hết ở trên mặt!
Đôi mắt Trịnh Thiên Ngọc không kìm được mà mang theo vài phần vui vẻ. Hắn nhíu mi: “Mai Thuỳ Hân, cô mà còn không lên thì sẽ tới muộn đó!”
“Hả?” Mai Thuỳ Hân lập tức trợn to hai mắt! Sao, sao hắn biết mình sắp muộn?
Nét mặt của Mai Thuỳ Hân khiến tâm trạng của Trịnh Thiên Ngọc rất tốt, hắn khẽ cười, cánh tay thật dài duỗi một cái, trực tiếp lôi Mai Thuỳ Hân vào trong xe.
“Này, anh làm gì vậy! Bỏ tôi ra!” Mai Thuỳ Hân sợ đến mức liều mạng giãy dụa.
“Suỵt!” Trịnh Thiên Ngọc không nói gì cài dây an toàn cho cô rồi nhấn ga một cái, Lamborghini như mũi tên lao đi vun vút.
“Đồ thần kinh! Anh để tôi xuống!” Mai Thuỳ Hân tức giận đỏ bừng cả mặt, oán hận gào to!
Trịnh Thiên Ngọc ung dung nhún vai: “Không phải cô muốn tới kịp giờ học sao? Đúng lúc tôi tiện đường, đưa cô đi một đoạn.”
“Ai thèm anh đưa! Mau để tôi xuống xe, nếu không tôi sẽ nhảy xuống đó!” Mai Thuỳ Hân muốn cởi dây đai an toàn, người đàn ông này là cái thá gì chứ! Lại dùng lực bắt ép cô! Mai Thuỳ Hân từ trước đến nay khinh thường nhất chính là đàn ông cậy mạnh mà ức hiếp phụ nữ!
Nhưng mà cái dây đai an toàn chết tiệt này! Cô làm thế nào cũng không tìm được nút bấm!
Trông thấy dáng vẻ phát điên của Mai Thuỳ Hân, khoé miệng Trịnh Thiên Ngọc nhếch lên: “Đừng phí công nữa! Chiếc xe này tôi đã sửa chữa lại rồi, trừ tôi ra, không ai có thể tháo dây an toàn ra được đâu!”
“Anh…Biến thái!” Mai Thuỳ Hân căn bản lười nói nhảm với hắn. Dứt khoát dựa người vào lưng ghế rộng rãi thoải mái phía sau. Nếu đã có tài xế miễn phí, lại không phản kháng được thì chi bằng cứ hưởng thụ đi!
“Phía đông đường Tư Nam, trước toà nhà Quang Hoa của đại học T.” Mai Thuỳ Hân nhắm mắt lại chỉ huy Trịnh Thiên Ngọc. Mệt quá đi mất, tối hôm qua cô nằm mơ cả đêm, mí mắt nặng trĩu không nhấc lên được.
“…” Đến phiên Trịnh Thiên Ngọc không còn gì để nói. Cô…Cô…, cô gái này thay đổi nhanh nhỉ, mới vừa rồi còn sống chết không chịu ngồi xe của hắn, mà giờ lại bắt đầu coi hắn là tài xe để sai khiến rồi đấy!
“Sao vậy? Không phải nói có lòng tốt đưa tôi đi học sao?” Mai Thuỳ Hân mở con mắt bên trái đối diện với Trịnh Thiên Ngọc bên kia – Cô thật sự rất buồn ngủ, có thể mở một con mắt thì cũng lười mở hai con mắt.
“Ha ha…” Trịnh Thiên Ngọc liếc thấy biểu cảm của Mai Thuỳ Hân từ kính chiếu hậu, rốt cuộc không nhịn được mà cười lớn.
“Mai Thuỳ Hân, cô có biết bộ dạng của mình bây giờ rất xấu không?”
“Nhìn không quen hả? Vậy thì để tôi xuống xe!” Mai Thuỳ Hân lập tức giương nanh múa vuốt đáp trả.
“Trên làn đường ô tô không được dừng xe.” Trịnh Thiên Ngọc thản nhiên bỏ lại một câu, sau đó không để ý tới Mai Thuỳ Hân nữa. Lát nữa còn có giờ lên lớp ở đại học T, hắn phải nhẩm lại bài giảng một lượt trong đầu.
Nhất thời trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Xe chạy êm ru, gần như không cảm giác thấy bất kỳ chấn động nào. Mai Thuỳ Hân nhắm mắt lại, mí mắt nặng trĩu, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Cảnh tượng hỗn loạn trong mơ kia lại nhao nhao bổ nhào vào đầu cô.
Mùa xuân, trên thao trường, Trần Hoàng Kiên mặc áo thi đấu số ba, sau một cú ghi bàn ba điểm tuyệt đẹp, anh nhoẻn miệng cười với Mai Thuỳ Hân đi ngang qua, cả thế giới đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại khuôn mặt tươi cười rực rỡ kia.
Dưới ánh đèn đường sau giờ tự học buổi tối, Trần Hoàng Kiên từ phía sau đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Hân à, không được gù lưng!”
Lưng Mai Thuỳ Hân trước kia có hơi gù, sau khi được Trần Hoàng Kiên nhắc nhở, lưng của cô lúc nào cũng ưỡn lên thẳng tắp. Cho dù là lúc công ty của bố phá sản, cô mặc quần áo cũ rách bị người khác coi khinh, bị người khác sỉ nhục, lưng cô vẫ luôn thẳng tắp!
Anh Hoàng…Khoé mắt Mai Thuỳ Hân bỗng nhiên chua xót, cố gắng mạnh mẽ nhắm chặt mắt lại, không cho nước mắt chảy ra. Mai Thuỳ Hân cố gắng như vậy, cố gắng đến mức trái tim cũng đau đớn.